Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 30: Chương 30: Anh Trở Nên Khác Thường.




Hơn một tháng sau.

Đã tới giờ tan tầm rồi, những đồng nghiệp trong công ty túm năm tụm ba rời khỏi công ty, chỉ còn lại một mình Tiền Hựu ngồi chờ ở sofa trong đại sảnh của công ty, trong tay cầm một cuốn tạp chí, thỉnh thoảng lại mong ngóng ra bên ngoài cửa kính.

Bên tai chợt vang lên giọng nói của Hạ Khiêm Nghiêu: “Đừng đợi nữa, khẳng định là anh ta sẽ không tới được.”

Tiền Hựu vội vàng thu hồi ánh mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao nào, chờ cái gì, tôi không biết anh đang nói cái gì nữa.”

Hạ Khiêm Nghiêu xí một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, người dựa vào ghế sofa, một tay đặt ở đầu gối, không nhanh không chậm gõ theo nhịp, nói:“Tạp chí trong tay cô đang cầm bị ngược, như vậy chứng tỏ cô không yên lòng, còn nói không phải đang đợi Đông Lang, chuyện gì xảy ra vậy, mấy bữa nay không thấy anh ta tới đón cô, có phải lại chia tay rồi hay không?”

Nói xong mấy lời cuối cùng, trong giọng nói của anh ta cũng mang theo chút vui vẻ và mong đợi. .

Tiền Hựu lập tức phản bác lại, “Không phải! Anh… Anh đừng có mỗi lần mở miệng ra là trù ẻo tình cảm của chúng tôi có được không! Chúng tôi vẫn tốt lắm, chẳng qua là do anh ấy đi công tác thôi, anh ấy nói hôm nay sẽ trở về, chắc là do đang kẹt xe trên đường, cho nên mới tới trễ như vậy. . . . . .”

Hạ Khiêm Nghiêu thong dong nhìn cô: “Hả? Thật vậy sao? Kẹt xe?”

Tiền Hựu bị ánh mắt chăm chú của anh ta làm cho hoảng hốt: “Đúng vậy, đúng là như thế, nhất định là do kẹt xe. . . . . .”

Hạ Khiêm Nghiêu vốn là còn muốn nhân dịp này mà thêm dầu vào lửa, nói xấu Đông Lang thêm mấy câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an của Tiền Hựu như vậy, lại không nỡ, cuối cùng anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lườm cô một cái: “Vậy cô cứ từ từ mà chờ đi.”

Dứt lời, anh ta liền đứng dậy đi mất.

Vì vậy cả khu nghỉ ngơi chỉ còn lại một mình Tiền Hựu.

Trong lòng cô trống rỗng, nhìn thấy thời gian trôi qua càng lúc càng lâu mà vẫn không thấy Đông Lang xuất hiện, cho dù trong lòng của Tiền Hựu có tin tưởng anh đi chăng nữa, cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Không phải trên đường anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hay là phải tăng ca nên không thể tới tìm mình được? Nhưng tại sao ngay cả một tin nhắn cũng không có? Gọi điện thì anh không nghe? Căn bản là Đông Lang hiện đang ở đâu Tiền Hựu cũng không biết, thì càng không thể đi tìm anh được.

Vì vậy cô không khỏi nghĩ tới những tình huống xấu, không khỏi bắt đầu suy đoán có khi nào Đông Lang đã thay lòng đổi dạ không.

Mà thật ra thì suy nghĩ này của cô cũng không phải là hoàn toàn không có chứng cứ.

Thái độ của Đông Lang đối với cô rất kỳ lạ, bắt đầu từ khoảng nửa tháng trước. Dđienn damn leie quyýdon.

Bản thân Tiền Hựu là người hời hợt, cũng không bao giờ để ý tới từng chi tiết, nhưng vào hôm chủ nhật hai người bọn họ đi xem phim, nhìn thấy có cảnh xúc động, trong lòng Tiền Hựu cảm động, không nhịn được dựa vào vai của Đông Lang, còn khoác lên cánh tay của anh. Động tác này của cô cũng không phải là chưa làm bao giờ, nhưng không biết tại sao, đêm hôm đó cô vừa mới chạm vào người của Đông Lang, anh đã phản ứng rất mạnh đẩy người cô ra, hơn nữa còn không thèm để ý tới bầu không khí đang yên tĩnh ở trong rạp chiếu phim, hét to lên một câu: “Đừng đụng vào anh!”

Không chỉ Tiền Hựu, mà những người ở xung quanh cũng bị tiếng hét của anh làm cho giật mình, có rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.

Tiền Hựu bị sợ ngây người, sững sờ nhìn hành động vừa rồi của Đông Lang không nhúc nhích được, trong phòng chiếu phim tối tăm, hình như Đông Lang đang thở phì phò, anh dùng tay che lại một bên mặt, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Xin lỗi. . . . . . Anh. . . . . . Anh đang không thoải mái một chút, anh đi ra ngoài một lát.”

Sau đó anh liền đi ra khỏi rạp chiếu phim như chạy trốn vậy.

Sau khi Đông Lang đi khỏi, bên cạnh có người tốt bụng đã hỏi thăm xem Tiền Hựu có bị đau không, Tiền Hựu lắc đầu một cái, miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại, tuy nhiên cũng không biết được trên màn hình rút cục đang chiếu cái gì nữa.

Cô không ngừng ngồi đó nhớ lại, vừa rồi rốt cục mình đã làm sai điều gì, mà khiến cho Đông Lang ghét như vậy?

Tuy nhiên nghĩ như thế nào cũng không hiểu được.

Tiền Hựu cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy cho tới khi hết phim mà Đông Lang vẫn không quay trở lại. Cô một mình lẻ loi đi ra khỏi rạp chiếu phim, ngẩng đầu lên, phát hiện ra Đông Lang đang đứng ở trong hành lang với vẻ mặt tràn ngập áy náy nhìn cô. Dđienn damn eie quyýdon.

Tiền Hựu há miệng, không biết nên nói gì, Đông Lang lại đi lên phía trước xông tới ôm lấy cô: “Xin lỗi em, mới vừa rồi anh. . . . . . Bụng của anh không được thoải mái, anh không muốn bị xấu hổ trước mặt em cho nên mới luống cuống như vậy. Thành thật xin lỗi, lúc nãy có làm em đau không?”

Anh cúi đầu kiểm tra hết cánh tay của Tiền Hựu, vẻ mặt rất lo lắng và quan tâm chứ không giống như đang giả vờ, Tiền Hựu cảm thấy chua xót nơi hốc mắt, lắc đầu một cái, ôm lấy hông của anh: “Không sao, anh thật là ngốc quá đi, bụng không thoải mái sao không nói với em, em mà anh còn sợ xấu hổ hay không xấu hổ sao.”

Cô cảm thấy người của Đông Lang bỗng trở nên cứng đờ lại, nhưng vẫn đáp lại: “Được, sau này anh sẽ để ý hơn.”

Chuyện này cũng coi như được gạt qua một bên, nhưng kể từ sau đó, Tiền Hựu không nhịn được bắt đầu quan sát Đông Lang kỹ hơn. Hoặc có thể nói là, cô không thể không để ý anh kỹ hơn được, bởi vì hình như càng ngày anh càng né tránh mình.

Lúc đi dạo phố cầm tay anh thì anh chỉ muốn hất tay cô ra ngay lập tức, ở nhà xem phim trên ti vi cũng giữ một khoảng cách với cô, lúc hôn cô cũng vậy vừa chạm vào liền tách ra luôn, Tiền Hựu cũng nghi ngờ có phải mình bị trúng độc rồi không.

Nhưng trừ những lúc đụng chạm thân thể, tất cả nhưng phương diện khác Đông Lang cũng biểu hiện hết sức bình thường, cho nên chuyện này khiến cho Tiền Hựu vô cùng khổ não. Cô lặng lẽ hỏi đồng nghiệp, cũng hỏi cả Khuê Mật, nhưng mà cũng không có được câu trả lời thoả đáng.

Tiền Hựu chỉ có thể âm thầm đè nén những lo lắng này xuống, trong lòng chỉ biết cầu nguyện hy vọng Đông Lang sẽ khôi phục lại giống như bình thường.

Nhưng mà hình như chuyện xấu luôn luôn thi nhau kéo tới, vào ít ngày trước là đêm trước của tết trung thu, ba mẹ của Tiền Hựu muốn mời Đông Lang và ba mẹ của anh tới nhà ăn bữa cơm. Dù sao bây giờ hai người cũng đang nói chuyện yêu đương, hai nhà làm quen nhau thì cũng tốt.

Tiền Hựu nói chuyện này với Đông Lang, vốn còn đang lo lắng ba mẹ anh không rảnh, ai ngờ vẻ mặt của anh rất kỳ lạ nói: “Nhà của anh không có tết trung thu. . . . . . Hơn nữa, thành thật xin lỗi, hai ngày nữa anh phải đi công tác, chuyện của công ty anh không dứt ra được, cho nên không thể ăn tết với em rồi.”

Trong công ty bận nhiều việc, chuyện này Tiền Hựu có thể hiểu, nhưng mà không có tết trung thu. . . . . . Tiền Hựu không hiểu nên hỏi anh: “Vì sao vậy? Vì nhà anh luôn ở nước ngoài, cho nên không có thói quen ăn tết trung thu sao?”

Vẻ mặt của Đông Lang xám xịt lắc đầu: “Không phải, nhà anh chỉ đơn giản là không thích những chuyện gì liên quan tới trăng tròn thôi.”

Chuyện này. . . . . . Đây là câu trả lời kỳ quặc gì vậy! Nhưng Tiền Hựu rất nhanh đã nhớ lại, hình như thật sự là Đông Lang không thích trăng tròn. Buổi tối mỗi khi anh đưa mình về nhà, nếu như đêm đó trăng sáng, Tiền Hựu rất vui vẻ đi chơi dưới ánh trăng, còn Đông Lang thì núp dưới bóng cây. Còn nữa, mấy hôm trước ở siêu thị đang khuyến mãi bánh trung thu, có rất nhiều nhân viên bán hàng mời dùng thử, nhưng Đông Lang không có chút hứng thú nào hết.

Cô không hiểu, nhưng mỗi người có một sở thích khác nhau, cho nên cô chỉ có thể lý giải như vậy. Vì vậy cô gật đầu một cái: “Vậy. . . . . . Được rồi, vậy chờ khi nào anh đi công tác về, anh sẽ tới ăn cơm cùng với ba mẹ em, có được không?”

”Dĩ nhiên.” Đông Lang cười sờ sờ vào khuôn mặt của cô, vẻ mặt vẫn mang theo chút phiền muộn và lo lắng.

Tiền Hựu càng ngày càng thêm lo lắng và nghi ngờ, tiễn Đông Lang đi. Lần này anh đi quả thật là tết trung thu cũng không quay trở lại.

Đêm tết trung thu đó, Tiền Hựu và mọi người trong nhà cùng tụ tập lại vừa ăn cơm vừa ngắm trăng, Đông Lang không có ở bên cạnh, Tiền Hựu chán nản dựa vào cửa sổ, nhìn ông trăng tròn sáng tỏ ở trên trời, không hiểu sao trăng tròn rất đẹp như vậy, mà Đông Lang và người nhà của anh ấy lại không thích nhỉ?

Mẹ Tiền nhìn thấy bộ dạng lo lắng của con gái, không khỏi có chút đau lòng, để đũa xuống nói: “Cái thằng Đông Lang này cũng thật kỳ lạ, không muốn tới gặp chúng ta thì thôi đi, lại bịa ra cái cớ như vậy, muốn lừa gạt con nít sao?”

Ba Tiền vội vàng khuyên nhủ: “Người ta là một đứa biết gây dựng sự nghiệp, nói không chừng là thật sự đi công tác ở đâu đó rồi, bà đừng có đoán mò.”

Mẹ Tiền lại than thở: “Tôi cũng không muốn ngồi đoán mò như vậy, nhưng ai khiến cho con gái tôi không vui đây. Mất công tôi còn mua bánh trung thu nhiều như vậy muốn đưa cho thằng nhãi kia, nhưng hình như căn bản nó cũng không cần. Ông nói xem, có phải nó không coi trọng con gái mình, cho nên mới cố ý kiếm cớ như vậy để từ chối không?”

Ba Tiền cũng có chút do dự, dù sao nhà họ Đông cũng có điều kiện tốt hơn bọn họ rất nhiều. Ông nhìn con gái dựa người cào cửa sổ ngẩn người, cuối cùng nói: “Thôi, để xem đã. Nếu như bọn họ nhìn chúng ta không vừa mắt, như vậy chúng ta cũng không để cho con gái mình phải chịu khổ, sớm dứt ra cũng tốt.”

Tiền Hựu vẫn dựa người vào cửa sổ im lặng không lên tiếng, nhưng thật ra những lời nói của ba mẹ cô đều nghe thấy hết. Cô biết kể từ khi bắt đầu đoạn tình yêu này, mình vẫn luôn lo được lo mất, cô cũng từng nhủ với lòng là không cần suy nghĩ nhiều, nhưng biểu hiện của Đông Lang gần đây càng ngày càng kỳ lạ, thật sự cô không biết vấn đề nằm ở đâu.

Lần này chờ cho Đông Lang quay trở lại, cô trực tiếp hỏi anh cho rõ ràng mới được.

Hạ quyết tâm như vậy Tiền Hựu lại tiếp tục chờ đợi, nhưng thấy tết trung thu đã qua mấy ngày rồi, nhưng ngày về của Đông Lang cứ đẩy lùi lại mãi.

Hơn nữa mỗi lần anh đẩy lùi ngày về nước, thì chỉ nhắn cho Tiền Hựu một tin nhắn, nội dung rất ngắn gọn nói duy nhất một câu phải về trễ mấy ngày, sau đó không có tin tức gì nữa. Tiền Hựu hỏi anh bận cái gì, anh không trả lời câu hỏi của cô, nếu không phải là trợ lý Shani của anh gọi một cuộc điện thoại cho cô, nói cho cô biết Đông Lang đang bận, Tiền Hựu cũng nghi ngờ anh đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tiền Hựu càng ngày càng lo lắng, thậm chí cô nghi ngờ có phải Đông Lang lấy lý do đi công tác này để chia tay hay không, cho tới hôn nay, thời gian anh đi đã rất nhiều ngày rồi, lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô, dùng giọng nói mệt mỏi rã rời nói: “Tối nay anh tới đón em đi ăn.”

Tiền Hựu đau lòng hỏi: “Có phải anh đang mệt lắm không? Không cần phải quan tâm tới em, anh cứ về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã.”

Đông Lang nói: “Không, anh muốn gặp em, anh rất nhớ em. Buổi tối em ở công ty chờ anh.”

Tiền Hựu chỉ kịp nói một câu: “Được.”, đối phương đã cúp điện thoại. Cô nghĩ, có lẽ ở công ty anh thực sự rất bận, trong khoảng thời gian này, mình đã suy đoán lung tung, có lẽ là không đúng rồi.

Nhưng mà bây giờ, cô đã ngồi ở đại sảnh công ty hơn tiếng đồng hồ rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Đông Lang đâu.

Đang lúc cái bụng đói meo réo ầm lên, chợt Tiền Hựu ngửi thấy mùi cánh gà nướng.

Một hộp cơm hộp đưa tới trước mặt cô.

Tiền Hựu men theo hộp cơm nhìn lên, kinh ngạc nói: “Hạ Khiêm Nghiêu? Anh……. Không phải anh đã đi rồi sao?”

Hạ Khiêm Nghiêu ho nhẹ một tiếng, đem hộp cơm vẫn đang còn nóng nhét vào tay của cô nói: “Tôi ăn cơm ở gần đây xong, đang đi dạo bộ phát hiện ra người phụ nữ ngu xuẩn này vẫn đang ngồi đợi ở đây, sợ cô bị chết đói, nên bố thí cho cô chút đồ ăn.”

Tiền Hựu cúi đầu, mở hộp cơm ra nhìn, đồ ăn ở bên trong rất phong phú khiến cho cô nuốt nước miếng một cái. Cô lại liếc ra ngoài cửa, vẫn không thấy xe của Đông Lang, có lẽ anh đã thật sự không tới được rồi? Vì vậy cô gật đầu một cái: “Cám ơn anh. Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh.”

Hạ Khiêm Nghiêu phất tay một cái, đang muốn nói không cần, cửa kính ở đại sảnh chợt có người đẩy ra.

Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên.

Tiền Hựu và Hạ Khiêm Nghiêu đồng thời quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp mặc bộ váy công sở đang đứng ở đại sảnh, khẽ gật đầu với Tiền Hựu: “Tiểu thư Tiền, Tiên sinh Đông bây giờ có chút không thoải mái không thể tự mình đi đón ngài được. Anh ấy nói tôi đi đón ngài đi tới nhà anh ấy.”

Tiền Hựu ngẩn người, sau đó vẻ mặt nhất thời trở nên nhẹ nhõm, cô đem hộp cơm nhét trả lại tay của Hạ Khiêm Nghiêu, sau đó chạy nhanh về hướng Shani: “Được. . . . . . Được! Hạ Khiêm Nghiêu, tôi đi đây, cám ơn hộp cơm của anh, hẹn gặp lại!”

“. . . . . .” Hạ Khiêm Nghiêu thở dài một hơi, “Cô chạy chậm một chút! Chạy nhanh như vậy cẩn thận lại bị ngã!”

Nhưng mà căn bản Tiền Hựu không nghe thấy, giống như một con thỏ nhỏ vui sướng chạy đi.

Shani lễ phép mở cửa xe giúp cô, Tiền Hựu vừa lên xe, sau đó đã khẩn trương hỏi: “Đông Lang có sao không? Anh ấy không thoải mái ở đâu? Tại sao lại không đi tới bệnh viện?”

Vẻ mặt của Shani lạnh nhạt, vừa lái xe vừa nói: “Chỉ là không thoải mái một chút thôi, không cần phải đi tới bệnh viện.” Nghĩ tới sở dĩ Đông Lang không thoải mái là bởi vì thân thể của anh chưa hoàn toàn hồi phục lại đã muốn đi gặp Tiền Hựu, trong lòng của Shani vô cùng không vui, vì vậy giọng điệu nói chuyện cũng không dễ nghe: “Tiểu thư Tiền có lẽ nên cho tiên sinh Đông thêm chút thời gian và không gian hơn nữa, dù sao anh ấy cũng không phải chỉ có một mình cô, anh ấy còn có cả một tộc …… Cả một công ty cần phải quản lý.”

Sau khi nói xong, Tiền Hựu ở bên cạnh rất lâu cũng không trả lời lại.

Trong lòng Shani giật mình, chợt ý thức được mình đã vượt quyền, vội vàng nhìn về phía Tiền Hựu: “Xin lỗi, có lẽ lời nói của tôi có chút không được lễ phép, kính xin ngài không cần ——” điễnndàn nên quýndon.

”Shani.” Tiền Hựu lại cắt đứt lời của cô ta..., đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, giống như nhìn thấy một thứ vô cùng quan trọng: “Đôi mắt của cô màu tím đậm, vậy tóc ở bên tai này của cô có màu màu bạch kim là do nhuộm hay sao?”

Shani lắc đầu một cái, “Không, đây là trời sinh. Tại sao tiểu thư Tiền lại hỏi như thế?”

“. . . . . . Không có gì, tôi... Tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.” Tiền Hựu nói như vậy xong, liền nghiêng đầu nhìn ta bên ngoài cửa kính, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang nổi lên sóng lớn cuồn cuộn ------

Bởi vì cô chợt nhớ tới, lúc trước con sói làm cô bị thương ở rừng trúc kia, cũng có tóc màu bạch kim và đôi mắt màu tím như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.