Ba Tiền và mẹ Tiền đứng ở dưới chung cư cùng hàng xóm khác trò chuyện một chút, một lúc sau, phát hiện lại không thấy Khẳng đâu!
Không chỉ có Khẳng, tất cả chó ở khu đều không thấy! Mọi người nhất thời kinh hoảng, tìm kiếm khắp nơi, nghe thấy trong góc gần chung cư truyền đến
tiếng chó sủa, vội vàng chạy tới.
Ba Tiền và mẹ Tiền chạy trước
tiên, chỉ thấy mấy con chó vây bên cạnh tường rào chung cư, kêu inh ỏi
về về phía bức tường, bộ dạng giống như rất lo âu.
Các hàng xóm rối rít tìm tới chó nhà mình, duy chỉ có Khẳng là không thấy bóng dáng.
Nhất thời ba Tiền và mẹ Tiền hoảng hồn, ngộ nhỡ Khẳng đi mất rồi, sau khi
tiểu Hựu trở về nó sẽ đau lòng? Huống chi mấy ngày này chung sống, hai
người bọn họ cũng rất thích Khẳng, bây giờ lòng như lửa đốt.
Có
một hàng xóm có đôi mắt rất tinh, chợt chỉ vào tường rào nói: “Ông Tiền, trước ông đừng có gấp, ông xem, có phải trên tường có vết cào hay
không? Chẳng lẽ là chó nhà ông trèo qua tường chạy?”
Mọi người lập tức tiến gần nhìn, quả nhiên ở trên mặt tường phát hiện vết cào mới. Chỉ là. . . . . .
”Cái vết cào có chút quá lớn? Chó có thể có móng vuốt lớn như vậy sao?” Một
hàng xóm còn ôm lấy chó của mình, lấy móng vuốt so sánh vết cào trên
tường, nhất thời kêu lên, “Oa, thật rất lớn! Là lớn gấp ba móng vuốt chó nhà tôi! Đây không phải chó chứ!”
”Tôi nhìn cũng không giống, có phải là dã thú gì hay không ..., chạy đến chung cư sao?”
”A, thế nhưng đây là thành phố, sẽ không có dã thú đâu. . . . . .”
Mọi người thảo luận sôi nổi, ba Tiền và mẹ Tiền lại không thể đợi thêm, bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức rời khỏi chung cư,
đi vòng qua phía sau tường rào.
Sau tường rào là một con đường
nhỏ, bình thường cơ bản không người đi qua, trời vừa chập tối, mẹ Tiền
đi vào trong hẻm yên tĩnh, không khỏi sợ kéo tay áo chồng
Ba Tiền quay đầu lại nhìn bà, “Nếu không bà trở về trước đi, tôi đi tìm là được.”
Mẹ Tiền lắc đầu một cái, “Không được, tại sao có thể để cho một mình ông đi, ngộ nhỡ thật sự có dã thú gì đấy.”
Ba Tiền cau mày, đang muốn nói gì, sau trong ngõ hẻm chợt truyền đến một tiếng bọn nức nở nghẹn ngào bọn họ vô cùng quen thuộc.
Hai người mắt đều sáng lên, nhất thời không nghĩ ngợi nhiều, dùng di động chiếu sáng, tiếp tục đi về phía trước.
Xa xa, hình như bọn họ thấy cuối ngõ hẻm có một bóng đen rúc ở trong.
Mẹ Tiền không khỏi bị hù dọa, bởi vì cái bóng đen kia nhìn qua rất khổng
lồ, ba Tiền cũng dừng bước lại, hạ thấp giọng nói: “Nhìn không giống
Khẳng, nếu không chúng ta đi về trước đi.”
”Được.” Mẹ Tiền nổi da gà cả người, đang muốn cùng chồng rời đi, chợt, cái bóng đen trong góc
kêu ai oán một tiếng, hoàn toàn tương tự tiếng của Khẳng nhà họ!
Hai người không khỏi giật mình, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng ba Tiền đẩy mẹ Tiền
ra sau lưng, nhỏ giọng nói: “Tôi đi xem thử, bà đứng tới đây, có vấn đề
thì chạy mau!”
Sau đó ông không đợi vợ đáp lại, liền đi tới cuối
ngõ hẻm. Nhưng khi ông mới vừa xoay người nói chuyện với vợ lúc đó, chờ
ông quay đầu nhìn lại, cái bóng đen trong góc lại biến mất!
Ba
Tiền kinh hãi, cuối ngỏ hẻm này là một ngõ cụt, cái bóng đen kia lại
không đi qua bên cạnh ông, làm sao sẽ bỗng nhiên không thấy đâu?
Ông ngạc nhiên đi về phía trước một bước nhỏ, muốn xác nhận một chút có
phải trong góc thật sự không có thứ gì hay không, cũng đúng lúc này,
nghe được trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam xa lạ khàn khàn, “Đi. . . . . . Mau. . . . . . Đi. . . . . .”
Ba Tiền và mẹ Tiền ng thời ngẩng đầu, đã nhìn thấy đứng ở bên cạnh tường rào, một thứ thở hổn hển, một bóng dáng đầy lông! Thân thể anh ta khổng lồ thậm chí che cả trăng
sáng trên đầu, da lông màu đen trên người rạng rỡ phát sáng dưới ánh
trăng, hai chiếc răng nanh bên trên phản màu bạc, cặp mắt màu tím sẫm vô cùng lay động, gắt gao nhìn chằm chằm hai con người trước mặt.
Khẳng lại khó khăn nói một lần nữa, “Đi. . . . . . Mấy người. . . . . . Đi đi. . . . . .”
Anh ta quên tối nay là trăng rằm, căn bản trên người không mang thuốc ức
chế biến thân, hiện tại chỉ là dựa vào ý chí bắt buộc chính mình giữ
vững lý trí, nhưng anh ta không giống Đông Lang, chưa bao giờ tiếp nhận
qua huấn luyện, cho nên anh ta không biết mình có thể chống đỡ bao lâu,
ngộ nhỡ mất trí, sẽ xảy ra cái gì anh ta biết rõ, vì vậy chỉ có thể
khiến ba Tiền và mẹ Tiền mau trốn đi.
Nhưng hình như hai người trước mặt lại bị anh ta dọa sợ ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Khẳng nhắm lại mắt, lúc mở ra lần nữa gần như bi ai gầm thét, “Đi mau đi! Tôi không muốn ăn mấy người!”
Ba Tiền chợt lấy lại tinh thần, xoay người lôi kéo vợ bỏ chạy, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Khẳng ngửi thấy mùi họ trong không khí, cho đến khi xác nhận bọn họ đã chạy
xa, mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta lướt qua tường rào, chạy về phía nơi
có ít người.
Một lát sau, cuối cùng ba Tiền kéo mự Tiền chạy trở về chung cư.
Mấy hàng xóm khác thấy bọn họ trở lại, quan tâm hỏi bọn họ có tìm thấy chó
không, nhưng bất kể hỏi như thế nào, hai người cũng ngây ngốc không trả
lời.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, cho là hai người bởi vì mất chó cho nên tâm tình không tốt, liền an ủi bọn họ một lát, cuối cùng là ba Tiền chủ động nói: “Chúng tôi đi về nghỉ trước.”
Mọi người
gật đầu một cái, sau khi bọn họ đi thở dài nói: “Thật đáng tiếc, con chó vừa đẹp và thông minh như vậy, làm sao lại mất chứ. . . . . .”
Mà đổi thành lúc này, ba Tiền và mẹ Tiền cũng không biết mình về đến nhà như thế nào.
Hai người an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, ai cũng không lên tiếng.
Cho đến khi điện thoại trên bàn chợt kêu, là con gái gọi điện thoại từ nước ngoài về, mẹ Tiền trấn tĩnh một chút, lúc này mới nhận lấy, “A lô ?”
”Mẹ, hai người ăn xong cơm tối chưa?”
“. . . . . . Ừm, tiểu Hựu, con thì sao? Ngươi ở đó làm cái gì?”
”Ha ha, con ở nông trường nhà Đông Lang chơi, rất nhiều động vật nhỏ đáng yếu! Một lát nữa con sẽ gửi hình anh cho mẹ.”
”Được.” Mẹ Tiền dừng một chút lại hỏi, “Đúng rồi, khi nào các con trở lại?”
”Ưmh, ngày mai, mẹ không nhớ rõ sao?”
”Không có, không có, gần đây quá bận rộn, quên mất.”
”Vâng. . . . . . Nhưng sao con cảm thấy giọng mẹ không đúng lắm, mẹ không sao chớ?” Tiền Hựu lo lắng hỏi.
Mẹ Tiền vội vàng đổi giọng nói, “Không có việc gì không có việc gì, có thể có chuyện gì, ta và cha con mới vừa tản bộ về đến nhà, có thể hơi mệt,
con đừng đoán mò.”
”Vâng. . . . . . Vậy thì tốt, nếu như có chuyện nhất định mẹ phải nói cho con biết đó.”
Mẹ Tiền ngẩn người, nhìn chồng bên cạnh một cái, mới nói: “Được, con đừng lo lắng.”
”Ừm, à, mẹ có muốn Đông Lang nói nói chuyện với hai người không, anh ấy đang ở bên cạnh, con chuyển điện thoại --”
”Không, không cần!” Cũng không biết vì sao, mẹ Tiền lập tức cắt đứt đề nghị
này, “Mấy đứa cứ chơi thật tốt đi, hai ông bà già chúng tôi sẽ không
quấy rầy hai đứa.”
“. . . . . . A, vậy cũng được.” Tiền Hựu dừng một chút, “Mẹ thật sự không có sao chứ?”
Mẹ Tiền hít sâu một hơi, nói: “Thật sự không có chuyện, con chỉ cứ thích
đoán mò! Được rồi, không nói nữa lãng phí tiền điện thoại, cúp đây.”
Nói xong bà liền cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn về phía chồng. Chồng
bà cũng nhìn lại, ánh mắt có chút mê mang, ông hỏi: “Bà xã, mới vừa. . . . . . Cái sinh vật trong ngõ hẻm kia. . . . . . Bà nhìn thấy rồi chứ?”
Mẹ Tiền gật đầu một cái, “Nhìn thấy. Da lông đen, nanh dài, mắt tím, đúng không?”
Ba Tiền gật đầu liên tục, “Đúng, đúng, đúng! Tôi còn tưởng rằng vừa rồi chúng ta xuất hiện ảo giác! Thì ra là không phải! Bà xem, sinh vật này cũng quá lớn!”
Đôi môi mẹ tiền trắng bệch, “Hình như là sói.”
Ba Tiền lại nói: “Không thể nào, sói không có vóc dáng lớn như vậy, sói
cũng sẽ không trèo tường, quan trọng nhất là, sói sẽ không nói tiếng
người!”
Mẹ Tiền dùng sức bấm mình một cái, “Không phải là tôi đang nằm mơ. . . . . .”
”Hẳn không phải?” Ba Tiền cũng có chút do dự, “Chúng ta có nên nói chuyện này cho người khác không?”
”Trước không cần.” Mẹ Tiền cảm thấy chuyện này dù là thật, nói ra cũng không
còn người tin, làm trên đời này có thể có sinh vật khác biệt biết nói
tiếng người!
”Vậy chúng ta có nên trốn hay không? Tên kia nhìn
qua mặt của chúng ta, ngộ nhỡ buổi tối tới tìm chúng ta phiền toái thì
làm thế nào?”
Mẹ Tiền lại lắc đầu một cái, nói ra suy đoán mới vừa nổi lên trong lòng, “Tôi cảm thấy được nó sẽ không tới tìm chúng ta.”
”Tại sao?”
”Đầu tiên, mới vừa rồi rõ ràng anh ta không muốn thương tổn chúng ta, cho
nên để cho chúng ta chạy; tiếp theo. . . . . .” Mẹ Tiền chậm rãi nhìn về phía ba Tiền, ánh mắt nghiêm túc, “Anh có chú ý đến ánh mắt của anh ta
hay không, còn có tiếng nức nở nghẹn ngòa, chẳng lẽ ông không cảm thấy
cái sinh vật kia rất giống Khẳng . . . . .”
Trong đầu baTiền thoáng qua một tia sét đánh, kêu to ra tiếng, “Bà nói Khẳng?”
·
Khẳng chạy một đường như điên không ngừng ở trong bóng đêm. Thế giới con
người dù ở đêm khuya cũng bật đèn sáng rỡ, nhưng anh ta không dám dừng
lại, chỉ cần còn có đèn sáng anh ta cũng không dám dừng lại, bởi vì anh
ta sợ sau khi mình mất trí, sẽ bị ánh đèn hấp dẫn và tổn thương loài
người.
Anh ta cứ chạy, cuối cùng chạy vào một rừng cây ở dưới chân núi bên cạnh thành phố.
Khẳng tựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, chạy một đường hao phí rất nhiều
tinh lực của anh ta, để cho anh ta long đong mệt mỏi, nhưng trên mặt anh ta lại mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Anh ta bây giờ, giống như cuối cùng có thể cảm nhận được những lời trước kia Đông Lang đi nói với anh ta.
Nhớ lại mấy ngày nay, ba Tiền và mẹ Tiền tận tâm chăm sóc cho mình, anh ta không khỏi dùng móng vuốt che kín ngực.
Thật ấm áp, thật ấm áp, cho nên bất kể như thế nào anh ta cũng sẽ không để cho bọn họ bị thương tổn.
Một hồi đau nhức kịch liệt lan truyền khắp người anh ta, Khẳng biết đây là
hoàn toàn hóa thành người sói, nhưng lần này anh ta cũng không hưng
phấn, mà ý chí chiến đấu sục sôi khiến tay nắm thành quả đấm.
Đông Lang có thể khống chế hoàn toàn mình không mất đi lý trí, như vậy nhất
định anh ta cũng phải làm được, hơn nữa anh ta còn phải làm được tốt hơn so với anh!
Nghĩ đến đây, anh ta ngẩng đầu lên, hướng về phía
vầng trăng mà tru một tiếng thật dài, âm thanh này nhất truyền khắp đỉnh núi bên cạnh, khơi dậy mảng lớn chim chóc trong rừng cây.
·
”Cho nên, bà cảm thấy con chó chúng ta nuôi, chính là sinh vật nhìn thấy
trong ngõ sao?” Ba Tiền vừa dạo bước trong phòng khách, vừa hỏi vợ.
Mẹ Tiền trả lời:“Chẳng biết tại sao, chính là tôi có loại trực giác này.
Hơn nữa ông không phải cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao trong mấy ngày
trườc con gái chúng ta, luôn cùng chúng ta nhắc tới những chuyện liên
quan tới sói sao?”
Ba Tiền vừa nghe, bước chân không khỏi dừng
lại, kinh ngạc nói: “Hình như. . . . . . Đúng vậy, hơn nữa con bé đã
từng nói. . . . . .”
Ông nhớ lại ngày đó Tiền Hựu cùng với bọn họ xem ti vi, nói: “Đừng thấy dáng vẻ sói hung ác, nhưng trên thế giới còn có một loại sinh vật gọi người sói, bình thường bọn họ đều duy trì bộ
dáng loài người, lúc đầy tháng sẽ biến thân thành người sói. Nhưng mà
bọn họ lại rất thân thiện với loài người, rất hy vọng có thể sinh sống
cùng nhau với loài người.”
Lúc ấy hai người chỉ cảm thấy con gái
có ý nghĩ kỳ lạ, dù sao từ nhỏ đến lớn, con gái bọn họ thường có cái tư
tưởng không bình thường, vì vậy bâ Tiền và mẹ Tiền chỉ cười cười, cũng
không coi là quan trọng.
Nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện giống như không có đơn giản như vậy!
Ba Tiền chợt sực nhớ ra gì đó, chợt đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra,
nhìn chằm chằm đỉnh đầu, lẩm bẩm nói: “Tối nay trăng rằm. Nếu như theo
lời con gái nói, đêm trăng tròn, cho nên phải biến thân thành người soi, đúng hay không?”
Ông vừa mới dứt lời, cửa nahf liền chợt bị người gõ!