Mặc dù xem phim hoạt hình nhưng Đồng Đồng vẫn chú ý đến Úy Ương, cứ một lát là xem nhiệt độ trán anh, thấy không phát sốt nữa, tảng đá lớn trong lòng mới triệt để buông xuống.
Lần bệnh này của Úy Ương kéo dài bốn ngày, ba ngày đầu cơ bản anh chỉ có thể nằm trên giường, trừ đi vệ sinh thì không bước xuống.
Chính anh muốn xuống nhưng Đồng Đồng không cho, bắt anh phải nằm. Nhiệt độ dù giảm nhưng vẫn chưa giảm hẳn, cho đến buổi sáng ngày thứ ba, nhiệt độ cơ thể anh mới trở lại bình thường.
Người trong nhà đều lo lắng, muốn anh nghỉ ngơi thêm một ngày, vừa vặn kì nghỉ của Đồng Đồng còn chưa kết thúc nên ở nhà chăm sóc anh.
Mấy ngày nay, Úy Ương chìm đắm trong sự dịu dàng của cô, hận không thể bệnh thêm vài ngày. Sớm biết sinh bệnh có thể có được cơ hội quang minh chính đại ở chung, anh đã sớm đi ngâm nước lạnh...
“Bé, lại đây anh ôm một chút.”
Đồng Đồng đang ngồi bên giường gọt táo, nghe anh nói như thế liền trừng mắt, nói: “Ôm gì mà ôm, anh chưa hết bệnh đâu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ôm một cái là được, bảo bối, ngoan nào, mau đến đây cho anh ôm.” Anh vẫn cứ bướng bỉnh, không ôm là không được.
Đồng Đồng không lay chuyển được anh đành phải buông quả táo ngồi lên giường, sau đó bị Úy Ương kéo vào lòng, môi mỏng chụp xuống, may là bị cô đưa tay ngăn lại: “Này này này, anh chưa hết bệnh, hôn gì mà hôn?”
Úy Ương nói gì đó, qua tay cô nên nghe không rõ. “Anh nói gì?” Đồng Đồng nới tay.
“Anh nói, ôm một cái, hôn một cái sẽ khỏe nhanh hơn.” Anh nhớ cô muốn chết, mấy ngày nay cô gần ngay trước mắt nhưng không thể tùy ý ôm, trong lòng anh rất khó chịu.
Nói xong, Úy Ương không cho Đồng Đồng nói mà hôn xuống, Đồng Đồng bị anh hôn đến thở hổn hển, Úy Ương cũng khó chịu, ngọn nguồn làm anh sinh bệnh còn tồn tại đấy, dục vọng kia ngay cả ông trời cũng không thể giải quyết. Anh tì trán vào trán Đồng Đồng, thấp giọng nỉ non: “Bé, mau lớn đi... Nói chuyện chúng ta với cả nhà rồi quang minh chính đại ở bên nhau.” Anh thật sự không muốn làm tình nhân bí mật, rõ ràng hai người là quan hệ tình yêu, nam chưa kết hôn nữ chưa gả, vậy mà phải che giấu, đúng là đáng giận.
“Người ta cũng muốn mà... Không muốn anh lần nào cũng phải vụng trộm chạy đến phòng em, sáng mai lại phải vụng trộm rời đi.” Cô cũng đau lòng nhưng nghĩ đến kết cục của anh ở kiếp trước, cô không dám nói! “Nhưng nói ra anh sẽ thảm, sẽ bị đánh gãy chân.” Kiếp trước chỉ xông vào phòng cô ban đêm anh đã suýt nữa mất đi nửa cái mạng, lúc này nếu bị người trong nhà biết anh đã sớm ăn cô sạch sành sanh từ khi còn vị thành niên... Đồng Đồng quả thực không tưởng tượng nổi kết cục của anh.
Úy Ương thở dài, nói: “Anh không sợ, nếu bị đánh gãy chân mà có thể ở bên em, vậy đánh gãy luôn cũng được.”
“Nhưng em không muốn.” Đồng Đồng bĩu môi, vô cùng mất hứng. “Người ta muốn anh thật khỏe mạnh, không được bị thương.” Kiếp trước bởi vì trì độn, hơn nữa tuổi quá nhỏ, không hiểu sự đời cho nên với việc Úy Ương bị phạt, Đồng Đồng không có cảm giác gì, nhưng giờ thì không phải vậy, chỉ cần nghĩ đến anh bị đánh, còn không thể đáng trả thì tim cô vừa đau vừa xót, thà rằng tiếp tục che giấu cũng không muốn công khai trước khi trưởng thành.
“Cảm giác giống như minh tinh vậy, yêu mà còn phải che che giấu giấu...”
Úy Ương cười khẽ, xoa mái tóc đen mềm mại của cô: “Thực ra cũng vì anh có suy nghĩ riêng, nói ra là tốt nhất, anh không thể không lo lắng đến em. Bé, em còn quá nhỏ, anh lại lớn hơn em mười tuổi, lỡ mà sau này...” Lời kế tiếp anh có chút không dám nói, bởi vì Đồng Đồng đang đang lặng lẽ nhìn bộ dạng chần chừ của anh. “Em nhỏ như thế, ngày sau có lẽ em sẽ tìm được người mà em thấy tốt hơn, anh cũng sợ chậm trễ em...” Trời mới biết cảm xúc của anh khi nói lời này, ra vẻ rộng lượng như vậy nhưng thực ra trong lòng anh rất rõ ràng, dù cho ngày đó thật sự đến, anh cũng kiên quyết không chắp tay nhường cô cho người khác! Nếu tương lai có một ngày cô rời khỏi anh, đến bên một người đàn ông khác, anh chắc chắn sẽ trói cô lại bên mình, như hình với bóng!
“Anh đang nói cái gì đấy!” Đồng Đồng ngồi dậy, buồn bực nhìn anh, cô đang không thoải mái anh còn nói mấy lời này, tức giận đến mức đôi mắt phiếm hồng, dâng lên nước mắt.
Cô còn không chịu cho anh thấy, lấy tay dụi mắt rồi mới thở dồn dập nói: “Anh đã nói như vậy thì chính là không tính ở bên em cả đời, em đây còn tha thiết mong chờ anh làm gì nữa, em đi tìm bạn trai!” Đồng Đồng nói xong liền xoay người bước đi, đưa lưng về Úy Ương mới dám chảy nước mắt.
Tính tình Đồng Đồng xem như tốt, dường như chưa từng quá tức giận nên lần tức giận này khiến Úy Ương sửng sốt. Anh sợ run vài giây mới lấy lại tinh thần, biết mình chọc cho cô khóc nên nhanh chóng nhảy xuống đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô, dù cho cô tránh cô đánh cũng không buông.
Đồng Đồng khóc nức nở đánh anh: “Anh là cái đồ xấu xa! Còn chưa công khai, anh đã nghĩ đến việc đẩy em vào lòng người khác. Em tự đi, anh còn ngăn cản làm gì?!”
“Là lỗi của anh, là lỗi của anh, ngoan, đừng khóc, anh cho em đánh, được không?” Úy Ương cúi đầu, đau lòng muốn chết.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ chọc cô khóc, hôm nay vẫn là lần đầu. Thấy cô chật vật đau lòng như vậy, trong lòng anh khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.
Thấy Đồng Đồng không chịu đánh, anh tự mình động thủ, một bạt tai giáng xuống, dọa đến cả Đồng Đồng: “Anh, anh làm gì đấy!” Thấy anh lại muốn động thủ, cô vội vàng bắt lấy tay anh: “Anh đánh mình làm gì!”
“Chọc giận em, em vừa khóc, anh cũng không biết nên làm cái gì.” Anh mở miệng, nghĩ chỉ có như vậy mới làm cô bớt giận.
Nhìn dấu tay rõ ràng trên mặt anh, Đồng Đồng nôn nóng: “Mặt này là của em, không cho anh đánh!” Cô si mê mặt anh nhất đấy...
“Vậy em đừng giận nữa được không?” Úy Ương cũng biết vì sao cô tức giận, vội vàng cam đoan: “Mặc kệ đến lúc đó em thích người khác thì cũng đừng hòng rời khỏi anh, lời vừa nãy, nói thì dễ nghe nhưng anh chắc chắn sẽ không làm được.”
Hừ... Đồng Đồng hít mũi, hỏi: “Vậy nếu anh thay lòng thì sao? Đàn ông có tiền liền đồi bại, hiện tại tiểu tam tiểu nhị, tình một đêm đầy rẫy, anh là quan chức chính phủ, có tiền có thế, chắc chắn sẽ dễ bị quyến rũ.”
Nghe vậy, Úy Ương cười nhẹ: “Sẽ không, chỉ có em, anh chỉ cần em.” Anh không thích đến gần người khác, nhất là con gái, chỉ có cô là ngoại lệ duy nhất.
“... Thật không?” Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi, “Nếu anh lừa dối em, em liền biến anh thành thái giám!”
Úy Ương nắm tay cô trở lại giường, cầm lấy miếng táo lúc trước cô đã gọt đút cho cô, cam đoan: “Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.”