Sở Phi Dương tuy biết Vân Thiên Mộng đang đánh giá hắn, nhưng chỉ cười không nói, tùy nàng cẩn thận quan sát mình.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, bước chân khẽ động chắn giữa Vân Thiên Mộng và tên thích khách kia, chặn ánh mắt của Vân Thiên Mộng. Sau lại
thấy hắn lấy ra từ trong ống tay áo một bình sứ hoa văn ngũ sắc, lấy cái nút đỏ ra, bàn tay thô lỗ ác ý xé cái yến mỏng tang như cánh vẻ trên
người tên thích khách kia, trực tiếp đổ hết thuốc bột màu vàng trong
bình vào vết thương trên ngực hắn. Đau tới mức tên thách khách kia đầu
đổ đầy mồ hôi, lại quật cường cắn chặt răng không chịu mất mặt trước mặt kẻ địch.
Đợi thuốc bột màu vàng kia phủ hết lên vết thương dài gần một gang
ngang trên ngực tên thích khách rồi, Sở Phi Dương mới một lần nữa nút
chặt lại, thu bình sứ nhỏ về ống tay áo, xòe năm ngón tay, ác ý đè xuống miệng vết thương trên ngực tên thích khách, cũng không thèm quản tên
kia có chịu nổi hay không, lung tung xoa xoa rộng đám thuốc bột trên
ngực hắn. Điều này càng khiến cho tên thích khách đau muốn chết muốn
sống, một đôi mắt hung ác đầy hận thù nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, hận
không thể sống mãi nhớ kĩ tên ác ma này. . .
"Có bản lĩnh thì giết ta đi! Không cần phải nhục nhã ta như vậy!"
Trong không khí thoang thoảng hương thuốc bột nhàn nhạt, Vân Thiên
Mộng mặc dù không nhìn thấy "chuyện tốt" mà Sở Phi Dương đang làm, nhưng cũng biết hắn đang giúp tên kia thoa thuốc.
Nhưng mà, nghe tên thích khách gầm khẽ thế kia, chắc hẳn là Sở Phi
Dương lúc thoa thuốc dụng lực quá mạnh. Tên thích khách kia nếu không
phải đau đến phát điên thì sợ là cũng sẽ không nảy ra cái ý nghĩ không
muốn sống này.
Chỉ là đối với kẻ mang đến tai họa phiền phức cho mình này thì Vân
Thiên Mộng cũng không thừa sự đồng tình, thấy Sở Phi Dương đang đùa giỡn rất vui vẻ như thế, nàng cũng xoay người ngồi xuống chiếc bàn tròn bên
trong phòng, tự rót một chén trà nóng, thưởng thức tiếng hít sâu đau đớn liên tục của tê thích khách kia, cũng coi như là một loại lạc thú.
"Giết ngươi? Ngươi hôm nay đã cho Bổn tướng một đại ân cơ mà, bổn tướng há lại là một tên tiểu nhân lấy oán trả ơn?"
Sở Phi Dương hai mắt đầy ý cười nhìn chằm chằm tên thích khách nằm
bẹp trên giường, khóe miệng hơi cong lên. Lời hắn vừa nói khiến Vân
Thiên Mộng cũng không nhịn được mà quay sang nhìn bóng lưng hắn, trong
lòng không khỏi tràn đầy nghi hoặc, càng thêm hoài nghi động cơ của Sở
Phi Dương trong việc này.
"Ngươi quả thực là Tả tướng của Tây Sở, Sở Phi Dương."
Đối với việc Sở Phi Dương không hề giấu diếm thân phận của mình, tên
thích khách kia cũng cỗ nén xuống đau đớn trên thân, đôi môi tái nhợt
phẫn hận lên tiếng.
Mà Sở Phi Dương cũng chưa trả lời vấn đề này của hắn, chỉ nói: "Một lúc nữa sẽ tự có người tới đón ngươi."
Dứt lời, Sở Phi Dương cũng không thèm liếc hắn thêm một cái, xoay
người đi về phía Vân Thiên Mộng, học theo nàng ngồi xuống uống trà.
Vân Thiên Mộng thấy bộ dạng thập phần hưởng thụ này của hắn, đôi môi
mọng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tướng gia thật là có nhã hứng. Mới
rồi nghe Tướng gia nói ở trong xe ngựa, tựa hồ rất quen thuộc địa hình
nơi này. Nói vậy thì Tướng gia hẳn là khách quen của nơi này phải
không?"
Tiêu Đại vẫn đứng bên cạnh nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy, lòng đang
bình tĩnh nhất thời khẩn trương lên, ánh mắt không khỏi nhìn vẻ mặt của
Vân Thiên Mộng. Chỉ thấy trên mặt nàng vẫn giữ ý cười nhạt, thần sắc
thong dong bình tĩnh, thiếu loại biểu cảm mà hắn muốn thấy khiến trong
lòng Tiêu Đại không khỏi tràn đầy nghi ngờ, ánh mắt lại chuyển sang phía Sở Phi Dương.
Nhưng vẻ mặt của Sở Phi Dương lúc này lại càng thỏa mãn, hắn rót thêm một chén trà, khóe miệng trước sau vẫn giữ ý cười nhạt, ngón tay thuôn
dài khe khẽ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm mới chậm rãi mở miệng: "Vân tiểu thư nói đùa, số lần Bổn tướng đến đây còn không nhiều bằng số lần
bổn tướng ra vào Tướng phủ. Chẳng qua là hôm nay phải vì tên thích khách này điều tra một chút thôi."
"A, Sở Tướng thân là đại thần của Tây Sở, sao lại buông tha một tên
thích khách tập kích Hoàng cung? Đây chính là đội lớn mất đầu. Tướng gia từ trước tới nay đều là người nhìn xa trông rộng sao có thể hồ đồ đến
vậy?" Vân Thiên Mộng lại không cho phép hắn giả ngu đánh lừa, trực tiếp
hỏi thẳng vào vấn đề.
Mới vừa rồi xem tới ngữ khí với thái độ của tên thích khách đối với
Sở Phi Dương, chắc chắn hắn cùng với Sở Phi Dương là chưa từng tiếp xúc
qua, vậy thì sao Sở Phi Dương lại bỏ qua cho một tên thích khách giết
chết cung nữ, phóng hỏa đốt hoàng cung như thế chứ? Mà theo lời hắn thì
tên thích khách vừa giúp hắn một đại ân, là chỉ điều gì nhỉ?
Mơ hồ, Vân Thiên Mộng cảm thấy những chuyện này có liên quan đến
mình, như một chuỗi sự việc liên hoàn, mà Sở Phi Dương thì lại là nhân
vật mấu chốt trong toàn bộ mọi việc.
Mà Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng phản bác cũng chỉ cười, không
giải thích tại sao hắn cứu một tên thích khách, cũng không phản bác sự
nghi ngờ của Vân Thiên Mộng với mình, phảng phất như những lời ấy của
Vân Thiên Mộng không có chút quan hệ nào với hắn, hai mắt chỉ chằm chằm
vào nước trà xanh xanh trong chén, rất tao nhã uống thêm một ngụm.
Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương như vậy, biết người này không thể
dùng phép khích tướng để moi được tin tức, chỉ cần là chuyện Sở Phi
Dương không muốn nói thì dù cho có là đao kiếm kề cổ hắn cũng không chịu nhả ra tin tức.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa có tiết tầu,
Tiêu Đại nghe ra đó chính là ám hiệu do mình phân phó, thì khẽ bước ra
ngoài, chỉ chớp mắt sau đã thấy hắn dẫn Tiêu Sắc đi vào, khom lưng khẽ
nói vào bên tai Sở Phi Dương vài câu.
Vẻ mặt nhàn nhã của Sở Phi Dương lập tức ngưng trọng, Vân Thiên Mộng
thấy hắn tức khắc liếc mình một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt nghiêm
túc đó ngay, hơi gật đầu với Tiêu Đại, bình tĩnh nhìn về phía Vân Thiên
Mộng, cười nói: "Muộn rồi, ta đưa nàng về."
Vân Thiên Mộng thấy cặp mắt mang ý cười yếu ớt kia có một chút khác
thường, trong lòng căng thẳng. Một thứ dự cảm không may đánh vào lòng
nàng, cũng không quan tâm chuyện tên thích khách kia nữa, gật đầu đứng
lên, theo Sở Phi Dương đi ra ngoài Hương Phù Cư, lại ngồi vào trong xe
ngựa.
Tiêu Đại thấy hai người đã vào xe ngựa, thì cũng nhảy lên theo, một
nắm chặt dây cương một tay hung hăng rút roi quất lên mình ngựa vài cái, xe ngựa lập tức xuất phát, lao đi thật nhanh.
"Mới vừa có người đột nhập vào Hầu phủ, Hầu gia bị người đâm bị
thương." Hai người ngồi ở hai bên trong xe ngựa, Sở Phi Dương nhìn vẻ
mặt bình tĩnh của Vân Thiên Mộng, chậm rãi nói ra tin vừa nghe từ Tiêu
Đại.
Vân Thiên Mộng mạnh ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Thảo nào khoảnh khắc vừa rồi Sở Phi Dương liếc nhanh mình một cái, mà trong lòng mình cũng có một thứ dự cảm bất an lo sợ, thật không ngờ,
đúng là cậu đã bị đâm.
Nhớ tới tên thích khách vẫn còn đang ở thanh lâu, trăm mối băn khoăn
ngổn ngang trong lòng Vân Thiên Mộng, cũng có hàng ngàn lời lẽ không tìm được cách nào để nói ra miệng.
Ngoài tên thích khách kia, còn kẻ nào nữa trong buổi tối lắm thị phi này tới ám sát cậu chứ?
Hơn nữa thái độ đối nhân xử thế của Khúc Lăng Ngạo thường ngày dù
ngay thẳng chính trực, cũng không đắc tội với ai, ở cả triều đình lẫn
trong dân chúng đều được đánh giá vô cùng tốt. Hơn nữa còn có chỗ dựa
vững chắc là Thái Hậu này, lại có ai không muốn sống tới gây rắc rối cho phủ Phụ Quốc Công? Là ai to gan như vậy, lại chọn lúc biểu ca không có ở kinh thành mà đột nhập vào phủ ám sát.
Trong đầu từng điều nghi vấn liên tục tuôn ra, trong mắt Vân Thiên
Mộng mặc dù vẫn bình ổn, nhưng chỗ đầu lông mày thanh tú đã bất giác
nhíu lại từ lâu, hai tay giấu dưới lớp áo choàng đã hơi nắm chặt lấy
xiêm áo, hoàn toàn không biết mình đã đem vẻ lo lắng bày ra trước mặt Sở Phi Dương.
Vân Thiên Mộng lại nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy trên mặt hắn cũng
không còn vẻ tươi người thường ngày nữ, trong lòng càng căng thẳng, lập
tức nhẹ giọng hỏi; "Vết thương của cậu có nặng không?"
Hỏi xong Vân Thiên Mộng nín thở nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, cặp mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng hàm chưa vẻ khẩn trương ít thấy khiến Sở Phi
Dương có chút không đành lòng, rồi lại không thể không nói thật: "Thương sâu vào tận tim phổi, đã sa vào trạng thái hôn mê."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người nhất
thời đều ngưng tụ lại, một luồng khí lạnh trong nháy mắt chạy từ lòng
bàn chân lan ra toàn thân. Cố gắng hết sức ổn định lại tinh thần xong
mới bình tĩnh nói: "Đưa ta về Tướng phủ."
Nàng phải từ Tướng phủ xuất phát để tới phủ Phụ Quốc Công, bằng không lấy bộ dạng bây giờ xuất hiện trước mặt mọi người sợ sẽ khiến người
ngoài đồn bậy.
Khi biểu ca không ở trong phủ Phụ Quốc Công, cậu thì trọng thương hôn mê, trong phủ giờ chỉ còn toàn nữ quyến như lão thái thái. Mà cậu ba đã dọn ra khỏi phủ vẫn đang nhìn chằm chằm vào vị trí Hầu gia, tất nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Bản thân mình lại càng không thể để xảy
ra bất cứ sai lầm gì, miễn cho mấy người phía lão thái quân lại phải vì
mình phân tâm mà hao tổn tinh thần.
Sở Phi Dương biết nàng sốt ruột lại hiểu được mối lo ngại của nàng
thì lập tức bảo Tiêu Đại đang đánh xe một tiếng. Liền thấy xe ngựa phóng đi càng nhanh, nhưng một mũi tên lướt gió lao đi. Chỉ trong thời gian
nửa tuần trà đã tới một cái ngõ nhỏ. Nhưng Sở Phi Dương cũng chưa cho
Vân Thiên Mộng ra ngoài mà phân phó Tiêu Đại một tiếng, chỉ thấy xe ngựa khe khẽ lay động vài cái liền không thấy bóng dáng Tiêu Đại nữa.
"Có người mai phục xung quanh Tướng phủ?"
Cẩn thận như thế, nếu không phải vì Tướng phủ sớm có mai phục bốn
phía thì lấy khả năng của Sở Phi Dương đã sớm đưa nàng vào Tướng phủ."
Mà Sở Phi Dương chỉ lơ đãng giương môi, trong con ngươi bình tĩnh dần dần hiện lên chút sát khía, mới làm như bâng quơ mở miệng: "Chỉ là một
ít binh lính tôm tép thôi."
Nghe thế, Vân Thiên Mộng liền biết việc mình đoán là chính xác, mà
việc này có Sở Phi Dương giải quyết giúp, lại khiến nàng có thể bình tâm hơn một chút. Có thêm thời gian sắp xếp suy nghĩ cẩn thận lại về những
chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
"Tướng gia, được rồi." Lúc này, Tiêu Đại vừa đi đã trở về, đứng trước cửa xe ngựa, cung kính lên tiếng, Sở Phi Dương gật đầu với Vân Thiên
Mộng, thì lập tức kéo nàng tới, đưa Vân Thiên Mộng ra khỏi xe ngựa, sau
đó nhanh chóng lướt qua tường vây của Tướng phủ, đưa nàng vào gian trong của Khởi La Viên.
"Đa tạ!" Vân Thiên Mộng cởi xuống áo choàng khoác ngoài đưa cho Sở Phi Dương, lập tức thấp giọng nói tiếng tạ ơn."
Nhưng chỉ một tiếng này cũng khiến Sở Phi Dương cảm nhận được sự thật lòng của nàng, liền cong khóe môi, xoay người rời khỏi phòng.
Thấy hắn rời đi, Vân Thiên Mộng chậm rãi ngồi xuống bên giường, bình
tĩnh đem tất cả những nhân vật trong chuyện xảy ra ngày hôm nay lọc qua
một lần, cũng không hề hay biết phía chân trời đã dần sáng, bên ngoài đã lác đác truyền đến tiếng gà gáy sáng. . .
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Mộ
Xuân lo lắng đập của, Vân Thiên Mộng lập tức cởi áo khoác trên người ra, choàng lên vai, lập tức ngồi dựa vào thành giường, dùng giọng mũi ngái
ngủ mở miệng: 'Vào đi!"
Cửa phòng lập tức bị Mộ Xuân đẩy ra, Mộ Xuân đầy mặt lo lắng bước
nhanh tới trước mặt Vân Thiên Mộng, đặt chiếc giá nến trong tay đặt bên
giường, vội vàng mở miệng: "Tiểu thư, không hay rồi. Hầu phủ đã xảy ra
chuyện."
Vân Thiên Mộng xoa xoa hai mắt, chậm rãi mở miệng; "Xảy ra chuyện gì lại khiến ngươi hoảng hốt như vậy?"
Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng vẫn còn đang ngái ngủ, hơi mệt mỏi ra
rời, thì cúng cố gắng hít thở chậm lại, nhẹ giọng hơn: "Tiểu thư, mới
vừa rồi cữu phu nhân sai người tới nói, nửa canh giờ trước Hầu gia bị
đâm, mời người mau tới Hầu phủ."
"Cái gì?" Vân Thiên Mộng nhất thời cả kinh đứng lên, áo khoác choàng
trên vai bị động tác của nàng làm trượt xuống, rơi xuống đất. Mộ Xuân
thấy Vân Thiên Mộng sắc mặt tái nhợt, hẳn đã chịu kinh hách rất lớn mới
nhẹ giọng trấn an: 'Tiểu thư chớ gấp, Hầu gia có lẽ chỉ bị thương nhẹ
thôi."
Nhưng Mộ Xuân nào biết rằng, Vân Thiên Mộng sớm đã biết tình trạng
vết thương của Khúc Lăng Ngạo. Nhưng điều nàng quan tâm bây giờ là,
ngoài bản thân nàng biết chuyện này, còn có người nào trong phủ biết hay không?
"Giúp tat hay y phục." sắc mặt vô cũng nghiêm trọng, Vân Thiên Mộng thấp giọng lên tiếng.
Mộ Xuân cũng không dám lãng phí thời gian, tức khắc tới chỗ tủ quần
áo lấy ra một bộ quần áo màu trắng ngà hầu hạ Vân Thiên Mộng thay xong,
nhanh nhẹn giúp nàng búi một kiểu tóc đơn giản, cài lên một chiếc trâm
là xong.
Vân Thiên Mộng nhìn trong gương đồng thấy bộ trang phục quá mức giản
dị, nếu bị người thấy được, sợ là sẽ cho rằng mình vội chạy về phủ Phụ
Quốc Công chịu tang, thì tự tay lấy ra một cây kim bộ dao gắn hồng ngọc
trong hộp trang sức ra cài lên tóc, xong mới để Mộ Xuân dìu ra khỏi gian trong.
"Tiểu thư, lão nô cùng người đi nhé." Mà vú Mễ đứng trước mặt, trên
mặt đầy vẻ lo lắng lên tiếng đề nghị, nhưng Vân Thiên Mộng lại lắc đầu.
"Chuyện mợ sai người qua đây, trong Tướng phủ còn ai biết không?"
Thấy gian ngoài còn có Nghênh Hạ với Nguyên Đông, Vân Thiên Mộng biến
sắc, lập tức mở miệng hỏi Mộ Xuân bên cạnh.
"Cữu phu nhân sai bà vú thiếp thân của mình tới bào, vào phủ liền
trực tiếp tới thẳng Khởi La Viên của chúng ta. Sợ là Tướng gia cũng còn
chưa biết việc này đâu ạ."
Nghe Mộ Xuân nói như thế, Vân Thiên Mộng cũng thoáng yên tâm, hiện
giờ tính mạng của Khúc Lăng Ngạo đang bị đe dọa, tin ngày mà truyền ra
ngoài, chỉ sợ bất kể là ở trong lòng phủ Phụ Quốc Công hay trên triều
đình đều sẽ dấy lên một hồi phong ba.
Mà Quý Thư Vũ phái bà vú thiếp thân của nàng tới đây mời mình tới
đây, có lẽ cũng là vì không muốn tiết lộ tin tức nhanh như vậy.
Đã như vậy, Vân Thiên Mộng tất nhiên sẽ không cho phép chuyện này bắt đầu truyền ra từ Khởi la Viên của mình được.
"Chuyện ngày hôm nay, đều phải giữ hết ở trong lòng cho ta. Mặc kệ kẻ nào hỏi, suy đoán thế nào cũng không cho phép mở miệng giải thích, bằng không cũng đừng trách ta không lưu tình." Nhìn bốn người trước mặt, Vân Thiên Mộng lạnh lùng mở miệng.
"Vâng." Bốn người đồng thời trả lời.
"Vú, ngươi lưu lại trông coi Khởi La Viên, nếu có người qua đây hỏi,
chỉ nói bà ngoại ta hôm qua bị mệt, gọi ta về phủ Phụ Quốc Công một
chuyến." Vân Thiên Mộng cẩn thận nói với vú Mễ.
Mà vú Mễ thì cẩn thận nhớ kĩ lời dặn của Vân Thiên Mộng, nghiêm túc nói "vâng."
Lập tức, Vân Thiên Mộng chỉ Nghênh Hạ, Nguyên Đông theo sau mình cùng đi, bốn người các nàng được bà vú già nọ dẫn đường lên xe ngựa của phủ
Phụ Quốc Công.
Một đường không ai nói lời nào, trong xe trầm lặng như đêm, tiếng
bánh xe ngựa nghiền lên mặt đường đã lưu lại một chuỗi tiếng vang, nhưng là, càng tới gần phủ Phụ Quốc Công, trong lòng Vân Thiên Mộng lại càng
thêm khẩn trương, lo lắng.
Dù sao, tất cả tin tức của mình đều đến từ chỗ Sở Phi Dương, mà đã
qua hai canh giờ rồi, chỉ e tình hình bên trong phủ Phụ Quốc Công đã có
thay đổi lớn.
Phân tích như vậy, cặp lông mày của Vân Thiên Mộng lại càng nhíu chặt hơn.
Xe ngựa dần dần dừng lại, bà vú kia tự mình nâng Vân Thiên Mộng xuống xe ngựa. lập tức có người chuẩn bị tốt kiệu mềm rước tới, mời Vân Thiên Mộng ngồi vào xong thì lập tức đi về phía Thanh Tùng Viện của Khúc Lăng Ngạo.
Tuy là sáng sớm, nhưng trong phủ Phụ Quốc Công đã sớm có mấy nha hoàn gia đinh dậy dọn dẹp quét tước, bàn tay trắng nõn của Vân Thiên Mộng
khẽ vén lên màn kiệu, nhìn thấy vẻ mặt của những nha hoàn gia đinh này
cũng không khác nhiều so với thương ngày thì biết, chuyện Khúc Lăng Ngạo bị thương kia, đã bị lão thái quân phong tỏa, cũng thầm cảm thấy may
mắn về quyết định trước đó của mình.
"Biểu tiểu thư, Lão thái quân cùng với phu nhân, tiểu thư bây giờ đều ở trong Thanh Tùng Viện." Cách Thanh Tùng viện còn khoảng trăm mét, bà
vú vẫn trầm mặc suốt một đường đột nhiên nhẹ giọng nhắc nhở Vân Thiên
Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng cũng buông màn kiệu, cúi đầu đáp lại một câu: "Đa tạ vú."
Kiệu mềm vững vàng đặt xuống thềm Thanh Tùng Viện. Mộ Xuân vén rèm
kiệu lên, sau đó dìu Vân Thiên Mộng ra khỏi kiệu, cho tới bây giờ Vân
Thiên Mộng mới phát hiện trước cửa Thanh Tùng Viện đã có vài tên gia
đinh đứng đó, điều này khiến Vân Thiên Mộng không dấu vết nhíu lại mày,
xem ra việc này so với những gì nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
"Biểu tiểu thư, xin mời." Bà vú kia chỉ cúi đầu, dẫn Vân Thiên Mộng bước vào trong Thanh Tùng Viện.
Mới bước vào Thanh Tùng viện vài bước, đã nghe tới một trận mùi thuốc Đông y nồng đậm, mỗi một cửa đều có hai bà vú to khỏe đứng canh chừng.
Xem ra lão thái quân chuẩn bị như thế để phòng người nhân cơ hội tùy
tiện xông vào Thanh Tùng Viện.
Còn chưa bước vào buồng sưởi đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng
khóc nức nở. Đám nha hoàn vừa xốc lên rèm cửa thì Vân Thiên Mộng đã rảo
bước đi vào.
Lão thái quân đang ngồi ở bên giường, bên cạnh có Quý Thư Vũ đứng
cùng Khúc Phi Khanh. Mà Khúc Phi Khanh còn đang cầm khăn lụa vừa nghĩ
vừa lau nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp vốn hồng hào giờ đã hơi tái nhợt và mệt mỏi, xem ra từ khi Khúc Lăng Ngạo bị đâm đêm qua tới giờ, Khúc Phi
Khanh cũng chưa có lúc nào nghỉ ngơi, hai mắt sưng đỏ thâm quầng liền
biết là đã khóc cả đêm.
Thấy nàng tiều tụy như vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng đau xót, lập
tức tiến đến cầm lấy hai bàn tay Khúc Phi Khanh, nhẹ giọng nói: "Biểu
tỷ, ta tới rồi."
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng đến đây thì những giọt nước mắt
đang ngưng trên hốc mắt lập tức giàn dụa chảy xuống, nghẹn ngào nói được câu: "Mộng Nhi" thì không thể tiếp lời đươc nữa.
Vân Thiên Mộng nghe giọng Khúc Phi Khanh đã khàn khàn nói không ra
lời thì biết nàng đã khóc nhiều tới mất giọng, lại thấy bầu không khí áp lực trong phòng liền lập tức phân phó với Mộ Xuân đứng phía sau: "Mau
đưa biểu tiểu thư ra gian ngoài uống chen nước trắng làm dịu cổ họng."
Dứt lời liền đi tới trước giường hành lễ với Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ: "Mộng Nhi gặp qua bà ngoại, mợ."
Lão thái quân thấy Vân Thiên Mộng đến đây, lại thấy cử chỉ quan tâm
vừa rồi của nàng với Khúc Phi Khanh, trong lòng càng thêm ngổn ngang
trăm mối, lập tức cúi người nâng Vân Thiên Mộng lên, cảm thán nói: 'Mộng Nhi tới rồi à."
Vân Thiên Mộng lúc này mới thấy rõ thần sắc của Lão thái quân cùng
với Quý Thư Vũ, chỉ thấy trên vầng trán hai người lộ vẻ lo lắng, vẻ mệt
mỏi trên mặt hai người chỉ nhiều chứ không ít hơn so với Khúc Phi Khanh.
Nhưng lão thái quân đã từng kinh qua nhiều chuyện lắm, đối mặt tình
huống thế này so với tiểu thư khuê các như Khúc Phi Khanh này tất nhiên
sẽ trầm ổn lãnh tĩnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù sao, Lão thái quân cũng đã có tuổi, để nàng canh giữ bên
giường suốt một đêm, thân thể cũng không chịu được. Nhưng mặc dù như
vậy, nhìn đứa con trai duy nhất của mình thành như vậy, Lão thái quân
vẫn như trước cắn răng canh chừng bên giường của Khúc Lăng Ngạo, chỉ
ngây người ngồi chờ hắn tỉnh lại.
"Bà ngoại, người phải bảo trọng thân thể, phủ Phụ Quốc Công không thể không có người chủ trì đại cục." Thấy hai mắt Lão thái quân đã mờ cả
đi, mà cảnh một người mẹ già phải canh giữ bên giường con mình, ngóng
chờ con tỉnh lại càng khiến Vân Thiên Mộng đau lòng, nhận lấy bát canh
nhân sâm từ tay bà vú, dùng thìa bạc múc một thìa nhỏ đặt ở bên môi Lão
thái quân, nhu thuận chờ nàng mở miệng.
Quý Thư Vũ cũng đau đớn khổ sở, nhưng khi thấy Vân Thiên Mộng nghĩ ra được cách dỗ dành trấn an lão thái quân, trong lòng cũng không khỏi vui mừng. Dù sao Vân Thiên Mộng cũng nói đúng điểm mấu chốt.
Khi Trường Khanh đang ở chốn biên quan xa xôi, phu quân của mình lại
bị người hại thành như vậy thì toàn bộ phủ Phụ Quốc Công thực sự cần Lão thái quân đứng ra chủ trì. Bằng không dựa vào hành động của Khúc Viêm
mấy năm nay, nếu biết trong phủ cả hai người trọng yếu nhất đều ngã
xuống, sợ là sẽ lập tức xông tới giao lại quyền quản gia.
Nhưng toàn bộ tâm tư của Lão thái quân bây giờ đều đặt ở trên người
Khúc Lăng Ngạo, nhìn thấy bát canh trước mặt lại lắc đầu xua tay muốn
đẩy ra. Quý Thư vũ liền lập tức lên tiếng: "Mẫu thân, người đã trông coi suốt một đêm rồi, vẫn là nên dùng xong bát canh này rồi trở về Thụy lân Viện nghỉ ngơi một hồi thì hơn. Ở đây đã có con cùng Phi Nhi ở lại, lại thêm Mộng Nhi cũng tới rồi, xin người yên tâm đi."
Lão thái quân thấy các nàng mỗi người một câu khuyên nhủ mình, cũng
biết các nàng đều có ý tốt, dù mình có không đói bụng nhưng cũng há
miệng uống hết bát canh sâm kia, sau đó để cho đám nha hoàn bà tử dìu ra khỏi Thanh Tùng Viện.
"Không bằng mợ và biểu tỷ cũng đi nghỉ ngơi một hồi đi. Nơi này có
Mộng Nhi coi chừng rồi, sẽ không để cậu gặp chuyện gì ngoài ý muốn đâu
ạ." Thấy lão thái quân rốt cục cũng đi nghỉ, Vân Thiên Mộng nhìn cặp mắt hiển nhiên đã khóc hồi lâu của Quý Thư Vũ, thân thiết mở miệng.
Chỉ là so với Lão thái quân thì Quý Thư Vũ lại càng quật cường, nàng
kiên định lắc đầu ngồi xuống chỗ Lão thái quân vừa ngồi, nắm lấy bàn tay Khúc Lăng Ngạo đang đặt trước ngực, thản nhiên nói: "Không được, nếu
không nhìn hắn thì lòng ta không cách nào bình tĩnh được."
Nói xong, hai mắt Quý Thư Vũ ngây ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khúc Lăng Ngạo.
Cho đến tận lúc này, Vân Thiên Mộng mới nhìn rõ diện mạo của Khúc
Lăng Ngạo, hắn đang nằm trên giường như đang ngủ, nhưng sắc mặt trắng
bệch tái nhợt cùng với hô hấp cực kì yếu ớt lại từng giây từng phút nhắc nhở người khác rằng, sợi tơ sinh mệnh của hắn đang vô cùng mong manh,
không biết lúc nào có thể đứt mất. Thảo nào, Quý Thư Vũ lại không chịu
rời đi. Chỉ sợ lúc này trong lòng nàng so với vẻ đau lòng trên mặt còn
đau đớn hơn gấp bội. Nhưng thân là Hầu gia phu nhân, nàng phải duy trì
hình tượng phu nhân của nàng. Không thể để vì xảy ra chuyện này mà làm
rối mọi việc.
Thấy Quý Thư Vũ kiên quyết như thế, Vân Thiên Mộng cũng không tiếp
tục khuyên can nữa, chỉ yên lặng đứng bên người nàng, cùng nàng trông
chừng Khúc Lăng Ngạo.
"Phu nhân, thuốc của Hầu gia đã sắc xong rồi ạ." Nửa giờ sau, nha
hoàn thiếp thân của Quý Thư Vũ bưng một chén thuốc vừa sắc xong đi vào.
"Đưa cho ta đi." Vân Thiên Mông xoay người nhận lấy chén thuốc nóng
kia, dùng chiếc thìa khuấy nhẹ nước thuốc bên trong, làm chén thuốc
nguội đi một chút.
Mùi thuốc trong nháy mắt tràn ngập trong gian phòng.
"Tiểu thư, có thể để nô tỳ xem qua một chút không ạ?" Đúng lúc ấy,
Nghênh Hạ ngửi được mùi thuốc đi tới, nhẹ giọng nói ở bên tai Vân Thiên
Mộng.
Vân Thiên Mộng khẽ nâng mắt, thấy vẻ mặt Nghênh Hạ nghiêm túc, hơi
nhíu mày. Mà cặp mắt lúc nào cũng có ý cười kia lúc này đang chăm chú
nhìn vào bát thuốc trên tay mình, thì biết ngay bát thuốc này có vấn đề, lập tức giao lại cho Ngênh Hạ.
Nghênh Hạ tháo từ trên đầu xuống một chiếc trâm bạc, nhúng trong nước thuốc khẽ khẽ khuấy vài cái liền lấy trâm ra, chỉ thấy trên thân chiếc
trâm bạc ấy hiện ra một chút xanh nhạt. Trong lòng Vân Thiên Mộng nhất
thời hoảng hốt, đoạt lấy chiếc trâm trong tay Nghênh Hạ, nâng cao ra
phía sáng cẩn thận nhìn lại, lúc này mới hỏi: "Lượng độc này nặng tới
mức nào."
Nghênh Hạ thấy Vân Thiên Mộng lộ ra sát khí, lập tức trả lời: "Theo
phản ứng của trâm bạc, độc này cũng không nhiều, dùng vài lần cũng không chết người. Nếu không phải người tinh thông thuật dùng độc thì không
phát hiện được. Nhưng mà bây giờ, Hầu gia thân mang trọng thương, nếu
dùng loại độc này chỉ sợ không chịu nổi hai lần đã chết, thậm chí khiến
người ta không điều tra được nguyên nhân."
"Bọn chúng rốt cuộc gấp gáp không nhịn nổi như vậy, vội vã muốn lấy tính mệnh của phu quân ta!"
Quý Thư Vũ từ lâu đã chú ý tới tình huống bên này, phẫn hận mở miệng. Nàng từ bên giường đúng lên thì thân thể chao đảo, Vân Thiên Mộng hoảng sợ lao tới đỡ lấy nàng, quan tâm nói: "Mợ phải cẩn thận quan tâm tới
thân thể mình. Mặc kệ là ai muốn làm hại cậu, Mộng Nhi quyết sẽ không
cho phép bọn họ thực hiện được!"
Quý Thư Vũ nghe vậy nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy trên mặt nàng
hiện lên sự che chở đối với người thân, sự tức giận trong lòng rốt cuộc
hòa hoãn xuống một chút. Cảm động cầm lấy hai tay của Vân Thiên Mộng,
khổ sở mở miệng: "Mẫu thân trước đây cũng có lo ngại việc hai bên vì
chuyện tước vị mà phát sinh việc ám toán mới nói đến việc thành thân thì phải ra ở riêng. Cũng thật không ngờ mấy năm năm tam lão gia, tứ lão
gia vẫn thủy chung nhòm ngó vị trí Hầu gia Hầu phủ này. Hôm nay phu quân gặp chuyện không may, bọn họ đều đã nhịn không nổi, muốn bỏ đá xuống
giếng mà."
Vân Thiên Mộng thấy ngữ khí của Quý Thư Vũ có hơi kích động, liền
biết chuyện cậu bị đâm đã kích thích nàng quá mạnh, dìu Quý Thư Vũ tới
bên cạnh bàn ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an." Mợ không cần quá mức lo
lắng. Cậu là cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì."
Nha đầu kia của con có hiểu một chút y thuật, một lúc nữa đưa phương
thuốc của cậu cho nàng kiểm tra nếu có chỗ không ổn sẽ mời đại phu khác
trong kinh tới chẩn bệnh bốc thuốc. Chuyện cậu bị đâm là không thể khống chế được, nhưng việc sắc thuốc kê đơn thì chúng ta phải chắc chắn nắm
được trong tay mới không để cho kẻ khác nhìn ra sơ hở. Xin mợ hãy buông
lòng, chớ để lo lắng làm hao tổn tinh thần. bằng không để cho những kẻ
kia biết được chẳng phải là khiến người thân đau lòng mà kẻ địch thì
sung sướng sao? Mà không biết sau khi xảy ra chuyện thì đã mời đại phu
nào vậy ạ?"
Quý Thư Vũ thấy Vân Thiên Mộng như vậy, trong lòng ấm áp, cũng thu
liễm bớt vẻ ưu thương cùng tức giận, kể lại tỉ mỉ chuyện tối qua: "Hôm
qua, Thần Vương phái người qua đây lục soát xong thì cũng lui binh đi
nhà khác. Nhưng là tới nửa đêm thì khi cậu của con từ phòng đọc sách về
nghỉ ngơi, giữa đường thấy một bóng người, cậu con còn chưa kịp phản
ứng, bóng đen kia đã giơ kiếm đâm về phía hắn. Mà rốt cục vận khí của
cậu con không tốt, vẫn không tránh thoát khỏi một kiếm kia, trực tiếp
đâm thẳng vào thân thể. Lúc hắn ngã xuống, Thanh Tung Viện bắt đầu hỗn
loạn, bóng đen kia thừa dịp loạn mà chạy thoát khỏi hiện trường. mẫu
thân lập tức sai người tới quý phủ của Nhiếp Thái y, nhưng mấy ngày
trước Nhiếp thái y lại nhiễm phong hàn, đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Quản gia không có cách nào, thương thế của phu quân lại không thể để
cho ngoại nhân biết nên chỉ có thể tới các y quán nhỏ mời đại phu. Nào
ngờ lại suýt nữa khiến cậu con mất đi tính mạng?"
. . . .
Nói xong, Quý Thư Vũ không kìm được mà âm thầm rơi lệ, nếu không phải Mộng Nhi phát hiện ra sớm, sợ là Khúc Lăng Ngạo bây giờ đã là một cỗ
thi thể rồi.
Vân Thiên Mộng nghiêm túc nghe Quý Thư Vũ kể, trong lòng chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này tựa hồ như phát sinh quá trùng hợp.
Nhiếp thái y kia sớm không sinh bệnh, muộn không sinh bệnh lại cố tình ốm liệt giường đúng vào hôm nay.
Mà người đứng phía sau một màn này dường như là đoán chắc chắn phủ
Phụ Quốc Công sẽ không loan báo việc này, ngoại trừ mời Nhiếp thái y có
giao tình với Lão thái quân ra, sẽ tuyệt đối không mới Thái y hay đại
phu khác.
Thế nhưng, mặc dù phủ Phụ Quốc Công không mời Thái y thì kinh đô
nhiều y quán như vậy, kẻ đó làm sao biết được quản gia sẽ mời đại phu
của y quán nào? Chẳng lẽ có người theo dõi quản gia? Nhưng trong một
khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, kẻ đó sao có thể đồng thời mua chuộc gã đại phu đó được?
Tất cả mọi việc được thiết kế chu toàn chặt chẽ như vậy, khiến người
ta cảm thất vô cùng kì lạ, nhưng lại không thể nào tìm ra bất cứ sơ hở
nào, điều này khiến cho hai hàng lông mày của Vân Thiên Mộng nhíu chặt
lại.
"Mợ, về kế sách bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể trước tiên sàng lọc
những người đáng ngờ trong phủ. Về chuyện sắc thuốc cho cậu, nếu mợ tin
Mộng Nhi thì hãy đem chuyện này giao cho nha hoàn của Mộng Nhi đi."
Nhớ tới bát thuốc vừa nãy là nha hoàn hồi môn của mợ sắc, Vân Thiên
Mộng cũng chỉ có thể trước tiên từ đám hạ nhân này tìm ra kẻ khả nghi.
Quý Thư Vũ tất nhiên là tán thành lời giải thích này của Vân Thiên
Mộng, nhất ra trước đó cũng chính là nha hoàn của Vân Thiên Mộng phát
hiện được trong thuốc có độc, nếu nha hoàn kia có ý xấu, cũng sẽ không
vạch trần việc này, liền đồng ý chuyện này ngay.
"Phu nhân, Lão thái quân mời ngài tới Thụy Lân Viện, nói Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân đã tới trong phủ." Lúc này, nha hoàn bên người Lão thái quân đứng bên ngoài nhẹ giọng thông báo vào như vậy.
Vân Thiên Mộng cùng với Quý Thư Vũ hai mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ trong mắt của nhau.
Xem chừng, việc này nhất định có liên quan đến đám người Khúc Viêm,
bằng không phủ Phụ Quốc Công che giấu nghiêm mật như vậy, e là ngay cả
Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng không biết, bọn họ sao có thể biết được
nhanh như vậy, lại còn mới sáng sớm tinh mơ đã chạy qua đậy.
"Là ai cho bọn họ vào? Vân Thiên Mộng bất ngờ hỏi ra vấn đến này,
khiến QUý Thư Vũ không khỏi liếc nàng một cái, không rõ vì sao Vân Thiên Mộng lại hỏi như vậy.
"Hồi bẩm biểu tiểu thư, là quản gia dẫn hai vị lão gia cùng phu nhân
vào!" Nha hoàn kia cũng kính trả lời, lại khiến Vân Thiên Mộng khẽ nhíu
mày.
Nhưng chỉ trong nháy mắt Vân Thiên Mộng đã giãn hai hàng mi, cười nói với Quý Thư Vũ: " Mộng Nhi phụng bồi mợ đi tới đó gặp hai vị cậu cùng
mợ nha."
Quý Thư Vũ tất nhiên là bằng lòng đồng ý có Vân Thiên Mộng đi cùng,
không hiểu sao, ngoài Lão thái quân, phu quân cùng với hai đứa con trai
con gái của mình, thì Quý Thư Vũ cũng chỉ cảm thấy có duy nhất Vân Thiên Mộng là người đáng tin tưởng nhất. Có nàng ở bên cạnh, trong lòng liền
có thể bình tĩnh trở lại, liền gật đầu.
"Ngênh Hạ, Nguyên Đông, các ngươi canh giữ ở nơi này. Một con ruồi
cũng không cho phép lọt vào." Lập tức Vân Thiên Mộng hạ lệnh cho Ngênh
hạ và Nguyên Đông đứng phía sau.
Hai người thấy Vân Thiên Mộng lần này không chỉ trong dụng các nàng
mà còn đang khảo nghiệm sự trung thành của các nàng, tất nhiên là thấp
giọng thưa vâng, không có nửa điểm chậm trễ.
Vân Thiên Mộng tự tay dìu Quý Thư Vũ đi ra gian ngoài, đã thấy Khúc
Phi Khanh trong mắt ôm nỗi phẫn hận ngồi ở gian ngoài, có lẽ chuyện hai
người các nàng vừa nói Khúc Phi Khanh đích thị đã nghe được.
"Mẹ, Mộng Nhi, việc này thực sự có liên quan đến bọn họ sao?" Thấy
hai người đi ra, Khúc Phi Khanh đột nhiên đứng lên, lạnh lùng mở miệng.
"Phi Nhi, có một số việc nếu trong tay không có chứng cứ, mặc dù biết ai là thủ phạm cũng không thể tùy tiện nói ra miệng, miện cho bị đôi
phương cắn ngược lại một cái, biết không? Quý Thư Vũ thấy thần sắc kích
động của con gái, lập tức trầm giọng giáo huấn.
Lại thấy Vân Thiên Mộng ở bên người, đem mọi thù hận biến thành ý
cười yếu ớt nơi khóe miệng, Quý Thư Vũ không khỏi cảm thán trong lòng,
đến bao giờ Phi Khanh cũng có thể giống như Mộng Nhi, như thế nàng sẽ
không phải cái gì cũng phải lưu tâm đến nàng rồi.
Khúc Phi Khanh bị mẫu thân mình nói như thế, vành mắt lập tức hồng
lên, đang nghĩ để phản bác đã thấy Vân Thiên Mộng khẽ lắc đầu với nàng,
thì cắn mạnh môi dưới, nhịn lại những lời sắp nói ra miệng.
"Biểu tỷ, đi cùng chúng ta đến gặp bốn vị khách quý kia đi." Vân
Thiên Mộng cười với Khúc Phi Khanh, kéo tay nàng đi về phía Thụy Lân
Viện.
"Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu(1)!" Khi hai người sóng bước ra khỏi
Thanh Tùng Viện thì Vân Thiên Mộng lại kề sát tai Khúc Phi Khanh thấp
giọng nói một câu như vậy.
(1) tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: (小不忍則亂大謀) việc nhỏ không nhịn được thì làm hỏng kế hoạch lớn. (- Khổng Tử-)
Mới vừa rồi thấy thần sắc của mợ, hiển nhiên là vì lo lắng cho tính
cách của biểu tỷ quá mức thiện lương đơn thuần, mà lần này Vân Thiên
Mộng rủ nàng cùng tới Thụy Lân Viện cũng chính là muốn cho Khúc Phi
Khanh cơ hội rèn giũa. Dù sao cha mẹ cũng không thể che chở nàng cả đời, Khúc Phi Khanh phải học được thủ đoạn để sinh tồn. Sống trong chốn đại
gia tộc, quan lại phú hào này, nếu chỉ có lòng tốt cùng sự thiện lương
là trăm thiếu triệu thiếu. Nếu không muốn bị người khác hãm hại, chí ít
cũng phải học cách để tự bảo vệ mình.
Quý Thư Vũ cũng nhìn ra dụng tâm của Vân Thiên Mộng, cặp con ngươi có hơi ủ rũ nhất thời hiện lên nét tán thành sâu sắc.
Ba ngươi còn chưa bước vào nội thất của Lão thái quân đã nghe được
lời có ý gây sự kia của Đàm thị: "Mẫu thân hôm nay khí sắc không được
tốt lắm, lẽ nào vì chuyện gì mà thất thần ư? Con quen không ít danh y ở
kinh thành, không bằng để con mời người qua đây giúp mẫu thân viết vài
thang thuốc dưỡng thần nha."
Lão thái thái còn chưa tiếp lời, bên tai lại vang lên tiếng Khúc
Viêm: "Đúng vậy, mẫu thân lớn tuổi rồi, nhất định phải chú ý thân thể,
không biết đại ca đại tẩu hàng ngày chăm sóc phụng dưỡng mẫu thân thế
nào, vì sao trễ thế này còn chưa thấy bọn họ tới đây thỉnh an vậy? Nếu
mà ta và tứ đệ ở lại bên trong phủ, chắc chắn sẽ hầu hạ mẫu thân thật
chu đáo."
Khúc Phi Khanh ở gian ngoài nghe được bọn họ nhắc đến danh y, muốn
mượn lần này hại bà nội của nàng, lại thấy đôi phu thê kia bịa đặt gièm
pha về cha mẹ nàng như vậy, tức đến mức hai mắt đỏ lên. Nhưng lần này
nàng cũng không xúc động chạy ào đi, người lại hé nụ cười nhạt, cùng với Vân Thiên Mộng, hai bên trái phải dìu Quý Thư Vũ, đươc bọn nha hoàn vén rèm che lên rồi cùng bước vào.
"Tam cậu, tam mợ nói như thế thì đây đúng là lỗi của Mộng Nhi rồi.
Sáng sớm hôm nay Mộng Nhi đã tới thỉnh an bà ngoại, làm bà ngoại phải
dậy sớm, bây giờ đã bắt đầu thấy mệt mất rồi."
Vân Thiên Mộng vừa đi vào gian trong, vừa mỉm cười mà nói, hai mắt
nhìn chằm chằm bốn ngươì đang ngồi hai bên Lão thái quân. Đảo qua biểu
hiện trên mặt của bọn họ, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi cười
nhạt, bọn họ đúng là không buông tha cơ hội hiếm có này, biết rõ cậu hôm nay bị trọng thương, lại cố ý đề cập đến cậu, muốn vạch trần việc này.
Tâm tư ác độc như vậy thật quá mức đê tiện."
Bốn người kia lại thực không ngờ vào thời khắc này lại gặp Vân Thiên
Mộng, trong mắt bốn người đều hiện lên vẻ dị thường. Chỉ là Khúc Viêm
phản ứng lại nhanh nhất, chỉ thấy hắn mỉm cười, bộ dạng vô cùng hiền từ, ôn hòa mở miệng: "Không nghĩ tới Mộng Nhi hôm nay lại hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Lần trước Cảnh Thanh từ Hầu phủ về vẫn khen cháu mãi. Ta cùng với mợ cháu còn không, hôm nay vừa gặp thật là không thể không
tin được rồi. Chỉ là, Mộng Nhi đến Hầu phủ sớm như vậy, không biết đã
thỉnh an Lão thái thái của Tướng phủ hay chưa?"
Khúc Viêm nói vòng tới vòng lui, cũng chỉ để âm thầm châm chọc Vân
Thiên Mộng nhịn bợ Lão thái quân có quyền có tế, mà lãnh nhạt với Lão
thái thái có địa vị không bằng Lão thái quân. Cũng âm thầm mắng Vân
Thiên Mộng không nhớ mình họ gì, rõ ràng là con cháu Vân gia lại hết lần này tới lần khác lui tới phủ Phụ Quốc Công ton hót.
Lời này nghe tưởng như không có gì, nhưng một khi đã cân nhắc tinh tế một phen, lại hàm chứa nhiều điều như thế. Vân Thiên Mộng nghĩ thầm,
cậu mình tuy là Hầu gia, nhưng nói đến bản lĩnh tính kế người khác sợ là không bì kịp với Khúc Viêm. Cũng khó trách trước kia bà ngoại nhìn ra
điều này mà quyết định thành gia lập thất rồi thì ra ở riêng. Bằng không ngày hôm nay nếu giữ đám người Khúc Viêm sống trong phủ, sợ là cậu đã
phải chịu bọn họ ngầm hại từ lâu rồi.
"Mộng Nhi là một đứa có hiếu thảo. Huống chi Mộng Nhi là đứa con duy
nhất của Nhược Ly, đó chính là còn cháu của Hầu Phủ, trong lòng ta nàng
thậm chí còn là bảo bối hơn so với Trường Khanh và Phi Khanh!"
Lão thái quân không chấp nhận được kẻ khác đặt điều về Vân Thiên Mộng.
Mới vừa rồi nhìn thấy bốn người Khúc Viêm thì trong lòng đã không hài lòng, mà những lời ấy của Khúc Viêm lại càng khiến cho lòng thiên vị
của Lão thái quân dâng lên gấp bội.
Khúc Phi Khanh vừa nghe Lão thái quân nói thế, lập tức đi tới bên
người Vân Thiên Mộng, thân thiết kéo tay nàng cười nói: "Bà nội nói rất
đúng, Mộng Nhi nhu thuận hiểu chuyện, tất nhiên là rất được lòng người
khác rồi. Chỉ là hai vị thúc thúc, hôm nay sao không thấy mấy muội muội
vậy. Theo lý thuyết, các nàng tuy rằng không được sống bên trong phủ.
Nhưng cũng không thể phá quy củ của tổ tiên. Chuyện thỉnh an bà nội là
chuyện lớn, há có thể coi như không?"
Đàm thị thấy vị Đại tiểu thư Hầu phủ hôm nay lại có thể ứng đối linh
hoạt như vậy thì cặp mắt khôn khéo kia nhất thời quét về phía Vân Thiên
Mộng, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười mà rằng: "Cảnh Thanh à,
đứa nhỏ kia không cẩn thận nhiễm phong hàn rồi, sợ mang bệnh qua đây lây đến Lão thái quân nên mới không dám tới. Nhưng mà, chúng ta tới đã nửa
ngày, sao chỉ không thấy mỗi Đại ca vây? Đại tẩu, không biết giờ này Hầu gia ở đâu rồi?"
Quý Thư Vũ từ lúc tiến vào đã điều chỉnh lại được vẻ mặt của mình.
Nàng mỉm cười nhìn về phía Đàm thị, dịu dàng nói: "Đệ muội hôm nay sao
quan tâm đến phu quân như vậy?"
Lời này vừa nói ra, Đàm thị lập tức biến sắc, mặt trắng bệch ra vài
phần, âm thầm cắn răng, hận không thể cho Quý Thư Vũ một bạt tai. Cái gì mà "quan tâm" ? Lời này mà rơi vào tai người ngoài, mình sợ là đã bị
chụp một cái danh không tuân thủ nữ tắc rồi.
Nghĩ như thế, Đàm thị lo lắng nhìn về phía Khúc Viêm, đã thấy biểu
cảm của hắn rất thản nhiên, lúc này mới thoáng an tâm, nhưng cũng chỉ im lặng không dám nói nữa.
"Mẫu thân, là thế này. Gần đây, con gặp một chút vấn đề trong công
việc, muốn thỉnh giáo Hầu gia. Không bằng để Hương Liên với đệ muội ở
đây hầu mẫu thân nói chuyện phiếm giải buồn, con cùng với Tứ đệ đến
trước Thanh Tùng Viên gặp Hầu gia."
Khúc Viên mở miệng, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho Khúc Phú, hai người đồng thời đứng lên, toan đi ra ngoài.