Soán Đường
Trái lại để hắn ở lại Lạc Dương mà nói, vạn nhất ngươi bị bại lộ sẽ liên lụy đến cả hắn, chẳng phải là làm hại hắn sao?
Lý Cơ thoáng cái đã trầm mặc.
Kỳ thật hắn biết rõ suy nghĩ của Đậu Uy vẫn xem thường xuất thân của Trịnh Ngôn Khánh.
Chỉ là hắn nói cũng có đạo lý, đã có Đậu Uy thì cho dù Trịnh Ngôn Khánh trở về Huỳnh Dương thì cũng không quá gian nan.
Lý Cơ thở phào ra một hơi, cầm một con cờ lên đặt lên trên bàn cờ.
- Lão thúc có biết vì sao con thu hắn làm đệ tử không?
Đậu Uy khẽ giật mình lắc đầu cười nói:
- Chuyện này ta còn thật sự muốn biết.
- Người cũng biết, năm đó con có một nhi tử.
Hai gò má của Đậu Uy co lại rồi gật đầu nói:
- Ta đương nhiên biết rõ, vì vấn đề này mà đến nay ngươi vẫn độc thân không chịu tái giá.
Lý Cơ nói tiếp:
- Lão thúc, người có biết tên của hài nhi kia là gì không?
- Cái này, ngươi chưa từng nói qua, ta thật sự không biết.
Lý Cơ khẽ nói;
- Gọi là Ngôn Khánh.
- A?
- Ngôn Dương Hành Cử, Khánh Vân Tường Phượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.