Sở Vương Phi

Chương 90: Chương 90: Long nhan giận dữ - Thần Vương chịu phạt




"Hoàng Thượng bớt giận!" Mọi người lập tức xoay người cúi đầu chắp tay xin thứ tội.

Nhưng lúc này Ngọc Càn Đế đang lửa giận bốc lên đầu, đâu thể nào nghe lọt tai được lời thỉnh tội của đám thần tử, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy quyển sổ nhỏ trên bàn, ném mạnh xuống trước mặt mọi người, lập tức nghe thấy tiếng hét cực kì giận dữ: "Các ngươi đều nhìn kỹ đi, xem trên đó ghi những thứ gì!"

Nhóm người bên dưới chỉ biết cúi đầu đưa mặt nhìn nhau, chỉ có hai người Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, Thần Vương hẳn sẽ không tự hạ thấp thân phận đi nhặt cái quyển sổ nhỏ kia, Sở Phi Dương ở cạnh mỉm cười, dáng vẻ tựa như không chút nào để ý đến, nhàn nhã cúi người xuống nhặt quyển sổ lên. Dùng đôi mắt tinh tế đọc một lượt sự việc được ghi trên nó, rồi mới giao cho những người khác truyền nhau đọc kỹ hơn.

"Sở tướng, ngươi đã từng mang binh đi đánh giặc, có ý kiến gì không?" Ngọc Càn Đế đợi cho Sở Phi Dương đọc xong, liền hỏi hắn.

Sở Phi Dương thu lại nụ cười ban đầu, thần sắc ở trên mặt cũng dần ngưng trọng, trong ánh mắt lóe lên một tia cẩn trọng, chắp hai tay lại trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thắng bại là lẽ thường nhà binh. Trong khi Thụy Vương và Hải Quận Vương đều không có kinh nghiệm thực chiến, bị mất đi thành trì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Huống chi, Thái Tử Bắc Tề vốn là một cao thủ dùng binh, hai người bọn họ trước sau còn có thể đoạt lại mấy tòa thành từ trong tay Tề Tĩnh Nguyên, đối với khả năng cũng như kinh nghiệm của bọn họ mà nói, đã không tệ lắm rồi."

"Vậy là sao? Sự tình nếu đơn giản như ngươi nói thì việc đó trẫm cũng an tâm. Vấn đề ở chỗ hôm nay trời đã tối, cái tên Thái Tử Bắc Tề kia thế mà lại ở kinh thành của ta, thời gian mà đám người Hải Quận Vương mất thành trì lại đúng vào dịp cái tên đó xuất hiện tại kinh thành này! Quân Bắc Tề dưới tình thế không có cao thủ dùng binh chỉ đạo đằng sau, lại có thể bất ngờ đánh hạ hai tòa thành một cách dễ dàng, việc này trẫm không thể không hoài nghi được, tên Hải Trầm Khê kia có thực là đang để tâm vào chuyện đánh giặc không đây? ? Hừ!" Tiếng nói đến đây chợt ngừng lại, mọi người đều nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Ngọc Càn Đế liên miên không dứt, cũng không ai có can đảm đứng ra nói thay cho Hải Trầm Khuê Thụy Vương một lời nào.

Dù sao thì trong thâm tâm của Ngọc Càn Đế đã nhận định là Hải Trầm Khuê không để ý gì đến chuyện dẫn binh đánh giặc, thậm chí nói một cách hơi quá là có mưu đồ gian dối, cho nên dù bọn họ có nói thêm cái gì thì Ngọc Càn Đế cũng sẽ chẳng nghe lọt được, ngược lại không khéo sẽ làm liên lụy đến tiền đồ, tính mạng của cả nhà mình nữa.

Bởi vậy, trên đại điện lúc này đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tiếng ếch tiếng ve kêu ngày hè thỉnh thoảng lại truyền vào từ phía ngoài điện, càng lộ ra sự tĩnh mịch và trống trải của đại điện như thể muốn che đi một luồng khí tức nguy hiểm sắp ập đến.

"Thần Vương, trẫm muốn hỏi ngươi! Đám thủ hạ của ngươi quản lý như thế nào? Vì sao đêm nay lại để cho Thái Tử Bắc Tề cùng với Đại Hoàng Tử, Thập Hoàng Tử mấy tên đó lẻn vào kinh thành tới tấp vậy, còn gây ra thương vong cho nhiều người nữa, cái tội này ngươi có thể gánh vác nổi không? Chính ngươi nên tự xem tấu sớ mà ngôn quan trình lên đi!" Kết thúc câu nói, Ngọc Càn Đế cầm lấy một vài quyển tấu chương ném cho gã tổng quản thái giám ở bên cạnh, rồi tự mình ngồi xuống ghế với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Thần Vương tràn đầy sự trách móc.

Thần Vương cũng mang vẻ mặt âm trầm cầm lấy quyển sổ nhỏ mà gã thái giám đưa đến, nhìn sơ qua một bản liền không muốn đọc lại thêm, nhanh chóng đưa trả quyển sổ cho gã thái giám, đổi lấy giọng trầm ổn nói: "Bẩm Hoàng Thượng, ngôn quan chỉ là một đám quan văn, bọn chúng đâu biết điều binh khiển tướng rườm rà đến mức nào? Thực tế là quân hộ thành, vốn là loại binh trọng yếu nhất, nếu đúng như bị trúng kế điệu hổ ly sơn, sợ là cả cái tòa hoàng cung này cũng đã bị nguy hiểm rồi. Trong tình thế khó khăn như vậy thì thần tự nhiên chỉ có thể tận trung. Hoàng Thượng nếu như không tin lời thần vừa nói, tùy lúc người có thể đến hỏi đám thống lĩnh quân hộ thành đang trực đêm!"

Sở Phi Dương nghe rõ từng từ của Thần Vương, khóe miệng của hắn chậm rãi xoay thành một vòng cực nhạt, mà có lẽ chỉ có mình hắn mới biết hắn đang cười, lập tức mở miệng: "Hoàng Thượng, lúc ấy đám người Đại Hoàng Tử Bắc Tề ra tay rất nhanh, khiến cho mọi người trở tay không kịp, ai cũng không ngờ là tại thời điểm hai nước giao chiến, cái tên Hoàng Tử Bắc Tề kia lại can đảm lẻn vào kinh đô của địch nhân! Vương gia vốn là đặt bẫy chờ sẵn, chuẩn bị hết thảy mọi thứ kỹ lưỡng để chờ bắt sống Thái Tử Bắc Tề, tiếc là cái tên đó lại cực kì giảo hoạt, cuối cùng đã để hắn chạy thoát.

Sở Phi Dương đột nhiên nói lời biện hộ thay cho Thần Vương, làm cho những đại thần khác nhốn nháo hẳn lên, trương ra một loạt các bộ mặt tỏ vẻ khó hiểu, đồng thời trong nội tâm cũng không khỏi suy đoán rằng phải chăng Thần Vương đã kết minh cùng với Sở Tướng. Nếu không từ trước đến nay kẻ không bao giờ nói đỡ dùm người khác là Sở Tướng, hôm nay vì sao lại hết lần này tới lần khác giúp cho Thần Vương?

Có lẽ chỉ có mình Thần Vương mới hiểu được ý tứ trong lời của Sở Phi Dương

Ở mặt ngoài, Sở Phi Dương đang thay hắn đỡ lời, nhưng trên thực tế, Sở Phi Dương như vô tình không hề ngó ngàng tới bốn chữ "trở tay không kịp" kia, chính nó có thể sẽ hạ bệ quyền thống trị quân thành vệ của Thần Vương, khi hắn đối với việc đã xảy ra có phản ứng quá chậm chạp. Còn chuyện bắt sống Thái Tử Bắc Tề, nếu quả thật như Sở Phi Dương nói, hắn rõ ràng là đã thiết lập con đường tốt đẹp nhất cho đối phương trốn thoát, cái này có thể nói là Thần Vương cầm quân chẳng những có vấn đề, mà hắn còn phô bày ra năng lực hạn chế của mình nữa, ngay cả cá ở trong chậu cũng tóm không nổi.

Đối với những lời chỉ trích trần trụi như thế, Ngọc Càn Đế tự nhiên hiểu rõ, Vân Huyền Chi cũng nghe ra ẩn ý bên ngoài lời nói của Sở Phi Dương. Những đại thần bên dưới chăm chú nhìn vào sắc mặt thay đổi liên tục của mấy người đó, đều tận lực cúi mặt mình thấp xuống, miễn cho bị Ngọc Càn Đế sờ gáy.

Thế lực của hai người Thần Vương và Sở Tướng đều ngang nhau và đều là những nhân vật không thể đắc tội được, bọn họ tự nhiên không muốn làm pháo hôi rồi.

"Sở Tướng nói như vậy, là muốn trẫm chẳng những không thể trách phạt Thần Vương mà còn phải khen ngợi hắn hay sao?" Ngọc Càn Đế trầm ngâm một hồi rồi mở miệng, trong thanh âm mang theo vẻ uy nghiêm của thiên tử không giận mà uy, càng ép tới càng phát ra hào khí.

Thần Vương thấy Sở Phi Dương hãm hại mình như thế tất nhiên sẽ không để mình rơi xuống thế hạ phong, hừ lạnh một tiếng liền mở miệng: "Sở tướng tựa hồ quên rồi nhỉ, lúc ấy là ai không chế Thập hoàng tử Bắc Tề? Đã bắt được người sao không lập tức giao cho quân bảo vệ thành mà ngược lại đưa đến trước mặt tên Thái tử Tề quốc kia để cho hắn có cơ thừa dịp.

Giang Mộc Thần vừa thốt lên xong, đám đại thần lại nhao nhao lên, bày ra một vẻ mặt khiếp sợ. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Phi Dương như thể đang chờ lời giải thích của hắn.

Sở Phi Dương cười yếu ớt, không tỏ ra bối rối tẹo nào trước vẻ hoài nghi trong mắt mọi người, ngược lại chậm rãi nói: "Những lời này của Vương gia đã tự mâu thuẫn rồi. Lúc ấy bổn tướng không tìm được Vương gia, lại nghe thấy tên Đại hoàng tử kia uy hiếp Hải Điềm quận chúa, để đạt được mục đích một cách an toàn tất nhiên là phải dẫn theo tên Thập hoàng tử kia, miễn cho lúc ấy thủ hạ của ngài làm không được việc để người của Tề Tĩnh Nguyên cứu thoát. Lại thật không ngờ bổn tướng đem người đến trước mặt Vương gia rồi mà vương gia vẫn để hắn trốn thoát, còn mệt đến Hải Điềm quận chúa bị một trận kinh hoảng. Giờ phút này Hải Quận Vương đã dẫn binh chính chiến ngoài biên ải, nếu để cho hắn nghe được muội muội nhà mình bị người ta bắt làm con tin, Vương gia nghĩ xem người của Hải Vương phủ sẽ phản ứng thế nào? Hải Quận Vương kia nắm trong tay mười vạn đại binh, ngài cho là hắn có thể lạnh lùng tới mức trong tình huống như vậy mà cầm quân đánh giặc sao?"

Sở Phi Dương vờ không thấy Vân Thiên Mộng cũng bị bắt cóc, chỉ kêu mỗi tên Hải Điềm quận chúa, thứ nhất là để bảo toàn khuê danh cho Vân Thiên Mộng, thứ hai là vì đã phân tích lợi và hại, để cho đám thần tử trong triều thấy rõ, Hải Vương phủ giờ phút này trọng yếu cỡ nào.

Không nói đến chuyện trong tay Hải Vương lúc này có bao nhiêu quân đội binh mã, chỉ cần mười vạn đại quân trong tay Hải Trầm Khê kia thôi, chỉ cần hắn có tư tâm lợi dụng đã có thể dẫn đến việc ngàn vạn bách tính Tây Sở rơi vào cảnh lầm than, càng khiến Ngọc Càn Đế đau đầu không thôi.

Mà chuyện Hải Trầm Khê nắm giữ ấn soái ra trận lần này chính là do Ngọc Càn Đế khâm điển, về tình về lý mà nói đối với việc Hải Điềm bị khống chế kia Ngọc Càn Đế cũng không thể giả bộ như không biết.

Chỉ có điều, thanh danh của Hải Điềm đã bị hao tổn dù cho Ngọc Càn Đế muốn dùng ngôi vị Quý phi để bù đắp thì sợ là Thái Hậu, Hoàng hậu trong hậu cung cũng như các đại thần trong triều cũng sẽ phản đối một nữ tử từng bị quân địch bắt cóc vào cung làm phi.

"Chuyện Hải Điềm bị bắt cóc lần này lại có quan hệ trực tiếp với Vương gia. Lúc trước khi vi thần vào cung, Nguyên Đức Thái Phi ngay trong đêm đã phái xe ngựa tới, muốn mời Hải Điềm quận chúa vào Thần Vương phủ nghỉ ngơi. Tâm ý như thế, chẳng bằng vương gia cũng thuận ý Nguyên Đức Thái Phi, kết thúc một đoạn giai thoại khiến người người xưng tụng đi thôi. Huống hồ, từ xưa đã có câu đại trượng phu thành gia mới lập nghiệp, chắc hẳn sau khi Vương gia lập gia đình rồi trong công việc lại càng thêm ổn trong cẩn thận hơn cả hôm nay!" Sở Phi Dương thấy bộ dáng nhíu mày suy tư để tìm ra phương án giải quyết chuyện Hải Điềm của Ngọc Càn Đế, liền mở miệng đề nghị.

Nhìn thấy vẻ toan tính trong mắt Sở Phi Dương khiến Giang Mộc Thần nhíu chặt mi, nhanh chóng phản bác lại: "Nếu đã bàn đến tâm tư của Hải Điềm quận chúa, Sở Tướng hẳn là còn tinh tường hơn bất cứ ai đi. Hôm nay nếu không phải Sở Tướng ra tay cứu giúp, quận chúa Hải Điềm sớm đã thành vong hồn dưới đao quân địch. Sau đó, Hải Điềm quận chúa lại tự mình đến trước mặt Sở Tướng nói lời cảm tạ, tình ý dạt dào nhường này, thật đã khiến cho bổn vương ao ước khâm phục vô cùng, tất nhiên sẽ không cướp đoạt thứ mà người khác yêu thích."

Hai người ngươi một câu, ta một câu, dường như nói chuyện phiếm đấu võ mồm, căn bản đã quên giờ phút này bọn hắn đang đứng trên điện Kim Loan, mà kẻ vẫn đang ngồi trên long ỷ kia còn là đương kim thánh thượng.

Ngọc Càn Đế nghe được cuộc đối thoại của hai người, hai đầu lông mày dần dần giãn ra, sắc mặt nhìn về phía hai người đã mang theo lệ khí khó phát hiện, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt càng thêm đậm, suy tư trong lòng không biết đã lật vòng bao nhiêu lần mới mở miệng: "Chuyện hôm nay, nếu không có một sự xử lý thích đáng sợ là không thể ngẩng cao đầu trước đại thần trong triều, trước các thế gia vọng tộc cùng lê dân trăm họ. Thần Vương, ngươi tuy là đệ đệ của trẫm, nhưng thiên tử phạm tội xử như thứ dân, ngươi hôm nay lại không phát giác được có quân địch lẻn vào thành, tự ngươi nói đi, phải bị tội gì?"

Giang Mộc Thần ngay từ lúc sự việc phát sinh đã ngờ tới việc Ngọc Càn Đế mượn cớ lần này buộc mình giao ra tước phù huy động quân bảo vệ thành.

Chỉ có điều, tước phù này không phải là do Ngọc Càn Đế giao cho hắn, mà là Tây Tĩnh đế lúc hấp hối giao lại cho hắn, bởi vậy, Giang Mộc Thần càng không thể giao ra tước phù để những kẻ khác thỏa nguyện được.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt từ phía Sở Phi Dương sang Ngọc Càn Đế, lãnh đạm: "Thần tự nguyện chịu phạt lương bổng nửa năm! Chỉ là cầu hoàng thượng lại cho thần lấy công chuộc tội, bảo vệ kinh đô được an toàn."

Sở Phi Dương thấy Giang Mộc Thần tự nhận phạt lương bổng đâu đâu, khóe miệng không khỏi nổi lên ý cười lạnh, chỉ là không có mở miệng.

Ngược lại Ngọc Càn Đế nghe được Giang Mộc Thần nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, như sương giá phủ xuống rừng đêm khiến lòng người run rẩy: "Thất đệ, trẫm đã nói, thiên tử phạm pháp xử như thứ dân! Trẫm niệm tình máu mủ không đành lòng trách phạt ngươi nên mới cho ngươi tự mình nhận phạt. Thật không ngờ, trong lòng ngươi cũng không muốn bị phạt mà nói ra lời khiến trẫm khó xử như thế! Hôm nay trong kinh thành có nhiều người chết như vậy, chỉ dựa vào một cái án phạt lương bổng sao trẫm có thể khiến chúng nhân phục tùng? Sau này nếu có người lại phạm khuyết điểm trọng đại như vậy, chẳng lẽ lại dùng cách phạt lương bổng để trừng phạt thôi sao?"

"Hoàng Thượng, thần có một câu không biết có nên nói hay không?" Lúc này, Vân Huyền Chi lại bất ngờ đứng ra, bình tĩnh mở miệng.

Ngọc Càn Đế hơi thu lại vẻ giận dữ, nói: "Nói đi!"

"Vâng!" Vân Huyền Chi lập tức đáp lời, chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng, ngoài pháp lý không gì hơn tình người. Vương gia lần này cũng là vì trước tiên nghĩ đến an nguy của Hoàng thượng mới cứu người chậm trễ. Chẳng bằng bỏ cũ thay mới hết một bộ phần tướng lĩnh quân bảo vệ thành, cảnh tỉnh những kẻ khác cũng không khiến lòng người nguội lạnh.

Lời này của Vân Huyền Chi vừa nói ra, ánh mắt tràn đầy hứng thú của Sở Phi Dương lập tức chuyển về phía hắn.

Mà Thần Vương cũng lạnh lùng liếc Vân Huyền Chi, nhưng dù không có bất kỳ biểu lộ gì thì trong ánh mắt kia cũng đã chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Ngọc Càn Đế hiển nhiên cũng không ngờ tới Vân Huyền Chi lại nghĩ ra được một phương pháp xử lý hài hòa như vậy. Cũng không phải Ngọc Càn Đế không biết một cái biện pháp như thế, mà là vì hôm nay chính là một cơ hội tốt để ép Thần Vương giao ra tước phù trong tay, hắn tất nhiên sẽ không thể nào tự mình đề ra một biện pháp khác được.

Dù sao quân bảo vệ thành kia chính là tường thành bảo vệ đầu tiên trước sự tiến công vào kinh đô, trọng yếu như thế lại bị Thần Vương nắm giữ trong tay thật khiến cho Ngọc Càn Đế cơm nuốt không trôi, đêm không yên giấc.

Chỉ có điều, Vân Huyền Chi đang phân tích rất hợp tình hợp lý, dường như không thiên vị bất cứ kẻ nào.

Lại thêm thái độ Thần Vương kiên quyết như vậy, nếu Ngọc Càn Đế thật sự ép buộc hắn, sợ là chuyện Giang Mộc Thần giấy binh tạo phản cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, Tây Sở rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, sẽ khiến cho những hoàng tộc khác cũng ngấp nghé Tây Sở, lợi bất cập hại.

Ngược lại biện pháp của Vân Huyền Chi lại có thể thực hiện, bỏ cũ thay mới toàn bộ tướng lĩnh trọng yếu của quân bảo vệ thành, đã có thể cho thiên hạ một cái công đạo thỏa đáng, đối với quân bảo vệ thành cũng là ân uy đầy đủ, Thần Vương cũng ăn không ít cay đắng, có khổ lại nói không lên lời mà có muốn tạo phản cũng không có cửa.

Tướng lãnh quân bảo vệ thành nếu đã đều là người của Ngọc Càn Đế rồi, thì có hay không có tước phù kia đã làm sao? Ngọc Càn Đế từ giờ là có thể kể gối cao đầu mà ngủ ngon rồi.

"Vậy cứ theo lời Vân tướng đi! Thần Vương, ngươi có ý kiến gì không?" Ngọc Càn Đế quyết định xong, lại bỏ thêm một câu.

Giang Mộc Thần mặt không biểu cảm, hai bàn tay giấu dưới tay áo đã nắm chặt thành đấm, hồi lâu mới lạnh lùng mở miệng: "Thần, lĩnh chỉ!"

« Nếu đã như thế, đều lui cả ra ngoài đi ! Mọi việc cứ giao cho Vân Tướng vậy ! » Ngọc Càn Đế đứng dậy, những kẻ khác lập tức nhao nhao lên khom người cung kính bái chào.

Ngày thứ hai, từ sáng sớm người ta ra ngoài đã thấy cảnh hơn một nửa số hộ ở kinh đô treo đèn lồng trắng. Hết một nửa kinh đô, lâm vào một bầu không khí tang thương vô cùng bi ai, mơ hồ trong làn gió hè nhẹ nhẹ có thể nghe được tiếng khóc nỉ non thương tâm đến chết kia.

Một ngày này, Ngọc Càn Đế Tây Sở hạ chỉ cấm nghiêm trong phạm vi cả nước, bỏ cũ thay mới toàn bộ quan viên trên tứ phẩm trong lực lượng quân bảo vệ thành, Thần Vương bị phạt nửa năm bổng lộc, triều đình bỏ vốn trợ cấp gia quyến của các nhà có ngưởi chết, mà trong phạm vi kinh đô cũng đình chỉ mọi hoạt động ca múa yến hội trong vòng một tháng để tưởng niệm người đã khuất.

Thánh chỉ vừa truyền xuống, không kẻ nào không ca tụng sự quyết đoán của Ngọc Càn Đế, chỉ có Giang Mộc Thần sắc mặt âm trầm khó coi, suốt mấy ngày sau đó đều ở trong Thần Vương phủ, đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Đến tận thời điểm bữa tối ngày thứ hai, Vân Huyền Chi sau một ngày bận rộn mới trở lại Tướng phủ, liền gặp Tô Nguyên cưỡi ngựa chạy vội tới, hai người cực kì khác so với trước kia. Hôm nay Tô Nguyên nhìn thấy Vân Huyền Chi là đầy mặt tươi cười, từ lời nói đến cử chỉ không chỗ nào là không biểu hiện vẻ cung kính.

Vân Huyền Chi thấy hắn có chuyện muốn nói mới dẫn hắn tới thư phòng, cho hết thày mọi người lui xuống mới mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi đến đây có việc gì?"

Tô Nguyên nâng chén trà lên, uống liền một ngụm mà ngay cả trong chén là trà gì cũng không nếm ra nổi đã lập tức cười lấy lòng mở miệng: "Hôm qua, đa tạ Vân Tướng nói lời hay trước mặt Thánh thượng!"

Vân Huyền Chi nghe hắn nói như thế, liền biết là có chuyện gì, có điều hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, mới tức giận mở miệng: "Ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm, ta cũng không phải vì ngươi!"

Nếu hôm qua để Ngọc Càn Đế chiếm được tước phù của Thần Vương, chỉ e bước tiếp theo chính là lấy đầu Thần Vương, hơn nữa cũng sẽ không quá lâu.

Tô Nguyên trước kia đã đầu phục Thần Vương. Nếu cây đại thụ Thần Vương này mà đổ thì Tô Nguyên kia tất nhiên sẽ bị liên lụy, đến lúc đó muội muội Tô Thanh này tất nhiên sẽ trốn không thoát được, sợ là cả Vân Tướng phủ cũng chống đỡ không nổi.

Bởi vậy, nếu nói Vân Huyền Chi đang nói giúp Thần Vương, chẳng bằng nói hắn đang tự giúp mình tìm một đường lui.

Tô Nguyên tất nhiên là nghĩ tới tầng nghĩa này, chỉ có điều, nếu hôm qua không có Vân Huyền Chi mở miệng tương trọ, sợ là lúc này già trẻ Tô gia bây giờ đã bị nhốt trong đại lao Hình bộ rồi.

Hắn thân là Hình Bộ Thượng Thư, há lại không rõ những hình phạt tra tấn trong này? Lần trước hình phạt "tẩy da" định dùng trên người Khúc Trường Khanh còn chưa tính là lợi hại nhất đâu.

Bởi vậy, lần này sống sót sau tay nạn, Tô Nguyên liền hiểu, nếu đã phụ thuộc Thần Vương thì tuyệt đối không thể đắc tội Vân Huyền Chi.

Cho nên khi hắn mới nghe được tin Vân Huyền Chi xuất cung quay trở lại Tướng phủ liền lập tức cưỡi ngựa chạy tới, hi vọng hai người có thể vớt lại chút giao tình bạn cũ.

Mà thời khắc này nghe được Vân Huyền Chi nói những lời này, Tô Nguyên trong lòng vui vẻ, nhanh chóng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức mở miệng hỏi: "Không biết thân thể tiểu muội hôm nay thế nào? Cả nhà ta đều ngóng trông tiểu muội sinh được con trai cho tướng gia!"

Nêu lên đề tài này mới thấy thần sắc Vân Huyền Chi hòa dịu một chút, nhớ tới mấy ngày nay mình đã không vào Phong Hà Viên rồi, mà Tô Thanh hồi lâu cũng không bước ra khỏi Phong Hà Viên. Đều nói phụ nữ lúc có thai phải khoan khoái dễ chịu mới có thể sinh ra con thông minh. Hôm nay vừa khéo Tô Nguyên ở đây, chẳng bằng hai người cũng đến thăm Tô Thanh một chuyến, càng khiến nàng có thể vui vẻ.

Nghĩ như thế Vân Huyền Chi cảm thấy|phương:pháp|này làikhả thi nhất|liềnlmởlmiệng:|“Tô huynh cũng|đã!lâu không đi|thăm!Thanh Nhi rồi phải!không?!Hôm nay vừa khéoimọi người đều ở đây,lkhông bằng!cùng:nhaulđi|thăminàng.”

Tô:Nguyên!vốn cólý này,ldùlsao thì chỉ cần TôlThanh được:sủnglái!thì Tô|gia tự|nhiên vẫn đượclVân Huyền Chi che chở,|nhiều hơn một tầnglbảo hộ|nữa.

Lúc này nghe!Vân Huyền Chi nói thế,:Tô|Nguyênllập tức đứngllên,lcười:nói:i“Hạ quanlchính làlcó!ý đó, Tướng gia,|mời!”

VânlHuyền Chi gật đầu,!hai người lại không cho gia đinhitới Phong Hà!Viênlbáo trước,|mà|đi!thẳng tới Phong Hà!Viên:giữalcảnhiđêm.

“Tiểu thư,!Tô!đại nhân|kia mới cùng:lão gia vào Tướng phủ,lbây giờ đang|đi!đến Phong Hà!Viên!chỗ Tôidi|nương đó.”|Vú!Mễ!thấy!tiểu!nha đầu trước mặt ra!hiệu|cho mình, liền:thừaldịp Vân Thiên Mộng|đang:dùng!bữa màiđi|ralngoài nội thất, một lúc sau lại quayltrở về, nhẹ giọng thông báo bên tai Vân Thiên Mộng.

Vân|Thiên Mộng|một tay bưng!bát sứ, một tay cầm thìa|bạc khuấy canh, khóelmiệng hiện|ra!một đường cong|nhàn:nhạt, chậm!rãi nói:|“Chớ!ngạc|nhiên.!Hắn hôm nay còn phảildựa vào phụ thân, tất nhiên sẽ:không dám để|Tô|Thanh làm dậy lên sóng!gió trong phủ hại đến ta. Cùng!lắm cũnglchỉ là|để|TôiThanh khôilphục!tinhithần, chiếm vị|trí cao nhất:trong số|phầnlđôngldi|nương trong phủ,|như vậy Tô!gia bọn hắn mới có!được|sự|bảo hộ|lâu dài.”

Vú MễlnghelVân Thiên Mộng:nói vậy,|trong lòng!cũng:vơi bớt lo!lắng, chỉ làicác nàngithật!vất vả!mới ngănlchặn!được!Tô|Thanh,!lại chỉ khiến nànglanlphận|một thờiigian. Mà!giờ phút:này Tô!Thanh lại đắc sủnglrồi,inếu mà|còn sinh|ra!con trai!nữa thì sợ!là|đến lúc đó|cảlTướng phủ sẽlbiến|thành thiên hạicủa Tô|Thanh.

“Conltrai? Thì đã:sao?lMấy ngàylgần đây nàng|ta|ngay|cả|đại môn đều không ra|một bước, không phảiilà:vìlbảo vệlđứa bé|trong bụng|sao?!Nhưng mà:dù!cho cóisinhira|được|thì đãlthế nào,!nhưng di!nương khác|trong phủ liệu|cólbuông tha nànglkhông?|Nàngita|cũng:không thể nhốt|con mìnhlcảiđời trong Phong Hà|Viên|thôi!”!Động!tác tao nhã vô|cùng|ăn|từnglmiếng từnglmiếng canh:trong bát,lVân Thiên Mộng|nhànlnhạt:mở!miệng:l“Tình trạng khôi|phục|của vú|Hạ:rất tốt,|qua một hai ngàyilại qua bên kia xem,:chuyệnlgiảildược:Ánh Thu đã:làm đến đâu rồi!!Đây mới là:việc|quan!trọng nhấticủa chúng ta:bây giờ.|Bụng|của Tô|Thanh,!ít|nhất:còn đến balbốn tháng,!chưa|phảillúc chúng ta|phânitâm đi:lo!lắng!chuyện:nàng:ta. Huống hồ, không cần chúng ta|nhìn|chằm|chằm|vào đó, ngươi cho rằng:Tướng phủ thựclsự!anitĩnhlnhư mặt ngoài vậy sao?”

Những|ngàylgần đây từng:chuyện!từng!chuyện:liên:tiếp|phát:sinh, riêng chuyện|của phủ Phụ QuốciCông:đã!khiến Vân Thiên Mộng!mất hơn một nửa tinh|thầnlsức lực,|mấy ngàylnày,|nếu Liễu!Hàm Ngọclđãicóithể ngăn|chặn|Tô|Thanh,:vậy mìnhicũng!không cần quá mức phí công, dù!sao những kẻ:sốt ruộtlđứng:ngồi!không yên cũngikhông phải!là!ít, những kẻiđóirồi sẽ|rục rịch|hành:động, cànglkhông cần mìnhiphải!làm chim!đầu đàn.

“Vâng!” ThấylVân Thiên Mộngluống:sắp xong!bát canhitrong tay,!vú!Mễltranh thủ thờiigian!muốn|múc thêm|cho nàng:một bát,ilại bị!Vân Thiên Mộng!ngăn:cản,lđãithấylnàngllau khóe|miệng đứngldậy điivào gianitrong.

Trong Phong Hà:Viên, Tô:Thanh từ:khi bịicấm chừng đãlrất lâu chưa!ra!khỏilcửa phòng mình. Hôm nay bụng!lớn dần,ilại thêm!thờiltiết|nóng!bức lại càngilườiivận động, cả:ngày|ngay|cả:ăn|cũnglở trênlgiường, cố:gắngibảo vệ|cái thailtrong bụng, chỉ có|chạng vạng!tối trời, thờiltiếtimát mẻichút|mới để:vú|Vương đỡiralvào tản bộ!trong nội viện, vận động!chút:chút!miễnicho sau này gặp cảnhlkhó sinh.

Hômlnay lúc ban ngày, Tô!Thanh dùnglmột chén|cháo|tổ|yến,|bữa tối liền|ăn|trễ một chút, trong lúc dùng:bữa lại thấylđám nha đầu bàltử:quỳ rạp đầy đất,lTô|Thanh trong lònglcăng:thẳng,!nắm chặtlđôi đũa trong tay,|thầm|nghĩ|mình:hôm nay không hề|bướcira:Phong Hà!Viên|nửa bước, vậy mà:những tiện!nhân|kia còn muốnlđến sinh:sự|không đâu.

Dằn mạnhlbát đũa,:đang:muốn|qua gọi qua vú|Vương ra!đi:xem thế nào lại đãithấylVân Huyền Chi cùng!đại ca|của mìnhlđang:đilđến.

TôiThanh trước mặt lập tức vui vẻ, được!vú!Vương dìu đứng:lên,:vừa toàn|hành|lễ|lại bịlVân Huyền iChi tựltay đỡ!lấy,itừlđỉnh:đầu truyền!đến giọng nói quanitâm dịu dànglđãllâu chưaiđược:nghe!của Vân Huyền Chi:|“Nàng có|bầu,:những nghiithứclxã!giao|này miễnlđi, chớ để:ảnh hưởng đến đứa béltrong bụng.”

Ngheinhững lời này của Vân Huyền Chi,!trong lònglTôiThanh càngithêm|rõ|ràng, ngày:hôm nay,:hài tửitrong bụng!này mới là!con átlchủ bài lớn nhất, Vân Huyền Chi dùicó|mới nới cũ, không còn tìnhicảm với nàng|thì chỉ cần cólđứa bélnày,|Vân Huyền Chi cũng|sẽ!không khắt|khe,!khe khắt:nàng.

Bởi|vậy,iTôlThanh càng|thêmicố|sức đỡllấy cái bụng|to, cẩn thận!từngllyitừngití|đứng|thẳng thân|thể,:cườiinói:!“Saoltướng gia cùng!đại caihôm nay lại đến đây?|Hai người đã:dùng|bữa hay chưa? Nếu chưalthì ở chỗ nôltỳ|ăn|một chút!đi!”

Nói xong, mấy chiếc móng!tay được|chăm|sóc cẩn thận|kĩllưỡng đến mượtlmà:bóngiloáng của Tô|Thanh như vôlý xẹt qua lòng|bàn tay của Vân Huyền Chi,lkhiến hắn lập tức cúi đầu nhìnivề!phía!nàng, trong mắt thoáng!lóe lên một thứ ánh mắt mà|chỉ Tô!Thanh mới xem hiều.

Tô Nguyên|đã|sớm từlmiệng Phán!Lan nghe|đượclchuyện!Vân Huyền Chi cấm chừng TôiThanh,|trong đầu đã!sớm bất mãn,icho rằng:Vân Huyền Chi có:mới nới cũ, thấy|muội|muội!mình|tuổi:già sắc suy liền:lập tức quaylsang!sủng:ái!những tiểuiyêu tinh|kia,lbởi thế mới khiến suy nghĩldựa vào Thần|Vương của Tô|Nguyên!càng!thêm!mãnh|liệt.

Bây|giờ lại thấyibộldạng|mừng:rỡ!của muộiimuội|khi nhìnlthấylVân Huyền Chi,:trong lòng:Tô!Nguyên|càng!thêm|khẳng định:suy nghĩlấy, lại thêm!lo|lắng:Liễu!Hàm Ngọc|kia làm quản|gia sẽlbạc đãi muộilmuộiimìnhitừ|chuyện|ăn:uống|mà|đi, liềnlquaylmắt dò:xét,iliếc|hướng bàn cơm,lđã|thấyltrênlbàn đầy những gà|vịt thịt|cá, hoa quả tươi, rau củ, vây cá!tổ|yến không thiếu thứ gì, mà|ngay:cả|bát cháolgạo màlTô:Thanh đang|dùng!cũng:là!nấu bằnglgạo thơm:đặc sản – cống|phẩm|mà!Nam Tầm quốc!tiến!cống|cho Tây Sở.

Thấy thế,|lollắngltrong lòng|TôiNguyên|dần buông xuống,:vẻ|tươiicườiitrên!mặt cũng!thành thậtlthêmlvài phần, tức thì mở!miệng tán dương:!“Tướng!gia quả là:cẩn thận, muộiimuội|này của hạ|qua gả!vào Tướng phủ,:hạ!quanicũngithật!yên tâm!”

Tô Thanh thấy!đại calmình!cốlý nịnh!nọt Vân Huyền Chi,!thì cũng:cườilnói tiếp!lời::“Đạilca|còn không biết!đólthôi! Tướng gia sợ|ta|ăn!không quen!đồ!ănlcủa phòng bếp kia,!mới cố|ý chonimấy đầu bếp nữlgiỏi!tới đấy,|chuyênlmôn phục|vụ!trong Phong Hà:Viên. Hơn nữa,:các loại!thuốc bổ!trânlquý cũnglchuyểnlđến Phong Hà!Viên!của ta. Tướng gia sủng|ái:nô!tỳ|như vậy,lnô|tỳlcó|chết!cũnglphảilsinh:hạllân nhi cho Tướng gia,:thỏalnguyện!ước ôm|con trai:của Ngài.”

TôlNguyên|thấylTô!Thanh đã!hiểu:ý của mình, thì cũng!tranh thủ thời!gianlmởlmiệng:l“Đó làltất nhiên,lngươi đượclsủng!ái|như vậy,lđại ca!ở nhà cũngivui vẻ.”

Vân Huyền Chi nghe!hai huynh muộilbọn họ|cố|ý nịnhlnọt mìnhlthì cũng:không bóc trầnlrailàlvìlchuyện!gì, ngược lại cười|đáp lại rồi cho hai người ngồiixuống,lbản thân:mìnhlcũngigắp một miếng cà|ghém!nếm thử,lrồi mới yên tâm gật nhẹ đầu.

Balngười cùnginhauiăn|tối,lTôlThanh giữ Vân Huyền Chi ở lại,!nhưng Vân Huyền Chi hôm nay vì|chuyệningười chết!màlbận túi ba!túi bụi,lthân!thể lẫn tinh!thầniđều mỏi mệt,:liền|để|Tô:Nguyên:cùngiTôlThanh nói chuyện, mà!mìnhithì rời đilPhong Hà:Viên!trước.

“Ngươiilàm sao mà!ngay!một người cũngigiữ không nổi?” Vân Huyền Chi vừa đi, nụicười|trên|mặt Tô!Nguyên:liền|tắt ngấm, đầy mặt hunglác!nham|hiểmllên tiếng,|ánh mắt nhìnivề|phía!TôlThanh còn có:vẻ:trách cứ|nhànlnhạt.

Bảnlthân!Tô!Thanh trong lòng:cũngithấy!ấm|ức, lại nghe!đại ca:cũng!nói mìnhinhư vậy thì sắc mặt cũngisa!sầm lại,!tức giậnlmởlmiệng:!“Ca ca|trách ta!gì:nữa?|Ngươi cũng!nhìn!thấylbộ|dạnglcủa ta|bây giờ rồi,|dù!cho hắn có!lưu lại cũngichỉ làltrò chuyệnlmột hồi mà!thôi, rồi khi những con tiện!nhân:lẳngilơ!kia phái!người đến mời,lhắn còn không phải!đều rời đilluôn, đến lúc đó|trong lòng!không phảilcànglthêmibực bội?”

Nghe vậy,iTôlNguyênlquétlmặt qua bụng|Tô|Thanh,!trong lòng!dùlcó|chútlkhông cam cũng|chỉ có|thể nhậnirõisự|thật.

Dù sao,inếu đổi lại là:hắn,lhắn cũngikhông muốn!để!một phụ nữlcólthai:phục!vụimình.

“Khi nào thì sinh? Tất cả|mọi thứ đã!chuẩn bịlxonglchưa?”iChỉ sợiđúng|vào lúc sinhilại xảy ralchuyện, Tô!Nguyên|lúc này mới hỏi đến.

Tô:Thanh nhẹ nhíu!lôngimày,lnhớ tới ánh mắt của Vân Thiên Mộnglkhi nàng|ta!tínhlkếikhiến mình:bị:cấm túc trong Phong HàiViên, đến nay trong lòng|Tô:Thanh vẫn cólchút!sợ:hãi,lkhông biết|tại sao vìlsao lại không dám đối mặt với cặp mắt lạnh:lùng!kia của Vân Thiên Mộng

Chốc!lát sau Tô:Thanh mới mở:miệng:|“Bà đỡ|do!người khác|mời đến ta!không dám dùng, calcalnếu rảnh|thì giúplta!một tìm một bà:đỡ|tháo!vát đi. Hiệnigiờ lòng|tướng gia đều đặt ở chỗ mấy con tiện!nhân!lẳng!lơlkia.!Cho dù|hắn có:nhớ đến cốt nhụcitrong bụng!ta:mà!mấy con tiệninhân|kia lại bày trò tínhlkếilàm hại đến bùa hộ!mệnh!này,!thì đối với ta, với ngươi,lvới Tôlgia,!Tướng gia sẽ!không bao giờ quan|tâm nhiều như thế nữa đâu.

Tô:Nguyên!cẩn thận|nghelTô|Thanh phân!phó,:thận:trọng gật nhẹ đầu,|lập tức nói:|“Trướclkhi sinhlmấy ngàyitalsẽ!cho chị dâu tới chỗ ngươi,|cũng:làm ngươi anltâm thêm|một chút.”

Tô!Thanh nghe!vậy hỏi lại:!“Chịidâu còn phải|giúp!quản!lýlchuyệnltrong nha,lnếu đến chỗ tairồi thì Tôlphủ để!ai|quảnllý.

Ai ngờ Tô!Nguyênivửa nghe!TôlThanh nói như vậy,|sắc mặt liền|trầmlxuống,lbực bội mở:miệng:l“Đừng nhắciđến nànglnữa.lNhìn!xem bao năm qua nàng|taldạy con gái như thế này,llại để|talở thọ yến của Lão thái:quân|phủ Phụ Quốc!Cônglmất mặt một trậnlnhư vậy.:Nếu không nể:đứa con trai|làiTrình Ngônlnày,!ta!đã|sớm đuổilnàng:vềlnhà mẹiđẻ!rồi.!Huống hồ, PhániLan mà:ngươi tặng|sang|cho ta:lại là:một người hiềnilành!tài giỏi, chuyện!gìlcũnglchỉ vừa nghe|đãlhiều, tiểu|việnlcủa nànglđều được|quản|lý!vô|cùng|ngăn:nắp.|Nói cho cùng, vẫn là!do!muội:dạy dỗlchu đáo,|hiệnlgiờ ở Tô|phủ không có!người nào không phục:nàng|cả|đâu!”

Tô Thanh thấy!ca!calmình|khen|ngợiiPhánlLan như vậy,!trênimặt cũng|sánglsủa hơn nhiều,|liềnlcườiltiếp|lời:|“Nàng được!đi!theo|ca:ca, là|nhờ phúclnàngltu:luyện từ|kiếp!trước.:Nếu không,!bằngithâniphận|một đứa con nhà nghèo,|lấy đâu raltư!cách!trèo|cao đến nhà của ca|calnhư vậy,lbởi vậy mới càng|phảiilàm việc|chú ý chu toàn. Nếu như thế,|vậy cứ|theolý ca|ca, lại để!chị dâu qua đây chiếu cố!ta!mấy ngày.

Tô Nguyên!thấy!Tô!Thanh gật đầu,|trong lòng:tất nhiên làlvui mừng, dù|sao,:đối với Tô!Nguyênimà!nói,:nếu vừa có|thể không phảilnhìnlđến vợlcả!tuổilgià sắc suy trong nhà,!lại vừa có!thể đề|cao hình:tượng của mình!trong lòng|muộilmuội, hơn nữa người chịu!khổ chạyiqua chạy|lại cũng!không phảillàlhắn,ithì cóllý:dolgì!mà|không làm chứ?

“Chỉ|cólđiều, ngươi cũng|phảilcẩn thận!đại tiểu!thư phủ này.:Chuyện|của NguyệtlNhi hơn nửa làido:Vân Thiên Mộng:ngầm:raitay!lNàng!ta!tâm cơlthâm!trầm, thủ đoạniác!độc,lnếu có|cơ!hội,inhấtiđịnh:phảildiệtitrừ,lnếu không hậu quả khônllường!” Chỉ cần vừa nghĩ|đến chuyện|của TôiThiển Nguyệt!và|KhúclTrường:Khanh thì trong lòng|Tô!Nguyênllại nổi điên.

Chuyện nào cũnglở lúc nguy:cấp nhất:thì bị|phá vỡ. SởlTướng kia chỉ một ngàylsau khi cứu Khúc!Trường!Khanh ra|ngoài đãllên điện:diệnlthánh,ilấy ra!được!nhân:chứng vật chứng có:lợi,|khiến mình|không còn lời nào để|nói,lnếu không cóiThầnlVương nói giúp, sợ!rằngicái ghế HìnhlBộ!ThượngiThư của mình|hôm nay đãlsớm thaylngười từ:lâu.

Mà:mỗi một chuyện!đều hoặc|gián!tiếp, hoặc|trực:tiếplcó!liên|quanlđến Vân Thiên Mộng, cộng|thêm|Tô|Thanh với Vân Thiên Mộnglđã:kết thù kết oán bao lâu,|Tô|Nguyên!tự!nhiên sẽ!đưa nàng!vào danh|sáchikẻlthù lớn nhất.

‘Ca|ca:yên tâm,!chắcichắn|nàngita:chỉ còn đắc ý càn quấy!được!balbốn tháng nữa thôi. Một khi ta!đã!sinh|được!con trai|trưởngicho Tướng phủ,|còn sợ|Tướng gia không thuận theolta|nữa sao?lĐến lúc đó, tainhất|định!sẽ!trị tiểultiệnlnhânlkia tới chết!”!Trong lúc nhất!thời, Tô:Thanh giậniqua đầu,!tự|tay túm chặt!lấy vải áoltrước bụng, thấylvậy vú|Vương hãi hung|khiếp vía tiếnllên thaylnàngivuốtilưng: “Phuinhânlchớ giận. Mấy tháng nữa rất nhanh sẽltrôi!quá,|talcũng!không thể đểlxảy ralchuyệnikhông may vào đúng!lúc mấu chốt, bằng!không hết thảy:đều hóa thành đốt củi ba:năm thiêu một giờ mất.”

Vừa|nói,itrong lòng:vúlVương không khỏi|trách cứ!Tô!Nguyên, biết:rõlTô|Thanh đanglmang|bầu,!lại vẫn nói ralnhững chuyệnimàinàng|chán|ghét, chẳng cố|kỵ:chútinào.

Mà!Tô!Nguyên:cũng!ngheira!ý tứltrong lời nói của vúlVương,ltrong lòng|liền|thấy|bất mãn,|mắng|thầm. Một con mụigià,:cũngldám không nểlmặt mình, năm đó:không phảilcũng|phảilđến Tô:gia kiếm!cơm,lhôm nay bước|được|vào Tướng phủ đãlbắt đầu làm giá.

Nói như vậy cả!buổi, Tô!Thanh cũng|hơi mệt.|TôlNguyênlthấy|thế đứngidậy,|nhưng Tô:Thanh lại gọi hắn đến trước mặt,|dùngimột giọng cực kì|nhỏ nói vài câu với hắn,!liền!thấylTôlNguyên!sắc mặt âm!trầm!đi:ra.

Lúcicanh|ba, một bóng|người nhỏ nhắn!xinh:xắn bước|nhanh vào Khởi:La|Viên.

Vân!Thiên Mộnglnghelđược!vúlMễ!thông báo,!thả quyển sách|thuốc trong tay xuống,:đi!ra|nội thật, thấylmột tiểu|nha đầu chừng mười!hai mườilba:tuổi|đứng|cung!kínhlở gianingoài,lthấy!nàng|tới thì lập tức quỳ xuống,:thấplgiọng nói:|“Nô tỳlbái kiến!đại tiểu!thư!”

“Đứng:lên đi!”:Vân Thiên Mộngiraihiệu:cho Mộ:Xuân:nângitiểulnha đầu nhỏ gầy kia đứng!dậy,!vẻlmặt ôn!hòa nói:i“Đã trễ thế này,!sao ngươi không ở Phong HàlViên|hầu hạlmà|lại lén chạy|ra|ngoài vậy?”

Tiểu nha đầu kia thấy:Vân Thiên Mộng|ônihòa như vậy,:cảm giác!căng|thẳng mới rồi nhanh chóng bị:đánh!tan hơn nửa,|lại làilần đầu tiên|đứng!gần Vân Thiên Mộnglnhư vậy,:chỉ cảm thấy:đại tiểu|thư này quả là|thiên nhân!chi tư, không biết|xinh:đẹp cao quý hơn soivới nhị tiểulthư không biết!bao nhiêu lần,:trong lòng|không khỏiinảy sinh|lònglhâm mộ, ngạilngùng thưa: “Nô ty|thường|được!vú!Mễ!dẵn dò, nhất:định|phảiiđể:ý chuyện!của Phong Hà|Viênlgiúp|đại tiểu!thư!”

Nghe vậy,:Vân Thiên Mộng:nhìn|vú|Mễlcười!cười, ônlhòa hỏi tiếp!: « Quả là|đứa trẻ có|ơn:tất báo ! Chỉ là, nhớ kĩ, những chuyệnlquá mức nguy|hiểmlthì tuyệt đối không được!phép!làm.:Hôm nay ngươi đến,|ta!cũnglbiếtilàichuyệnigì. Đại kháillàlnội dung!nói chuyện|giữalTô!dilnương cùng|với calca|của nàng|phảilkhông ? »

Tiểu nha đầu kia nghelxongilập tức hai mắt tỏa sáng, nhìnichằm:chằmlvào Vân Thiên Mộngitựa hồlnhư đang!gặp thầnitiên, chỉ cảm thấylđại tiểu:thư chẳng những đoan!trang xinhiđẹp,!màlcòn thông minh:như vậy,:mình|còn chưa|mở!miệng mà:nàngiđãlđoán!được|ý đồlmình:đến.

Màicâu « những chuyệniquá mức nguy!hiểm!thì tuyệt đối không được|phép|làm » kia của Vân Thiên Mộng!lại càng!khiến tiểu!nha đầu cảm thấy|ấm|ápitrong lòng. Ở Phong HàlViên|đãilây,!Tô:di!nương ngoài đối tốt với vúiVương raithì vô!cùng!nghiêmlkhắc!với các nha đầu bà!tử|khác. Nhị tiểu|thư kia thì lại cànglkhông cần phải!nói,|bìnhlthường!chỉ hơi không hài lòngimột chút|là!lại trútlgiận|lên đám nha hoàn|bên người.

Hôm nay thấy!đại tiểu!thư bình!dị|gần gũi như thế,|trong lòngltiểulnha đầu vô|cũngihâm một những tỷ|tỷlđược|hầu hạiở KhởiiLa!Viên.

Tiểu nha đầu dùng!sức gật đầu,lhạlgiọng nói:!“Đại|tiểu!thư nói đúng:rồi ạ,iTô|di|nương hình!như là:muốnlca|ca|giúp!nàng!tìm bàiđỡ, nôltỳiở gian!ngoài,!nghe|không đượcirõllắm,|hình!như còn là|lúc sắp sinh!lại cho chị dâu bên nhà mẹ|đẻ!sanglđây giúplnữa.

Vân Thiên Mộngitừiđầu đến cuốilvẫn chỉ cườilnghelnàng!nói,|cuối!cùng!lại nhoẻn miệng cườilvới tiểu|nha đầu kia,lnhìn!cảnh!đêm bên ngoài đãisắp đến canhitư, bảo vú|Mễ: “Vú,lngươi tự:mìnhlđưa nàngitrở về!đi, đợi đến khi nàng!đilvào Phong HàlViênihãy về.”

Tiểulnha đầu thấy|Vân Thiên Mộng|đối tốt với mìnhlnhư thế,itrong lòngilại càng:cảm kích, quỳ xuống khấu:đầu ba|cái mới rời khỏiigianlngoài.

“Tiểu thư,!lời của nànglchưa|chắciđã|tin được!”:Nguyên|ĐônglvàlNgênh Hạ|đồng|thời!mở!miệng,|hôm nay hai người đều đã|được|thăng làm nha hoàn:cấp một,ihầu hạ|bên cạnh|Vân Thiên Mộng.

“Đúng!vậy đó:tiểu!thư!” VúiMễicó!thể thuận tay giúp!đỡlnàng!một ít!chuyện, nhưng cũng|không thể khiến nàng!có:thể làm chuyệnlphản!bội chủ cũ:nguylhiểm|như vậy.!Chúng talvẫn cứ|cẩn thận|thì hơn,|miễn!cho trúng kế!của Tôldi!nương.” Mộ!Xuân|đi:theolbên người Vân Thiên Mộng|đãllâu,|cũng!học được:cẩn thận:từng!li!từngltí, không còn ngâylthơ như trước kia cho rằnglngười xấu trênlthế gianlnày ai!cũng!biểulhiện!raingoài mặt.

Vân Thiên Mộng!lại chỉ cườilkhông nói,|đến khi vú!Mễ!đilvào liền:nghe:vú|Mễigiậnlgữ!quát!ba:nha đầu kia:!“Cácingươi thì biếtlcái gì! Nếu không nghellời đại tiểu|thư,llão nôlháilại đi|quản|chuyện|sống|chết:của tiểulnha đầu Phong Hà!Viênikia?lTiểu|nha đầu kia chẳng qua cũnglchỉ là:một nha hoàn!vén rèm,!dù:có:bị!Tô|di!nương đánh:chết|cũngikhông cólngười biện|hộ:cho.

Có|điều, việcinày phải|nói từ!lần TôlThanh làm hại Hoa di:nương sanh|non ngày!ấy. Mặc dù!TôlThanh không để!cho Hoa di|nương hãm hại thành công, nhưng trong lòngicũnglđã!nghẹn một bụng:tức,!mà|lúc ấy|trong phòng ngoài vú:Vương ra:thì chẳng còn ai, Tô!Thanh liền!gọi tiểulnha đầu kia ở gianlngoài đilvào,ltra tấn tiểu!nha đầu kia một phen, bản thân!ả thì nguôi được|một bụnglgiận!nhưng cũnglthiếu chút!nữa tiễnlcái mạng|nhỏ này của tiểu|nha đầu đến chỗ DiêmlVương.

Nửa đêm,:lúc vắng|người,itiểu|nha đầu kia vùngltrộmichạy!ra|ngoài thútithít!nỉ:non,llại cóivú|Mễ!đanglđilvềiKhởiiLa:Viên|bắt gặp mới đi:bẩm báo Vân Thiên Mộng, mời đại phu đến điềultrị thương!tích|trênlngười tiểu|nha đầu kia.

Cóllẽ:một vài chuyệnlnhỏ nhặtlđối với các nàng|mà|nói chỉ là!tiện!tay mà!thôi, nhưng mà:đối với những nha hoàn|mệnhicòn mỏngihơn tờ!giấy|mà!nói chính là:ơn!cứu mạng.

Dù tiểuinha đầu này chỉ làinha hoàn|vén rèm cấp ba, nhưng đầu óc|lại vôlcùnglthông mình, TôlThanh hàng!ngày!gặp ai, ở đâu,:thậmichí bọn họ!nói gì|hoặc!nhiều hoặc|ít!đều rơi vào trong tai tiểuinha hoàn|này.lĐiềulnày cóithể soiđượcivới nha hoànlcấp một bên người TôlThanh,!lại không phải|lúc nào cũngllollắng:nha hoànlkia cóibị!phát!hiện:hay không,:hiển|nhiên làitốt hơn rất nhiều.

Nghe|vúlMễikểllại xong, ba!người kia mới chợtihiểulra, trên|mặt nónglbừng, chỉ cảm thấy|mình!vừa rồi trước mặt tiểulthư nhà mìnhichẳng khácinào múa rìu qua mắt thợ.

“Vú,|ngày|mai còn phải!làm phiền người,|nhắn|cho PhánlLan một câu.lNếu lúc này Tô|phu nhâniđã|không được:Tô|Nguyênlcoi trọng,lvậy nàng|hãy cố|gắng!màlnắm bắt cơ!hội này,!thâu!tóm hết mọi chuyện|trong Tôiphủ,!miễn|cho cả!đời bị:người không chế không thoát nổi thân.”!Còn lại vài lời Vân Thiên Mộng|cũng|không cần phảilnói nhiều,lbằngitâm tínhlcủa PhánlLan,!tin tưởng PhánlLan hiểu:rất rõ|mìnhlphải!làm gì.”

Vú:Mễ!nhẹ gật đầu,iliền|đỡ!Vân Thiên Mộnglđilvào nội thất, hầu hạlnànglnằm xuống mới lui ra.

Mười ngày|sau,:NghênhiHạ!mỗi ngày!đều đến chỗ Ánh Thu cùng:điều!chế giảiidược!đột nhiên bối rồi chạylvao nội thất. vẻ|mặt kinhlhoảng,|thấy|Vân Thiên Mộng!đang!tập viết, liền|“bụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng!”

“Sao:vậy?|Xảy ralchuyệnllớn gì:màingươi lại nôn nóng!như thế?” Vú:Mễ!thấyiNghênhiHạ|ào|àolxông!vào,!thiếu chút|nữa động|đến xấp giấylVân Thiên Mộnglđã|viếtixong, liền|nhíu|mày nổi giận|nói.

“Tiểu thư,lkhông hay rồi,|đã!xảy ra!chuyện!”!Nghênh!Hạ!đầu còn lo!lắng|đến chuyện|vú|Mễ!trách phat, lập tức vẻ|mặt cầu xin mởlmiệng.

“Chuyện gì|khiến ngươi khó xử!như vậy?:Nhanh đứng|lên rồi nói.” Vân Thiên Mộngithả bút lôngitrong tay xuống,|bìnhitĩnh:mởlmiệng,ilại bảo Nguyên!Đông!đỡlNghênhiHạ|đứngldậy.

Thế nhưng Nghênh|Hạ!sốnglchếticũngikhông chịu|đứng|dậy,|dập mạnh:đầu một cái,itrong miệng không ngừng nói:!“Nô tài hôm nay đến chỗ vú!Hạ, lại phát|hiệnltrong viện|bịiđập phá loạn:hết,!một ít!dược:liệu:quý đều bị|phá hỏng!hết không dùng!được, Ánh Thu bị!người ta|đâm một đao,:hộp Hộc Cát kia cũnglbị|kẻ:khác!ném vào trong bếp."

“Cáiigì?”lVú|Mễ|cùnglNguyênlĐôngikinh!hãi,lhai mặt nhìn!nhaulxong:lại nhìnivề!phía:Vân Thiên Mộng.

Chỉlthấy!sắc mặt Vân Thiên Mộnglvô:cùng!khó coi,lquanh thânltản mát ralvẻllạnh:lùnglbằng!giá,|giọng nói lạnh|lùnglnhưng bình!tĩnhihỏi tiếp: “Có ảnh hưởng đến tính!mạnglkhông?|Vú|Hạlđâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.