Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 32: Chương 32: Không Phải Loài Người




Lúc đêm khuya, Khẳng hoá thân thành con chó nhỏ ngồi chồm hỗm ở trong cửa sổ sát đất của cửa hàng chăm sóc vật nuôi, vẻ mặt nóng nảy nhìn chằm chằm vào dòng người đông nghịt bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Nhung cũng ngồi chồm hỗm ở cách đó không xa, ngồi chơi cỏ đuôi chó mà chủ cửa hàng cho nó, cực kỳ vui vẻ. Kể từ khi Đông Lang nghĩ biện pháp áp chế sức mạnh xong, nó đã không phải lo lắng bị Khẳng công kích. Giờ đây sức chiến đấu của Khẳng quả thực là đồ bỏ đi, nó chỉ cần một cước là có thể đá cho con chó kia bay vào tường rồi, hừ hừ!

Khẳng lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lát, rốt cuộc không nhịn được nữa cũng bộc phát, nó bỗng xoay người, khiến cho những con vật nuôi ở trong những cái chuồng khác bị giật mình, Khẳng biến thân thành con người, chỉ vào Tiểu Nhung mắng: “Chơi chơi chơi, chỉ biết chơi, cũng đã mấy giờ rồi, người chủ tốt kia tại sao vẫn còn chưa tới đón mày!”

Tiểu Nhung ngáp một cái, dùng móng vuốt trêu trọc cỏ đuôi chó, thoải mái meo meo nói: “Meo meo ô ô ô. . . . . . Meo meo meo meo?” ( phiên dịch: chủ nhân nói đêm nay chúng ta sẽ ở lại chỗ này mà, ngày mai mới tới đón, anh quên rồi sao?)

Cơ thể của Khẳng cứng đờ lại, lúc trưa Tiền Hựu đưa bọn chúng tới nơi, nó chỉ lo hờn dỗi với cô, về phần cô nói cái gì một câu nó cũng không nghe vào. Mà về phần tại sao nó lại hờn dỗi với Tiền Hựu. . . . . .

Hừ, còn không phải là bởi vì cô không cho mình ăn thịt hay sao!

Người phụ nữ kia lại có thể ghét bỏ nó vì dạo gần đây nó ăn quá nhiều thịt nên mập lên, muốn bắt nó giảm cân! Còn giả mù sa mưa nói cái gì mà: “Tao chỉ muốn tốt cho mày, mày quá béo sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của cơ thể, ngoan nào.”

Ngoan cái đầu cô ta! Cũng chỉ là lấy cớ thôi, chính cô ta không muốn mua thức ăn cho mình ăn, không muốn mua vì sợ tốn tiền! Cho là mình sẽ thiếu chút thịt này sao? Trong tài khoản của nó còn đầy tiền! Khẳng tức giận cắn móng vuốt nghĩ, sau này nó nhất định sẽ đem những món tiền kia quăng lên trên người của Tiền Hựu, sau đó nói cô ta đem tất cả những khoản tiền đó đi mua thịt, cho nó ăn cho chán thì thôi!

Người phụ nữ dối trá và hẹp hòi như vậy, tên ngu đần như Đông Lang sao lại thích được cơ chứ?

Trăm mối nghi ngờ của Khẳng cũng không giải thích được rõ ràng, mà bây giờ Tiền Hựu vẫn nhốt nó ở cửa hàng chăm sóc vật nuôi, cô ta như vậy mà có thể làm chủ nhân được sao? Không có chút trách nhiệm nào!

Tiểu Nhung nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy đi tới đi lui này của Khẳng, thì đã thấy phiền phức: “Meo meo ô ô ô ô. . . . . .” ( phiên dịch: Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Ngồi xuống nghỉ ngơi không được hay sao? )

”Không được! Tao không muốn bị giam ở chỗ này!” Khẳng đã khó chịu bực bội rồi, bây giờ được hỏi như vậy, lập tức không muốn đợi thêm nữa, xông vào phòng vệ sinh, hoá thân thành con chó, từ phía trên song cửa sổ chui ra ngoài.

Tiểu Nhung căn bản cũng không muốn quản tên kia, nhưng sợ nó nhân cơ hội này đi tới làm tổn thương Tiền Hựu, chỉ có thể thở dài một hơi, rất nhanh đã đuổi theo.

Sau khi Khẳng rời khỏi cửa hàng vật nuôi cũng không nhanh chóng chạy như điên, mà cần thận ngửi ngửi dưới đất, Tiểu Nhung đuổi theo, đi tới sau lưng nó hỏi: “Meo meo ô ô?” ( phiên dịch: Anh ngửi thấy cái gì ở đây à?)

Khẳng: “Uông uông uông! Uông NGAO...OOO ô!” ( phiên dịch: Không cần mày quan tâm! Mày đừng có đi theo tao! )

Sau đó nó tiếp tục cúi đầu ngửi ngửi dưới đất, một lát sau giống như ngửi thấy cái gì đó, thần kinh lập tức run lên, theo hướng của cái mùi kia đi về phía trước.

Tiểu Nhung cúi đầu xuống chỗ nó vừa mới ngửi, cẩn thận ngửi lại một cái, rất nhanh đã ngửi thấy một mùi quen thuộc. . . . . . Ah, đây không phải là mùi của nữ chủ nhân hay sao? Hừ, con sói hư hỏng này, quả nhiên vẫn muốn đi tìm nữ chủ nhân để gây phiền phức, nhất định mình sẽ khiến cho nó không được như ý!

Nó lặng lẽ đi theo phía sau lưng của Khẳng một khoảng cách không xa, theo Khẳng đi về phía trước.

Cùng vào lúc đó, Tiền Hựu đứng ở khúc quanh trên lầu hai nhà Đông Lang đang kinh ngạc không nói nên lời!

Cô dùng sức lấy tay dụi dụi con mắt, hướng về phía vườn hoa nhìn, lại phát hiện ra trên tay của Shani mọc ra một lớp lông dày, thật sự không phải là mắt cô có ảo giác đó chứ? Loài người sao có thể chỉ trong nháy mắt lại có thể mọc ra nhiều lông như vậy?

Hơn nữa màu lông trên cánh tay của cô ấy. . . . . . Tại sao lại giống màu của con sói cô nhìn thấy ở rừng trúc như vậy?

Chẳng lẽ cô ấy cũng là người sói? Nếu đúng là như vậy, không lẽ Đông Lang cũng. . . . . .

Trong đầu suy nghĩ của Tiền Hựu hỗn loạn tới mức sắp nổ tung rồi, một giây sau cô nghe thấy Shani ép hỏi: “Tiên sinh Đông, xin ngài hãy trả lời tôi một vấn đề, ngài cảm thấy tiểu thư Tiền có thể tiếp nhận được sự thật về thân phận của ngài không phải là loài người hay sao?”

Không phải là loài người không phải là loài người không phải là loài người. . . . . .

Trong chớp mắt này, trong đầu của Tiền Hựu chỉ vang lên mấy chữ như vậy!

Đông Lang không phải là loài người? Vậy anh ấy là cái gì?

Cô thấy ở trong vườn hoa, Đông Lang rất nghiêm túc và kiên định nhìn về phía Shani: “Khi mới biết, có thể cô ấy sẽ sợ đôi chút, nhưng tôi nghĩ cô ấy có thể tiếp nhận, tôi tin tưởng cô ấy.”

Suy nghĩ rối loạn trong đầu của Tiền Hựu vì câu nói này mà tỉnh táo lại được một chút.

”Ngài tin tưởng cô ấy? Đây chính là lý do của ngài? Ngài không cảm thấy lý do này quá yếu ớt rồi sao? Nếu như sau khi cô ấy phát hiện ra chân tướng xong, không tiếp nhận nổi, chạy đi nói cho người khác biết, vậy ngài phải làm thế nào? Cả tộc của chúng ta phải làm thế nào? Đến lúc đó ngài có thể xuống tay với cô ấy được sao?”

”Sẽ không có tình huống như thế xuất hiện!” Giọng nói của Đông Lang bỗng chốc trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, “Tiểu Hựu không phải loại người như vậy, cô ấy sẽ không làm thương tổn tôi, càng sẽ không tổn thương tới bộ tộc của chúng ta! Shani, tôi hi vọng cô sẽ tin tưởng tôi, tôi có thể xử lý tốt tất cả những vấn đề này.”

Trong đôi mắt của Shani thoáng qua giọt nước mắt: “Không phải là tôi không tin tưởng ngài, tôi chỉ. . . . . . Tôi chỉ lo lắng cho an toàn của ngài thôi!”

Đông Lang hoàn toàn không có thể hiểu được, “An toàn của tôi có cái gì cần phải lo lắng?”

Vẻ mặt của Shani vô cùng uất ức: “Kể từ khi ngài và Tiền Hựu yêu nhau tới nay, vì cô ấy ngài chịu bao nhiêu cực khổ? Mỗi lần biến thân cũng khổ sở như vậy, lại còn vì cô ấy mà đi tham gia quá trình khống chế biến thân, mà tất cả những chuyện này cô ấy đều không biết gì! Dạng phụ nữ ngây thơ như đứa trẻ như vậy không xứng đáng ở bên cạnh ngài, ngài là tộc trưởng của tộc người sói, sẽ xứng đáng với một cô gái tốt hơn!”

Sắc mặt của Đông Lang càng trở nên khó coi, “Cô ấy có xứng hay không xứng ở lại bên cạnh tôi, không tới phiên cô lên tiếng, Shani ——”

”Bịch!” Một tiếng vang lên trong phòng, cắt đứt lời nói của Đông Lang, anh trợn tròn mắt lên, mới vừa rồi anh bị kích động cho nên không để ý là trong nhà còn có người!

“. . . . . . Tiểu Hựu?” Giọng nói của Đông Lang run run gọi tên cô, từng bước từng bước đi vào trong nhà, trong phòng khách mờ mờ tối, Tiền Hựu ngồi dưới đất, dưới chân cô là thức ăn cô mua để trong hộp bị đổ ra ngoài, trong bóng tối đôi mắt của cô mở to và sáng tỏ, đó là một loại sáng tỏ của sợ hãi.

Giờ phút này, Đông Lang mới cảm nhận được sự khủng hoảng lớn nhất trong đời của anh. Táo đỏ le^e quyydo^nn.

Anh bước lên phía trước, đang định giải thích gì đó, nhưng ngay lập tức Tiền Hựu đã lùi về phía sau một bước, nhất thời Đông Lang đơ người lại.

Tiền Hựu nhìn anh một chút, rồi lại nhìn nửa cánh tay của Shani vẫn đang hoá sói, cô trố mắt lên, một lát sau theo phản ứng bản năng của cơ thể …… Cô lảo đảo bò dậy, xoay người chạy ra ngoài.

”Tiểu Hựu!” Đông Lang gọi một tiếng, nhưng lại không dám đuổi theo, anh sợ cô sẽ chạy trốn nhanh hơn. Nhưng bây giờ đã trễ thế này rồi, cô một thân một mình chạy đi, làm sao khiến anh có thể yên tâm được?

Anh cố gắng ngăn chặn nột tâm đang đau đớn như bị xé rách ra, xoay người gọi chó săn vào trong nhà: “Mày…… Mày hãy đi theo cô ấy, đảm bảo cho cô ấy không bị xảy ra chuyện gì.”

”Gâu!” Chó săn trung thành kêu lên một tiếng, lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng hình như Đông Lang đứng không vững, từ từ ngồi xuống ghế sa lon, cái tay run rẩy che trán.

Shani đi tới, nói: “Tôi vừa nói cái gì? Có phải cô ấy không tiếp thu được bộ dạng của ngài không? Ngài thấy bộ dạng sợ hãi của cô ấy khi nhìn thấy chúng ta rồi đó, so với những người khác khi biết rõ sự thật có gì khác nhau không? Tôi đã sớm nói với ngài rồi——”

”Shani.” Đông Lang nhắm chặt mắt lại, quai hàm vì bị tức giận và lo lắng mà trở nên căng cứng: “Cô đã vượt qua phận sự của mình rồi, đây là chuyện riêng của tôi, sau này, tôi hy vọng cô sẽ không nhắc tới nữa.”

Shani vì hai chữ “Vượt qua” mà cả người run lên, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta tái đi, bởi vì hai chữ này đã khiến cô ta nhớ lại thân phận của mình—— Đúng vậy, ở trong mắt của anh, mình chỉ là một trợ lý mà thôi. . . . . .

”Cô hãy về đi, tôi muốn được yên tĩnh một chút.” Đông Lang khàn khàn nói.

”Tiên sinh Đông, tôi không phải. . . . . .”

”Tôi nói, mời đi khỏi nhà của tôi.” Giọng nói của Đông Lang lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào, “Còn nữa, sau này dù công việc quan trọng tới cỡ nào đi nữa, cũng không cần tới nơi này, tôi và cô nam nữ khác biệt, cô tới chỗ này, e là không được thích hợp.”

Trên mặt Shani không còn tí máu nào, đôi môi của cô ta cũng run rẩy, trước khi hoảng hốt rời đi, cô ta cố gắng hết sức nói ra mấy chữ: “. . . . . . Tôi biết rồi.”

Chỉ còn lại một mình Đông Lang ngồi trên ghế sô pha, lưng cúi xuống, nhìn như già đi rất nhiều. Một lát sau, một con sóc nhỏ từ trong vườn hoa chạy vào, nhảy lên ngồi trên đùi của anh, an ủi vỗ vỗ vào Đông Lang.

Đông Lang mở mắt nhìn nó, mới nhớ tới Tiền Hựu từng ôm còn sóc nhỏ này lúc ở công viên gần đó, lập tức tỉnh táo lại——

Anh đã làm gì thế này! Tại sao lại có thể để cho Tiền Hựu chạy đi như vậy! Cho dù có chó săn đi theo, nhưng nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, con chó kia cũng không thể cứu được cô ấy!

Đông Lang chợt đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Từ sau khi chạy ra khỏi biệt thự của Đông Lang, cả người của Tiền Hựu đều ở trong trạng thái ngơ ngẩn.

Cô không biết mình đang ở chỗ nào, trước mắt là con đường vắng vẻ và xa lạ, đèn đường mờ nhạt không thể chiếu sáng được đêm tối, cũng không thể soi sáng được đầu óc đang rối loạn của cô.

Trong đầu của cô không ngừng hiện ra hình ảnh con sói hung ác cào nên vết thương sau lưng của cô, Tiền Hựu lại có cảm giác mờ ảo sau lưng cũng cảm thấy đau, khiến cho cô lạnh cả người.

Đông Lang cũng là sinh vật hung ác như vậy sao? Cũng biến ra móng vuốt sắc bén, da lông vừa dày vừa cứng, tàn bạo tìm kiếm máu tanh sao?

Nhưng. . . . . . Nhưng anh ấy vẫn luôn rất dịu dàng mà, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy mà anh ấy chưa bao giờ tức giận, chưa bao giờ nói ra một câu tàn nhẫn . . . . . . Anh ấy như vậy, làm sao có thể là một người sói tàn nhẫn được?

Nhất định là đã nhầm lẫn ở chỗ nào đó, có phải là cô đã nghe nhầm hay không, hoặc là Shani đã nói bậy? Chuyện này, trên đời này làm sao có thể có người sói được chứ? Nhất định là cô đã suy nghĩ lung tung rồi. . . . . .

Tiền Hựu cố gắng thuyết phục mình, nhưng mà kết quả là càng khiến cho đầu óc của cô trở nên rối loạn hơn.

Nhiều lần cô muốn quay người lại, muốn trở về hỏi lại Đông Lang cho rõ ràng, nhưng lại vì sợ hãi mà dừng bước lại, vết thương ở sau lưng đã để lại trong lòng của cô nỗi ám ảnh quá lớn, cô mờ mịt bước đi trong bóng đêm tối tăm, cơ bản không biết phải làm sao cho phải.

Có lẽ vì quá khiếp sợ, cho nên Tiền Hựu không phát hiện ra mình đang đứng ở ngã tư đường, cũng không phát hiện ra cách đó không xa có chiếc xe đang đi với tốc độ rất nhanh lao tới ——

”Tít tít ——” lúc có tiếng còi xe vang lên, Tiền Hựu đã không kịp né nữa, mắt thấy chiếc xe càng tới gần cô ngơ người, vào một giây cuối cùng, bên cạnh chợt có bóng người, ôm lấy cô ngã xuống ven đường.

Tiền Hựu trố mặt nhìn người đang ôm lấy mình: “. . . . . . Đông Lang?”

Nhưng mà người cứu cô không phải là Đông Lang, mà là người sói đã gây tổn thương cho cô ở Rừng trúc!

Khẳng hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, hình như hận không thể một ngụm nuốt chửng cô: “Cô bị bệnh à? Tự dưng cô muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.