Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 78: Chương 78: Chiếc Nhẫn – 10




CHƯƠNG 78: CHIẾC NHẪN – 10

Cô gái cười duyên rồi rời đi. Tôi nghe được bọn họ nói chuyện mà cảm thấy rợn cả tóc gáy, lập tức nhớ tới tin mật thám của lũ yêu quái nói rằng món ăn ngon nhất trong Thao Thiết Yến chính là các loại thịt. Bất kể là món thịt bình thường cỡ nào cũng có thể được chế biến thành một món cực ngon.

Thì ra thứ thịt đó là từ mấy con sâu này, mà thịt của sâu cũng lại là thịt của chính khách hàng. Thứ những quan chức đó ăn chính là thịt trên người họ, rồi sau đó bản thân họ cũng bị những con sâu kia gặm sạch. Tiếp đó sâu lại bị bọn phục vụ mang đến cho những khách hàng khác ăn, vòng tuần hoàn cứ thế mà lặp lại, cho đến khi tất cả họ đều bỏ mạng.

Tôi cảm nhận được một trận khuấy đảo trong dạ dày, nếu không dùng tay bịt miệng lại thì chắc giờ đã nôn ra rồi. Nhưng vào lúc này, bả vai tôi lại bị ai đó vỗ một phát.

Tim tôi thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, tôi quay đầu liền phát hiện đó là Hử. Nó đang cầm trong tay một cái chén sứ, bên trong là thịt xào thơm ngào ngạt.

Hử như thể đang hiến bảo vật mà đưa cái chén tới trước mặt tôi, “Đằng Đằng, cái này ăn ngon lắm.”

Thứ này khiến tôi lập tức nghĩ tới con sâu béo mập kia, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nôn ra. Tiếng nôn mửa của tôi làm những người trong phòng bếp giật mình, lập tức có người vòng ra ngoài đi về hướng cửa sổ bên này.

“Ai đang ở đó?”

“Mau nói cho chị Xích Hoa, tao nghe thấy có tiếng người.”

Hai tên đàn ông lực lưỡng hùng hổ chạy tới đây. Tôi cảm thấy không ổn, liền giật cái chén sứ trong tay Hử ném về phía chúng nó.

“Hử, mau dẫn tôi đi!”

Hử ôm lấy tôi bay lên trời, nhưng dường như đụng phải thứ gì đó, nên không thể bay cao hơn được nữa. Giữa không trung tựa như có một bức tường trong suốt, mỗi lần Hử đụng vào, nó đều sẽ mơ hồ hiện ra một trận thức màu lam. Vừa rồi lúc chúng tôi lẻn vào rõ ràng là không có thứ này mà, chẳng lẽ là chúng nó khởi động hệ thống phòng ngự sao?

Một mũi tên bắn qua, may là Hử nhanh nhẹn lách mình tránh thoát. Người bên dưới bắt đầu dùng cung tên bắn về phía chúng tôi.

Bộ chúng tôi vừa mới xuyên đến triều đại nào rồi hở trời? Chẳng qua là mấy mũi tên kia đều lóe lóe ánh sáng màu lam, bị bắn trúng chắc chắn toi đời.

Hử vừa ôm tôi né trái tránh phải, vừa đấu đá với đám người trên hành lang. Nếu không phá được kết giới, chúng tôi chắc chắn không thể trốn thoát. Phải nhanh chóng tìm ra Nha mới được, có lẽ nó có biện pháp.

Hử cố ý lao về phía khu ghế lô dành cho khách hàng. Tại một ngã rẽ, nó buông tôi xuống, “Đằng Đằng, cậu trốn trước đi. Tôi đánh lạc hướng đám người kia.”

“Chờ chút!”

Tôi chưa kịp nói xong thì Hử đã lại bay đi. Đám người kia đang ở sát phía sau, tôi không còn cách nào khác, chỉ đành trốn vào gian ghế lô bên cạnh. Hy vọng người bên trong có thể nể tình đồng loại mà không đi tố giác tôi.

Ai ngờ vừa xông vào lại phát hiện trên bàn ăn đều toàn là người quen. Tôi không còn thời gian giải thích nên lập tức chui xuống dưới gầm bàn. Dường như tôi lại tái diễn tình huống ở quán Tử Vị rồi thì phải.

Tôi nghe được bên ngoài có tiếng bước chân bọn người kia đi ngang qua, có một tên phục vụ mở cửa tiến vào hỏi. Khách hàng trả lời chưa thấy qua, tên phục vụ kia liền tin. Tôi vừa định thở phào một cái, lại bị một bàn tay to lớn lôi ra ngoài.

“Giải thích chút được chứ?”

Thanh âm nghiêm nghị lạnh lùng khiến tôi như bị tạt một xô nước lạnh. Vừa định chui lại vào cái bàn bên kia, tôi lại bị người ta xách áo lên, lôi ra khỏi gầm bàn.

Tôi vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Chu Chính, lập tức sợ tới mức trái tim bé nhỏ nhảy nhót liên hồi. (tiếng trời: Cậu thẹn thùng thì có.)

“Có thể giải thích vì sao em ở đây không?”

Chu Chính xách tôi ngồi lên ghế. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy có ba người đang ngồi bên cạnh, trông họ đều khá quen thuộc, Lục Vân Phi còn vẫy tay chào tôi. Những người này đều là cảnh sát, nhưng hiện giờ lại không mặc đồng phục.

“Tôi… thấy rất tò mò, cho nên lén vào đây.” Lúc nói chuyện tôi đương nhiên là chẳng dám nhìn Chu Chính lấy một lần, bị cảnh sát hỏi cung cũng đâu phải là chuyện giỡn chơi.

Chu Chính vừa định hỏi lại, lại nghe một vị trung niên ngồi trên bàn ăn nói: “Quên đi, chúng ta tìm người đưa cậu ta ra ngoài, tiếp tục nhiệm vụ đi.”

Nhiệm vụ? Chẳng lẽ là bọn họ giả làm khách hàng vào đây điều tra sao?

Trên bàn bày mấy dĩa đồ ăn, vị trung niên kia cầm đũa dường như chuẩn bị gắp thức ăn. Tôi thấy ông ta gắp lên một miếng thịt chua ngọt, lập tức nghĩ đến cảnh tượng trong phòng bếp.

“Chờ đã!” Tôi quát bảo ông ta ngừng lại, “Thứ này không thể ăn.”

Mọi người trong gian phòng đều dùng ánh mắt nghi hoặc mà chăm chú nhìn tôi, bị mấy ánh mắt sắc bén kia đồng loạt nhìn vào thật sự không dễ chịu chút nào cả. Tôi run rẩy nói: “Thịt này… có vấn đề…”

“Em tốt nhất là nên nghĩ cho kĩ rồi hãy nói.” Chu Chính ngồi bên cạnh nói nhỏ vào tai tôi, trong giọng nói còn mang theo uy hiếp. Quả nhiên là đồ không thể ăn bậy, nói không thể nói bậy mà. TT

Không thể nói thịt này thật ra là cổ trùng được. “Thật ra, thịt bọn họ dùng có vấn đề…”

Tôi nhớ rõ lúc trước từng xem một tin tức, nói là có một cô gái ăn lẩu cay và bún tàu bị nhiễm khuẩn nghiêm trọng lâu năm, dẫn đến tất cả các cơ quan nội tạng và dưới da đều là vi khuẩn, gan bị ăn mòn chỉ còn lại một mẩu. Dùng lý do như có cổ thì chắc chắn là không được rồi, thật ra tôi thấy dùng loại lý do này nói không chừng còn tốt hơn.

Sắc mặt người trung niên không tốt lắm, lập tức thu lại đôi đũa mà nói: “Nếu thật là như thế, vậy chuyện này thuộc phạm vi quản lý của bộ công thương.”

“Chú Trương.”

Người trung niên nhìn thấy sắc mặt Chu Chính liền lập tức im lặng. Chu Chính nắm lấy cổ tay tôi, “Em thấy rõ chứ?”

Tôi gật đầu lia lịa, “Chẳng qua… hình như họ còn bỏ thêm loại thuốc gây ảo giác nào đó…” Tôi kể lại chuyện của Lý cục trưởng, rõ ràng lúc đó hắn đã mất hết ý thức. Có lẽ chuyện này còn liên quan đến vụ thuốc phiện lần trước cũng nên.

Chợt có tiếng xôn xao bên ngoài, Chu Chính mở cửa ra xem tình huống ngoài đó. Tôi nhìn thấy một luồng sáng trắng phóng lên cao. Rồi lại thấy Hử dường như đang bị thứ gì đó cuốn lấy giữa không trung, đang không ngừng giãy dụa.

“Hử!”

Con gà mập chết tiệt kia, mới vừa rồi còn chạy giỡn hay lắm mà! Về nhà nhất định phải làm thịt nó! Tôi cũng chẳng thèm lo nghĩ gì nhiều, lập tức lao ra ngoài, chạy như điên về phía Hử.

Chu Chính ở phía sau lớn tiếng gọi tôi, tôi cũng nghe được bên cạnh cũng có rất nhiều tiếng động sột soạt đang tới gần. Trong bụi cỏ um tùm dường như có rất nhiều thứ đang bò tới.

Tôi lấy trong túi ra thuốc đuổi côn trùng đã chuẩn bị sẵn mà ném vào bụi cỏ. Tiếng động soàn soạt kia nhanh chóng lùi lại. Tiếp đó liền có một đám người trên hành lang chạy qua muốn bắt lấy tôi.

Tôi né trái tránh phải, thế nhưng mấy thứ kia đều không phải con người, thân thể cũng rất linh hoạt. Vào lúc tôi gần như sắp bị bắt sống, một đôi bàn tay to khỏe đã ôm tôi lên. Bên tai là thanh âm của Chu Chính, “Đừng sợ! Che lỗ tai lại.”

Tôi còn chưa kịp bịt tai, một tiếng súng đinh tai nhức óc đã vang lên. Chu Chính nổ súng lên trời cảnh báo, “Tất cả mọi người không được nhúc nhích! Cảnh sát đến làm công vụ theo thông lệ!”

Lục Vân Phi đứng bên cạnh lấy ra giấy xác nhận, “Đây là lệnh điều tra, xin các vị phối hợp!”

Thế nhưng những nhân viên phục vụ đó đều không phải là con người, cảnh sát cũng không làm cho chúng sợ được. Trong mắt chúng lộ ra sự hung ác, cầm vũ khí trong tay từ từ tới gần.

“Lão Trương, bảo người bên ngoài xông vào.” Chu Chính cảnh giác chĩa súng vào đám nhân viên phục vụ, hét to với người trung niên.

“Không liên lạc được!” Người trung niên không ngừng bấm di động, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng.

“Bảo quản lý của các người ra đây!” Chu Chính chỉ vào một người phục vụ trong đó, người sau lại chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.

“Rốt cuộc là kẻ nào tới phá rối cửa hàng?” Cô gái mặc bộ sườn xám diễm lệ đẩy ra đám người mà thong thả đi tới. Càng nhìn gần lại càng thấy cô ta xinh đẹp động lòng người, chả trách sao anh họ bị cô ta mê hoặc tới thất điên bát đảo như thế.

“Cô là người quản lý của nơi này sao? Chúng tôi tới chấp hành công vụ.” Lục Vân Phi cầm tờ lệnh khám xét bước ra. Cô ta chỉ nhìn lướt qua, sau đó liền nhìn sang phía tôi.

Tôi cảm nhận được ánh mắt cô ta nhìn tôi mang theo ẩn ý, thế nhưng lại hoàn toàn không hiểu đó là ý gì. Sau đó cô gái dời tầm mắt về phía Chu Chính, “Tôi là Xích Hoa, là quản lý nơi này. Anh cảnh sát, cửa hàng tôi kinh doanh theo đúng quy định của pháp luật, cũng chẳng làm gì phạm pháp cả, có lẽ là có sự hiểu lầm nào đó.”

“Không làm gì sao?” Ánh mắt sắc bén của Chu Chính đảo qua mấy thứ vũ khí trên tay đám nhân viên phục vụ, “Bây giờ tôi lại nghi ngờ các người…”

Hai bên giằng co, dẫn tới nhiều vị khách tò mò vây xem. Tuy là khách hàng không nhiều, nhưng cũng đều là nhân vật tai to mặt lớn, lại còn nắm giữ những chức vị cao.

Tình thế khá là bất lợi, Hử còn đang giãy dụa không ngừng, nhưng kết giới trên không trung lại ngăn cản nó chạy trốn. Cũng bởi vì cái kết giới này nên bọn người Chu Chính mới không thể nào liên lạc với bên ngoài.

Nha đi đâu mất rồi? Nếu có nó ở đây…

Tôi chợt phát hiện chẳng biết từ bao giờ bản thân lại ỷ lại vào Nha đến thế. Có lẽ là do nó chăm sóc tôi quá tốt, cho nên tôi dần quen với việc không cần phải bận tâm về bất cứ chuyện gì. Như vậy thì thật không tốt chút nào, tôi vẫn phải học cách tự lực cánh sinh chứ.

Mấy chuyện phá vỡ kết giới như thế này tôi chưa từng thử qua. Chẳng qua, sư phụ của tôi là người khiến tam giới phải nhường nhịn ba phần – tượng sư Long Chấn Kiền, phận làm đồ đệ như tôi cũng không thể làm mất mặt sư phụ được.

Cho dù cô ta dùng bất kì loại pháp trận nào để thiết lập kết giới, tôi chỉ cần đốt trụi pháp trận đó là có thể phá giải. Thế nhưng tôi còn cần một người trung gian để đánh vào pháp trận. Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Chính đang cầm súng lục trong tay.

Rất đúng lúc!

Hai tay kết ấn, tôi niệm chú ngữ, “Nam mô tát phạ đát tha nghiệt đề tì dược, tát phạ mục khế tì dược…”

Đây là Bất Động Minh Vương Hỏa Giới Chú, dùng để đốt sạch hết thảy nghiệp chướng. Kết ấn trên tay tôi lập tức sáng lên, hai tay tôi nắm lấy tay Chu Chính đang cầm súng, người sau kinh ngạc nhìn tôi, nhất thời không kịp phản ứng.

“Em muốn làm cái…”

“…đát la trá, ya!” Tôi đột ngột dùng sức nâng tay Chu Chính lên, ngón tay chạm vào cò súng trên tay hắn, hướng lên không trung mà bóp cò.

Tiếng súng vang rền, ngọn lửa như sao băng lao về phía bầu trời, đánh vào pháp trận trên không trung, trong nháy mắt bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Những đường hoa văn phức tạp phát ra ánh sáng đỏ rực, lúc này tôi mới thấy được hóa ra kết giới kia lớn đến thế, đó là một mái vòm hình nửa vòng cung bao trùm cả cửa hàng.

“Không –” Xích Hoa hét lên, đám nhân viên phục vụ đồng thời lao về phía chúng tôi.

Người trung niên reo lên: “Điện thoại đã thông.”

Tiếp đó bên ngoài truyền tới tiếng còi hụ cảnh sát, dường như có không ít người xông vào. Trong lúc rối loạn có người nổ súng, thế nhưng mấy kẻ phục vụ kia hoàn toàn không đếm xỉa tới, vẫn tiếp tục tấn công.

Lúc này tôi còn đang lo lắng cho tình trạng của Hử, con gà mập kia đã trốn đi từ lúc kết giới bị phá bỏ. Thế nhưng Chu Chính lại ôm tôi chặt muốn chết, tôi muốn thoát ra cũng không được.

“Thả tôi xuống!”

“Không được!” Chu Chính dùng một tay ôm chặt tôi, giơ chân đá một tên phục vụ đang cầm đao lao qua khiến nó ngã lăn. Bởi vì phải che chở cho tôi nên hắn không thể hành động tự nhiên được, có mấy lần còn suýt bị đao chém trúng.

“Buông ra. Anh sẽ bị thương mất!”

“Tôi đã nói là sẽ bảo vệ em!”

Những lời này như đánh vào một nơi thật sâu trong lòng, tôi cảm thấy tim mình như như bị xoắn vặn lại, có một thứ tình cảm mãnh liệt chợt dâng trào. Tim tôi đập rất nhanh, trên mặt nóng bừng. Thứ cảm xúc xuất hiện không đúng lúc này là sao đây?

Không thể cứ vậy được, tôi ép buộc bản thân mình dời sự chú ý đến thứ khác. Đột nhiên tôi nhìn thấy bóng dáng Xích Hoa trốn ra hành lang phía sau.

“Bắt giặc phải bắt vua trước. Nhanh đi bắt cô ta!” Tôi chỉ về phía Xích Hoa đào tẩu mà hô to. Chu Chính liền xoay người đuổi theo.

Chúng tôi nhanh chóng chạy đến cửa sau của tiệm, băng qua ngõ nhỏ kia chính là đường lớn. Tôi thấy được Xích Hoa đã sắp chạy ra tới đường lớn. Nơi đó người đến người đi, chỉ cần cô ta lẩn vào đám người, muốn lùng bắt cũng không dễ dàng gì.

“Không được nhúc nhích! Chạy nữa là tôi nổ súng!” Chu Chính giơ súng chĩa vào Xích Hoa, người sau lại không thèm để ý mà chạy tiếp.

Ngọn đèn đường phía trước rọi vào con ngõ nhỏ, Xích Hoa cũng hoàn toàn không có bóng. Tôi lấy ra pháp bảo mà sư phụ hướng dẫn chế tạo đưa cho Chu Chính, “Thảy thứ này qua.”

Đó là một quả bóng kim loại nhỏ hình bầu dục, Chu Chính không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy ném trúng Xích Hoa. Người sau kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào ra đất.

Ôi, ông anh à, tôi đâu có bảo anh dùng thứ này như cục gạch đâu! ==|||

Xích Hoa vừa định đứng lên, trong quả cầu kim loại đã có mấy sợi dây thừng phóng ra trói chặt lấy cô ta. Chu Chính thả tôi ra, khom lưng muốn lôi cô ta dậy.

“Ngoan ngoãn chút cho tôi!”

Xích Hoa vẫn còn đang giãy dụa, hung tợn trừng chúng tôi, “Các người cho là thứ này có thể trói buộc được tôi sao?”

Trên da cô ta tựa như có thứ gì đó đang đi chuyển, toàn bộ gân xanh đều nhô ra. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, đồng tử giãn to bao phủ toàn bộ con mắt.

Chu Chính tuy rằng khá sửng sốt nhưng cũng không buông tay. Tôi bước đến trước mặt cô ta, “Cô không thoát được đâu, sẽ chỉ làm bản thân càng thêm đau đớn mà thôi.”

Xích Hoa hét lên đầy thảm thiết, sợi dây thừng đang trói cô ta chợt lóe ra ánh sáng vàng rực, càng siết chặt vào làn da đang chuyển động của cô ta, sau đó tỏa ra một làn khói đen. Cô ta đau đớn đến mức nằm rạp trên đất, không ngừng run rẩy.

“Khổn Tiên Tác? Cậu là…”

Đôi mắt nay đã hoàn toàn bị màu đen bao phủ bỗng trợn to, nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt cô ta trở nên cực kỳ kinh khủng và đáng sợ.

“Tôi là Đỗ Tử Đằng.” Tôi vươn tay nâng mặt cô ta lên, “Nói đi, tại sao cô lại muốn hại người?”

“Chế sư Đỗ gia à, câu hỏi của cậu thật buồn cười. Xích Hoa tôi có hại ai bao giờ đâu!” Xích Hoa đột nhiên kích động, lại bị Chu Chính dùng sức đè lại. Cô ta cười to, “Bọn chúng đều là gieo gió gặt bão, đúng người đúng tội!”

“Được rồi, đổi câu hỏi. Cô dùng loại cổ gì để mê hoặc anh họ Đỗ Tử Lẫm của tôi?” Thật ra tôi cũng chả quan tâm đến chuyện của mấy tên quan chức kia, đây mới là điều tôi muốn hỏi nhất.

Phải biết chính xác được loại cổ mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, cho dù tôi không chắc chắn trăm phần trăm, nhưng vẫn có thể nhờ sư phụ giúp đỡ.

Đôi mắt Xích Hoa đột nhiên trợn to, cười lên một tiếng thật thê lương, “Cậu nói tôi dùng cổ mê hoặc anh ấy? Tôi làm sao làm được đây? Tôi thương anh ấy! Anh ấy cũng yêu tôi!”

Một cơn tức giận chợt trào dâng trong lòng, tôi nhịn không được mà đánh một bạt tai lên mặt cô ta, “Còn nói là không có! Chiếc nhẫn kia…”

“Mấy người đang làm gì?” Giọng nói quen thuộc tựa như một chậu nước đá, xối tôi ướt đẫm từ đầu tới chân. Tôi quay đầu lại, chỉ thấy trước ngõ có một người đang đứng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xem ra có khá nhiều người ủng hộ sư phụ… Mọi người cảm thấy sư phụ và Tiểu Đỗ Tử thật sự hợp sao? ‘Hợp’ ở đây là chỉ kích cỡ ấy.

Tiểu kịch trường

Tiểu Đỗ Tử quyết định đi rù quến sư phụ

Đằng: Sư phụ, người ngủ một mình không thấy cô đơn sao? Đằng nhi ngủ cùng người được không?

Long: Ha hả, Đằng nhi lớn như vậy còn sợ tối kìa.

Đằng: ==||

Đằng: Sư phụ, cùng tắm được không? Con giúp người chà lưng.

Long: Cũng được.

Sau khi cởi sạch, kích cỡ chênh lệch khá lớn

Long: Đằng nhi phát dục không tốt lắm nhỉ, muốn sư phụ dạy con phối thuốc điều trị chút không?

Đằng ( tôn nghiêm của người đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng ) TT

Thân thể bé nhỏ của Tiểu Đỗ Tử hoàn toàn không thể gợi lên chút hứng thú nào của lão yêu quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.