Hẳn là. . . . . . Hẳn là chỉ trùng hợp mà thôi đi! Hơn nữa, đêm hôm đó rốt cuộc mình có thấy
qua người sói hay không còn chưa nhất định, nói không chừng, tất cả đều
là bởi vì mình quá sợ, tưởng tượng ra đấy thôi!
Trên đường đi đến nhà Đông Lang, Tiền Hựu một mực cố gắng thuyết phục mình.
Hơn nữa. . . . . . Cô nghiêng đầu đi xem Shani lái xe, dung mạo của cô ấy
xinh đẹp như vậy, vóc người cũng tốt như vậy, nhìn qua không có chút nào hung ác giống như người sói! Đúng đúng đúng, nhất định là tự mình nghĩ
hơn nhiều.
Lúc này cô mới yên lòng lại, hơn 20 phút sau, Shani
lái xe đến một biệt thự ở vùng ngoại ô cách xa trung tâm thành phố, nhìn ngoài cửa xe thì thấy không xa là một biệt thự to lớn, Tiền Hựu có chút nhất thời khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Đông Lang!
”Tiền tiểu thư, xuống xe đi, đi theo tôi.” Shani đậu xe xong, quen thuộc dẫn
Tiền Hựu xuyên qua cổng biệt thự, vòng qua vườn hoa, cuối cùng dừng ở
cửa chính.
Tiền Hựu nhìn cánh cửa, vốn tưởng rằng Shani sẽ để cho người giúp việc trong nhà Đông Lang tới mở cửa, lại không nghĩ rằng, cô lấy ra một tấm thẻ, liền quét qua khóa cửa!
Shani đẩy cửa chính
biệt thự ra, đi tới tủ giày bên cạnh trong phòng, tìm ra một đôi dép
sạch sẽ đưa cho Tiền Hựu, “Tiền tiểu thư, đổi đôi này đi.”
“. . . . . . A, cám ơn.” Tiền Hựu ngớ ngẩn mới nhận lấy đôi giày kia, lúc ngồi xuống thay giày, lại nhìn thấy Shani quen thuộc lấy từ trong tủ ra một
cái cốc rót nước cho cô.
Nhất thời đáy lòng cô có cảm giác quỷ dị càng ngày càng nặng, hành động của Shani, tại sao giống như cô ấy rất
quen thuộc với nhà Đông Lang, cô ấy giống như là nữ chủ nhân ở đây?
Nhưng rõ ràng mình mới là bạn gái Đông Lang a!
Chẳng lẽ, Shani có ý đối với Đông Lang? Trước đó Tiền Hựu tiếp xúc cũng không nhiều với Shani, chỉ ở công ty Đông Lang thấy cô một lần, lúc ấy không
hề nhận thấy cái gì không đúng, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, đợi
chút, hình như mỗi lần Đông Lang đi công tác cũng sẽ mang theo cô ấy!
Mặc dù trừ mang theo Shani, anh còn có thể mang theo quản lý khác của
công ty, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà vẫn có chút kỳ lạ!
Trong
lòng Tiền Hựu hết sức rối rắm, lúc đứng lên không có chú ý, bị vấp phải giày trên đất, mắt thấy sẽ đụng vào tủ giày, bên cạnh chợt lao ra một cái bóng dáng, ôm cô thật chặt
vào trong ngực, “Cẩn thận!”
Nghe được giọng nói quen thuộc kia,
nhất thời đáy lòng Tiền Hựu cảm thấy một hồi ấm áp, cô không để ý còn có người ngoài ở đây, không nhịn được xoay người ôm lấy Đông Lang, “Hu hu
hu em rất nhớ anh!”
Thân thể bị cô ôm vẫn giống như thường ngày
có cảm giác ấm áp an toàn, cô nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng của Đông Lang, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh cũng rất nhớ em.”
Tiền Hựu ủy khuất tựa vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn xem gò má anh tuấn
của Đông Lang, phát hiện so với lần trước gặp mặt rõ ràng Đông Lang gầy
đi không ít, trên gương mặt đều có chút lõm xuống, cô cực kỳ đau lòng,“Mới mấy ngày không gặp, làm sao anh biến thành như vậy! Rốt cuộc khó
chịu chỗ nào, chúng ta đi bệnh viện xem một chút có được hay không?”
Đông Lang nhìn qua gầy yếu, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, dắt cô đi tới phòng nghỉ, “Không cần, anh tốt lắm, rất nhanh sẽ có thể khôi phục bình thường, em biết, thân thể anh rất tốt. Không nói cái này nữa, em còn
chưa có ăn cơm tối sao? Muốn ăn cái gì không? Anh làm cho em nhé?”
Tiền Hựu cam lòng lại để cho anh nấu cơm sao, vội vàng nói: “Gọi đồ ăn mua
ngoài là được rồi, chắc chắn anh thật sự không có chuyện gì chứ?”
”Thật không có việc gì.” Đông Lang vò tóc của cô, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng nhớ nhung, “Ngồi xuống đi, anh đi gọi đồ ăn mua ngoài
cho em.”
”Để em để em!” Tiền Hựu vội vàng lấy điện thoại di động
ra, đang tìm kiếm thức ănthì chợt nhớ tới trong phòng còn có một người,
cô đè xuống khác thường trong lòng, nói với Shani: “Cô cũng cùng nhau ăn cơm tối với chúng tôi, Shani cô thích ăn cái gì?”
Sắc mặt Shani lạnh lùng lắc đầu một cái, “Không cần, Tiền tiểu thư, cô và Đông tiên sinh từ từ ăn, tôi phải đi trước.”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài, giày cao gót giẫm ở trên sàn nhà,
mà trong phòng lớn như thế có chút tiếng vang. Lúc đi tới cửa, cô ta
đăth thẻ cửa ở trên tủ giày, “Khóa tôi để ở đây, Đông tiên sinh.”
”Ừm, vất vả cho cô rồi.” Đông Lang khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sau khi cô ta
rời đi, lại dịu dàng ôm Tiền Hựu vào trong ngực lần nữa, anh chôn lỗ mũi chôn vào trong mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng ngửi, hình như rất nhớ
nhưng mùi vị trên người cô.
Tiền Hựu nhớ tới trước kia Đông Lang
kỵ việc đụng chạm với cô, nhưng bây giờ chợt khôi phục bình thường rồi,
nhất thời thấp thỏm trong lòng tản đi không ít. Nhìn gương mặt thon gầy
của anh, cô cũng không muốn bây giờ hỏi anh tại sao giống như Shani
thường xuyên đến nhà anh, chỉ là nhanh chóng gọi đồ ăn ngon bên ngoài,
sau đó vùi ở trong ngực Đông Lang nói câu được câu không với anh.
”Rốt cuộc anh vội đi công tác làm gì, đều bận rộn khiến mình bị bệnh.”
Đông Lang sờ mặt của cô, giọng nói có chút chần chờ, “Thực sự. . . . . . Rất nhiều việc, có thể quá mệt mỏi, nên không chú ý, thật xin lỗi để cho em lo lắng.”
Tiền Hựu bĩu môi nói: “Cứ mỗi tháng anh đều muốn đi
công tác một lần như vậy, tiếp tục như vậy nhất định sẽ mệt chết. Nên
không thể mướn một số người giúp anh làm việc sao?”
Đông Lang thở dài, “Có một số việc, chỉ có mình anh có thể giải quyết. Chỉ là tiểu
dữu ngươi yên tâm, về sau ta xuất ra kém thời gian càng ngày sẽ càng
thiếu, sẽ có nhiều thời gian hơn cùng ngươi.”
Tiền Hựu lắc đầu,“Em rất muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nhưng em cũng sẽ ủng hộ công
việc của anh, chỉ hi vọng là anh đừng quá mệt mỏi.”
”Anh hiểu, về sau anh sẽ chú ý.” Đông Lang khẽ hôn lên trán của cô một cái, lôi kéo
cô từ lên ghế salon, “Muốn đi dạo trong phòng hay không? Anh để cho
người ta nuôi rất nhiều động vật nhỏ trong vườn hoa.”
”Thật hả?” Tiền Hựu nhất thời kích động, phải biết rằng cô thích động vật nhỏ nhất!
Đông Lang cười lôi kéo cô đi tới vườn hoa của biệt thự, trong vườn hoa còn
có một cái xích đu, mấy con sóc đang đứng ở trên xích đu, hai cái móng
vuốt đang nắm hạt thông thơm ngào ngạt gặm, bụi hoa hồng bên cạnh có mấy con thỏ nhỏ màu trắng đang ăn rau cải, trong góc là một con chó săn
nhìn qua rất hung dữ, khi nhìn thấy Đông Lang tới, nó nhất thời vui
mừng”Gâu” một tiếng, chạy về phía hai người.
”Oa --” Tiền Hựu
nhìn cảnh tượng trong vườn hoà thuận vui vẻ, mở cờ trong bụng, “Thì ra
là anh nuôi nhiều động vật như vậy, em đều không biết!”
Đông Lang xoa đầu chó săn, ý bảo nó đi ngửi mùi của Tiền Hựu, nhớ cô là nữ chủ
nhân của căn nhà, sau đó nói: “Mới nuôi, không phải là em rất thích sao? Chờ sau khi chúng ta kết hôn tới ở, thì có thể ngày ngày cùng nhau chơi đùa với chúng.”
Tiền Hựu trừng to mắt mà nhìn anh, ngớ ngẩn một
hồi sau đó dụng lực ôm lấy Đông Lang, “Hu hu hu, em còn tưởng rằng anh
không thích em rồi, đoạn thời gian trước anh lạnh nhạt như vậy với em,
không để cho em nắm tay cũng không chịu hôn em. . . . . .”
Đông Lang khẽ cau mày, nói: “Thật xin lỗi, là anh không --”
”Đừng nói là xin lỗi..., hôm nay anh đã nói rất nhiều rất nhiều lần rồi.”
Tiền Hựu vùi đầu vào lồng ngực anh, “Chỉ cần bây giờ chúng ta tốt là
được rồi.”
”Ừm.” Đông Lang khẽ cười, mà con chó săn kia cũng bắt chước cọ vào, đứng ở bên chân hai người.
Đông Lang chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Tiểu Nhung và Khẳng trong nhà em đâu?”
”A, hôm nay đưa tới cửa hàng sủng vật..., ngày mai đón trở về, cho chúng
nóđi diệt bọ.” Tiền Hựu nói, “A Lang anh thật sự là lợi hại, kể từ sau
khi bị anh dạy, Khẳng trở nên tốt hơn ngoan hơn, không còn có cắn loạn
đồ dùng trong nhà rồi, ông chủ của cửa hàng sủng vật cũng khen nó đấy.”
Nghĩ đến Khẳng bị chính mình áp chế năng lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe
lời, Đông Lang liền nâng khóe môi lên, “Nếu như em cảm thấy nó không đủ
ngoan, anh còn có thể để cho nó ngoan hơn một chút, giống như giúp em
quét nhà kéo giặt quần áo gì đó, tin anh đi, nó có thể làm được.”
”Phốc. . . . . . Anh không cần đùa giỡn, em làm sao cam lòng.” Tiền Hựu chạy
vào vườn hoa trêu chọc sóc con chơi, những con sóc con kia đều rất thân
với người, thấy Tiền Hựu cũng không chạy, vẫn còn rất ngoan đưa cái đuôi to ra cho cô sờ.
Đông Lang tựa vào cửa kiếng nhìn bóng dáng cô vui sướng, thật sự hi vọng mình có thể nhìn cô cả đời như vậy.
Anh cúi đầu nhìn qua cánh tay của mình, bây giờ ở chỗ đó đã không có từng
mọc long rồi, nhưng anh nhớ được, mấy ngày trước khi anh ở dưới bầu trời trăng tròn, đã khổ sở giãy giụa cỡ nào.
Vì muốn về sau có thể
hoàn toàn tránh khỏi biến thân mang đến tổn thương cho Tiền Hựu, anh đặc biệt đi tìm trưởng lão Lang Tộc tsống ở nước ngoài, tìm kiếm biện pháp
giải quyết. Trước kia trong tộc cũng có không ít người sói đi yêu con
người, đã xuất hiện tình huống biến thân không khống chế được, vì muốn ở cùng một chỗ với người yêu, mọi ngườ lựa chọn đi chỗ trưởng lão huấn
luyện, có thể thành công cũng không nhiều, coi như thành công, cũng sẽ
hao phí năng lượng và thời gian.
Mà Đông Lang lại chỉ trong một
tuần lễ ngắn ngủn, liền hoàn thành huấn luyện. Hiện tại tối thiểu anh có thể khống chế khi mình đến gần bên Tiền Hựu không hề biến thân nữa rồi, chỉ là đến mỗi lúc biến thân đầy tháng, trừ phi uống thuốc, vẫn không
có biện pháp giải quyết như cũ.
Đông Lang biết mình không thể kéo dài nữa, kéo càng lâu, tổn thương với Tiền Hựu càng
lớn, anh khẽ nắm chặt quả đấm, đang muốn mở miệng, chuông cửa liền vang
lên.
Tiền Hựu quay đầu lại, Đông Lang nói: “Chắc là đồ ăn mua ngoài đến, anh đi lấy.”
”Ừm. . . . . .” Tiền Hựu ôm sóc chơi rất vui vẻ, liền gật đầu.
Một lát sau hai người ăn xong trên bàn giống như chất đống một ngọn núi to
vở hộp trên bàn, Đông Lang cười nói: “Mới vừa crồi người đưa đồ ăn còn
hỏi anh, trong nhà có bao nhiêu miệng ăn, lại đi mua nhiều thức ăn như
vậy.”
Tiền Hựu cười nói: “Vậy anh có nói thật với anh ta hay không.”
”Không có, anh sợ dọa anh ta chạy mất.” Đông Lang nói, nghiêm túc nhìn Tiền Hựu, “Tiểu Hựu, em thật không có chút sợ nào sao?”
”Em sợ cái gì?” Tiền Hựu không hiểu.
Đông Lang muốn nói: trên người anh có nhiều thứ không giống như những ngươi
bình thường, còn có một bí mật vẫn gạt em...en sẽ không sợ anh là người
xấu sao?
Nhưng mà Tiền Hựu chợt có chút khốn đốn giậm đất ngáp
một cái, Đông Lang dừng một chút, lời nói gần nói ra miệng thì đổi lại,“Thế nào, mệt mỏi sao?”
Tiền Hựu dụi mắt, “Có một chút. . . . . .” Những ngày qua cô vẫn lo lắng cho Đông Lang, cho nên cũng không nghỉ ngơi tốt.
”Vậy thì đi nghỉ ngơi đi, thời gian chậm, hôm nay chớ đi về.”
Tiền Hựu nghe nói như thế, thân thể nhất thời cứng đờ, khẩn trương nhìn anh, “Đừng đừng đừng đừng đừng đi về? Anh anh anh muốn làm gì?”
Đông Lang cười khẽ một tiếng, “Em cho rằng anh muốn làm gì? Đứa ngốc, chớ nghĩ lung tung.”
Mặt Tiền Hựu hồng không chịu được, vội vàng đứng lên, “Em em không nói gì, em đi rửa mặt, phòng vệ sinh ở đâu?”
Đông Lang dẫn cô đến biệt thự lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, chạy vào
phòng nhà tắm tìm bàn chãi đánh răng và khăn lông mới cho cô.
Tiền Hựu có chút do dự, “Đây là phòng của anh mà, em ở đây thì anh làm sao bây giờ? Anh ở phòng khách là được.”
Đông Lang dùng răng bản chải cọ mũi cô một cái, “Em là nữ chủ nhân ở đây,
tại sao có thể ở phòng khách, ngoan, nghe lời của anh.”
Trong
lòng tăng lên mấy phần ngọt ngào, Tiền Hựu không nhịn được từ phía sau
lưng ôm lấy hông của anh, giống như gấu koala quấn lấy anh, “Nếu như em
là nữ chủ nhân, làm sao anh có thể cho Shani chìa khóa nhà, hơn nữa cô
ấy giống như rất quen thuộc đối với nhà anh, em không vui, anh phải giải thích cho em.”
Đông Lang định cõng cô đứng lên xoay vòng vòng ở
trong phòng, “Lúc trước mới vừa trở về nước, không quen ở trong nước,
rất nhiều việc là cô ấy giúp anh làm, cho nên cô ấy thường xuyên đến
đây. Sau này sẽ không cho cô ấy đến nữa, có được hay không?”
Tiền Hựu dùng cằm cạ cổ tóc ngắn phía sau anh, “Ngươi có cảm thấy em rất hẹp hòi hay không?”
Đông Lang dịu dàng nói: “Anh sẽ cảm thấy em rất thích anh.”
Tiền Hựu ôm chặt anh, “Đâu có đâu, chỉ. . . . . . chỉ một chút mà thôi.”
Đông Lang cười đưa cô đi vào nhà tắm, “Được rồi, rửa mặt sớm nghỉ ngơi một chút, có gì cần cứ gọi anh.”
Tiền Hựu hôn anh một cái, vui sướng đi rửa mặt. Một lát sau cô ra ngoài hô
to tên Đông Lang, “Em không có mang áo ngủ, làm thế nào. . . . . .”
Đông Lang từ trong phòng quần áo tìm kiếm ra một cái áo phong nam rộng thùng thình, đưa cho cô, “Dùng tạm cái này được không? Không được anh liền
mua tới cho em.”
”Cái này là được rồi.” Tiền Hựu thay quần áo của bạn trai, cẩn thận ngửi, trên quần áo có mùi của anh, áo của Đông Lang
rất lớn, mặc vào có thể che kín chân cô, giống như quần ngủ vậy, Tiền
Hựu không nhịn được chạy đến trước mặt anh lắc lư, “Em cảm thấy nhìn rất tốt.”
Đông Lang nhìn đôi chân mảnh mai trắng nõn của cô ra dưới
áo phông trắng, che lỗ mũi, cảm giác đột nhiên một tuần huấn luyện sẽ
bị phá vỡ, anh vội vã đi tới khiến cô lên nhét vào trong chăn, “Đẹp mắt
đẹp mắt, em không cần khoe ra nữa, anh không chịu nổi.”
”Ha ha
ha em không có ở khoe khoang mà. . . . . .” Tiền Hựu cười đến đau bụng, ở trong chăn ngửi một cái, nói, “Chung quanh đều là mùi của anh, cảm giác thật tốt.”
Đông Lang hôn một cái lên trán cô, “Ừm. Em ngủ đi.”
Tiền Hựu lộ ra hai con mắt to nhìn anh, “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Đông Lang cười cười, “Anh ở sát vách.”
”Ừm, ngủ ngon.” Tiền Hựu ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, thực ra bối rối ý đã sớm bay đi mất, nhưng có lẽ là cô không quen giường, cho dù rất mệt
nhọc cũng vẫn không ngủ được. Cô bất đắc d lăn qua lăn lại ở trong chăn, trơ mắt nhìn thời gian từ mười một giờ chạy thẳng đến mười hai giờ.
Cuối cùng cô thở dài, bò dậy tính toán đi tìm Đông Lang, xem anh có ngủ
không, nhưng lúc xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải cạnh tủ ở
đầu giường.
”Ai nha. . . . . .” Tiền Hựu che đầu gối bị đau kêu
lên, nghĩ thầm mình cũng quá ngu ngốc, đến tủ đầu giường cũng bị cô đụng phải! Cô đưa tay muốn chánh cái tủ, nhưng nhích tới gần chợt phát hiện, ngăn tủ gần mép giường có một vết sâu. . . . . . Vết cắt?
Thảm á..., không phải là bị cô đụng hỏng chứ ?
Tiền Hựu vội vàng kéo ngăn tủ ra, lại ngạc nhiên phát hiện, hình như cũng
không phải vết cắt, càng giống như là một . . . . . . Vết cào? Cái dấu
vết này vô cùng lớn lớn, đem sơn mặt tủ cũng bị cào hư hầu hết không
còn, bên trong ván gỗ cũng có dấu vết thật sâu, Tiền Hựu nhìn nó, không
biết sao, chợt liền nghĩ đến ngày đó cô đi tới công ty Đông Lang, thấy
vết cào ở cái cây.
Làm sao hai dấu vết lại giống như?
Tim của cô đập bịch bịch, song khi cô ngẩng đầu nhìn tới vách tường phía sau hộc tủ, nhịp tim thiếu chút nữa thì ngưng lại!
Bởi vì trên vách tường còn có nhiều vết cào hơn! Chúng giăng khắp nơi, nhìn qua giống như một con mãnh thú nổi cơn điên để lại, thế nhưng rõ ràng
đây là phòng ngủ của Đông Lang!
Cả người Tiền Hựu run rẩy, lui về phía sau từng bước từng bước, cô muốn đi tìm Đông Lang, muốn hỏi một
chút rốt cuộc trong phòng của anh đã xảy ra chuyện đáng sợ gì!
Nhưng khi cô chạy đến cửa phòng khách bên cạnh, lại phát hiện trong phòng không có ai.
“. . . . . . Đông Lang?” Tiền Hựu lầm bầm kêu lên, đã trễ thế này, anh lại đi nơi nào?
Cô chân không, cẩn thận xuống lầu, chợt nghe trong vườn hoa có chút động
tĩnh, cô lại gần nhìn, phát hiện rõ ràng Shani và Đông Lang đang đứng ở
trong vường! Cô ta, tại sao cô ta lại trở lại?
Chỉ nghe Shani nói với Đông Lang: “Tộc trưởng, ngài thật sự tính nói cho cô ấy sao?”
Đông Lang gật đầu một cái, “Tôi đã suy nghĩ kỹ, đúng vậy.”
Shani hít sâu một hơi, hình như có chút gấp gáp tức giận, cô ta chợt giơ một
cái tay lên, nói: “Tôi hi vọng ngài hãy suy nghĩ kỹ lại, ngài cảm thấy
cô ấy có thể tiếp nhận chúng ta với phương diện như thế sao?”
Tiền Hựu nhìn tới cái tay kia, dưới ánh trăng ảm đạm, tay phải Shani đột
nhiên dài ra bộ lông màu đen, trên năm ngón tay cũng mọc ra móng vuốt
sắc bén!