Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 46: Chương 46: Dấu Vết




Ba Tiền mẹ Tiền giật mình, ba Tiền cảnh giác phất tay với bà xã một cái, “Bà trở về phòng ngủ trước đi!”

Mẹ Tiền lại không chịu đi, chỉ đứng núp ở bên cạnh, ba Tiền cầm cây lau nhà ở trong tay, cẩn thận đi ra cửa, nhìn xuyên qua mắt thần nhìn ra ngoài, “. . . . . . Ai vậy?”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói của đàn ông rất điềm đạm, “Chú Tiền, chào chú. Cháu là nhân viên trong công ty của Đông tiên sinh, cháu ở cùng một tiểu khu với chú, mới vừa rồi cháu nhìn thấy chú và dì hoảng hốt chạy về nhà, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, nên cháu tới đây hỏi xem hai vị có sao không ạ?”

”Cậu là nhân viên trong công ty của Tiểu Đông sao?” Ba Tiền hỏi ngược lại một câu, quay đầu lại liếc mắt nhìn vợ mình một cái, trong mắt của hai người đều là vẻ không tin.

”Dạ, đúng vậy ạ. Một lát nữa Đông tiên sinh sẽ gọi điện thoại cho chú dì ngay thôi——”

Người ngoài cửa mới nói tới đây, điện thoại của ba Tiền đã vang lên, quả thật là do Đông Lang gọi tới, trong lòng ba Tiền sinh ra cảm giác rất khác thường, nhưng vẫn nhận điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng nói của Đông Lang, có đôi chút khẩn trương, “Chú à, ngài và dì không có sao chứ?”

”À. . . . . . Chúng tôi không có việc gì, nhưng mà làm sao cháu lại biết . . . . . .”

”Thuộc hạ của cháu ở cùng một khu chung cư với ngài, anh ta mới vừa điện thoại cho cháu biết.” Đông Lang nói, “Xin lỗi, thật sự cháu có chút không yên tâm, nếu như chú không ngại, có thể để cho cậu ta vào trong nhà của chú kiểm tra một chút xem có an toàn không?”

Con rể tương lai đã nói như vậy, sự nghi ngờ dưới đáy lòng của ba Tiền đã tiêu tán đi không ít, bàn bạc lại một lần nữa với vợ, rồi mở cửa ra, người đồng nghiệp có thân hình rất cao lớn kia tên là Chu Chính, đứng ở ngoài cửa rất lễ phép mà gật đầu một cái với hai người, rồi mới đi vào trong nhà, “Xin chào chú dì, xin lỗi đã quấy rầy.”

Bấy giờ Đông Lang nói với ba Tiền:“Chú ơi, có thể làm phiền ngài đưa điện thoại cho thuộc hạ của cháu không? Cháu có lời muốn nói với cậu ta.”

”À ừ. . . . . .” Bố Tiền đưa di động cho nhân viên nam kia, đối phương vừa nghe điện thoại, vừa kiểm tra xung quanh ở trong phòng, mẹ Tiền để ý thấy cậu ta một mực dùng mũi ngửi ngửi, giống như muốn ngửi thấy cái gì ở trong phòng vậy.

“. . . . . . Được, thủ. . . . . . À, ông chủ, tôi biết rồi.” Cuối cùng nhân viên nam kia đưa điện thoại trả lại cho ba Tiền, mỉm cười với bọn họ nói: “Được rồi ạ, không sao nữa rồi, thành thật xin lỗi, đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi.”

Mẹ Tiền hỏi: “Như vậy là. . . . . . đã kiểm tra xong?”

Nhân viên nam gật đầu một cái, “Đúng vậy, mời hai người đi nghỉ ngơi sớm đi ạ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”

Sau đó anh ta liền lui ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp bọn họ.

Để lại ba Tiền và mẹ Tiền, hai người nhìn nhau. Ba Tiền nhớ tới điện thoại của Đông Lang còn chưa cắt đứt, liền vội vàng hỏi: “Tiểu Đông à, người đó cứ như vậy rời đi rồi.”

”Dạ, đã không sao rồi, hai người cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ, hôm nay cháu và Tiểu Hựu sẽ trở về.”

”À? Không phải nói ngày mai sao? Sao lại về trước?”

”Tiểu Hựu và cháu không yên tâm về mọi người, cho nên đã trở về sớm hơn một chút.” Đông Lang nói, “Xin ngài và dì đừng lo lắng, không có việc gì nữa rồi.”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Mẹ Tiền lại gần, cau mày hỏi chồng mới vừa rồi con rể tương lai đã nói những gì, ba Tiền đã kể lại tất cả những lời đối thoại lúc trước cho bà nghe, nhất thời bà càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

”Ba nó à, ông có cảm thấy. . . . . . Đông Lang rất kỳ lạ không?” Mẹ Tiền phân tích, “Đầu tiên, cái gì gọi là ‘không có việc gì’, nó ở tận bên kia đại dương, làm sao có thể biết được đêm nay chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, chúng ta đã ở đây nhiều năm như vậy, người đàn ông kia, nếu quả thật nhân viên nam kia ở cùng một khu chung cư, sao tôi lại chưa từng gặp? Chẳng lẽ cậu ta đi vào kiểm tra một lần, thì cái sinh vật vừa rồi chúng ta nhìn thấy sẽ không tìm tới chúng ta nữa sao?”

Ba Tiền trầm tư một lát , “Chẳng lẽ ý của bà là. . . . . . Tiểu Đông biết loại sinh vật kia hay sao?”

”Nếu không, thật sự tôi không thể nào hiểu được một loạt hành động kỳ lạ của nó.” Mẹ Tiền nói, “Hơn nữa quan trọng nhất là, Khẳng là con chó mà Đông Lang nuôi.”

Ba Tiền trợn to hai mắt, “Bà xã à, bà nói xem có khi nào Khẳng thật sự là một người sói gì đó không? Nhưng nếu như đúng là như vậy, làm sao Đông Lang lại dám nuôi nó vậy? Còn nữa, tại sao Tiểu Hựu lại nhắc tới chuyện người sói ở trước mặt chúng ta? Tôi. . . . . . Tôi cảm thấy đầu óc mình đang loạn cả lên rồi. . . . . .”

Có lẽ là rất hiểu rõ con gái nhà mình, có lẽ là vì vốn rất nhạy cảm, rất nhanh mẹ Tiền nghĩ tới một khả năng, bà chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, từ từ nói: “Mặc kệ như thế nào đi nữa, Đông Lang và loài sinh vật kia nhất định có mối liên hệ nào đó, và điều quan trọng nhất là, nhất định Tiểu Hựu đã sớm biết điều này, nhưng nó không nói lại với chúng ta.”

*

Nhân viên nam vừa mới vào kiểm tra nhà họ Tiền kia, khi vừa đi ra khỏi ngôi nhà không lâu, lại gọi điện thoại lại cho Đông Lang một lần nữa, anh ta chính là một người sói trong tộc được Đông Lang đặc biệt phái trở lại bảo vệ ba Tiền mẹ Tiền.

”Thủ lĩnh, tôi đã rải ít bột thuốc khử mùi trong nhà ba mẹ của phu nhân rồi, cho dù Khẳng có hoàn toàn biến thành người sói, thì cũng không thể ngửi thấy mùi của bọn họ nữa.” Nhân viên nam nói, “Tôi sẽ ở dưới lầu canh chừng, nhất định sẽ không để cho bọn họ xảy ra nguy hiểm gì.”

Đông Lang trả lời: “Cám ơn cậu.”

”Không cần khách khí, có thể cống hiến vì ngài là niềm vinh hạnh của tôi.” Đối phương đáp lại.

”Được, có chuyện gì lập tức liên lạc với tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, đồng nghiệp nam kia tìm một chỗ an tĩnh để ẩn náu, cảnh giác quan sát tất cả những động tĩnh ở xung quanh. Tối nay anh ta dùng thuốc ức chế biến thân, cho nên không cần lo lắng sẽ mất khống chế, nhưng tên Khẳng kia lại không chịu dùng. Mới vừa rồi anh ta đi vào nhà họ Tiền, thì vừa vào cửa đã ngửi thấy trên người của ba Tiền và mẹ Tiền có mùi của người sói rất nồng đậm, đồng nghiệp nam không nén được tiếng thở dài, cái tên Khẳng này, vẫn chuyên là người quấy rối ở trong tộc, cũng không biết lần này trở về rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

Đang lúc anh ta cảm thấy buồn bực thì cùng lúc đó chợt anh ta nghe thấy một tiếng tru của sói ở xa xa nơi chân trời.

Đồng nghiệp nam chỉ nghe một cái liền nghe ra đó là tiếng của Khẳng, từ nơi phát ra âm thanh, có thể nhận ra được bây giờ tên kia đang ở cách đây rất xa. Chẳng lẽ vì để tránh tổn thương tới loài người, cho nên cậu ta cố ý chạy xa như vậy sao? Hình như chuyện này cũng không giống như cá tính của cậu ta!

Giữa lúc Khẳng dựa vào cây đại thụ gào thét lên thì cùng lúc đó có một con mèo hoang đang ẩn náu ở trong rừng giơ móng vuốt lên hóa thành một tia sáng màu hổ phách, sau đó phóng lên trời bay đi. Cái nơ đeo ở cổ cũng không tiếng động phi theo, cuối cùng rơi vào bên trong một căn biệt thự.

Tiểu Nhung ngồi chồm hổm ở cửa sổ phòng ngủ, sau khi thu ánh sáng màu hổ phách lại, trợn to hai mắt lên kêu, “Meo meo ngao meo meo ngao” rồi chạy vào trong phòng.

Hạ Khiêm Nghiêu đang ngồi ở trong phòng khách thấy nó vội vàng hấp tấp chạy xuống, nói: “Từ từ rồi nói, thế nào?” điễnn dàn nênsf quýndon.

Tiểu Nhung huơ tay múa chân, “Meo meo ô, gào khóc ngao meo meo!”

Chân mày của Hạ Khiêm Nghiêu càng ngày càng nhíu lại, như muốn nhíu lại cùng một chỗ, “Tao biết rồi, để tao đi xem một chút.”

”Meo meo!” Tiểu Nhung lập tức quấn lấy chân của anh ta.

Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mày cũng đi cùng đi, nhưng cũng đừng để bị thương đó, nếu như mày bị thương, tao sẽ không biết phải ăn nói như thế nào với Tiền Hựu nữa.”

”Meo meo!” Tiểu Nhung gật đầu lia lịa, nhảy lên đầu vai của Hạ Khiêm Nghiêu, cùng anh ta đi ra khỏi cửa.

*

Sau khi cúp điện thoại, Đông Lang xoay người nhìn về phía Tiền Hựu đang ở trong khu vườn chơi đùa với những con thỏ nhỏ. Nhìn bóng lưng không buồn không lo của cô, trong lòng Đông Lang dâng lên cảm giác vô cùng áy náy, không nhịn được bước tới ôm lấy cô, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi.”

”Hả? Sao thế?” Tiền Hựu quay đầu lại nhìn anh, “Đột nhiên sao lại nói cái gì mà thật xin lỗi chứ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đông Lang thở dài một tiếng, rồi mới nói: “Anh đã đổi lại vé máy bay, hôm nay chúng ta sẽ lên đường trở về thôi. Sợ rằng, thân phận người sói của anh đã không lừa dối được nữa rồi.” điễnn dànsd nên quýndon.

Tiền Hựu kinh hãi, “Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta đều ở nước ngoài mà. . . . . . Chẳng lẽ là Khẳng sao?”

”Ừhm.” Đông Lang day day trán, “Bên kia đúng lúc là trăng tròn, thuộc hạ của anh nói với anh, hình như cậu ta không khống chế được mình, nên bị biến thân ngay trước ba mẹ em. Vì để bảo vệ bọn họ, anh không thể không bảo thuộc hạ đi vào nhà ba mẹ em xem một chút, nhất định bọn họ sẽ phát hiện ra cái gì đó không đúng.”

Tiền Hựu lẩm bẩm nói: “Em vừa mới gọi điện thoại, giọng nói của mẹ nghe kỳ lạ sao sao đó, thì ra là. . . . . . Thì ra là như vậy sao. . . . . .”

”Thật xin lỗi, nhưng anh sẽ cố gắng.” Đông Lang nói, “Lập tức anh sẽ dẫn em trở về, nếu như ba mẹ em không tiếp nhận nổi, anh. . . . . . Anh sẽ dùng mọi cách để nói xin lỗi bọn họ nếu có thể, hoặc là nếu bọn họ bắt buộc em phải rời khỏi anh...anh sẽ . . . . . .”

”Anh nói linh tinh cái gì chứ.” Tiền Hựu để con thỏ nhỏ xuống, xoay người ôm lấy mặt của anh, “Nếu chuyện đã xảy ra như vậy, chúng ta sẽ trở về và cùng nhau đối mặt thôi. Em sẽ không rời khỏi anh đâu, anh không cần phải quá đáng như vậy chứ, mới đeo nhẫn cho em xong, giờ lại

không cần em nữa?”

”Không phải vậy, anh chỉ lo lắng. . . . . .”

”Em hiểu, anh lo lắng ba mẹ em giận em có đúng không?” Tiền Hựu mỉm cười nói, “Cho dù bọn họ có tức giận, cũng là vì không hiểu anh thôi, nhưng tới lúc bọn họ biết anh là người đàn ông tốt như thế nào, nhất định sẽ rất vui mừng. Dù sao thì, em vốn cũng định nói hết chân tướng cho bọn họ biết, bây giờ chúng ta cần cùng nhau cố gắng, để cho bọn họ tiếp nhận anh thật tốt biết không?”

Đông Lang vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, thì chợt mẹ Đông nhảy vào, ôm lấy đầu của Tiền Hựu, cọ tới cọ lui,“Tiểu Hựu nhà chúng ta thật sự là rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu luôn!”

Tiền Hựu bị hoảng nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng Đông Lang phải giữ cô lại, mặc dù xung quanh còn có những người khác đang nhìn, thế nhưng vào giây phút này, thật sự anh rất muốn hôn cô.

Nhưng không đợi anh kịp hành động, mẹ của anh ở bên cạnh chợt đẩy Tiền Hựu vào người của anh, “Mau hôn đi, mau hôn đi——”

”Ưmh ——”

”Ui da! !” Cái đầu của Tiền Hựu trực tiếp đụng vào cằm của Đông Lang, nhất thời bị đau tới mức ứa nước mắt, không nói được lời nào.

”Á! Thật xin lỗi, dì không ngờ lại bị như vậy. . . . . .” Mẹ Đông ở bên cạnh bụm mặt lại, đau lòng sờ sờ vào đầu của con dâu tương lai, “Tiểu Hựu, con có đau không?”

Tiền Hựu lắc đầu thật mạnh, “Ưmh. . . . . . Không sao, không sao đâu ạ.”

Mẹ Đông ôm lấy cô, “Đứa bé đáng thương, đi thôi, dì đi lấy cho con rất nhiều ăn ngon, con mang về nước mà ăn.”

Vừa nghe đến có ăn, nhất thời Tiền Hựu không còn cảm giác đau, đôi mắt lóe sáng lên, “Tốt quá ạ, cám ơn dì.”

Cô bị mẹ Đông dắt đi ra được mấy bước, rồi quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với Đông Lang, “Mau tới đây, tới đây.”

Đông Lang lại không biết phải làm thế nào, cười dịu dàng, bước nhanh lại dắt tay của cô, phía trước là ánh mặt trời sáng rỡ, trong lòng anh chợt tràn đầy lòng tin, giống như chỉ cần có Tiền Hựu ở bên cạnh, thì anh có thể vượt qua mọi khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.