Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 14: Chương 14: Ngoài Ý Muốn Thổ Lộ




Trở lại công ty, Đông Lang vừa tới đại sảnh, đã bị một nhóm nhân viên xông lên vây quanh.

Mọi người một mặt hưng phấn hỏi anh, “Ông chủ, như thế nào, bà chủ không phát hiện sơ hở chứ?”

”Khẳng định không có, khẳng định cô ấy cảm thấy đặc biệt vừa lòng, bây giờ muốn gả cho ngài đúng không?”

”Ông chủ ông chủ, sau đó hai người có hôn môi không?”

Đông Lang đáp lại bọn họ là một biểu cảm âm trầm.

Tươi cười trên mặt mọi người nhanh chóng đông lại, “Không... Không thể nào, cô ấy phát hiện sao?”

Đông Lang từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, vượt qua mọi người đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, vừa quay đầu lại nhìn tên bảo an chốn sau bình hoa bị vỡ, quát “Cậu! Quy định nhân viên công ty nói như thế nào, cấm sau khi biến thân phá hư hoa cỏ cây cối công ty, cậu đều quên tất cả đều sao?”

Bảo an rơi lệ đầy mặt, “Ông chủ tôi biết sai lầm rồi, tôi sẽ không bao giờ dùng cây mài móng vuốt, ngàu trừ tiền lương của tôi đi...”

Đông lang thở dài một hơi, nói “cậu hãy thành khẩn nói 30 lần xin lỗi với cái cây, chuyện này liền thôi.”

Bảo an gật gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài nói xin lỗi với cây.

Đông Lang có phần lộ rõ âm u trở lại văn phòng, trong máy tính còn có không ít tài liêu hợp đồng cần anh sử lý, nhưng anh lại không có tinh thần xử lý, mà lấy từ trong ngăn kéo một quyển nhật ký dày, mở bút máy ra cúi đầu bắt đầu ghi lại lên sổ.

”Buổi trưa ngày X tháng X , thời tiết nóng bức như trước, gặp mặt với Tiền Hựu lần thứ 37, hôm nay cô trang điểm rất xinh đẹp. Nhưng hình như tôi thấy cô ấy không vui, trước mắt còn chưa tìm được nguyên nhân.

Dưới liệt kê ra vài nguyên nhân mà tôi đoán mò.

1, Cô ấy phát hiện thân phận sói của tôi, bị dọa, quyết định không tiếp tục lui tới với tôi. Khả năng khoảng 30%.

2, Cô ấy chê đồ ăn trong phòng ăn nhân viên không thể ăn, bởi vậy tức giận. Khả năng khoảng 50%.

3, Dì cả cô đến, nghe nói con gái trong lúc này tâm tình sẽ thay đổi rất lớn, bởi vậy cô ấy vô duyên vô cớ tức giận. Khả năng khoảng 80%.”

Viết xong nhưng điều này Đông Lang trầm tư một lát, cuối cùng lại ngồi loại bỏ một hàng chữ, vì thế khi trợ lý Shani đẩy cửa vào chợt nghe thấy anh thì thào tự nói “Không phải, hẳn không phải là dì cả. Trong tháng này cô ấy mới đến một lần, theo lý hẳn là tháng sau mới đến dì cả. Ừm, chẳng lẽ là kinh nguyệt không đều? Mình có nên đưa cô ấy tới bệnh viện xem không?”

Shani “... ... ... ...”

”Đông tiên sinh.” Cuối cùng Shani không nhìn được, biểu cảm kỳ lạ hỏi, “Ngài đang ghi lại quá trình hẹn hòi với cô ấy?”

Đông Lang gật đầu, biểu cảm nghiêm túc, “Tôi đang phân tích vì sao hôm nay Tiền Hựu tức giận, nhưng mà không tìm ra nguyên nhân. Shani, cô cảm thấy có khả năng gì?”

Shani tiếc nuối lắc đầu, “Thật có lỗi, giữa trưa tôi luôn xử lý chuyện của công ty, không chú ý tới quá trình trao đổi của ngài.”

Nói xong lại bổ sung một câu, “À, nhưng cá nhân tôi cho rằng không có liên quan gì tới tới kinh nguyệt không đều.”

”Như vậy...” Đông Lang nghĩ, “Như vậy buổi tối tôi chỉ có thể thấy hỏi cô ấy một chút rồi.”

Shani nhìn bộ dạng cấp trên nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút chua xót, lại có chút mềm lòng và đồng tình, nói “Tâm tư phụ nữ đầu rất nhạy cảm, ngài... Nếu ngài thật sự muốn hỏi cô ấy, vẫn nên khéo léo một chút, bằng không chỉ sợ biến khéo thành vụng.”

Đông ang cảm kích gật gật đầu, “Cảm ơn cô, Shani.”

Shani lắc đầu, “Không có gì, tôi nên làm. tôi để tài liệu xuống, ngài có việc gì cứ kêu tôi.” Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Đông Lang mở trang web ra, bắt đầu tìm kiếm “Chọc con gái tức giận, này lúc này nên mua cái gì hữu dụng?”

Một lát sau đã tìm thấy một người có vẫn đề tương tự, phía dưới có rất nhiều đáp án”Lúc này cứ cút cho xa là được.”

Đông Lang “... ... ...”

·

Hôm nay lúc tan tầm đối với Tiền Hưu mà nói, quả thực là một loại tra tấn.

Cô phờ phạc ỉu xìu gục xuống bàn, nhìn các đồng nghiệp kéo bạn đám đông cười nói rời đi, bản thân lại thấy chua xót.

Có người quan tâm vỗ vỗ cô, “Cô không sao chứ Tiền Hựu? Cái người nam hay xem mắt với cô đâu? Không có tới đón cô sao?”

Tiền Hựu khàn khàn nói “... Không có việc gì. Anh ấy sẽ đến nhanh thôi.”

Các đồng nghiệp ào ào rời đi, văn phòng chỉ còn lại có hai người cô cùng Hạ Khiêm Nghiêu. Tiền Hựu hít sâu một hơi, thân thể ngồi thẳng bắt đầu thu dọn đồ vào túi, Hạ Khiêm Nghiêu bỗng nhiên di chuyển tới bên cạnh cô, không chút để ý nói “Đã cãi nhau cũng đừng đi gặp mặt, dù sao thấy cũng xấu hổ. Vừa vặn tối nay tôi không có việc gì, liền hạ mình mời cô ăn bữa cơm.”

Tiền Hựu lắc đầu, “Không cần, cám ơn. Tôi đi đây.”

Hạ Khiêm Nghiêu vội vàng ngăn cô lại, “Này! Tôi mời cô ăn cơm, cô cũng dám không nể mặt? Người khác muốn mời tôi còn không cơ hội này đâu! Theo tôi đi! Bất kể cô muốn ăn cái gì, cá muối hải sâm hay là tổ yến vây cá, tôi đều mời nổi, tuyệt đối mời cô ăn tốt hơn so với Đông Lang kia!”

Tiền Hựu vẫn lắc đầu, “Tôi không có khẩu vị... Cám ơn ý tốt của anh.”

Dứt lời bước vào thang máy, Hạ Khiêm Nghiêu tức giận đến bốc lửa, nhưng vẫn đuổi theo, luôn luôn quấn quít lấy Tiền Hựu ra khỏi ngoài đại sảnh, nhưng cô vẫn cúi đầu không hé răng.

Hạ Khiêm Nghiêu còn ở bên cạnh không ngừng nhắc tới, “Cái tên Đông Lang trừ bỏ bộ dạng đẹp trai, còn có cái gì tốt? Cô xem, hai người cãi nhau, cả một buổi chiều anh ta cũng không gửi cho cô một tin nhắn hay gọi một cú điện thoại, nói rõ là không cần cô, cô sơm nên quên anh ta đi- - “

Nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, đây cũng không giống phong cách của Hạ Khiêm Nghiêu, Tiền Hựu không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, phát hiện anh ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa thủy tinh, liền nhìn theo tầm mắt anh ta...

Sau đó cô cũng trợn mắt há hốc mồm rồi.

Bởi vì Đông Lang đang đứng ở bên cạnh xe anh, một tay cầm bó hoa hồng đỏ to tướng, một tay kia cầm lấy chùm bóng trái tim, trên lững vác theo một con búp bê to tướng, ở trên khuỷu tay còn treo một túi đầy kẹo, sắc mặt nghiêm chỉnh trầm ổn chờ Tiền Hựu đi ra.

Một dì dắt theo đứa nhỏ đi qua, hỏi Đông Lang, “Bán bóng sao, bóng của cậu bao nhiêu tiền một quả?”

Đông Lang lịch sự trả lời, “Thật có lỗi, không bán, đây là tôi muốn tặng người. Nếu cô muốn, rẽ sang cửa hàng bên kia có bán.”

Tiền Hựu ngạc nhiên đi ra khỏi cửa công ty, đi đến trước mặt Đông Lang, “Anh... Anh làm cái gì vậy?”

”Tiểu Hựu!” Đông Lang thấy cô, lập tức mỉm cười chào đón, những thứ trên người làm cho lung lay, “Anh, anh biết giữa trưa anh biểu hiện không tốt lắm, khiến em tức giận. Cho nên mua cho em món quà, hi vọng em có thể tha thứ cho anh. Nhưng anh không biết món quà gì có thể khiến em vui vẻ, cho nên đều mua. Đương nhiên, trên mạng còn có người còn nói anh cút thật xa thì em sẽ vui vẻ, nếu em đồng ý cái này thì anh cũng có thể đi.”

“...” Tiền Hựu ngơ ngác nhìn anh, một lát sau bỗng nhiên cười ra, “Phốc... Làm sao anh lại vậy... Ngốc quá.”

”Em cười, có phải là không tức giận nữa không?” Đông Lang vui sướng mà không yên nhìn cô.

Tâm tình Tiền Hựu nhất thời không còn đè nén, cô nói “Em... Thực ra em không là có tức giận. Được rồi, trước không giải thích nữa, anh mau bỏ mấy thứ này xuống, thật năng đó?”

Đông Lang dưới sự trợ giúp của Tiền Hựu mà bỏ những đồ trên người nhét vào trong xe, chỉ có một chùm bóng không biết làm sao bây giờ.

Tiền Hựu nắm lấy chùm bóng, như đang đăm chiêu nhìn vài lần, phát hiện vẻ mặt Hạ Khiêm Nghiêu vẫn còn âm trầm đứng ở cửa công ty, nhất thời linh động, nhét bóng vào trong tay anh ta, “Cho anh, xế chiều hôm nay cám ơn anh an ủi tôi, tôi đi trước!”

Mặt Hạ Khiêm Nghiêu nhất thời càng đen thêm, “Ai muốn lấy bóng của cô, cầm lấy đi!”

Tiền Hựu đã ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với anh ta, “Nếu anh không muốn có thể để lại công ty được rồi, không chừng đồng nghiệp khác muốn, hẹn gặp lại - - “

Hạ Khiêm Nghiêu “...”

Trên đường, Đông Lang hỏi Tiền Hựu, “Không thích bóng sao? Vì sao lại đưa cho Hạ Khiêm Nghiêu?”

Tiền Hựu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe như cũ, nhìn bóng Hạ Khiêm Nghiêu dần dần càng xa, “Em đang nhìn xem bóng này có thể mang anh ta bay đi không... Nếu bay đi thì về sau anh ta sẽ không phiền em nữa! A... Thật đáng tiếc, anh ta không có bay lên.”

Đông Lang ngẩn người, không khỏi cười ra tiếng, “... vậy lần sau anh sẽ mua nhiều chút thử xem.”

Tiền Hựu cũng vì hành vi ngốc ngếch của bản thân mà làm cho tức cười, hai người ở trong xe cười khẽ, không khí tốt hơn rất nhiều so với lúc trưa, sau khi đến nhà hàng, khi dùng cơm cũng \không có gì khác thường.

Vì thế Đông lang vô cùng tự nhiên cho rằng, Tiền Hựu đã không tức giận nữa. Chẳng qua anh vẫn muốn hỏi cô rõ ràng một chút vì sao không vui, vừa mới buông đũa xuống muốn mở miệng, Tiền Hựu cũng mở miêng trước anh, cô nói “Cái kia, hôm nay em sẽ trả tiền.”

Nói xong liền lấy bóp tiền, vẫy tay gọi tới phục vụ tới.

Đông Lang một mặt không hiểu, ngăn trở động tác của cô, “Vì sao? Làm sao vậy? Hôm nay đồ ăn không hợp em sao?”

Bên cạnh đều là khách hàng, Tiền Hựu không muốn trước mặt mọi người tranh chấp với anh liền đứng lên, hạ giọng nói “Để cho em, một lát chúng ta ra ngoài, em sẽ nói cho anh nguyên nhân.”

Đông Lang suy xét vài giây, cuối cùng gật đầu.

Sau khi tính tiền, hai người đi ra khỏi nhà ăn, giống như thường ngày tản bộ dọc theo con phố, Tiền Hựu đi ra vài bước, bỗng nhiên nói “Đông Lang, bằng không về sau chúng ta đều chia AA đi?”

Đông Lang kinh hãi, ngăn Tiền Hựu lại, “Vì sao? Tiểu Hựu, anh thật có lỗi... Anh ở phương diện này không là hiểu lắm, em có thể nói với anh, vì sao em lại giận anh không?”

Tiền Hựu lắc đầu, “Em không là giận. Em... Em chỉ là cảm thấy, tuy rằng điều kiện của anh rất tốt, nhưng anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, mỗi lần ra ngoài ăn, em không thểcứ bắt anh trả tiền. Cho nên về sau em sẽ chia sẻ cùng anh.”

Nhưng là lời nói này nghe vào trong tai Đông Lang, lại phảng phất như Tiền Hựu đang giữ khoảng cách với bản thân. Cô không thích bản thân sao? Cho nên mới muốn phân rõ ràng với mình như vậy? Anh nỗ lực đè nén đáy lòng bất an, dịu dàng nói “Này không có gì, anh có thể gánh nổi cái này, cũng nguyện ý gánh nặng này, em không cần thiết lo lắng cho anh. Anh chỉ hy vọng mỗi lần em đi với anh đều thấy thoải mái.”

Thiền Hựu nhìn anh một lát, coi như rốt cuối cùng hạ quyết tâm, nổi lên dũng khí nói với anh “Nhưng mà... Nhưng mà em cảm thấy anh có vẻ đề phòng em.”

”Anh đề phòng em? Đề phòng en cái gì?” Lúc này Đông lang triệt để choáng váng.

Biểu cảm Tiền Hựu có chút mê hoặc, “Em cũng không rõ, nhưng em cảm giác là anh có vẻ có chuyện gì không muốn cho em biết, giữa trưa mang em tới công ty anh, anh có vẻ cũng không \nguyện ý, mà là bị em buộc mới đồng ý. Đông Lang, anh cứ nói thật với em, có phải anh cảm thấy... Bộ dạng điều kiện của em, thực ra không xứng với anh?”

Đông Lang ngây ngẩn cả người.

Anh còn chưa nghĩ ra trả lời như thế nào, Tiền Hựu lại nói tiếp “Em biết chúng ta chênh lệch rất lớn, nhưng mà em muốn anh tin tưởng em, em thích là chính anh, không phỉa vì trong nhà anh điều kiện gì tốt... Em biết nói như vậy thật không có tích tin tưởng, nhưng trừ bỏ việc chia AA, em cũng không thể nghĩ ra được biện pháp khác giải quyết . Anh... Tuy rằng anh giống như đối em rất dịu dàng

Nhưng có thể là em rất mẫn cảm, cảm thấy còn cách chút gì đó với anh, anh có vẻ không muốn cho em phát hiện gì đó... Có phải anh cảm thấy em có chỗ không tốt, khiến anh cảm thấy em là loại người hám của?”

Hôm nay đều không phải là đêm trăng tròn, nhưng giờ phút này Đông Lang lại cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn. Nhìn cô gái trước mặt yếu ớt bi thương, cuối cùng anh không thể che dấu bí mật trong lòng, “Thực ra anh là - - “

Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc xe từ ven đường chạy qua, ấn còi “Píp píp píp”, đã ngắt lời nửa câu sau của Đông Lang.

Anh hơi bình tĩnh một chút, day day mi tâm, mới nhìn về phía Tiền Hựu một lần nữa, thật nghiêm túc nói “Tiểu Hựu, anh thích em.”

“... Cái gì?” Tiền Hựu cảm thấy bản thân giống như có chút ù tai.

”Anh thích em.” Đông Lang lập lại một lần, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, dán lên lồng ngực đang đập thịch thịch của anh, “Anh thừa nhận, anh quả thật có một mật gạt em, nhưng mà tuyệt đối không phải nghĩ em là người hám của. Anh cam đoan với em, bí mật này sẽ không xúc phạm tới em, về sau nhất định anh sẽ tìm cơ hội nói cho em. Cho nên, em không cần lại miên man suy nghĩ được không?”

Trong nháy mắt đó trong đầu Tiền Hựunở đầy hoa tươi, Hương thơm quấn quanh người cô, khiến cô đem sự giằng co cả một ngày bay không còn. Chờ cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đã dùng sức ôm chặt người đàn ông trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.