Hạ Khiêm Nghiêu
khẽ liếc cô một cái, vung tay nói: “Đứng ra xa một chút, bây giờ không
rảnh nói chuyện với cô! Tiểu Hắc, coi chừng cô ấy!”
Con mèo đen
kia lập tức không có một tiếng động nhảy tới đây, chắn ở trước mặt của
Tiền Hựu, dùng móng vuốt đẩy cô, ý bảo cô lui về phía sau.
Tiền
Hựu không ngờ được sức lực của con mèo đen này lại có thể lớn hơn cả
người, cô được đẩy tới một góc tường ở xa xa, trơ mắt nhìn Hạ Khiêm
Nghiêu bị ba con sói vây quanh, nhất thời khẩn trương nên cô hét lớn:“Hạ Khiêm Nghiêu! Anh mau chạy đi! Bọn họ là người sói!” .
”Tôi
không có mắt sao? Bọn họ là người sói mà cũng cần cô nói à.” Hạ Khiêm
Nghiêu mắng cô một câu, vẻ mặt nhìn qua rất bình tĩnh, giống như khi ở
trong phòng làm việc anh ta vẫn hay dạy dỗ Tiền Hựu vậy. Tay phải anh ta xoay một cái, trường kiếm ở trên vách tường lập tức trở về trong tay
của anh ta, con sói kia bị thương rên lên một tiếng, ngã xuống đất không nhúc nhích.
Ba con sói khác thấy đồng loại bị như vậy, lập tức
tức giận nhe ra răng nanh với Hạ Khiêm Nghiêu: “Con mèo đáng chết! Nhất
định hôm nay chúng tao sẽ lột da của mày!”
Hai ngón tay của Hạ
Khiêm Nghiêu vung trường kiếm lên, thanh kiếm mạnh mẽ, sau đó bóng dáng
của nó hoá thành một tia sáng, nhanh chóng xuyên qua ba con sói, bọn
người sói không kịp chống đỡ, trên người đều truyền tới một cảm giác đau đớn vô cùng!
”A! Đáng chết, cánh tay của tôi!”
”Chân của tôi! Bị anh ta chém cho bị thương rồi!”
”Bắt anh ta lại, nhanh lên một chút!”
Một con sói cố gắng ngăn sự tấn công của Hạ Khiêm Nghiêu lại, nhưng lại bị
anh ta dùng trường kiếm tấn công khiến cho nó bị thương ở cánh tay, nhất thời bị đau đớn nó rống lên một tiếng.
Hạ Khiêm Nghiêu phi người đi tới trước mặt của Tiền Hựu, nhìn bọn họ khiêu khích, cười lên một tiếng: “Mới bị thương chút xíu như vậy đã không
chịu được? Đúng là một lũ hèn nhát, tôi xin các người hãy kêu nhỏ nhỏ
thôi, đừng quấy rầy khiến hàng xóm tỉnh giấc.”
”Mày ——” Bọn
người sói tức giận tới mức đỏ mắt lên, lại một lần nữa nhào vào anh ta,
Hạ Khiêm Nghiêu đẩy Tiền Hựu ở bên cạnh ra, hạ giọng nói: “Đi theo Tiểu
Hắc vào từ cửa sau nhà tôi đi! Bọn họ không vào được!”
”Nhưng. . . . . .”
Hạ Khiêm Nghiêu trừng mắt lên với cô, “Không có nhưng nhị gì hết! Cô không nghe lời tôi thì tôi sẽ đuổi việc cô!”
Con mèo đen cũng dùng đuôi ôm lấy chân của cô, lôi kéo Tiền Hựu lui về phía sau.
”Hạ Khiêm Nghiêu, Hạ Khiêm Nghiêu. . . . . .” Tiền Hựu bị lôi kéo nên lảo
đảo lui về phía sau, trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng mà ba con sói
hình như không phải đối thủ của anh ta, từng con từng con một bị anh ta
quật ngã, rốt cuộc Tiền Hựu cũng hơi yên tâm, nhưng ngay khi cô bị con
mèo đen mang tới cửa sau, chợt Tiền Hựu nhìn thấy con sói đang ngã dưới
đất lặng lẽ bò đậy, đi tới sau lưng của Hạ Khiêm Nghiêu! Dđienn damn
leie quyýdon.
Ánh mắt của cô mở to ta, dùng sức tránh khỏi con
mèo đen, nhanh chóng chạy tới hướng của Hạ Khiêm Nghiêu, hét lớn: “Cẩn
thận sau lưng anh, Hạ——”
Nhưng mà lời nói còn chưa nói hết, con sói kia đã đưa móng vuốt sắc bén ra, hướng tới sau lưng của Hạ Khiêm Nghiêu cào lên!
Bị tiếng hét lanh lảnh của Tiền Hựu làm cho sợ, nhưng đồng thời ngay lúc
đó, cả người Hạ Khiêm Nghiêu chợt bị một ánh sáng màu hổ phách bao bọc
lại, một lát sau khi ánh sáng kia biến mất, một lần nữa anh ta xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không hề bị thương một chút nào!
Anh
ta tóm lấy cánh tay của con sói kia, khịt mũi cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn nó: “Đánh lén? Đông Lang dạy mấy người những thủ đoạn đê
tiện như vậy à?”
Sau đó anh ta dùng sức, người sói kia bị đau liền rống lên một tiếng rung chuyển trời đất, cánh tay không nhúc nhích được nữa.
Những người sói khác cũng bị thương rã rời, nhìn thấy không đánh lại được Hạ Khiêm Nghiêu nữa, chỉ có thể tính đường chạy trốn.
Hạ Khiêm Nghiêu lạnh lùng nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của bọn họ,
nói: “Nếu như sau này còn dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua
cho các người đơn giản như vậy nữa.”
Bọn người sói bị mắng mấy câu như vậy cũng không dừng lại, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường. Dđienn damn leie quyýdon.ng
Hắc Miêu chạy tới chỗ Hạ Khiêm Nghiêu, kêu meo meo ô với anh ta một tiếng,
Hạ Khiêm Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: “Đã đi hết rồi? Vậy thì tốt, mấy con
sói đáng chết, mới vừa rồi cào một cái thật là độc ác. . . . . .”
Nói xong câu này, thân thể anh ta vốn đang căng thẳng chợt xụi lơ xuống,
trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi. Mới vừa rồi bị con sói kia đánh
lén, Hạ Khiêm Nghiêu cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể vào một giây
cuối cùng kia dùng pháp thuật tự về của Miêu Tộc, cố gắng giảm vết
thương của mình xuống tới mức thấp nhất, nhưng đã tiêu hao một mức năng
lượng rất lớn. Nếu như lúc này mấy người sói không chịu đi khỏi, mà lựa
chọn ở lại tiếp tục chiến đấu với anh ta, chỉ sợ anh ta cũng không chịu
được nữa.
Thật ra lấy thực lực của Hạ Khiêm Nghiêu để đối phó với mấy người sói trẻ tuổi này cũng không có vấn đề gì, nhưng tối nay tới
tấn công Tiền Hựu đều là những người sói tinh anh nhất, hơn nữa anh ta
vì bảo vệ Tiền Hựu cho nên mới bị phân tâm, mới dẫn tới kết quả như vậy.
Nghĩ tới đây, Hạ Khiêm Nghiêu vội vàng nhìn về phía cửa sau: “ Tiền Hựu? Cô không sao chứ?”
Nhưng mà trả lời lại anh, là vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của cô, thấy cô chỉ chỉ
về phía sau lưng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Anh. . . . . . Cái ở sau
lưng của anh. . . . . . Là cái gì?”
Hạ Khiêm Nghiêu dừng lại, chợt cúi đầu xuống nhìn, phát hiện sau lưng mình mọc ra một cái đuôi màu vàng lốm đốm trắng!
Không được rồi! Mới vừa rồi pháp thuật kia đã tiêu hao mức năng lượng rất lớn, anh ta không khống chế được bị biến thân rồi!
Tình huống đột ngột phát sinh khiến cho Hạ Khiêm Nghiêu luôn luôn tỉnh táo
cũng hoảng hồn, anh ta cô gắng giấu cái đuôi đi, tuy nhiên bởi vì đang
quá suy yếu nên tạm thời anh ta không giấu nó đi được, chỉ có thể giấu
nở phía sau, nhìn về phía Tiền Hựu: “Tôi. . . . . .”
Làm sao đây? Làm sao để nói với cô ấy được đây? Bây giờ nói ra chân tướng với cô ấy có doạ cô ấy chạy mất không?
Nhưng mà Tiền Hựu lại lên tiếng trước anh một bước: “Đông Lang là người sói, anh. . . . . . Anh là cái gì?”
Thân thể của Hạ Khiêm Nghiêu cứng đờ lại, không nhịn được bật thốt ra: “Tên kia lại có thể nói cho cô biết sao?”
Tiền Hựu lắc đầu một cái, trong một ngày cô biết được hai chân tướng giống
như đầm rồng hang hổ, khiến cho cả người của cô như ngây ngốc đi, cô
nói: “Là do tôi không cẩn thận nên phát hiện ra. Hạ Khiêm Nghiêu, anh. . . . . . Anh là cái gì? Anh cũng là sói sao?”
”Sao tôi có thể là
loài sinh vật dã man như vậy được!” Hạ Khiêm Nghiêu cả giận nói, còn lắc lắc cái đuôi xinh đẹp của mình, “Không nhìn ra được sao? Tôi là mèo!”
”À. . . . . .” Tiền Hựu gật đầu một cái, làm ra vẻ chợt hiểu ra, “Thì ra là mèo sao, tính tình quả thật rất giống.”
Nói xong, cô liền chớp mắt, “Ầm” một tiếng ngã xuống đất, ngất đi.
”Này. . . . . .” Hạ Khiêm Nghiêu vội vàng chạy tới, ôm Tiền Hựu vào trong
ngực, mắng: “Thật là vô dụng, chỉ là một việc nhỏ như vậy cũng không
chịu nổi.”
Tiền Hựu im lặng nằm trong lòng của anh ta, không có
chút cảm giác nào. Hạ Khiêm Nghiêu nhìn cô, vẻ mặt từ từ dịu dàng đi,
anh ta thở dài, cúi đầu nhìn về phía Hắc Miêu, “Đi mở cửa.”
”Meo meo.” Hắc Miêu gật đầu một cái, bước nhanh về phía cửa chính chạy đi.
Hạ Khiêm Nghiêu ôm Tiền Hựu đi được vài bước, đi tới chỗ của Tiểu Nhung
mới bị người sói đạp cho một cước, bây giờ mới bình thường lại, nó áy
náy lo lắng nhìn nữ chủ nhân hôn mê nằm trong ngực của chủ nhân, cúi đầu kêu meo meo ê a.
Hạ Khiêm Nghiêu cũng ôm nó vào trong ngực an ủi: “Mày đã làm rất tốt rồi.”
”Meo meo ô.” Tiểu Nhung cọ cọ vào Hạ Khiêm Nghiêu, lại dùng móng vuốt sờ sờ
lên mặt của Tiền Hựu, hai người một mèo cùng đi vào biệt thự nhà họ Hạ.
*
Đêm khuya tối đen như mực, bốn con sói hoá thân thành hình dạng con người, chạy hồng hộc ở trên con phố vắng vẻ.
”Đáng chết, con mèo kia dùng loại kiếm gì vậy, tại sao vết thương của tôi lại đau rát như vậy!” Người chạy đầu tiền tay ôm lấy vết thương vừa chạy
vừa mắng.
Một người khác nói: “Da của chúng ta đã dày vừa cứng
như vậy, anh ta vì muốn tổn thương được chúng ta nên chắc là đã dùng tới pháp thuật tà ác nhất của Miêu Tộc rồi, nhịn một chút, lát nữa pháp
thuật sẽ hết hiệu lực.”
”Aiz! Làm thế nào đây, không ngờ người
phụ nữ kia lại có người trợ giúp khó dây vào như vậy, không hoàn thành
được nhiệm vụ rồi, Shani sẽ trách chúng ta cho mà xem!”
”Không biết tại sao thủ lĩnh lại chọn người phụ nữ của
loài người kia làm nguời yêu, cô ta lại còn đi quyến rũ người của Miêu
Tộc, biết rõ là chúng ta ghét nhất là loại giảo hoạt kia mà!”
Người sói cuối cùng kia vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng, ngăn cản lại đường đi của anh ta.
”Shani!” Mấy người sói kia lập tức dừng lại, cung kính gật đầu với cô ta một
cái, mặc dù Shani ở trong tộc không có chức vụ gì, nhưng mấy năm nay vẫn đi theo làm việc cho thủ lĩnh, vì vậy tất cả mọi người đều rất tôn kính cô ta.
Shani vừa nhìn thấy khắp người bọn họ đều nhếch nhác như
vậy, cũng hiểu được tất cả, ánh mắt tối sầm lại: “Không phải để cho mấy
người đi tóm cổ lấy cô ta sao? Chưa bắt được?”
”Chưa. . . . . .
Chưa được.” Một người sói đứng ở trước mặt áy náy nói: “Thành thật xin
lỗi, người phụ nữ kia tìm người mèo trợ giúp, chúng tôi. . . . . . Bốn
người chúng tôi cũng không đánh lại được.”
”Người mèo?” Shani
nhíu chặt chân mày, rất nhanh đã nhớ ra cái gì đó, ngày đó cô ta đi tìm
Tiền Hựu ở công ty, đã từng nhìn thấy thằng nhãi người mèo đó, Đông Lang cũng từng nhắc tới anh ta, hình như gọi là Hạ gì đó. Quả thật là Đông
Lang có nói khả năng của anh ta rất mạnh, đã như vậy thì mấy người sói
này cũng không có cách nào đánh lại được anh ta.
Vì vậy cô ta gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, không sao, hôm nay các người đã vất vả rồi, chuyện còn lại để cho tôi xử lý.”
Những người kia gật đầu một cái, chuẩn bị xoay người rời đi.
”Đợi chút.” Shani gọi bọn họ lại, “Về nhiệm vụ tối nay, các người nhớ tôi đã nói gì không?”
”Ngài yên tâm đi, tiểu thư Shani, chúng tôi biết cô vì suy nghĩ cho thủ lĩnh, chuyện này chúng tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu.” Một người sói
khác trả lời.
Shani gật đầu, “Cám ơn.”
Đợi tới khi bốn
người sói đi xa rồi, Shani hít mũi một cái, từ trong không khí ngửi thấy mùi của Tiền Hựu, liền muốn đuổi theo cô, nhưng vừa đi được một bước,
đã có người nắm lấy bả vai.
Trong nháy mắt cô ta trợn to hai mắt
lên, người kia xuất hiện sau lưng mình khi nào, tại sao mình hoàn toàn
không nhận ra được! Chết rồi. . . . . . Chẳng lẽ Đông Lang đã tìm được
mình sao?
”Em muốn làm gì? Muốn đi giết người phụ nữ kia sao?”
Nhưng giọng nói quen thuộc này không phải của Đông Lang. Shani không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn: “Anh trai, sao anh lại tới đây?”
Khẳng khẽ cau mày lại nhìn em gái, nói: “Em vẫn chưa trả lời anh, em muốn đi giết người phụ nữ kia sao?”
Shani trả lời lại: “Em sẽ không giết cô ta, nhưng vì an toàn của thủ lĩnh và
bộ tộc người sói, trước tiên em phải nghĩ biện pháp bắt được cô ta đã.”
Khẳng trừng mắt lên nhìn, lạnh nhạt nói: “Hừ…, không được. Anh không cho phép em đi.”
Shani kinh ngạc nói: “Tại sao?”
”Không có tại sao gì hết.” Khẳng nói, “Đây là chuyện riêng của Đông Lang, em
không cần nhúng tay vào, quay về đi, đừng tìm phiền toái cho cô gái kia
nữa.”
Nghe thấy hai chữ “Chuyện riêng” này, nhất thời Shani như
bị dẫm phải đuôi, chua xót hét lớn lên: “Dù là chuyện riêng của anh ấy,
nhưng em làm như vậy cũng vì muốn tốt cho tiên sinh Đông thôi! Anh ấy và người phụ nữ kia ở chung một chỗ, hoàn toàn không có gì tốt hết! Một
ngày nào đó người phụ nữ kia sẽ làm hại đến anh ấy! Anh trai, không phải anh vốn rất căm hận loài người sao? Nếu đã như vậy, thì đừng ngăn cản
em!”
Vẻ mặt của Khẳng rất rối rắm, bởi
vì anh ta không biết nên nói gì cho đúng, thật sự anh ta rất căm hận
loài người, nhưng nếu người phụ nữ kia bị thương. . . . . .
Anh
ta nhắm mắt lại, đè nén tình cảm phức tạp ở trong lòng, nói: “Tóm lại là không được. Nếu như em nhất định muốn đi, anh sẽ lập tức đem chuyện này nói với Đông Lang, mới vừa rồi em nói gì với mấy người trong tộc, anh
đều nghe thấy hết.”
”Anh trai!” Shani không thể tin được hét lớn
lên, uất ức và đau xót nhìn anh ta: “Tại sao ngay cả anh cũng hướng về
người phụ nữ kia, cô ta là loài người đó!”
Khẳng im lặng một
lúc thật lâu, rồi nói: “Không phải anh hướng về phía cô ấy, anh không
biết nói như thế nào, nhưng mà. . . . . . Em không thể đi. Em làm như
vậy là không đúng, Shani.”
Shani cắn chặt môi, oán hận đẩy anh ta ra, nước mắt lưng tròng xoay người chạy mất.
Khẳng có chút vô lực dựa vào cột điện ở ven đường, ngẩng đầu lên nhìn bầu
trời đêm, tự nhủ thầm: “Mình đang bị làm sao vậy. . . . . .”