“Là không có khả năng có tiểu tam hay không có khả năng không có tiểu tam?”
Muốn chơi chữ? Hừ, không có cửa đâu!
“Đương nhiên là không có khả năng có tiểu tam, chẳng lẽ em không tin tưởng anh? Khẩu vị của anh đã bị em làm cho kén chọn rồi, đâu ai xinh đẹp đáng yêu như bé con nhà anh, mềm mềm thơm thơm anh còn ôm chưa đã, người khác anh đều chướng mắt.” Nói xong, anh hôn lên mặt cô một cái.
Nghe Úy Ương nói lời ngon tiếng ngọt, Đồng Đồng cuối cùng cũng vui vẻ, nhưng cô nhanh chóng hỏi lại: “Em thấy phim và tiểu thuyết đâu giống vậy, nữ phụ vừa xinh đẹp vừa có tiền lại dịu dàng, nam chính sẽ không thích cô ấy, một người diện mạo thanh tú, dáng người khô quắt, gia thế không tốt, tính cách yếu ớt hoặc cam chịu nhưng tài năng như Cinderella mới được vương tử ưu ái. Bây giờ anh nói thích em, vậy nếu sau này anh đột nhiên thay đổi khẩu vị, ăn nhiều sơn hào hải vị, nói không chừng liền chuyển sang thích cháo trắng dưa muối! Đúng vậy! Chuyện này rất có khả năng, anh nhìn xem, khẩu vị anh nhạt như thế, sau này chắc chắn sẽ thay đổi.”
Lý luận này của cô thiếu chút nữa xoay cho Úy Ương chóng mặt. Anh vỗ mông Đồng Đồng, bật cười nói: “Em xem mấy thứ gì lạ lùng gì vậy? Em cho rằng đàn ông sẽ thích Cinderella?”
“Không phải sao? Vậy nếu không thích, sao Cinderella lại là nhân vật chính trong truyện cổ tích?” Đồng Đồng không phục.
“Nhưng trước kia Cinderella cũng là công chúa mà, hơn nữa Cinderella rất xinh đẹp.” Úy Ương gặm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Truyện cổ tích chỉ nói đến chuyện hai người đó kết hôn, làm sao em biết cuộc sống hôn nhân của họ hạnh phúc hay không hạnh phúc?”
“Cũng đúng... Bây giờ anh thích em như thế, ai biết sau này chúng ta kết hôn có hạnh phúc không?” Đồng Đồng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, không khỏi gật đầu thật mạnh.
“Em phải tìm vài người dự bị, em thấy cháu trai Trần lão không tệ, anh ấy sợ em, muốn anh ấy dự bị, anh ấy cũng không dám oán giận.” Ý là Trần Hạo Ngôn.
Úy Ương đen mặt: “Em dám! Nếu em muốn tìm người dự bị, anh sẽ trói em trên giường rồi đánh mông!”
Đồng Đồng hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Còn chưa ở bên nhau đã nói muốn đánh em, em theo anh thật thì sẽ thảm bao nhiêu?” Nói xong, cô hầm hừ đứng dậy khỏi đùi Úy Ương, lại bị Úy Ương kéo lại.
Mồm mép của cô... Úy Ương quả thật không phải là đối thủ, nhưng anh vẫn có biện pháp trị cô. Bàn tay đặt trên ngực cô, bóp bóp hai cái, thấp giọng nói: “Anh chưa nói là sẽ dùng tay đánh đòn.”
Đồng Đồng không kịp phản ứng lại: “Chẳng lẽ anh muốn dùng roi hay gậy gộc đánh em? Em muốn mách anh em, để anh ấy thay em giáo huấn anh!”
Ngón tay thon dài của anh không biết khi nào đã chui vào váy ngủ cô, vuốt ve cách một lớp quần trong khiến Đồng Đồng như bị điện giật, run rẩy không thôi. Úy Ương cười, hôn cô một cái, xấu xa nói: “Là dùng gậy gộc, nhưng không phải gậy gỗ, mà là gậy này.” Nói xong, anh nhẹ nhàng nhích lên phía trước một chút, dục vọng nóng rực giữa chân giờ đã sinh long hoạt hổ. Bởi vì anh bệnh nên luôn mặc áo ngủ đơn giản, giờ phút này giữa hai người cũng chỉ cách lớp áo ngủ và quần trong.
Mặt Đồng Đồng đỏ như sắp cháy! Cô xấu hổ đánh vào ngực Úy Ương: “Anh, anh đùa giỡn lưu manh!”
“Anh chỉ đùa giỡn lưu manh với em.” Đối với cánh đánh mềm nhũn của cô, Úy Ương vô cùng hưởng thụ, anh đưa tay cô lên môi hôn một cái, dịu dàng dỗ: “Ngoan, đừng giận được không? Đều là lỗi của anh, sau này anh hứa sẽ không làm em khóc, cũng tuyệt đối không có tiểu tam gì, chỉ có em, chỉ mình em.”
Giọng anh vốn vô cùng dễ nghe, bây giờ cố ý nhẹ nhàng, trầm thấp lại từ tính gợi cảm, Đồng Đồng nổi cả da gà, cả người như bị điện giật, sao cô có thể chịu được?
Hơn nữa, cô chính là thanh khống và nhan khống, Úy Ương chắc chắn thỏa mãn hai điều này, giống như lời nói tâm tình bây giờ, anh còn dịu dàng hôn tai và má cô, động tác trên tay nhẹ nhàng, Đồng Đồng căn bản không cầm giữ nổi! Nhưng vì mặt mũi, cô vẫn kiên quyết lạnh mặt, bĩu môi yêu cầu: “Vậy sau này anh không được tiếp xúc với người phụ nữ nào, cũng không được chọc giận em!” Cô nghĩ nghĩ, lại thêm một cái.”Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được thay lòng!”
Yêu cầu này quả thực rất dễ dàng: “Được.”
“Anh không được đáp ứng nhanh như vậy, em sẽ cảm thấy anh nói cho có lệ, anh đừng có vì lo lắng mà đáp ứng em, em cũng không bức anh.”
“...”
“Được.”
Đồng Đồng giờ mới vừa lòng, không còn tức giận, ôm cổ Úy Ương hôn một cái, tầm mắt đặt lên quả táo trên bàn, đột nhiên ảo não kêu một tiếng: “A ── ghét quá, táo khô hết rồi!” Vậy làm sao ăn?!
“Không sao, gọt lớp bên ngoài là được.” Úy Ương cười khẽ, ôm cô vào lòng, lấy cả quả táo và dao cắt hoa quả, động tác tao nhã lưu loát gọt lớp bên ngoài rồi cắt thành lát đút cho Đồng Đồng.
Cả nhà phần lớn đều thích ăn lát, chỉ có Đồng Đồng thích ăn miếng nhỏ, vì vậy Úy Ương cũng ăn như vậy.
Quả táo này vừa lớn vừa ngọt, hơi hơi chua một tí, rất hợp với khẩu vị của Đồng Đồng. Cô thỏa mãn ăn thêm, một nửa còn lại đút cho Úy Ương.
Hai người cứ anh một miếng em một miếng chia sẻ quả táo
Trong nhà không có người khác nên Đồng Đồng và Úy Ương không cần bận tâm sẽ bị người khác nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết.
Úy Ương không chỉ một lần yêu cầu Đồng Đồng lên giường với anh, nhưng Đồng Đồng không dám == trên tay anh vẫn còn kim, còn có vài lỗ kim, cô không dám đi lên, lỡ không chú ý chạm vào thì sao? Vừa rồi không nên để anh gọt táo...
Đồng phu nhân không kịp về nhà làm cơm chiều nhưng người làm đã trở lại, nấu một nồi cháo hải sản. Hỏi Đồng Đồng muốn ăn gì, cô nói muốn ăn giống Úy Ương, bác người làm lấy thêm chút đồ ăn kèm và vài cái bánh trứng.
Thực ra Úy Ương hoàn toàn có thể xuống giường, nhưng Đồng Đồng không cho, cuối cùng đành ăn cơm trong phòng.
Cô vô cùng hiểu chuyện, chuẩn bị đồ cho anh rất tốt, độ ấm vừa phải, thìa đặt bên phải, tay thuận của anh, đồ ăn cũng do cô cắt, bánh trứng cắt thành miếng nhỏ, vậy sẽ dễ ăn hơn ── Úy Ương cảm giác hai người đột nhiên lại đảo lộn, anh có hơi không thích ứng. “Bé, anh tự làm được.”
“Người ta muốn chăm sóc anh thôi.”, nghe vậy, Úy Ương còn có thể nói gì? Chỉ có thể bị chăm sóc như trẻ con, hơn nữa, tuy rằng ngoài miệng anh nói có thể tự làm nhưng trong lòng vẫn thỏa mãn, nhìn xem, bé con được cả nhà nâng như nâng trứng cũng biết thương người khác đấy!