“Ngốc.” Đồng Đống nói xong thì nhéo mũi Đồng Đồng, sau đó nhàn nhạt giương mắt nhìn những người đang ngồi trên ghế lô, ánh mắt bình thản liếc qua tất cả mọi người, không hiểu sao ai ai cũng thấy độ ấm trong phòng giảm xuống vài level.
Sát khí trên người Đồng Đống quá lớn, anh chỉ cần đứng đó, dù không nói gì cũng có thể làm người ta lạnh cả người, da đầu run lên vì sợ hãi.
Đồng Đồng cũng đã nhận ra, thế là vội vàng bắt lấy tay anh, đẩy anh ra, nói một tiếng “thất lễ” với những người trên ghế lô, sau đó thuận tay đóng cửa lại, cô bĩu môi, mất hứng hỏi: “Anh, anh làm gì đấy, muốn dọa chạy các anh chị ấy sao?” Ai sẽ cùng cô chơi đây?
“Anh không có.” Đồng Đống lạnh nhạt phản bác.
“... Anh, bây giờ mới ──” Đồng Đồng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bảy giờ rưỡi ôi, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu mà hai ngươi đã đến theo dõi?”
Đúng là không thể tin được! Cô đâu phải là đứa bé không hiểu chuyện đời, sao phải bao bọc như thế?
Hơn nữa, nhóm bạn đều là những người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người các anh có phải khẩn trương thái quá rồi không?!
“Người ta còn định đi ăn đồ nướng, uống bia đấy!”
Lời kia vừa thốt ra, cô liền cảm thấy không tốt, đáy lòng lập tức thầm hô một tiếng “hỏng bét”!
Quả nhiên... mặt Úy Ương và Đồng Đống đồng thời đen lại, nhất là Úy Ương, anh nhướng mày chất vấn: “Bia, hửm?”
Chữ “hửm” kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, Đồng Đồng nghe được lại không không nhịn được mà lùi về sau một bước, bắt đầu bao biện: “À, em đùa thôi! Các anh chị ấy uống bia, là các anh chị ấy uống, em uống nước trái cây thôi!”
“Lời vừa thốt ra mới là lời thật lòng của em đi?” Đồng Đống cười nhạt với lời giải thích thiếu thuyết phục của cô, anh đi đến gần cô, không ngửi thấy mùi rượu, sắc mặt mới tốt hơn một chút. “Em còn là trẻ vị thành niên, không được uống rượu, rượu gì cũng không được.” Đang tuổi đi học mà lại uống rượu, cô đúng là thiếu đòn.
Đồng Đồng liên tiếp xin khoan dung: “Không uống rượu, không uống rượu, Lục Nhi đi với em đấy, em uống rượu thì cô ấy phải làm sao? Em hứa là không uống, em hứa mà!” Đồng Đồng nói xong thì dựng thẳng bốn ngón tay, thề. “Em mà uống rượu thì sẽ là con chó nhỏ!”
Đồng Đống nhéo mặt cô, nói: “Lời hứa của em không đủ uy tín.” Nói xong liền trao đổi ánh mắt với Úy Ương, hai người đồng thời cầm tay Đồng Đồng, đẩy cửa đi vào.
Bên trong vẫn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mọi người châu đầu ghé tai nói chuyện, vừa thấy Úy Ương và Đồng Đống vào thì lập tức im miệng, yên tĩnh đến kì lạ, họ ngồi im trên ghế, có mấy người không ngồi nổi, lập tức đứng dậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, so với ở quân đội khi nhìn thấy trưởng quan thì còn sợ hãi hơn.
Vốn tưởng rằng ít nhất sẽ bị giáo huấn một chút, ai ngờ hai người kia không ai nói gì, mỗi người chỉ ngồi xuống một bên Đồng Đồng, rồi mới nói với bọn họ: “Cứ tiếp tục chơi đi, đừng ngại.”
Còn gì vui mà chơi... Nói không ngại là có thể không ngại sao?! Có hai vị phật lớn ở đây, tiểu quỷ bọn họ ai dám lỗ mãng?
Bị nhìn như thế, ai còn có thể hát nổi một khúc Cao nguyên Thanh Tạng*? Căn bản là chơi không nổi! Thế là một đám vắt óc nghĩ lý do để nhanh chóng chạy lấy người, đau bụng, đau đầu, đau chân, đau trứng gì đó... Đau gì cũng có, trong thoáng chốc liền đi không còn một ai ── tuy bọn họ không dám chọc tiểu quỷ Đồng Đồng, nhưng lại càng không dám chọc hai vị Đại Ma Vương!
*Bài hát được gắn ở đầu chương, mọi người có thể bấm vào nghe thử.
So với sau này bị Đồng Đồng chỉ trích không nghĩa khí, vịn vào đó mà đùa dai trả thù thì cũng tốt hơn bị tra tấn trong quân đội hoặc trên thương trường! Ai lớn ai nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn ra!
Chỉ có Lục Tiểu Lâm không hiểu gì, nam thần nhà cô xuất hiện mà, cô vội vàng si mê, chơi đùa gì đó tạm thời bị lãng quên ~ nếu không phải ở đây nhiều người, cô đã sớm lấy hai tay che mặt.
Đồng Đồng lại không vui. Một năm cũng chỉ có vài ngày chơi high thế này, vậy mà hai người các anh còn muốn quấy rối!
Tốt, ghế lô lớn như vậy, không tới một phút đã không còn một ai, chỉ còn bốn người bọn họ ngồi trên sofa, còn chơi gì nữa... Cái gì cũng chưa chơi.
Thấy Đồng Đồng tê liệt ngã xuống thể hiện sự mất hứng, Úy Ương là người đầu tiên khuất phục, nói: “Anh chơi với em được không?”
Đồng Đồng ai oán nhìn anh, không nói chuyện nhưng ánh mắt biểu đạt rất rõ ràng: Mỗi ngày đều gặp mặt, hầu như mỗi ngày đều chơi yêu tinh đánh nhau, còn muốn chơi gì nữa?
“Khụ...” Úy Ương ho nhẹ một tiếng, bên tai còn hơi phiếm hồng, “Em muốn đi đâu chơi? Tối nay không về nhà, ngủ lại bên ngoài, được không?”
Đồng Đồng chu môi: “Ngủ lại thì được, nhưng em không vui.” Cô nhàm chán vô nghĩa đá chân, sau đó nhảy xuống sofa đi đến gần cửa, trong nháy mắt cả phòng đã sáng trưng, cả người cô như không còn khí lực, chậm rãi trở về ngã vào sofa, đầu gối lên đùi Úy Ương, oán giận nói: “Không có gì vui, ít người không vui được, nhưng mà thôi đi, dù sao cũng đã chơi mấy ngày rồi, bây giờ chúng ta đi ngắm cảnh đêm được không?”
Đối với đề nghị của cô, Úy Ương và Đồng Đống đương nhiên sẽ không phản đối, Lục Tiểu Lâm cũng không dị nghị, thế là bốn người đi ngắm cảnh đêm, ăn đồ nướng, đương nhiên không thể ăn ở quán ven đường, bởi vì Úy Ương và Đồng Đống không cho phép, nói không vệ sinh, nhưng vào tiệm thì còn gì là lạc thú?
Ăn đồ nướng xong thì vừa vặn đã chín giờ, trên đường bước chậm đến Đồng thị có rất nhiều quán rượu và các quán nhỏ khác, Đồng Đồng và Lục Tiểu Lâm vô cùng hưng phấn chọn chọn nhặt nhặt, mua một đống lớn đồ kì lạ, Úy Ương và Đồng Đống đi theo sau cầm đồ.
Cứ như vậy một đường dạo đến Đồng thị, bốn người đã đi mệt, mang theo món kho và nước có ga mua trên đường chạy đến lên tầng cao nhất ngắm cảnh đêm, tuy hơi lạnh, nhưng trong gió lạnh mà ăn món kho, uống nước có ga thì cảm giác đúng là thích ngây người!
Điều này làm cho tâm tình buồn bực của Đồng Đồng tốt hơn rất nhiều, bốn người còn bắn pháo hoa, tuy không khí ở Đế Đô ô nhiễm nghiêm trọng nhưng giờ phút này cũng không kiêng kỵ gì nữa...
Hơn nữa cô muốn chơi, Úy Ương và Đồng Đống làm gì cũng không cản nổi.
Sau đó bốn người thuê bốn phòng, mỗi người một phòng, Đồng Đồng muốn ở cùng một phòng với Lục Nhi, nhưng cô vừa mở miệng định nói thì nhìn thấy ánh mắt của Úy Ương, cảm thấy anh dường như có ý gì đó nên nhịn xuống, nếu bản thân hiểu sai ý thì chạy đi tìm Lục Nhi sau cũng được.
Nhân lúc thời gian còn sớm, hai cô gái tắm rửa xong liền quấn khăn tắm ngồi trên giường xem TV, tán gẫu, đến khoảng mười một giờ, Lục Tiểu Lâm mới về phòng mình.
Sau khi Lục Nhi đi, Đồng Đồng cảm thấy trên người có chút dinh dính, cô tùy tay kéo khăn tắm trên người ra rồi lại chui vào phòng tắm.
Phòng tắm khách sạn đều dùng kính thủy tinh trong suốt, hơi nước đọng trên thủy tinh, thân thể cô như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
Vừa tắm rửa xong, khăn tắm còn chưa quấn thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Đồng Đồng nhanh chóng đi mở cửa ── dù sao cô cũng biết là ai!