Tiền Hựu mơ một giấc mộng.
Ở trong mộng, cô ngồi ở trong một quán lẩu, bên cạnh chính là cửa sổ, có
thể nhìn thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ, mà trên bàn trước mặt để thành
chồng chất đống mâm, trong mâm cũng là thịt. Trong nồi canh hồng nấu
sôi, hơi nước bay ra, che kín tầm mắt Tiền Hựu không ít, cô chỉ có thể
nhìn thấy một người ngồi đối diện, nhưng không nhìn rõ mặt của anh ta.
Cô nghe được người kia dùng giọng nói rất dịu dàng có từ tính nói với cô: “Lượng cơm của tôi rất lớn, tôi sợ sẽ dọa đến cô.”
Trong mộng Tiền Hựu đã nói theo bản năng: “Sẽ không sẽ không, ăn nhiều là phúc, tôi cũng rất thích ăn.”
”Ừm.” Người đàn ông đáp một tiếng, giọng nói nghe vào có chút vui vẻ, anh ta
vớt một muỗng thịt nấu xong, xuyên qua hơi nước bốc hơi đưa tới trước
mặt Tiền Hựu, “Cô cũng ăn một chút đi.”
”Được.” Tiền Hựu được
sủng mà kinh, nhận lấy thịt đưa tới, trái tim nhỏ đập bịch bịch, vui vẻ
đến không được, nghĩ thầm người đàn ông xem mắt thật sự rất đẹp trai
thật sự rất hoàn mỹ, chẳng lẽ cuối cùng số đào hoa mình đã tới sao?
Vậy mà nghĩ tới đây Tiền Hựu ngẩn người, đợi chút, cô còn chưa nhìn thấy
mặt của đối phương, làm sao biết nhất định anh ta rất tuấn tú đây?
Cô còn chưa kịp hiểu rõ ràng, người đàn ông phía sau hơi nước phía lại lên tiếng, “Anh rất thích em, nhưng trên người có một bí mật, em có thể
tiếp nhận anh như vậy sao?”
Tiền Hựu gãi gãi đầu, vừa tò mò lại có chút khẩn trương, “”Vâng.. . . . . Bí mật như thế nào?”
”Là một bí mật tuyệt đối sẽ không hại tới em, anh cam đoan với em, tiểu Hữu.”
Tiền Hựu mặt đỏ lên, nghĩ thầm không phải anh ta gọi quá mức thân thiết chứ, lúc này bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt nha! Cô thử hỏi dò: “Vậy bây
giờ anh có thể nói cho em biết, bí mật kia là gì không? Đừng. . . . . .
Đừng nhìn dáng vẻ em rất ngốc, năng lực tiếp nhận của em vẫn rất mạnh.”
Người đàn ông phía sau hơi nước trầm mặc.
Anh yên lặng, Tiền Hựu mới phát hiện trong quán lẩu to như vậy chỉ có bọn
họ yên tĩnh, chỉ có nồi canh hồng trên bàn vẫn còn ừng ực ừng ực tỏa
bong bóng.
Tiền Hựu không nhịn được hướng thân thể lộ ra phía
trước một chút, cố gắng thấy rõ mặt của anh, “Cái đó. . . . . . Rốt cuộc là bí mật gì?”
Đối diện truyền đến động tĩnh ma sát, Tiền Hựu
không nhịn được tò mò, đang muốn đứng lên xem rõ ngọn ngành, hơi nước
bên kia chợt vươn ra một cái tay mọc lông dài màu xám, có móng vuốt sắc
bén, đè lấy cánh tay của cô lại!
Sau đó cuối cùng chủ nhân của
móng vuốt này hiển hiện ra từ phía sau hơi nước, đó là bộ dạng vừa giống như người vừa giống như sói! Chỉ nghe anh dùng âm thanh khàn khàn gầm
hét lên: “Không phải em luôn nói em yêu thích anh sao? Hiện tại anh biến thành cái bộ dáng này em cũng không thích sao?”
”Oa --” Tiền Hựu quát to một tiếng, cuối cùng tỉnh lại từ trong mộng kỳ lạ.
Cô trợn to hai mắt, nhìn trần nhà có đèn treo xa lạ, còn chưa kịp phản ứng mình ở chỗ nào, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một con mèo đầu nhỏ.
”Meo meo?” Tiểu Nhung mở đối mắt to màu xanh lá, lo âu nhìn Tiền Hựu.
Tiền Hựu trừng mắt nhìn, dần dần hồi hồn, giơ tay lên sờ sờ đầu tiểu Nhung,
cố gắng ngồi dậy, chợt cảm thấy có người ấn cô trở về.
Cô vừa nhìn trên người, nhất thời trợn to hai mắt, Oa oa tại sao trên chăn của cô đứng sáu con mèo con đáng yêu!
”Meo meo!” Sáu con mèo con sắc hoa khác nhau, cùng
nhau lắc đầu với Tiền Hựu, giống như đang nói cô chớ lộn xộn nghỉ ngơi
thật tốt, sau đó đặt hai con móng trước lên bả vai cùng trên cánh tay
của cô, tập trung tinh thần giống như ở định chui vào trong người cô.
Tiền Hựu thậm chí có thể nhìn thấy quanh thân chúng nó có một vòng sáng nhàn nhạt màu hổ phách.
Cô không nhịn được nhắm mắt lại, nghĩ thầm chẳng lẽ mình vẫn còn nằm mơ?
Lúc này bên cạnh chợt truyền tiếng “két” một tiếng, Tiền Hựu quay đầu nhìn
lại, phát hiện cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ dáng dấp rất quyến rũ bưng khay đi vào trong nhà, nhìn thấy Tiền Hựu, lập tức vui mừng nói:“Cô tỉnh rồi, quá tốt á.”
Sáu con mèo con nhìn thấy vị nữ tử này, lập tức cùng kêu meo meo lên với cô, cô gái cười cười, phất tay một
cái, “Được rồi, khổ cực cho chúng mày..., xuống nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Nhung và sáu con mèo con đứng xếp hàng, đứa này tiếp đứa kia cùng nhau
nhảy xuống giường, sau đó lại đứng xếp hàng chỉnh tề ra cửa, Tiền Hựu
nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Cô. . . . . . Cô giống như nhớ tới một chút gì, hình như là mình bị bất tỉnh? Mà trước khi cô bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì?
Cô gái quyến rũ đặt bàn ăn ở một bên, ngồi ở bên giường Tiền Hựu, dịu dàng nói: “Nơi này là nhà của chúng tôi, cô bị té xỉu, em trai tôi đưa cô
vào nghỉ ngơi.”
Tiền Hựu mang theo vài phần mờ mịt hỏi: Em trai cô là. . . . . .”
Cô gái dịu dàng cười một tiếng, cực kỳ đẹp mắt, “Chính là Hạ Khiêm Nghiêu
nha, tôi là chỉ hai của nó Hạ Khiêm Tụy, thật hân hạnh được gặp cô, tiểu Hựu.”
Ánh mắt Tiền Hựu chậm rãi trợn to, vươn tay muốn nắm chặt
với cô ta, mà trong nháy mắt trong mắt hiện lên hình ảnh, chợt nhớ tới
trước khi hôn mê đã thấy cảnh tượng gì đó!
”A a a a!” Tiền Hựu hô to một tiếng, ôm chăn mền trên người lui về phía sau, khẩn trương nhìn
Hạ Khiêm Tụy, “Đuôi đuôi đuôi đuôi cái đuôi! Tôi thấy được Hạ, Hạ Khiêm
Nghiêu có đuôi mèo!”
Nét mặt Hạ Khiêm Tụy không có kinh ngạcchút
nào, cô gật đầu một cái, chống cằm nói: “Ưmh, nói sớm một chút cho cô
cũng là chuyện tốt. Như vậy đi, tôi kêu nó tự mình đi vào nói cho cô.”
Mắt thấy Hạ Khiêm Tụy đang muốn rời khỏi, nhất thời Tiền Hựu sợ hãi kêu lên, “Không không, cô có thể không cần đi hay không!”
Hạ Khiêm Tụy cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn cô, chợt xê gần một chút nói: “Nhưng mà, thật ra thì tôia cũng có cái đuôi nha.”
Nói xong, sau lưng cô chợt dài ra một cái đuôi to có lông màu vàng óng ánh.
”Oa --” Tiền Hựu bị sợ đến kêu to, chỉ lát nữa là đã hôn mê, lúc này cửa
phòng bị người mở ra, mặt Hạ Khiêm Nghiêu đen lại xông tới, hô to: “Chị, chị làm gì đấy, cô ấy rất nhát gan, sẽ bị chị dọa chết!”
Hạ
Khiêm Tụy không thể làm gì khác hơn là thu hồi cái đuôi, nói: “Tóm lại
về sau phải làm con dâu nhà chúng tôi, tôi chính là muốn cho cô nhanh
thích ứng lên một chút chứ sao.”
Gương mặt tuấn tú của em trai cô nhất thời đỏ lên, lắp bắp nói: “Chị...chịu nói nhăng gì đó! Khụ, được
rồi nơi này giao cho em, chị đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Hạ Khiêm
Tụy cười, đứng lên nhìn Tiền Hựu run rẩy ở góc, không nhịn được mà lộ ra hai cái răng mèo sắc bén, tà mị cười với cô một tiếng, “Hình như nhìn
dáng vẻ Tiểu Hựu ăn ngon lắm.”
”A a a a cứu mạng với!”
”CHị!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Hạ Khiêm Tụy vội vàng lui ra khỏi ngoài
cửa, khoát khoát tay, “Được rồi được rồi, tôi không hù dọa cô nữa, thật
sự là dáng vẻ cô sợ thật đáng yêu. Tiểu Hựu tôi đã làm đồ ăn cho cô, cô đói thì ăn nhé.”
Cho đến khi cửa phòng bị Hạ Khiêm Tụy nhẹ nhàng đóng, Hạ Khiêm Nghiêu mới thở dài, nghiêng đầu đi xem Tiền Hựu, cô vẫn
khẩn trương núp ở góc như cũ, dùng chăn quấn mình thành quả cầu, mắt to
hốt hoảng nhìn anh ta.
Việc đã đến nước này, Hạ Khiêm Nghiêu hít
sâu một hơi, nói với Tiền Hựu: “Tôi không phải là người, tôi nhớ cô cũng đã đoán được.”
Tiền Hựu không nhúc nhích nhìn anh ta.
Hạ
Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc, giọng nói có chút gấp gáp,“Tôi sẽ không ăn cô! Tôi nếu muốn ăn cô, thì trước kia đã sớm ăn cô rồi, còn có thể để đến bây giờ sao?”
Cuối cùng thân thể Tiền Hựu khẽ giật giật, một hồi lâu sau nhẹ nhàng hỏi: “Vậy là anh. . . . . . Là cái gì?”
Hạ Khiêm Nghiêu lấy một cái ghế đến bên giường, sau khi ngồi xuống nhún
nhún vai, “Thật ra thì cũng không khắc biệt lăm với bạn trai cô, chúng
tôi cũng coi như là Yêu Tộc. Chỉ là, tôi là đời sau của bộ tộc người
mèo, anh ta là người sói.”
Tiền Hựu chợt ý thức được cái gì, “Chẳng lẽ anh. . . . . . Đã sớm biết Đông Lang là người sói?”
”Cái này không phải nói nhảm sao?” Hạ Khiêm Nghiêu liếc cô một cái, “Nếu như không phải là ngủi thấy trên người anh ta có mùi không đúng, tôi vì gì
muốn lặp lại nhắc nhở cô cách xa anh ta một chút? Đáng tiếc cô đúng là
ngốc, cũng bị hoa si bề ngoài của anh ta, như thế nào, hiện tại phát
hiện chân tướng, không thể hoa si nữa sao!”
Bị anh ta nói như
thế, trong lòng Tiền Hựu không khỏi xẹt qua mấy phần xấu hổ. Đúng, đúng
vậy, khi biết Đông Lang là người sói, quả thật hình như mình e sợ. Nhưng trước, cô cũng từng thề son sắt đối với Đông Lang là “Em thích anh” đã
rất nhiều lần rồi, chẳng lẽ cũng bởi vì anh là người sói, mình cũng
không thích anh sao?
Mình thật sự chỉ mê luyến bề ngoài hoàn mỹ của anh sao?
Cô không khỏi cúi đầu, tựa cằm vào chăn, có chút khổ sở nói: “Anh. . . . . . Anh định làm gì tôi?”
Hạ Khiêm Nghiêu giống như tức giận, “Tiền, Hựu! Tôi khổ cực cứu cô trở
lại, cô lại nói lời như thế với tôi? Dầu gì cùng nên nói cám ơn với tôi! Cái người không có
tim không có phổi này!”
Tiền Hựu vội vàng khoát khoát tay, “Không phải không phải, anh đã là yêu quái,để một người bình thường như tôi
bên cạnh, khẳng định. . . . . . Nhất định là muốn dùng tôi tu luyện cái
gì đó? Tôi. . . . . . Tôi rất cảm tạ anh đã cứu tôi, cho nên nếu như anh phải tu luyện tôi cũng nguyện ý --”
”Bệnh thần kinh!” Hạ Khiêm Nghiêu mắng cô, “Tôi phải dựa vào cô để tu luyện sao? Trong bộ óc ngu ngốc của cô có được cái gì?”
Tiền Hựu bị anh ta mắng, nhất thời cảm giác mình lại biến thành thuộc hạ
đáng thương bị khinh bỉ, chỉ có thể chép miệng hỏi: “Vậy tại sao anh
muốn. . . . . . Phải muốn cứu tôi?”
Hạ Khiêm Nghiêu lại không
phát ra được một lời, lúc này cửa chợt bị chị anh ta đẩy ra, Hạ Khiêm
Tụy thò đầu ra, nhanh chóng để lại một câu, “Bởi vì em trai ngốc của tôi thích cô.”
Nói xong cũng xoay người rời đi.
”Chị --” Hạ Khiêm Nghiêu quá sợ hãi, tại sao hị gái có thể nói việc này ra như vậy! Thảm, Tiền Hựu sẽ nghĩ sao?
Anh ta khẩn trương quay đầu nhìn lại Tiền Hựu, lại phát hiện cô nghiêng
đầu, mặt nghi hoặc nhìn mình, “Anh. . . . . . Yêu thích tôi?”
Hạ Khiêm Nghiêu khẩn trương nuốt nước miếng một cái.
Một lát sau, Tiền Hựu chợt cười, lắc lắc đầu nói: “Ha ha, làm sao có thể
chứ, chị của anh thật biết nói đùa A ha ha ha, bị cô ấy nói như thế, bây giờ thò giống như không có khẩn trương như vậy.”
Hạ khiêm Nghiêu: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
”Tiền, Hựu!” Anh ta giận đến trực tiếp bò lên trên giường đánh, dùng hai cánh
tay cường tráng, vứng vàng vây khốn Tiền Hựu, “Tôi thật sự muốn gõ ra
cái đầu ngu xuẩn của cô ra xem, xem một chút bên trong chứa bao nhiêu
bột nhão!”
Tiền Hựu bị sợ đến rụt đầu vào trong chăn, “Oa oa không cần ăn tôi, tôi biết sai lầm rồi!”
Ngực Hạ Khiêm Nghiêu giận đến không ngừng phập phồng, cuối cùng thở dài,
ngồi trở lại bên giường, “Ai muốn ăn cô! Người nào nói cho cô biết Yêu
Tộc muốn ăn thịt người?”
Tiền Hựu từ từ lộ ra hai con mắt to nhìn anh ta.
Hạ Khiêm Nghiêu khẽ buông tròng mắt xuống, có chút sa sút nói: “Chúng
tôi. . . . . . Chúng tôi cũng chỉ muốn sinh hoạt giống như người bình
thường mà thôi.”
Tiền Hựu bởi vì câu này ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, bất kể là Hạ Khiêm Nghiêu, hay là Đông Lang, không phải bình
thường bọn họ luôn lấy dáng vẻ của người bình thường sinh sống trong xã
hội loài người sao? Bọn họ rất thích thế giới loài người, nhưng mà, rồi
lại bởi vì không giống như con người, một mực lo lắng hãi hùng. . . . . .
Đông Lang cũng từng nói với cô, anh cũng muốn được kết hôn với cô gái mình
yêu mếm, sau đó cùng nhau sinh hoạt bình thường. Cho nên, anh cũng không muốn thương tổn tới mình?
Đã như vậy, bốn con soi tối nay công kích mình, là chuyện gì xảy ra đây?
Mắt thấy Tiền Hựu rơi vào trầm tư, Hạ Khiêm Nghiêu không muốn quấy rầy cô,
liền đứng lên, “Tối nay cô đã biết quá nhiều, tôi cho phép cô từ từ tiêu hóa một chút. Tiểu Nhung ở bên ngoài coi chừng cô, có gì cần, cô cứ gọi nó.”
Nói xong, anh ta liền đứng dậy mở cửa phòng ra.
Cuối cùng lúc rời đi, Hạ Khiêm Nghiêu lại để lại một câu rất tịch mịch,“Đừng lo lắng, coi như cô không tiếp thụ nổi thân phận chân thật của
chúng tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.”