CHƯƠNG 77: CHIẾC NHẪN – 9
Tôi đến chỗ sư phụ tìm kiếm thật nhiều tư liệu về cổ trong mấy cuốn sách xưa, cũng mua không ít nguyên liệu để làm thuốc đối phó với đám cổ. Mặc dù xem như là đồng ý giúp đỡ Lục Vân Phi, thế nhưng tôi cũng có lý do riêng của mình. Bởi vì anh họ bị liên lụy vào chuyện này, cho nên tôi không dám làm việc qua loa chút nào.
Gần đây thái độ của anh họ đối với tôi cũng khác hẳn trước kia. Nghe bác gái nói càng ngày anh về càng muộn, thậm chí đôi khi còn không trở về nhà.
Cái tên quan chức đã chết kia là một ví dụ rất tốt. Có một loại cổ gọi là ‘Phệ’, triệu chứng của người bị hại cũng được miêu tả khá giống với hắn.
Người trúng thứ cổ này sẽ bị một loại sâu bọ gặm nhấm từ bên trong, thân thể sẽ càng ngày càng gầy đi, cuối cùng chỉ còn trơ lại da bọc xương. Nhưng hắn cũng sẽ không hề hay biết chút gì, mà còn cảm thấy tràn trề năng lượng hơn cả lúc trước. Cuối cùng những con sâu bọ sau khi ăn xong sẽ phá bụng mà ra, người bị hại liền tử vong.
Chẳng qua loại cổ này cũng cần có một key khởi động. Bình thường chúng đều trong trạng thái ngủ say, cho nên người bị hại cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ khi kích thích đến cái key này thì chúng mới bắt đầu gặm cắn. Mấy cô gái người Miêu chuyên dùng thứ này để phòng ngừa chồng mình đi ăn vụng. Chỉ cần người chồng có suy nghĩ *** tà với người con gái khác, loại sâu này sẽ trừng phạt hắn, nhưng cũng không khiến hắn chết ngay, mà sẽ cho hắn cơ hội sửa đổi. Chỉ khi hắn không biết hối cải mà tiếp tục làm chuyện vụng trộm thì mới có thể tử vong.
Còn có một loại gọi là tình cổ, có thể làm cho đối phương nhanh chóng yêu thương mình. Nếu cô gái kia đều sử dụng cả hai loại cổ này trên người anh họ, tôi đây nhất định phải tìm biện pháp giải quyết nó. Không chỉ vì anh họ sẽ bị cô ta mê hoặc, mà ngay cả tính mạng anh ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiểu Đằng, em mua nhiều lưu huỳnh vậy để chế thuốc nổ à?” Tử Dạ vừa bước vào cửa hàng liền che mũi lại, dường như anh ta khá ghét mùi lưu huỳnh.
“Tử Dạ, sư phụ? Sao hai người đến đây?” Tôi nhìn thấy sư phụ tới, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Hiện giờ sư phụ vẫn rất ít khi đi ra ngoài, việc ông ấy đột nhiên tới nơi này thật sự khiến tôi có chút kinh ngạc. Lúc sư phụ bước vào trong cửa hàng, tôi trông thấy bọn lão quỷ ở bên ngoài đều cung kính quỳ rạp xuống đất.
“Có muốn sư phụ dạy con làm mấy thứ vũ khí mạnh hơn nữa không?” Sư phụ vừa ngồi xuống liền ôm tôi ngồi lên đùi ông ấy.
Tôi biết tôi rất lùn, nhưng dù vậy cũng đâu phải là con nít đâu. Cái tư thế này thật sự khiến người ta xấu hổ quá đi mất. Thế nhưng sư phụ hoàn toàn chẳng chịu nghe lời kháng nghị của tôi gì cả, lần nào cũng đều ôm tôi lên như vậy. Về sau tôi cũng lười nói.
“Không cần!” Sư phụ, người có biết tàng trữ hoặc tự chế tạo vũ khí có lực sát thương lớn là phạm pháp không vậy?
Nha cầm thuốc bột đã nghiền nát bước ra ngoài, nhìn thấy sư phụ liền lập tức hành lễ.
“Nha xin ra mắt Long đại nhân.”
Hai người cứ khách sáo qua lại. Thái độ của Nha đối với sư phụ rất tôn kính, nhưng dường như sư phụ cũng khá là khách khí với Nha. Bất kể là người hay yêu quái, tôi chưa bao giờ thấy sư phụ khách khí với ai giống vậy cả. Rốt cuộc Nha mang thân phận gì?
Lần này sư phụ dường như cũng là đặc biệt đến thăm Nha. Tử Dạ còn đem rất nhiều quà cáp tới. Đồ đạc cho Hử và Nha cũng rất nhiều. Có quần áo, giày dép, còn có rất nhiều đồ ăn.
“Thức thần cũng thích đồ ăn ngon à?” Tôi đang không biết làm thế nào để cám ơn sự giúp đỡ của Nha bấy lâu nay.
“Đương nhiên là thích. Nhất là điểm tâm do chế sư làm ra sẽ còn được yêu thích hơn nữa.” Tử Dạ đút đồ ăn cho gà mập, cười nói.
Vậy lần sau phải theo Tử Dạ học làm điểm tâm thật tốt để cảm ơn Nha mới được.
Sư phụ vốc lên một nhúm bột phấn do Nha nghiền, dùng ngón tay xát xát, nheo mắt nói: “Con muốn một mình tự đấu với kẻ khống chế cổ sao?”
“Không phải!” Sư phụ thật khí phách quá, không phải tự tạo vũ khí thì cũng là tự đấu một mình. Nhưng mà kẻ làm đồ đệ này còn chưa đạt tới năng lực đó đâu. Không phải ai cũng lợi hại như ngài đâu ạ.
“Kẻ khống chế cổ đó dám ức hiếp đồ đệ nhỏ nhà ta sao? Tử Dạ.”
“Vâng. Thuộc hạ sẽ ‘xử lý’ thỏa đáng.” Tử Dạ cười lạnh, trong con ngươi đen tuyền lóe lên ánh sáng màu tím.
“Đã nói không phải mà!”
Tôi chỉ đành kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe, chẳng qua lại theo bản năng mà che giấu chuyện của Phượng Triều Nguyệt. Lúc trước sư phụ đã bảo tôi không cần quan tâm rồi. Mà trực giác cũng nói cho tôi biết, sau khi sư phụ biết được chuyện này thì sẽ đau buồn lắm.
Sau khi nghe xong, sư phụ nhíu mày, “Con nói là cái chỗ bên kia bờ đê à?”
Tôi gật gật đầu, sư phụ nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ẩn ý, ánh mắt đó mang theo áp lực rất lớn, làm tôi chột dạ mãi. Chẳng lẽ ông ấy phát hiện ra tôi giấu giếm chuyện của Phượng Triều Nguyện rồi sao? Nhưng mà làm sao ông ấy biết được?
“Nếu con đã muốn tự mình đấu, vậy sư phụ sẽ dạy con tạo ra vũ khí có sức mạnh thật lớn. Đệ tử của Long Chấn Kiền ta không thể thua bất kỳ kẻ nào được.”
Hình như lời tôi nói lúc nãy đều là vô ích hết thì phải… ==||||
Sở dĩ Thao Thiết Yến có thể hấp dẫn mấy vị có máu mặt kia, chính là bởi vì cái tiệm ăn đó cũng rất xứng với tên gọi của nó. Trong 《Bài phú về lão tham ăn 》 của Tô Đông Pha có viết: “Thao Thiết khoác lên vẻ yêu mỹ, dùng để nuôi ta lão tham ăn.” Thao Thiết là một con thú xấu xí hung ác nhưng rất thích ăn đồ ngon, cho nên những món ăn của nơi này còn được người ta miêu tả là món ăn đến từ thiên đường, đặc biệt là mấy món thịt nơi đây.
Chẳng qua, cho dù thức ăn ngon đến đâu đi nữa, nếu phải dùng cả tính mạng để đổi lấy, tôi tuyệt đối sẽ không ăn.
Phố vừa lên đèn, mỗi quầy bán thức ăn đều đông như trẩy hội, chỉ có cánh cửa lớn của tiệm ăn này vẫn đóng chặt, chỉ để lại hai nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng canh cửa. Tuy rằng khách hàng rất ít, nhưng người nào người nấy toàn là mấy kẻ giàu có lái xe hơi nhập khẩu, ví dụ như những người vừa mới vào đây, ai nấy đều trông vô cùng khí phái.
Trong giới yêu quái cũng đồn đãi rất nhiều về quán ăn này. Nghe nói nơi này có một vị chủ nhân rất lợi hại, cho nên phần lớn yêu quái chẳng dám tới gần. Tôi nghe ngóng được Thao Thiết Yến là theo chế độ hội viên, toàn bộ hội viên đều phải được người khác giới thiệu mới có thể đi vào. Nếu muốn lẻn vào thì quả thật không dễ dàng gì.
Người bình thường cũng không thể nhìn thấy cửa tiệm này, chỉ có những người mang theo tín vật mới có thể thấy được. Mà tín vật chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo người chết kia đeo trên ngón tay, màu sắc cũng không giống với chiếc nhẫn anh họ tôi đeo.
Chẳng qua, dù cho cửa chính có giăng kết giới thì cũng chẳng hề gì, tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Chúng tôi đi vòng qua bên bãi đỗ xe. Nha nhảy lên tường, sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi ra hiệu là không có trở ngại gì. Hử, nay đã hóa thành hình người, mở rộng đôi cánh ôm tôi bay vào trong.
Đây là lần đầu tiên tôi hành động một mình kể từ khi bái sư đến nay, nhưng có chúng nó bên cạnh thì dù gặp chuyện gì tôi cũng không cần sợ hãi nữa.
Trong đình viện được bày trí rất đẹp và độc đáo, những khóm hoa đan xen, nước chảy róc rách, chiếc cầu ngoằn ngoèo uốn lượn. Bên trong cánh cửa kiểu cổ khắc hoa lóe ra ánh đèn hiu hắt, rọi xuống mặt đất tạo thành những hoa văn cầu kỳ phức tạp. Trong không khí tràn ngập mùi vị thức ăn, thỉnh thoảng còn nghe được bên trong gian phòng truyền tới tiếng động leng keng khi ly tách chạm vào nhau, còn có tiếng cười nói của đám người. Thật sự trông không khác gì những nhà hàng cao cấp khác.
Vừa bước vào đình viện tôi liền cảm nhận được một dòng khí trong lành đang chuyển động. Nơi này hẳn là có một con suối tụ khí nào đó. Nhìn từ góc độ phong thủy, mức độ phồn vinh của một thành thị thật ra có liên quan rất lớn tới thứ này.
Sư phụ từng nói thành phố này có thể phồn thịnh tới hàng ngàn năm dài như vậy, chính là do người xưa đã dựa vào long mạch mà thiết kế phong thủy cho cả thành phố. Dòng sông trong thành phố là để khai thông long khí, không những vậy, chúng còn phân bố thành những con suối nhỏ, tạo phúc cho dân chúng.
Nhưng hiện giờ bộ mặt thành phố thay đổi quá nhanh, bất kể là sông hay suối đều dần dần biến mất, nhường chỗ cho nhà cao tầng. Có thể tìm được một dòng khí còn sót lại trong đám rừng bê tông này quả thật cũng không phải là dễ dàng gì.
Vậy cái tiệm ăn này rốt cuộc là…
Chúng tôi núp trong góc tối, nhìn những nhân viên phục vụ bưng món ăn nối đuôi nhau tới lui. Trên dãy hành lang kia, tôi trông thấy một người.
Chàng trai đó mặc Đường trang màu trắng, cầm trong tay một bó sen trắng đi ngang qua cây cầu hình vòm. Diện mạo hắn tuấn tú, ánh mắt nhìn đóa sen trắng dịu dàng như nước.
Đó là Phượng Triều Nguyệt!
Tôi vừa định theo sau, lại bị Nha đè lại bả vai. Nó vung tay lên, những bụi hoa xung quanh tôi liền phát sáng.
“Tôi đi theo tra xét, xin thiếu gia đừng rời khỏi kết giới.”
Nhìn bóng dáng Nha chìm dần vào màn đêm, trong lòng tôi lại cảm thấy thấp thỏm bất an. Cái cửa tiệm này không biết còn đang che giấu thứ gì, cứ như vậy mà để lại tôi và con gà mập ngốc nghếch…
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, tôi liền phát hiện cái con gà mập vốn luôn ngồi xổm kế bên giờ lại không thấy đâu. O0
Cái con gà mập tham ăn chết tiệt này, về nhà nhất định phải làm thịt nó luôn!
Tôi lấy lá bùa ra, niệm chú ngữ.
“Bươm bướm ẩn mình, tìm khắp bốn phương, tìm người tôi nghĩ, đi!” Lá bùa kẹp giữa hai ngón tay tôi bay lên, hóa thành một con bươm bướm với đôi cánh đầy hoa văn trong suốt. Bây giờ tôi đã không cần dùng dao để khắc bươm bướm trên giấy nữa, chỉ cần nghĩ đến trong đầu liền có thể hóa ra thật thể.
Bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, tôi đi theo phía sau, cẩn thận mà tránh né người phục vụ. Lần trước quả thật tôi không hề nhìn lầm, phần lớn nhân viên phục vụ đều không có bóng, mà cho dù có thì cũng không phải hình người.
Lúc rẽ qua một khúc ngoặt, đột nhiên tôi phát hiện có người đang đi ở phía trước, liền lập tức nép người trốn ra sau cây cột.
Người nọ tôi cũng đã từng gặp qua, chính là một trong hai tên viên chức lần trước đi cùng với người chết kia. Bộ dáng vị Lý cục trưởng này cũng gầy đi rất nhiều. Hắn cứng ngắc mà bước về phía trước, dù có nhân viên phục vụ đi sát bên người cũng không hề hay biết.
Rốt cuộc người này định đi đâu? Tiếp tục đi về phía trước thì không còn là khu vực ghế lô dành cho khách hàng ăn uống nữa. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, không khí cực kỳ quỷ dị.
Người nọ bước vào một căn phòng, tôi lén chạy tới bên cửa sổ. Bởi vì ở đây đều là cửa sổ giấy nên tôi có thể bắt chước phim truyền hình, lấy ngón tay thấm nước miếng rồi đục ra một cái lỗ nhỏ.
Nhìn qua lỗ nhỏ, tôi phát hiện sàn nhà bên trong được vẽ lên một pháp trận cực kỳ phức tạp, còn có một thùng chứa được đặt bên cạnh. Trên sàn nhà cũng có vài vết bẩn trông như vết máu khô.
Một cô gái xinh đẹp đứng trong pháp trận, cô ta vẫn mặc bộ sườn xám diễm lệ kia, nhưng trên tay lại đeo một đôi găng tay. Cô gái này không phải là bạn gái của anh họ sao? Cô ta muốn làm gì?
Tôi vẫn luôn cảm thấy nụ cười của cô gái này mang theo chút âm trầm, trong mắt tràn đầy ngoan độc, trông không hề giống một con người tí nào cả.
Lý cục trưởng nằm giữa pháp trận, tôi phát hiện ánh mắt hắn ngây dại, tựa như hoàn toàn không có tri giác.
Bốn phía là mùi nhang khói nồng đậm, cô gái niệm chú ngữ, cả người Lý cục trưởng đột nhiên co rút, bụng phình to ra như đàn bà có chửa. Thứ nhô ra kia vẫn cứ tiếp tục di chuyển lên phía trên, cái miệng hắn chợt mở to, một con sâu màu trắng rất lớn từ trong miệng hắn chậm rãi bò ra. Tình cảnh kia thật kinh khủng, quả thực khiến tôi cực kỳ buồn nôn.
Cô gái dùng hai tay nâng con sâu bỏ vào thùng chứa. Thân thể của Lý cục trưởng kia cũng khô quắt lại. Cô gái cầm thùng chứa chuẩn bị ra khỏi phòng, thấy vậy tôi liền vội vàng trốn vào trong một bụi hoa. Tôi nhìn cô gái bước ra khỏi cửa, vào lúc cô ta xoay người, ánh mắt như có như không mà lướt qua chỗ tôi trốn.
Rõ ràng đã được bụi hoa rậm rạp che chắn, nhưng tôi vẫn cứ có cảm giác cô ta có thể nhìn thấy mình. Cô gái thản nhiên mỉm cười, cầm thùng chứa rời đi. Tôi nhanh chóng theo sau. Chỉ thấy sau khi rẽ qua vài cái hành lang, cô gái đi vào một căn phòng có khói dầu bốc lên.
Không ít nhân viên phục vụ cầm chén đĩa đi ra từ nơi này, trong không khí ngập tràn hương vị thức ăn. Tôi nghĩ nơi này ắt hẳn là phòng bếp.
Tôi leo lên một cánh cửa sổ khá cao mà nhìn vào, cảnh tượng bên trong khiến tôi kinh hoàng. Chỉ thấy một người đàn ông lực lưỡng đang vung dao phay chặt thịt. Thế nhưng bóng người đàn ông đó in trên tường rõ ràng lại có một cái đầu heo.
Lại nhìn xuống miếng thịt nó đang chặt, bên ngoài trắng bóng còn vương tơ máu, bên trong đỏ tươi, còn có những đường vân mỡ màu trắng xen giữa các thớ thịt, trông không khác gì thịt heo bình thường.
Trong chốc lát, cô gái kia đã đem thùng chứa đưa tới trước mặt người đàn ông, “Anh Chu, mấy thứ này là Lý cục trưởng. Bọn họ muốn ăn thịt xào chua ngọt, sườn heo kho tàu, anh phải làm nhanh chút đấy.”
“Được rồi!” Bàn tay to bè của người đàn ông cầm lấy con sâu thảy lên tấm thớt gỗ, chặt một dao xuống, bên trong lộ ra rất nhiều vân mỡ trắng đục, người đàn ông nói: “Xem ra là làm sườn heo không được rồi, thằng cha Lý cục trưởng này lắm mỡ quá. Làm Phật khiêu tường thì còn được.”
“Vậy thì trông cậy vào anh Chu.”