CHƯƠNG 33: TẾT TRUNG NGUYÊN – 4
Tôi phát hiện toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía này, chỉ đành cúi đầu giả vờ không biết, yên lặng chép bài. Mẹ nó, tên Ngụy Quân Tử này nhất định là cố ý. Biết rõ tôi không thể tạo ra mấy thứ này rồi mà.
Ngụy Quân Tử bắt đầu giải thích. Thức thần cấp thấp đều là mượn linh mà sinh, do thuật sư rót vào linh lực của mình, khiến cho con vật đó có thể hoạt động, lúc linh lực dùng cạn, thức thần cũng không thể duy trì.
Mà thức thần trung cấp, lại dùng linh thể đã bắt được đem đi tinh luyện rồi khống chế, cho dù chúng nó có trung thành và tận tâm, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn phù hợp với người sử dụng. Thậm chí có khả năng sẽ phản phệ hoặc thoát ly khống chế.
Mà chế sư có thể tùy theo ý mình mà tạo ra được đồ vật có linh hồn. Cho nên có thể làm ra linh vật hoàn toàn phù hợp với chủ nhân, có thể xem như là được đo ni đóng giày. Hơn nữa loại linh vật này sẽ tùy theo sự gia tăng linh lực của chủ nhân mà biến hóa, cho nên mới được xem là cấp cao nhất.
Tôi cuối cùng cũng hiểu được cái gì là nghe mà không có cảm nhận, cứ như đang nghe chuyện của người khác vậy. Sau đó Ngụy Quân Tử giảng tới pháp trận chiêu gọi thức thần và phương thức thực hiện.
Tôi vừa nghe vừa nghiêm túc chép bài. Mặc dù có mấy ký hiệu và pháp trận tôi hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn ghi kỹ lại để về sau từ từ nghiên cứu. Trần Tịch cũng như tôi mà toàn tâm toàn ý chép bài. Mà Tô Cẩm Ngôn chỉ là ngẫu nhiên sẽ chép lại, nhưng cũng luôn lắng nghe rất chăm chú.
Ngược lại Phong Lôi Tốn ngồi phía sau giống như đại gia, hoàn toàn không hề động đến cây bút, cứ như hắn căn bản không đem theo tập vở gì. Lúc nghỉ giữa giờ, tôi đưa vở chép bài đưa hắn, “Cậu muốn chép không?”
“Quên đi, tên này mới lười làm chuyện như vậy.” Không đợi Phong Lôi Tốn trả lời, Tô Cẩm Ngôn đã giành nói trước.
“Đại gia tôi đây mới không cần mấy thứ này.” Giọng điệu bất cần.
Tô Cẩm Ngôn hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. Trần Tịch bên cạnh nhỏ giọng nói: “Không cần để ý cậu ta. Người này nhất định là ghi tạc tất cả trong đầu rồi.”
Nghe một lần là nhớ rõ toàn bộ? Kia đúng là siêu năng lực đó nha, nhưng tôi vẫn còn có điểm hoài nghi.
“Tiểu quỷ, chỗ này sai rồi.” Phong Lôi Tốn chỉ vào một cái trận thức trong tập ghi chép. “Cái này là ấn ký Tam Điều Tuyến (ba đường thẳng), không phải hai cái.” Nói không chừng Phong Lôi Tốn so với trong tưởng tượng của tôi còn thông minh hơn rất nhiều.
Lúc nghỉ giải lao, Ngụy Quân Tử làm ra mấy con thức thần cho bọn nhỏ chơi đùa. Nói là cho chúng tự thể nghiệm việc tiếp xúc với thức thần. Tiểu Hắc không thể nghi ngờ là cực kỳ được hoan nghênh, nhóm mấy cô bé đều tranh nhau ôm nó. Thức thần hình chim là bình thường nhất, nhưng dường như có rất nhiều công dụng.
Tôi cũng muốn đi xem, nhưng bên cạnh vang lên tiếng Tô Cẩm Ngôn, “Cậu vừa rồi có chỗ không hiểu đúng không?”
“A?” Ý cậu ta là muốn dạy tôi à? Thật là làm cho tôi có loại cảm giác được sủng mà lo. Bất quá tôi quả thật có nhiều chỗ không hiểu nha.
“Cái ký hiệu này nghĩa là gì? Còn có trận thức…”
Tô Cẩm Ngôn thoạt nhìn rất lạnh nhạt cao ngạo, thế nhưng kỳ thật là một người không tồi. Dạy người rất kiên nhẫn, tôi hỏi cậu ta rất nhiều cũng không thấy cậu ta có chút bực bội nào. Có đôi khi Trần Tịch cũng sẽ trả lời tôi vài câu. Phong Lôi Tốn ngược lại từ đầu tới cuối vẫn một bộ dáng đại gia, nhắm mắt dưỡng thần.
Bục giảng bên kia phát ra một trận tiếng hô, tôi ngẩng đầu liền thấy một con cự long màu trắng giữa không trung phòng học. Lúc nó cuộn tròn thân hình có thể thấy rõ mấy khối vảy sáng bóng.
Tôi thán phục không thôi, Ngụy Quân Tử đã ôm lấy một cậu bé, cho nó vươn tay sờ vào thân rồng. Kỳ thật tôi có chút động lòng, thế nhưng Trần Tịch dùng ánh mắt ý bảo tôi nhìn cho rõ đi.
Lúc Ngụy Quân Tử ôm cậu bé luôn nâng PP (mông) người ta, cũng không ôm mấy cô bé. Quả nhiên là một khắc cũng không thể lơ là được.
“…Cậu có còn nghe không vậy?”
Lời Tô Cẩm Ngôn khiến tôi phục hồi lại tinh thần, cuống quít giải thích vừa rồi không chú ý nghe. Đối phương cũng không tức giận, còn giảng lại một lần. Dù sao tôi vẫn cảm thấy vừa rồi cậu ta là cố ý không cho tôi đi qua cho nên mới gọi tôi lại.
Tiết tiếp theo đều là thực hành, chúng tôi có thể thử làm ra thức thần cấp thấp. Mọi người đều rất nhiệt tình, vẽ bùa niệm chú này nọ cũng không hề qua loa chút nào.
Bút lông rất khó dùng, vốn là hình vẽ cũng rất phức tạp, tôi vẽ ba tấm đều thất bại. Hiện tại cuối cùng tôi cũng biết viết chữ khó coi như thế nào mới gọi là ‘quỷ vẽ bùa’. Người vẽ bùa còn khó coi như vậy, huống chi là quỷ.
Thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng cười cùng âm thanh khen ngợi. Có mấy đứa nhỏ khá giỏi, có thể làm ra hình chim. Cũng có người làm không ra cái dạng hình gì.
Trần Tịch bên cạnh đã vẽ xong, hai tay kết ấn bắt đầu niệm chú. Một đạo ánh sáng từ bùa phóng ra, lá bùa hóa thành một con rồng rất xinh xắn. Nó chỉ to đại khái bằng hai ngón tay, trên bốn chân đều có ba cái vuốt, sừng trên đầu cũng rất tinh xảo, ngay cả vảy cũng rất xinh đẹp.
Ngụy Quân Tử chắp tay sau mông đi lại xem xét, ngẫu nhiên sẽ hướng dẫn học sinh một chút. Hắn nhìn thấy rồng nhỏ của Trần Tịch cũng khen ngợi không ngớt.
“Biến hóa thật chuẩn xác và sinh động, không hổ là Trần gia Duyệt Thủy.”
Trần Tịch lễ phép mà lên tiếng “Quá khen”, sau đó bắt đầu thử nghiệm công dụng của rồng nhỏ.
Lúc Ngụy Quân Tử lướt qua bên cạnh tôi, tựa hồ như hữu ý vô tình mà liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt dường như mang theo chút chờ mong. Tôi chỉ đành cúi đầu tiếp tục vẽ.
“Tiểu Tốn, cậu tính làm ra thức thần như thế nào?”
Chắc là nhìn thấy Phong Lôi Tốn hoàn toàn không hề động bút, Ngụy Quân Tử cố ý hỏi.
“Hừ, này còn không phải dễ dàng quá sao?” Phong Lôi Tốn giơ tay lên, ném xuống một tấm bùa. Ánh sáng màu trắng lóe qua hiện lên một con sói trắng cao cỡ nửa người, cực kỳ dũng mãnh.
“Bất luận là ngoại hình hay là lực công kích đều rất không tồi. Thế nhưng yêu cầu tiêu hao rất nhiều linh lực.” Ngụy Quân Tử đánh giá như vậy, người nào đó giống như không để ý chút nào.
Lúc này thức thần của Tô Cẩm Ngôn cũng đã tạo xong, là một con ưng trắng hai đầu rất xinh đẹp, trên người mang theo chú ngữ, ánh mắt sắc bén, đứng trên vai hắn đầy kiêu ngạo.
Ngụy Quân Tử đánh giá hắn rất cao. Học sinh ưu tú đúng là lợi hại. Tôi quả thật cực kỳ hâm mộ ghen tỵ với họ nha. Người ta cũng muốn làm ra thức thần lợi hại giống vậy đó.
“Tiểu quỷ, cậu lại vẽ sai chỗ này.” Phong Lôi Tốn tựa hồ nhìn rất ngứa mắt, bắt đầu chỉ trỏ lá bùa của tôi.
“Tiểu Đằng, không sao cả, không cần phải gấp gáp. Chúng tớ sẽ giúp cậu.”
Trần Tịch quả nhiên là thiên sứ của tôi.
“Cậu không quen xài bút lông, bút máy này cho cậu mượn vậy.”
Ba người chúng tôi đồng thời giật mình mà nhìn cây bút máy Tô Cẩm Ngôn đưa qua. Người sau dường như cũng muốn toát mồ hôi luôn, “Mấy người không phải cho rằng chỉ có thể dùng bút lông để vẽ chứ hả?”
“…”
Kỳ thật cũng không nhất thiết phải vẽ bằng bút lông, chẳng hạn như đạo sĩ trong phim truyền hình có thể cắn ngón tay rồi trực tiếp vẽ bùa. Tô Cẩm Ngôn nói còn có thể in ấn và đánh máy nữa. Bất quá hiệu quả rất kém thôi, còn phải qua xử lý mới có thể sử dụng.
Dường như ngay cả Phong Lôi Tốn cũng không biết, đại khái là trưởng bối trong nhà đều dùng bút lông, cho nên hắn cũng không nghĩ đến cách khác.
Vẽ xong bắt đầu niệm chú, đồng thời phải vừa ở trong lòng xây đắp nên hình dạng thức thần vừa đem linh lực rót vào. Bước này là quan trọng nhất, có thể nói thành hay bại chỉ cách nhau một lằn ranh.
Thật ra tôi cũng chả biết linh lực là cái gì, dù sao thì cũng cứ đem sự chú ý tập trung trên tấm bùa là được.
Vừa rồi có không ít ánh mắt bị bọn Phong Lôi Tốn hấp dẫn lại đây, hiện tại dường như cũng chưa hề rời đi, ngay cả Ngụy Quân Tử cũng hưng trí bừng bừng mà đứng ngoài quan sát.
Alexander ơi! Tuyệt đối không thể mất mặt. Tôi muốn tạo ra một con thức thần oai vệ đẹp đẽ nha. Hình chim cũng không tồi, nhưng không cần giống với con của Tô Cẩm Ngôn, đại bàng hay chim cắt cũng được đi.
Lá bùa phát ra ánh sáng trắng, đoàn ánh sáng chậm rãi tán đi. Lòng tôi đầy chờ mong, lúc nhìn thấy thức thần hiện hình thì cả người hóa đá.
Một con chim to tròn vo mập ú xuất hiện trên bàn.
“Gà mập?”
“Gà KFC?”
“Dera Mochimazzi! Thiệt đáng yêu!”
Dera Mochimazzi : Là em này nè, xinh thôi rồi
Tôi nghe bốn phía kinh hô, không nhịn được mà khóc không ra nước mắt. Con gà mập chết bầm kia còn không thức thời, kêu khanh khách mà đập đập cánh bay lên, ngồi lên trên đầu tôi. TT
“Thật đáng yêu a, mềm mềm bông bông. Tiểu Đằng quả nhiên thật đáng yêu.” Trần Tịch cười, dùng ngón tay chọc chọc con gà mập kia.
Phong Lôi Tốn hoàn toàn là cười lăn lộn, không hề giữ hình tượng mà ôm bụng cười. Tô Cẩm Ngôn xoay lưng lại, nhưng bả vai run rẩy kia đã bán đứng hắn.
“Lần đầu tiên đã có thể làm ra một con vật như vậy cũng không tồi.” Ngụy Quân Tử ôm lấy con gà kia, hai tay nắn nắn, “Mềm mại thật, sờ vào rất thoải mái…”
Nhìn ánh mắt hắn lộ ra hung quang (?), nụ cười cực kỳ quỷ dị, người đang vây xem bốn phía cũng không tự giác mà lùi ra sau. Hắn sẽ không xem gà mập là thứ gì đó đi…
Tóm lại, xế chiều hôm nay đúng là thất bại lớn!
Lúc huấn luyện xong quả nhiên bên ngoài đã mưa to, bầu trời tối đen như ban đêm. Trung tâm huấn luyện hôm nay cũng có không ít chương trình học, rất nhiều học sinh đứng ở đại sảnh lầu một và cửa ra vào để chờ cha mẹ tới đón. Người càng ngày càng nhiều, cảnh tượng có chút hỗn loạn. Bên ngoài chật ních các loại dù che mưa và xe ô tô.
Bởi vì hôm nay bị bẽ mặt, cho nên sau khi tan học tôi cũng không muốn ở lại cùng bọn Tô Cẩm Ngôn để hỏi bài. Nhưng mưa quá lớn không thể đi về, tôi đành phải đứng ở góc phòng trong đại sảnh lầu một để chờ mưa nhỏ lại.
Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh, bốn phía rõ ràng là rất ầm ĩ, nhưng trong nháy mắt lại giống như bị tách rời ra bởi một vách tường trong suốt, tạp âm trở nên thật xa xôi. Âm thanh đơn lẻ đó từ từ biến thành một khúc nhạc, ưu oán mà đau thương, trầm bổng nhẹ nhàng, tựa như tiếng người con gái thở dài khóc than.
Có lẽ là một loại nhạc cụ như sáo ngang. Tôi nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy ai đang thổi sáo trong đại sảnh cả. Nhưng loại cảm giác này rất không bình thường, khúc nhạc kia dường như là đang kêu gọi.
Tôi phát hiện có một đứa nhỏ cầm theo đàn violin mắt mở đăm đăm. Chẳng biết tại sao bên trong một đám người đông đúc như vậy tôi lại chỉ chú ý tới một mình nó.
Đứa bé kia đi thẳng ra ngoài cửa lớn, vừa không thấy nó bung dù cũng không thấy ngoài cửa có người tới đón. Có một loại cảm giác chẳng lành nảy sinh, tôi nhanh chóng chạy tới bắt lấy bờ vai nó.
“Này, nhóc chờ một chút!”
Lúc này chúng tôi đã ra khỏi cửa lớn, mưa tạt đến trên cổ lạnh đến mức khiến tôi không khỏi rụt lại. Đứa bé kia vẫn còn sững sờ, tôi muốn đem nó kéo vào đại sảnh nhưng nó lại không hề nhúc nhích.
“Nhóc muốn đi đâu? Mưa rất lớn đó…”
Đối phương không chút phản ứng, cứ khăng khăng mà bước về phía trước. Tôi dùng hết sức giữ chặt nó lại, thật khó tưởng tượng một đứa nhóc mà lại có khí lực lớn như vậy. Tiếng nhạc bên tai tôi càng lúc càng lớn, trở nên dồn dập và mãnh liệt.
Định gọi người xung quanh giúp đỡ, nhưng tôi lại phát hiện những người đó dường như đều không nhìn thấy được chúng tôi. Trong lòng tôi càng hoảng hốt, loại việc như thế này cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp, cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Một tiếng chim hót cắt ngang qua không trung, con chim màu đen xẹt qua người chúng tôi, bị bọt nước trên đất bám lên người, nó thẳng hướng bầu trời mà bay. Con chim kia không phải là quạ, trên thân chim dài màu đen linh hoạt kia lộ ra một khuôn mặt người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dara? Mochimazzi là con chim mập trong《Tamako market》… rất đáng yêu a.
Tiểu Đằng Tử vốn có hơi ngốc, thành tích học tập cũng không tốt, không có khả năng lợi hại giống nam chính trong 《Six senses 》đâu. Thế nhưng Tiểu Đằng Tử sẽ cố gắng, ít nhất cũng phải giống Dạng Dạng trong 《the Unique Legend 》, tại thời khắc mấu chốt lại quậy cho việc càng loạn hơn.
Về sau bái được sư phụ (lolicon) tình huống sẽ cải thiện. Tối hôm qua mơ một giấc mộng, mơ thấy vị sư phụ kia từ biệt lão chiến hữu của hắn, nói cái gì ‘Chuyện xưa đã qua, chớ nên lưu luyến’, thiệt ái muội a.
Có thể bạn chưa biết: đây là The Unique Legend, tên tiếng Trung 特殊传说 , tên tiếng Việt là Đặc thù Truyền thuyết, k phải đam nhưng hint bắn muốn nát mặt.