Sau khi nhận được bao lì xì siêu lớn từ Úy Ương, cả một ngày Đồng Đồng cười không khép được miệng.
Mỗi lần Lục Tiểu Lâm thấy cô thì vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cô ấy cũng có anh, nhưng không thể nào so với hai anh lớn nhà Đồng Đồng, chênh lệch không phải là nhỏ, năm nay, tiền mừng tuổi của cô ấy ít đến đáng thương, còn bị anh ấy trộm!
Đúng là tức chết, Lục Tiểu Lâm dù sao cũng không trông cậy phương diện anh trai có thể thắng Đồng Đồng, bởi vì ngay cả bề ngoài đã thất bại thảm hại... Ai, nói chung là lệ.
Lục Tiểu Lâm hai hàng lệ tuôn rơi.
Vừa qua năm mới không có lịch lên lớp, ngày nghỉ của các cô kéo dài đến mồng bốn tháng ba, hơn nữa có nhập học cũng thoải mái, dù sao đối với Đồng Đồng mà nói, cho đến bây giờ, học tập là chuyện dễ dàng nhất.
Cho nên cô vui chơi hơn bất cứ ai, ở đại viện có rất nhiều người trẻ, nhưng đều lớn hơn cô, là anh chị, kha khá người đã tốt nghiệp đại học, có người vừa đến tuổi đã nhập ngũ, không chỉ ít bạn cùng lứa, ngay cả những người hơn cô trên dưới năm tuổi ai cũng rất bận rộn, không ai có mệnh tốt làm sâu gạo như Đồng Đồng.
Cho nên cô cảm thấy chán, cũng may lúc nghỉ đông tất cả mọi người đều trở về, cho nên đầu tháng ba, Đồng Đồng chơi rất vui vẻ, bởi vì mọi người trở lại, còn buông bỏ quân trang đồng phục, bỏ đi mặt nạ ngày thường, triệt để thả lỏng, nghỉ ngơi, cùng nhau chơi đùa ~~
Chơi đùa chơi đùa liền xem nhẹ Úy Ương... Anh lớn tuổi nhất ở đại viện, cho nên rất “đức cao vọng trọng“.
Tất cả mọi người đều sợ kính sợ anh, muốn chơi gì cũng không dám rủ anh, nói tóm lại trong mắt bọn họ, Úy Ương không khác trưởng bối trong nhà lắm, ai cũng kính sợ anh, không dám chơi cùng (chủ yếu cũng vì Úy Ương chưa bao giờ cùng lăn lộn với họ, anh thật sự không giống những đứa trẻ hay ra ngoài chơi ở đại viện, trên người không một tật xấu, ngay thẳng ôn hòa, mạnh mẽ công bằng, bởi vậy cực có uy tín).
Điểm này đương nhiên Đồng Đồng cũng biết, anh Úy Ương nhà cô là người nghiêm túc lãnh đạm, không khác anh cô lắm, cũng không thích đùa nên cô không tìm anh!
Dù sao thì cô được cưng chiều nhất nhà, cả ngày chơi cũng không ai chướng mắt ~ chỉ cần an toàn, cô muốn chơi sao thì chơi.
Thế là từ đầu tháng ba, Đồng Đồng bắt đầu chơi từ sáng đến tối. Cũng may họ đều là con cháu cán bộ cao cấp, tuy thích vui đùa nhưng tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp, bọn họ cũng không phải là người phá gia chi tử, không có đầu óc chỉ có biết ăn chơi, nhóm người này đều đàng hoàng, có người theo chính trị, có người theo kinh thương, có người tham gia quân ngũ, đều là nhân vật nghiêm trang biết kiềm chế bản thân, buông thả có thể vui chơi, buộc chặt có thể làm nên nghiệp lớn.
Đồng Đồng ít tuổi nhất nên ai cũng nhường nhịn cô, tuy nhiên, cô nhỏ tuổi nhưng trò xấu lại nhiều hơn bất cứ ai, ngược lại, người cầm đầu bọn họ, cháu trai Trần lão - Trần Hạo Ngôn sau khi bị đá vào quân đội, rèn luyện một trận đã bớt đi phần ngây ngô, có thêm chút khí khái nam tử hán, anh ấy đã nói may Đồng Đồng không phải con trai, cũng may cô lười muốn chết, nếu không nơi bọn họ sao có thể sống yên ổn?
Lời này lấy được sự tán dương của tất cả mọi người.
Trong mắt người biết phấn đấu tiến tới, thái độ sống của Đồng Đồng quả thực khiến người ta giận sôi, không thể lý giải, nhưng Đồng Đồng đâu thèm nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ cần sống được vui vẻ phóng khoáng là được, cô không thiếu tiền, lại không có lý tưởng gì, dù sao cô cũng luôn hạnh phúc.
Hơn nữa đâu phải cô không làm được gì. Chỉ bằng đầu óc và bằng cấp, hơn nữa với tay nghề thư pháp và đàn dương cầm được luyện từ nhỏ, dù không có đồng nào cô vẫn sống được.
Lục Tiểu Lâm cũng bị kéo vào, Đồng Đồng đi đâu cũng không bỏ rơi cô ấy, Lục Nhi cảm thấy cuộc sống ngập trong vàng son rất nhanh sẽ bao phủ bản thân...
Cứ ung dung tự tại như vậy đến trước đêm Tết Nguyên Tiêu, sau Nguyên Tiêu, mọi người đều phải trở lại cương vị, đi làm, nghiên cứu khoa học, huấn luyện, vô cùng bận rộn, chỉ còn mình Đồng Đồng ==
Thế là buổi tối trước Nguyên Tiêu, bọn họ giao hẹn sẽ chơi thâu đêm.
Vừa nghe Đồng Đồng nói đêm nay ngủ bên ngoài qua điện thoại, cả nhà đều sốt ruột, mặt ông Đồng vô cùng thối, nói: Không được!
Đồng Đồng nài nỉ: Bố yêu của con, con ở ngoài một đêm thôi, hứa sẽ ở khách sạn nhà mình, cùng phòng với Lục Nhi!
Ông Đồng vẫn lo lắng, tất cả mọi người cũng vậy (ông bà Úy đã về quân đội), hai gia gia tức giận đến vỗ đùi, Đồng phu nhân cũng không đồng ý.
Nhưng bé con muốn đi chơi, bọn họ lại không đành lòng cự tuyệt.
Ngay khi Đồng Đống chuẩn bị đề cử bản thân sẽ đi cùng, Úy Ương đã nói trước: “Cháu sẽ đi cùng, sáng mai sẽ đưa bé về nhà ăn bánh trôi.”
Chủ ý này rất hay, dù sao bọn họ cũng nhìn Úy Ương lớn lên, có năng lực, có ý thức, có anh trông chừng thì bé nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đồng Đống lại lo lắng, mấy ngày nay anh luôn quan sát hình thức ở chung giữa Úy Ương và em gái mình, vẫn cảm thấy giữa hai người tồn tại không khí mờ ám, anh không yên tâm khi giao em gái cho Úy Ương, thế là cũng xin đi giết giặc.
Thế nên hai người đều đi, Đồng phu nhân yêu cầu hai người bọn họ hãy chơi cùng bạn bè Đồng Đồng một lúc, Úy gia gia còn chèn một cậu: Đừng quên quan trọng nhất là bảo vệ tốt em gái, đừng có lo chơi mà lẫn lộn đầu đuôi.
Khi bọn họ ở nhà thương lượng thì Đồng Đồng đang cầm lấy Micrô không buông tay, giọng cô trong trẻo mềm mại, hát rất dễ nghe, nhưng dễ nghe mấy thì nghe nhiều cũng mệt...
Nhất là cô tuy hát tốt nhưng thích làm mấy trò kì dị cho nên khi mọi người đang mãnh liệt yêu cầu Đồng Đồng bỏ qua cho cái mic, khi lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Đồng Đồng, không ai để ý đến cửa bị mở ra.
Cơ bản thì Đồng Đống cũng giống Úy Ương. Tuy rằng trong đại viện rất nhiều người cùng tuổi với anh, nhưng tính tình anh càng ngày càng lạnh lùng, tuổi lớn hơn cộng với việc tham gia vào thương trường khiến khí chất anh càng ngày càng nghiêm túc, sát khí cũng càng ngày càng lớn mạnh, căn bản không ai dám chọc, cho nên khi anh cùng Úy Ương đồng thời xuất hiện ở cửa, mọi người chú ý đến thì...
Không khác phòng học đang nhao nhao ồn ào, ở cửa đột nhiên xuất hiện giáo viên chủ nhiệm.
Người duy nhất có thể giữ tâm tình vui vẻ chỉ có Đồng Đồng. Cô thấy Úy Ương và Đồng Đống thì lập tức khoan khoái hô to, ném mic, nhào vào lòng Đồng Đống, hỏi: “Anh, sao hai anh lại tới rồi?”
“Tối hôm nay em nói muốn chơi thâu đêm không về nhà, bọn anh còn có thể không đến sao?” Từ nhỏ đến lớn, bảo vệ em gái là một trong những chuyện quan trọng nhất cuộc đời anh.
Đồng Đồng ngây ngô cười.