"Rầm" một tiếng, cánh cửa chạm hoa của gian trong bị Vân Huyền Chi đá văng ra.
Đoàn người trong cơn thịnh nộ tiến vào, chỉ thấy Tô Thanh sắc mặt tái nhợt, hơi thở không yên nằm trên giường, Vân Nhược Tuyết ở bên giường
thút thít khóc, vú Vương thì liên tục dùng khăn lạnh chườm trán với xoa
tay cho Tô Thanh, mà đám nha hoàn còn lại thì vội vã không ngừng lấy
nước lạnh, thổi trà nóng. . .
Một phòng đầy người thấy Vân Huyền Chi tức giận xông vào, nhất thời
ngừng lại mọi việc dở tay, vội vã quỳ xuống: "Nô tỳ gặp qua Tướng gia."
Nhưng Vân Huyền Chi đâu còn tâm trí để nghĩ đến những thứ này, trong
lòng hắn bây giờ là vừa đau vừa giận, vốn tưởng rằng sau khi Tô Thanh có thai đã ngoan ngoãn ở trong Phong Hà Viên, không có xung đột tranh chấp với những di nương khác trong các viện khác, nhưng Tô Thanh an phận
được một thời gian ngắn thì lại bắt đầu rục rịch rốt cuộc hại chết con
hắn, điều này sao không khiến Vân Huyền Chi điên tiết cơ chứ?
Huống chi, Lão thái thái ở Bách Thuận Đường kia là hoàn toàn thiên vị lão nhị, mà hai đứa con trai của lão nhị đều đã sắp hai mươi, điều này
khiến cho bây giờ, sắc mặt của Vân Huyền Chi thì vẫn lạnh lùng bình
tĩnh, nhưng trong lòng thì từ lâu đã lo lắng vạn phần, chỉ trông mong
hai người này đều sinh hạ cho hắn hai đứa con trai.
Nhưng hiện tại thì ngược lại, Tô Thanh trực tiếp hại chết đứa bé
trong bụng Hoa di nương, khiến Vân Huyền Chi hận không thể túm cổ Tô
Thanh từ trên giường lên trách móc một trận. Lại nhìn đến sắc mặt Tô
Thanh xanh mét, thở không ra hơi kia, Vân Huyền Chi kết quả lại không
xuống tay được, chỉ có thể gắng gượng nuốt một bụng tức giận xuống, quay ra quát vú Vương: "Cho các ngươi hầu hạ có một người, các ngươi lại làm thành như vậy? Tô di nương đã thành cái dạng này, sao còn không đi mời
đại phu? Có phải hay không lớn tuổi rồi là ngay cả những chuyện này cùng không biết đường nào mà lần rồi không? Có cần bổn tướng dạy các ngươi
từng bước một không hả? Hừ!"
Tiếng "hừ" cuối cùng mang theo vô hạn tức giận, sợ đến mức vú Vương
rối rít quỳ lạy dập đầu với Vân Huyền Chi, luôn miệng cầu xin: "Tướng
gia bớt giận! Lão nô trong lòng cũng vô cùng lo lắng, chỉ là. . ."
Càng nói, tiếng vú Vương càng nhỏ, nàng ta len lén ngẩng đầu nhìn Hoa di nương được đám bà vú nâng vào, trong mắt lóe lên sợ hãi, lập tức lại cúi đầu, thân thể cúi rạp trên mặt đất không dám lại mở miệng nữa.
"Chỉ là cái gì? Nói ro ràng cho bổn tướng!" Vân Huyền Chi tất nhiên
là chú ý tới động tác nhỏ với ánh mắt của vú Vương, chỉ thấy hắn mắt
lạnh quét qua Hoa di nương một cái sau đó chỉ vào đỉnh đầu vú Vương quát lớn.
"Phụ thân, chuyện này còn phải hỏi sao? Nếu không phải mới vừa rồi
Hoa di nương ở Phong Hà Viên chửi bới thì sao chúng con không thể ra
ngoài mời đại phu chư? Sáng sớm hôm nay lúc mẹ đi ra hoa viên tản bộ vẫn còn yên lanh, nhưng mới rồi lúc bị đỡ đi vào, sắc mặt đều thay đổi,
thiếu chút nữa là ngất xỉu rồi. Phụ thân, người sao có thể tin lời từ
một phía mà xông đến? Người có biết thời gian vừa qua mẹ chịu bao nhiều
là oan ức không? Hôm nay nếu không phải Hoa di nương quá mức kiêu ngạo
ương ngạnh, thì sao mẹ có thể bị tức giận đến như thế?"
Có vài lời vú Vương tất nhiên là không dám nói. Dù thế nào, Hoa di
nương chỉ là một người thiếp, nhưng cũng là một nửa chủ tử, giờ lại còn
rất được Vân Huyền Chi sủng ái.
Nhưng vú Vương không thể, Vân Nhược Tuyết lại nói được.
Vân Nhược Tuyết dù chỉ là con gái thứ, nhưng trên người nàng chính là chảy dòng máu của Vân Huyền Chi, nàng mới là tiểu thư hàng thật giá
thật của Tướng phủ, mặc kệ Hoa di nương được sủng ái cỡ nào, gặp Vân
Nhược Tuyết vẫn phải cúi đầu hành lễ như cũ.
Vân Thiên Mộng bình tĩnh đánh gia Vân Nhược Tuyết ngày hôm nay, chỉ
thấy nàng ta mặc một thân xiêm y cũ nhạt màu, trên đầy chỉ cài một cây
tram bạch ngọc, vẻ mặt mang theo chút đau thương, dáng vẻ thê thảm khiên người ta không khỏi có chút thương cảm trong lòng.
Mà những lời vừa rồi của Vân Nhược Tuyết hiển nhiên là đã tính toán
suy nghĩ rất cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều lấp liếm đi sự thực là Tô
Thanh đẩy ngã Hoa di nương, ngược lại vạch trần bộ dạng hung hăng ác độc của Hoa di nương hàng ngày, nhất thời xoa dịu được lửa giận bừng bừng
trong lòng Vân Huyền Chi.
Không thể không nói, Vân Nhược Tuyết ngày hôm nay dường như đã thông
minh hơn, không đấu đá bừa bãi lung tung với chỉ biết kêu gào như trước.
Chỉ sợ là trong khoảng thời gian mình ở trong phủ Phụ Quốc Công này,
Tô Thanh đã tốn không ít tâm tư dạy dỗ lại đứa con gái này rồi. Chưa kể, hôm nay đã nhìn được thành quả, Vân Nhược Tuyết khóc lóc kể lể một hồi, chọc cho Hoa di nương tức đến mắt mũi phun lửa, nhưng lại sợ uy nghiêm
của Vân Huyền Chi mà chỉ có thể nhẫn nhịn không dám phát tác.
Vân Huyền Chi thấy con gái đã lâu không gặp, thấy nàng hai mắt đỏ
hoa, sắc mặt tái nhợt, một thân váy áo cũ, trang sức trền đầu lại chỉ
cài một cây trâm ngọc trên tóc, nhất thời trong lòng nảy sinh thương
hại. Ánh mắt như mũi tên sắc lạnh bắn về phía Liễu di nương bên người,
lạnh lùng nói: "Ngươi làm quản lý Tướng phủ thế nào vậy? Mùa hè nắng
nóng chói chang như thế, sao không cấp thêm y phục cùng đồ trang sức cho nhị tiểu thư?"
Nói xong, Vân Huyền Chi làm như vô ý liếc qua Vân Thiên Mộng, thấy
nàng mặc dù mặc một thân y phục thanh nhã, nhưng kiểu dáng, đồ trang sức đều là những đồ thịnh hành nhất trong đám tiểu thư phu nhân chốn kinh
thành thì càng tức giận: "Tiểu thư thứ xuất cũng là chủ tử của Tướng
phủ, ngươi sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia. Truyền ra bên ngoài, thì ngươi còn làm quản lý thế nào nữa? Ngươi làm sao có thể khiến người
khác phục được?"
Liễu di nương hôm nay vốn là đến để xem náo nhiệt thôi, cũng không
ngờ Vân Nhược Tuyết lại khôn khéo như thế, không chỉ ăn mặc mộc mạc,
trong lời nói lại càng ẩn hàm chỉ trích mình khắt khe, khắc nghiệt với
hai mẹ con Tô Thanh. Trong lúc nhất thời giận đến run người, chỉ cảm
thấy tự nhiên bị mắng oan uổng hết sức, sắc mặt khó xử lập tức quỳ
xuống:
"Tướng gia xin người cho nô tỳ giải thích. Nô tỳ làm quản lý, sao có
thể nặng bên này nhẹ bên kia? Việc phân phối tất cả tiền tiêu hàng
tháng, đồ ăn, quần áo vải vóc của các tiểu thư di nương trong các viện
đều là dựa theo quy định của Tướng phủ mà làm hết sức nghiêm ngặt. Những đồ dùng, quần áo mùa hè này, từ lúc vào hạ thì nô tỳ đã sai người đến
Phong Hà Viên làm cho Tô di nương với Nhị tiểu thư rồi, còn là tự mình
nô tỳ mang đến. Nếu Tướng gia không tin, chỉ cần lấy sổ sách ra đọc một
lần. Tướng gia tin tưởng nô tỳ mới giao chuyện quản gia này cho nô tỳ xử lý, nô tỳ há lại là loại lòng dạ hẹp hỏi, trong ngoài bất nhất? Nếu nô
tỳ đúng là người như thế thì chỉ e trong Tướng phủ đã sơm có tiếng oán
thán dậy đấy, mọi người sao lại nhịn tới hôm nay mới kêu ca ạ? Xin tướng gia minh xét trả lại sự trong sạch cho nô tỳ."
Những lời này của Liễu Hàm Ngọc là thấu tình đạt lý, Vân Huyền Chi
cũng không phải kẻ hồ đồ triệt để, lúc nghe nàng giải thích thì tất
nhiên cũng quan sát biểu tình của mọi người, thấy ngay cả Hoa di nương
mới còn muốn chết muốn sống kia cũng không có ý kiến với những lời này
của Liễu Hàm Ngọc thì hiểu Liễu Hàm Ngọc cũng không có nói sai.
"Phụ thân, muội muội canh giữ ở bên người Tô di nương như vậy, cũng
là có lòng hiếu thảo. Huống hồ hầu hạ người khác rất vất vả. muội muội
chắc là giữ lại đồ mới mặc vào đồ cũ. Tấm lòng này quả thực là trời xanh chứng giám. Chỉ là muội muội dù sao cũng là tiểu thư của Tướng phủ, mặc dù chỉ đứng ở trong viện của mình, nhưng nhất cử nhất động của muội đều tiểu biểu cho thể diện của Tướng phủ. Trong Tướng phủ của chúng ta còn
chưa có việc tang lễ, muộ muội sao có thể ăn mặc đơn giản đạm bac như
vậy, chẳng phải cố ý để cho người khác bàn ra tán vào?"
Mà Vân Thiên Mộng lại hơi tiến lên một chút, đầu tiên là cảm động
biểu dương Vân Nhược Tuyết một phen, lập tức đổi giọng, kia nghe như
quan tâm Vân Nhược Tuyết, nhưng lại là vạch rõ nhược điểm và sơ hở trong cách ăn mặc của Vân Nhược Tuyết.
Vân Nhược Tuyết không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Mộng,
trong con ngươi long lanh nước mắt mơ hồ dâng lên chút căm hận, nhưng
rất nhanh bị ẩn xuống đáy mắt, tràn đầy ủy khuất đáp lời: "Đa tạ tỷ tỷ
dạy bảo. Là sai lầm của muội muội, xin phụ thân đừng trách phạt."
Vân Huyền Chi thấy nữ nhi ngày xưa quen thói nuông chiều, hôm nay lại vâng lời như vậy, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, những tức
giận vừa rồi cũng giảm xuống rất nhiều, khom lưng đưa một tay đỡ Vân
Nhược Tuyết lên, sau đó mới quay sang chỗ Liễu Hàm Ngọc mở miệng: "Đứng
lên đi."
Trong lòng Liễu Hàm Ngọc cũng nảy sinh bất mãn với thái độ đối đãi
thiên vị giữa hai người của Vân Huyền Chi, nhưng lại nghĩ Tô Thanh hôm
nay sợ là đều đã chuẩn bị, bằng không dựa vào đầu óc của "bình hoa di
động" nhị tiểu thư này, sao có thể nói vài ba câu liền lôi được mình vào trận tranh giành này?
Phân tích như vậy xong, Liễu Hàm Ngọc có chút lo lắng nhìn về phía
Vân Thiên Mộng, đã thấy sắc mặt nàng thong dong bình tĩnh, tựa hồ không
thèm để ý chút nào với những chuyện mới xảy ra vừa rồi, khiến Liễu Hàm
Ngọc không khỏi thêm thầm kính phục. Đại tiểu thư này thực sự kiên nhẫn, đến như thế cũng có thể ổn định tâm trạng, sợ là Tô Thanh có diễn trò
thế nào đi nữa cũng không chạm tới được Đại tiểu thư.
"A. . ." Đúng lúc này, Tô Thanh đang nằm trên giường đã cố gắng đứng
dậy, nhưng thân thể nàng nặng nề, cả người không có sức, vừa gượng dậy
được nửa người liền đổ vật trở lại trên giường.
Nếu như trước đây Vân Huyền Chi còn có cơn tức thì bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền không phát giận được rồi.
Huống chi, đứa con của Hoa di nương đã không còn, lúc này cũng chỉ
còn lại đứa bé trong bụng Tô Thanh, trong lòng Vân Huyền Chi cho dù có
tức giận, cũng chỉ có thể đợi đến sau khi Tô Thanh sinh nở mới có thể
phát tác.
Ngay khi vú Vương cùng Vân Nhược Tuyết định nâng Tô Thanh dậy thì Vân Huyền Chi đã bước một bước dài tới bên giường, cẩn thận ôm lấy Tô
Thanh, để nàng dựa vào trong ngực mình, quan tâm nói: "Thân thể không
khỏe thì đừng đi lại nhiều nữa, lúc này còn không chịu khó nằm trên
giường, thực sự khiến cho người khác lo lắng rồi."
Tô Thanh nghe vậy, haii mắt lập tức đỏ lên, giọt nước mắt như thác lũ rợt lã chã trên khuôn mặt, giọng nói run run: "Nô tỳ đã lâu rồi không
gặp được Tướng gia, hôm nay thấy ánh nắng mặt trời rất chan hòa, liền
muốn ra ngoài tản bộ, không chừng còn có thể gặp được Tướng gia. Không
ngờ lại gặp được Hoa di nương, cũng không rõ là nô tỳ đã nói sai điều gì khiến cho Hoa di nương không hài lòng, lại ngăn ở giữa đường không cho
nô tỳ bước tiếp. Tướng gia cũng biết đó, nô tỳ đã mang thai đến tháng
thứ năm, thân thế tất nhiên sẽ cồng kềnh hơn rất nhiều so với Hoa di
nương, nhưng Hoa muội gần đây được sủng ái thì. . ."
Nói đến đây, Tô Thanh liền ngậm miệng không nói thêm, chỉ giấu mặt
trong ngực Vân Huyền Chi một mình rơi lệ, khuôn mặt như lê hoa mang vũ,
lại thêm vẻ xinh đẹp yếu nhược khiến cho Vân Huyền Chi yêu thương không
ngớt. Ánh mắt như lưỡi kiếm lập tức bắn về phía Hoa di nương trên nhuyễn tháp.
Hoa di nương kia suốt mấy tháng nay luôn được Vân Huyền Chi nâng niu
trong lòng bàn tay, tính khí tất nhiên sẽ kiêu ngạo hơn rất nhiều so với những người khác. Lúc này thấy bà già Tô Thanh này không chỉ trợn mắt
nói dối, còn ở trước mặt Vân Huyền Chi giả bộ thương cảm, thì lập tức
cúi đầu khóc lóc kể lể:
"Tướng gia, nô tỳ ở Tướng phủ sao lại không biết uy danh của Tô tỷ tỷ chứ? Chỉ là hôm nay Tô tỷ tỷ gặp mặt cũng không cho nô tỳ tí sắc mặt
tốt, nô tỳ đúng là có chút tranh cãi với nàng. Nhưng nô tỳ tuyệt đối
không có ý bất kính với Tô tỷ tỷ. Nhưng còn Tô tỷ tỷ thì chưa nói câu
nào đã xông lên cho nô tỳ một cái tát. Tướng gia, người xem, trên mặt nô tỳ vẫn còn lưu lại dấu tay đây. Lúc đó nô tỳ thực sự tức giận, nhưng
nghĩ đến Tô tỷ tỷ đã bụng lớn nhiều tháng cũng không tính toán với nàng. Nhưng tỷ tỷ lại tìm mọi cách gây khó dễ, còn cố ý đẩy nổ tỳ một cái,
làm hại nô tỳ mất đi đứa con trong bụng."
Dứt lời, Hoa di nương cũng ôm mặt khóc, tiếng thút thít đè nén đau đớn khiến cho người ta rủ lòng thương xót.
Vân Huyền Chi nhìn thấy Hoa di nương sắc mặt trắng bệch không còn
chút huyết sắc, làn váy trắng vẫn còn dính một chút màu đỏ của máu, cũng không đành lòng trách móc nặng nề nàng. Mà Tô Thanh trong lòng mình
cũng một bộ ủy khuất khó ở, hơn nữa hai người bên nào cũng cho mình là
phải, khiến cho Vân Huyền Chi khó phân rõ thật giả cũng chỉ có thể cau
mày trầm mặc không nói.
Vân Thiên Mộng đã nhìn ra tâm tư của Vân Huyền Chi, nếu cái thai
trong bụng Hoa di nương đã không còn, Vân Huyền Chi tất nhiên là muốn
giữ lại cái thai trong bụng Tô Thanh.
Vì vậy, mặc dù hôm nay là Tô Thanh cố ý đẩy ngã Hoa di nương, thì lúc này cũng chưa phải lúc trách cứ nàng.
Bây giờ chính là khoảng thời gian nóng bức nhất trong ngày, trong
phòng thoáng cái lại tràn vào nhiều người như vậy, tự nhiên là oi bức
không sao tả hết, hơn nữa Hoa di nương mới sinh non, trong bầu không khi oi bức kia lại trộn lẫn mùi máu tươi rất nồng, khiến những người trong
phòng không khỏi khó chịu nhíu mày.
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng tiểu nha hoàn thông báo: "Tướng gia, Ngụy đại phu tới."
"Mau cho hắn vào!" Vân Huyền Chi buông Tô Thanh ra, cho nàng nằm
xuống giường, bản thân mình lại ngồi xuống một bên ghế chủ tọa, thấy
Ngụy đại phu đến thì lập tức xua tay, bảo hắn lập tức vào chẩn đoán bệnh cho Tô Thanh.
Ngụy đại phu kia cách rèm che bắt mạch cho Tô Thanh xong, lại hỏi
nàng một vài vấn đề, cẩn thận nghe nàng đáp lại. lúc này mới đứng dậy
hồi bẩm Vân Huyền Chi: "Tướng gia, di nương hôm nay có phải bị tức giận
rồi lại bị va chạm rồi? Tuy rằng qua ba tháng cuống rốn đã chắc, nhưng
nếu bị kích thích lớn, cũng sẽ bị động thai khí dẫn đến sinh non. Thân
thể phu nhân như vậy, không chịu nổi những vết thương nặng."
Ngụy đại phu cau mày nói, ẩn ý sâu xa, lại làm cho cả quả tim của Vân Huyền Chi lung lay, mới vừa muốn hỏi nên làm thế nào cho phải đã thấy
Ngụy đại phu hít sâu một hơi lớn tiếng nói: "Trong phòng này vì sao lại
có mùi máu tươi? Di nương đã có dấu hiệu động thai khi, nếu như mùi máu
tươi quá nặng, e là sẽ dễ dẫn đến sinh non mất."
Lời nói của Ngụy đại phu vừa bật ra khỏi miệng, ánh mắt của mọi người nhất thời bắn về phía Hoa di nương còn đang mảy may không biết gì cả.
Trong đó, ánh mắt của Vân Huyền Chi là băng giá nhất, sợ đến mức đôi môi của Hoa di nương khẽ run lên, hồi lâu cũng nói không lên lời.
Vân Thiên Mộng thấy Ngụy đại phu làm bộ làm tịch thì cười lạnh nói:
"Ngụy đại phu cũng thật kiêu ngạo, đang đứng ở trước mặt phu thân mà
cũng dám lớn tiếng quát to! Ngươi vừa nói Tô di nương không thể chịu
kích thích lớn nữa, vậy mà bản thân ngươi lại không hề kiêng kỵ mà quát
lên, lẽ nào không sẽ kinh hách đến Tô di nương? Ngươi cho chuyện con nối dòng của Tướng phủ ta là trò đùa như thế sao?"
Hoa di nương nghe Vân Thiên Mộng nói xong, trong mắt nhất thời lộ ra
vẻ cảm kích, mà nỗi căm hận Tô Thanh trong lòng lại càng thêm sâu.
Mà sự chú ý của Vân Huyền Chi vốn đang đặt trên người Hoa di nương
lập tức phóng tới chỗ Ngụy đại phu. Thấy Ngụy đại phu này vẻ ngoài cũng
ngay thẳng thật thà, nhưng lời nói với việc làm lại mâu thuẫn như vậy.
nhất thời khiến cho Vâ Huyền Chi đối với tình trạng sức khỏe của Tô
Thanh nảy sinh nghi ngờ.
Liễu di nương thấy thế lập tức tiến lên đề nghị: "Tướng gia, chuyện
tối quan trọng lúc này là bảo vệ đứa bé trong bụng Tô di nương. Đại phu
lại càng phải lựa chọn cẩn thận, vạn vạn không thể để Tô di nương xảy ra bất cứ chuyện gì. Theo nô tỳ thấy, đại phu này tiền hậu bất nhất, thật
sự không khiến cho người khác an tâm được."
Liễu Hàm Ngọc lần này cũng đã thông minh hơn, nói thẳng, trực tiếp hỏi quyết định của Vân Huyền Chi.
Mặc dù tương lai Tô Thanh có xảy ra vấn đề gì, cũng trách không được Liễu Hàm Ngọc.
Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc nói, trong mắt nổi lên chút cười
nhạt, Tô Thanh cho rằng dùng đứa bé làm bình phong thì có thể tránh
thoát được tội hại chết cái thai trong bụng Hoa di nương, nhưng mình sao có thể cho nàng như ý chứ?
Tô Thanh rõ là thông minh bị thông minh hại, tự nhận là tìm đại phu
mình tín nhiệm đến, nói tình trạng của mình có chút gay go là có thể
được Vân Huyền Chi thương xót.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính, lại trót quên mất vụ khả năng diễn
xuất của Ngụy đại phu này, diễn quá hăng thì ngược lại sẽ lộ ra sơ hở,
chỉ sợ bây giờ sau bức rèm che kia Tô Thanh đã hận đến mức nắm chặt tấm
chăn mỏng trên người rồi.
"Phụ thân, sao có thể nghe lời Liễu di nương đổi Ngụy đại phu được?
Ngụy đại phu từ khi di nương có thai đến nay đã là chuyên môn tới chẩn
đoán bệnh tình, lúc này nếu tìm một người khác không phải hắn nhận việc, sợ là không thể tận tâm tận lực rồi." Vân Nhược Tuyết thấy vẻ mặt của
Vân Huyền Chi, thấy hắn đã bị lời của Vân Thiên Mộng lay động thì lập
tức phản bác.
Nhưng nàng vừa dứt lời thì Vân Thiên Mộng đã tươi cười ung dung tiến
đến, yêu thương kéo tay Vân Nhược Tuyết, bất đắc dĩ nói: "Lời ấy của
muội muội là sai rồi. Nếu Ngụy đại phu hầu hạ tốt thật, Tô di nương sao
lại dễ dàng gặp chuyện không may như thế? Muội muội hẳn là cũng biết
toàn bộ hi vọng của phụ thân đều đặt vào Tô di nương, há lại có thể để
một người ý phục không tinh hầu hạ Tô di nương? Muội muội thân là con
gái của Tô di nương, thì nên suy nghĩ nhiều hơn cho Tô di nương. Vả lại
không thể vì một chuyện nhất thời mà lưu lại tai họa ngầm. Nếu Tô di
nương xảy ra chuyện, đến lúc đó cũng không còn cơ hội hối hận nữa rồi."
Vân Nhược Tuyết mở to mắt nhìn Vân Thiên Mộng giả mù sa mưa hết ân
cần quan tâm lại tươi cười, trong lòng hận không thể nhào tới xé vun
khuôn mặt giả dối này của Vân Thiên Mộng. Lại thấy tay mình bị Vân Thiên Mộng nắm thì chán ghét ghê tởm muốn thu lại, nhưng Vân Thiên Mộng làm
như nhìn thấu ý nghĩ và động tác của nàng, hai tay càng dùng sức, giữ
chặt hai tay của Vân Nhược Tuyết làm cho nàng giãy cũng không ra.
Vân Nhược Tuyết ngẩng mạnh đầu nhìn Vân Thiên Mộng, đã thấy trong cặp mắt có ý cười kia đã bị thay bằng một mạt lạnh giá như băng tuyết,
khiến cho Vân Nhược Tuyết dường như bị đặt giữa chốn băng tuyết ngập
trời, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Mà Vân Thiên Mộng lại bình tĩnh liếc Vân Huyền Chi ở phía sau Vân
Nhược Tuyết, có chút dè dặt hỏi: "Phụ thân không biết con gái nói có
chính xác hay không?"
Vân Huyền Chi thấy hai tỷ muội này ở thời điểm mấu chốt biểu hiện ra
tỷ muội tình thâm, trong lòng lập tức thêm ấn tượng tốt về Vân Thiên
Mộng, vội vã gật đầu tán thưởng: "Mộng Nhi đúng là lo lắng chu đáo. Ngụy đại phu lát nữa đến phòng thu chi lấy tiền, sau này cũng không cần quay lại Tướng phủ nữa. Liễu di nương một lúc nữa hãy nói cho Triệu quản
gia, lại chọn một đại phu tinh thông y thuật tới, chuyên môn bắt mạch
cho Tô di nương."
Vân Nhược Tuyết thấy Vân Huyền Chi lên tiếng, sắc mặt nhất thời trở
lên hết sức khó coi, liếc vú Vương một cái, trong mắt hai người tràn đầy vẻ lo lắng không yên.
"Tướng gia, nô tỳ thấy đám nha hoàn bà vú trong Phong Hà Viên này sợ
là cũng không đủ tận tâm, không bằng cũng đổi đi một ít. Nô tỳ chọn một
số kẻ khôn khéo lanh lơi lại biết việc sang đây, miễn cho Tô di nương
lại xảy ra chuyện." Nhưng mối lo lắng của hai người vẫn chưa kết thúc,
Liễu Hàm Ngọc lại lên tiếng đề xuất rồi.
Trải qua chuyện lần này, Vân Huyền Chi cũng nảy sinh bất mãn với
những nha hoàn bà vú trong Phong Hà Viên này rồi, lúc này thấy Liễu Hàm
Ngọc nhắc nhở, đang muốn gật đầu, đã thấy Tô Thanh vén rèm lên, lô ra
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía hắn, ngữ
khí thê lương kêu: "Tướng gia, những nha hoàn bà vú này đều đã hầu hạ ta tận tâm tận lực. Lần này cũng là có nguyên do, mới khiến cho bọn họ
không kịp bảo vệ ta. Các nàng ở với nô tỳ đã lâu, cũng có cảm tình. Xin
Tướng gia chớ nên đổi các nàng đi."
Nói xong, khóe mắt Tô Thanh lạnh lùng đảo qua Liễu Hàm Ngọc cũng Vân
Thiên Mộng, trong lòng phẫn hận chửi rủa, hai tiện nhân này thấy mình
suy yếu như vậy liền kẻ xướng người họa muốn đem những người đáng tín
nhiệm bên mình đuổi đi hết.
Nhưng nàng cho dù có phải liều mạng này cũng không cho Vân Thiên Mộng cùng với Liễu Hàm Ngọc thực hiện được, nàng ngược lại muốn nhìn xem hai người các nàng còn có thể bày ra được trò gì nữa.
Mà nguyên một phòng nhà hoàn bà vú nghe thấy Liễu Hàm Ngọc nói xong
cũng đều quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin trước Vân Huyền Chi,
trong miệng cam đoan nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Tô Thanh, xin
Vân Huyền Chi đừng đuổi các nàng đến nơi khác.
Vân Huyền Chi thấy một màn chủ tớ tình thâm này, thì đứng dậy ngồi
vào bên giường dìu Tô Thanh tựa vào bên người hắn, hơi trách cứ nói:
"Ngươi hà tất phải phân tâm như thế, ngươi hiện tại chỉ cần để ý điều
dưỡng thân thể cho tốt, những chuyện khác ta sẽ để cho Liễu di nương lo
liệu."
Nhưng Tô Thanh lại hai mắt rưng rưng lắc đầu. giọng khẽ run run:
"Tướng gia, những người này nô tỳ dùng quen rồi, các nàng đều hiểu rõ
tâm ý của nô tỳ. Rất nhiều chuyện không cần nô tỳ phân phó các nàng đều
đã làm thỏa đáng. Nếu mà một lần nữa tìm đến những người không hợp với
nô tỳ, chẳng phải sẽ khiến nô tỳ cảm thấy ấm ức sao? Như thế ngược lại
sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mất."
Vân Huyền Chi nghe nàng nói có lý, thì nặng nề thở dài rồi mới mở
miệng: "Đã như vậy, cứ theo ý người đi. Chỉ là nếu gặp chuyện không may
thì ngươi cũng không thể thay đám nô tài này biện hộ nữa."
Nghe vậy, trong mắt Tô Thanh lập tức lộ ra vẻ cảm động, như chim nhỏ
nép vào người Vân Huyền Chi, khẽ khàng đáp một tiếng "Vâng!"
Liễu Hàm Ngọc nhìn một màn tình chàng ý thiếp trước mặt thì chỉ thấy
rất mỉa mai chua chát, lại nghe tới Vân Huyền Chi phủ định lời đề nghị
của mình, nhất thời trong lòng phẫn nỗ khó át, hai tay siết chặt khăn
lụa trong tay nghĩ biện pháp.
"Phụ thân, lúc này trong phủ tất nhiên là lấy di nương làm quan trọng nhất. Để miễn cho những kẻ không có mắt chạy vào Phong Hà Viên không
bằng cho Lưu hộ vệ phân công một đội thị vệ tới bảo vệ cho Phong Hà
Viện, tránh cho đến lúc nào đó lại xảy ra chuyện." Vân Thiên Mộng buông
hai tay Vân Nhược Tuyết ra, cười nhẹ giọng lên tiếng: "Tô di nương cũng
chớ chối từ thêm nữa. Mặc dù ngươi bảo vệ tốt đứa bé, nhưng khi Tướng
phủ có người mới, khó tránh có người xông tới chỗ ngươi, chúng ta vẫn
nên lấy cẩn thận đặt lên hàng đầu. Ngày thường, không được tự ý ra vào
Phong Hà Viên, như thế mới có thể bảo vệ tốt đứa bé."
Vân Thiên Mộng nói với vẻ mặt chân thành tha thiết cùng với ý cười
chân thành khiến cho người ta chỉ cảm thấy nàng là thật tâm quan tâm hai mẹ con Tô Thanh.
Nhưng chỉ có Tô Thanh trong lòng hiểu rõ, nụ cười này của Vân Thiên Mộng cất giấu phía sau sự hận thù cực đại.
Tô Thanh vừa muốn mở miệng cự tuyệt thì trong đầu bỗng hiện lên một
đoạn kí ức ngắn, đây rõ ràng là thủ đoạn mà trước kia nàng ta dùng để
đối phó với Khúc Nhược Ly, điều này làm cho Tô Thanh nhất thời trợn to
hai mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng, nhưng trên mặt của đối phương ngoài mỉm cười thì không có thêm vẻ gì khác. Chỉ là, nụ cười nhàn nhạt này
lại giống như mầm móng ác ma gieo vào trong lòng Tô Thanh, khiến cho
nàng trong lòng nảy sinh e ngại, không khỏi giơ hai tay che lấy bụng
mình.
Ngay trong khoảnh khắc Tô Thanh thất thần, Vân Huyền Chi đã đáp ứng đề nghị của Vân Thiên Mộng.
"Nếu như thế, con xin đi bái kiến bà nội. Khoảng thời gian vừa qua,
con ở phủ Phụ Quốc Công, đã thật lâu không thỉnh an bà nội rồi, con gái
xin phép đi trước."
Mà Vân Thiên Mộng lại không tiếp tục đuổi cùng diệt tận Tô Thanh nữa, ngược lại, cung kính thi lễ với Vân Huyền Chi liền dự định tới Bách
Thuận Đường.
Nhưng Vân Huyền Chi nghe nàng vừa nói như vậy, lại giao Tô Thanh cho vú Vương, đứng lên mở miệng: "Vi phụ đi cùng ngươi."
Vân Thiên Mộng tất nhiên là biết nguyên nhân, thì cũng không nói
nhiều, mắt lạnh liếc Tô Thanh một cái liền đi theo phía sau Vân Huyền
Chi rời khỏi Phong Hà Viên.
Hai người còn chưa bước vào Bách Thuận Đường thì từ bên trong đã
truyền đến một chuỗi tiếng cười vui vẻ, khiến cho Vân Huyền Chi chau
mày, trên người mơ hồ dâng lên một trận lãnh ý, lập tức không đợi bà vú ở gian ngoài thông báo liền sải bước vào gian trong.
Một phòng các tiểu thư thấy Vân Tướng đến liền lập tức ngưng lại ý
cười bên khóe miệng, mà Vân Huyền Chi cũng thu lại vẻ lạnh lùng khi nãy, đầy mặt ý cười nho nhã thong dong lại gần lão Thái thái, ôn hòa nói:
"Nhi tử thỉnh an mẫu thân. Các vị tiểu thư không cần khách khí."
Lão thái thái thấy Vân Huyền Chi không đợi hạ nhân thông báo đã tiến
vào, trong lòng nhất thời tức giận, dù sao hôm nay ở đây đều là các tiểu thư nhà quyền quý, Vân Huyền Chi sao có thể không để ý chuyện nam nữ có khác mà tự tiện xông vào. Nếu như vậy sau này còn ai dám nhận lời mời
tới Tướng phủ?
Nhưng sự tức giận của Lão thái thái còn chưa phát tác thì đã nghe
thấy một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến: "Cháu gái bái kiến bà
nội."
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Vân Thiên Mộng ưu nhã đi tới
trước mặt Lão thái thái, đợi vú Mễ lấy đệm quỳ đặt xuống trước mặt liền
chân thành quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái trước mặt lão thái thái
xong mới đầy mặt mỉm cười đứng lên.
Lão thái thái trăm triệu không ngờ hôm nay Vân Thiên Mộng lại trở về
Tướng phủ, còn chưa kịp phản ứng. Nhưng Vân Dịch Dịch thì đã cười đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, thân thiết ôm cánh tay Vân Thiên Mộng, vui vẻ
hỏi: "Đã lâu không gặp Đại tỷ tỷ rồi. Thân thể của Đại tỷ tỷ đã khỏe rồi sao?"
Lời vừa nói ra, nhưng thiên kim tiểu thư ở đây người nào cũng ánh mắt kì dị nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng lại mặt không đổi sắc, ý cười như trước khiến người ta không thể xoi mói. Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Vân Dịch Dịch đã
tự coi mình như Đại tiểu thư Tướng phủ, nhẹ nhàng đáp lời: "Đa tạ muội
muội quan tâm. Tỷ tỷ ở phủ Phụ Quốc Công vô cùng tưởng nhớ bà nội và
muội muội, nên đã năn nỉ lão thái quân cho về. Chỉ là đã lâu không thấy
muội muội, thực sự cảm thấy muội muội càng ngày càng sặc sỡ lóa mắt
rồi."
Lời đáp của Vân Thiên Mộng khiến trong mắt Lão thái thái hiện lên một chút không hài lòng, mà nụ cười trên mặt Vân Dịch Dịch thì lập tức cứng lại.
Vân Thiên Mộng nói thế rõ ràng chính là đang nói cho các vị thiên kim kia, Vân Dịch Dịch chỉ để ý sự hưởng thụ của mình, lại hoàn toàn không
quan tâm tới tỷ muội trong nhà, loại người bạc bẽo mức này, quả nhiền là không thể kết giao.
Mà những tiểu thư này cũng rõ ràng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của
Vân Thiên Mộng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vân Dịch Dịch cũng không còn thân thiết như trước, cặp mắt mang ý cười cũng dần nổi lên một tầng xa
cách, chọc cho Vân Dịch Dịch tức mà phải âm thầm cắn răng không thể phát tác tại chỗ.
"Nếu đã trở về, trước hết hãy về Khởi La Viên nghỉ ngơi chứ? Ngày
nắng nóng như thế này sao lại tới trước đây như thế? Cẩn thận chớ để bị
cảm nắng, đến lúc đó khó chịu chính là người tự tìm." Lão thái thái thấy Vân Dịch Dịch bại trận thì sắc mặt cũng có chút lãnh đạm đi, nói.
"Mẫu thân còn không biết lòng hiếu thảo của Mộng Nhi sao? Đứa nhỏ này vừa xuống xe ngựa đã la hét muốn tới bái kiến bà nội, chưa kể cơm chưa
còn chưa có dùng đã vội vã chạy tới." Vân Huyền chi tất nhiên là không
thể để cho lão thái thái ức hiếp Vân Thiên Mộng, thì cười tiếp lời.
Những thiên kim này thấy một nhà Vân Tướng đoàn viên thì đều đứng dậy nói cáo từ, chọc cho lão thái thái bất mãn một trận trong lòng, huống
hồ hiện tại trong phòng cũng không có người bên ngoài, nàng cũng không
tự làm khổ mình giương nụ cười trên mặt, ngồi thẳng âm trầm nhắm lại hai mắt, liên tục lần chuỗi tràng hạt trong tay.
Đối với vẻ lãnh đạm rõ ràng như thế của lão thái thái, Vân Thiên Mộng lại không để ý, khe khẽ ngồi xuống bên cạnh Vân Huyền Chi, yên lặng đợi Lão thái thái nói.
Thế nhưng, Vân Dịch Dịch ở một bên sớm đã khẩn cấp muốn nghe chuyện
hai tháng nay của Vân Thiên Mộng, nhất là chuyện của Vân Thiên Mộng ở
Hải Vương phủ đã truyền đi sôi sùng sục trong lòng các phủ, Vân Dịch
Dịch tất nhiên là hiếu kì vô cùng. Dù sao, bà nội cũng một lòng muốn gả
nàng vào Sở Vương phủ, nàng sẽ không cho phép Vân Thiên Mộng chạy đến
tranh đoạt vị trí Sở Vương Phi với nàng. ()
"Muội muội nếu thực sự hiếu kì với loại yến hội như thế này, lần sau
tỷ tỷ chắc chắn sẽ đưa ngươi đi theo." Vân Thiên Mộng thấy Vân Dịch Dịch đặc biệt háo hức với những loại yến hội thế này. Thì cười đáp lời,
khiến cho Vân Dịch Dịch lập tức ôm cổ của nàng vui vẻ không thôi.
Mà lão Thái thái thấy Vân Thiên Mộng bảo đảm như vậy, hai mắt đang
nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra, vẻ tức giận nơi đáy mắt dần dần thiếu đi
một chút, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng cũng thêm một tia thỏa
mãn, thầm nghĩ đứa cháu gái này cũng không đến nỗi nào, cũng không keo
kiệt như vậy thì hòa hoãn khẩu khí nhắc nhờ Vân Dịch Dịch: "Ngươi đứa
nhỏ này, chỉ lo vui vẻ, sao không nhớ cảm ơn đại tỷ tỷ của ngươi đi?"
Lão thái thái bên này thì vui vẻ rồi, nhưng trong lòng Vân Huyền Chi
lại không thể hài lòng được, hắn cũng nhìn thấu thủ đoạn của Lão thái
thái rồi. Nếu hôm nay Mộng Nhi không nói những lời này, sợ là lão thái
thái cũng không thèm đề ý đến Mộng Nhi đâu.
Nhưng lão Thái Thái cũng không tự giác được nàng quá mức tham lam rồi sao? Thân phận của Vân Dịch Dịch mà tới dự những yến hội như thế, chỉ
sợ là sẽ đánh mất thể diện của Tướng phủ. Sẽ khiến cho Tướng phủ bị cho
là vì không có người rốt cuộc lại ngay cả cháu gái của mình cũng lôi ra
cho đủ số.
Huống hồ, như yến hội của Hải Vương phủ há lại là chuyện mà các nàng
nói có thể tham gia thì tham gia? Những danh môn vọng tộc đưa đến thiếp
mời, đều là căn cứ vào thân phận của tiểu thư các nhà mà đưa vào danh
sách. Trước đây, tiệc mừng thọ của Cốc lão thái quân là đặc cách lắm mới không ngăn cản thân phận của Vân Dịch Dịch, nhưng lão thái thái lại coi sự khách khí của người ta làm như phúc khí của mình, lại khăng khăng
cho mình là một người cũng có máu mặt lắm.
Thấy Lão thái thái với Vân Dịch Dịch đã phấn khởi vui sướng đầy mắt,
Vân Huyền Chi mới cười nhạt nói: "Mẫu thân, đây cũng không phải là
chuyện mà Mộng Nhi có thể quyết định. Nha đầu kia thực sự có lòng, thấy
Dịch Dịch háo hức như thế thì mới hứa hẹn. Nhưng mỗi một thiếp mời đưa
tới các phủ đều có hạn chế về nhân số, đâu phải chuyện mà chúng ta có
thể quyết định. Nhưng mà, mẫu thân rời kinh thành nhiều năm như vậy sợ
là có chút mới lạ với những quy củ này rồi."
Vân Huyền Chi nói mà không thèm bận tâm đến tình cảm mẹ con, bởi từ
khi Lão thái thái mặc kệ không thèm hỏi đến chuyện sinh non của di nương thì Vân Huyền Chi sợ là đã thất vọng cực điểm đối với nàng rồi, không
hề hi vọng xa vời gì thêm vào chút tình cảm mẹ con kia nữa. Hắn cũng đã
nhận nuôi mẫu thân cùng với con cái của đệ đệ, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng cũng không thể bắt hắn dùng hai tay dâng cả tòa Tướng phủ này cho nữa.
Nghe được Vân Huyền Chi nói được tuyệt tình lạnh lùng như thế, lòng
dạ lão thái thái bỗng nhiên trầm xuống, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm
xuống, đầy mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vân Huyền Chi thật lâu
chưa từng mở miệng, mà Vân Huyền Chi đã đầy mặt lo lắng quan tâm nhìn
lại Lão thái thái, hai mẹ con bị cuốn vào trận chiến bằng ánh mắt đến
trời long đất lở.
Vân Thiên Mộng thấy tình cảnh bắt đầu khẩn trương lên, thì đứng lên
khom người hành lễ với hai người, lạnh nhạt nói: "Bà nội, phụ thân, Mộng Nhi hình như đã có chút cảm nắng, xin phép về trước Khởi La Viên ạ."
Hai người đồng thời ghé mắt, vẻ mặt cũng thay đổi, bầu không khí
giương cung bạt kiếm cũng đỡ đi đôi chút. Vân Huyền Chi gật đầu, ngữ khí quan tâm nói: "Chịu khó ở trong Khởi La Viên điều dưỡng, thiếu cái gì
bảo Liễu di nương bổ sung là được."
Vân Thiên Mộng dịu ngoan gật đầu, liền xoay người rời khỏi Bách Thuận Đường, vú Mễ, Mộ Xuân ở bên ngoài thấy nàng đi ra lập tức dùng một tán ô bằng giấy dầu che trên đầu Vân Thiên Mộng, che cho Vân Thiên Mộng không bị nắng gắt làm bị thương da thịt, ba người chủ tớ rảo bước tiến về
Khởi La Viên.
Sau khi Vân Thiên Mộng rời đi, Lão thái thái cũng cho Vân Dịch Dịch
về Thu Bích Cư của nàng, chỉ để một tâm phúc là vú Nhuế ở bên người, lúc này mới nhìn chằm chằm Vân Huyền Chi lạnh giọng mở miệng: "Xem ra nhi
tử là ngươi không chào đón bốn bà cháu ta đến Tướng phủ."
Nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Lão thái thái, Vân Huyền Chi lại nho nhã cười, mới mở miệng: "Những lời này của mẫu thân là có ý gì?
Chẳng lẽ là bởi lời vừa rồi của con mà nổi giận rồi? Nhưng con nói cũng
chỉ là lời nói thật, mẫu thân cứ nhanh chóng nhìn cho rõ hiện thực đi
thôi."
Nhưng những lời của Vân Huyền Chi chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh của
Lão thái thái, mà nàng thì đã tức giận đến mức xiết chặt tràng hạt trong tau, nếu không phải e ngại thân phận của Vân Huyền Chi là thừa tướng
thì chỉ sợ là đã ném chuỗi tràng hạt trong tay đi rồi.
Chỉ thấy Lão thái thái cố sức ổn định lại tâm trạng, hung hăng vò mấy hạt tràng xong mới mở miệng: "Đệ đệ của ngươi là kẻ không có công danh, ta tất nhiên phải vì ba đứa nhỏ kia mà mưu tính một phen. Bọn chúng
không sánh được với ba người tỷ muội Mộng Nhi có một phụ thân làm thừa
tướng là ngươi, lại còn có nhà ngoại thế lực hùng hậu. Nếu ngươi mà vì
chuyện như thế mà giận cá chém thớt tới bọn hắn, chẳng phải nói bụng dạ
thừa tướng ngươi hẹp hòi, ngay cả cháu ruột mình đều không dung được
sao?"
Những lời lẽ thấm thía này của lão thái thái, càng nói càng thương
cảm, vẻ mặt càng đau thương, nếu như là Vân Huyền Chi trước đây thì còn
có thể bị nhưng lời thành khẩn này của Lão thái thái lay động.
Nhưng hắn ngày hôm nay đã triệt triệt để để tuyệt vọng với Lão thái thái rồi.
Khi Lão thái thái đuổi người mà Liễu Hàm Ngọc phái đến khỏi Bách
Thuận Đường thì nàng có hay không nghĩ tới, đứa bé mang trong bụng Hoa
di nương cũng chính là cháu ruột của nàng?
Nhưng nàng rốt cục lại dùng một cái lí do buồn cười như vậy, giương
mắt nhìn hậu viện của hắn tranh chấp không ngừng, hại hắn mất đi một đứa con.
Nhưng lúc này, Lão thái thái rốt cuộc vẫn chỉ một lòng nghĩ cho con
cái của Nhị đệ, khiến trong mắt Vân Huyền Chi dần dần nổi lên ý cười
nhạt, lập tức lạnh lùng đứng lên nói: "Mẫu thân sau này nếu không có
việc gì thì nên chịu khó ở trong Bách Thuận Đường tụng kinh niệm phật
đi. Tướng phủ nếu muốn mở tiệc chiêu đãi tiểu thư các phủ, ta sẽ phân
phó Liễu di nương đưa thiệp mời, mẫu thân nếu lại lén mời người đến đây, sẽ khiến người khác nói Tướng phủ có vẻ rất không có quy củ."
Nói xong Vân Huyền Chi cũng không thèm để ý đến sắc mặt lão thái thái đã xanh mét. Bước thẳng ra khỏi Bách Thuận Đường liền lớn tiếng phân
phó Lưu hộ vệ phái người bảo vệ cho tốt Bách Thuận Đường, không cho phép lại phát sinh chuyện như hôm nay.
Mà Lão thái thì hai mắt chăm chăm nhìn vào tấm rèm che mà Vân Huyền
Chi đã dùng sức vén lên buông xuống, bàn tay cố sức ôm lấy ngực đau đớn, một tay lại dốc sức vỗ xuống mặt bàn, lớn tiếng mắng: "Nghịch tử, đây
là hắn muốn tức chết ta! Nghịch tử. . ."
Vú Nhuế cũng hoàn toàn không ngờ Vân Huyền Chi hôm nay lại khác
thường như vậy. Mà khi thấy lão thái thái tức giận đến mức mặt mày xanh
mét lập tức giúp nàng vuốt lưng thuận khí, miệng an ủi: "Lão thái thái
ngàn vạn lần không thể nổi nóng. Người cùng với Tướng gia là mẹ con, sao có thể bởi vì vài câu cãi vã mà dẫn đến chuyện bất hòa rạn nứt tình
thân? Huống hồ hôm nay Hoa di nương mất đi đứa bé, tâm trạng của Tướng
gia vì thế cũng không vui, Lão thái thái rộng lượng thông cảm cho hắn
đi."
Chỉ là vú Nhuế không khuyên thì thôi, một câu khuyên như vậy liền
khơi hết lửa giận trong lòng Lão thái thái lên, chỉ thấy nàng bỗng nhiên bật dậy. chỉ vào hướng cửa lớn mở miệng mắng: "Hắn cũng không nhìn xem
thân phận của ta là ai, muốn ta đi trông nom sự sống chết của một di
nương? Rõ ràng là hắn đang hạ nhục mẫu thân hắn rồi! Nhớ năm xưa ta mang thai mười tháng mới sinh hạ được hắn, đồng thời lại trăm cay nghìn đắng mới đặt được quan hệ thông gia với phủ Phụ Quốc Công. Nhưng hắn thì
giỏi rồi, công thành danh toại xong liền trở mặt, khó trách hắn có lắm
di nương như vậy, chính là không sinh ra nổi con trai."
Nguyền rủa xong, tâm tình của Lão thái thái xem như đã bình ổn rồi,
lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, tĩnh tâm, cẩn thận suy nghĩ lại
những lời hôm nay Vân Huyền Chi đã nói. Một đôi mắt nhiễm đầy lãnh ý,
lập tức kêu vú Nhuế lại gần phân phó: "Lát nữa tới Thu Bích Cư nói cho
Dịch Dịch, bảo nàng sau này chăm đến Khởi La Viên, tiếp xúc nhiều hơn
với Đại tỷ tỷ của nàng, chỉ có nhiều lợi mà vô hại."
Vú Nhuế thấy Lão thái thái phân phó như thế, trong lòng mới nhớ tới
những tiểu thư vừa rồi khi nhắc tới Đại tiểu thư thì trong mắt lộ vẻ rất khinh thường, thì lo lắng nói: "Lão phu nhân, Đại tiểu thư dù sao cũng
là người bị từ hôn một lần, để Tứ tiểu thư tiếp cận Đại tiểu thư sợ là
không tốt cho danh dự của Tứ tiểu thư."
Nhưng vú Nhuế vừa nói xong liền bị Lão thái thái hung hăng trừng mắt
một cái: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi không thấy được sau khi Vân Thiên Mộng bị từ hôn vẫn được Sở vương phủ cùng với Dung phủ ưu ái sao? Huống chi, ta cho Dịch Dịch đến cũng là có dụng ý khác, nàng nếu không tới
sao có cơ hội nhìn thấy Sở Tướng hay Sở Vương? Huống chi, tỷ muội các
nàng ở trong tiểu viện nhà mình gặp nhau, Vân Huyền Chi cũng không thể
nói thêm cái gì nữa."
Dứt lời, Lão thái thái bí hiểm nở nụ cười, nếu hắn phòng các nàng như phòng trộm, vậy mình cũng muốn nhìn xem hắn có phòng nổi hay không?
Trong Khởi La Viên, vú Mễ bước nhanh đi vào gian trong, thấy Vân
Thiên Mộng tắm rửa xong rồi, liền kề sát tai nàng thấp giọng nói: "Tiểu
thư, Tướng gia hạ lệnh, cho Lưu hộ vệ phái thị vệ tới bảo vệ Bách Thuận
Đường."
Nghe vậy, đôi tay đang vuốt tóc của Vân Thiên Mộng cũng không chút
nào dừng lại, nhưng khuôn mặt yêu kiều trong gương đồng lại hiện ra một
nụ cưới như hoa sen mới nở: "Phải không? Xem chừng chuyện hôm nay đã
kích thích phụ thân không ít đâu?"
Mà chính mình chẳng qua là bỏ thêm một câu vào giữa khúc mắc vốn có
của hai mẹ con kia, liền khiến cho Vân Huyền Chi có phản ứng lớn như
thế, xem chừng Lão thái thái lần này cố nhặt hạt vừng lại mất trái dưa
rồi.
Mà đúng lúc này, Mộ Xuân lại từ bên ngoài đi vào, hơi cúi người hành
lễ với Vân Thiên Mộng liền mở miệng: "Tiểu thư, Dung công tử phái hai
nha hoàn qua đây gặp người."
Vú Mễ lập tức nhìn về phía gương đồng, cùng Vân Thiên Mộng liếc mắt
nhìn nhau, mới thay Vân Thiên Mộng mở miệng: "Cho các nàng vào đi."
Mộ Xuân vâng lời đi ra, không mất nửa khắc đã dẫn hai nha hoàn chừng
mười lăm mười sáu tuổi đi vào, chỉ thấy các nàng nhìn thấy Vân Thiên
Mộng không trang điểm phấn son mà vẫn thanh lệ thoát tục như trước,
trong mắt đều là vẻ kinh diễm, lúc này mới cung kính hành lễ, nói: "Nô
tỳ Nghênh Hạ, Nguyên Đông, gặp qua tiểu thư!"