Sở Vương Phi

Chương 78: Chương 78: Thần Vương kinh ngạc. Dạo thanh lâu tiêu giận




"Vân Thiên Mộng, ngươi dám ở chỗ này ngậm máu phun người sao! Bản quan khi nào lại dụng việc công để báo thù riêng? Hôm nay Thần Vương điện hạ phải phụng chỉ lục soát toàn bộ kinh đô, không thể bỏ qua bất kì hộ nào được! Bản quan cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu bắt được tên thích khách kia, liền lập tức đem đi hình bộ thẩm vấn! Ngươi vốn là thiên kim của nhà quan, lại không tuân theo thánh chỉ của bệ hạ, mà còn tìm mọi cách ngăn cản nói xấu bản quan, chắc không phải ở trong khuê phòng cất giấu cái bí mật không thể để ai biết đó chứ!" Ánh mắt Tô Nguyên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắc bén phóng thẳng về phía Vân Thiên Mộng, giữa mắt lộ rõ ra sát khí, ngay cả trên người hắn cũng tản mát ra một cổ sát khí, khiến đám nha đầu bà tử sợ đến nỗi phải thối lui liên tiếp, mãi đến khi ở phía sau Vân Thiên Mộng mới có thể thả lỏng người một chút.

Vân Thiên Mộng vẫn mang nụ cười nhạt, ánh mắt ngầm châm chọc, trông thấy Tô Nguyên đang ở trong viện của mình mà tỏ vẻ uy phong, trong lòng từ lâu đã giận lắm rồi, chỉ là lúc này càng không thể để đối phương chọc giận thêm, ngược lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh này lại khiến đám binh lính vẫn nghĩ tính tình vị tiểu thư Tướng phủ này cũng khó chịu như các tiểu thư của những phủ khác, nhìn thấy không khỏi kinh ngạc vô cùng. Ngoại trừ những Lão phu nhân, lão Thái quân của các phủ đệ quan lại từng trải qua phong ba bão táp có bản lĩnh gặp nguy không loạn tới mức này, thì Tướng phủ tiểu thư là người đầu tiên không sợ Tô đại nhân kia.

"Tô đại nhân quả là có tài luận biện, nhưng không có chứng cứ rõ ràng thì việc những điều mà đại nhân phán đoán suy luận ở trước mặt bao người đây, chỉ là đoán bậy mà thôi, làm sao có thể lên được ghế Hình Bộ Thượng Thư vậy? Huống chi, hôm nay người cầm thánh chỉ là Thần Vương điện hạ, Tô đại nhân chỉ đến hỗ trợ. Xin hỏi Tô đại nhân, ngài thân là quan văn, lại cầm trong tay thanh đao sắc bén xông vào bên trong hậu viện của Tướng phủ là ý gì? Là ỷ vào quyền hỗ trợ liền ở trong phủ khi dễ một đám nữ quyến nhu nhược hay sao? Tô đại nhân cũng dựa vào thứ quyền lực này để tự tung tự tác ở các quan phủ khác phải không? Bản thân tiểu nữ cũng muốn nhìn một chút, Tô đại nhân ở Vương phủ hay Hầu phủ dương oai giễu võ như thế nào." Âm thanh Vân Thiên Mộng bỗng nhiên lạnh dần, rồi lập tức một tràng chất vấn phản kích vang lên.

Có điều, song song với giọng điệu lạnh lẽo, vẻ mặt của Vân Thiên Mộng ngược lại trầm tĩnh như mặt nước, không thể nhìn ra nửa điểm gợn sóng.

Tô Nguyên từ lâu đã quá rõ bản lĩnh miệng lưỡi sắc sảo của Vân Thiên Mộng, sắp thấy hắn tức giận đến không khống chế được thì tình hình trở nên ngược lại, hắn giương đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng ở lầu các phía sau, cười lạnh nói: "Vân tiểu thư hà tất ở đây mà lãng phí thời gian của mọi người! Nếu trong lòng không thẹn, thì để chúng ta tiến vào lục soát một phen đi, khi đó tất cả chân tướng sự việc sẽ được công bố rõ!"

Nói xong, Tô Nguyên giơ tay phải lên làm một động tác, đám binh lính phía sau hắn ngay lập tức cầm đèn lồng lên, dự định xông vào Khởi La Viên.

"Đứng lại!" Vân Thiên Mộng hét lớn một tiếng, chỉ thấy nàng dằn mạnh bước chân về trước tiến thêm một bước, híp hai mắt lại chăm chú nhìn vào vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Tô Nguyên đang giả bộ hiên ngang lẫm liệt, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lúc này đám binh lính đã bị khí thế của Vân Thiên Mộng hù dọa đến sợ, nhất thời chỉ biết giương hai mặt nhìn nhau, không biết là tiếp tục cứng rắn xông vào Khởi La Viên hay là dừng lại ngay tại chỗ.

Dù sao, mới vừa rồi ở trong phủ, bọn họ cũng chỉ là tuân lệnh làm theo, có hướng vào trong viện nhìn đám gia quyến xung quanh vài lần, nhưng cũng không có đi vào quấy rối!

Lúc này, Tô đại nhân lại ra nghiêm lệnh bắt buộc bọn họ phải tiến nhập vào khuê phòng của Đại tiểu thư tướng phủ, việc này nếu để cho Tướng gia hoặc phủ Hộ Quốc Công biết được, không biết sẽ trị tội bọn họ như thế nào!

Bởi vậy, dưới tiếng hét lớn của Vân Thiên Mộng, mọi người đều thuận thế ngừng bước lại, giương mắt trông vào quyết định cuối cùng của hai bên.

Tô Nguyên thấy đã tới thời khắc này, Vân Thiên Mộng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, không chút thay đổi. Trong lòng hắn từ lâu đã thẹn quá thành giận dữ, liền trực tiếp đá cho gã binh sĩ bên cạnh một cước, mở miệng mắng một cách ngoan độc: "Đồ vô dụng, cứ thế mà sợ một con tiểu nha đầu tay trói gà không chặt, có phải muốn bản quan dạy làm như thế nào không? Nếu để cho thích khác chạy trốn, đừng nói đến cái đầu của các ngươi, đến cả cửu tộc cả nhà các ngươi cũng phải chôn theo."

Gã binh sĩ nọ bị Tô Nguyên đá cho một cái lảo đảo, thân thể mất cân đối rồi ngã về phía trước, mắt thấy sẽ va vào Vân Thiên Mộng cách đó không xa, bất chợt Nguyên Đông đang đứng phía sau Vân Thiên Mộng đang đứng thẳng người liến lắc mình một cái, đồng thời vươn hai tay khẽ chạm với đầu vai gã binh sĩ nọ, chỉ thấy nàng hơi dùng sức một chút, gã binh sĩ nọ lập tức quay một vòng trước mặt Nguyên Đông, cả người nhất thời văng ngược lại hướng về Tô Nguyên.

Tô Nguyên thấy thế tức khắc lui sang một bên, gã binh sĩ nọ không có vật cản, ngã ập đầu xuống mặt đất, bộ dáng vô cùng chật vật, chọc cho đám nha đầu bà vú ở Khởi La Viên đều cười trộm không ngừng.

Gã binh sĩ nọ mặt đỏ bừng bừng đứng dậy, lúc này trông thấy ánh ngoan độc của mắt Tô Nguyên liếc mình một cái, trong lòng gã nhất thời trở nên căng thẳng, nhanh chóng cúi đầu rồi chen vào hàng ngũ.

"Tô đại nhân muốn đánh mắng thuộc hạ cũng không cần phải ở trong Khởi La Viên của chúng ta mà hành sự, ta cũng không có thời gian nhàn rỗi mà xem ngươi bày ra quan uy, nếu không có chuyện gì, xin mời rời khỏi đây ngay!" Vân Thiên Mộng thấy Tô Nguyên không ngừng ỷ vào thế lực của Thần Vương ở trước mặt mình giở trò cáo mượn oai hùm, trong lòng cảm thấy phiền chán không thôi, khẩu khí càng trở nên lạnh lẽo.

"Vân tiểu thư gấp cái gì chứ? Chức trách của bản quan còn chưa làm xong, sao có thể lui binh đơn giản vậy, hay là mời Vân tiểu thư lui sang một bên, miễn cho một hồi đụng chạm phải trách tội tới người!" Nói tới đây, Tô Nguyên giật lấy đèn lồng trong tay gã thị vệ bên cạnh, mạnh mẽ lướt qua đám người, tiến nhập vào trong lầu các của Khởi La Viên.

Đám nha đầu bà vú mặc dù còn e ngại đám thị vệ, nhưng giờ phút này sự tình liên quan tới danh dự của tiểu thư, dù sao đều là chết, chẳng bằng liều mạng bảo toàn khuê dự của tiểu thư, dù có phải chết thì tin rằng Tướng gia sẽ đối xử tử tế với người nhà các nàng.

Nghĩ vậy, mười mấy nha đầu bà vú đồng thời bảo hộ quanh Vân Thiên Mộng, một vài người có không lo đến mạng xông lên phía trước, cùng với đám thị vệ phát sinh tình trạng giằng co xô đẩy, tràng diện nhất thời trở thành một mảng cực kỳ hỗn loạn, chỉ nghe tiếng đám nha đầu mắng to quát tháo cùng với tiếng quát quở trách của đám thị vệ hòa tại một chỗ, khiến cho đám binh lính đang kiểm tra ở nơi khác cũng chạy lại tràn vào Khởi La Viên, mà nguyên bản cách đó không xa Lưu hộ vệ chỉ huy đám gia đinh mang người của mình chạy tới Khởi La Viên, nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị người ức hiếp, liền rút trường kiếm bên người xông tới, tách đám người Tô Nguyên mang đến ra.

"Vân tiểu thư đây là muốn kháng chỉ sao?" Tô Nguyên thấy Vân Thiên Mộng dám công khai phản kháng, rồi thấy đám thị vệ bên người Vân Huyền Chi chạy nhanh tới bảo vệ Vân Thiên Mộng, lập tức nheo hai mắt lại, dùng giọng điệu đầy nguy hiểm hỏi.

Đáp lại là một tiếng hừ lạnh của Vân Thiên Mộng, chỉ thấy mặt trăng chiếu vào nét mặt Vân Thiên Mộng, đó là vẻ đẹp khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng không gì sánh được "Tô đại nhân cứ như vậy mà xông vào, chỉ trích thần nữ kháng chỉ, sao có thể bất công như thế? Hãy nghĩ mà xem, có khuê nữ nhà ai có thể chấp nhận cho ngoại nhân đi vào khuê phòng của mình được không? Xin hỏi Tô đại nhân có làm vậy hay không đối với Tô tiểu thư ở Tô phủ?"

Bị Vân Thiên Mộng trách móc một trận, Tô Nguyên trong chốc lát ngẹn lời, ánh mắt tràn đầy sát khí dồn thẳng vào Vân Thiên Mộng, thảo nào đám người Nguyệt Nhi Tô Thanh thua trong tay Vân Thiên Mộng, nàng quả thực quá thông minh giảo hoạt."

Mới vừa rồi, hắn cùng với Thần Vương một đường dọc theo từ Tây bắc đến Đông nam kiểm tra thử, quan chức của hắn thấp hơn Vân Huyền Chi, phủ đệ tất nhiên nằm ở phía Tây Bắc của Tướng phủ, trước khi vào tướng phủ thì tại nhà hắn là Tô phủ chỉ làm một chút qua loa, nhìn quanh vài cái rồi rút lui mà thôi.

Đối với câu hỏi của Vân Thiên Mộng, rõ ràng là đang chỉ trích hắn lơ là nhiệm vụ, bao che phủ đệ, hơn nữa đám binh sĩ bên mình hắn đều đi theo một đường từ đầu đến Tướng phủ hiện giờ, tự nhiên sẽ biết ở Tô phủ kiểm tra như thế nào, nhất thời khiến cho Tô Nguyên sững sờ không tìm được cách ứng phó.

"Xảy ra chuyện gì!" Lúc này, trước cửa Khỏi La Viên truyền đến một giọng nói lãnh khốc, mọi người sợ hãi lập tức cúi đầu thấp xuống, không dám hướng về phía nam tử đang chậm rãi tiến vào.

"Thần nữ tham kiến Thần Vương gia." Vân Thiên Mộng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hướng về phía Thần Vương đang tiến vào Khởi La Viên hành lễ, rồi khẽ xoay người đứng thẳng lưng lên, ánh mắt không hề né tránh lại ẩn giấu hàn ý nhìn về phía Giang Mộc Thần.

"Tô đại nhân, ngươi sao có thể mang nhiều người ở chỗ này mà lãng phí thời giờ! Nếu bị Hoàng Thượng biết được, ngươi có mấy cái đầu để chém hả?" Giang Mộc Thần quét mắt nhìn vào tình hình trong viện, lập tức hiểu rõ những chuyện vừa mới xảy ra, lại thấy Vân Thiên Mộng là tiểu thư khuê các đang đứng thẳng người trước mặt đám binh sĩ, mặc dù quần áo nàng chỉnh tề, nhưng có một chút tóc đen ở phía sau rối tung lên cũng đủ để lòng Giang Mộc Thần cứng lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng cấp tốc bắn thẳng về Tô Nguyên đang khúm núm một bên, lời nói chứa đựng lãnh ý kinh người.

Tô Nguyên vừa nghe giọng điệu của Giang Mộc Thần, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, con ngươi trong nháy mắt buông xuống, liếc qua Vân Thiên Mộng, chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn giữ vẻ băng lãnh nhìn hắn, khiến Tô Nguyên cảm thấy chính mình đúng là một con cá đang nằm trên thớt đau khổ, đầu óc trong phút chốc thấu hiểu thêm vài điều, tất cả hết thảy đều là Vân Thiên Mộng sắp đặt sẵn, đem động tĩnh Khởi La Viên khuấy động lên, đến lúc đó Thần Vương ở nơi khác chắc chắn sẽ theo tiếng mà đến.

Đã biết lần này theo Thần Vương đến đây lục soát vốn là Mao Toại tự đề cử mình(1), càng là người đứng mũi chịu sào khi mang người đến Khởi La Viên này, luôn nghĩ kế hãm hại Vân Thiên Mộng hoặc phá hư danh dự khuê phòng của ả, cũng không nghĩ đến con nha đầu đó lại giảo hoạt đến vậy, đưa Thần Vương tới đây tận mắt chứng kiến tình cảnh này.

(1) MAO TOẠI TỰ TIẾN Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)

"Lẽ nào đây không phải là mệnh lệnh của Vương gia? Tô đại nhân cứ hùng hồn tiến vào Khởi La Viên, thần nữ còn tưởng là do ý Vương gia đấy!" Vân Thiên Mộng mang khuôn mặt như ngọc ánh lên một tia cười nhạt, giọng điệu đầy kinh ngạc hỏi ngược lại.

Quả thật, sắc mặt Thần Vương đang căng ra nghe như vậy càng thêm khó nhìn, cặp mắt âm trầm tràn đầy giận dữ bẳn thẳng về phía Tô Nguyên, tựa hồ đang chờ lời giải thích của hắn, lại tựa như đã định tội cho hắn rồi.

Tô Nguyên thấy Vân Thiên Mộng không quên bỏ đá xuống giếng, tức khắc sợ đến hai đầu gối ập xuống đất, hướng về Thần Vương tỏ vẻ trung thành của mình: "Vương gia minh giám! Ty chức chỉ là muốn kiểm tra Khởi La Viên của Vân tiểu thư một lượt, không nghĩ sẽ quấy rầy đến việc sinh hoạt của tiểu thư, trong lòng ty chức có chút nghi hoặc, cho nên mới sai thị vệ tiến vào viện kiểm tra, nhưng tuyệt đối không có ý mạo phạm Vân tiểu thư."

"Nói bậy! Vương gia, Tô đại nhân rõ ràng là cường ngạnh mà tiến vào khuê phòng của tiểu thư! Tiểu thư chính là thiên kim trong khuê phòng, đừng nói là nam tử xa lạ tiến vào, ngày thường ngay cả bà vú quản sự của tiền viện nếu không được triệu kiến còn không được vào nữa! Tô đại nhân dùng trăm phương nghìn kế muốn phá hư danh dự khuê phòng của tiểu thư, lại có thể dùng cách hoang đường với lý do qua loa tắc trách hay sao, xin Vương gia hãy làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ!" Âm thanh Tô Nguyên còn chưa dứt, trong đám người liền vang lên một giọng thanh thúy.

Vân Thiên Mộng ghé mắt nhìn lại, phát hiện là Nghênh Hạ dùng lời nói của mình vạch trần sơ hở trong lời nói của Tô Nguyên, nghe thấy ngôn từ nàng nhạy bén thông minh, ý nghĩ rõ ràng, cùng với Nguyên Đông vừa mới xuất thủ chế phục gã thị vệ vừa nãy quả thật là hai nhân tài hiếm có, trong đôi mắt Vân Thiên Mộng, xuất hiện thêm vài phần tán thưởng.

Giang Mộc Thần nghe Nghênh Hạ giải thích xong, trông thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng có vẻ bị tái nhợt đi, mặt mày đang hứng chịu một chút mà ủ rũ, trong khi Tô Nguyên cả người ngập tràn lệ khí, ngay lập tức hiểu rõ ra, đích thực là do Tô Nguyên muốn gây chuyện lần này, muốn xuống tay với Vân Thiên Mộng, trải sẵn đường cho cháu gái bên ngoại của hắn đây.

"Tô đại nhân còn có gì để nói nữa không?" Một lời lãnh đạm vang ở trên đầu Tô Nguyên, làm cho thân thể Tô Nguyên không khỏi phải rung rẩy một trận, giơ ống tay áo lên xoa lấy xoa để mồ hôi lạnh đang tràn ra, bỗng nhiên trong đầu nghĩ ra một kế, tức thì mở miệng nói: "Vương gia, kẻ mà hôm nay bị Ô đại nhân đánh bị thương, trốn đi cùng lúc với Vân tiểu thư ra khỏi cung, bên trong xe ngựa còn lưu lại mùi máu tươi dày đặc nữa, lúc đó Vân tiểu thư giải thích là thân thể khó chịu. Vừa vặn ngay lúc chuyến này chúng ta có mang theo ngự y, không bằng để thái y bắt mạch chuẩn đoán cho Vân tiểu thư, xem coi có nói dối hay không."

"A! Nghĩ không ra Tô đại nhân lại là người tốt bụng hiểu người đến vậy!" Vân Thiên Mộng cười giận dữ, bộ dáng tươi cười chói lọi kèm theo lãnh ý bên trong khiến hắn sợ hãi, giống như lời ca ngợi hàm chứa sự châm biếm sâu đậm vậy.

Thần Vương nghe vậy liền nhìn về phía Vân Thiên Mộng, ánh mắt mặc dù băng lạnh, nhưng bởi vì lời nói của Tô Nguyên làm dấy lên một tia nghi ngờ. Y vẫy tay một cái, một gã thái y nhanh chống từ bên ngoài bước vào, thi lễ với Thần Vương rồi lên tiếng: "Vương gia có gì phân phó?"

"Thay Vân tiểu thư xem bệnh" Hai mắt Giang Mộc Thần nhìn chằm chằm vào biểu tình của Vân Thiên Mộng, mỗi chữ được nói ra của lời này làm cho vẻ mặt Tô Nguyên buông lỏng, lộ ra bộ dáng tươi cười thâm độc.

Vân Thiên Mộng vẫn không đổi sắc mặt, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi, bất qua, khi nàng ta một lần nữa nhìn vào Giang Mộc Thần, đôi mắt đẹp tựa như ảo mộng kia càng phát ra hàn khí dày đặc hơn, vẻ tươi cười càng nhiều hơn, mãi một lúc mới mở miệng nhẹ nhàng nói: "Vương gia, người trong viện khó giữ được miệng, xin hãy để thái y cùng thần nữ vào bên trong phòng bắt mạch, không biết có được không?"

Giang Mộc Thần nhìn vào bốn phía xung quanh, nơi này Khởi La Viên vốn không tính là rộng đang đầy ấp người, y phất tay để cho một phần thị vệ rời khỏi viện, sau đó mới gật đầu, nhấc chân muốn đi theo vị thái y vào lầu các, nhưng lại bị Lưu hộ vệ cản đường ngay trước mặt.

"Vương gia! Đây là khuê phòng của Đại tiểu thư nhà chúng nô tài. Xin Vương gia hãy dừng lại!" Mặc dù khí thế của Thần Vương rất đáng sợ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nhưng Lưu hộ vệ cũng biết rõ trách nhiệm của mình, tuyệt đối không thể để cho nam tử xa lạ hủy hoại khuê dự của Đại tiểu thư!

Nghe thấy tiếng Lưu hộ vệ đi đằng trước, Vân Thiên Mộng hơi nghiêng người nhìn sắc mặt như sắp tức giận của Thần Vương châm chọc nói: " Vương gia sinh ở nhà Đế vương, hẳn phải rõ lễ giáo nghi phạm. Tây Sở ta từ trước tới nay xem trọng khuê danh của nữ tử, nam nữ khác biệt không được để người đời đánh giá! Tuy rằng Vương gia là phụng chỉ lục soát nhưng cũng xin Vương gia tuân thủ lễ nghi. Vả lại Vương gia trước đó không lâu mới đạt được tâm nguyện trên đại điện, chớ nóng vội lần nữa kẻo tự chui đầu vào rọ."

Giọng nói của Vân Thiên Mộng mỏng đến lạnh lùng, trong lúc nắng hè chói chang lại thêm giương cung bạt kiếm này, khi rơi vào trong lòng mọi người, nghe vô cùng thư thái dễ chịu.

Thế nhưng sau khi Thần Vương nghe nàng nói nhưng lời này, khuôn mặt ngàn năm băng lãnh kia nhất thời nhíu lại mi, hai luồng ánh mắt sắc như chim ưng bắn về phía Vân Thiên Mộng, nhưng Vân Thiên Mộng từ lâu đã xoay người dẫn thái y đi vào lầu gác của mình.

" Vương gia, nếu người không vào, để vi thần. . ." Lúc này Tô Nguyên mới mở lời lấy lòng.

" Cút!" Không ngờ Thần Vương không hề nể mặt mà quát!

Tô Nguyên không khỏi giật bắn người, không nhịn được đánh baọ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thần Vương. Thấy hắn chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Vân Thiên Mộng. Cho dù Vân Thiên Mộng đã khép cửa phòng lại, Thần Vương mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa gỗ cũ nát kia.

" Tô đại nhân xin Ngài hãy ra ngoài trước!" Lúc này thị vệ thiếp thân của Thần Phong là Trữ Phong tiến lên, lôi Tô Nguyên rời khỏi bên người Thần Vương.

Trữ Phong từ nhỏ đã đi theo Giang Mộc Thần nên biết Thần Vương đang vô cùng tức giận. Nếu như không cẩn thận châm vào lửa giận đang âm ỉ trong lòng hắn, hậu quả cũng không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.

Còn Giang Mộc Thần hai bàn tay trong áo sớm đã nắm thành quyền, cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.

Hắn thật không ngờ hành động từ hôn của hắn lúc đầu lại có thể trở thành cái cớ cho Vân Thiên Mộng vin vào để ngăn cản thắn. Hắn lại càng không ngờ, Vân Thiên Mộng ngày nào còn quyết tâm tìm đến cái chết trên đại điện cũng không chịu từ hôn, hôm nay lại có thể đem chuyện đó nói ra một cách lạnh lùng và bình tĩnh đến vậy.

Hừ, cái gì mà nam nữ khác biệt? Nếu Vân Thiên Mộng quả thực để ý đến ánh mắt của người đời thì vì sao sau khi từ hôn không lấy cái chết để chứng minh?

Được lắm! Vân Thiên Mộng cho rằng như vậy là có thể ngăn cản bước tiến của hắn, cho rằng như vậy có thể làm hắn lùi bước buông tha? Nàng thực sự đã quá ngây thơ rồi.

Hắn thật muốn xem xem, giờ này nàng còn có thể giở trò gì.

Vân Thiên Mộng không biết hôm nay Sở Phi Dương và Vân Huyền chi bị Ngọc Kiền đế giữ lại trong cung bàn bạc về việc trùng tu lại Dưỡng Tâm Điện, sợ là không thể đến cứu nàng rồi!

Hai nắm đấm hơi buông lỏng ra, Giang Mộng Thần bất giác tiến lên trước vài bước, Trữ Phong chột dạ nhớ đến lời Thái Phi dặn trước lúc rời phủ, không được để Thần Vương đích thân kiểm tra đình viện của Vân Thiên Mộng. Nhưng hôm nay Vương gia không những vào trong viện của Vân tiểu thư, mà còn dự định tiến vào khuê phòng của tiểu thư nhà người ta, điều này không khỏi làm Trữ Phong lo lắng, vừa định mở miệng ngăn cản, thì ngoài cửa Khởi La Viên đã truyền đến tiếng những bước chân dồn dập.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vân Huyền Chi dẫn quản gia của Tướng Phủ vội vã đi vào Khởi La Viên, thấy Thần Vương cùng thị vệ đang ở trong vườn thì sắc mặt sa sầm ngay tức khắc, nghiêm mặt lạnh lùng nói: " Vương gia! Đây là ý gì? Là khi dễ Tướng phủ ta không có người chủ trì đại cục sao?"

Vân Huyền Chi lập tức tiến tới trước mặt Thần Vương, hai mắt chăm chăm nhìn Thần Vương, người lại chắn trước mặt Thần Vương ngăn cho hắn không đến gần lầu các, cơn thịnh nộ không chút nào kiềm chế.

"Tướng gia, Vương Gia là phụng chỉ lục soát, xin Tướng gia thứ lỗi!" Trữ Phong thấy Giang Mộc Thần mím môi không đáp lời Vân Huyền Chi, chỉ e tình cảnh lại một lần nữa trở nên khó xử, lập tức mở miệng giải thích.

"Phụng chỉ lục soát ư? Nhưng mới vừa rồi bổn tướng đi ngang qua phủ đệ khác, vẫn chưa thấy thị vệ tiến vào sân trong của tiểu thư, các phu nhân khác. Không biết Thần Vương đây là có lí do gì, cư nhiên hành động lỗ mãng không để ý đến khuê danh của Vân tiểu thư như vậy. Mặc dù Vương gia có không hài lòng với quyết định trước kia cũng không thể giận cá chém thớt! Như vậy há chẳng phải rất không phong độ ư?"

Lúc này từ xa truyền đến một âm thanh vô cùng lạnh lùng, chỉ thấy Sở Phi Dương sắc mặt u ám đi tới, không còn là vẻ mặt tươi cười mọi ngày, đám thị vệ ở đây chỉ cảm thấy hôm nay Sở Tướng so với Thần Vương băng lãnh hơn, thứ sát khí toát ra từ sâu trong xương tủy ấy từ khi hắn bước vào Khởi La Viên thì không ngừng tản ra bốn phía! ! !

(BD: Hí hí. Xông vào khuê phòng vợ anh. . . anh không thiến mới là lạ. . . :nhamnho: )

Bị hai người này cùng lúc tấn công, Thần Vương mặt không đổi sắc, lập tức đáp trả: " Sở Tướng cùng với Vân Tướng hôm nay không phải đều bị Hoàng Thượng giữ lại trong cung sao?"

" Hừ, nếu bổn tướng chưa trở về Tướng phủ, e là Thần Vương thật muốn lật tung Tướng phủ lên rồi!" Vân Huyền Chi hừ lạnh một tiếng đầy châm chọc! Nhưng trong lòng e ngại không ngớt, ngày hôm nay thân phận Vân Thiên Mộng càng trở thêm cao quý như vậy, hắn tuyệt nhiên không thể để cho nữ nhi này chịu ủy khuất. . .

Huống chi Thần Vương chính là kẻ đầu sỏ làm hại Vân Thiên Mộng bị người đời chế nhạo, Vân Huyền Chi càng không thể có sắc mặt tốt được.

Còn Sở Phi Dương không nói lời nào, đi tới dưới tán cây trong hoa viên, hai tay ôm ngực tựa vào thân cây, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Thần Vương.

"Bịch bịch bịch. . ." Đúng lúc này thái y mới rời khỏi phòng, kéo vạt áo bước xuống cầu thang đi tới trước mặt Thần Vương, khẽ lắc đầu, sau đó mới thấp giọng trả lời : Vương gia! Vân tiểu thư đích thị là thân thể khó chịu."

Nghe vậy, ánh mắt Giang Mộc Thần bỗng dưng trầm xuống, đôi môi trong khoảnh khắc mím chặt, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn gian phòng nọ, khẽ nói với Vân Huyền Chi câu quấy rầy thì phất tay ra hiệu cho thủ hạ rời đi.

"Thần Vương đã lục soát tỉ mỉ qua rồi chứ? Nếu như trở lại lần thứ hai, mặc dù là Vân Tướng đồng ý, bổn tướng cùng với Sở vương phủ cũng sẽ không thể ngồi yên không nhúng tay vào đâu!" Đúng lúc đó, Sở Phi Dương vẫn đang bị bóng cây che khuất lại lạnh lùng lên tiếng.

Giang Mộc Thần quay đầu nhìn lại chỉ thấy Sở Phi Dương toàn thân hắn bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có những tia sáng nhỏ từ ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi xuống một bên khuôn mặt hắn, họa lên ý cười vô cùng lạnh giá và tàn nhẫn khiến Trữ Phong đứng sau Thần Vương trong lòng hoảng hốt, không khỏi cảnh giác hơn với Sở Phi Dương.

Giang Mộc Thần lại chỉ liếc mắt nhìn qua Sở Phi Dương rồi chuyển mắt, cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi Khởi La Viên.

"Ngươi khẳng định là trong phòng của nàng không giấu người?" Đi ra khỏi Tướng phủ Thần Vương ngồi trên lưng ngựa, thấp giọng hỏi Thái y.

"Hồi bẩm Vương gia ty chức khẳng định, trong phòng Vân tiểu thư không có người ngoài! Có điều lạ là Vân tiểu thư tuy thân thể khó chịu nhưng trong phòng dường như có mùi máu tươi! Chỉ là vi thần không biết nó từ đâu mà ra!" Vị thái y nọ cũng cưỡi một con ngựa, khẽ bẩm báo những phát hiện của mình.

" Trữ Phong!" Giang Mộc Thần lập tức gọi Trữ Phong ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng phân phó, liền thấy Trữ Phong chọn mấy người khôn khéo có khả năng trong đám thuộc hạ lập tức quay về hướng ngược lại!

" Hôm nay đa tạ Sở Tướng! Cũng nhờ chuyển lời tới Vương gia, đa tạ người chỉ điểm." Lúc này Khởi La Viên rốt cục yên tĩnh trở lại, Vân Huyền Chi để cho Lưu hộ vệ lui ra, còn mình tự thân tới trước mặt Sở Phi Dương nói lời cảm tạ.

Mới vừa rồi khi hắn cùng với Sở Phi Dương ở trong cung với Ngọc Càn đế thương thảo việc tu sửa Dưỡng Tâm điện, thì người bên cạnh Sở Vương là Tiêu Đại cầm lệnh bài của Sở Vương đi suốt cả đêm để tiến cung, rồi mời mình cùng Sở Phi Dương ra khỏi hoàng cung, đồng thời báo lại tất cả những sự việc xảy ra ở Tướng phủ.

Nếu như mình đến chậm một bước, sợ là binh sĩ sớm đã chạy vào khuê phòng của Mộng Nhi, hủy hoại cả đời nàng.

Nghĩ như thế, Vân Huyền Chi cảm thấy rất hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh, bởi vậy mà càng thêm cảm kích Sở Vương và Sở Phi Dương.

Còn Sở Phi Dương đã sớm đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia, khoát tay bảo Vân Huyền Chi dừng lại, liền đi ra khỏi Khởi La Viên.

"Ta không muốn bị ngươi liên lụy, cũng không muốn ngươi tự tìm đường chết. Lần cứu mạng này, xem như ngươi nợ ta. Nhưng mà làm ơn lập tức rời khỏi đây!" Vân Thiên Mộng nhìn rương gỗ bị máu trên người hắn làm bẩn, trong mắt xẹt qua một tia tiếc xót, nhanh chóng trầm giọng lên tiếng.

Nam tử kia tất nhiên là nhìn thấy vẻ xót xa chợt lóe trong ánh mắt của Vân Thiên Mộng, hắn dù chỉ có thể thều thào thở hắt ra lại vẫn giữ một bộ dáng cao cao tại thượng, đôi môi tái nhợt cố hết sức nặn ra nụ cười suy yếu đầy vẻ châm chọc: "Thật không ngờ thân là nữ nhi của Thừa Tướng mà còn keo kiệt như vậy. Cũng chỉ là một cái rương gỗ bằng đàn hương mà thôi, lại có thể tiếc rẻ đến mức này. Đúng là khó tới chốn thanh nhã được."

Vân Thiên Mộng cũng không có thừa thời gian đấu võ mồm với hắn.

Dù sao, Thần Vương lui binh cũng không phải là vì đã xóa bỏ được hoài nghi về mình, mà là do Vân Huyền Chi cùng với Sở Phi Dương đồng thời xuất hiện, khiến Thần Vương hiểu rất rõ việc này rất phiền phức nên mới tạm thời lui binh, lấy lùi làm tiến.

Mà theo vẻ cẩn thận quan sát khuê phòng của mình của gã Thái y kia thì xem ra, hắn đã nhận ra cái gì rồi, chỉ sợ khi hắn tìm ra được đầu mối đã báo cho Thần Vương, còn bên ngoài Tướng phủ chắc chắn đã có người của Thần Vương mai phục từ lâu rồi. Kẻ này nếu không sớm đưa được ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến mình rước phải họa sát thân.

Nghĩ tới đây, tay của Vân Thiên Mộng thêm dùng sức, đau đến mức gã nam tử kia phải hít sâu một hơi, hai mắt càng thêm bặm trợn trừng trừng Vân Thiên Mộng, nếu không phải sợ đánh động người khác, sợ là hắn đã sớm phát ngôn ra mấy câu chửi mắng tục tĩu rồi.

"Cần giúp không?" Sở Phi Dương rốt cục không thể đứng nhìn thêm được nữa, thấy Vân Thiên Mộng lấy hết sức bình sinh cũng kéo không ra nổi, liền từ trong góc tối đi ra, lên tiếng hỏi.

Mà cặp mắt nhiễm chút ý cười kia khi nhìn đến tay Vân Thiên Mộng đang túm lấy vạt áo của gã nam tử nọ thì đột nhiên tối lại, rồi nhanh chóng khôi phục trở lại như ban đầu, cười đi về phía Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng từ sớm đã quen với chuyện Sở Phi Dương lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ. Huống chi, vừa rồi, ngay từ khi thấy Sở Phi Dương cùng Vân Huyền Chi bước vào Khởi Là Viên, nàng đã biết chắc hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Khởi La Viên như vậy, lúc nãy cáo biệt với Vân Huyền Chi, e là cũng chỉ trốn ở trong xó xỉnh nào đó thôi.

Chẳng qua, bây giờ thấy bộ dạng phấn chấn hào hứng này của Sở Phi Dương, nhìn không ra vẻ tức giận ban ngày. Điều này thực khiến Vân Thiên MỘng có chút giật mình. Vốn tưởng Sở Phi Dương vì nguyên nhân nàng không nghe lời hắn, tùy ý ra phủ mà tức giận một chút. Không nghĩ tới mới qua nửa ngày hắn lại đã đến.

Có một thứ cảm xúc nói không lên lời quanh quẩn trong lòng Vân Thiên Mộng, mặc dù không hi vọng Sở Phi Dương này đến, những hắn đến rồi lại có thể giúp nàng giải quyết đại phiền toái, chí ít thì việc đưa một đại nam nhân ra khỏi Tướng phủ cũng là một chuyện tốn sức. Huống hồ, tình hình bên ngoài Tướng phủ như thế nào, cũng cũng không có nắm chắc mười phần có thể ứng phó được.

"Đây là thích khách, giao cho ngươi! Không liên quan tới ta." Lập tức thu tay vào trong vạt áo, Vân Thiên Mộng phủi phủi hai tay, lập tức rũ bỏ mọi quan hệ với nam từ trong hòm, chọc cho gã nam tử kia tức đến trợn mắt.

Chỉ là, khi Vân Thiên Mộng thả hắn ra dùng lực quá mạnh. Chỉ nghe thấy "rầm!" một tiếng, gáy của nam tử kia lập tức đập mạnh vào thành rương gỗ. Hắn đau tới nhe răng trợn mặt mà không kêu lên được, chỉ có thể đỏ mắt trừng trừng Vân Thiên Mộng.

Mà cả đêm Vân Thiên Mộng thì đã bị ánh mắt hắn nhìn như thế vô số lần rồi, cũng đã đạt đến cảnh giới miễn dịch nhất định, chỉ thấy nàng xòe tay nhún vai: "Ta không cố ý đâu nhé!"

Sở Phi Dương nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, thấy nàng đã khôi phục lại khỏi vẻ khẩn trương căng thằng vừa nãy thì lập tức lên tiếng: "Tiêu Đại, khiêng người đi!"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy từ trong một góc khác trong phòng bất ngờ có một nam tử đi ra, đúng là đại thị vệ bên người Sở Vương – Tiêu Đại.

Tiêu Đại bước nhanh tới chỗ rương gỗ, túm gã nam tử bên trong ra, khiêng hắn trên vai xong lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ lầu ai, bay về phía tường cao của Tướng phủ. Động tác cực kì nhanh nhẹn mà Vân Thiên Mộng chưa từng thấy qua bao giờ.

"Muốn cùng đi xem sao không?" Sở Phi Dương đã đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, lên tiếng dụ dỗ.

"Tướng gia nói đùa, kia là kẻ chẳng có liên qua gì đến thần nữ, thần nữ việc gì phải để ý? Nếu Tướng gia không có chuyện khác, mời ngải đi cho!" Vân Thiên Mộng sao có thể không nhìn ra được ý đồ của hắn, chỉ có điều giằng co đến nửa canh giờ, nàng cần thời gian để sắp xếp và suy ngẫm lại hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh.

Nhưng Sở Phi Dương thậm chí không thèm có nửa điểm tức giận đối với lời cự tuyệt của nàng, người lại thảnh thơi mở miệng: "Hắn ta đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ nàng định tiện nghi cho hắn? Huống chi, nàng ngay cả hắn là ai cũng không biết, sao có thể đòi lại tất cả món nợ ngày hôm nay?"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phi Dương, chỉ thấy trên mặt, trên khóe miệng và nơi đáy mắt đều lộ rõ ý cười. Lại cẩn thận nhắc lại ý tứ trong lời hắn vừa rồi thì trong lòng chợt kinh hãi, lẽ nào hắn thực sự không muốn giao tên thích khách kia cho Thần Vương?

Sở Phi Dương cũng không đợi Vân Thiên Mộng kịp suy nghĩ cho cẩn thận hơn, nhân cơ hội nàng lơ là mà kéo mạnh nàng vào trong lòng, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng, nương dưới ánh trăng yếu ớt theo đường Tiêu Đại vừa đi mà lướt qua tường cao của Tướng phủ một cách dễ dàng. Đặt nàng vào trong một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, lập tức chạy về một nơi mà Vân Thiên Mộng không biết. . .

"Ta cảnh cáo người. . ." Bên trong xe ngựa, thích khách kia mắt lộ vẻ hung ác trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng cùng với Sở Phi Dương, đang tính chửi mắng vài câu lại bị Sở Phi Dương uể oải cắt ngang.

"Có nhiều lời cũng vô ích, không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức. Một lát nữa có thể người sẽ rất bận rộn đấy."

Một câu nói mờ mịt khó hiều kia, khiến tên thích khách ngậm miệng, nhưng cũng khiến Vân Thiên Mộng phải chuyển mắt nhìn về phía Sở Phi Dương. Nhưng hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, từ chối nói chuyện với nàng.

Xe ngựa chạy một mạch không nghỉ, không khí lạnh ban đêm xuyên thấu qua màn xe tung bay, xâm nhập vào bên trong xe ngựa, làm tản đi cái nóng của ba người, cũng khiến ba người bình tĩnh và yên lặng trở lại.

Vân Thiên Mộng xuyên thấu qua cửa sổ cửa xe, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cứ chợt lóe rồi biến mất, khoảng thời gian xe chạy trên đường càng dài, càng cách xa khu vực vắng vẻ kia. Cho tới tận lúc bên tai có thể nghe đến những thanh âm lả lướt, mùi son phấn nồng đậm tràn ngập trong không khí, sự diễm tục ấy khiến người ta không khỏi nhíu lại mi.

"Tướng gia, tới rồi." Tiêu Đại đánh xe ở bên ngoài đã cho dừng xe ngựa, thấp giọng thông báo.

"Được. Ngươi dẫn hắn từ cửa sau đi lên Hương Phù Cư ở lầu ba trước, một lúc nữa bổn tướng sẽ đi ra."

Sở Phi Dương thoáng cong môi cười, nâng mắt, quét qua tên thích khách sắc mặt càng ngày càng xấu xí một cái rồi phân phó Tiêu Đại.

Liền thấy màn xe bị xốc lên, Tiêu Đại kia đã khom lưng chen vào trong xe ngựa, lại một lần nữa túm tên thích khách kia lên, xách hắn đi vào theo lối cửa sau.

"Tướng gia thật là biết hưởng thụ, tối muộn thế này còn không quên tới thăm hỏi chốn mỹ nhân này. Chỉ có điều thần nữ cũng không có thời gian đi cùng với Tướng gia, xin cáo từ trước!"

Trong lòng Vân Thiên Mộng biết nếu mình mặc một thân hoa phục bước vào cửa sau kia, sợ là ngay sáng sớm mai sẽ bị Vân Huyền Chi đuổi ra khỏi nhà. Thậm chí nghiêm trọng hơn có thể bị kéo đi giễu phố thị chúng. Vì thế mới không đợi Sở Phi Dương mở miệng lập tức lớn tiếng nói phủ đầu.

Nhưng Sở Phi Dương lại không chút lo lắng, thủng thẳng lấy ra một bao quần áo, lấy từ bên trong ra một chiếc áo choàng nam tử bằng gấm, màu sắc thanh nhã. Không đợi Vân Thiên Mộng cự tuyệt thì đã tự mình khoác lên người nàng, cũng cẩn thận kéo cả chiếc mũ to phí sau áo choàng lên đội vào đầu Vân Thiên Mộng, che đi dung nhan xinh đẹp yêu kiều quá khiến người khác chú ý kia, cuối cùng buộc lại hai vạt áo, che đi thân thể quá mức nữ tính của nàng.

"Ta không muốn, lẽ nào Tướng gia cũng muốn ép buộc." Vân Thiên Mộng trước sau cũng không chịu, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lạnh lùng như sương giá.

Nhưng Sở Phi Dương cũng không để nàng rời đi, bàn tay to lớn qua lớp áo choàng nắm chặt cổ tay của Vân Thiên Mộng, trước khi nàng kịp cự tuyệt thì đã kéo nàng đi vào cửa sau. . .

Những tiếng cười đùa oanh oanh yến yến ở tiền viện lập tức truyền vào trong tai bọn họ, nhưng bọn họ đã bước vào chốn bán phấn mua hương này lại chưa thấy có bất cứ thiếu nữ xinh đẹp nào quấn lấy Sở Phi Dương tuấn nhã kia, khiến trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi buồn bực, cũng nhất thời quên cả chống cự.

Bị Sở Phi Dương kéo đi từng bước một lên thềm, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một gian sương phòng, bên trong đã truyền đến tiếng gầm lên giận dữ: "Cút ngay! ! ! Ta không muốn thay thứ quần áo này!"

Giọng nói kia quen thuộc như vậy, khẩu khí nọ ác liệt như vậy, rõ ràng đó chính là tên thích khách vừa rồi mà!

"Ngươi làm gì hắn vậy?"

Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, cặp mắt hạnh to và trong như nước hồ mùa thu, thiếu đi vẻ cự tuyệt lúc nãy, lại thêm một chút giảo hoạt.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai, vô tội nói: "Hắn bẩn như vậy, tất nhiên là phải tắm rửa một phen, tránh lại làm bần chỗ của người khác."

Nhưng Vân Thiên Mộng nhìn thấy ý cười xấu xa bên khóe miệng Sở Phi Dương, lại nghe trong sương phòng không ngừng truyền ra những tiếng gầm giận dữ thì chắc chắn Sở Phi Dương không dùng thủ đoạn bình thường đối phó tên thích khách kia.

"Hắn là ai vậy?" Rõ ràng là đã bắt được thích khách, vậy mà Sở Phi Dương lại không vội báo với Ngọc càn đế lập công, lại đưa tên thích khách tới cái nơi mà người ngoài nghĩ không ra nổi này, hẳn là tên thích khách kia có lai lịch không tầm thường rồi.

"Thích khách!" . Có điều Sở Phi Dương lại trả lời như vậy.

Khi Vân Thiên Mộng lần thứ hai nhìn về phía hắn thì Sở Phi Dương đã thu liễm nụ cười trên mặt, trầm mặc như nước, một thân trầm mặc đứng trước cửa Hương Phù Cư, đợi khi Tiêu Đại mở cửa sương phòng ra thì Sở Phi Dương mới kéo Vân Thiên Mộng đi vào.

"Ôi chao, vị khách quan kia thật là tuấn tú!" Thực ngoài dự liệu của Vân Thiên Mộng, trong Hương Phù Cư này vẫn có hơn mười nữ tử thanh lâu đủ mọi kiểu béo gầy, lại thấy y phục của bọn họ màu sắc diễm tục, ăn mặc hở hang, người này cũng trang điểm rất đâm, toàn thân tỏa ra một cỗ mị hoặc nhưng tục khí. Mà những nữ tử thanh lâu này thấy Sở Phi Dương mới bước vào Hương Phù Cư này lại là một nam tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng như thế, đồng thời một thân quan phục cao quý, tất nhiên là đều lắc mông tới dán vào người hắn rồi. . . (ẹc@@! )

Vân Thiên Mộng vốn tưởng rằng lấy cá tính của Sở Phi Dương, sẽ đợi mọi việc suôn sẽ ngồi hưởng phúc này.

Cũng không ngờ Sở Phi Dương lại không có đến nửa điểm hứng thú với đám dong chi tục phấn kia, trên người hắn lúc này tản mát ra hàn ý lạnh lẽo khiếp người, một ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm lướt qua, khiến đám thanh lâu nữ tử kia lập tức dừng bước. Mà Tiêu Đại kia cũng lập tức lấy từ trong áo ra một bao bạc, giao cho nữ tử dẫn đầu, mở ra cửa lớn của Hương Phù Cư, đã thấy nàng kia dẫn những người khác lũ lượt đi nhanh ra ngoài.

Bên trong Hương Phù Cư nhất thời cách biệt hoàn toàn với những tiếng lả lướt cười đùa lúc nãy, Vân Thiên Mộng phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy thích khách kia đang nằm trên giường trong góc.

Nhưng mà, trên người hắn lại đang mặc y phục của thanh lâu nữ tử, một sắc yếm hồng đào như ẩn như hiện dưới lớp áo ngoài màu vàng mỏng tang, da thịt lại còn trắng như tuyết khiến cho người ta suy nghĩ miên man khôn ngừng. Một đầu tóc dài rối bời lúc nãy đã được người sửa sang lại chỉnh tề, trên búi tóc kiểu vân kế kia cắm đầy trâm thoa với hoa tười, nhất thời khiến Vân Thiên Mộng cười ra tiếng.

"Tạo hình này thật ra rất hợp với ngươi!" Thấy tên thích khách kia nằm bẹp trên giường hồi lâu không thể động đậy liền biết thương thế trên người hắn là quá nặng, cũng không sợ hắn dám làm gì mình thì đánh bạo đến gần, cặp mắt đầy ý cười cẩn thận đánh giá hắn từ đầu đến chân.

Thảo nào mới vừa rồi lại nghe được một tiếng gầm giận dữ như thế. Chỉ cần là một nam tử cốt khí bị người khác đối xử như vậy đều đã hận không thể giết người cho hả giận nha.

Tên thích khách kia dường như rất mệt mỏi, đối mặt với sự cười nhạo của Vân Thiên Mộng chỉ nhắm hai mắt lại, làm ngơ luôn.

"Hình như quên không trang điểm cho hắn rồi. Bổn tướng với Tiêu Đại là nam tử, không hiểu những chuyện này, không bằng làm phiền Vân tiểu thư vậy." Đúng lúc này, Sở Phi Dương ngồi một bên vừa uống trà vừa lành lạnh mở miệng.

Mà tên thích khách thấy thế liền đột ngột mở bừng hai mắt, cặp con ngươi tràn đầy tơ máu lộ ra hận ý, nhưng lại không đẩy lùi được quyết tâm trêu cợt hắn của Vân Thiên Mộng.

Liếc thấy chút son bột nước đã chuẩn bị trên bàn từ trước, đáy mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia giảo hoạt, hai tau thoăn thoắt cầm lên nào son nào phấn, nửa giờ sau mới vỗ vỗ hai tay, lùi ra phí sau hai bước thưởng thức kiệt tác của chính mình.

"Cách trang điểm này cũng thật mới mẻ độc đáo, quả là hợp với hắn." Không biết tự bao giờ, Sở Phi Dương đã đi tới bên người Vân Thiên Mộng, nhìn thấy khuôn mặt đã qua trang điểm của tên thích khách, cười cười bình phẩm.

Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, nàng chỉ dựa vào "phom" mặt đặc trưng của gã nam tử này để làm một kiểu trang điểm lấy tông màu khói làm chủ đạo mà thồi. Chỉ là thấy tên thích khách thái độ hung hăng kiêu ngạo kia cũng phải kinh ngạc, tâm trạng rốt cuộc tốt hơn, một chút. . . tốt hơn rất nhiều. . . Đây là Sở Phi Dương. . .

Nghĩ đến đây, Vân Thiên Mộng tự nhiên ngẩn ra, nụ cười trên mặt hơi rút đi một chút, cặp mắt sáng không khỏi chuyển về phía Sở Phi Dương đang cười nhạt đứng một bên, không phải hắn để làm mình trút giận mới túm tên thích khách tới đây chứ. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.