Mặc dù dịch bệnh đang tràn lan nhưng khoa thi ba năm mới tổ chức một lần vẫn được cử hành đúng hạn.
Tới giờ dần, hai huynh đệ Dịch Hoành, Dịch Kiệt đã cùng với tên sai vặt
đứng trước cửa trường thi. Năm nay thí sinh tham gia kì thi này rất đông mà đại bộ phận binh lính lúc này đang phải đứng trước cổng thành kiểm
tra xe cộ ra vào, canh phòng nghiêm ngặt nhằm tránh không cho người
nhiễm bệnh tiến vào kinh đô. Bởi vậy mà thời gian các thí sinh tiến vào
trường thi vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Mà Vân Huyền Chi tuy là trước đó có tham gia bố trí sắp xếp công việc trước kì thi Hương, nhưng lại
không làm quan chủ khảo lần thi Hương này. Bởi vậy nên Vân Dịch Hoành,
Vân Dịch Kiệt vẫn không được ưu tiên, chính vì thế mà hai huynh đệ phải
theo đúng khu vực thứ tự, cấp bậc của gia tộc, chậm rãi chờ đến lượt
mình được gọi vào trường thi.
“Thiếu gia, đây là điểm tâm mà lão
thái thái đặc biệt sai nhà bếp làm cho hai vị thiếu gia, còn đây là điểm tâm mà phu nhân mang từ Tô Thành đến vì hai vị công tử đó, nô tài cố ý
mang theo vào, nếu hai vị thiếu gia đói bụng có thể nếm thử đi !”. Gã
thư đồng của Vân Dịch Hoành thấy người phía trước đã giảm bớt liền mở
hộp thức ăn mang theo trên tay, chỉ vào khối điểm tâm tinh tế bên trong
giải thích, lập tức lấy ra một khối muốn Vân Dịch Hoành thử.
“Ai
u...” bỗng tên thư đồng kia của Vân Dịch Hoành bị người ta đụng phải,
làm cho miếng điểm tâm trong nháy mắt liền rơi xuống trên mặt đất chọc
cho hắn tức giận đùng đùng xoay người gầm lên: “Là tên nào mù mắt dám
làm rơi điểm tâm của thiếu gia nhà ta ?”
Mà Vân Dịch Hoành, Vân
Dịch Kiệt nhìn điểm tâm chính tay mẫu thân làm bị rơi trên mặt đất thì
trong lòng cũng là tức giận không thôi. Theo động tác của gã thư đồng
nhìn về phía sau chỉ thấy một gã thiếu niên mặc trường bào màu thiên
thanh, gã gánh một gánh đồ rất nặng mà lại không có thư đồng cũng như nô tài theo sau hầu hạ liền xếp hắn vào hạng hàn môn thư sinh. Ánh mắt
huynh đệ Vân Dịch Hoành không khỏi hiện lên một tia khinh thị, mà gã thư đồng bên cạnh cũng nhận ra thiếu niên này một thân đơn giản mộc mạc,
trên mặt cũng lộ ra nét châm biếm, lập tức đi lên phía trước đẩy vai
thiếu niên kia cất giọng kiêu ngạo chất vấn: “Ngươi bị mù sao? Không
thấy điểm tâm của thiếu gia nhà ta bị ngươi đụng rơi trên mặt đất à? Vậy mà một câu xin lỗi cũng không nói, người như ngươi sao xứng đáng được
tham gia thi cử chứ? Không sợ làm ô danh đất kinh đô sao?”
Động
tĩnh bên này lập tức khiến cho mọi người chú ý, những thí sinh đang xếp
hàng chờ đợi hàm chán đều quay sang bên này nghe ngóng, chờ đợi xem kịch hay.
Mà đối mặt với sự vũ nhục cùng quở trách của tên thư đồng
kia, trên mặt người thiếu niên kia không có lấy một chút tức giận. Mọi
người chỉ thấy thiếu niên này mặt mũi cực kì thanh tú, so với Thần Vương đẹp một cách lạnh lùng, Sở Phi Dương mang cảm giác tà mị thì thiếu niên này cũng làm cho người ta gặp một lần rồi khó quên. Hơn nữa đôi mắt
sáng hữu thần kia che dấu cơ trí, làm cho trong tiềm thức người ta thấy
hắn không thể coi thường được.
Chỉ thấy công tử kia nhìn khối
điểm tâm lập tức chắp tay hướng tới Vân Dịch Hoành Vân Dịch Kiệt vẻ mặt
thành khẩn nhận lỗi: “Mới vừa rồi tại hạ chạy quá gấp, không để ý thấy
gia nô của hai vị công tử đứng phía trước, đã đắc tội, thỉnh xin hai vị
công tử thứ lỗi!”
“Ngươi là ai mà dám bảo hai vị công tử nhà ta
thứ lỗi cho ngươi chứ? Chỉ bằng vào ngươi mà cũng xứng nói chuyện với
công tử nhà ta sao?” Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt còn chưa nói gì nhưng tên thư đồng kia lại lên tiếng, vẻ mặt hiện rõ vẻ đắc ý, thấy thiếu
niên kia nhận lỗi lại khiến hắn càng thêm đắc ý.
Chỉ là hắn như
thế lại làm cho các thí sinh khác ồn ào bàn tán: “Không biết là thư đồng nhà nào mà kiêu ngạo như vậy chứ?”. Những thí sinh hàn môn bên kia vốn
đã thấy chướng mắt với tên thư đồng này, mọi người đều cùng bắn ánh mắt
oán hận, nhìn chằm chằm về phía tên thư đồng đầy vẻ đắc ý kia, chỉ là
chủ nhân của hắn đứng ở nhóm các thí sinh nhà quan lại nên mới cố gắng
kìm nén tức giận mà không dám nói gì.
“Ngươi không biết huynh đệ
Vân gia kia đi! Đại bá của bọn họ chính là đương kim Vân hữu tướng!
Trưởng nữ của Vân hữu tướng kia lại được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Sở tả
tướng! Mà nhà mẹ đẻ mẫu thân của trưởng nữ đó lại là phủ Phụ Quốc Công!
Mặc kệ một cái thân phận nào cũng khiến những hàn môn sĩ tử như chúng ta không thể đắc tội a!” Một thí sinh nhiều chuyện nhân dịp còn thừa thời
gian liền đắc ý nói với các thí sinh xung quanh tin tức mà mình nghe
được.
Mà các thí sinh trong lòng còn đang khó hiểu nghe thấy giải thích như vậy trên mặt đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, mặc dù trong lòng vẫn
còn thấy chướng mắt đối với gã thư đồng kia nhưng biểu tình trên mặt đã
thu liễm đi rất nhiều rồi.
Còn về phần nhóm các sĩ tộc bên này
các công tử thế gia cũng đối với sự kiêu ngạo của huynh đệ Vân Dịch
Hoành, Vân Dịch Kiệt lộ vẻ mặt châm biếm. Các hàn sĩ bên này hẳn là còn
không rõ huynh đệ nhà này cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, phụ thân bọn họ chỉ là một kẻ không danh, không phận, không quan, không chức. Nay có thể đứng trong nhóm sĩ tộc bọn họ cũng chỉ là dựa vào thế lực của Vân
Huyền Chi mà thôi.
Chẳng qua nay Vân Thiên Mộng sắp gả vào Sở
Vương phủ, dựa vào thế lực của Sở Vương cùng Sở Phi Dương, mặc dù bọn họ thân là các thân sĩ quý tộc nhưng ngày thường cũng sẽ để cho huynh đệ
Vân Dịch Hoành chút mặt mũi, miễn cho gián tiếp đắc tội với người khác.
Mà thiếu niên bị gã thư đồng kia chửi mắng một trận lại chỉ chậm rãi cười: “Mới vừa rồi là tại hạ không cẩn thận đụng làm rớt điểm tâm của hai vị
công tử, tại hạ cũng đã xin lỗi rồi, vị tiểu huynh đệ này cần gì phải
bức người như vậy chứ? Huống hồ tại hạ có xứng tham dự kì thi này hay
không thì cũng phải là tiểu huynh đệ đây có thể quyết định được! Tại hạ
cũng giống các vị thí sinh ở đây đều phải trải qua các kì thi huyện,phủ
rồi viện mới có tư cách tham gia thi Hương hôm nay! Chẳng lẽ điều này
cũng là tiểu huynh đệ huynh có khả năng thay đổi?”
Nói xong trong mắt người thếu niên kia lộ một tia châm chọc nhìn về phía gã thư đồng
kia, mỉm cười yếu ớt nhưng ánh mắt lại chứa một tia ngông nghênh cùng
khinh bỉ nhìn tên nô tài ỷ thế hiếp người này.
Bị thiếu niên này
một phen chế nhạo, gã thư đồng kia cả gương mặt đỏ lên, nhất thời chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Dịch Hoành, trong ánh mắt lộ ra vẻ oan ức cùng ác độc.
“Miệng lưỡi của vị huynh đệ này thật sắc bén, nhưng là
do nô tài nhà ta không đúng !” Vân Dịch Hoành trầm thấp mở miệng, nhìn
về phía thiếu niên kia trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đối với Vân Dịch Hoành hiện tại mà nói thì mục tiêu năm nay của hắn chính là Giải Nguyên của kì thi Hương lần này.
Chính là giờ hiện tại xuất hiện thiếu niên này làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ, hơn nữa theo ánh mắt, lời nói của thí sinh này không khó nhận ra
đây thực là một người có học, phản ứng lại linh mẫn quả là làm cho người ta có chút giật mình.
“Đều tụ tập ở nơi này làm cái gì? Chiều
nay là đã phát đề thi rồi mà giờ các ngươi vẫn còn có tâm trạng ở đây
nói chuyện phiếm sao?” lúc này từ giữa trường thi đi ra là chủ khảo kì
thi Hương lần này, Viện Trưởng Hàn Lâm Viện học sĩ Quản đại nhân. Đi
theo phía sau hắn lại là Hình bộ Thượng thư Tô Nguyên.
Làm cho
Quản đại nhân khó hiểu là Tô Nguyên này là Hình bộ Thượng thư nhưng lại
được Thần Vương tiến cứ làm phó chủ khảo của kì thi. Thật là làm cho
người ta không biết nên khóc hay nên cười?
Tô Nguyên này cũng
không phải xuất thân khoa cử, có thể đi lên con đường làm quan cũng là
dựa vào tổ tiên phù hộ. Lại thêm Vân Thừa tướng mấy năm nay đề bạt mới
có thể lên ngồi vào vị trí Hình bộ Thượng thư.
Mặc dù Tô Nguyên
này quan chức không thấp, nhưng nếu để cho làm phó chủ khảo thi Hương
lần này thì chỉ sợ không đủ tư cách. Chính điều này quả thật làm cho
Quản đại nhân có chút khó hiểu.
“Xảy ra chuyện gì?” lúc này phía
sau mọi người lại có một âm thanh lãnh khốc truyền tới. Quản đại nhân và Tô Nguyên cùng nhìn lại thì thấy Thần Vương cùng với Khúc Trường Khanh
đang đứng ở cách đó không xa. Hai người lập tức tiến lên dẫn đầu các thí sinh hành lễ: “Bái kiến Thần Vương!”
Giang Mộc Thần nhìn đám thí sinh đang quỳ trước mặt mở miệng mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo: “Đứng lên hết đi!” ánh mắt lập tức liếc tới Tô Nguyên một cái rồi hướng tới
Quản đại nhân hỏi: “Quản đại nhân, tại sao thi Văn bên này lại ồn ào như vậy?”
Quản đại nhân nhìn phương hướng tiến đến liền biết hắn
định đi đến trường thi Võ, đi ngang qua trường thi Văn thấy ồn ào mới
qua đây hỏi ngọn ngành, lập tức mở miệng: “Bẩm Vương gia, chỉ là một
chút chuyện nhỏ, hạ quan sẽ xử lý thỏa đáng!”.
Mà lúc này Tô
Nguyên lại tiến lên phía trước, chắp tay nói: “Bẩm Vương gia, hạ quan
thấy thật ra là có thí sinh gây rối. Không bằng đem thí sinh gây rối
giam giữ vào Hình bộ mấy ngày, nếu không bọn họ sẽ không biết trường thi là nơi nào!”
Tô Nguyên vừa nói xong thì sắc mặt Vân Dịch Hoành
nhất thời có chút trắng bệch mà thiếu niên mới vừa rồi kia liền không
dấu vết nhíu mày, còn lại các thí sinh khác đều cúi đầu thật thấp để
tránh cho họa rơi xuống đầu mình.
Mà Quản đại nhân kia nghe được
cách xử lý đầy ác độc của Tô Nguyên liền lập tức phản bác: “Tô đại nhân
nghĩ các thí sinh ở đây là phạm nhân ở Hình bộ của ngươi sao? Mười năm
gian khổ dùi mài học tập chỉ có các nhân tài tham dự thi cử mới hiểu
được nỗi khổ trong lòng họ. Hiện giờ bắt giam họ, bỏ lỡ kì thi năm nay
họ sẽ lại mất thêm ba năm nữa. Tô đại nhân hẳn là lòng dạ sắt đá quá
đi!”
“Quản đại nhân nói thật đúng! Chính là không có quy củ!
Chẳng lẽ Quản đại nhân vì thương hại cảnh ngộ của các thí sinh này mà
ngay cả trật tự của trường thi cũng không để ý sao? Hôm nay bọn họ dám
gây rối ở trường thi thì tương lai trên Kim Loan điện cũng khó đảm bảo
họ không gây rối trước Hoàng Thượng! Vương gia, theo ý hạ quan không
bằng cho bọn họ một kỉ niệm đáng nhớ, để bọn họ biết được đây là nơi
nào!” Tô Nguyên thấy Quản đại nhân cố ý đối đầu với mình, mà giờ lại có
Thần Vương làm chỗ dựa liền không cho quan chủ khảo Quản đại nhân chút
mặt mũi nào, lời nói đầy sát khí trách móc.
Khúc Trường Khanh lại nhân lúc hai người kia đang tranh cãi nhìn hướng về phía huynh đệ Vân
Dịch Hoành cùng với thiếu niên kia. Mặc dù chưa gặp qua huynh đệ Vân
Dịch Hoành nhưng lại thấy thiếu niên kia trong ánh mắt chứa một chút
cứng cỏi cùng chính trực. Trong lòng Khúc Trường Khanh không khỏi có
chút hảo cảm, liền mở miệng: “Vương gia, lời của Tô đại nhân cùng Quản
đại nhân đều có lý, chính là các thí sinh này đều từ xa xôi ngàn dặm về
kinh đô đã vất vả khá nhiều, mặc dù Tô đại nhân có lòng muốn quản giáo
bọn họ nhưng đại lao Hình bộ chỉ dùng để giam giữ phạm nhân. Mà các thí
sinh này lại chưa vi phạm vào luật pháp Tây Sở, nếu như chỉ vì việc này
mà đem họ nhốt lại chỉ sợ sẽ khiến dân chúng cho rằng triều đình thi
hành chính sách tàn bạo.
Huống hồ lúc này Lạc Thành đang bùng
phát dịch bệnh, Thái hậu cũng không quản tới an nguy của bản thân mà tới Quốc Am Tự cầu phúc cho dân chúng. Chúng ta nếu làm theo lời của Tô đại nhân chỉ sợ sẽ làm trái với lòng từ bi của Thái hậu, không làm cho các
thí sinh này nhớ kĩ giáo huấn cũng không vì triều đình mà quý trọng nhân tài!”
Khúc Trường Khanh nói một hồi khiến cho Quản địa nhân gật
đầu liên tục mà Tô Nguyên thì lại là ánh mắt nham hiểm cùng độc ác trợn
trừng nhìn về phía Khúc Trường Khanh, Khúc Trường Khanh cùng không hề sợ hãi e dè nhìn lại Tô Nguyên, trong mắt bắn ra từng trận hàn ý như băng
sương, làm cho trong lòng Tô Nguyên không khỏi run lên, nhìn về phía
Thần Vương.
Còn Thần Vương lại quét ánh mắt từ trên người huynh
đệ Vân Dịch Hoành sang thiếu niên kia, đôi mắt như chim ưng khiến cho
trong lòng mọi người đều căng thẳng, rốt cục cũng biết được rằng còn
đường làm quan sau này sẽ rất gian nan. Cũng không dám làm bậy ở chỗ này chỉ sợ sẽ bị vị Hình bộ Thượng thư kia tống vào trong ngục.
“Đã
có Quản đại nhân cùng với Khúc đại nhân nói đỡ cho các ngươi, chuyện lần này coi như bỏ qua! Nếu lại có lần sau, nghiêm trị không tha!” Nói
xong, Thần Vương người đầy lãnh ý rới khỏi trường thi, mà Khúc Trường
Khanh làm chủ khảo thi Võ cũng không thể trì hoãn quá lâu ở trường thi
bên này. Trao đổi một ánh mắt với Quản đại nhân liền cũng bước nhanh
theo chân Thần Vương hướng tới lôi đài thi Võ.
“Mọi người hãy
tranh thủ thời gian nhanh tới báo danh đi, một lát nữa sẽ bắt đầu vòng
thi viết đầu tiên, không nên lại chậm trễ nữa !” Quản đại nhân thấy Thần Vương đã đi xa liền quay người lại dặn dò.
Nói xong Quản đại
nhận liến hướng tới cửa lớn trường thi mà đi tới, mà Tô Nguyên lúc này
lại đi tới giữa hai phe nhân mã, hai mắt hàm chứa một chút lo lắng làm
cho người ta đoán không ra. Thần sắc lúc đảo qua hai huynh đệ Vân Dịch
Hoành đứng một bên, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười lãnh khốc cùng nham hiểm, sau đó mới trở lại trường thi.
Mà vừa trải qua
một màn nguy hiểm, gã thư đồng bên người Vân Dịch Hoành đã sớm bị dọa
cho choáng váng, sợ hãi. Hơn nữa cũng biết chính mình suýt chút nữa làm
liên lụy tới thiếu gia nhà mình không thể tham gia kì thi lần này, lại
hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Mà như thế hắn lại càng thêm oán
hận gã thếu niên đụng vào mình kia, ánh mắt mang theo oán hận ngập trời
bắn về phía bóng dáng của thiếu niên kia.
“Được rồi, các ngươi
chỉ cần đưa tới đây thôi! Mau quay về báo bình an cho bà nội cùng với
phụ thân, mẫu thân ta đi! Việc hôm nay nếu để lộ ra nửa chữ cẩn thận ta
sẽ lấy mạng của ngươi !” Vân Dịch Hoành đem ánh mắt đáng sợ kia của Tô
Nguyên cất sâu trong lòng, quay lại tiếp lấy hộp điểm tâm trong tay gã
thư đồng sai vặt sau đó ra lệnh.
Tên nô tài sai vặt kia đã sớm bị dọa cho toát một thân mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng Vân Dịch Hoành sẽ lột da mình ngay lập tức mà lúc này thấy Vân Dịch Hoành dễ dàng buông tha
hắn mới nhẹ nhõm thở dài ra một hơi. Cũng không dám nói nhảm câu gì nữa
chỉ cúi đầu nhận lệnh, nhìn Vân Dịch Hoành và Vân Dịch Kiệt đi vào
trường thi, sau đó mới khẩn cấp chạy nhanh về tướng phủ.
Đúng giờ Dậu tiếng chuông trong trường thi chậm rãi vang lên đề thi của kì thi
Hương được mong ngóng lần này chính thức được mở ra.
Tên thư đồng sai vặt của Vân Dịch Hoành kia chỉ là về tới tướng phủ lập tức bị Triệu quản gia ngăn lại ngoài cổng, mặc cho hắn năn nỉ cầu xin thế nào cũng
nhất quyết không đển cho hắn vào trong phủ.
Mà canh giữ ở bên
trong cổng là vú Nhuế nghe thấy tiếng của hắn liền lập tức sai nha hoàn
đi cùng chạy nhanh về Bách Thuận đường báo tin mời lão thái thái nhanh
tới đây.
Lão thái thái thấy tiểu nha hoàn chạy về lập tức từ trên ghế đứng lên lo lắng hỏi: “Có phải có tin tức của bọn Dịch Hoành
không?”
“Lão thái thái, thư đồng của đại thiếu gia đã về nhưng
đang bị ngăn ở ngoài cổng, vú Nhuế mời người qua đó a!” Nha đầu kia vì
chạy quá nhanh mà thở hổn hển, may mà không có nói sai.
Lão thái thái nghe thế lập tức kéo Vân Dịch Dịch hai bà cháu ngồi vào trong kiệu mềm đi về hướng đại môn của tướng phủ.
“Lão thái thái!” vú Nhuế đang cùng với gã thư đồng nói chuyện về tình hình
ngày hôm nay, thấy lão thái thái đang đến lập tức đi lên đỡ lấy tay của
lão thái thái lên gần ô nhỏ trên cánh cổng nhìn ra phía bên ngoài cổng.
“Nói mau! Đại công tử cùng Nhị công tử đã bình an vào trường thi chưa?” lão
thái thái trong lòng lo lắng vạn phần, lại nghe nói năm nay phó giám
khảo thi Hương là Tô Nguyên – đại ca của Tô Thanh kia liền gấp đến độ cả ngày không ăn uống được gì nhiều. Chỉ sợ Tô Nguyên kia sẽ nhân cơ hội
làm khó hai cháu nội mình, không cho hai người vào trường thi.
“Hồi bẩm lão thái thái! Hai vị công tử đã vào trường thi rồi ạ! Đại công tử
còn phân phó nô tài chạy nhanh về báo cho lão thái thái cũng lão gia,
phu nhân không phải lo lắng, để mọi người không cần lo lắng cho hắn cùng Nhị công tử!” gã sai vặt được Vân Dịch Hoành dặn nên tất nhiên không
nhắc tới sự tình xảy ra hôm nay ở trường thi, chỉ cẩn thận nói vài câu
bình an, nói xong quả nhiên trên mặt lão thái thái hiện lên một chút
tươi cười.
“Hai người bọn họ đi vào lúc nào? Có gì làm khó bọn họ không?” lão thái thái tuy rằng đã thả xuống một nửa lo lắng trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy Tô Nguyên chắc chắn sẽ vì muội muội của hắn mà báo
thù nên vẫn lo lắng hỏi lại một câu, chỉ sợ tên nô tài kia không thành
thật mà chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.
Tên thư đồng kia cũng không ngờ lão thái thái lại hỏi khôn khéo như vậy, lập tức tươi
cười nói: “Lão thái thái yên tâm, hai vị thiếu gia rất tốt! Chỉ là hôm
nay khá đông thí sinh đến dự thi nên mới chậm mất vài canh giờ!”
Lão thái thái thấy bộ dạng hắn không giống như đang nói dối nên cũng buông
xuống bất an trong lòng, lập tức sai vú Nhuế đem một thỏi bạc ném qua
cửa sổ nhỏ trên cổng thưởng cho tên thư đồng: “Ngươi hãy đến biệt viện
phía Bắc hầu hạ lão gia cùng phu nhân mấy ngày đi, đợi khi nào thi Hương chấm dứt thì đón hai vị thiếu gia về, đừng có mải chơi mà quên việc
đó!”
Gã thư đồng kia được thưởng tất nhiên là lão thái thái nói
gì nghe đấy, liền cúi đầu nói vài câu cảm tạ văn vẻ, lúc này mới rời
khỏi cổng Tướng phủ.
“Bà nội lúc này có thể yên tâm rồi chứ!” Vân Dịch Dịch nghe thấy hai ca ca mình đã vào trường thi thì cũng vui vẻ
không thôi, chính là trong lòng cũng thấy may mắn, may mà lần trước đem
Vân Nhược Tuyết đánh đến chết khiếp đến nay vẫn còn phải nằm ở trên
giường, nếu không nàng ta chạy về Tô phủ cáo trạng thì không phải là
tiền đồ của hai ca ca mình đều bị hủy rồi sao?
Lão thái thái cũng cười gật gật đầu rồi được vú Nhuế đỡ một lần nữa ngồi vào kiệu quay về Bách Thuận Đường.
Buổi sáng bị lão thái thái quấy rầy như vậy, hơn nữa cũng biết Vân Dịch
Hoành chắc chắn sẽ sai người về báo tin bình an, Vân Thiên Mộng tất
nhiên là tạm thời không ra khỏi tướng phủ. Chỉ là nàng sai Mộ Xuân chuẩn bị cho mình một bộ y phục nha hoàn cấp ba để trong gian trong chờ ngày
mai lại ra ngoài.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng liền đến
bên giá sách cũ của Khúc Nhược Ly, tìm thấy một quyển sách cổ Tây Sở
Liêu Nguyên chậm rãi lật xem. Lại vui mừng phát hiện ra cuốn sách cổ kia có ghi lại đầy đủ vị trí lớn nhỏ của đất đai Tây Sở, mặc dù không được
chính xác, cẩn thận như thời hiện đại, nhưng cũng đã phấc thảo được vị
trí cũng như khoảng cách giữa các thành trì, khiến cho Vân Thiên Mộng
vui như lấy được bảo vật. Nàng hết sức chuyên chú vùi đầu vào nghiên cứu trang có bản đồ muốn tìm ra vị trí của Lạc Thành.
Đầu ngón tay
chậm rãi di chuyển dọc theo các dấu hiệu và chú thích trên bản đồ, quả
nhiên trên bản đồ tìm được hai chữ “Lạc Thành”. Trên mặt Vân Thiên Mộng
hiện lên chút vui vẻ, ánh mắt lập tức nhìn về vị trí của kinh thành,
tính toán khoảng cách giữa hai tòa thành, lại lập tức tính toán tốc độ
cưỡi ngựa, nếu là cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm thì chỉ sợ cũng phải mất tới mười ngày. Có thể thấy theo như lời người ta nói là đi xa ngàn dặm cũng không quá khoa trương.
Ngón tay thủy chung vẫn đặt bên trên hai
chữ “Lạc Thành” nhưng suy nghĩ của Vân Thiên Mộng lại chạy đi theo một
hướng khác. Trên lý thuyết mặc dù Lạc Thành phát sinh dịch bệnh cũng
không cần phải cả hai vị đại thần Sở Vương cùng Sở Tướng tự thân xuất
mã. Nếu như theo thái độ của hai người đối với việc này thì xem ra
chuyện này đối với họ là vô cùng quan trọng. Rốt cuộc Lạc Thành có cái
gì mà khiến cho hai người họ không để ý tới tính mạng của bản thân, để
chọn ngay tại thời điểm này mà tới đó.
Đôi mày không khỏi nhẹ
nhàng nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm của Vân Thiên Mộng nhìn về phía ngoài
cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh trăng đêm nay so với đêm qua thì trong trẻo hơn nhưng cũng lạnh lùng hơn không ít. Cũng không biết Sở Phi Dương trên
đường có chăm sóc tốt cho bản thân không?
Sáng sớm hôm sau, Vân
Thiên Mộng thay bộ y phục nha hoàn kia vào, để cho Mộ Xuân dùng mảnh vải bông bọc kín đồ mình mặc thường ngày vào rồi tự mình cầm trong tay đi
theo sau Mộ Xuân tới cửa ngách phía Tây Bắc của Tướng phủ nơi có ít
người ra vào.
Lúc này trời vẫn còn sớm, kể cả hạ nhân trong Tướng phủ cũng vừa mới thức dậy làm việc, hơn nữa cửa Tây Bắc này hàng năm
không có người ở, hai người Vân Thiên Mộng cũng rất dễ dàng đi ra khỏi
cửa đó. Lúc này thì Tập Lẫm dựa theo phân phó của Vân Thiên Mộng đã đem
xe ngựa chờ nàng ở bên ngoài cửa.
Đợi hai người các nàng ngồi cẩn thận vào trong xe, Tập Lẫm liền tự mình lái xe hướng tới phủ Phụ Quốc Công.
Chính là lần này xe ngựa không có hướng tới cửa chính của phủ Phụ Quốc Công
mà vào ngược lại đi đến cửa lệch phía Tây của phủ. Bên trong cửa lệch đã có Nhạc Dao đang đứng đợi, thấy Vân Thiên Mộng mặc y phục nha hoàn
xuống khỏi xe ngựa thì biểu tình trong mắt Nhạc Dao hơi sửng sốt, lập
tức đi lên hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an biểu tiểu thư!”
“Đi vào
rồi nói sau!” Vân Thiên Mộng thấy thế chỉ gật đầu, dẫn Mộ Xuân lách mình qua cửa gỗ, lập tức ngồi vào trong kiệu mềm đi hướng tới Thính Vũ Hiên.
“Biểu tỷ gần đây có khỏe không?” Ngồi trong kiệu, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng
đẩy một góc màn che ra, đưa ánh mắt kín đáo đánh giá bố trí bên trong
phủ Phụ Quốc Công. Các nơi khác hết thảy đều bình thường, chỉ riêng
Thính Vũ Hiên của Khúc Phi Khanh là bị người khác trông coi, nhìn qua
trông hơi giống nhà giam.
“Tiểu thư rất nhớ biểu tiểu thư ạ!”
Thấy sắp tới Thính Vũ Hiên, Nhạc Dao thông minh liền sửa lại lời nói.Vân Thiên Mộng nghe lời nàng nói liền buông màn kiệu xuống. Mà cỗ kiệu tới
đây lại đổi hướng, hướng tới phòng khách thường ngày dành cho khách mà
đi đến.
“Ủy khuất biểu tiểu thư phải mặc y phục nha hoàn trong
phủ rồi!” Nhạc Dao dẫn Vân Thiên Mộng xuống khỏi kiệu mềm đi vào trong
phòng khách. Chỉ thấy trên mặt bàn là một bộ quần áo nha hoàn cấp ba
sạch sẽ, trang sức, phấn son cùng với một cái khay đựng hoa quả.
“Em ra trông cửa đi, nơi này có Mộ Xuân là được rồi!” Vẫn có chút không
quen thay đồ trước mặt người lạ nên Vân Thiên Mộng bảo Nhạc Dao rời đi,
lúc này mới cầm lấy y phục trên mặt bàn cùng với Mộ Xuân đi vào trong
gian trong nhanh chóng thay đồ trên người ra.
Mộ Xuân giúp Vân
Thiên Mộng chỉnh sửa lại làn váy mới giúp đỡ nàng tới ngồi trước gương
trang điểm, tháo mái tóc đã được búi cẩn thận của nàng xuống lại buộc
lên theo kiểu mà các nha hoàn trong Hầu phủ thường dùng, lại chọn mấy
cây châm đơn giản cài lên mái tóc của nàng, lúc này mới xong xuôi hết
tất cả.
Mà Vân Thiên Mộng lại mở hộp phấn son kia ra, cải trang
cho chính mình một chút, không quá thời gian nửa chén trà nhỏ trong
gương đồng liền xuất hiện một người mà ngay cả Mộ Xuân cũng không nhận
ra.
“Tiểu thư, người đây là...?” vô cùng ngạc nhiên, Mộ Xuân chỉ
cảm thấy khả năng hóa trang của Vân Thiên Mộng đúng là không ai có thể
nhận ra, ngay cả nàng cũng không nhận ra đây là tiểu thư nhà mình.
Mà Vân Thiên Mộng cũng nhìn qua gương đồng hướng tới Mộ Xuân khẽ cười yếu
ớt phân phó: “Em ở trong này đi, ta đi gặp biểu tỷ một lát sẽ quay lại!”
Nghe được thanh âm quen thuộc của Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân lúc này mới gật
đầu, lập tức ra gian ngoài mở cửa phòng để Nhạc Dao đi vào.
Nhìn thấy nha hoàn xa lạ trước mặt, Nhạc Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới có chút không xác định hỏi lại: “Biểu tiểu thư?”
“Đừng ngẩn người nữa, đi nhanh thôi!” Vân Thiên Mộng biết nàng đang thắc mắc
cái gì, chỉ là hiện giờ không phải thời cơ tốt để giải thích, liền bưng
mâm trái cây để trên bàn lên đi trước ra khỏi phòng khách hướng tới
Thính Vũ Hiên mà bước nhanh đến.
Nhạc Dao thấy thế liền biết lúc
này thời gian đặc biệt cấp bách, liền lập tức đuổi kịp, mà Vân Thiên
Mộng cố ý bước chậm lại phía sau Nhạc Dao một chút, hai người đồng thời
đi vào Thính Vũ Hiên.
“Ngươi là ai?” lúc này thị vệ canh cửa cũng cản Nhạc Dao cùng Vân Thiên Mộng lại.
“Nô tỳ phụng mệnh tiểu thư tới nhà bếp lấy chút dưa cùng trái cây đến. Thị
vệ đại ca cần kiểm tra không?” Nhạc Dao nghiêng người chắn trước mặt Vân Thiên Mộng, ngăn không để thị vệ kia nhìn thấy mặt Vân Thiên Mộng.
Tuy rằng lúc này Vân Thiên Mộng làm cho không ai nhận ra diện mạo chân thật của nàng, nhưng các thị vệ kia cũng là thị vệ bên người Thái Hậu, cả
một đám người đã sớm luyện thành hỏa nhãn kim tinh, Nhạc Dao cũng chỉ là lo lắng vạn nhất bị phát hiện thì điều đó có thể gây tổn hại tới danh
dự của biểu tiểu thư.
Mà thị vệ kia liếc mắt qua Vân Thiên Mộng
một cái, chỉ thấy đây chỉ là một nha hoàn bậc ba trong phủ, trên tay
đang cầm cũng chỉ là một ít hoa quả bình thường, liền gật đầu cho qua.
Mãi đến khi đi vào lầu của Khúc Phi Khanh, Nhạc Dao mới phát hiện trong
lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh, mà khăn tay nắm trong tay đã sớm
bị mồ hôi là ẩm ướt một mảnh, trong lòng lo sợ, thỉnh thoảng còn quay
lại nhìn về phía cửa, thấy mấy thị vệ kia không chút nghi ngờ mới thở ra một hơi thật dài.
Vân Thiên Mộng thấy nàng như vậy nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười, lập tức lắc đầu mỉm cười trong ánh mắt.
Hai người bước vào trong phòng Khúc Phi Khanh, thấy lúc này nàng đang ngồi
trước cửa sổ nhìn trời xanh phía xa, mà thần sắc cô đơn tịch mịch không
khỏi khiến cho người ta đau lòng.
“Tiểu thư, hoa quả người muốn
đã được mang tới!” Như là sợ làm quấy rầy sự yên tĩnh của Khúc Phi
Khanh, Nhạc Dao nhỏ giọng mở miệng.
Mà Khúc Phi Khanh
nghe nàng nói như thế, lập tức thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vui sướng từ cửa
sổ đứng lên nhìn về phía hai người đứng. Lại chỉ thấy một nha đầu xa lạ
cúi đầu đang bưng một ít hoa quả, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia thất vọng, khôi phục vẻ mất mát trên mặt mới thản nhiên mở miệng: “Để trên
bàn đi, các ngươi lui ra hết đi!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng đem
mâm hoa quả không tiếng động để trên mặt bàn tròn nhỏ trong phòng, lập
tức nghịch ngợm mở miệng: “Biểu tỷ đây là không chào đón Mộng Nhi sao?”
Nói xong lại hướng tới Khúc Phi Khanh chớp chớp đôi mắt bị nàng cố ý vẽ
thành hình tam giác, chọc cho Khúc Phi Khanh trợn to mắt mãnh liệt nhìn
chằm chằm vào nàng, mang theo một chút không tin hỏi: “Mộng Nhi?”
“Biểu tỷ thế mà lại không nhận ra ta kìa!” Vân Thiên Mộng đau lòng ngồi ở
cạnh bàn, hai tay chống vào má ngước nhìn Khúc Phi Khanh, ánh mắt lộ rõ
vẻ đáng thương.
Khúc Phi Khanh không ngờ thật sự là Vân Thiên
Mộng, lập tức mang vẻ mặt vui mừng bước nhanh tới chỗ nàng, lôi kéo Vân
Thiên Mộng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, chậc chậc trong miệng nói:
“Ngươi nha cái nha đầu này đúng là tinh quái nha, nếu hôm nay không phải muội lên tiếng thì đúng là ta đã không nhận ra muội đấy!”
Chỉ là sau đó ánh mắt Khúc Phi Khanh nhìn tới trang phục của Vân Thiên Mộng
thì đôi mi thanh tú chợt nhíu lại, lập tức phân phó Nhạc Dao đang đứng
một bên: “Đi lấy một bộ y phục mới cho biểu tiểu thư thay!”
Mà
Vân Thiên Mộng cũng gọi Nhạc Dao lại rồi kéo tay Khúc Phi Khanh ngồi
xuống cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, lát không phải lại phải
thay quần áo để về sao? Hôm nay muội cố ý đến thăm biểu tỷ, gần đây biểu tỷ thế nào rồi? Lão thái quân và mợ có tới thăm tỷ không?”
Nghe
vậy Khúc Phi Khanh liền vậy tay cho Nhạc Dao ra trông cửa còn mình thì
bước đến bên cửa sổ ngó ra bên ngoài, sau đó mới quay lại ngồi xuống một lần nữa mở miệng: “Mẫu thân thì tất nhiên ngày nào cũng tới đây ngồi
một lát, còn lão thái quân có sai người tới đây hỏi qua. Chỉ là ta bị
nhốt lại trong Thính Vũ Hiên này thì không có được tự do như trước, bên
ngoài xảy ra chuyện gì ta cũng lại là không biết !”
Nghe Khúc Phi Khanh nói như thế thì Vân Thiên Mộng chợt nhớ tới mấy thị vệ đứng canh
ngoài cửa liền gật đầu nói ngắn gọn: “Có một số việc mà dùng bồ câu đưa
tin không tiện nói, muội cũng không có đề cập tới! Sợ là giờ tỷ cũng vẫn không biết đi, tiểu Nhiếp đại phu giờ đã được Hoàng Thượng ngự ban làm
Bát phẩm Ngự y, hiện đã cùng với Sở Vương và Sở Tướng đi tới lạc thành
rồi!”
“Cái gì?” Nghe xong tin tức Vân Thiên Mộng mang tới, Khúc
Phi Khanh có chút thất thố từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt không thể tin
được nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, thấy ánh mắt nàng hiện lên vẻ chắc
chắn thì đáy mắt Khúc Phi Khanh liền nhất thời hiện lên vẻ lo lắng.
“Sao hắn lại đến nơi nguy hiểm như thế chứ?” Khúc Phi Khanh thì thào tự nói, ánh mắt có chút thất hồn lạc phách ngồi lại xuống, đôi mắt buông xuống
lộ vẻ lo lắng không thôi.
Vân Thiên Mộng thấy nàng như vậy thì
trong lòng không khỏi thở dài, lập tức trấn an nói: “Hắn là đại phu, y
thuật lại cẩn thận, biểu tỷ phải tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn nhất định
sẽ an toàn trở về! Huống hồ lần này cùng đi còn có các ngự y khác trong
cung, tin rằng bọn họ đi chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”
Nghe
nàng nói như vậy thì Khúc Phi Khanh cũng ẩn đi nét lo lắng nơi đáy mắt,
lập tức nâng mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy nàng dù có chuyện gì
trong đôi mắt sáng kia luôn ánh lên vẻ tự tin cùng bình tĩnh, trong lòng không khỏi thấy khâm phục mà gật gật đầu có chút tự giễu nói: “Nếu như
tỷ có được tính tình bình ổn giống muội thì cũng sẽ không bị Thái Hậu
giam lỏng!”
Mà Vân Thiên Mộng chỉ cười cười lắc đầu, chẳng lẽ
nàng có thể không lo lắng cho Sở Phi Dương sao? Chỉ là trong lòng nàng
lại càng tin tưởng vào khả năng của hắn, bởi vậy mà lo lắng trong lòng
nàng cũng nhạt đi một phần, không biểu hiện rõ ràng như Khúc Phi Khanh
lúc này.
Phải biết rằng nàng cũng chỉ là một người bình thường,
người bình thường có thất tình lục dục, nàng cũng có. Chính là ngày
thường nàng có thói quen dùng vẻ mặt bình tĩnh để đối mặt mọi chuyện,
bởi trong lòng nàng biết rõ dù nàng có nổi trận lôi đình thì cũng không
thể thay đổi hiện thực được, chẳng bằng chính mình nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh để tìm ra biện pháp tốt giải quyết.
“Chẳng lẽ Thái Hậu nhận ra điều gì rồi? Vì thế mới sai người giam lỏng biểu tỷ?” Khúc
Phi Khanh tính tình đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều biểu hiện luôn
trên nét mặt, khó đảm bảo rằng tâm tư này sẽ không bị nhìn ra.
Mà Khúc Phi Khanh lại chỉ khẽ lắc đầu, lập tức cười khổ nói: “May mà gần
đây tỷ không tiến cung gặp Thái Hậu, nếu không thật đúng là ta sợ chính
mình sẽ làm lộ tâm tư trước mặt người! Ta nghĩ hành động lần này của
Thái Hậu chỉ là ngăn cách hai người tỷ và muội, tránh cho tỷ ở sau người tự mình định hôn hoặc lại làm loạn đòi từ hôn một trận đi!”
Nghe Khúc Phi Khanh phân tích một lần như vậy ánh mắt Vân Thiên Mộng không
khỏi biến đổi, nhưng cũng cảm thấy Khúc Phi Khanh so với trước đây càng
thêm thành thục mà ổn trọng, suy nghĩ mọi chuyện càng thêm chu toàn.
Thái Hậu không cho Khúc Phi Khanh ra khỏi Thính Vũ Hiên chỉ sợ nguyên nhân
chính cũng là do mình đi. Dù sao mình cũng đã có tiền lệ bị từ hôn, Thái Hậu tự nhiên là cũng không thể lại mạo hiểm một lần nữa được.
Mà dựa vào thái độ hằng ngày của Thái Hậu đối với mình cũng có thể nhìn ra được là mình không được Thái Hậu yêu thích. Tự nhiên là trong lòng Thái Hậu cũng không muốn mình cùng với Khúc Phi Khanh thân cận quá rồi. Liền dừng biện pháp ngăn cản các nàng gặp mặt, tránh cho việc Vân Thiên Mộng làm hỏng kế hoạch khống chế Khúc Phi Khanh một cách dễ dàng của bà.
“Nếu vậy thì gần đây biểu tỷ nhớ giữ gìn cẩn thận! Tin đồn về dịch bệnh gần
đây khá huyên náo, mà hôm qua lại bắt đầu kì thi Hương năm nay, hơn nữa
đám Thái tử, Công chúa Bắc Tề vẫn còn đang làm khách tại kinh thành. Chỉ ba việc đó thôi đã khiên quan lại trong triều khá là bận rộn, Thái Hậu
cùng với Hoàng Thượng chắc sẽ tạm thời không chú ý đến tỷ, biểu tỷ chỉ
cần suy nghĩ thoáng một chút! Nếu như lần này tiểu Nhiếp đại phu thành
công chế thuốc khống chế dịch bệnh ở Lạc Thành lần này vì quốc gia và
dân chúng mà làm việc tốt, chắc chắn lúc đó Hoàng Thượng sẽ luận công
ban thưởng, biểu tỷ lúc đó còn sợ hôn sự của mình sẽ không thuận lợi
sao?”.
Dù vậy nhưng trong lòng Vân Thiên Mộng biết rõ, dù cho
lần này tiểu Nhiếp đại phu lập công lớn hồi kinh thì nhiều nhất cũng chỉ được thăng lên làm quan Ngũ phẩm Ngự y. Thái Hậu nhất định là sẽ không
lấy một tiểu thư phủ Phụ Quốc Công đi mượn sức của một ngự y nho nhỏ.
Mà nay kế sách này cũng chỉ là để trấn an Khúc Phi Khanh miễn cho nàng
mất bình tĩnh, chẳng những để nàng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng
nan mà cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho tiểu Nhiếp đại phu.
Khúc Phi Khanh sao lại có thể không hiểu dụng ý của Vân Thiên Mộng, vì thế nên cũng chỉ cúi đầu không nói gì.
Đúng lúc này Nhạc Dao vẻ mặt kinh hoảng chạy vào, thấy cả hai người vẫn còn
đang tâm sự lập tức nhắc nhở: “Tiểu thư, biểu tiểu thư, Lan cô cô bên
cạnh Thái Hậu nương nương đang đến đây!”
Nghe vậy hai người nhất
thời liếc mắt nhìn nhau, Vân Thiên Mộng nhanh tay lẹ mắt bưng vội chén
trà của mình trước mặt lên rồi nhanh chóng lấp vào phía sau tấm bình
phong! Mà Vân Thiên Mộng vừa lấp vào cẩn thận thì Lan cô cô dẫn theo vài tiểu cung nữ đi vào.
“Nô tỳ tham kiến đại tiểu thư!” thấy trong
nội thất chỉ có Khúc Phi Khanh cùng với Nhạc Dao, Lan cô cô liền tiến
lên hành lễ với Khúc Phi Khanh.
“Cô cô mau đứng dậy! Hôm nay sao
lại rảnh rỗi tới chỗ ta vậy?” Khúc Phi Khanh có chút lười biếng mở
miệng, chỉ là hai bàn tay bên dưới thì đã nắm chặt lại.
Lan cô cô thấy Khúc Phi Khanh không có nhiệt tình tiếp chuyện cũng không có để ý, nghiêng người phóng tầm mắt về phía tiểu cung nữ đang cầm gì đó trong
tay phía sau nói: “Thái Hậu nương nương biết Đại tiểu thư từ trước tới
nay thích thêu thùa liền cố ý lệnh cho nô tỳ hôm nay chọn một số vải vóc thượng đẳng trong cung đưa tới cho Đại tiểu thư! Ở đây cũng có một số
điểm tâm mới làm trong cung, cũng là Thái Hậu thưởng xuống! Hi vọng Đại
tiểu thư sẽ thích!”
Theo hướng tay của Lan cô cô nhìn lại, tiện
thể liếc mắt về phía Nhạc Dao. Nhạc Dao thông minh lập tức tới đỡ Khúc
Phi Khanh đứng dậy tiến tới trước mặt Lan cô cô, trung hợp cũng chặn
luôn tầm mắt của Lan cô cô về phía tấm bình phong. Mà đôi tay ngọc trắng nõn của Khúc Phi Khanh cũng nhẹ nhàng lướt qua tấm lụa mềm mại thượng
hạng, lập tức mở miệng: “Đa tạ Thái Hậu ban cho, thần nữ đương nhiên là
thích! Lại phiền cô cô phải tự mình đi một chuyến tới đây, nhưng nghe
nói hôm nay Thái Hậu tới Phổ Quốc Am, vì sao cô cô không có đi cùng
người?”
Lan cô cô thấy Khúc Phi Khanh đã nhận lễ vật thì cũng mỉm cười trả lời: “Thái Hậu nương nương chỉ tới đó một canh giờ rồi hồi
cung trước, chỉ sai một mình nô tỳ tới phủ Phụ Quốc Công giao những thứ
này cho đại tiểu thư!”
Nói xong Lan cô cô tiến sát về phía Khúc
Phi Khanh hạ giọng nói: “Thái Hậu lần này đến Phổ Quốc Am dâng hương,
đầu tiên là cầu phúc cho Tây Sở, tiếp đo là xin sâm cho đại tiểu thư!”
“Xin sâm cho ta? Ta sinh ra trong gia đình quyền thế, lại có Thái Hậu vô
cùng sủng ái, mệnh số đã rất tốt rồi, Thai Hậu cần gì phải phí công vì
ta như vậy?”. Nghe lời nói thì là khen tặng, nhưng khi đến tai Vân Thiên Mộng lại mang theo chút châm biếm.
Mà Lan cô cô tất nhiên là
không biết đến tâm sự của Khúc Phi Khanh nên đương nhiên là không nghe
ra sự bất mãn trong lời nói của nàng, chỉ cười kính cẩn nói: “Thái Hậu
để nô tỳ chuyển lời tới đại tiểu thư, số cung gấm này đều là đồ Hoàng
Thượng cấp riêng cho Thái Hậu, nếu đại tiểu rảnh rỗi thêu nhất định sẽ
có kết quả tốt! Trời đã muộn, nô tỳ phải trở lại Lạc Kiền cung trước,
đại tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ xin cáo lui!”
Nói xong mấy
lời này Lan cô cô liền ra lệnh cho mấy tiểu cung nữ để đồ trên tay
xuống, hành lễ với Khúc Phi Khanh rồi đi khỏi Thính Vũ Hiên. Mãi khi
Nhạc Dao tiễn Lan cô cô đi khỏi trở về nội thất thì lúc này Vân Thiên
Mộng mới từ đằng sau tấm bình phong bước ra.
“Mộng Nhi muội xem.
Thái Hậu đây là có ý gì?” Khúc Phi Khanh nhìn số vải vóc trong cung đưa
tới chất đầy trên mặt bàn vẻ mặt oán giận nói: “Nhàn rỗi không có việc
làm sao mà lại đến Phổ Quốc Am cầu cái gì mà nhân duyên sâm cho ta chứ?”
Mà lúc này Vân Thiên Mộng cũng cầm lên trên tay một số vải vóc tơ lụa hoa văn rực rỡ trên bàn, chỉ thấy bề mặt tấm vải trơn bóng lại nhẹ bẫng
trên tay, trong đầu không khỏi lại nhớ tới mấy lời Lan cô cô mới nói,
trong khoảnh khắc chợt thấy thần sắc nàng hơi thay đổi. ánh mắt một lần
nữa nhìn về phía số gấm vóc trên mặt bàn, thấy phần lớn là màu đỏ rực
rỡ, trong lòng chợt hiện lên một suy đoán.
“Biểu tỷ, nhìn màu sắc số gấm vóc này, có khả năng chí có Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng Hoàng Quý
Phi mới có tư cách sử dụng!” bàn tay trắng nõn của Vân Thiên Mộng cẩn
thận chỉ vào số gấm vóc có họa tiết mây hồng cùng hoa văn cung họa nói.
Mà Khúc Phi Khanh thấy nàng nói ra một tin tức động trời như vậy, đôi môi
nhất thời khẽ nhếch lên, lộ ra biểu tình không thể tin được hướng về
phía Vân Thiên Mộng, chậm rãi hỏi: “Ý của muội là Thái Hậu có ý định đem ta tiến cung?”
Thấy nàng đã hiểu được ý của mình như vậy, Vân Thiên
Mộng chậm rãi buông tay xuống, gật đầu với nàng: “Chỉ sợ rằng Thái Hậu
thật sự có ý này. Bây giờ trong tứ đại gia tộc, nữ nhi của Dung gia đã
tiến cung trở thành Quý phi, nữ nhi của Nguyễn gia đã là Hoàng Hậu,
Nguyên gia lại không ngừng mua chuộc, lôi kéo các đại thần trong triều,
chỉ có duy nhất Khúc gia là chưa có động tĩnh gì.
Lần trước
chuyện biểu ca bị hãm hại, nếu như trong cung có người nói giúp thì hẳn
là huynh ấy đã không phải tới đại lao Hình Bộ rồi. Muội nghĩ nhất định
là Thái Hậu thấy sự cân bằng của tứ đại gia tộc đang có dấu hiệu bị phá
vỡ liền vội tìm cách cho tỷ tiến cung!”
“Hừ! Đây là vì Khúc gia
sao? Sợ là chỉ vì chính địa vị của bà trong cung đi! Nay phi tần trong
cung không cùng phe phái, nhất định Thái Hậu cảm thấy chính mình không
đấu lại họ, sợ tương lai nếu tình cảm mẹ con với Hoàng Thượng bị sứt mẻ
sẽ trở nên yếu thế mới phải tìm người củng cố lại địa vị của mình đi!”
Mà lúc này trên mặt Khúc Phi Khanh cũng hiện lên nét châm chọc, nàng mặc dù đơn thuần nhưng từ nhỏ lớn lên trong một gia đình như vậy sao lại
không hiểu được tâm tư của Thái Hậu kia chứ.
“Biểu tỷ đừng giận,
dù sao vẫn còn chuyện khoa cử và dịch bệnh kia cần phải khống chế được
thì Hoàng Thượng mới có tâm tư lo lắng chuyện hậu cung! Chỉ cần trong
lúc này chúng ta nghĩ được đối sách là tốt rồi!” Vân Thiên Mộng nhẹ
nhàng cầm tay Khúc Phi Khanh an ủi.
Lại không biết rằng lúc hai
người thấp giọng nói chuyện trong phòng đã không cẩn thận bị một người
đứng ngoài cửa nghe hết được...