CHƯƠNG 34: TẾT TRUNG NGUYÊN – 5
Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, âm thanh ầm ĩ cứ như thủy triều lũ lượt tràn về, cuối cùng mọi việc cũng trở lại bình thường. Có người vỗ bả vai tôi, ngẩng đầu phát hiện là Phong Lôi Tốn đang cầm ô có phần kinh ngạc mà nhìn tôi.
“Tiểu quỷ, sao vậy?”
Đứa nhỏ kia đột nhiên hồi phục lại tinh thần, vùng ra khỏi tay tôi, “Anh là ai? Muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Anh… Anh thấy nhóc chạy ra, cho nên kéo nhóc…”
“Có sao? Rõ ràng là anh kéo tôi, hại tôi ướt hết, tôi muốn mách mẹ!” Đứa bé kia đúng là ngang ngược, dùng sức đẩy tôi, hại tôi thiếu chút nữa là té ngã.
Lúc này có người gọi tên đứa nhỏ, nó liền chạy về phía một chiếc ô tô kiểu nữ. Người mẹ kia ăn mặc cũng rất mốt, chẳng qua thoạt nhìn khá là hung dữ, tựa hồ như đang la mắng thằng nhóc, người sau chỉa chỉa vào tôi bên này rồi nói gì đó, sau đó khóc lớn.
Ánh mắt người phụ nữ kia nhìn qua bên này, sau đó cầm ô đi tới, một phen giữ chặt tôi.
“Mày dám dụ dỗ con tao à? Tao sẽ báo cảnh sát!”
“Không phải! Rõ ràng là nó tự chạy ra ngoài, tôi sợ nó bị ướt mưa, cho nên kéo nó lại.” Tôi vội giải thích. Thế nhưng người sau lại không thèm nghe, cứ khăng khăng đòi báo cảnh sát.
“Thím này, tôi có thể làm chứng, rõ ràng chính là con của bà tự chạy ra ngoài, hại bạn tôi cũng ướt luôn này.” Phong Lôi Tốn che trước người tôi, thân hình cao lớn của hắn thoạt nhìn rất có lực uy hiếp.
“Nhìn mày cũng không tốt lành gì. Hai người tụi bây cùng một loại người cả, gần đây không phải là có mấy đứa nhỏ mất tích sao? Là tụi bây làm đi. Này, nơi này có kẻ buôn người này, mau bắt lấy chúng, đừng để chúng chạy thoát!”
Người đàn bà kia chắn chắc là bị thần kinh rồi, cứ đứng nơi đó la hét ồn ào, khiến cho không ít người chú ý. Nếu cứ như vậy chắc chúng tôi thật sự sẽ bị đưa đến cục cảnh sát đi. Tôi cũng không muốn rước thêm phiền toái cho anh họ với bác cả đâu.
Vào lúc không biết phải làm như thế nào, bên người tôi đột nhiên xuất hiện thêm một người. Trần Tịch cười cười đứng trước mặt người đàn bà kia lắc lắc chuông trên tay, “Dì à, bạn của tôi cũng không có ác ý, dì hà cớ gì mà phải gây sự? Không bằng dàn xếp ổn thỏa cho tiện cả đôi đường đi.”
Người đàn bà kia khép miệng lại, sắc mặt có chút dịu đi. Hừ lạnh một tiếng ‘Hôm nay coi như xong’ này nọ, liền kéo tay con mình rời đi.
Tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó nói cám ơn với Trần Tịch cùng Phong Lôi Tốn.
“Mấy cậu làm gì mà tụ một đám ở chỗ này vậy? Đều ướt rồi, lên xe hết đi.” Một chiếc xe có rèm che dừng lại kế bên, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra người ngồi hàng ghế sau chính là Tô Cẩm Ngôn với vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Tịch kéo tôi lên xe, ngồi bên cạnh Tô Cẩm Ngôn, Phong Lôi Tốn có hơi do dự, nhưng dưới sự thúc giục của Trần Tịch vẫn là kéo cửa xe ra ngồi vào chỗ phó lái.
Cả người tôi đều ướt, khiến cho chỗ ngồi toàn là nước, tôi ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi…”
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì?” Tô Cẩm Ngôn không hề để ý, lấy ra khăn mặt từ hộp dựng đồ trong xe đưa cho tôi cùng Trần Tịch. Khi hắn đưa khăn cho Phong Lôi Tốn, người sau cự tuyệt.
“Tôi không cần, nếu không vì tiểu tử này, tôi mới không ngồi xe nhà cậu đâu.” Phong Lôi Tốn quả nhiên là một tên ngạo kiều.
Tôi kể sơ qua tình huống vừa rồi, Phong Lôi Tốn nhíu mày, “Tiểu quỷ này trúng thuật pháp rồi. Tô Cẩm Ngôn, giúp cậu ta xem thử đi.”
“Không cần cậu nhắc tôi cũng sẽ làm.” Tô Cẩm Ngôn nói xong liền cởi mắt kính, tôi ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu ta, để cậu ta vươn tay nâng cằm tôi lên.
Tô Cẩm Ngôn vốn có bộ dáng rất nhã nhặn đoan chính, đeo mắt kính càng tôn thêm vẻ phong độ của người trí thức. Hiện tại không có mắt kính, tôi phát hiện khuôn mặt cậu ta thật sự rất đẹp, giống như cung nữ trong mấy bức họa cổ bước ra. Mặt trái xoan, mũi cao thẳng, mày liễu dài, lông mi dài nhỏ cong cong, mà đôi mắt kia, bên trong con mắt màu nâu sậm là con ngươi hẹp dài.
Bị cậu ta nhìn chăm chú vậy thật khiến tim người ta đập như trống. Tôi hơi lui về sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Người sau lại vươn tay đè lại gáy tôi, “Đừng nhúc nhích.”
Cậu ta duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa, lấy ra một cái bình nhỏ trong túi, quẹt một chút chất lỏng trong đó. Sau đó đặt tay bên miệng thấp giọng niệm một đoạn chú ngữ, rồi lại đặt ngón tay lên trán tôi. Một dòng nước ấm truyền vào, tôi cảm thấy đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn trước.
“Cậu ấy không trúng thuật pháp.” Nói xong cậu ta buông tôi ra, Trần Tịch bên cạnh quan tâm hỏi tôi cảm thấy thế nào.
“Nói như vậy…” Biểu tình Phong Lôi Tốn càng thêm nghiêm túc, “Là cổ sao?”
“Cũng không phải.” Tô Cẩm Ngôn đeo lại mắt kính, đẩy đẩy cái gọng màu đen, hỏi tôi, “Cậu nói nghe được tiếng nhạc, còn nhìn thấy một con chim màu đen mặt người?”
Tôi gật gật đầy, Tô Cẩm Ngôn nói: “Chim mặt người là xe quỷ, nơi này trẻ con nhiều, xuất hiện ở đây cũng không kỳ lạ gì. Chẳng qua, tiếng nhạc lại có chút quỷ dị, để tớ trở về tra xét một chút.”
“Tóm lại không có việc gì là tốt rồi.” Trần Tịch kéo tay tôi qua, sau đó đeo lên cổ tay tôi một sợi dây đỏ, “Đây là bùa hộ mệnh, không được cởi ra nha.”
Tô Cẩm Ngôn cũng đặc biệt đưa cho tôi số điện thoại, “Lúc gặp khó khăn thì cứ gọi tớ.”
“Phí cố vấn của người này mắc lắm đó.” Phong Lôi Tốn mang theo ngữ khí đùa giỡn nói. Tô Cẩm Ngôn lập tức phản bác, “Đừng nghe cậu ta.” Hai người lại như chó với mèo.
“Thật giảo hoạt nha, người ta cũng muốn trao đổi số điện thoại với Tiểu Đằng nữa nha.” Trần Tịch cũng sáp vào, thật sự lưu số điện thoại vào di động tôi, còn lưu cả số của Phong Lôi Tốn vào nữa.
Nhìn di động nhiều thêm mấy dãy số, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp, vui sướng nói không nên lời, nhưng cũng có chút lo lắng. Hy vọng mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia.
Hai ngày này thời tiết vẫn luôn u ám, đài dự báo thời tiết nói là có bão. Thế nhưng tết Trung nguyên gần kề, tôi vẫn phải mở tiệm. Cầm ô rẽ vào ngõ nhỏ, trời có chút âm u, trong ngõ không có ánh đèn, bốn phía tràn ngập sương mù, khiến người ta cảm thấy càng thêm thâm u vắng lặng.
【Khát quá… Tôi khát quá…】
Bên tai truyền đến thanh âm nhỏ bé khàn khàn, pha lẫn thống khổ cùng van nài. Nơi này vẫn chưa tới chỗ bọn Đạt lão quỷ thường xuyên tụ tập, bốn phía không có nửa cái bóng ma.
Thanh âm nhỏ bé kia yếu ớt truyền đến, từng tiếng từng tiếng, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện sau bậc thang bằng đá bên cạnh có một cái đầu nhỏ nằm đó.
Đứa bé kia không có con mắt, chỉ có hai cái lỗ đen tối om, cả khuôn mặt tái nhợt đến dọa người. Nó hướng về phía tôi hé hé miệng, khóe miệng trào ra nước bẩn màu đen.
“Oa” Tuy nói rằng nữ quỷ là đáng sợ nhất, nhưng bất ngờ nhìn thấy một vong hồn đứa trẻ như vậy, tôi cũng không khỏi sợ hãi.
【… Khát… 】
Đứa nhỏ vươn tay, dường như muốn nắm lấy ống quần tôi. Trong ngón tay đã hư thối kia lộ ra xương cốt, lúc ngón tay di chuyển những mẩu thịt rữa nát cũng không ngừng tróc ra.
“Đừng tới đây!” Tôi sợ tức mức nhanh chóng rụt chân về, cũng mặc kệ có bị ướt hay không, cứ cắm đầu chạy như điên về phía cửa tiệm.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bọn lão quỷ ngồi chồm hổm dưới mái hiên đánh bài, còn có rất nhiều ma quỷ lảng vảng xung quanh, tôi cuối cùng cũng thở phào, chào hỏi bọn họ xong, tôi chuẩn bị mở tiệm.
“Chế sư đại nhân, vừa rồi nhìn ngài thần sắc kích động, xảy ra chuyện gì vậy?” Lão quỷ một bên ngửi nhang, một bên ngồi trên bậc thang nói chuyện phiếm với tôi.
“Bị đứa nhỏ ở cửa ngõ dọa sợ.” Đứa bé kia lúc chết đúng là kinh khủng, trước giờ tôi chưa từng thấy qua.
“Mới tới sao? Để tôi kêu mấy tiểu tử đi đuổi hắn.”
“Không cần.” Nó rất đáng thương, chắc chết rất thảm đi. Đứa trẻ nhỏ như vậy, chắc lát nữa nên đốt chút đồ cho nó, để nó sớm được đi địa phủ báo danh.
Tôi có hỏi lão Trương, hắn nói bất luận là ma quỷ hay yêu quái đều muốn được ‘Tinh lọc’. Nhân gian tràn ngập các loại nghiệp chướng cùng khí tức dơ bẩn, các linh thể quanh quẩn ở nhân gian nhiều hay ít cũng sẽ bị dây vào. Mấy thứ khí không sạch sẽ đó sẽ tăng cường oán khí của đám ma quỷ, làm chúng nó càng không thể rời bỏ nhân gian, thậm chí còn hóa thành lệ quỷ. Mà đối với linh thể đang tu luyện, tinh lọc cơ thể là bài học bắt buộc. Trừ phi linh thể đó tu ma, mà đó là một vấn đề khác nữa.
Với thứ này, bản ghi chép của ông nội có một đơn thuốc. Dùng cây xương bồ chín đốt ngâm nước rồi ăn vào, có thể tinh lọc khí bẩn trong cơ thể. Chẳng qua, chùa Thành Tây đã bị hủy, hiện giờ cũng không còn nhiều xương bồ chín đốt nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi thấy vẫn là đi đến cửa hàng đồ gốm làm một cái chén đi. Đem hoa xương bồ chín đốt phơi nắng rồi trộn với đất sét, chỉ cần rót nước vào chén, có thể thấm vào đến xương bồ chín đốt.
Vấn đề là ma quỷ có thể uống nước được sao? Mặc kệ, dù sao có hàng để giao là được.
Mấy ngày liên tục đều nhìn thấy vong hồn đứa bé kia co ro trong góc của ngõ nhỏ, lúc tôi đi qua nó sẽ vụng trộm mà quan sát. Gặp nhiều rồi cũng không còn sợ hãi nữa, tôi ngược lại cảm thấy nó thật là đáng thương.
Tôi cũng từng đốt nhang đèn cho nó, thế nhưng hình như không hợp khẩu vị nó. Nó luôn kêu ‘khát quá’ này nọ, hiện giờ rõ ràng là mưa rất nhiều, làm sao có thể khát được? Trừ phi nó là quỷ hút máu.
Ma quỷ và quỷ hút máu hình như không cùng chủng loại. Chắc hôm nào phải hỏi lão Trương, sẵn tiện kêu hắn giúp mang đứa nhỏ này đi.
Rất nhanh đã đến ngày tết Trung nguyên, ban ngày tôi đốt rất nhiều đồ cho ông nội. Buổi tối tôi còn định tham gia hoạt động nên đã thông báo cho bác cả và anh họ rằng tối tôi sẽ ngủ trong cửa hàng mà không về nhà.
“Không được! Nếu bị người ta lừa gạt thì sao?” Nếu ngày đó không phải ca trực đêm của anh họ, dám anh ấy cũng theo tôi lắm.
“Không nha! Anh là gà mẹ à? Cho dù là vậy, em cũng đã trưởng thành rồi.” Không phải là đi chơi suốt đêm sao? Người ta chưa thành niên còn đi được, tại sao tôi lại không được?
“Gà… Mẹ?”
Mắt kính anh họ phản quang, bộ dạng thật đáng sợ. Tôi không nhịn được mà lui về sau vài bước, nhưng vẫn bị hắn bắt được mà thi hành thập đại khổ hình Mãn Thanh. ( chọt lét đó)
“Tử Lẫm, quên đi. Ngày này hằng năm ông nội con cũng thường đi tham gia hoạt động. Nếu Tử Đằng đã kế thừa cửa hàng thì cũng phải đi.”
Vẫn là bác cả thấu tình đạt lý. Tôi phải cam đoan mãi là không có vấn đề, nhưng lại phải nhờ Thời Vũ gọi điện thoại đến, anh họ mới miễn cưỡng chấp nhận.
“Đi đâu cũng đều phải có người đi cùng, tuyệt đối không được đi một mình. Biết chưa?” Anh họ bắt đầu làm một bài thuyết giáo đầy nghiêm khắc, “Nếu để anh biết em lại làm mấy chuyện nguy hiểm… Hừ hừ…”
“Đã biết…”
“Nói lớn một chút!”
“Biết rồi! Gà mẹ!”
“Cái tên nhóc này, thiếu đánh à!”
Anh họ thật sự rất lợi hại, anh ấy vậy mà còn đi đe dọa Thời Vũ, yêu cầu hắn nhất định phải trông nom tôi cho tốt. Còn nói nếu ngày mai tôi về nhà mà thiếu một cọng lông là sẽ hỏi tội hắn. Anh họ, anh thật dũng cảm nha, người ta là thổ địa công công đó nha.