- Trịnh đại nhân, bút lông Tuyên Châu này thì tạ biết, tất cả có bảy cái. Ha ha nó vốn là quà sinh nhật ta tặng cho cháu trai của ta, trước đây không đâu, đứa cháu trai đã nói với ta là nó đã tặng cho bạn của hắn ở cùng trường.
- Oa nhi, cái này là do Đậu Phụng Tiết tặng cho ngươi đúng không?
Trịnh Ngôn Khánh cuối cùng cũng đã hiểu, người này chính là thúc tổ của Trịnh Ngôn Khánh.
- Hóa ra là lão đại nhân.
- Được rồi, moi chuyện ta đã nói rõ, theo ta thấy, Trịnh đại nhân vẫn nên tìm một chút cho ra cái đai lưng ngọc kia.
Nói xong hắn khẽ vuốt đầu Trịnh Ngôn Khánh mang người đi ra.
Trịnh Đại Nhân và Nhan Sư Cổ tiễn Đậu Uy tới tận cửa.
Thấy Đậu Uy đi rồi, Nhan Sư Cổ mới nói:
- Đại huynh, chuyện này theo ta thấy, vẫn nên điều tra người trong nhà một chút, không chừng có thể ra manh mối.
- Ý của hiền đệ là?
Nhan Sư Cổ cười cười, không nói gì rồi rời đi.
Có một số việc, hắn khó có thể nói rõ ràng, nhưng trong lòng cũng vài phần đồng ý với Trịnh Ngôn Khánh: Trịnh nhân huynh này, cần phải nên xem bên trong nhà của mình.
- Đây là ý gì.
Nhan Sư Cổ không nói gì nữa, trở về gian phòng của mình.
Đúng lúc này hai tên nô bộc đã bưng một cái rổ, bên trong có rất nhiều trang giấy, tựa hồ có chữ viết trong đó.
- Nhan tiên sinh, đây là đồ vật bên trong nhà của tiểu tặc... à đồ vật bên trong nhà của Trịnh Ngôn Khánh.
Chẳng hiểu sao, Nhan Sư Cổ đối với Trịnh Ngôn Khánh càng có hứng thú, càng ngày càng lớn.
Tiểu oa nhi này đảm lược không kém, dám cùng mình đánh cuộc, cộng thêm sự xuất hiện vừa rồi của Đậu Uy càng khiến cho Nhan Sư Cổ thú vị.
- Đem những thứ này đến phòng của ta.
Nhan Sư Cổ cười cười trong lòng:
- Ta muốn nhìn xem tiểu oa nhi này ghi những thứ gì trong này.
Về phần an toàn của Trịnh Ngôn Khánh, hắn cũng không để ý, Đậu Uy đã lên tiếng, Trịnh Nhân Cơ cũng phải băn khoăn.
Đậu Uy cũng không về thành Lạc Dương mà ở lại lão trạch trong thôn.
Cảnh vật ban đêm đen kịt, nhưng ở bên trong lão trạch đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài cửa lớn, hai ngọn đèn phong đăng chập chờn, ở bên cạnh buộc một con ngựa gầy còm.
Xe vừa dừng lại, người sai vặt vội vàng đến đỡ, đặt Đậu Uy xuống xe.
- Lý tiên sinh còn chưa đi?
Đậu Uy nhìn thoáng qua thớt ngựa gầy còm kia mà đặt câu hỏi.
Người sai vặt vội vàng trả lời:
- Lý tiên sinh đang nghỉ mát ở hậu hoa viên, nói là chờ ngài trở về.
- Đem xem buộc lại, hôm nay ta không đi ra ngoài, bất kể ai đến cũng nói ta không có nhà, rõ chưa?
Kỳ thật đã trễ như vậy thì làm gì có ai tới.
Đậu Uy phân phó như vậy chỉ là nói cho người sai vặt kia biết: Đêm nay ai ta cũng không gặp.
Người sai vặt kia vội vàng đáp ứng, tiến tới dắt ngựa vào. Đậu Uy tiến vào cửa lớn, xuyên qua sân trước vào sau vườn, tiến tới một con hẻm, lúc này trong hoa viên có ánh nến chớp động.
Lý Cơ đang ngồi ở trong lương đình, trước một cái bàn mà ngơ ngác sững sờ.
- Thế nào, có nghĩ ra biện pháp hóa giải chưa?
Đậu Uy đi vào trong lương đình, Lý Cơ cũng không nhận thấy.
Mãi đến khi Đậu Uy ngồi xuống đối diện hắn, hắn mới tỉnh ngộ lại.
- Thúc phụ, mọi chuyện sao rồi?
Nói xong hắn do dự một chút.
- Ngươi cũng biết xuất thân của oa nhi kia?
Lý Cơ cắn môi gật đầu:
- Con biết, hắn là cháu trai của một gia nô ở Trịnh gia.
Đậu Uy đột nhiên hừ một tiếng:
- Ngươi đã biết nó xuất thân tiện khẩu tại sao lại còn thu hắn làm đệ tử? Ngươi có biết nếu chuyện này lan truyền đi thì những huynh trưởng của ngươi sẽ chế nhạo ngươi thế nào không, ngươi tại sao lại hoang đường như thế?
Lý Cơ lại trầm mặc.
Một lát sau hắn khẽ nói:
- Thúc phụ, người cảm thấy sẽ có người lan truyền sao?
- Ha ha, nếu quả thật có người lan truyền thì đầu chúng ta từ lâu đã rơi xuống đất, cần gì phải để ý đến chuyện này...
- Ngươi...
Đậu Uy nhắm mắt lại nói:
- Ngươi yên tâm đi, chuyện này không có ai biết, ta đã bảo cho Trịnh Nhân Cơ đưa tổ tôn kia về Huỳnh Dương, đoán chừng sau này bọn họ không có cơ hội quay lại.
- Thúc phụ.
Hia con mắt của Lý Cơ đột nhiên trợn lên, nhìn chằm chằm Đậu Uy:
- Thúc, tại sao thúc có thể làm như vậy.
- Ta đây cũng là muốn tốt cho ngươi.
- Oa nhi kia nếu tiếp tục lưu lạc tại Lạc Dương thì ngươi sớm muộn cũng sẽ bại lô, đối với cả ngươi và đứa bé kia đều không có lợi, hiện tại hắn đi thì tốt hơn. Hôm nay ta ở Trịnh gia đã tốn nhiều cô gphu, chỉ cần Trịnh Đại Sĩ kia không phải già mà hồ đồ thì về sau sẽ quyết không làm khó oa nhi kia, bơi vậy, làm như thế sẽ an toàn cho cả ngươi và oa nhi kia.
Trái lại để hắn ở lại Lạc Dương mà nói, vạn nhất ngươi bị bại lộ sẽ liên lụy đến cả hắn, chẳng phải là làm hại hắn sao?
Lý Cơ thoáng cái đã trầm mặc.
Kỳ thật hắn biết rõ suy nghĩ của Đậu Uy vẫn xem thường xuất thân của Trịnh Ngôn Khánh.
Chỉ là hắn nói cũng có đạo lý, đã có Đậu Uy thì cho dù Trịnh Ngôn Khánh trở về Huỳnh Dương thì cũng không quá gian nan.
Lý Cơ thở phào ra một hơi, cầm một con cờ lên đặt lên trên bàn cờ.
- Lão thúc có biết vì sao con thu hắn làm đệ tử không?
Đậu Uy khẽ giật mình lắc đầu cười nói:
- Chuyện này ta còn thật sự muốn biết.
- Người cũng biết, năm đó con có một nhi tử.
Hai gò má của Đậu Uy co lại rồi gật đầu nói:
- Ta đương nhiên biết rõ, vì vấn đề này mà đến nay ngươi vẫn độc thân không chịu tái giá.
Lý Cơ nói tiếp:
- Lão thúc, người có biết tên của hài nhi kia là gì không?
- Cái này, ngươi chưa từng nói qua, ta thật sự không biết.