Đông Lang bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, buông lỏng người đang ôm trong ngực ra, nói với Tiền Hựu: “Em chờ anh một chút.”
Sau đó nhanh chóng bước ra cửa mở cửa phòng ra, ở bên ngoài cửa, có năm sáu nhân viên, nam có nữ có, nắm lấy hai chân của người đàn ông vừa mới lên tiếng kia, quăng quật xuống sàn nhà, tạo thành tiếng bịch bịch.
”Tại anh lên tiếng! Tại anh lên tiếng! Hại chúng tôi không thể hôn môi!”
”Đánh hắn! Đánh hắn ta đến khi thành bán thân bất toại!”
Nhân viên nam đáng thương kia lăn qua lăn lại trên sàn nhà, rơi ra hai giọt
nước mắt nóng hổi nhìn Đông Lang, “Ông chủ tôi biết mình sai rồi! Cứu
mạng, tôi không dám nữa đâu, lần sau ngài hôn môi tôi tuyệt đối sẽ không lên tiếng nữa!”
“. . . . . .” Vẻ mặt Đông Lang không chút thay
đổi nhìn hắn ta trong chốc lát, sau đó “Rầm” một tiếng đóng cửa chính
lại.
Bên ngoài cửa tiếng “Bịch, bịch, bịch” càng lúc càng lớn.
Tiền Hựu nghe thấy kinh hồn bạt vía, không nhịn được muốn đi ra cửa nhìn một chút, “Người đó có bị nặng lắm không, bi té trên sàn nhà nhiều như vậy
có bị làm sao không?”
Đông Lang ngăn cô lại, trầm tĩnh nói: “Không cần lo lắng, thân thể của hắn ta rất khoẻ, té như vậy cũng không có vấn đề gì đâu.”
“. . . . . .” Khoé mắt của Tiền Hựu rút gân, sao cô lại có cảm giác phản
ứng của Đông Lang có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói ra được cụ
thể là chỗ nào.
Một lát sau, tiếng động ngoài cửa rốt cục cũng
dừng lại, trong lòng Tiền Hựu nặng trĩu, vội vàng xông ra mở cửa, cho là mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng thảm thiết, ai ngờ lại nhìn
thấy nhân viên nam vừa bị cả đám đánh hội đồng đang đứng ở đó không chút tổn hại nào, đang dùng tay sửa sang lại dây lưng, vừa chỉnh sửa vừa
mắng những đồng nghiệp ở bên cạnh, “Dây lưng này tôi mới mua đó! Đều bị
các người làm cho nứt ra rồi.”
. . . . . . Đại ca à, chuyện anh cần quan tâm bây giờ không phải là thương
tích trên người mình sao? Tại sao lại quan tâm tới cái dây lưng kia chứ!
Tiền Hựu muốn điên lên, gãi gãi đầu mình, không nhịn được hỏi: “Chuyện đó, anh … Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
Nhân viên nam kia quay đầu lại nhìn thấy cô, đôi mắt lóe lên tia sáng, cười
rất tươi, “Không có việc gì, không có việc gì, tôi rất rắn chắc, bà chủ
tương lai không cần lo lắng cho tôi.”
Tiền Hựu đỏ mặt lên, “Tôi. . . . . . Tôi không phải. . . . . .”
”Hắc hắc, đừng giải thích nữa..., chúng tôi đều nhìn ra ông chủ rất thích
cô.” Người đàn ông chỉnh sửa dây lưng xong, cảm thấy mái tóc có chút rối loạn, không nhịn được muốn đưa chân lên vuốt vuốt, tất cả mọi người bao gồm cả Đông Lang ở bên trong nhìn thấy động tác theo thói quen này,
đồng loạt lên tiếng: “Để cái chân xuống!”
Nhân viên nam kia đưa cái chân lên nhưng không đạt tới độ
cao trên đầu, sửng sốt một chút, vội vàng từ từ đặt xuống, sau đó giải
thích với Tiền Hựu: “Tôi ……… Lúc nhỏ có tập võ, cho nên thân thể có chút dẻo dai.”
”À? Ừ ừ ừ.” Tiền Hựu mờ mịt gật đầu một cái, Đông
Lang đứng ở sau lưng cô sử dụng ánh mắt nhìn tới ý bảo bọn họ lập tức
đưa nhân viên nam chuyên gây hoạ này đi chỗ khác.
”Ông chủ, chúng tôi đi ăn cơm!”
”Không quấy rầy ngài và bà chủ tương lai hẹn hò!”
Tiền Hựu hơi đỏ mặt, nhìn bọn họ nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, quay đầu lại hỏi Đông Lang, “Bọn họ đi ăn cơm ở đâu vậy? Công ty của bọn anh cũng có nhà ăn cho nhân viên sao?”
Trong lòng Đông Lang lộp bộp
giật mình một cái, nghĩ thầm cửa ải khó khăn nhất cũng vẫn phải tới, anh hít một hơi, gật đầu một cái, “Có, anh dẫn em đi tham quan?”
Tiền Hựu vui sướng gật đầu một cái, “Tốt quá, tốt quá.”
Đông Lang nhìn vẻ mặt tươi rói của cô, trong lòng không khỏi ấm áp, tâm tình khẩn trương đã hóa giải đi không ít, dẫn cô đi tới phòng ăn.
Nhà ăn dành cho nhân viên rất rộng rãi và sạch sẽ, bây giờ đang là giờ ăn
trưa, ở trong nhà ăn có không ít nhân viên đang ngồi ăn, nhìn thấy Đông
Lang dẫn Tiền Hựu đi vào thì trở nên rối rít và căng thẳng, cũng không
ăn cơm nữa, mà ngồi yên tại chỗ nhìn chằm chằm từng cử chỉ của bà chủ
tương lai.
Đông Lang bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngược lại bọn họ càng có vẻ không được tự nhiên! Anh chỉ cố gắng tận lực dời sự chú ý
của Tiền Hựu đi chỗ khác, giới thiệu: “Chỗ này là chỗ bán cơm, cà thẻ
trả tiền.”
”Ừ, cũng giống như công ty của em, oa, thức ăn ở đây
nhìn ngon và phong phú quá!” Cách một lớp thuỷ tinh, Tiền Hựu nhìn về
những món ăn ở bên trong không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Đông Lang nhếch môi cười, “Đói bụng không, anh dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.”
Tiền Hựu rất tự nhiên nói: “Không cần đâu, chỗ này có sẵn đồ ăn mà, chúng ta ăn ở đây là được rồi, vẫn tiện hơn so với đi ăn bên ngoài mà.”
Đông Lang: “. . . . . .”
Những nhân viên khác: “. . . . . .”
Sao lại không giống như những lời vừa rồi ông chủ mới nói! Không phải là
nói chỉ mang theo bà chủ tương lai đi tham quan một vòng rồi sẽ rời đi
ngay sao? Nếu như cô ấy ở lại chỗ này dùng cơm không phải sẽ bị lộ hết
sao!
Những người sói không nhịn được gầm thét từ đáy lòng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Đông Lang.
Nhưng mà, ánh mắt của Tiền Hựu nhìn anh càng có hiệu quả hơn. Cô phát hiện
Đông Lang sau khi nghe xong lời đề nghị của mình sắc mặt trở nên nặng nề hơn, cô không khỏi có suy nghĩ, không phải anh cảm thấy cô ở lại đây ăn cơm, là cố ý muốn cho người khác biết quan hệ của cô và anh là không
tầm thường đó chứ?
Đúng rồi đúng rồi, mới vừa rồi, nhân viên nam
kia còn gọi cô là “Bà chủ tương lai” gì đó, có phải là Đông Lang không
thích cách xưng hô này? Có nghĩ là mình vội vàng muốn gả cho anh vì tiền của anh không?
Chẳng lẽ trong mắt anh, mình là cái loại người
tham tiền hám giàu sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, thật ra thì rất xem
thường mình sao?
Nhất thời Tiền Hựu cảm thấy trong tim mình có
cảm giác vừa chua vừa đắng, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói: “Em ……. Em
chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, nếu không tiện thì thôi. Quanh đây cũng
có nhiều quán ăn ngon, chúng ta đi ra đó cũng được.”
Nhìn thấy
ánh mắt đau lòng và mất mát của cô gái trước mặt, làm sao Đông Lang còn
có thể suy nghĩ nhiều được? Theo bản năng nói: “Sao lại không tiện được, vậy thì ăn ở đây đi. Anh chỉ sợ em cảm thấy đồ ăn ở đây không ngon.”
”Em...Em sẽ không. . . . . .” Tiền Hựu giải thích, giọng nói vẫn rất ỉu xìu.
Đông Lang đã nhận ra, cho là mới vừa rồi mình muốn từ chối cô nên cô mới
không vui như vậy, vội vàng dẫn cô lại ngồi xuống chỗ ghế còn trống, “Em ngồi đây chờ, anh đi mua cơm cho em.”
Tiền Hựu gật đầu một cái, nhân cơ hội này cố gắng khống chế mình đừng suy nghĩ lung tung, nhưng
đầu óc của cô đã rối loạn lên rồi.
Một lát sau Đông Lang bưng hai phần cơm trưa trở lại, đặt ở trước mặt cô, phía trên đều là những món
mà bình thường Tiền Hựu thích ăn, trong lòng cô hơi ấm áp một chút, cảm
thấy có thể là mình đã nghĩ quá nhiều, nên cười cười với Đông Lang, sau
đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cô cười! Nhất thời Đông Lang buông
lỏng không ít, cầm đũa lên, lúc này mới phát hiện những nhân viên ở bên
cạnh vẫn còn ngồi yên, vội vàng sử dụng ánh mắt nhìn bọn họ, ý bảo, “Ăn
cơm nhanh một chút!”
Mọi người lúc này mới cầm đũa lên, nhưng mà
động tác ăn cơm tương đối không được tự nhiên, bởi vì lượng cơm ăn rất
lớn, nên ngày thường lúc ăn cơm bọn họ thường không dùng tới đũa, mọi
người đều trực tiếp cắm đầu vào trong thố to như chậu rửa mặt mà gặm
thịt, hôm nay bắt bọn họ cầm đôi đũa gắp miếng thịt nhỏ xíu, quả thực là một loại hành hạ, là hành hạ đó.
Chiếc bàn ăn trong nhà ăn có
hình chữ nhật, có thể ngồi được hơn mười người, Tiền Hựu buồn bực cúi
người xuống ăn một lát, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, phát hiện nhân
viên nữ bên cạnh đang ngân ngấn nước mắt gắp một miếng thịt đưa lên
miệng.
Cô ngẩn người, cúi đầu nếm nếm
miếng thịt trong khay của mình, mùi vị cũng không tệ mà, không khỏi cảm
thấy kỳ lạ hỏi: “Này, cô không thích ăn thịt kho sao?”
Nhân viên nữ muốn khóc, trong lòng xoay chuyển liên tục, bị ông chủ trừng mắt lên, vội nói: “À, cũng không thích lắm.”
Tiền Hựu như bừng tỉnh hiểu ra, có ý tốt đem đĩa đồ ăn của mình đẩy qua một
chút, “Vậy cô nếm thử một chút món ăn của tôi đi, cái này là cây xà lách ăn rất ngon đó.”
“. . . . . .” Nữ nhân viên nhìn cây xà lách
xanh non kia một chút, lại nhìn vẻ mặt của ông chủ như đang muốn nói“Nhờ cô đó, sau khi chuyện thành công tôi sẽ thăng chức tăng lương cho
cô.”, hít sâu một hơi, vẻ mặt thấy chết không sờn, gắp miếng rau kia
nhét vào trong miệng.
Vẻ mặt Tiền Hựu mong đợi nhìn cô ta, “Như
thế nào, cái này ngon chứ? Cô không cần khóc đâu..., không thích thì lần sau đừng ăn thịt kho nữa.”
Nữ nhân viên gật đầu một cái, nuốt
thức ăn xuống, sau đó chợt để đũa xuống, đưa tay lên ôm mặt khóc chạy ra ngoài, “Hu hu, hu hu bà chủ tương lại dịu dàng quá, khiến tôi cảm động! Tôi khóc lem hết rồi nên tôi muốn đi trang điểm lại!”
Tiền Hựu: “. . . . . .”
Đông Lang ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Nhân viên của anh rất dễ bị cảm
động, không nên bị bọn họ ảnh hưởng tới, tiếp tục ăn đi.”
”À. . . . . .” Tiền Hựu trong đầu rối rắm thành một nùi, cảm giác là lạ ở đâu
đó, nhưng tâm trạng đang buồn bực nên cô cũng không còn hơi sức đâu mà
suy nghĩ cho rõ ràng.
Cô rất là trầm mặc ăn xong bữa cơm này, thời gian nghỉ trưa cũng đã hết.
Đông Lang đưa cô trở lại dưới lầu của công ty, trước khi chia tay khẩn
trương hỏi, “Em. . . . . . Em cảm thấy công ty của anh như thế nào?”
Tiền Hựu lại hiểu lầm. Anh hỏi như thế là có ý gì, chẳng lẽ là đang thử dò
xét xem mình có dã tâm hay không sao? Trong lòng không khỏi chua xót, ủ
rũ nói: “Rất tốt, hoàn cảnh rất tốt, thư ký cũng rất xinh đẹp. . . . .
.”
Đông Lang nghe vậy cảm thấy không đúng lắm, đang muốn hỏi rõ
ràng, Tiền Hựu cũng đã mở cửa xuống xe, “Em phải đi làm, hẹn gặp lại.”
“. . . . . . Ừ.” Đông Lang đành phải đáp một tiếng, hạ cửa xe xuống nói
với về phía bóng lưng của cô, “Vậy buổi tối anh tới đón em đi ăn nha?”
Bước chân của Tiền Hựu dừng một chút, gật đầu một cái, lúc này mới chạy chậm vào văn phòng của công ty.
Còn lại một mình Đông Lang ngồi ở trong xe đờ đẫn, chẳng lẽ mới vừa rồi bị
lộ cái gì sao? Chắc là không đâu, nếu như có thì cô ấy sẽ không thể trấn tĩnh như vậy được. Nhưng mà nếu không sao cô ấy lại không vui chứ?
Trở lại công ty Tiền Hựu buồn buồn không vui.
Cô úp mặt lên mặt bàn, nhàm chán vừa nhìn chằm chằm vào màn hình bảo vệ của máy vi tính vừa ngây người ra.
Cũng không lâu lắm, bỗng nhiên có người gõ một cái lên cái bàn của cô.
Tiền Hựu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại úp mặt trở lại.
Từ sau lần Hạ Khiêm Nghiêu và Đông Lang cãi nhau một trận ở trước cửa công ty xong, mấy ngày nay thái độ của anh ta đối với Tiền Hựu không lạnh
cũng không nóng, bữa trưa đi ăn cơm cũng không ép Tiền Hựu đi cùng nữa.
Tiền Hựu không biết người này lại nổi điên cái gì, nhưng mà bây giờ cũng không buồn để ý tới.
Nhưng Hạ Khiêm Nghiêu sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được? Anh ta cười một tiếng, trong lòng đã có dự đoán hỏi:“Cãi nhau với đối tượng hẹn hò của cô à?”
Thân thể của Tiền Hựu
cứng đờ, nghĩ thầm cái này được tính là cãi nhau sao? Cũng không được
tính đi, cô chỉ không biết phải đối mặt với Đông Lang như thế nào thôi.
Hạ Khiêm Nghiêu quan sát phản ứng của cô, thái độ quả thật có thể dùng từ
hả hê như gió xuân để hình dung, “Ha ha ha! Sớm nói với cô rồi, cô và
anh ta là không thể nào, tôi thấy không tới hai ngày nữa anh ta sẽ đá cô đi, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!”
Nói xong những lời này,
anh ta liền vui vẻ thoải mái đi về chỗ ngồi của mình, sau lưng chợt vang lên giọng nói yếu ớt của Tiền Hựu, “Hạ Khiêm Nghiêu……”
”Làm sao?” Anh ta nghiêng đầu nhìn cô.
Tiền Hựu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngàu, “Hai người ở chung một chỗ, môn đăng hộ đối có phải rất quan trọng không?”
Anh ta nhìn thấy đôi mắt của cô hơi đỏ nên nhíu mày lại, nói: “Dĩ nhiên là
quan trọng, cô cho rằng điều kiện của Đông Lang tốt như vậy, lại thật sự coi trọng cô sao? Vui đùa một chút với cô thôi!”
Vừa dứt lời,
Tiền Hựu không nhịn được gục đầu xuống bàn khóc lớn lên, vừa khóc vừa
nói: “Hình như anh ấy thấy tôi giống như loại người tham tiền hám giàu,
nhưng mà tôi thật sự không có, cho dù anh ấy không có tiền đi nữa, tôi
cũng vẫn sẽ thích anh ấy, hu hu hu, thật mà!”
Hạ Khiêm Nghiêu
vòng trở lại, dạy dỗ: “Cho dù cô có hám giàu hay không, chỉ cần anh ta
không tin thì cũng vô ích thôi! Cô có hiểu không? Loại con nhà giàu như
vậy tâm cơ vốn đã sâu rồi, cô cho rằng gả cho anh ta thì hạnh phúc sao?
Người ta khổ cực mới kiếm được đồng tiền cho cô ăn no mặc ấm, chẳng lẽ
không nên đề phòng cô sao?”
Tiền Hựu nghẹn ngào nói: “Tôi... Tôi
hiểu. Nhưng nếu như vậy thì tôi sẽ không có cách nào ở chung với anh ấy
rồi sao? Có phải tôi nên tìm một người có điều kiện giống mình, như vậy
đối phương mới không hoài nghi tôi.”
Hạ Khiêm Nghiêu sững sờ,
nhất thời vì suy nghĩ cho mình một chút nên muốn bẻ cong đi, vội vàng
nói: “Khụ, cũng không phải là không thể tìm người đàn ông có điều kiện
tốt! Con nhà giàu dĩ nhiên cũng có người tốt, đồng ý gửi gắm cho cô!
Loại người cặn bã như Đông Lang cũng không nhiều, cô phải cảnh giác cao
độ, nhìn cho rõ, nói không chừng … Nói không chừng đối tượng thích hợp
lại ở ngay bên cạnh cô, cô cần gì phải đi ra bên ngoài xem mắt.”
Tiền Hựu không nhịn được giải thích, “Đông Lang không phải người cặn bã! Anh ấy rất dịu dàng rất săn sóc, tôi. . . . . . Tôi chỉ lo lắng lỡ như anh
ấy nghĩ là tôi hám giàu. . . . . . Hơn nữa, bên cạnh tôi làm gì có đối
tượng nào tốt đâu, nếu có tôi cũng không sốt ruột như vậy.”
Rốt cuộc Hạ Khiêm Nghiêu bị cô ép, “Làm sao lại không có đối tượng nào tốt, chẳng lẽ tôi vẫn chưa đủ tốt sao?”
Nói xong câu đó, tim của anh ta đập mạnh như đánh trống, không nhúc nhích chờ phản ứng của Tiền Hựu.
Tiền Hựu sững sờ nhìn chằm chằm anh ta mấy giây xong, quay đầu lại hỏi, “Anh thấy trêu chọc tôi vui lắm sao?
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Hạ khiêm Nghiêu bị chọc giận tức gần chết, hung ác trợn mắt nhìn cô một
cái rồi quay đầu bước đi, “Loại phụ nữ ngu xuẩn như cô, cứ độc thân suốt đời đi!”