Tiền Hựu nhìn anh
chằm chằm hai giây, tiếp đó lập tức ra sức giãy giụa từ trong lòng anh
ra, nhếch nhác lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn anh, đang muốn
nói chút gì, chợt phát hiện trên cổ người này đeo một chiếc vòng chó cô
không thể quen thuộc hơn được! Đó không phải là. . . . . . Đó không phải là chiếc vòng cổ mình mua cho con chó ở nhà sao!
Trước những
đoạn ngắn linh linh bị cô cùng nhau ghép lại, tất cả đều về một người
đàn ông đột nhiên xuất hiện, ghép lại từng chút từng chút với nhau.
Tiền Hựu cảm giác nhận thức của mình xuất hiện vấn đề đối với cái thế giới
này, cô mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh. . . . . . Các anh. . . . . . Rốt cuộc là cái gì?”
Khẳn cau mày, “Cô đang nói gì?”
Tiền Hựu chỉ chỉ cổ của anh ta, “Vòng cổ của anh, là tôi. . . . . . Tôi mới
mua, rốt cuộc anh là Khẳng, hay là. . . . . . Vẫn còn giống như người
sói trước kia tôi thấy ở trong rừng trúc?”
Khẳng kinh ngạc trợn
to hai mắt, thầm nghĩ làm sao người phụ nữ này đột nhiên trở nên thông
minh như vậy rồi hả? Trước không phải cô vẫn ngo ngoe ngu ngốc sao? Thế
nào chợt đoán được tất cả?
Rất nhanh, nghi ngờ của Khẳng liền
được giải thích, bởi vì Đông Lang từ nơi không xa đuổi đi theo, khẩn
trương la lớn: “Tiểu Hựu!”
Tiền Hựu nghe được giọng Đông Lang, nhất thời không thể chịu được run lên một cái.
”Em có bị sao không? Tại sao đứng ở giữa đường?” Trong giọng Đông Lang có
lo lắng và có trách cứ, muốn như trước đây đi tới ôm Tiền Hựu vào trong
ngực, ®iendanlequydon nhưng cô lại cảnh giác lùi lại nhiều lần.
Đông Lang chịu đựng đau nhói trong lòng, dừng bước, dùng giọng nói dịu dàng
nhất đời để nói với cô: “Tiểu Hữu, anh. . . . . . Anh không phải cố ý
gạt em...em nghe anh giải thích một chút, được không?”
Khẳng đứng ở một bên không nói, anh ta nhìn liền hiểu, chỉ sợ Tiền Hựu đã biết
Đông Lang là người sói. nhất thời trong lòng anh ta dâng lên tâm trạng
xem kịch vui, không phải anh em tốt của mình vẫn nói khoác bạn gái rất
thương mình sao, có thể hiểu anh nhiều sao? Tự mình muốn nhìn một chút,
thân là loài người Tiền Hựu có thể tiếp nhận bạn trai của cô thật ra là
người sói hay không!
Tuy là muốn như vậy, nhưng khi nhìn đến Tiền Hựu hoảng loạn không thôi, tâm tình Khẳng lại không hiểu sao có chút phiền não.
Tiền Hựu khẽ lắc đầu, chỉ chỉ Khẳng, sau đó nhìn về phía Đông Lang, “Anh. . . . . . Biết anh ta có đúng hay không?”
Đông Lang ngẩn ra, mới khó khăn gật đầu, “Đúng, anh ta là đồng loại của anh, cũng đã từng là bạn của anh.”
Tiền Hựu tiếp tục hỏi: “Shani, cũng cùng giống như anh sao? Các người. . . . . . Thật sự là người sói?”
”Dúng” Đông Lang chưa bao giờ phát hiện, thì ra muốn nói một câu đầy đủ như
vậy thật không ngờ rất khó khăn, “Anh không phải cố ý gạt em, anh chỉ
muốn . . . . .”
”Anh sợ em không tiếp nhận nổi.” Tiền Hựu lầm bầm nói xong câu nói kế tiếp thay anh.
Thân thể Đông Lang cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút hi vọng, thấp thỏm lại mong đợi nhìn cô, “Anh. . . . . . Anh biết nói như vậy có thể rất vô sỉ, nhưng anh quả thật. . . . . . Sợ em không thể nào tiếp
thu được. Em mới vừa cũng nhìn thấy bộ dạng Shani, chúng ta. . . . . .
sau khi biến thân tướng mạo hoàn toàn diến đổi đáng sợ, cho nên anh. . . . . . Anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, tiểu Hữu, anh tuyệt đối sẽ
không!”
Tiền Hựu trố mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt đất, trước sau duy trì im lặng cách sự ly ba mét với Đông Lang, cô lắc đầu một cái,
trong đầu cực kỳ hỗn loạn, trước đó thật sự Đông Lang có nói qua, anh có một bí mật gạt mình, lúc đó bản thân cũng tin thề bảo đảm cô có thể
tiếp nhận bí mật của anh. Nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngờ, điều
bí mật này sẽ như vậy!
Anh rất dịu dàng, rất săn sóc, nhìn qua
khắp mọi mặt đều hoàn mỹ thế kia, nhưng cuối cùng anh không phải đồng
loại với mình. . . . . .
Trước hết khủng hoảng đi xuống, đáy lòng Tiền Hựu sinh ra một loại cảm giác cách ngại xa xôi, trước lời Shani
nói không ngừng vọng về ở bên tai cô, mình có thể tiếp nhận Đông Lang
biến thân thành một người sói to lớn sao? Mình có thể làm được khi không có chút nào lo lắng về sau Đông Lang sẽ tổn thương mình sao? Quan trọng hơn là, hai người bọn họ ở chung một chỗ, người nhà của bọn họ có thể
tiếp nhận sao? Người chung quanh sẽ nhìn bọ họ như thế nào?
Cô
không nhịn được liếc nhìn Khẳng trầm mặc bên cạnh, cô nhớ anh chỉ là nhẹ nhàng quơ móng vuốt, phát hiện ra trên lưng cô đã có một vết thương
thật dài. . . . . .
”Tiểu HỮu?” Thấy cô thật lâu không nói lời
nào, Đông Lang không nén được vội vàng trong lòng, cẩn thận tiến lên nửa bước, “Anh hiểu biết rõ anh làm sai, nhưng anh thật sự không muốn mất
đi em. Em có thể cho anh thêm một cơ hội hay không? Về sau bất cứ chuyện gì anh đều sẽ không lừa em, có được hay không? Tiểu Hữu. . . . . . Anh
yêu em.”
Anh nói anh yêu mình. . . . . .
Nhất thời cảm
giác chua xót xông lên lỗ mũi Tiền Hựu, anh luôn luôn thân sĩ mà bình
tĩnh, khi nào lại lộ ra biểu tình hốt hoảng như vậy? Cô muốn đi tới dùng sức ôm lấy anh nói không sao, nhưng làm thế nào thân thể cũng không
chịu nghe sai bảo.
Tiền Hựu bụm mặt, im lặng thút thít chốc lát, sau đó xoay người từ từ đi vào trong bóng đêm mịt mờ.
Đông Lang muốn đuổi theo, rồi lại không thể đi theo, canh chừng bóng lưng cô chỉ cảm thấy tim đau nhức, thậm chí có chút đứng không vững, chỉ có thể đi tới một bên đỡ đèn đường.
Khẳng muốn cười nhạo anh, ban đầu
là ai tin nói gì với anh ta là tin tưởng người phụ nữ kia, tin tưởng
nhất định cô có thể tiếp nhận mình? Nhưng bây giờ làm sao đây, còn không phải là đổi lấy kết cục giống như trước đây!
Anh ta không nhịn
được hồi tưởng lại đoạn chí nhớ đen tối vừa chua xót lúc nhỏ. Khi đó
cuộc sống của anh ta và Đông Lang ở nước ngoài, lúc ấy chính bọn họ còn
nhỏ, cũng không có cảm thấy bọn họ và loài người bình thường có gì khác
nhau, còn thường xuyên đi sang tìm những người bạn nhỏ hàng xóm chung
quanh nông trại chơi. Mới đầu quan hệ mọi người rất tốt, nhưng thằng
ngốc Đông Lang kia, muốn đối đãi thật lòng với thằng nhóc kia, lại đem
thân phận chân thật của mình nói cho những đứa bé kia.
Những
người bạn nhỏ vừa bắt đầu cũng không tin tưởng, cảm thấy Đông Lang đang
nói đùa, vì vậy anh liền biến thân trước mặt bọn nhỏ. Lúc ấy Khẳng cũng ở bên cạnh, thẳng thắn nói, thật ra thì khi đó đáy lòng của anh ta cũng
có vẻ mong đợi, mong đợi bọn họ có thể hoàn toàn tiếp nhận mình, nhưng
khi đán bạn nhỏ hoảng sợ chạy tứ tán, là anh ta biết tất cả xong đời.
Sau đó không bao lâu, những người lớn nhà đám bạn
nhỏ mang theo các loại vũ khí vây nhà Đông Lang và Khẳng, buộc bọn họ
lúc này rời đi, bọn họ không có cách nào, chỉ có thể thừa dịp lúc đêm
khuya mà bỏ chạy vào khu rừng rậm, sau đó sinh sống ở trong rừng rậm
nhiều năm, cho đến đến khi người ngoài dần dần quên lãng chuyện này, bọn họ mới về lại xã hội loài người.
Khi đó Đông Lang u mê một đoạn
thời gian rất dài, bởi vì anh vẫn rất ưa thích loài người, lại bị tình
như thế cự tuyệt như vậy, hơn nữa lại còn mang cho cái đồng tộc nhiều
tổn thương như vậy. Khẳng cho là, nhất định anh sẽ căm hận những con
người kia, nhưng anh không có.
Khẳng vẫn chờ đợi có thể nhìn thấy dáng vẻ Đông Lang thất vọng đối với loài người lần nữa, mà bây giờ khi
anh ta thật sự nhìn thấy, nhưng căn bản trong lòng không có sảng khoái.
Bởi vì anh ta nhớ mỗi ngày Tiền Hựu tỉ mỉ chiếu cố như thế nào, dùng
giọng nói dịu dàng nói chuyện với anh ta. . . . . .
Khẳng cũng
không biết rốt cuộc trên thế giới này có người thiện lương giống như
Đông Lang nói hay không, nhưng nếu như có, người kia sẽ chỉ là cô.
Mà lúc này, ngay cả cô cũng từ bỏ Đông Lang. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Bản thân. . . . . .
Khẳng không khỏi tự giễu mà cười, xoay người đi vào trong bóng tối.
Đông Lang ngẩng đầu nhìn về phía anhta, “Không nên tổn thương cô ấy, cô ấy là vô tội.”
Khẳng nhắm lại mắt, “. . . . . . Tôi không có nhàm chán như vậy.”
·
Tiền Hựu mờ mịt đi về phía trước , từ vùng ngoại ô hoang vu, đi một đường
trở lại trung tâm phồn hoa. Bóng đêm vẫn nồng đậm như cũ, trên đường
không có người nào, chỉ có đèn nê ông vẫn còn lóe sáng. Tiền Hựu đi đến
nỗi chân cũng đau đớn, chỉ có thể dừng lại, kinh ngạc ngồi ở ghế dài ven đường, giờ phút này căn bản cô không biết nên làm cái gì.
Một
hồi gió lạnh thổi tới, Tiền Hựu không khỏi ôm chặt mình, trong lòng sinh ra cảm giác cô độc. Cô nghĩ, chẳng lẽ cứ nên tạm biệt đoạn tình yêu
trân quý nào sao? Chẳng lẽ cứ rời đi người cô yêu vất vả tìm được sao?
Cô không muốn, nhưng mà, nhưng anh là người sói! Bọn họ thật sự có thể ở một chỗ sao?
Tiền Hựu càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt rơi mãnh liệt, cô ngừng cũng ngừng không được.
Ngay lúc cô khóc đến trời đất đen kịt, chợt có một móng vuốt lông lá cọ xát bắp chân của cô.
“. . . . . . Meo meo?”
Tiền Hựu ngẩng đầu lên, nhìn xuống đất, “Tiểu Nhung?”
”Meo meo!” Tiểu Nhung gật đầu một cái, nhảy lên trên đầu gối cô, an ủi vuốt
vuốt cánh tay Tiền Hựu. Tiền Hựu nhất thời giống như tìm được an ủi, ôm
thật chặt con mèo vào trong ngực, khóc lóc nói năng lộn xộn: “Tiểu
Nhung! Tao. . . . . . Tao nên làm như thế nào! Đông Lang anh ấy là người sói, Khẳng cũng là người sói, tao chưa từng nghĩ anh ấy lại gạt tao một chuyện như vậy, hu hu hu, tiểu Nhung, mày nói cho tao biết nên làm cái
gì, có được hay không?”
Ánh mắt Tiểu Nhung phát sáng, nó cui ra từ trong ngực Tiền Hựu, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, giơ giơ móng vuốt với cô, “Meo meo!”
Tiền Hựu nhìn bộ dạng của nó, thút thít nói: “Mày. . . . . . Mày muốn tai đi theo mày sao?”
”Meo meo!” Tiểu Nhung dùng sức gật đầu một cái.
Tiền Hựu từ từ đứng lên, đầu óc còn có chút hồ đồ, “Đi theo mày. . . . . .
Mày có thể nói cho tao biết về sau nên làm cái gì sao?”
”Meo meo!” Tiểu Nhung kích động gật đầu, tiếp theo lập tức chạy về phía trước.
”A, mày...mày chạy chậm một chút. . . . . .” Tiền Hựu vội vàng đuổi theo,
tốc độ Tiểu Nhưng rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền mang Tiền Hựu xuyên
qua vài con phố, cuối cùng dừng ở một nơi rất yên bình trên đường phố.
Hai bên tường rào con đường này trồng đầy hoa, nhìn qua hết sức xinh đẹp.
Có một con mèo đen ngồi chồm hổm ở bên bụi hoa góc tường, thấy tiểu
Nhung xuất hiện, nhất thời khẩn trương đứng lên, “Meo meo?”
Tiểu Nhung trấn an vẫy vẫy móng vuốt với nó, “Meo meo!”
Ánh mắt của con mèo đen còn có chút nghi ngờ, nhưng lúc nó nhìn thấy Tiền
Hựu phía sau tiểu Nhung thì nhất thời buông lỏng, còn thân cận gật đầu
với cô một cái.
Tiền Hựu sững sờ nói: “Mày. . . . . . Chào mày.”
Một con tiểu Nhung còn chưa tính, thế mà con mèo đen này cũng có linh tính như vậy?
Tiền Hựu đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cô không nhịn được
ngừng bước chân, “Tiểu Nhung, mày. . . . . . Mày muốn đưa tao đi đâu?”
”Meo meo.” Mắt thấy sắp tới nơi cần, tiểu Nhung có chút gấp gáp, không nhịn
được lộn trở lại, dùng móng vuốt túm chân Tiền Hựu, nghĩ thúc giục cô đi nhanh một chút. Nhưng nó lại quên mất, Tiền Hựu vừa biết được bạn trai
của cô là người sói, chó của cô cũng là người sói, mà bây giờ con mèo
của cô cũng biểu hiện được nhân tính như thế, chẳng lẽ nó . . . . . .
Tiền Hựu không nhịn được lui về phía sau, khẩn trương nhìn nó.
”Meo meo?” Tiểu Nhung không hiểu nghiêng đầu, giống như đang hỏi cô tại sao né tránh.
Tiền Hựu há miệng, vậy mà còn chưa kịp giải thích, bên trái chợt lao ra bốn bóng đen, mấy cái móng vuốt sắc bén đâm tới mặt cô!
Tiểu Nhung phát hiện tình huống không đúng đã tới không kịp, nó chỉ có thể
bắt được bắp chân người sói cuối cùng, lại bị người sói đá văng một
cước, mắt thấy Tiền Hựu sẽ bị bốn con sói cùng vây quanh, tiểu nhung
dùng hết hơi sức toàn thân, phát ra một tiếng gào thét, “Meo meo!”
Tiếng kêu của nó chưa dứt, bên trong tường rào liền nhảy ra một bóng dáng
mạnh mẽ, trong tay anh ta đang cầm trường kiếm, chỉ nghe “xoẹt” một
tiếng, đã nhào đánh cho con sói trước mặt Tiền Hựu ngã vào tường rào đối diện, hắn ta che vết thương trên bả vai, điên cuồng gầm thét muốn rút
thanh kiếm kia ra, trong miệng không ngừng chửi rủa, “Con mèo đáng chết! Tao muốn cắn chết mày!”
Người đàn ông trên tường rào hừ một cái, tung người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt rơi trên mặt đất, quay về phía ba người sói còn lại, khẽ nheo mắt lại, giọng nói đáng sợ, “Ai còn muốn tìm chết?”
Tiền Hựu nhìn người này, không thể tin hô lên tên của anh ta, “Hạ. . . . . . Hạ Khiêm Nghiêu?”