Chớp mắt, Vân Thiên Mộng đã ở phủ Phụ Quốc Công dưỡng bệnh được hai
tháng có thừa. Mà trong khoảng thời gian đó, Vân Huyền Chi và Lão thái
thái chỉ cử người tới hỏi thăm ân cần một cách tượng trưng được một hai
lần, liên không thấy bọn họ có thêm bất cứ hành động gì khác.
Nhưng Liễu di nương cùng với Vân Yên thì lại thường xuyên qua đây
thăm hỏi Vân Thiên Mộng, mà Liễu di nương càng sợ Vân Thiên Mộng ở phủ
Phụ Quốc Công không quen, đặc biệt phái chủ hiệu may nổi tiếng Giang Nam tới phủ Phụ Quốc Công, may cho Vân Thiên Mộng mấy bộ trang phục hè kiểu dáng đang thịnh hành.
Hành động này không lọt qua mắt Cốc lão thái quân, nhưng bà lại lấy
làm hài lòng, cũng bởi vậy, khi Vân Yên thường xuyên tới đây thì hạ nhân của phủ Phụ Quốc Công cũng không ngăn trở nữa, đều là thoải mái cho
qua.
Mà bên người Vân Thiên mộng cũng chỉ để lại một nha hoàn là Mộ Xuân,
vú Mễ vẫn ở lại Tướng phủ quản lý Khởi La Viên, nhưng mỗi ngày đều qua
đây bẩm báo với Vân Thiên Mộng tất cả động tĩnh của mọi người trong
Tướng phủ. Vì vậy, Vân Thiên Mộng dù là đang ở phủ Phụ Quốc Công nhưng
đối với tình hình bên trong Tướng phủ vẫn rõ như lòng bàn tay.
Xuân qua hè đến, thời gian đầu tháng sáu đã có cảm giác nắng hè chói
chang, Vân Thiên Mộng mặc y phục mùa hè mỏng từ tơ lụa thượng hạng ngồi
trên lầu trong Thính Vũ Hiên, ánh mắt bình lặng nhìn những khóm thủy
tiên nở hoa rực rỡ vô cùng trong sân, trong tay cầm một chiếc quạt tròn
khẽ phe phẩy, chỉ thấy hình ảnh này của nàng như sống động hơn trên nền
cảm giác điềm đạm thanh nhã vẫn có, khiến người ta cảm thấy một chút ý
vị rất khác biệt.
"Ai nha, hôm nay thật nóng quá đi. Mới đi ra ngoài một hồi mà đã đổ
một thân một hôi, người cứ dính dính khó chịu quá đi!" Một hồi tiếng
bước chân uyển chuyển truyền tới, chỉ thấy Khúc Phi Khanh đổ mồ hôi nhễ
nhại đi tới trước mặt Vân Thiên Mộng, quạt tròn trong tay không ngừng
quạt thế nhưng nàng vẫn kêu nóng không ngừng.
Vân Thiên Mộng thấy nàng sợ nóng như thế, bảo Mộ Xuân bưng chén nước ô mai ướp lạnh đã chuản bị từ lâu đưa đến trước mặt nàng, cười nói: "Ai
nói tỷ tỷ đối nhân xử thế tốt như thế, Hàn tiểu thư vào cung vẫn không
quên tặng đồ cho tỷ."
Khúc Phi Khanh lại chỉ cảm thấy toàn thân nóng như thiêu, lập tức
bưng bát sứ thanh hoa mát lạnh kia uống một hơi hết sạch nước ô mai bên
trong. Sau đó mới cảm thấy sự nóng bức khó chịu trong người cũng bị đè
ép xuống dưới, mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Hàn tiểu thư tất nhiên cũng
có ý tốt, hiếm khi nàng bận rộn nhiều việc mà vẫn nhớ đến ta. Chưa kể
hoàng thượng mới vừa thưởng cho nàng một vài món đồ cổ, nàng lại tặng
lại những tỷ muội năm xưa, khiến chúng ta nhận lấy lại có chút xấu hổ.”
Thấy Vân Thiên Mộng bên mình mát rượi thích ý, Khúc Phi Khanh cũng
ngồi sát bên cạnh nàng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hồ sen dưới lầu, lúc
này mới lạnh nhạt nói: "Hàn tiểu thư đã được hoàng thượng sủng hạnh, đã
định đến mồng chín tháng chín tới sẽ cử hành lễ sắc phong, tấn phong làm Tiệp Dư."
Nghe Khúc Phi Khanh nói như thế, Vân Thiên Mộng hơi nhíu mày, trong lòng xẹt qua chút kinh ngạc.
Hàn Doanh Ba kia tuy là con gái của Lại Bộ Thượng Thư nhưng nếu chỉ
vì được thị tẩm hai lần mà được vượt cấp phong thành Tiệp Dư tam phẩm
dường như có không phù hợp với thể chế, nên liền cảm thấy việc này có
chút kì lạ.
"Hàn tiểu thư thực sự là rất được lòng Thánh thượng, xem chừng là
hoàng thượng rất sủng ái nàng rồi." Vân Thiên Mộng tay cầm quạt tròn,
khẽ khẽ quạt cho Khúc Phi Khanh, nhẹ nhàng nói.
Nhưng lại đổi lấy Khúc Phi Khanh hơi nhíu mày, chỉ thấy nàng phất tay cho phần lớn đám nha hoàn lui xuống, lúc này mới thấp giọng nói: "Mới
vừa rồi tiếp chỉ, ta nghe công công trong cung nói với bà nội là Hoàng
thượng lần này còn dự định Đại tiểu thư Dung gia làm quý phi, còn lại
những tú nữ được lựa chọn lần này đều được thăng vượt cấp."
Nghe vậy Vân Thiên Mộng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường.
Chẳng qua điều khiến cho nàng nghĩ không ra chính là, Đại tiểu thư
Dung gia kia từ nhỏ đã lớn lên trong Dung phủ, chẳng bao giờ tham gia
bất kì yến hội nào, hôm nay bỗng nhiên leo lên ghế Quý phi. Xem chừng,
Ngọc Càn đế để củng cố sự thống trị của mình quả nhiên là không tiếc bỏ
vốn.
Để chiêu dụ tài phú của Dung gia lại hứa hẹn một cái ghế Quý phi,
giống với việc Tây Tĩnh đế sắc phong Dung Hiền Thái phi như đúc, đúng là đạo đế vương.
Thế nhưng cũng chỉ mong vận mệnh của Đại tiểu thư Dung gia này sẽ
không giống như Dung Hiền Thái phi kia, bị chính phu quân của mình ban
cho một chén thuốc tuyệt dục, về sau cũng không có duyên phận với đường
con cái nữa.
Đương nhiên, chuyện hậu cung với những thiếu nữ chốn khuê phòng như
các nàng này không có liên quan bao nhiều, lại thấy tâm trạng Khúc Phi
Khanh không yên như vậy, Vân Thiên Mộng quan tâm hỏi: "Sao thế biểu tỷ?
Vì sao trông tỷ bất an như thế?"
Khúc Phi Khanh vốn đã được mấy người Cốc lão thái quân nhắc nhở, để
Vân Thiên Mộng an tâm điều dưỡng thân thể, không cho phép báo mấy chuyện này với nàng. Nhưng lúc này trong lòng Khúc Phi Khanh vô cùng lo lắng
nên đến đám người Mộ Xuân cũng cho lui ra ngoài, thấp giọng nói "Theo
như đại tướng dưới trướng Hải Vương báo lại thì, nước Bắc Tề ở phía Bắc
có chút không an phận, Hoàng Thượng muốn phái đại ca tới đó thăm dò tình hình."
Vân Thiên mộng nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt liền yên lòng.
Khúc Trường Khanh tuy là công tử của Hầu phủ lại từ nhỏ đã lớn lên
trong quân doanh, đối với hành quân trong chiến tranh hay thăm dò tình
báo quân địch là hết sức thành thạo. Mà động tĩnh của nước Bắc Tề lần
này còn chưa xác định được là thật hay giả, đồng thời còn là do đại
tướng - thủ hạ dưới trướng Hải Vương năm xưa báo lên, Ngọc Càn đế tất
nhiên là muốn phái người mà mình tín nhiệm nhất tới đó.
Mà phóng tầm mắt nhìn khắp triều đình, có thể khiến cho Ngọc Càn đế
yên tâm thì ngoại trừ Nguyễn gia chỉ có phủ Phụ Quốc Công, mà Nguyễn gia bao đời đều là quan văn, tất nhiên không thể dùng lúc này, cũng chỉ còn Khúc Trường Khanh có thể đảm đương chuyện này mà thôi.
Chỉ có điều, nghe nói người Bắc Tề rất hiếu chiến, thái tử Bắc Tề lại là một kẻ tàn nhẫn hung ác, nếu không cẩn thật bị bắt được thì tính
mạng cũng sẽ bị uy hiếp.
Khúc Trường Khanh với Khúc Phi Khanh là huynh muội thân thiết, khó
khách Khúc Phi Khanh biết chuyện này lại buồn bã lo lắng như vậy.
Vân Thiên Mộng buông quạt tròn, hai tay kéo Khúc Phi Khanh, cảm thấy lưng nàng thì nóng mà hai tay thì lạnh toát, an ủi nói:
"Biểu tỷ không được nghĩ nhiều. Biểu ca văn tài võ lược đều đứng đầu, Hoàng Thượng tất nhiên muốn ủy thác. Huống chi nam nhi chí ở bốn
phương, há có thể giống như đám nữ tử chúng ta một đời sống trong đình
viện. Hoàng thượng lần này phái biểu ca đi, chính là khẳng định năng lực của huynh ấy, chắc chắn là tin tưởng huynh ấy có thể hoàn thành nhiệm
vụ này. Nếu Thái Hậu cũng không đứng ra phản đối thì chúng ta cần gì
phải buồn lo vô cớ, khác nào làm Lão thái quân cùng với mợ lo lắng thêm
rồi?"
Những lời này của Vân Thiên Mộng đi vào lòng Khúc Phi Khanh, chỉ thấy vẻ lo lắng trên mặt nàng bớt đi rất nhiều, lập tức thở dài một hơi, lúc này mới nét mặt tươi cười nói nhẹ nhõm: "Đúng vậy, năng lực của ca ca
là không thể nghi ngờ. Thái Hậu sợ lão Thái quân lo lắng mới lặng lẽ sai Lan cô cô bên người đến đây thông báo việc này."
Thấy Khúc Phi Khanh nói như thế, Vân Thiên Mộng trong lòng tiếp thu,
thấp giọng mở miệng: "Chúng ta cũng nên giữ ở trong lòng thì hơn."
"Gặp qua Đại công tử."
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bọn nha hoàn hành lễ.
Lát sau liền thấy Khúc Trường Khanh mặc bộ y phục mỏng màu xanh nhạt
đi tới, thấy hai muội muội ngồi bên cửa sổ hóng mát thì cười nhạt nói:
"Hai người các muội đúng là đang làm biếng, chỉ chừa lại một mình ta ở
Thụy Lân Viện nghe lão thái quân giáo huấn."
Thấy Khúc Trường Khanh trước đây không mấy khi nói đùa nói như vậy,
Vân Thiên Mộng cùng Khúc Phi Khanh tức thì cười khẽ một tiếng, Khúc Phi
Khanh nghịch ngợm nói: "Đã có ca ca chịu trách nhiệm rồi, muội với Mộng
Nhi còn có thể lười biếng hơn nữa."
Mà Vân Thiên Mộng cũng theo đó tiếp lời: "Biểu ca từ trước đến nay
luôn yêu thương biểu tỷ, sao lần này lại bắt đầu tính toán rồi?"
Khúc Trường Khanh nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy nàng mặc một thân xiêm y màu hồng cánh sen, cổ tay, tay áo, vạt áo đều dùng tơ vàng thêu
lên những đóa sen, lại lấy chỉ tơ xanh thêu thành lá sen, theo mỗi động
tác giơ tay nhấc chân của Vân Thiên Mộng mà hơi lay động, sống động như
thật.
Vân Thiên Mộng mắt cười yếu ớt, trên mặt có lúm đồng tiền như ẩn như
hiện, trên mặt thiếu đi vẻ trầm ổn hàng ngày, thêm một chút vẻ tinh
nghịch của thiếu nữ, quả là xinh đẹp động lòng người, khiến Khúc Trường
Khanh không thể không thu một màn này vào đáy mắt.
"Sao ca ca lại tới đây lúc này?" Khúc Phi Khanh nhìn ra ngoài trời, thấy còn chưa tới thời gian bữa trưa liền lên tiếng hỏi.
"Chỉ là đi ngang qua thôi, đang định hồi Xuất Vân Các." Khúc Trường
Khanh thu ánh mắt đặt trên người Vân Thiên Mộng về, xoay người nhìn về
phía muội muội, giọng nói ôn hòa ấm áp đáp lời.
"Đã như vậy thì ca ca hãy ở đây dùng bữa đi, miễn cho huynh khi về
lại phải dùng bữa một mình." Khúc Phi Khanh thường ngày không dễ dàng mà gặp được Khúc Trường Khanh, hôm nay gặp được rồi, tất nhiên là không
thể buông tha cho cơ hội tốt thế này.
Còn không đợi Khúc Trường Khanh đáp lời thì bên ngoài đã truyền tới tiếng Mộ Xuân: "Tiểu thư, vú Mễ tới."
Nghe được lời Mộ Xuân báo lại, trong mắt Vân Thiên Mộng hiện lên chút khó hiểu, vào thời gian dùng bữa buổi sáng vú Mễ đã tới một lần, nhưng
mới qua có hai canh giờ sao lại đến nữa rồi, liền trả lời: "Để cho nàng
đi vào đi."
Chỉ nghe thấy tấm rèm khe khẽ vén lên, khiến những viên ngọc trên đó
lay động phát ra âm thanh leng keng trong trẻo, vú Mễ đã đi vào vẻ vội
vã.
"Lão nô gặp quá biểu công tử, biểu tiểu thư, tiểu thư." Vú Mế gặp mấy người đứng bên trong, lập tức bình tĩnh quỳ gối hành lễ.
Thế nhưng vẻ lo lắng tràn đầy trong đáy mắt nàng vẫn lọt vào mắt ba
người, Vân Thiên Mộng hiếm khi nhìn thấy vú Mễ vội vàng như thế liền lên tiếng hỏi trước: "Tướng phủ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
Vú Mễ vốn định lặng lẽ báo với Vân Thiên Mộng, nhưng lúc này thấy
nàng hỏi ngay trước mặt huynh muội Khúc gia thì biết, tiểu thư không coi hai người này là người ngoài, cũng không ngại nữa đứng thẳng lên đáp
lời: "Tiểu thư, Hoa di nương mới sinh non rồi."
Ba người nghe xong đều nhíu lại mi rồi lập tức khôi phục lại bình
thường, Vân Thiên Mộng mắt ngắm nghía quạt tròn trong tay, nhẹ giọng
hỏi: "Lão thái thái và phụ thân có dặn dò gì không?"
"Lão thái thái đang mở tiệc chiêu đãi các vị tiểu thư ở Bách Thuận
Đường cùng với Tứ tiểu thư. Nghe được tin tức thì chỉ lệnh cho người
thông báo lặng lẽ rời khỏi Bách Thuận Đường như chưa từng xảy ra chuyện
gì. Mà Tướng gia thì vẫn còn đang ở trong cung, sợ là còn chưa hay biết
chuyện. Hoa di nương kia sau khi biết mình đã sinh non, đã làm náo loạn
Phù Liễu Viện, còn sai người dùng nhuyễn tháp khiêng mình đến trước cửa
Phong Hà Viên, hướng về phía Tô di nương bên trong mà chửi ầm lên. Liễu
di nương khuyên can thế nào cũng không được, mới bảo Tam tiểu thư đến
nói cho lão nô, nhờ lão nô đến mời Đại tiểu thư trở về phủ làm chủ mọi
chuyện."
Khúc Phi Khanh nghe xong, trong lòng không khỏi có chút giận dữ, kéo
tay Vân Thiên Mộng khuyên nhủ: "Cả đám này đều là một lũ nhát như chuột, sợ bị Tướng gia trách phạt nên mới chối đây đẩy. Mộng Nhi, muội không
thể trở về. Khó khăn lắm mới có mấy ngày yên tĩnh thư thái, há lại trở
về cái chốn chướng khí mù mịt kia?"
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh bênh vực mình như thế, cười lên
tiếng: "Liễu di nương ngày thường đối xử với muội cũng không tệ, mọi
chuyện nhớ tới muội đều chọn những thứ tốt nhất đưa qua đây. Lần này nếu không phải đúng là không khuyên can nổi Hoa di nương kia thì nàng cũng
sẽ không xin muội giúp đỡ. Huống hồ, chuyện hôm nay không may xảy ra lúc muội đang ở Hầu phủ, trở về cũng chỉ là để khuyên Hoa di nương trở về
viện của mình, phụ thân chắc sẽ không giận cá chém thớt đến muội đâu.
Xin biểu tỷ hãy yên tâm."
Nói xong, Vân Thiên Mộng liền đứng lên, ý bảo Mộ Xuân thay mình thu
dọn quần áo đồ đạc, định đi trước tới Thụy Lân Viện chỗ Lão thái quân
chào từ biệt.
"Đúng lúc ta cũng định về Xuất Vân Các, để ta đi cùng muội." Khúc
Trường Khanh thấy vẻ kiên quyết của Vân Thiên Mộng thì biết khuyên nhiều cũng vô ích liền lên tiếng như thế.
Vân Thiên Mộng thấy hắn ủng hộ mình như vậy, cười ôn hòa khẽ gật đầu, sau khi thấy Mộ Xuân đã nhanh nhẹn thu dọn xong tất cả đồ dùng hàng
ngày liền nói lời từ biệt với Khúc Phi Khanh, liền cùng Khúc Trường
Khanh rời khỏi Thính Vũ Hiên.
Tới Thụy Lân Viện, Lão thái quân tất nhiên là không chịu thả người,
kéo tay Vân Thiên Mộng cả giận nói: "Tướng phủ là do Vân Huyền Chi hắn
quản lý, hơn hai tháng này, con bệnh, ở phủ Quốc Công, hắn có từng tự
mình đến thăm con lấy một lần chưa? Bây giờ hậu viện của mình xảy ra
chuyện, lại không biết xấu hổ bắt con đi xử lý cái cục diện rối rắm ấy.
Cũng không nghĩ xem, Hoa di nương kia chỉ là một đứa tì thiếp, há lại để cho một thiên kim khuê các như con tới khuyên can à? Con cứ yên tâm ở
Hầu phủ, mọi chuyện đã có bà ngoại chịu trách nhiệm."
Dứt lời lão thái quân liền muốn bảo bà vú bên người giật lấy bao quần áo trên tay Mộ Xuân.
Nhưng Vân Thiên Mộng đã quyết định quay về Tướng phủ, liền ngồi xuống bên ghế Lão thái quân, ôm lấy thắt lưng nàng làm nũng nói: "Bà ngoại
yêu thương Mộng Nhi, trong lòng Mộng Nhi hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ
nào. Chỉ là, Hoa di nương thường ngày cũng là một người rất cẩn thận, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ tranh chấp với Tô di nương. Con dù sao
cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, có một số việc tự nhiên là phải gánh
vác đỡ đần cho phụ thân rồi."
Nói một hồi, cánh tay Vân Thiên Mộng ôm Lão thái quân hơi chặt hơn,
làm cho Lão thái quân cúi đầu nhìn nàng. Chỉ thấy trong cặp mắt đen sâu
kia lóe lên vẻ cơ trí không sao tả xiết, khiến cho nỗi tức giận trong
lòng Cốc lão thái quân cũng tan đi, dần dần hiểu được Vân Thiên Mộng vì
sao lại khăng khăng muốn trở về.
"Bà nội, người để cho Mộng Nhi trở về xem sao! Chớ để người ta cảm
thấy di nương sẩy thai mà Đại tiểu thư lại chẳng quan tâm. Như thế đối
với danh dự của Vân Thiên Mộng cũng không tốt lắm." Mà lúc này, Khúc
Trường Khanh cũng đột nhiên lên tiếng, liền khiến cho Vân Thiên Mộng
hiểu ra vì sao hắn lại cùng mình tới Thụy Lân Viện.
Mà Lão thái quân nhìn ra ánh nắng gay gắt bên ngoài, cũng chỉ có thể
đau lòng nói: "Nếu đã như vậy, để Trường Khanh đưa con về, nếu có gì khó khăn, nhất định phải phái người về bẩm lại một tiếng, chớ để một mình
phải gánh chịu hết."
Cảm nhận được tình cảm tha thiết của Lão thái quân, Vân Thiên Mộng
mỉm cười gật đầy, lập tức đứng lên cúi người thi lễ với Lão Thái quân,
liền lui ra.
Ra khỏi Thụy Lân Viện, Khúc Trường Khanh đi trước chuẩn bị xe ngựa,
còn Vân Thiên Mộng lại dẫn theo Mộ Xuân và vú Mễ đi dọc theo hành lang
tới tiền viện, mà hoa viên của Hầu phủ đúng chuẩn mực quy cách, đang là
mùa trăm hoa đua nở, trời không nổi gió khiến cho trong khắp hoa viên
ướp một thứ hương hoa hỗn hợp.
Chỉ là, đột nhiên một đợt mùi son phấn nhân tạo lướt qua, hương vị có chút nồng đậm, khiến Vân Thiên Mộng không khỏi nhíu mày, ánh mắt lạnh
lùng nhìn về phía một chỗ khác của hành lang.
Đã thấy người dẫn đầu đi tới là trưởng nữ của Khúc Viêm - Khúc Cảnh
Thanh, hôm nay nàng mặc một thân y phục đỏ tươi, trên làn váy dùng sợi
tơ màu cam thêu lên mẫu đơn, mà trên búi tóc mây cao vút lại cài tới tám cây kim bộ dao hai tán, hai bên tai là bông tai mã não gắn ngọc , theo
mỗi bước đi của nàng mà hơi hơi lay động, toàn bộ toát lên một thứ khí
thế khiếp người, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ.
Mà theo chân đằng sau Khúc Cảnh Thanh là bốn đại nha hoàn, hai bà vú già, khiến cho vừa nhìn liền biết là tiểu như khuê các.
Khi hai bên nhìn thấy nhau, Khúc Cảnh Thanh thấy Vân Thiên Mộng mặc
một thân xiêm y tao nhã giản dị, phía sau lại chỉ dẫn theo một nha hoàn
với một bà vú, trong mắt không khỏi nổi lên nét châm biếm, còn chưa giáp mặt đã mở miệng: "Đây không phải là Mộng Nhi biểu muội sao? Nhìn nha
hoàn của ngươi ôm bao quần áo thế kia, chẳng lẽ là phải quay về Tướng
phủ rồi. Cũng phải thôi, phủ Phụ Quốc Công cho dù có tốt nữa cũng không
phải nhà của biểu muội. Mà ngay cả ta đây là tiểu thư chính thức của phủ Phụ Quốc Công cũng phải dọn ra ngoài phủ, thì những tiểu thư khác họ
này tất nhiên là sẽ không có thể diện ở lâu chốn này rồi.
Vân Thiên Mộng nghe ra được sự châm biếm trong lời Khúc Cảnh Thanh,
lại cũng không giận ngược lại còn cười và chảo hỏi nàng ta: "Thiên Mộng
gặp qua nhị biểu tỷ. Chỉ là không hiểu, nhị biểu tỷ đã dọn ra ngoài Hầu
phủ, lúc này vì sao lại xuất hiện ở hoa viên của Hầu phủ vậy? Thiên Mộng mới từ Thụy Lân Viện với Thính Vũ Hiên đi ra, vẫn chưa nghe ai thông
báo hôm nay nhị biểu tỷ sẽ tới nha."
Khúc Cảnh Thanh không ngờ Vân Thiên Mộng lại khéo ăn khéo nói như
thế, rõ ràng là mình lớn tiếng ra oai trước để chiếm thượng phong, thế
nhưng vừa bị Vân Thiên Mộng nhẹ giọng hỏi lại như vậy, ngược lại nàng
mới đúng là kẻ không được phủ Phụ Quốc Công hoan nghênh.
Chẳng qua cha mẹ của Khúc Cảnh Thanh đều là những kẻ làm tiền nói
bạc, nàng từ nhỏ đã là mưa dầm thấm đất ba thứ chuyện tính kế ngấm ngầm
này, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị lời của Vân Thiên Mộng làm cho tức
giận.
Nhất là khi nghe được Vân Thiên Mộng đáp lại một cách mỉa mai, thì
lửa giận trong lòng nàng cũng dần yên tĩnh trở lại, mặt mang theo ý cười lạnh, nói: "Tất nhiên là ta vội vàng tới thỉnh an Lão thái quân rồi.
Tuy rằng ta chuyển ra ngoài, nhưng hiếu tâm há lại để cho một đoạn đường nho nhỏ này ngăn trở? Xin biểu muội chớ nên chia rẽ tình cảm bà cháu
giữa ta cùng với Lão thái quân. Nhưng thật ra biểu muội, ngươi ở phủ Phụ Quốc Công làm khách cũng đã hơn hai tháng, e là chẳng bao giờ trở về
Tướng phủ thỉnh an lão phu nhân rồi. Chuyện bất hiếu bực này, nếu nói
ra, chỉ sợ người đời sẽ chửi rủa sau lưng muội rất nhiều rồi."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lại cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười thanh
thúy êm tai như tiếng chuông khánh, ngân vọng quanh quẩn thật lâu giữa
chín khúc hành lang quanh co.
Sau khi cười dứt, Vân Thiên Mộng chậm rãi đi tới trước mặt Khúc Cảnh
Thanh, không nhanh không chậm mà mở miệng: "Biểu tỷ không biết lúc trước thân thể của ta không khỏe, bà ngoại thương ta liền đón ta vè Hầu phủ
dưỡng bệnh. Mà bà nội cũng biết được chuyện này, còn sai người sang đây
động viên, cũng không trách đoạn thời gian này thất lễ. Nhưng thật ra
biểu tỷ mới khiến người ta buồn cươi, một kẻ vài chục năm nay chưa từng
tới thỉnh an, hôm nay lại ăn mặc long trọng như thế tới đây, rêu rao
khắp nơi như thế, làm như sợ người khác không biết thân phận của tỷ năm
xưa với thân phận của tỷ bây giờ."
Khúc Cảnh Thanh thấy Vân Thiên Mộng nói như thế tựa hồ là biết vài
chuyện gì đó của mình, trong mắt tức khắc đặt thật dày phòng bị, sắc mặt nhanh chóng âm trầm lại, giọng mang theo ve căm giận: "Biểu muội nói
thế là thế nào? Ta trước đây là tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công, bây giờ
vẫn vậy. Thế nhưng trong lời của biểu muội lại khiến biểu tỷ ta đây rất
hồ đồ."
Vân Thiên Mộng thấy nàng giả bộ ngu ngốc sững sờ như thế vẫn chỉ cười không nói, dẫn theo hai người phía sau khẽ thi lễ xong liền lướt qua
đám người Khúc Cảnh Thanh định rời đi.
Nhưng Khúc Cảnh Thanh lại không có ý định buông tha nàng, chỉ thấy
Khúc Cảnh Thanh nghiêng người liền có thể chặn trước người Vân Thiên
Mộng, vẻ mặt nguy hiểm hỏi lại lần thứ hai: "Có vài câu, xin biểu muội
hãy nói cho rõ ràng."
Vân Thiên Mộng nhìn vẻ hung hãn của nàng, khóe miệng hơi giương lên,
đáy mắt có chút khinh thường nhưng vẫn có lòng tốt khẽ nói: "Cậu ba mấy
ngày nay thật là chịu khó lui tới Thần Vương phủ nha, nói vậy chắc biểu
tỷ cũng đã gặp được Nguyên Đức Thái Phi vài lần rồi đi?"
Dứt lời, Vân Thiên Mộng không nói thêm lời nào nữa, mỉm cười lướt qua Khúc Cảnh Thanh đi về phía tiền viện.
Mà Khúc Cảnh Thanh nghê đến những lời này của nàng xong đột nhiên
xoay người, ánh mắt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào
bóng lưng của Vân Thiên Mộng, thật lâu không hoàn hồn trở lại được.
"Bảo muội lên kiệu ngồi mà muội không nghe, giờ thì tốt rồi, đi mất
một lúc lâu cho mệt." Mà Khúc Trường Khanh đã chuẩn bị xong xe ngựa từ
lâu, đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ Vân Thiên Mộng."
Mà Vân Thiên Mộng lại mỉm cười, tâm trạng rất tốt giải thích: "Giữa
đường gặp một con chó chặn đường, nán lại thật lâu làm biểu ca phải chờ
rồi."
Khúc Trường Khanh là Trưởng công tử của phủ Phụ Quốc Công tất nhiên
là biết nhất thanh nhị sợ những chuyện xảy ra trong phủ, sở dĩ mới vừa
rồi không ra mặt giải vây cho Vân Thiên Mộng một là vì tin tưởng Khúc
Cảnh Thanh không phải đối thủ của Vân Thiên Mộng, hai là vì thật sâu tin tưởng Khúc Cảnh Thanh còn không có can đảm gây chuyện trong phủ Phụ
Quốc Công.
Thế nhưng, lần này thấy tâm trạng của Vân Thiên mộng không tệ, Khúc
Trường Khanh cũng tiếp lời: "Đã là chó chặn đường thì lần sau cũng không cần để ý tới nữa là được."
Vân Thiên Mộng nghe hắn nói, cúi đầu cười khẽ, để Mộ Xuân dìu lên xe ngựa.
"Tiểu thư thật lợi hại, cuối cùng đã nói cho Khúc tiểu thư kia tức
đến thở không ra hơi." Vừa lên xe ngựa, Mộ Xuân đã cười đến híp cả mắt."
Mà vú Mễ lại ở một bên trêu ghẹo nói: "Lão nỗ trước kia rất sợ Mộ
Xuân nha đầu này sẽ nóng nảy xung đột với nhị tiểu thư kia, không ngờ
hôm nay nàng lại bình tĩnh trầm ổn đến thế."
Nghe vậy, Mộ Xuân lập tức nhăn mặt nhăn mũi giải thích: "Nô tỳ theo
hầu tiểu thư lâu như vậy tất nhiên là hiểu tiểu thư rồi. Tiểu thư kia dù là nói năng kiêu ngạo hung hăng, nhưng những lời của tiểu thư nhà chúng ta nói lại đánh vào điểm yếu để uy hiếp nàng, tất nhiên sẽ khiến nàng
không còn lời nào để nói. Tiểu thư, người nói nô tỳ nói có đúng không?"
Vân Thiên Mộng thấy bộ dạng của nàng đáng yêu, liền cười thật lòng.
Khúc Cảnh Thanh cho là việc mình len lén lui tới Thần Vương phủ thì sẽ không có ai biết hay sao?
Nàng cũng không nhìn xem, Thần Vương phủ trạch tuy lớn, lại cùng với
phủ đệ của các quan gia khác đều xây ở kinh đô, thân phận của Thần Vương hiển hách tôn quý, mặc dù trước kia mình suýt nữa đã gả cho hắn làm
chính phi khiến cho những vị thiên kim quý tộc này mất hẳn hi vọng kia.
Nhưng từ khi Thần Vương từ hôn tới nay, Nguyên Đức Thái Phi hẳn là sẽ thay Thần Vương chọn những thiếu nữ có khả năng trợ giúp con mình làm
phi làm thiếp, khiến cho lòng của các vị thiên kim tiểu thư này lại bắt
đầu xao động. Hàng ngày xe ngựa kiệu nhỏ ra vào cửa chính cửa sau của
Thần Vương phủ nhiều không đếm xuể, nhà nhà đều nhìn chằm chằm vào khối
thịt béo này, há lại có thể để cho người khác nhanh chân giành trước?
Chỉ cần phái người đến vùng xung quanh Thần Vương phủ hỏi thăm một
vòng liền có thể biết được hàng ngày thì xe ngựa nhà nào dừng lại trước
cửa chính mà cỗ kiệu nhà ai lại vào từ cửa sau. Đây há lại là chuyện mà
Khúc Cảnh Thanh muốn giấu là giấu được?
Huống chi, xem một bộ vênh váo tự đắc muốn cùng người khác so cao so
thấp liền biết ngay, cậu ba nhà mình đã trèo được lên cành cao rồi, bằng không sao có thể cho Khúc Cảnh Thanh tới phủ Phụ Quốc Công làm càn?
Chỉ có điều, những chuyện này đều chỉ là chuyện nhỏ, Vân Thiên Mộng
lại hiếu kì hơn với chuyện Hoa di nương sinh non: "Vú, Hoa di nương đã
qua thời kì nguy hiểm ba tháng đầu, sao còn xảy ra chuyện thế này?"
Thấy Vân Thiên Mộng hỏi, vú Mễ lập tức trả lời:
"Thời tiết sáng sớm nay xem chừng mát mẻ, Hoa di nương dẫn nữ tỳ của
mình tới hoa viên tản bộ, vừa khéo, Tô di nương cũng dẫn đám người vú
Vương đi dạo ở đó. Hai người gặp nhau ở chỗ con đường rải đá cuội trong
hoa viên. Hoa di nương ỷ vào việc được Tướng gia sủng ái mấy ngày gần
đây nên chặn trước mặt Tô di nương.
Mà Tô di nương lại ỷ vào tình cảm của Tướng gia mấy năm qua, không
chịu nhường bước. Hai người không ai chịu nhường ai. Sau đó Hoa di nương lại nhắc tới tiểu thư người, nói lần trước người vẫn đem lễ vật do Dung phủ với Sở vương phủ tặng tới để tặng cho nàng, chọc giận Tô di nương,
liền cho nàng một bạt tai.
Thế là vừa hay, Hoa di nương tất nhiên là không để yên, hai bên bắt
đầu xông vào đánh nhau. Cũng không biết là ai huých Tô di nương, rốt cục lại làm cho nàng thoáng đẩy Hoa di nương một cái. Kết quả Hoa di nương
kia không đứng vững, bụng đập vào chậu hoa trong vườn. Đám hạ nhân đều
sợ choáng váng, luống cuống tay chân khiêng Hoa di nương về Phù Liễu
Viện.
Đợi đến khi Liễu di nương mời được đại phu tới thì đứa trẻ cũng mất
rồi. Hoa di nương biết được liền đòi chết đòi sống, gào thết bắt người
ta khiêng đến Phong Hà Viên, hướng vào bên trong chửi ầm lên. Những lời
kia thật khó nghe biết bao. Tiểu thư, những cô gái xuất thân từ gia đình nhỏ này thật đúng là thiếu giáo dục. Mới vừa được sủng ái liền ỷ vào
khối thịt trong bụng mình giễu võ dương oai, không biết đã khiến bao
nhiêu người thầm ghen ghét rồi."
Vân Thiên Mộng nghe vú Mễ thuật lại xong khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
"Hoa di nương đúng là một kẻ vụng về. Nhưng Tô Thanh lại là một người
khôn khéo. Việc hôm nay e là Tô Thanh được người ta giật dây rồi. Trong
phủ hôm nay có ai khác ra vào không?"
Vú Mễ suy nghĩ một lúc tức khắc tỉnh ngộ, lập tức mở miệng: "Hôm nay
Phán Lan về Tướng phủ vấn an Tô Thanh, lẽ nào tiểu thư hoài nghi là
nàng?"
Vú Mễ nghe nàng giải thích một chút như vậy liền cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Chỉ là, Vân Thiên Mộng lại tò mò hơn với thái độ của Liễu Hàm Ngọc,
liền hỏi tiếp: "Liễu di nương biết tin từ lúc nào? Mà khi nào mới mời
đại phu tới Phù Liễu Viện?"
Thấy ý cười trong mắt Vân Thiên Mộng càng sâu, vú Mễ liền cẩn thận
suy nghĩ lại một phen rồi mới đáp lời: "Từ lâu khi hai bên đánh nhau đã
có tiểu nha hoàn tới bẩm báo. Chỉ có điều, Liễu di nương cho tới khi Hoa di nương gặp chuyện không may mới xuất hiện. Đồng thời lại đợi thêm
thời gian gần nửa nén nhang nữa mới thấy đại phu vào Phù Liễu Viện."
"Xem chừng, nàng cũng có chút không cam lòng rồi." Chuyện không may
xảy ra lần này, Tô Thanh chắc chắn sẽ bị Vân Huyền Chi lạnh nhạt, mà Hoa di nương sau này sợ là cũng không có cơ hội lại được sủng ái lần nữa,
mà chỉ có duy nhất Liễu Hàm Ngọc không có chút tổn thất nào ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nếu không phải nàng cố ý kéo dài thời gian đi mời đại phu, sợ là đứa bé trong bụng Hoa di nương cũng không mất nhanh như vậy.
Xe ngựa một đường yên ổn chạy tới cửa Tướng phủ, Vân Thiên Mộng vừa
nói lời từ biệt với Khúc Trường Khanh xong, Liễu di nương lập tức ra
đón: "Đại tiểu thư, Người cuối cùng cũng đã trở về rồi. Nô tỳ đã đợi
người nửa ngày."
Vân Thiên Mộng thấy nàng một bộ dạng mặt ủ mày chau thì cười nhạt
nói: "Xảy ra chuyện gì, lại khiến di nương lo thành như vậy? chẳng lẽ là do bọn nha hoàn hầu hạ không chu đáo?"
Liễu di nương trong lòng cũng biết vú Mễ chắc chắn đã đem chuyện Hoa
di nương nói hết cho Vân Thiên Mộng, mà với sự thông tuệ của Vân Thiên
Mộng thì chắc chắn cũng đã sớm thông suốt mọi chuyện rồi, thì cũng không giấu giếm nữa, tới gần Vân Thiên Mộng thấp giọng nói: "Đại tiểu thư,
lúc đó nô tỳ quả thật có chút tư tâm. Chỉ là các nàng đều là người trong lòng Tướng gia, nếu nô tỳ có chút mạo muội thì người bị hại sẽ chỉ có
nô tỳ mà thôi."
Vân Thiên mộng thấy vẻ mặt nàng có chút ủy khuất, cũng thấy Liễu Hàm
Ngọc nói đều là thật thì cũng không trách móc nặng nề thêm nhiều. Cũng
biết Hoa di nương gần đây càng ngày càng ý thế làm càn rồi, nếu không
phải đoán chắc Liễu Hàm Ngọc không dám làm gì nàng ta, thì nàng ta cũng
sẽ không ngang ngược như thế trước cửa Phong Hà Viên. Khẽ thở dài, bất
đắc dĩ nói: "Mà thôi, trước hết cứ tới Phong Hà Viên đã. Bản thân ta
cũng muốn nhìn xem, Hoa di nương lợi hại thế nào. Đúng rồi, phụ thân đã
biết việc này chưa? Khi nào hắn hồi phủ?"
"Đã cho Triệu quản gia tới hoàng cung báo với Tướng gia rồi ạ, sợ là
phải mất thời gian một nén nhang nữa mới thấy Tướng gia về phủ." Liễu
Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng đồng ý đi vào Phong Hà Viên, nét mặt nhất
thời liền vui vẻ, lập tức gọi người đưa kiệu tới, dìu Vân Thiên Mộng đi
vào, trực tiếp tới thẳng Phong Hà Viên.
Thế nhưng, còn chưa tới cửa Phong Hà Viên đã nghe thấy một giọng kêu
gào lanh lảnh chói tai không ngừng, mà lời nói ra miệng lại càng khiến
cho người ta không nhịn được nhíu mày.
"Dừng kiệu." Vân Thiên Mộng nhẹ giọng phân phó, Mộ Xuân lập tức dìu
nàng đi ra kiệu. Mấy người đứng ở mấy góc xung quanh dưới ánh nắng chói
chang, một nữ tử thân đắp một chiếc chăn mỏng ngồi trên nhuyễn tháp, hai tay chống nạnh chỉ vào cửa lớn của Phong Hà Viên chửi ầm lên, khiến
chon ha hoàn bà vú đi qua đều phải dừng chân nhìn lại.
Mà thấu người xem tới càng đông thì nữ tử tóc tai lộn xộn kia lại
càng phát ra những tiếng chửi khó nghe hăng say, khiến cho trong mặt mọi người nổi lên vẻ chán ghét.
Vân Thiên Mộng thấy Hoa di nương càng lúc càng không có quy củ, mặc
dù thông cảm cho tâm trạng của nàng khi mất đi cái thai, nhưng dù sao
cũng đã bước vào cửa lớn Tướng phủ, sao có thể không có khuôn phép như
thế, mở miệng nói toàn những lời thô tục như vậy cũng không qua não liền trực tiếp thốt ra. Đừng nói những tiểu thư nha hoàn còn chưa có xuất
giá này, đến những bà vú lớn tuổi kia thấy nàng mắng khó nghe như thế
cũng đã không khỏi đỏ mặt.
Trong lúc nhất thời, sự đồng tình của mọi người đối với Hoa di nương
trước kia cũng chuyền thành chán ghét, thậm chí đã có vài tỳ nữ nhỏ
giọng bàn tán, chửi mắng hăng say như thế đều không có giống với người
mới sinh non, chỉ e chuyện mang thai trước đây là giả.
Mà đúng lúc này, cửa lớn của Phong Hà Viên vốn vẫn đóng chặt lại bất
ngờ mở ra, Phán Lan mặc một thân trang phục của di nương từ bên trong
bước ra, mà Hoa di nương lập tức ngồi thẳng người dậy, làm bộ muốn đánh
về phía Phán Lan, may mà đám nha hoàn bà vú ở bên cạnh lấy cớ thân thể
nàng quan trong hơn mà ngăn cản, bằng không sẽ là một hồi ẩu đả.
Mà Phán Lan mắt lạnh nhìn Hoa di nương tiếp tục hồ đồ, đuổi người với vẻ ghét bỏ: "Di nương nhìn cho kĩ đi xem đây là chỗ nào? Lại có thể để
ngươi ở đây hồ đồ? Nếu Tướng gia biết chuyện thì ngươi sẽ có "món ngon"
ăn rồi."
Tiếng của Phán Lan không lớn không nhỏ, lại khiến đám người xem náo
nhiệt vây xung quanh nghe được rõ mồn một, mà những người mới vừa rồi
đợi xem Tô Thanh bị bẽ mặt sau khi cân nhắc lại địa vị của Tô Thanh
trong lòng Vân Huyền Chi cũng với những thủ đoạn của nàng xong thì đều
nghĩ mà hoảng sợ rồi tản ra.
Mà những người này vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Đại tiểu thư đang
đứng cách đó không xa thấy hết một màn kia, trong lòng đều run lên, cung kính hành lễ với Vân Thiên Mộng xong liền chạy trối chết khỏi nơi thị
phi này.
Hoa di nương thấy đoàn người vây xem xung quanh nghe thấy Phán Lan
nói vài ba câu liền bị đuổi đi hết thì trong lòng giận dữ, vừa muốn phát tác lại đã thấy Phán Lan nhìn ra sau người nàng, sau đó cung kính khom
người hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư."
Nghe vậy, Hoa di nương mạnh mẽ xoay người, thấy Vân Thiên Mộng đang
từng bước lại gần, trong lòng liền có chút căng thẳng không biết từ đâu
xuất hiện, nhưng lại nghĩ, Đại tiểu thư ngay cả những lễ vật từ Sở Vương phủ với Dung phủ đều tặng cho mình, thì không chút khách khí vừa khóc
vừa kêu lên: "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư. Đại tiểu thư phải làm chủ cho
nô tỳ, phải làm chủ cho đứa con đã mất của nô tỳ!"
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta không biết thu liễm, chỉ khăng khăng một
bộ dạng muốn chết muốn sống liền cảm thấy phiền chán, chỉ là đáy mắt lại trấn tĩnh như cũ, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì không thể từ từ nói,
phải làm náo loạn cả Tướng phủ lên như thế mới cam tâm? Những nô tài các ngươi đây cũng làm sao thế này? Chủ tử vẫn đang bệnh, lại để nàng xiêm ý không chỉnh, tóc tai lộn xộn ra ngoài làm loạn, các ngươi làm người hầu thế nào đây? Có muốn ta ngay bây giờ tìm người môi giới tới đây đem hết các ngươi bán ra ngoài không?
Mà đám nha hoàn bà vú bên người Hoa di nương, vốn vẫn tưởng rằng Vân
Thiên Mộng dễ bắt nạt. Người nào cũng ôm một bụng cười nhạo, gặp vị Đại
tiểu thư đã dưỡng bệnh hơn hai tháng này đều ngạo mạn không chào.
Nhưng lúc này, một lời của Vân Thiên Mộng nói ra, chỉ trích với vẻ
nghiêm nghị đều khiến cả người các nàng run lên, lại nghe tới Vân Thiên
Mộng định gọi tới người môi giới, càng không có khí phách quỳ mọp xuống, khóc rống lên xin Vân Thiên Mộng đừng bán các nàng ra khỏi Tướng phủ.
Dù sao, mấy người các nàng theo hầu chỉ là một di nương, mà một di
nương không được sủng vẫn là một nửa chủ tử. Huống chi, Hoa di nương
cũng không chịu thua kém, mới có thời gian vài tháng đã chiếm được sự
sủng ái của Tướng gia, điều này khiến cho cuộc sống của đám hạ nhân các
nàng cũng tốt lên. Hơn nữa, làm việc trong Tướng phủ cũng là một việc
rất có thể diện, người mua nghe được chuyện các nàng bị Tướng phủ bán ra thì khẳng định sẽ không có ai mua tới các nàng.
Nghĩ như thế, tiếng kêu khóc của đám nha hoàn bà vú kia lại càng lớn hơn nữa, vừa khéo át đi tiếng của Hoa di nương.
Mà Hoa di nương cũng ngây ngẩn cả người, nàng cho rằng Đại tiểu thư
này tặng đồ cho nàng là nịnh bợ mình (ách, có thể loại ngu thế này à? ? ? >"
Phân tích xong, Hoa di nương chỉ cảm thấy mình đã bị toàn bộ người
của Tướng phủ bắt nạt rồi, cũng bất chấp tôn ti lễ nghi gì nữa, ngồi
trên nhuyễn tháp cứ thế vỗ đùi gào khóc om sòm lên: "Con tiện nhân táng
tận lương tâm kia, trong bụng mình đã có rồi mà vẫn đố kị với ta. Hiện
tại được rồi, đã hại chết con của ta rồi, nó đã không phải lo lắng gì
nữa rồi. Con độc phụ này, nó sẽ không chết tử tế được, đứa bé kia của nó có được sinh ra cũng là một đứa ngu ngộc. Ta nguyền rủa nó không chết
tử tế được, làm cho thai của nó chết lưu. Đại tiểu thư, người giúp đỡ
con tiện nhân kia, thì chắc chắn người cũng bị báo ứng không hay ho. .
."
"Làm càn!" Nhưng Hoa di nương còn chưa dứt lời, xa xa đã truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ.
Vân Thiên Mộng không cần quay đầu cũng biết Vân Huyền Chi vừa vặn tới rồi, một đám người vừa kinh vừa sợ vội vàng hành lễ với Vân Huyền Chi,
mà Hoa di ngương kia trên mặt cũng không biết đã đổi màu bao nhiều lần
rồi, vừa có chút đỏ ửng rút đi, cuối cùng chỉ để lại một mảnh tái nhợt.
"Tướng gia, nô tỳ. . ."
"Chát!" Hoa di nương còn muốn giải thích, nhưng Vân Huyền Chi đã xông lại cho nàng một bạt tai, sau đó đầy mặt tức giận nói: "Tất cả đều là
người chết rồi à? Ngày cả một đứa con cũng không giữ được, giờ lại còn
dám ở đây nguyền rủa Đại tiểu thư? Cũng không nhìn xem thân phận của
mình, Đại tiểu thư cũng là người mà ngươi có thể bôi nhọ à? Bổn tướng
thấy ngươi là ăn gan báo rồi. Triệu quản gia, gọi người môi giới tới
đây, đuổi Hoa di nương này khỏi Tướng phủ ngay cho ta."
Hoa di nương kia bị một cái bạt tai của Vân Huyền Chi đánh cho ngu
người rồi, mà khi nàng nghe thấy hai chữ "đuổi ra" liền không cần mạng
nhoài xuống khỏi nhuyễn tháp, ôm lấy hai chân Vân Huyền Chi khóc lớn:
"Tướng gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên bất kính với Đại tiểu thư.
Nhưng nô tỳ cũng bị oan uổng, nếu không phải Tô di nương đẩy nô tỳ một
cái, nô tỳ sao lại mất đi đứa con của mình. Tướng gia, người nghĩ mà
xem, đứa bé của nô tỳ cũng đã hơn ba tháng rồi, từ lâu đã chắc cuống
rốn, nếu không phải Tô di nương cố ý đẩy nô tỳ, con sao có thể dễ dàng
mất đi như thế. Tướng gia đã hầu hạ người bao lâu, xin người thương xót. , ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ ra khỏi Tướng phủ."
Nói xong, Hoa di nương lại bò đến trước mặt Vân Thiên mộng, vừa dập
đầu vừa xin lôi. Cuối cùng làm như sợ bị Triệu quản gia lôi đi, hết sức
ôm lấy bắp đùi Vân Thiên Mộng mà khóc lóc kể lể nói: "Đại tiểu thư, hôm
nay là nô tỳ bị mỡ heo lấp óc, Người cứ coi như những lời hôm nay nô tỳ
nói chỉ là chó sủa, xin người đừng chấp nhặt với nô tỳ. Nô tỳ mất con,
trong đầu tất nhiên là khó chịu nên mới vừa rồi mới nói sai. Van cầu
người nói giúp nô tỳ đừng để Tướng gia đuổi nô tỳ đi, kiếp sau nô tỳ xin làm trâu làm ngựa để báo đáp người."
Vân Thiên Mộng thấy nàng giở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, không khỏi cảm thán với bản lĩnh khóc lóc kể lể của nữ tử cổ đại.
Chỉ là, nếu đem hoa di nương đuổi khỏi Tướng phủ như thế, kẻ đắc ý
chỉ e là Tô Thanh. Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn hoa di nương khóc lóc
thàm thiết đáng thương, thấy trên mép làn váy của nàng vẫn dính màu đỏ,
liền lên tiếng: "Phụ thân, Hoa di nương cũng không phải cố tình. Nếu
không phải đau lòng vì mất đi đứa con làm cho nàng tạm thời mất kiểm
soát lí trí, thì nàng cũng sẽ không như vậy. Huống hồ, nếu nàng để bộ
dạng này mà bị đuổi khỏi Tướng phủ sẽ khiến bách tính bàn tán về Tướng
phủ thế nào? Chỉ sợ sẽ nói phụ thân đức mỏng, chẳng bằng trước hết để
cho nàng điều dưỡng cho khỏe lại hơn chút nữa. Chuyện quan trọng hơn nữa của chúng ta lúc này là điều ta rõ ràng xem chuyện này rốt cuộc là thế
nào. Liễu di nương, xảy ra chuyện lớn thế này sao không phái người đi
thông báo cho Lão thái thái biết. Có bà ở đây thì hậu viện sao có thể
loạn tới mức này?"
Liễu Hàm Ngọc đột nhiên bị hỏi tới, lại thấy ánh mắt Vân Huyền Chi
sắc như dao cắt bắt về phía nàng, thì lập tức đứng ra nhỏ giọng thưa:
"Nô tỳ đã phái nha hoàn đi thông báo cho Lão thái thái từ lâu. Nhưng hôm nay Lão thái thái cùng Tứ tiểu thư đang bận khoản đãi tiểu thư của mấy
phủ, nói là không có thời gian trông nom việc này. Nô tỳ không có cách
nào, chỉ có thể chia người tới hai nơi Hầu phủ với Hoàng cung mời đại
tiểu thư cùng Tướng gia về đây."
Vân Huyền Chi vốn đang giận dữ bởi chuyện tranh giành tình cảm giữa
đám thiếp thất với nhau mà dẫn đến hắn mất đi một đứa con, lại nghe tới
Liễu Hàm Ngọc nói đến thái độ của Lão thái thái thì nhất thời chỉ cảm
thấy lòng lạnh như băng, một chút tình cảm mẫu tử còn lại với Lão thái
thái cũng theo đứa con đã mất kia mà tan thành mây khói.
Thế nhưng, chuyện tối quan trọng lúc này là điều tra cho rõ ràng
nguyên do chuyện này. Vân Huyền Chi cúi đầu, mắt nhìn Hoa di nương yếu
ớt quỳ rạp trên mặt đất thì cau mày bào bọn nha hoàn đỡ nàng lên nhuyễn
tháp, lập tức phất tay áo rảo bước vào Phong Hà Viên.
Mà Hoa di nương kia thấy Vân Thiên Mộng nói mấy câu đã khiến Vân
Huyền Chi thay đổi ý định thì cũng không dám lỗ mãng nữa, cả trên mặt
lẫn trong lòng càng thêm sợ hãi vị Đại tiểu thư này.
Vân Thiên Mộng lại liếc mắt qua Phán Lan vẫn đứng ở đó trầm mặc không nói một cái, lập tức nối gót Vân Huyền Chi bước vào Phong Hà Viên.