"|May mà!Ánh Thu nhanh trí giấuivú:Hạ!dưới!gầm giường.
Nàngldùng!thân!mình|che đilkhe hở|giữaigầm giườnglvới mặt đất.|Nếu
nànglkhông làm như vậy vú|Hạlđã|chết!rồi!" NghênhlHạlnước:mắt
lưng:tròng,|ngậmlngùilnói.
Nàng nhớ khi mình!vừa bước|vào phòng,ithì cả!căn phòng trànlngập!mùi
máu tanh, trong khi đóiÁnh Thu mặt trắng bệch, cả!người đầy máu đang!nằm trên:mặt đất,ihuyệt Ấn:đường còn hiện:màu đen.iLúc đóltrong
lòng:NghênhlHạlnổi lên nỗi phẫn:nộlvô|cùng.
Mấy ngàylnay,:Nghênh!Hạlngàylnào cũnglđến tiểu|viện:đó|cùngiÁnh Thu
nghiênlcứu thuốc giải. Nàng!vô|cùngikhâm!phụciy thuật của Ánh Thu,ihơn
nữa sau khi nàng:biết!thấnlthế của Ánh Thu,:lại nghĩ:mình|cũng|là|cô|nhi không cha không mẹ, thì hai người tình:cảm cànglthêm!thắmithiết.
Mặcldù|bên ngoài Ánh Thu tỏlra:làlngười lạnhllùng|ít|nói.!Nhưng những ngày|cùng!Nghênh|Hạ|chămisóc vúlHạ, đã|chứng minh:rằng!nàngilà|một
người ngoài lạnh!nhưng trong nóng. Khi nànglquan:tâm ai:thì sẽ|toàn|tâm
toàn!ý quan:tâm người đó. Vì|thế trong lúc nguyihiểmlnàng!không nghĩ:tới sống|chết|của mình|màlgiấulvú|Hạ|dưới!gầm giường.
Điều!này đã!khiến cho một Nghênh|Hạ|từinhỏ đãlsống|trong gia đìnhinhà quan, đã|quenivới cảnh|những tiểuinha hoàn:trong phủ đấu đá!hãm hại lẫn nhau!không khỏilsinh!ralsự|cảm động!không thể nói bằngilời.
Nàng chưaltừng!nghĩirằng, thì ra!giữa:người với người vẫn có!thể cóltỉnh|cảm chân!thành tha thiết đến như vậy.
Khi!nànglnhìnlthấylvú!Hạ!dưới|giườngithì phátlhiện|bà!đã:sớm nước!mắt đầy mặt.iBàicố!gắng!kéo cái chânlđanglbị!thương|đến gần Ánh Thu,!bà:đưa tay ômiÁnh Thu vào lòng|xem nàng|như con ruột!mà:khóc!nức nở.
"ÁnhiThu giờ sao rồi?" Vân Thiên Mộnginhíu|mày,|trong mắt đãlsớm kết băng, lời nói của nànglmangltheo!vẻ!uy:nghiêm.
Màikhi nghe!nàng|hỏi câu này,!mọi người trong phòng đều
thấy|được!sựiquan|tâm chân!thành của Vân Thiên Mộnglđối với Ánh
Thu,icùngivới cảlnỗi giậnldữlmà|nàng|đang!cố!gắnglkiềm|chế.
"lCũng|may là|Ánh Thu tránh đượclmột đao trí mạng, một đao kia không
đâm trúng chỗ hiểm! Chỉ làido|mất máu quá nhiều nên hiệnigiờ vẫn hôn
mê:chưaltỉnh. Những nhà xungiquanh tiểu!viện!ngheltiếng độnglnên đến xem rất đông. Đám nô|tỳlsợ|bọn xấu sẽ!trà trộnlvào cho nên đãinhờ các đại
thẩmiđưa Ánh Thu và|vú|Hạ|lên xeingựa. Nôltỳ!sợ!những người trong phỉ
nghi|ngờ,inên đã|để:xe:ngựalở khúclcua phía|tây Tướng phủ!" .
Nghênh|Hạ|lau đi|nước|mắt trên|mặt,:nói rõlrànglmọi việc.
Nhưng trong mắt Vân Thiên Mộng:vẫn còn lollắng, nàng|nhanh chóng rời khỏilthư án:lạnh!lùnglbảo:!"Cùng ta!ra!đó|xem"!.
Mọi người chỉ kịp thấy|gió nhẹ thổi|qua,lbóng!lưng|Vân Thiên Mộnglđã!điiđến cửa.
Đám|người vú!Mễinhanh chóng đi:theo, Vân Thiên Mộng|và|mọi người
đi|thẳng đến khúc!cua phía|tây Tướng phủ đúng:là:cólmột chiếc xe!ngựa.
Vân Thiên Mộng:tự!nhảyilên xe|ngựa, khi nànglvén rèm xellên,|một mùi
máu tươi|nồng!nặc bay vào mũi nàng. Vú!Hạ!ngồi|trên|sàn xeiđanglôm|Ánh
Thu,:bà!nhìnithấy|người đến làlVân Thiên Mộnglthì nước:mắt
chảy:càng!nhiều,|run run nói:!" Tiểu. . . thư.|. ."
Vân:Thiên Mộnglnhìn!vú|Hạldùng|tấm thânitàn tật che chở cho Ánh
Thu,:trong lòng!không khỏildâng:lên cảm giác|chua!xót,cố!kiềm!chế
nước!mắt đã|sắp tràoiralkhỏi|hốc mắt.:Nàng!điivào xe|ngưalngồilbên
cạnh|Ánh Thu,|nắm tay vú!Hạ|an!ủi: " Vú:yên tâm,!ta|nhất:định!không
để|hai người chịu!oan ức|đâu!"
" Tiểu. . . thư.!. . làllỗi của nô|tỳ. . . là. . . nô!tỳ. . . đã!làm
liênllụy.l. . đến đứa nhỏ này.i. ."!Vú!Hạ|lời nói đứt quãng,:giọng nói
bàlmang|theo!sự!tự!trách,ihai tay bà|siếtlchặtlthânithể Ánh Thu không
chịuibuông ra.
Vân Thiên Mộngiquanlsát Ánh Thu,lnàng!thấy|sắc mặt Ánh Thu trắng
bệch, môi nhợtlnhạt!thì nhíulmày lại,|nànglthử nắm tay Ánh Thu thì
thấy!rất lạnh. Vân Thiên Mộng!nhanh chóng nhìn:bên ngoài xe:ngựa|cất
tiếng gọi:i" Mộ:Xuân!"
"lTiểuithư"!. Mộ|Xuâniđợi ở bên goàilxe|ngựalđã|lâu,!nànglvừa
ngheiVân Thiên Mộng:gọi đã|nhanh chóng vén rèm
xe|đi|vào.:MộiXuân!nhìn!tình:hìnhiÁnh Thu so|với lời tường thuật của
NghênhlHạ|thì cànglnghiêmltrọng hơn.|Nàng|trong lòng!lo!lắng|nhưng làm
như không có:gì|ngồilxuống bên cạnhlVân Thiên Mộng, chờ nàng:phâniphó.
"|Ngươi bây giờ đến phủ Phụ QuốclCông, xin Lão Thái|Quânlmới Niếpllão tháiiy đến Thiên PhúciLâu!" . Vân Thiên Mộng!nhanh chóng ra!lệnh.
Mộ!Xuân|thoáng|doldự, nànglcó|chútikhông hiểu|nên hỏi::" Tiểu|thư,lsao không mời TiềuiNhiếp đại phu?"
Ở Phủ Phụ Quốc|Công|có!đại phu,!tại sao tiểu!thư lại bỏ!gần mà!tìm xa, lãng:phí thờiigian.
Vân Thiên Mộng|kẽ|nhíu!mày lắc đầu nói::" Bên chỗ cậu ta!vẫn cần người chămisóc,ingươi đi!nhanh đi!"
Mộ Xuânlngheivậy,llúc này mới âmlthầm!tựltrách mình|sơ|ý.!Nàng!lập tức nhảylxuống xe|ngựalnhằmlhướng phủ Phụ Quốc|Công!mà!đi.
Sau khi Mộ!Xuân!đilkhỏi, Vân Thiên Mộng!gọi vú|Mễ:vàiNghênhlHạ|lên
xe, nànglra!lệnh!Nguyên:Đông|đánhlxe, bọn họlnhanh chóng đilđến Thiên
PhúclLâu.
"NguyênlĐông, cho xeldừng!ở cửa kề|của Thiên Phúc|Lâu,!chớ để|hấp dẫn sựlchú ý!" Vân Thiên Mông|đấy nhẹ một góc màn xelthấy|xe!ngựaisắp tới
cửa lớn Thiên PhúciLâu thì rất nhanh đưa ra:mệnhllệnh.
Nguyên|Đôngihiểu:ý,!không trả lời mà|chỉ gật đầu một cái,:lập tức
đánh!xe|đilqua con hẻm nhỏ,|dừng!ở một cửa lệchicủa Thiên Phúc:Lâu,|nơi
không có|mấy người qua lại.
Vân|Thiên Mộng!thấy|xe:ngựalđã!an|bài xonglxuôi|thì trước
cùnglVú:Mễ!vàlNghênh:Hạ|dìu Vú|Hạ|xuống xe, chỉ lưu lại Nguyên|Đôngibảo
vệ:Ánh Thu.lBốn người đilvào cửa lệch|của Thiên Phúc:Lâu,!đểiVú|Mễllại
làm bạn với VúlHạ:cùng:đợi ở phòng khách.!Hai người Vân Thiên
Mộng|và!Nghênh|Hạ:mới đilmượn!chưởng|quỹ một cái nhuyễn:tháp, nhờ hai
gã!tiểu|nhị hỗ|trợ cùnglmang:Ánh Thu đang|hôn mê|vào trong phòng khách.
Tuy!trên!người Ánh Thu đã!được!bọc trong hai lớp chăn|bông, nhưng hai gã|tiểu:nhị vẫn mơ!hồ|ngửilthấy|một mùi máu tươi!nhàn:nhạt. Hơn nữa
nhìn:sắc mặt Ánh Thu tái nhợt!như xác chết, càng!làm cho bọn họ:sợlđến
nỗi mới buông đượcingười xuống nhuyễnltháplđã!vội vàng|rời khỏilphòng
khách ngay. Không đến thời!gian|nửa chénltrà lại thấy:bọn họ|đã!mời
chưởnglquỹ Thiên PhúclLâu tới.
Vân:Thiên Mộng:đang|cùngiđám người hầu thânlcận nâng!Ánh Thu lên
giường, lúc này ở ngoài lại truyền!đến một hồi tiếng đập cửa gấp
gáp.|Nàngldặn Nguyên|Hạichiếu cố:Ánh Thu còn mình!thì
theolNguyên|Đông|cẩn thận!đi!tới chỗ cửa phòng.
"Khách quan, tiểu!nhân!là|Chưởngiquỹ Thiên PhúclLâu!|Nghe:tiểu!nhị
của lầu nói trong mấy vịikhách quan|bên trong cólmột vịlcô|nương
thân|thể khó chịu, có!cần tiểu|nhân!đi:thay, mời một vị|Đại phu qua đây
không a!" Chưởngiquỹ kia mặc dùlrất nóng!ruột:với tìnhlhuống ở bên trong nhưng dù|sao Thiên Phúc!Lâu cũng:là|tửu lâu lớn nhất!kinh!đô,
cóltìnhlcảnhigìlmà!chưởng!quỹ như lão chưa|từngithấy!qua.iTất nhiên lão
sẽ!không nhàolvào để|mà|đắc tội với người.
Ít nhấtllão cũnglphải:nghe|ngóng sự|tìnhlcho rõ:rànglmới có!thể kết
luậniđược, tránh cho đến lúc đắc tội rồi mới biếtlđó:làlngười
màimình!không thể đắc tội.
Vân!Thiên Mộng:nghe:lão ta!nói vậy thì biết|ngay!là:doihai
gãltiểu!nhị nhát|gan đãlđi:nói chuyệnicủa Ánh Thu cho lão chưởngiquỹ
rồi.
Tuy!cũng:biết|rằng|Chưởng!quỹ lòng!đang!nóng|như lửa đốt nhưng
thái|độixửlsự|này làm cho Vân Thiên Mộngirất kính|phục, cũnglkhó trách
Thiên Phúc!Lâu ở trong tay lão kinhidoanh hai mươi:mấy năm rồi mà!khách
ra!khách vào vẫn nườmlnượp.
Chỉ là, chuyện!mìnhlbí|mật đem Vú!Hạ|cùng:với Ánh Thu giấu!ở Thiên
Phúc|Lâu này,!lại dưới:tình!huống không biếtlđịchinhân|đang|ẩn!giấu!nơi
nào thì tự!nhiên càng|làm cho người ta!ít:thấyimặt hai người họ!thì
càng|an!toàn|hơn!
Vì vậy,!Vân Thiên Mộngingănilại Nguyên!Đônglđangisắp sửa mởicửa ra.
Nànglở bên trong cửa mởlmiệng,lgiọng nhẹ nhàng nói "Đa tạ|Chưởng|quỹ
quan!tâm!!Chỉ làlmuội|tửlnhà ta|mỗi tháng khó chịu|đều gần như làlnhư
thể này,lchỉ cần nghỉingơilđiềuldưỡng vài ngàylthì không
cóiviệc|gì|rồi!lChẳng qua phải!làm phiền chưởng:quỹ thay!taitìm một
gã!xalphu trông chừng xeingựainhà ta|ở cửa lệch, với lại nhờ phòng bếp
làm vài món thanh đạm,|bổ|khí huyết,:lát sau ta|sẽlđưa ngânllượng đến!"
Chưởng|quỹ kia ngheiVân Thiên Mộng|nói thế thì trong
lònglđã:hiểulrõlchuyện|gì|xảy ra! Lại thấylthanh âmlcủa vị!tiểu|thư bên
trong nhẹ nhàng ấm!áp:như vậy làm cho trong lòngithư sướng không ít!thì
lão đã!hoànltoàn|tin lời Vân Thiên Mộnglnói,|nhẹ lên tiếng đáp ứng rồi
dẫn hai gã!tiểulnhị đanglủ rũ|điixuống lầu ba.
Nửa canh:giờ sau,lMộ!Xuân|dẫn Nhiếp Thái|y tìm được:tới lầu balrồi
khe khẽ gõicửa phòng khách,lNguyênlĐông!nhòmlqua khe cửa thấyilàingười
một nhà thì liền|mở|cửa,:dẫn Mộ:Xuânicùng!Nhiếp Thái!y vào phòng trong.
Nghênh Hạlcùng!VúiMễ!từllâu đã|buông màn che xuống,ltượng
điêu|khắc|gỗ!hình:hoa của giường|lớn đãibị:màu vànglcủa màn che che mất
tầm nhìn, tráilphải|hai bên là|dải màn màu xanh!lẳng:lặng|buông
xuống,!màu sắc mặc dùirất tinh|tế|khiến cho người ta!vui mắt nhưng
từ!bên trong tỏa ralnồng!nặc mùi máu tươi, làm cho Nhiếp Thái|y
phải:nhíuiđôi lông!mày lại.
"Lão hủ|gặp qua Vân tiểulthư!" Nhiếp Thái!y thấy!Vân Thiên Mộng:đang|đứnglthẳng trước giườnglgỗlliềnllập tức tiếnllên thi lễ.
Nhưng vân Thiên Mộngilại tiếnllên trước lão một bước, hai tay đưa
ra!đỡ!Nhiếp Tháily.!Liềnitheo!đó, nét mặt nànglđầy cảm
kích!nói:l"Nhiếp|Thái|y,|trời:nóng|như thế màilàm Ngài|phảilcất bướcltới đây một chuyến, thực|sựllà!cháu:có|lỗi quá.!Nhưng màimột
tiểu:muội|muội|của cháu|hôm nay thụ thương, cháu!nghĩ|thấy:cũnglchỉ
có!Nhiếp Thái|y là:đáng!tín nhiệm nhấtinên mới nhờ Lão Thái|quânlmời
Ngàiiđi|một chuyến!"
Chú!yếu nhất!chính là!Cốc Lão Thái!quân|mười!phần|tín nhiệm Nhiếp
Thái:y,!Vân Thiên Mộng|tất nhiên cũnglkhông bỏ|gần tìm xa!làm gì,
trực:tiếp:cho người đi!mời rồi đưa lão đến đây luôn.
Hơn nữa,!lấy uy:vọnglcủa Nhiếp Tháiiy ở Kinhiđôltrừ khi chính lão
muốn!tiết|lộ:tin tức bệnh!nhân, bằngikhông người ngoài
muốnltừltrên|miệng lão mà!lấy được:chút|tin tức nào là|chuyện|không
thể.|Đó|cũng:làlđiều!làm Vân Thiên Mộngiyên tâm màlđi|mời lão.
NhiếplThái|y nghelVân Thiên Mộnglnói thế,|thì biết|rằng!nàng|không
có!lừa dối mình|về|tình|huống của bệnh:nhân. Lão gật đầu với Vân Thiên
Mộng!rồi được|MộlXuân|đỡ!đến trước giường, ghế ngồilđã:được|Vú|Mễ!chuẩn
bị!từltrước,!Nghênh|Hạithì lấy tay Ánh Thu từ:trong màn che ralrồi lấy
khăn|lụa của mìnhlgiữ lấy cánhltay vôilực kia.!Lúc này,!Nhiếp Tháiiy mới cẩn thậnibắt mạch|cho Ánh Thu.
"Vân tiểu|thư,:nha đầu kia thụ thương:rất nặng, không biếticó!thể
để!lão hủ:xem vết thương|một chútlkhông!" Sau một lát,|Nhiếp Tháily thu
hồi tay bắt mạch|về. Thần|sắc lão đầy nghiêmltúc,:trầm|trọng mở:miệng.
"Nhiếp Thái|y,ibên trong chính là:một vịlcô!nương!" Vú|Mễlcảm
thấy!không thích hợp,idù|sao Ánh Thu cũngllà:một cô|nương
chưa|xuất!giá,!hálcó!thể cho người ta|nhìnithấylda!thịt? Huống hồ:vết
thươnglkia lại nằm ở vùng|bụng!nữa,:chỗ đó:là!vị!trí khá nhạylcảm.
Nghe vậy,lthầnlsắc Vân Thiên Mộnglđột nhiên lạnhlxuống,!lập tức
phân|phó NghênhlHạ!treoimàn che lên "Vú hồ!đồlrồi sao?|Nhiếp Thái|y
là!thầy!thuốc,:cólcái gìimàikiêng kỵlchứ?!Huống chi chúng ta|không
hiểuichữa!thương, tất nhiên phảiinhờ Nhiếp Tháily giảng giảillàm thế nào để!chămlsóc,:điều:dưỡng vết thương|cho Ánh Thu nữa!"
Nhiếp Thái!y thấy!Vân Thiên Mộng!lại có|phong tháiitrí tuệ như
vậy,:hoàn!toàn|không giống với những tiểulnữ|nhi
dáng!vẻ:kệch:cỡm,!điệu!bộ:ưỡn ẹolnhăninhó màllão thườnglhay
gặp,!nhất|thờilhiểu!đượcivìlsao Cốc Lão Thái:quân|đối với Ngoại tôn
nữ!này từltrước đến giờ luônlthương:yêu cóthêm. Mà:ngay!cả|lão mới
tiếp:xúc với nha đầu tháolvát này không lâu cũng!cảm thấy|vôlcùng|yêu
mến.
Trongiđôi mắt Nhiếp Thái:y mơ!hồ!dâng:lên ý cười, chỉ là:nhìn|đến Ánh Thu đang!nằm trên!giường, lông!mày lão liền|nhănicảllại.|Lão nắm lấy
cổ:tay Ánh Thu tỉlmỉ|bắt mạch!thêm:lần nữa,:sau đó!vươn!tay phảilra, hai ngónltay lão vạchicon ngươi của Ánh Thu đanglđónglchặt|ra,
tinh:tếlquan|sát kỹ. Sau đó|lão mởlhòm thuốc tùy thân:ra, từ|bên trong
lấy ra!một bộ:ngân:châm, thật|cẩn thận|châm!vào mấy huyệt vị|trọng yếu
nhất:trênlngười Ánh Thu.
Sau!khi làm xong!mọi thứ,:Nhiếp Thái!y mới nhìniVân Thiên
Mộng|mởlmiệng "Vânltiểu!thư,!lão hủlở bên hướng dẫn,lđểlmột nha
hoàn!thay!thuốc đắp cho nàng|ta:đi!"
"Tiểu!thư,|đểlnô|tỳ!làm cho!" Lúc này,:Nghênh:Hạ|tiến|lên trước
tiếpllời.!Vân Thiên MộngithấylNghênh!Hạ|dù:sao cùnglhiểu|chútly lý,
nàng!liền!gật đầu yên tâm giao|Ánh Thu cho hai người trước mặt lo!liệu!
NghênhlHạlcẩn thận:vén áo:của Ánh Thu lên,|làm lộ|ra:trênlngười
nàng!làimột vết thươngldo|đao gây raltrông thật:dữ!tợn.lKhông chỉ bọn
Mộ!Xuân!sợlđến ngây!ngốclmà!ngay!cả|Nhiếp Thái:y cũng!có|thầnisắc
lạnh!lẽo thêmlvài phần. Không biết:là|ai! Chỉ là!một cô!nương mà:lại
ra:tay tàn nhẫn|như vậy!
Từ trong hòm thuốc lấy raithuốc bột cầm máu tốt nhấtlđưa cho
Nghênh!Hạ, Nhiếp Thái|y hướng dẫn cho NghênhiHạ!đắp,|bôi thuốc vào vết
thương. Lúc hết thảyisự:tình!hoàn!thành thì đã:qua trọn|một canh!giờ!
Xong việc, Nhiếp Thái!y cũng!lập tức rời phòng trong đilra!ngoài.|Lão viết:ra!mấy tờ|hướng dẫn rồi tinhitế!giảng giảilcho Vân Thiên
Mộng!cùnglNghênh:Hạ|nghe, cũng|để:lại vài bình|bột thuốc cầm máu.iLúc
này,:Nhiếp Tháily mới đứng!dậy cáo từ.
""Vú, Nghênh|Hạ, NguyênlĐông, các ngươi tạm thời!ở lại chỗ này chiếu
cố|cho Vú!Hạlcùng|Ánh Thu!" Vân Thiên Mộng|thấy!nếu để!Ánh Thu
cùng!VúlHạ!ở lại nơi này thì quá nguy!hiểm|rồi!|Dứt khoát đểlmấy người
có|thể sửldụng|bên cạnh!mình:đều ở lại đây đi, chỉ giữ lại một
mình!MộiXuâniở bên người hầu hạ:là:đượcirồi!
"Tiểu. . . Thư.i. . Không.:. . Nhưng.l. . "là VúlHạ:ngồilở phía|sau
bìnhlphong lại mở|miệng lên tiếng,lgiọng nói đứt quãng,ikhông
liên:tục.|Trong lòng!bà|lo!lắng!vạn phần, há|có:thể chỉ đểlbên người
tiểu!thư có|một nha hoànlhầu hạ. Vạn nhất!xảy ra!chuyện:gì, bà!làm sao
mà!ăninói được:với cố:tiểu:thư đãiqua đời kia a!
VânlThiên Mộng!đi!tới phíalsau bình!phong cườiinói:!"Vú đừnglcó|khách khí như vậy,!bây giờ Vú|cùng|Ánh Thu đều là|người nhà của ta. Sao
ta:lại không chiếu cố!cho được, là|đạo lý|mà! Chỉ là:sẽiủy|khuất cho
Vú:ở tạm chỗ này mấy ngày, chờ talsắp xếp mọi việc|thỏa!đánglrồi
sẽ|quay!lại đón Người hồi phủ!"
Nói xong, Vân Thiên Mộnglvỗlvỗlbàn tay vú:Hạ, lại thấpigiọng dặn balngười Vú!Mễ!một chút, sau đó:mới dẫn theo!MộiXuân:rời đi!
Bởi vì:vừa rồi vội vànglchạylđến mà|Vân Thiên Mộng!cũnglkhông
cólmang!theo!mũ!sa. Chỉ thấy:lần này nàngixuất|hiện:ở đại sảnh!Thiên
Phúc:Lâu,!nhấtithờiilàm cho các loạilthựclkhách đều nhaoinhaolliếclmắt
ngưỡng!mộ. Ngaylcả:chưởng|quỹ Thiên PhúclLâu
đang!tính:toán!sổisách|cũng!không kềm đượclphảilnhìn|Vân Thiên Mộng|vài
lần,|trong lòng:cảm thấyitiểu!nha đầu phía!sau Vân Thiên Mộng|hìnhinhư
đã|từnglgặp qua rồi!
"Tiểu:thư,lvềlphủ sao?" hai người dưới!ánh mắt của nhiều người
thật!khó khănlđiltới chỗ cửa lệch. Quả thựclchưởng!quỹ kia đãltìm
được|một gã|xalphu,lnàng:để!cho MộiXuân!đưa cho xa!phu kia một lượng
bạc,lxonglrồi phân|phó nói "Đi SởiVương phủ!" ánh mắt Mộ:Xuânlvẫn còn
đanglvô|cùng|kinh:ngạclngồi:vào trong xelngựa.
Sau một trậniđi!đường xóc nảy,lkhông lâu lắm
đã|thấy|xe!ngựa!từ!từ!dừng!lại ở trước cổng!lớn của Sở|Vương
phủ.!Mộ!Xuânlnhảy|xuống xelngựa|đi!vào gõicửa,:trong ba|cái cửa ( một
cửa chính,ihai cái cửa phụ bên hông),|chỉ thấy:một cái cửa
hông|héiralmột cái khe,|người ở trong hỏi người đến là|ai, sau đó!cái
cửa hông:này đóngllại như trước.
Chỉisau thời|gian!nửa chén!trà nhỏ,lbalcái cửa kia vừa rồi vẫn
đóng|chặtllúc này lại đồngithờilđược!mở|ra, SởiVương vẻ|mặt đầy
vẻ|tươi|cườilmangltheo|Tiêu|Đại từlbên trong phủ đanglnhanh
chânlbước!ra.
Chỉ thấy!đầy mặt Sở!Vương là|vẻltươi!cườilmà!TiêulĐại bên cạnh|vẻ|mặt vẫn không biểultìnhlnhư trước,:nhưng trong mắt lại thêm:một tia bất đắc dĩ. Nhất|làlkhi thấy:ở cửa chính của Vương phủ
xuấtlhiện!binh|sĩláo!giápixếp thành hàng|đứng!hai bên cửa,lcàng|làm cho
sắc mặt Tiêu|Đại đen thêm!vài phần.
"Nha!đầu,lđúngllà!ngươi đã|đến rồi?" Sở:Vương đilđến chỗ xe|ngựalđến
lúc cự!lylchỉ còn có|ba|bướclthì dừngllại,:ông cười|híp mắt xoa xoa hai
tay,|biếtirõ:rồi màlcòn hỏi,!lại mười|phần:ôn!nhu màimở|miệng.lLàm cho
toànlthân:Mộ:Xuân!kềm không được|mà!nổi da|gà, mà:TiêulĐại ở phía!sau
ông cũng|lập tức trợn:trắng thật!to|hai mắt.|
"Đúnglvậy,:Vương gia!" Vân Thiên Mộng!ở bên trong xe!tiếpllời
Sở:Vương.iNếu SởiVương này thích đùa như thế thì mìnhlphụng bồi lão
hồlly!này đùa một chútivậy!
Bànltay trắng nõn của nàng|vén rèm xellên,|khuôn mặt nhỏ nhắnlnhư đóa phù dunglkia dần dần từ!trong xe!ngựalhiện!ra. Đóllà!một khuôn mặt
thật!thanh lệ|lại không trang điểm|phấnlson làm cho ý cười!trong mắt
SởiVương càng!đậm hơn.
NhưnglVân Thiên Mộng:lại cực kỳ!ôn!nhu phối!hợp trả lời với
SởlVương,llại làm cho MộiXuâniphátlngây!ngốc, còn Tiêu|Đại bên
cạnhithiếu chút!nữa đã|háingoác miệng rồi.:Đầu óc!gã!nhất:thời!không
xoay!chuyển!nổi,!cũng!không thể nào nghĩ!ra. Ngày|thường:Vân tiểu!thư
lúc nào cũng|đối xửllãnh|đạm khách khí với SởlVương,|từ!lúc nào
màlnàngilại trở nên ôn:nhu như nước:như vậy rồi?
Nghĩ như thế,|trong lòngiTiêu:Đại nhất!thời|nổi lên nghi|hoặc,
gãlkhông tiếng động!điiđến chỗ Sở|Vương,!ở bên tại ông màinhỏ giọng
nhắc|nhở "Vương|gia,|thái|độlVân tiểu!thư hôm nay có|chút:cổiquái!nha."
Nhưng gã:lại được!SởiNam Sơn "thưởng"!cho một đã, sau đó:rất nhanh
lão đã|quaylđầu lại,lvẻlmặt đầy giận:dữ:nói:l"Đứng xalra!một chút!"
Lòng Tiêu!Đại trànlđầy oan ức!nhưng cũngithực!sự:đi!ralđứngiở một chỗ thậtixa, mặc kệ|mọi chuyện|trước mặt luôn. Dù!sao Vân tiểu|thư chỉ
là:một tiểu:nha đầu một tay tróiigà!không chặt, Vương gia võ:công!cao
cường lại có!nhiều hộ!vệ:áo!giáplnhư vậy.lTin chắclnànglkhông gây
thươngltổn gìlcho Vương gia được.
Sở Nam Sơn thấy!Tiêu|Đại quả thậtlđã|tránh đi!rất xa:rồi thì lập tức
quaylđầu trở lại,:mặt mũi tươi|cười|nghênh:đón Vân Thiên Mộng|lúc này
đãixuống xe:ngựa, nói bằng!một giọng vô|cùnginịnh!nọt:|" Nha đầu hôm nay cũnglđã:chịu|đến Sở!Vương phủ của tallàm khách rồi!lNgươi không
biết:đâu,:từ|sau khi ngươi rời điiSởlVương phủ lần trước đến giờ,!lão
phu thực!không thiết ăn|uống, ngươi nhìnlxem,|mới cólmấy ngày:mà!đầu tóc ta!lại bạc thêm:vài sợi rồi a!"
Nói xong:còn thực|sự|cúi đầu tiến|đến trước mặt Vân Thiên Mộngiđể:nànglnhìn!cho thậtikỹ.
Một cái đầu tollập tức chặn|trước mặt,lVân Thiên Mộng:mỉm cười!cúi
đầu liếc!một cái,lthấyltóc bạc trên|đầu SởiVương này còn không bằng|Cốc
lão thái:quân, trong lòngiliền!cảm thấy!buồn:cười, nhưng vẫn mởlmiệng
an:ủi: "Đa tạlVương gia đãinhớ đến,!tất cảlđều làilỗi của thầninữ|ạ!"
Những lời này,|Sở:Nam Sơn nào có:muốninghe? Lão chỉ chờ Vân Thiên
Mộng!nói "Thần nữ!sẽlchămlđến Sở:Vương phủ nhiều hơn!" chứ đâu thèm!đểiý đến chuyện!ai, cái gì!sai chứ?
Nhưng|thấy|Vân Thiên Mộng!tỏ|ra|đau lòng:vì|mình, SởlNam Sơn trong
lònglvẫn cảm thấy:vôicùng|thỏalmãn,|quả vẫn là!nữlnhi người
taihiểuibiết:chu đáo nha.:Lão nhiệt tình|chỉ vào hai hàngiquânlthiết
giáp!đứng!nghiêm:trước cửa lớn,!nhiệt tìnhihỏi:l"Nhalđầu,|khí thế thế
này đã!hài lòngichưa? Cái tên tiểuitử:Phi Dương chết:tiệtikia không
biếtiđiềulgì!cả, lần trước còn đưa ngươi vào bằng|cửa nhỏ,lhôm nào gia
gia nhấtiđịnh|phảillột da|nólcho ngươi nguôi giận."
VânlThiên Mộng|nhìn|theo!tay Sở|Nam Sơn chỉ,|thấyitrước cửa Sở|Vương
Phủ mộc mạc đơn sơ!có!hai hàng:binh!lính|thânlmặc áo:giáp, chỉ nhìn|khí
thế trang nghiêmltản raitừitrên:người những binh:lính|kia đãibiếtlđây
là!đội ngũ quân!nhân:hang!thậtigiá thật!đượclhuấn|luyện
nghiêm!khắclđãitừng:chiến đấu trên:saitrường, tốlchấtlnhư vậy,!so|với
quânlbảo vệ!thành của Thần|Vương,lvới Cấm vệ:quân!của Hoàng đế!không
biếtlhơn gấp mấy lần.
Chỉlcó|điều, giờ phút:này những binh|línhiấylđứng!trước cửa Sở|Vương
Phủ mangiphong cách!cổixưa này thậtlquá gây chú ý,lmà|trước tới giờ
Sở!Vương cũnglrất ítlxuất:hiện:trước mặt nhiều người,ichỉ e nếu hôm nay
mìnhikhông đến,llão cũng!không long|trọng như vậy.lHơn nữa,!chỉ cần
nhìnibiểu!cảm khó coi như nuốtiphải!ruồi!kia của TiêuiĐại thì
đã:biết|hắn bất mãn với chuyệninày như thế nào.
"Lại khiến Vương gia nhọc:lònglrồi!iGióng trống khualchiêng!rầm
rộlnhư thế thựclkhiến thần:nữ!thụ sủnginhược kinh, lại càng|không dám
bước!vào cửa lớn SởlVương phủ." Mắt nhìnlbốn phíaicóidân c hỗng:tụltập
lại xem náo nhiệt ngàylcàng|nhiều,|Vân Thiên Mộng:cólchút:khó xử,
nànglkhông hiivọng!ngày!mai chỉ vìihànhiđộng|này của Sở|Vương
mà:"được":Ngôniquan!"tặng"!cho một bản tấu lên triều đìnhlđâu!l! !
Sở:Nam Sơn tất nhiên là!ngheira!được!ý nhắcicủa Vân Thiên Mộng, lập
tức ghé mắt muốnira|hiệulcho Tiêu:Đại,llại phátlhiện|Tiêu|Đại đanglngẩng đầu ngắm|trờiixanh!mây trắng,lchọc:cho Sở!Nam Sơn tức giậnltới mức hai
chòmlrâu run lẩy bẩy cảibuổi, chỉ cóithể tự:mìnhlvungltay để|cho đám
Thân|vệlquân!kia lui vào trong vương phủ.lXong|xuôillão mới quay|ra|tủm
tỉm cườilcùnglvới Vân Thiên Mộngiđiivào Vương phủ.
Sở Vương phủ không cólsự!nguylnga tráng lệ|của hoàng cung, cũng|không có!trân!kỳldị|thú như Hải Vương phủ,!mà:ngay|cả!cảnh!lầu các tinhlxảo
nơi Tướng phủ cũnglkhông có:nốt.lỞ đây,!đập vào mắt chí là|một
mảng|xanhltươi|dạt dào.lTùng!xanh!trúc:đá!chính làlhai loàilthựclvật phổ biếnlnhấtlở đây,ltất cả!đình|đài lầu các nơi này đều mang:một hơi thở
rất xưa,!lắng|đọngltrong đó|là!lịch:sử, là:tháng năm,!là!kílức, lại
khiến cho người ta!chỉ cần nhìnlqua cảnh!vật làlđã!có|thể cảm
nhậnlđược!chiều sâu bên trong đó.
Đây làllần thứ hai Vân Thiên Mộng!lần thứ hai đilvào SởiVương
phủ,|so!với lần thứ nhất!vội vội vànglvànglthì lúc này mặc dùitrong
lòng!Vân Thiên Mộng!cũng|nóng:như lửa đốt những khi tiếnlvào Sở|Vương
phủ thì nỗi lo!lắng!sốt ruột!trong lòngidường như đã:được!làm dịu
bớt,ldần dần bìnhitĩnhilại.
"Vẫn nghelnói cảlđời Vương gia chỉ cướilmột mình!Vương phi,|từlkhi
Vương phi qua đời vẫn ở trong phủ một mình. Thần!nữltừ|lúc đilvào
Sở|Vương phủ liền|cảm thấyltrong lònglvôicùnglanlbình, chắc!hẳn
cólliên:quaniđến phong cách!sống|hànglngày|của Vương gia!" Vân Thiên
Mộngiđảo mắt qua hết thảy|mọi thứ trong Vương phủ,!chỉ cảm thấylmàu sắc
trước mắt mặc dùlcóichútiđơn điệu, nhưng lại mang|một sức sống|tràn|đầy
khiến con người talcólthêm!sinhikhí,|làlnơi dưỡng sinh|tốt nhất.
SởiVương ngheiVân Thiên Mộng!ca!ngợi, trong lònglkhông khỏilđắc ý một hồi,!chỉ là|cặp mắt thâm!trầm:như biểnikia lại nhìn|về|một đình!đài
phía:xa, ánh mắt dường như toát!raichútidịu dàng|và|hoàilniệm,
nhàn!nhạt!mở|miệng:|"Nàng mặc dùlkhông thông minhltuyệt đỉnh, nhưng bản
tính|thuần khiết lương thiện,imặc dù|trở thành Vương phi những vẫn
sống:một cuộclsống|như bình!thường. SởlVương phủ này từlkhi Tổiđếiban
cho talđến giờ,lngoại trừ tulsửa lại vài phòng ốc|cũ|nát,!những thứ
khác!đều không thaylđổi gì|cả, chỉ cólvườn|cây này,|làltựltay
nàngitrồng,lvốn địnhlđể!hai người dựa vào nhaulsống|nốt quãng đời còn
lại,!không ngờ nàngllại đilsớm như vậy."
Khi nói những lời này,:vẻ!"Lãoingoan đồng" trên|người Sở!vương không
còn nữa,lchỉ lưu lại một ông chồng già thâmltìnhiđangiđắm chìm:trong hồi ứclvềlngười vợ|đã|khuất.
VânlThiên Mộng!nắm hai tay,lnhìn!ánh mắt sâu thẳm!của Sở|Nam Sơn,|một cái thở dài chanlchứaikhông biết:bao nhiêu là:hoàiiniệminhấtlthời!phá
vỡ|hìnhltượng trước đó!của lão,ilại khiến cho Vân Thiên Mộng!lập tức nảy sinhlmột chút|hiếu|kỳlvới SởlVương uy:danhllừngilẫy này.
"Nhưng màlhôm nay cólnha đầu đến chơi|với ông già này,:bàllão nhà
ta|cũnginên yên tâm vui mừng!rồi!lĐi:nào,!gia gia dẫn ngươi
đilthămlVương phủ của chúng ta, miễn:cho ngươi về:sau vào ở lại không
cẩn thận|lạc đường mất." Chỉ một giâyisau vẻlthâm!tình|trêningười Sở!Nam Sơn lập tức biếtimất tăm mất tích, đầy mặt vui sướng dẫn Vân Thiên
Mộng!đilqua hành|lang|dài,lvui vẻlchỉ trỏ,:giới|thiệu cho Vân Thiên
Mộng|từnginơi một,:hoànltoàn!không hỏi trước ý kiếniVân Thiên
Mộnglcó|muốnlgả:vào Sở!Vương phủ làm dâu hay không,!chỉ một mìnhlnói đến sunglsướng.
"Vương gia,|người tới là:khách,|ngàiiítlnhất!cũng|phảiiđể!Vân
tiểuithư vào ngồilxuống nghỉlngơi|uống!chénltrà đã:chứ?" Tiêu|Đại
thấy|Sở|Vương hí|ha:hílhửng!dẫn Vân Thiên Mộngiđildạo loạn|lên,lchỉ còn
thiếu mỗi nước:dẫn vào trong phòng hồi nhỏ của Sở!Phi Dương thôi,
liền!lập tức mở:miệng can ngăn.
Vân Thiên Mộng:thấy|SởiVương càng|ngàylcàngiđildần vào trong,!trong
lòng:cũngithấy|không ổn, cũnglmượn|lời Tiêu!Đại nói dừnglbước, nhẹ
giọng:i"Thần nữihôm nay đến,|là|để|cảm tạ:ơnicứu mạng!của Tướng gia
trước đây không lâu!!Thần:nữlnhận:lời với Tướng gia tới nấu một bữa
thậtlngonicho Vương gia,!kinh!xin Vương gia dẫn thầninữitới phòng bếp
của Sở!Vương phủ ạ!"
Sở!Nam Sơn còn chưa|kịp âm|thầm|tức giậnlvìlTiêu:Đại phá
hưichuyện|tốt của lão,llúc này nghe|Vân Thiên Mộnglnói thế,lgiận|còn
chưa|kịp giận!đã:cười|tóe lóe,icũng:quên!luôn!chuyện:dẫn Vân Thiên
Mộng!vào phòng ngủ của Sở|Phi Dương rồi,lvừa cười:tủm tỉm vừa liên!tục
gật đầu,lnhanh chóng xoayibước, một tay vuốtive|chòm|râu
dài,|bước:chânilại càng!nhanh đi!về:phíalphòng bếp.
Vân:Thiên Mộng!nhìnibước!đi!của Sởivương vừa mạnhimẽ|lại vừa có|lực
đã:biếtlrằngithân!thể lão rất cường tráng.!Lão vốn
xuấtlthânllàivõ!thướng, hànglngàylchắcllàicũngithường!xuyên rèn luyện
thân:thể,|không giống như Vân Huyền Chi sốngibuông thả,lnên khi hắn
đi!lại có!vẻ:yếu ớt!không biếtilàlkém xalSở|vương bao nhiêu lần.
Tiêu Đại thậtlkhông ngờ đây lại làimục đíchiVân Thiên Mộng:đến đây
hôm nay,:nhưng phòng bếp lại là|nơi trọng yếu nhất|của một gia tộc
lớn,:tuy hắn biếtlVân tiểu!thư không cóilýldo|gìlđể:hại Vương gia,!nhưng hắn vẫn phải!cẩn thận:nên cũng:nhanh chóng đi|theoiSở|Nam Sơn.
"lPhù phù.:. . Tiểulthư,!SởiVương gia này đilnhanh
quá!:Nôltỳ|phải!chạylmới theo:kịp nha!" Bây giờ
là:thời|điểm|nóng!bức,:màingaylcả!Mộ|Xuânllà:nha hoànisai vặt trong phủ
thườngixuyên chạy!tới chạy!lui hôm nay cũng:đuổi:không kịp bước|đi|của
Sở:Vương.
Nhưng:việcinày cũnglkhông có!gìilạ, Sở:vương thường!dẫn
binhiđánh|giặc, nếu lão ngaylcảlviệc|đi|lại này cũng!không làm được, thì lão nên cáo lão từ|quan!về:quê làm ruộng cho rồi,|đểlđỡ!phải|xấu hổlvới mọi người.
Mộ Xuân|tuy hàngingày|có!đillại nhiều,:nhưng nàng:cũng|chỉ quanh
quẩn!trong Tướng phủ,lnàng|làm sao so|sánhivới người cólvõ!cônginhư
Sở|vương chứ.
Nhưngilạ|là, MộlXuânlthấy|tiểu|thư nhà nàng!trước sau vẫn chỉ
đi!cách|Sở:vương có|hai bước, vậy màitiểulthư không chảy|chútimồ|hôi
nào,lcũng|không thở hổn hển như nàng, sắc mặt tiểuithư vẫn giống như
ngàyithường. Trong lòng|nàng|thậtlsự!không hiểu, hàng!ngày|nàng|đillại
còn nhiều hơn tiểulthư vậy mà|giờ sao tiểulthư lại không bị|mệt giống
như mình?
Mà:Tiêu:Đại vẫn đi!phíaisau Vân Thiên
Mộng!cũng!đã!phát!hiện!điều!này.|Phải:biếtilà, tốc độ|đi:bộ!của Sở:Vương là|nổi tiếng nhanh ở Tây Sở, vậy màlVân tiểuithư không những có!thể
theo!sát Vương gia,!mà|vẻ!mặt nàng|vẫn bình|tĩnh, bước:đilthoải
mái,|việclnày khiến cho hắn phải:nhìn!nàngibằng|con mắt khác.
Sở!Nam Sơn đilđằngltrước cũnglđãlđể:ý tới việclnày.!Hắn biết|thiên
kim tiểu|thư trước nay thânlthể luôn!yếu đuối:làldoiít!vận động. Hôm
nay,!lão cốitìnhithử Vân Thiên Mộng, không nghĩ|nha đầu này thật|có:bản
lĩnh, khiến cho trong lòng:lão càngithêm!yêu thích.
Trong!nhà bếp từngltrậnlmùi thức|ănltỏa ra:thơm!nức,lthật|khiến cho
lòng|người rung|động, làm người ta:hận không thể nhanh chóng ăn|vào
bụng. Sởivương tay sờ:bụng, lão quay!lại cười|lây lòng:Vân Thiên Mộng: " Nha đầu,!gia gia hôm nay muốn!được:ăn|đồ!ngon, ngươi biếtiđó:hiện|tại
thời|tiết|rất lộng, ta!thật|sự:không cólhứng!thú ăn|cái gì! Ụclục|"
Vừa nói làlkhông muốn:ăn, trong bụng!Sở!vương liền:phát:ra|tiếng kêu
đói của bao tử, khiến Mộ!Xuân|phảiicúi đầu nhịn|cười, TiêulĐại thì lập
tức nghiêng người nhìnlqua chỗ khác, hắn xem như là:không
nhìnlthấy|chuyệnlmất mặt của chủ tử:mình.
Vân Thiên Mộng!nhịnlcười, nàng|giả vờ|nghe!lời suy nghĩ, đúng|là!hôm
nay rất nóng, nàng|lập tức mở:miệng:l" Thầnlnữ|sẽlvì|Vương gia làm cho
người một bát mì:lạnh!":.
Sở!vương vừa ngheichỉ có:"một|bát"|mì|lạnh, hắn lập tức không
vui,!giả vờ!ai|oán nói:i" Ngươi lần trước làm cho bàlngoại một bàn đầy
món ngon, vậy mà|hôm nay làm cho ta:chỉ một bát mì!lạnhithôi|sao?:Ngươi
khi dễ:ta, dù!sao ta!cũngllà!gia gia,lcòn bà!ta!chỉ là|bà:ngoại
thôi!mà!"
Vân|Thiên Mộnglnghe|mấy câu này mà|thật!sựlkhông biết:phải:cãi lại
như thế nào,|Cốc lão thái|quân!dù|sao cũng:làlbà!ngoại ruột|của nàng,
còn Sởlvương với Vân Thiên Mộng|một chútihuyết thống cũng:không cólnha.
Nghĩ thì nghĩlnhư vậy thôi, Vân Thiên Mộng|vẫn cười|gian!xảo nhanh
chóng nói : " Vương gia,!mì!lạnh!này nghe|thì đơn giảninhưng cáchllàm
thì khá là|phức:tạp đấy ạ,|mọi thứ chiên xào đều không thể thiếu được,
có!thể phứcltạp tương đương với làm một bàn tiệc|rượu!lần
trước!lThầninữ:thậtllòngiquanltâm người nên mới đến đây,:đã!chuẩn
bị|xong:hết rồi!!Vương gia muốn|món khác, vậy
thầnlnữ:phải|có!điềulkiệnlnha!"
Sở:Nam Vương nghe:có|món ngoniliềnlvui vẻ!gật đầu,|lão chỉ cần
cóiđồ!ăningon, cho dù!muốnilão bán đứng!Sở!Phi Dương,:kể:lại mấy
"tai|nạn"|xấu hổ:hồi hắn còn bé, lão cũnglđồngiý.
Lãollập tức đến trước mặt Vân Thiên Mộng, vẻ!mặt chở đợi hỏi:i" Nói
đi! Gia gia nhấtiđịnh|đồngiý,|kểlcảlcóimuốn:ngày!mai Sở|Phi Dương lập
tức cưới|ngươi,:gia gia cũngisẽ!nhất!định|suốtlđêm chuẩn bị:tốt
toànlbộisính!lễ!":.
Mộ|Xuân|và!Tiêu!Đại không còn gì!để|nói,|SởiVương ở bất
cứlthời|khắcinào cũng|muốnidụ|Vân Thiên Mộnglgảlcho Sở|Phi Dương.|Lúc
đầu là!Vân Thiên Mộng|đặt điều|kiện, bây giờ sao lại thành Sở|vương
ra!điều|kiện:vậy?
Vân!Thiên Mộng|chỉ cười!một tiếng,|mà!nụlcười:của nàng|giống như
giọt|nước!suối!trong lành!chảy|vào lòng|Sở:vương,ikhiến cho hắn trong
lúc đó!cảm thấy|rất sảng!khoái.
Vân|Thiên Mộng!tuy cườiinhưng ánh mắt nhìniqua Tiêu!Đại,!khiến cho
TiêulĐại cólcảm giác!như có!thú dữ|theo:dõi,itrong lòng|lập tức dâng:lên một dựlcảm chẳng lành.
Còn không đợi Tiêu|Đại tìm cớ!rời đi, bên tai đã|vang|lên tiếng Vân
Thiên Mộnglbìnhltĩnhlmà!giảolhoạt: " Gia gia,!ta!muốn:mượniTiêu!Đại
thúc:thúclvài ngày."
Chỉ|một câu " gia gia"lđãikhiến cho Sở|Nam Sơn bay hết ba!hồn bảy
vía.!Lão vui sướng kíchlđộnglđến nướclmắt lưng!tròng,!không cần biết:Vân Thiên Mộngimuốn!Tiêu|Đại làm gì, lão liềnlnhanh chóng gật đầu đồng|ý.
Chỉllà|nghĩ|tới Vân Thiên Mộnglkêu TiêulĐại lài"thúc thúc",iSởlNam
Sơn trong lòng!không đượclvui,|dựa vào cái gì|lão làm nhiều việclnhư vậy mới đổi lại được!nàngimới gọi lão là!" gia gia"l. Trong khi đó|Tiêu!Đại không làm gì!cũng!đã:được:lên chức|giống hắn,ilàm "thúc thúcl".
Nhất thời, chạm!đến lòng|dạ:hẹp hòi của Sở!Vương thành ra, lão nhìnithế nào vẫn thấylTiêulĐại không vừa mắt.
Nhất làltrước đây TiêuiĐại còn ở cùng|phe với Sở|Phi Dương,!thù mới
hận cũ|cộng|c hồng|lại,:lão liềnlquaylsang:liếclxéo Tiêu|Đại một cái.
Tiêu Đại thậtlsự:bịloan mà, Vân Thiên Mộngimuốn!gọi hắn làm sao
mà!cản được, hắn càng!không thể bịt miệng Vân Thiên Mộng, hắn mà|làm như vậy Vương gia không nghiền!nát xương hắn mới là!lạ!đó.
Chắc|chắn:là!mấy ngày|tới Vương gia sẽlkhông vừa mắt với mình, còn
không bằng|nhân!cơlhội này trốn:khỏi|Vương phủ một chuyến. Tiêu|Đại
thầm!nghĩ!nên nhanh chóng nói:i" Không biếtltiểu!thư cần ty|chức:làm
việclgì?"
Vân|Thiên Mộnglngưng nụ!cười!trên:mặt,:nàng!nghiêm!túc chậmlrãi nói:l" Talmuốnlnhờ thúc!thúc|bảo vệ!mấy nha hoàn:trong phủ ta" .
Nànglnghĩ|muốnlmượn:người thì phải!nói rõllý:do, để|cho Tiêu|Đại
tự:quyết định|làihắn có:đồng!ý bảo vệ!đám người của Ánh Thu hay không.
Tiêu Đại không cần suy nghĩ|lập tức trả lời:l" Ty!chứcituân|lệnh!"
Mọi!việclthuận lợi ngoài dự:kiến:của Vân Thiên Mộng, nàng|và!MộlXuân|chuẩn bị|điivào nhà bếp.
"lCó!đồiăn|ngon, Vân tiểuithư đừng|quênlcho bổn tướng một phầnlnha?" . Sở|Phi Dương người chưa|đi!vào nhưng đãlnghelgiọng nói của hắn
truyền|đến.
Vân!Thiên Mộng|ngạc:nhiên,!ở cổ|đại không có!điện|thoại,!không
cóiinternet, không hiểu:tại sao tin tức lại đi|nhanh như vậy?!Nàng:mới
đến Vương phủ chưalđượcibao lâu,lvậy mà!Sở|Phi Dương đã:biếtltin mà|tới.
Tronglkhi đó, Sở!Nam Sơn thằng cháu!trai:đang|đi!lại
gần,!toànlthânllập tức xùigai nhọnihoắt, vẻlmặt phòng bị!nói:|" Nha đầu
này hôm nay tới làlđể!đặc biệtllàm cơm trưa!cho ta, ngươi đừngimơ!tưởng
giành với ta."
Tiêu Đại của lão đã!bịicướp:đi|rồi,iSở:Phi Dương giờ còn
muốnlcướpiluôn!bữa trưa, Sở!vương lão chưalbao giờ cảm thấylnhư thế
này,|SởlPhi Dương hắn là|tên khốn!kiếp! ^^
"lGia gia,inếu không nhờ tailiều|mạng|cứu nàng, người làm sao
có|phúc:màiăn!bữa trưa!này chứ?|Làm người thì không thể ngang
ngược,lkhông nói lý:như vậy được!"iSởiPhi Dương lạnh!lùng!liếc:mắt
nhắc:nhở Sở|vương.|Sở:vương thật:muốnicãi lại,lnhưng những gìltên
tiểu|tửinày nói đều là|thật, hắn không biếtiphải|phảnlkháng như thế
nào,lhắn chỉ có|thề mở|to!mắt tức giận|trừng Sở|Phi Dương.
":Tướng gia yên tâm,!thầnlnữlnhất|địnhibáo đáp ơn!cứu mạng:của tướng
gia!" Vân Thiên Mộng!manglbộidạng|ân|cần dịu dàng!đáp lại một câu
liềnlcùnglMộ!Xuân!đi:vào nhà bếp.
"iNgươi tới!đây làm|gì?!Chẳng:phải ngươi không quan|tâm
đếnlsống chết củaigia gia này sao?" Sở Nam Sơn nhìn hình dáng
dịuldàng củalVân Thiên Mộng vừaiđiivàolnhà!bếp,
hắnllập|tức|dẹp!bỏ nụ cười trên!mặt, ánhlmắt|không hàillòng
nhìn sang!Sở Phi Dương.
"!Talchỉllà đi|ngang qua,inhìn thấy xe:ngựa củalTướnglphủ|nên muốn vào|xem thửlthôi!"!Sở Phi Dương rất nhẹ nhàng đơn giảnigiải
thíchllý dolhắn|vàolVương phủimột lần như vậy.
Sởivương hừ lạnh một:tiếng, nói::" Ngươi cũngirảnhinhư vậy
mà:đilqua SởlVương phủ?:Rồillại trùng hợp như vậy nhìn thấy xelngựa
của|nha đầulsao?|Sao trước|giờltalkhông thấy ngươi có
nhiềuitrùnglhợp:như vậylđiiqua Sở!Vương phủ,!đến thămlông lão lẻlloi hiu quạnh là:ta!đây?iHết lần này tới lần khác|chọn!đúnglhôm nay!lSở
Phi Dương!:Đừng tưởng:là ta|không biết trong lòng ngươi
đangitínhltoán!cái|gì!"
" Vậy:gia gia nói!xem,italđanglsuy nghĩ cái|gì?" Hiếm có được Sở Phi Dương chịu mởlmiệng:gọi|Sở vương là " gia gia "
Nhưng lời|nói|này|rơi vào|tai Sở Vương,:lão thấy tiếngl" gia
gia Sở Phi Dương gọiikhông bằng Vân Thiên Mộng dịu|dàng gọi|lão " Gia gia"!đâu!
Sở:Nam Sơn lắc!lắc đầu,ilắc cho giọng của SởiPhi Dương bay
khỏi!tai,lchỉiđể lạiltiếnglgọi!củalVân Thiên Mộng,:lúcinày!Sở
Nam Sơn trong mắt:mớilxuất hiện ý|cười.
"!Vương gia,lTướng!gia hay là vào!phóng!kháchlnóilchuyện
nha"iTiêulĐại!thấy hai ông cháu nhà|này:cứ đứng ngoàilnắng mà
tranh luận,|hắnllập|tức!đưa ra|lời|khuyên.
" Gia gia HộclCátlcó trong tay người:không?" Sở Phi Dương đột:nhiên lên tiếngihỏi.
" Cái gì?"lSở Nam Sơn như bị đạpltrúng!đuôi, hắn!toàn
thânlcảnh giác,!nhìn chằm chằm Sở Phi Dương,ihắn!muốn xem tên
tiểu tử nàylđịnh giở|trò!gì.
"lHôm nay,lPhủ:doãn đạilnhân:của kinhlthành báollại,
hắn!nói!trong kinh:có nhà!dân bị cướp,iđánh ngườilbị thương,
quanlviên|kiểm tra hiện trường báollạillà phát hiện trong lò
lửaicòn|lưu lại|dấu|vết|của:Hộclcát!"!Cặp mắt đen của SởiPhi
Dương sángllên,|nhìnlVân Thiên Mộng:đang!vội vàng!nhào:bột,:thái|thịtiở
bên trong,!trong lòng|xẹt qua một tia dịu dàng.
" Ngươi nói cái gì?"|Vẻ mặtiSở Vương trởlnên nghiêm|túc,
ánh:mắtlhắn|thâm!trầm nhìn về phía Vân Thiên Mộng,ltrong lòng
hắn|thật không hiểu,lnha đầulkia cũng không nói:đến:chuyện này, nàng chỉ mượn Tiêu|Đạiichắc là để bảo:vệ ngườilbị thương!đó.
"|Gia gia cólcòn không,|trướciđây người:và đám!người!Hải:Vương
đánh Đông:dẹp|Bắc, tìm|được balhộplHộc!cát. Theo|thông tin
ta|biết thì!một|hộplđã bị hủy, một|hộp!ở:trong tay
Cửu|Huyềnisưithái,:vậylcònihộplcuối cùng đanglở|đâu?" Sở Phi
Dương chậm:rãi nói,lvẻ|đaimưu túc trí không kém Sở!Vương chútlnào.
":Đang|trong tay Hảilvương." Sở Nam Sơn tứclgiận nói:ra:năm chữ.
" Phải không?|Như vậylthìlcó!chút|khó giảiiquyết rồi!" Tuy
nói!như vậy:nhưng trênlmặtiSở Phi Dương vẫn!tỏa!ra:chờ:mong, lại
chọc|cho Sở|Vương tức trắng mắt.
"|Vương gia,lTướngigia hai ngườilmuốn đứng dừnglbữa sao?" Lúc
này|Vân Thiên Mộng và Mộ Xuân:đã!điira. Sở Phi Dương nhìn thấy
trán nàng lấm|tấmlmồ hôi,lhắn|nhanh chóng|đillên dùng
thân!thểlche nắng cho nàng.
"!Đi|thôi, chúngitalđến!đình cao đằng kia ăn:cơm,!bên kia
mát|hơn." Sở Nam Sơn thấy hai người!quanitâm lo|lắng!cho nhau!như
vậy,ltrong lòng mừng rỡ,lnhanh chóng!sai người!dọn!cơm lên,|Sở
vương lập|tứclthẳng!hướnglđình đài|điltới.
Sở Nam Sơn và Sở|Phi Dương ngồi xuống, Tiêu|Đạilcũng được Sở
Nam Sơn cho cùng ngồi,lthểihiện mình là ngườilrộng lượng.
Vân Thiên Mộng đứng mộtibên nhìn Mộ Xuânlgấplđồ ăn!cho
ba|người, nàng đứng bên cạnh giải thích: " Vương gia,iđây làlmón
mì|lạnhldành:riêng cho ngài. Món|ăn!nàyltoàn dùng kiều mạch
làmlthành:mì,:bên trong cho thêm|trứng, tương thịt bò,:táo,
cảiitrắnglcay,!mùi|vị chualngọt thêm:chút cay
thíchlhợpivớilthời tiết mùalhè nóng bức! Bên cạnh đó
ta|còn|cho thêm!một!ít dầulmè,lthanh mát!vừa|miệng.
Người:ăn!thử|đi!"
Saulkhi nói|xong!nàng kêu Mộ Xuân:bưng:lên món!thứ!hai cho
TiêulĐại, đó là mộtlcáiitôlcỡ trung,lmùi|gạo:tẻ thượng hạng
thơmllừng,|bên trong cònicó hơn mười loại rau dưa,!thịt
đầylmàuisắc, mà ở!trênlmặtlcòniphủimột:lớpltrứnglgà,|thật
khiến|cho ngườilta!nhìn thôilđã thấy thèm ăn.
Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu|Đạiltrong mắt có!vẻ!khó hiểu, nàng liền cầmimuỗngibạc|đảo|qua lại:trong tô, trọn đềulớt tương ngọt
doimình!tự!chế lên,!qua thời|gian!nửa chén trà|nhỏ!nàng đưa
muỗngibạc:cho Tiêu|Đại, dùng ánh|mắtlý!kêu hắnlăn|thử.
" Để bản|vương giúp ngươi ăn|thử!":Sở vương chưalăn|phần
ăn!của!mình,!hắniđã dòm|ngó!phần ăn!kỳ lạ củalTiêulĐại,
hắn!nhanh chónglđưa cáilmuỗng|lớn|qua,!múc!đúng mộtlphần|năm
mónlăn, Sở vương để trước|mặt|ngắm nghíalhếtlnửa
buổiimới!quyếtlđịnh cho vàolmiệng. . .
" Ơ,ithế còn!bữa!trưalcủalbổn:tướng!đâu?" Thấy Sở vương
ănlrất:ngon, lại thấy!cáchldùnglbữa kì|lạ|của Tiêu|Đại,:Sở Phi Dương
luônibình tĩnh giờ!có chút trông chờ, hắn!hai mắt:manglý:cười
nhìn về phía Vân Thiên Mộng,:chờ|nàng cho hắnlmộtlphần
ăn|ngon|nhất.
Nhưng!Vân Thiên Mộng chỉ!mỉm|cười,|nàng sai Mộ Xuân|đem phần
ănltoinhất,|nặng nhất đến:trước!mặt:Sở Phi
Dương,|lậpltứcimột!luồng!khí!nóng|phả vào hai mắt!Sở Phi
Dương,|thấy bát súp khói!ngùn:ngụticho bữa trưa!của:mình,lSở Phi
Dương nháy|mắt đen mặt.
"!Tướnglgia!|Đây là món|cảiltrắngicay nấuivới:đậulhũ,
ngườilăn|thử|xem,lmùa!hè mà ănimón!nàylsẽ ra|hết!mồ hôi,ingài cũng không cònitức:giận nữa!":Vân Thiên Mộng cười tươi:như
hoa,lcánh tay nhỏ:nhắn dùng lựclđẩylmón:canhlđậu|hũlđang:nóng
hôi hổi đến!trướclmặtlSở Phi Dương.