Nhất thời có phần xấu hổ, Vân Thiên Mộng lập tức theo phản xạ không
nghĩ ngợi gì liền lấy tay che đi nhành cỏ bốn lá kia, không cho Sở Phi
Dương nhìn thấy kĩ thuật thêu bết bát của mình.
"Ai da. ."
Lại quên mất chiếc kim thêu nhỏ xíu vẫn còn đang cắm trên tấm lụa, không cẩn thận đã đâm vào đầu ngón trỏ, đau nhói khiến Vân Thiên Mộng than
nhẹ, cặp mi thanh tú lập tức cau lại. . .
"Chẳng cẩn thận gì
cả!" Thấy vẻ thất thố hiếm có của Vân Thiên Mộng lúc này, Sở Phi Dương
thấp giọng trách cứ, đồng thời cũng nâng tay phải của nàng lên xem, thấy đầu ngón tay trắng hồng xuất hiện một hạt máu đỏ tươi, không nghĩ ngợi
gì thêm ngậm luôn vào trong miệng. . . (@Vivi: aaaaaaaaaaaaa! ! ! Ta đi chết đây. . . )
Nhất thời, bầu không khí trong phòng yên
tĩnh đến cực điểm, mặt Vân Thiên Mộng đỏ lên, nhìn ngón tay nàng bị ngậm trong miệng Sở Phi Dương, mà lúc này hai hàng lông mày của Sở Phi Dương đã buông lỏng, toàn bộ lực chú ý vẫn đang tập trung hết lên đầu ngón
tay nàng, dường như trời sập cũng không quan trọng bằng ngón tay của
nàng vậy. Điều này khiến nội tâm Vân Thiên Mộng nảy sinh một thứ cảm
giác kì diệu, không khỏi vội rút tay của mình ra, giấu luôn vào trong
tay áo, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh đêm mông lung
mờ ảo, nổi bật lên là ánh trăng sáng nhưng lạnh lẽo, theo thời gian,
nhưng xao động trong lòng bắt đầu bình tĩnh lại, chỉ có điều cảm giác
nóng bỏng trên mặt vẫn không tan đi, khiến nàng âm thầm thở dài, tự
trách mình quá sơ ý, chủ quan.
"Haiz!" Đúng lúc này, Sở Phi
Dương lại hơi thở dài, cặp mắt đen láy, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, mang sự chuyên chú trước nay chưa từng có, giống như
muốn khắc ghi bóng dáng của Vân Thiên Mộng vào sâu trong tâm trí.
Vân Thiên Mộng lại giả bộ như không thấy dáng vẻ của hắn lúc này, nhét
thẳng khăn thêu trong tay vào trong đống vải, quay lại kiểm tra một lần
xác định là Sở Phi Dương không thấy được kĩ thuật thêu sứt sẹo của mình
mới ổn định lại tâm thần, nâng mắt nhìn Sở Phi Dương, cười mỉa mai:
"Tướng gia cũng có lúc than thở cơ à?"
Một kẻ ngay cả Thái
Hậu cũng không để vào mắt, Vân Thiên Mộng thật đoán không ra có chuyện
gì có thể khiến Sở Phi Dương than vắn thở dài như thế, trừ phi. . ."
Ánh mắt không khỏi quét về phía tấm khăn thêu đã bị vùi trong đống vải, trong mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia chột dạ, lại tự an ủi mình,
hắn chắc sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế mà thở dài chứ?
"Lạc Thành bùng phát ôn dịch, nàng biết chứ?" Nhìn Vân Thiên Mộng, Sở
Phi Dương nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nghe hắn hỏi như thế, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, chuyện ôn dịch sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, nàng lại sinh ra trong gia
đình quan lại sao có thể không hay biết cho được?
Chỉ là
không biết là chủng bệnh gì, chỉ biết dân chúng vừa nghe đến loại ôn
dịch này đã sợ mất mật, ngay cả thị vệ của Tướng phủ mấy ngày nay cũng
đã nhiều hơn gấp mấy lần, có lẽ là Vân Huyền Chi lo lắng ôn dịch sẽ lan
vào Tướng phủ mới tăng cường đề phòng, ngăn chặn người ngoài thừa cơ
trốn vào Tướng phủ.
"Vì sao lại nói những việc này với ta?
Chẳng lẽ đã tìm ra đối sách rồi sao?" Hơi nhíu mày, cặp mắt của Vân
Thiên Mộng nhìn thẳng vào mắt Sở Phi Dương, chỉ thấy trong cặp mắt sáng
đen láy kia chỉ có bóng dáng của mình, ánh nhìn sâu sắc ấy lại khiến tim nàng nhảy lên, một cảm giác bất an lập tức đánh lên não, muốn khống chế cảm giác kia, lại để nó trượt khỏi tầm tay.
Sở Phi Dương bật cười lắc đầu, cầm lấy hai bàn tay của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve
mu bàn tay nõn nà mịn màng, nhẹ giọng dặn dò: "Trong khoảng thời gian ta không ở đây, nàng phải cẩn thận gấp bội, nếu có chuyện gì xảy ra phải
lập tức bảo Tập Lẫm nói cho ta biết!" đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nghe hắn nói như vậy, hai hàng lông mày của Vân Thiên
Mộng lập tức nhướng lên, lòng lại bắt đầu lo lắng, hỏi: "Chẳng lẽ chàng
phải đi Lạc Thành?"
Thấy Vân Thiên Mộng nghe cái đã hiểu, Sở
Phi Dương lại khổ sở cười cười, đã biết không có chuyện gì có thể gạt
được đầu óc tinh tế mẫn tiệp của nàng, mình mới chỉ lộ ra vài câu, liền
bị nàng đoán được ngay, trước mặt nha đầu này, hắn đúng là chẳng có tí
nội hàm nào cả.
Nhưng khi thấy bộ dạng cười ra tiếng của hắn thì Vân Thiên Mộng lại mạnh mẽ rút hai tay về, cặp lông mày đen nhánh thanh tú nhướng lên: "Giờ là
lúc còn chưa biết là bệnh gì mà chàng cũng liều lĩnh đến, vạn nhất xảy
ra chuyện gì, chàng đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Huống hồ, chàng không phải thái y, không hiểu y thuật, có đến đó thì chỉ sợ cũng là hữu tâm
vô lực, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng của mình. Lý do
chàng làm vậy là gì, mà ngay cả tính mạng cũng không để ý?"
Vân Thiên Mộng cũng không biết trong mắt nàng lúc này đầy vẻ lo lắng,
trong lời nói đầy trách cứ kia chan chứa sự xúc động ít có, những điều
này rơi vào trong mắt Sở Phi Dương làm hắn vô cùng sung sướng, vươn tay
ra nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức một cái liền kéo Vân Thiên Mộng vào
trong ngực, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, cặp môi mỏng nhẹ nhàng thủ
thỉ bên tai: "Ta sẽ cẩn thận. Huống chi lần này cũng có thái y đi theo,
chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Cứ cách ba ngày ta sẽ viết thư
báo bình an cho nàng, nàng cứ yên tâm."
"Ai bảo ta lo lắng?"
Hai má dán lên lồng ngực ấm áp kia, Vân Thiên Mộng vẫn mạnh miệng không
chịu thừa nhận nỗi lo lắng ngồn ngang trong lòng mình, trong đầu lại
nhanh chóng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn Sở Phi Dương, đề nghị: "Nếu như chàng nhất định phải đi Lạc Thành thì không bàng hãy mời cả Tiểu Nhiếp
đại phu của Vinh Thiện Đường đi cùng. Mặc dù không vào cung làm thái y
nhưng y thuật của hắn rất giỏi, còn có y đức tốt, nếu hắn đến Lạc Thành, nhất định có hi vọng!"
Nghe Vân Thiên Mộng đề nghị, Sở Phi
Dương lại yên tâm nở nụ cười, sau đó nói tiếp: "Hôm nay ta đến đây cũng
chính là vì muốn mượn nàng người này. Mặc dù địa vị của Vinh Thiện Đường trong lòng các quý tộc kinh thành chẳng đáng là gì, nhưng tên tuổi của
Tiểu Nhiếp đại phu trong lòng dân chúng lại rất được hoan nghênh, người
như vậy mà đến Lạc Thành tất nhiên là hữu dụng hơn những thái y đã quen
với cuộc sống an nhàn sung sướng trong cung mà quên đi cái gì là nhân
tâm của thầy thuốc rồi. Chỉ có điều, Mộng Nhi tiến cử người này, phải
chăng còn có tư tâm khác nữa?"
Nói xong cặp mắt chứa đựng ý
cười giảo hoạt của Sở Phi Dương lập tức nhìn chằm chằm vào Vân Thiên
Mộng, tựa hồ đã sớm ngờ tới dụng tâm của Vân Thiên Mộng.
Mà
Vân Thiên Mộng cũng mở to hai mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt
không có ý trốn tránh hay giấu diếm, đáy mắt là vẻ thành thật thẳng thắn mà Sở Phi Dương yêu nhất, Vân Thiên Mộng rất ít khi biểu lộ ra như vậy
trước mặt người ngoài, điều này càng làm cho Sở Phi Dương thêm trận
trọng, chỉ có thể dùng buổi tối cuối cùng này yên lặng ôm lấy nàng, nói
ra tất cả như suy tính trong lòng mình: "Ta cùng ông nội cùng đi lần
này, hôn sự sẽ có vú Thượng Quan chuẩn bị thỏa đáng, gần đây lòng dân ở
kinh thành rất bất ổn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì vẫn nên ở
trong Tướng phủ thì an toàn hơn. Mộng Nhi, ta biết nàng lo lắng cho Khúc Phi Khanh, nhưng bây giờ là thời kì không an toàn, chuyện của Khúc Phi
Khanh hãy để sau này rồi tính, nàng chỉ cần bảo vệ mình cho thật tốt thì ta mới an tâm được, hiểu không?"
Vân Thiên Mộng lặng yên
nghe Sở Phi Dương sắp xếp, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, chỉ là lại
phát hiện trong lòng Sở Phi Dương chỉ có lo lắng cho nàng, mà hoàn toàn
không để ý đến nơi xảy ra ôn dịch mà hắn sắp đến còn nguy hiểm hơn mấy
trăm lần, liền lên tiếng nhắc nhở: "Trong triều chẳng lẽ không nhận được bất cứ tin tức gì liên quan đến ôn dịch sao? Mà ngay cả bệnh trạng thế
nào cũng không rõ?"
Nếu đã biết bệnh trạng thì có lẽ nàng còn có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng Sở Phi Dương lại lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Không có! Bệnh dịch lần này tới quá đột ngột, tốc độ lây bệnh lại quá nhanh, ngay cả đại
phu trong Lạc Thành đều đã nhiễm phải dịch bệnh mà chết rồi, giờ này dân chúng ở những thành trấn lân cận tránh đi còn không hết, nào có đại phu nào nguyên ý tiến vào Lạc Thành xem bệnh cứu người chứ?"
Vân Thiên Mộng nghe hắn nói như thế, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, trong
mắt đầy vẻ nghiêm túc, nói: "Đến Lạc Thành rồi, chàng nhất định phải cho người gửi thông tin về bệnh trạng lại cho ta!"
Sở Phi Dương
thấy vẻ mặt nàng như thế, biết nàng là vì quan tâm mình, trong lòng
không khỏi rung động, sắc mặt có chút kích động, vô cùng nghiêm túc cúi
đầu xuống, kề sát vào khuôn mặt của Vân Thiên Mộng, nhìn thẳng vào cặp
mắt của nàng, thời gian cứ thế trôi qua, cặp môi mỏng kia mới chậm rãi
nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không để nàng phải lo lắng. Chỉ là Mộng Nhi
quan tâm như vậy, thật làm ta thụ sủng nhược kinh, nếu có thể. . . Á ôi. . ."
Có vài câu nói bắt đầu có xu hướng ngả ngớn, liền bị
Vân Thiên Mộng hung hăng giẫm một cái, động tác bất ngờ làm Sở Phi Dương kêu thành tiếng, đổi lại Vân Thiên Mộng nhìn hắn chằm chằm.
Nhìn Vân Thiên Mộng có vẻ đã nhìn thấu ý nghĩ xấu xa của mình, Sở Phi
Dương lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, khóe môi ngược lại dẫn ra một
đường cong, tay thoáng dùng sức một cái, thân thể Vân Thiên Mộng lập tức dán chặt lấy hắn, nhưng chỉ im lặng ôm lấy nàng, hai người đều không
nói gì thêm nữa.
Dưới mũi phảng phất hương thơm ngát tự nhiên do thân thể nàng tỏa ra, khiến Sở Phi Dương không khỏi chậm rãi nhắm
lại hai mắt, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi của hai người.
Mà Vân Thiên Mộng cũng vươn tay ôm lấy hông của Sở Phi Dương, trong
lòng vẫn còn lo lắng, nhưng biết hắn nhất định sẽ chăm sóc bản thân mình tốt nên cũng cụp mi, yên lặng áp vào lồng ngực ấm áp kia, trân trọng
từng chút từng chút khoảng thời gian bên nhau ít ỏi này.
"Mộng Nhi, chuyến này sợ là ta phải ở lại Lạc Thành một thời gian, nàng
có quà gì tặng ta không?" Nâng mắt, Sở Phi Dương nhìn mảnh khăn đã bị
Vân Thiên Mộng giấu đi chỉ lộ ra một góc nhỏ, trong mắt đầy ý cười mà
hỏi.
Nghe ra ý cười trong giọng nói của Sơ Phi Dương, trên
mặt Vân Thiên Mộng hiện lên tia túng quẫn, bắt được nụ cười yếu ớt trên
khóe miệng của Sở Phi Dương thì trong lòng lập tức cảm thấy tức giận,
buông hai cánh tay đang ôm lấy hông của hắn, cười cười mở miệng: "Cái ôm này là quà chia tay tốt nhất rồi."
Nói xong Vân Thiên Mộng
liền cười giảo hoạt, khoảnh khắc ấy, mắt nàng sáng như sao, xán lạn, rực rỡ và tươi đẹp, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, đáy mắt có vẻ
tinh nghịch lấp lánh, nét ửng hồng trên hai gò mà còn chưa tán đi khiến
Sở Phi Dương kìm lòng không được mà cúi đầu xuống, trong lúc nàng kinh
ngạc mà bắt lấy cặp môi đỏ mọng kia, hôn nàng mang theo một chút trừng
phạt.
Không giống với hai lần "chuồn chuồn đáp nước" trước
đó, ý loạn tình mê khiến Sở Phi Dương siết chặt vòng tay, để Vân Thiên
Mộng lập tức dán chặt trước ngực của hắn, cặp môi dần dần làm sâu sắc
thêm nụ hôn, không thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần là môi kề môi nữa,
giống như là khẳng định chủ quyền với Vân Thiên Mộng vậy, cặp môi mỏng
hơi lành lạnh trằn trọc ma sát trên đôi môi đỏ mọng của nàng, thừa dịp
nàng hít thở không thông khẽ mở miệng liền tấn công thần tốc, thuận lợi
đoạt lấy thành trì vốn thuộc về hắn, không để Vân Thiên Mộng thời gian
tỉnh táo lại, cứ như vậy thưởng thức vị thơm ngọt của nàng.
Mà Vân Thiên Mộng thì trợn mắt nhìn động tác đột ngột này của Sở Phi
Dương, thấy hắn càng ngày càng "to gan", hai tay vốn đã sẵn sàng véo lấy hông hắn một cái thật đau, chỉ là thấy hắn giờ phút này hai mắt khép
hơn, hai đầu lông mày hơi nhắn lại, vẻ mặt chăm chú, trân trọng, trong
lòng không khỏi rung động, không đành lòng, hai tay thành ra ôm lấy hông của hắn, chậm rãi nhắm lại hai mắt, cặp môi có ý đón lấy – truyền đạt
cho hắn biết tình ý của nàng.