Soán Đường

Chương 1: Q.7 - Chương 1: Ba năm sau.






Ngưu Chử Khẩu là giam môn Hổ Lao quan.

Cấp hàm cao hơn cả La KHẩu phủ, phẩm trật ngũ phẩm.

Lý Ngôn Khánh cũng vì Bùi Hành Nghiễm mà cảm thấy cao hứng chúc mừng hắn vài câu.

Tuy nhiên hắn vẫn âm thầm phỏng đoán được Dương Quảng từ sau chuyện Dương Huyền Cảm làm loạn đã bắt đầu chú ý đến sông Lạc.

Đem Bùi Nhân Cơ tới canh gác Lạc Dương cũng là bước đi đầu tiên của hắn.

- Vậy triều đình đối với Lạc Dương đã có sắp xếp thích đáng chưa?

Bùi Hành Nghiễm hồi đáp:

- Ta từ Lạc Dương tới đây cũng nghe được một chút phong thanh, bệ hạ ủy nhiệm cho Dương Khánh tôn thất, đảm nhiệm chức quận trưởng Huỳnh Dương, tôn thất Dương vượng đảm nhiệm chức quân trưởng Ngụy Quận, ngoài ra huyện lệnh Củng huyện cũng được sắp xếp thoả đáng, dó một người tên là Sài Hiếu tiếp chưởng.

Tân Văn Lễ nguyên là thống quân Hồng Nghê quan cũng được phụng mệnh trấn thủ Kim Đê quan về phần quận úy của Huỳnh Dương thì Vệ Văn Thông tiếp nhân. Dù saohd cũng có tới mười một huyện thành, ít nhất sẽ có tới một nửa quan chức thay đổi, ngươi cũng cần phải cẩn thận.

Lý Ngôn Khánh cười nói?

- Ta tại sao phải cẩn thận?

- Ta chỉ là một người bạch thân, ai lại tìm ta gây phiền toái?

Bùi Hành Nghiễm cười lạnh nói;

- Ngươi ở Huỳnh Dương lập nên quán cứu tế, làm từ thiện phải không?

Ngôn Khánh hỏi:

- Chuyện đó thì sao?

Bùi Hành Nghiễm do dự một chút rồi nói:

- Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận một chút ta nghe nói ở Lạc Dương có không ít người xem đây là cái đinh trong mắt.

- Ai?

- Cái này... ta khó nói rồi dù sao ngươi vẫn cần phải cẩn thận hơn, đừng bị người ta nắm lấy sơ hở.

Bùi Hành Nghiễm nói như vậy khiến cho Lý Ngôn Khánh không thể không cẩn thận.

Tuy nhiên hắn cũng không lo lắng cho lắm, hiện tại trong tay của hắn còn có át chủ bài chưa hiển lộ ra.

Tin tức Lý Mật chạy trốn khiến cho hắn cảm nhận được áp lực không hiểu nổi, Bùi Hành Nghiễm sau khi về hắn ngồi ở trên án thư viết ra bốn chữ Lý Mật Ngõa Cương, ở trong lịch sử vị Bồ Sơn Công này không phải nhờ ngõa cương mà mới cá chép hóa rồng sao?

Hôm nay Ngõa Cương bắt đầu di chuyển về phía Huỳnh Dương.

Tuy không công thành nhưng tạo nguy hại với Huỳnh Dương đã trở nên rõ ràng.

Một khi tụ hợp lại không biết sẽ khiến cho Huỳnh Dương gặp tai nạn gì nữa.

Nghĩ đến những điều này Lý Ngôn Khánh liền cảm thấy trong lòng nặng trịch.

Hắn đem những tên chằng chịt viết trên giấy ném vào trong chậu than sau đó cất bước tới cửa sổ đẩy cửa sổ ra một luồng gió rót vào phòng khiến cho hắn giật nảy mình.

Từng cái tên quen thuộc hiện ra trước mặt hắn.

Lý Ngôn Khánh cảm thấy nguy cơ ngày càng trầm trọng, nhìn cánh đống tuyết trắng muốt ngoài cửa sổ, hắn nhẹ giọng thở dài:

- Cơn mưa gió này cuối cùng cũng đã đến.

*****

Đại Nghiệp năm thứ mười qua đi.

Dương Quảng lần thứ ba chinh phạt Liêu Đông bình định thiên hạ, thề nhất định phải chiếm được Cao Ly.

Nhưng mà hắn lại không để ý tới một chuyện rằng sau hai lần chinh phạt thất bại, binh sĩ đã chán ghét chiến tranh, sức dân đã cạn.

Dương Huyền Cảm tuy thất bại nhưng đã dẫn tới rung chuyển kịch liệt.

Các nơi tạo nên phản loạn liên tiếp, thanh thế ngày càng trở nên lớn lao, dưới tình huống như vậy binh lính vô tâm tham chiến, người đào ngũ ngày một nhiều, mặc dù Dương Quảng ở Trác quận từng tế tự, trảm người đào ngũ, dùng máu bôi lên trống trận, nhưng không thể ngăn nổi binh sĩ chạy tán loạn. Tháng bảy Dương Quảng đốc chiến Hoài Viễn trấn, binh mã sau hai lần chinh phạt Cao Ly lộ ra vẻ rất mệt mỏi.

Cộng thêm Bắc Tề vương đang ương ngạnh lại cùng với La quóc tỏ vẻ nguyện ý thuần phục Dương Quảng.

Cao Ly vương Cao Nguyên được sự hiến kế của Ất Chi Văn Đức và Uyên Thái Trá liền điều động sứ giả xin hàng, Dương Quảng tựa hồ cũng mệt mỏi với chiến sự vì vậy cũng đồng ý cho Cao Ly đầu hàng, khải hoàn trở về.

Nhưng đúng hai tháng sau, người Cao ly vốn đang xin hàng lại tuyên chiến với Dương Quảng.

Dương Quảng nghe thấy vô cùng tức giận muốn tiếp tục chinh phạt nữa.

Thế nhưng mà ngay cả đứa trẻ con cũng nhận ra, Tùy thất đã vô lực chinh phạt, vì vậy luân phiên khuyên can, cuối cùng cũng khiến cho Dương Quảng dẹp ý nghĩ này đi.

Vì Dương Quảng muốn đao to búa lớn khiến cho dân tộc Mạt Hạt một lần nữa quật khởi, thiết lập liên minh với Đột Quyết.

Tuy nhiên tình huống Cao Ly cũng không khả quan, Cao Nguyên trong năm thứ hai cũng chính là năm thứ mười một Đại Nghiệp đột nhiên chết vì bệnh, để cho con út kế thừa vương vị, đúng lúc này hai vị quan to của Cao Ly là Ất Chi Văn Đức và Uyên Thái Trá phát sinh xung đột khiến cho Cay Ly xuất hiện trạng thái phân liệt.

Cùng năm Lưu Già ở Duyên An cấu kết với Kê Hồ tự xưng là Hoàng vương, khởi binh tạo phản.

Tùy Dạng Đế mệnh cho tả kiêu vệ đại tướng quân Khuất Đột Thông làm chủ xuất binh đánh bại phản quân, chém đầu Lưu Già.

Lúc này phản loạn tuy đã được đẹp nhưng nguy hại do Lưu Già gây nên vẫn vô cùng nghiêm trọng.

Đốt Cát khả hãn của Đột Quyết giống như là chim ưng, lúc nào cũng nhòm ngó Trung Nguyên.

Đại Nghiệp năm thứ mười một, Vương Tu Bạt tạo phản, tàn sát Sơn Tây bừa bãi.

Tùy Dạng Đế lúc đó đang đi dò xét Nhạn Môn Quan, gặp phục kích của người Đột Quyết bị nhốt tại Sơn Tây, Thái Nguyên lưu thủ là Lý Uyên tiến tới cứu giá, năm này Lý Thế Dân cũng đã mười sáu tuổi, theo cha tham chiến được ban thưởng Thiên Ngưu Bị Thân.

Lý Tử Thông ở Giang Nam tạo phản, ý đồ chiếm đoạt Đan Dương nhưng đã bị quận trưởng Phòng Ngạn Khiêm đánh cho tàn phế.

Đỗ Phục Uy và Phụ Công Hữu dốc sức phản kháng, Phòng Ngạn Khiêm sau khi đánh tan Lý Tử Thông liền thừa thế truy kích.

Tháng mười Chu Sán khởi binh tạo phản ở Thành Phụ...

Trong vòng mười hai tháng, Lý Uyên bắt hàng quần đạo Sơn Tây, khien cho khu Hà Đông được yên bình.

Đại Nghiệp năm thứ mười hai, Dương Quảng sau khi gặp chuyện bị người Đột Quyết vây khốn tinh thần trở nên uể oải.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ tại sao từ khi đăng cơ tới nay hắn có thể nói là cẩn trọng, khổ tâm trù tính khai cương khoách thổ, có thể nói là tương lai rộng mở nhưng tại sao trong chốc lát đã thay đổi bất ngờ, giang sơn trở nên loạn lạc, chẳng lẽ hắn khai cương khoách thổ là sai lầm sao? Chẳng lẽ hắn tuyên dương uy là sai lầm? Chẳng lẽ hắn muốn cho tứ phương triều bái là sai lầm?

Dương Quảng càng nghĩ càng không rõ, cuối cùng chiu rúc vào một suy nghĩ:

Không phải ta phụ người trong thiên hạ mà người trong thiên hạ phụ ta, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.