Soái Ca Ác Ma? Tôi Khinh!

Chương 2: Chương 2




Năm nay là năm cuối cấp, việc chọn một trường cấp 3 tốt để thi vào là ước mơ của tất cả học sinh trung học cơ sở.

Tôi chọn thi vào Nguyễn Đình Chiểu-ngôi trường chuyên của tỉnh Tiền Giang, là ước mơ của toàn thể học sinh Tiền Giang. Nhắc đến trường này, nó tọa lạc tại trung tâm đắc địa nhất của thành phố Mỹ Tho. Trước là Cung văn hóa Thiếu Nhi, kế là Nhà văn hóa tỉnh phía sau trường là Nhà sách Hùng Vương và một khu bách hóa rất bự. Trường được xây bởi Pháp, cũng vào những năm Pháp chiếm đóng Việt Nam đã xây nên ngôi trường này, kể đến nay cũng đã hơn 100 năm. Không những chiếm diện tích rộng rãi, thoáng mát mà với kiểu kiến trúc Pháp thời ông tôi cũng đủ khiến tôi hút mắt. Nơi đây là nơi tập hợp đội ngũ giáo viên quy mô chất lượng bậc nhất, nơi chỉ dành cho mọt sách và nhân tài

Đề thi tuyển thật sự rất khó, mà chẳng hiểu sao đang làm bài thi, ai lại đi bật máy quạt làm cho tất cả những chữ nghĩa vốn đã ít ỏi của tôi bay về nơi xa thăm thẳm

....

Mọi lo lắng đều trở nên vô nghĩa!

Tôi đậu tuyển với số điểm 40/50 một con số đối với học sinh cấp 2 trường làng bọn tôi mà nói là vô cùng, vô cùng to lớn. Tôi giấu nhẹm ba tôi chuyện này.

Lựa lúc ba đi nhậu, tôi lén thu xếp quần áo ra khỏi nhà, nhưng vừa đến cổng đã quay đầu lại, không cam tâm mà rút 1 triệu đặt lên bàn, ghi dòng chữ Con đi không về đâu, ba tự lo cho mình, nếu có tiền con sẽ gửi về

Bà dì tôi có căn nhà cho thuê tầng trệt, vừa may nằm sát trường nên tôi chỉ cần đi bộ vài bước là đến. Chân ướt chân ráo, lại là 1 con nhóc 16 tuổi chưa hiểu sự đời, tôi háo hức nhìn cảnh đêm thành phố từ trên căn gác nhỏ trong lòng náo nức xen lẫn hoang mang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.