Cung Hải Đình ngồi trong buồng kính riêng biệt dành cho trưởng phòng, cô thao tác mười đầu ngón tay điêu luyện trên bàn phím laptop được một hồi liền ngẩng đầu nhìn về phía đối diện ở ngoài kia. Giữa các vị trí đã có người ngồi đang làm việc chăm chú thì có một vị trí khác trống không. Vị trí đó là của ai, Cung Hải Đình không cần hỏi cũng tự khắc biết.
Chỉ là cô không biết lý do gì mà cô ta xin nghỉ một tuần. Nhưng theo những gì cô biết thời còn học đại học, lý do duy nhất chỉ có thể là bị bệnh. Cô ta một khi bị bệnh đa phần toàn nghỉ những một tuần trời. Trong khoảng thời gian đó mọi người trong lớp sẽ nháo nhào, tỏ ra lo lắng...
Và hiện tại trong môi trường làm việc này cũng vậy...
Cô không biết vì lý do gì mà cô ta lại có thể chiếm được thiện cảm của hầu hết con người ở những nơi cô ta xuất hiện?
Cả phòng đang chăm chỉ làm việc, bỗng bên ngoài có người mở cửa đi vào. Có người vì tò mò mà liếc qua một cái, có người mải mê làm chẳng để tâm. Người đó mang một sấp giấy tờ vào buồng kính trưởng phòng đưa cho Cung Hải Đình, nói sơ sơ về nội dung sau đó trở ra. Khi ngang qua bộ phận marketing người đó vòng vào đi thẳng đến vị trí làm việc của Tiêu Mỹ Vân hỏi khẽ:
“Tiêu Mỹ Vân!'
Nghe người gọi, Tiêu Mỹ Vân theo phản xạ rời khỏi màn hình máy tính quay qua người đó, có chút ngạc nhiên: “Vĩnh Thiên Kỳ? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi cố tình xin qua đây đưa giấy tờ cho trưởng phòng Cung chủ yếu gặp An An.”
“Tiếc quá, An An xin nghỉ một tuần rồi!”
Vĩnh Thiên Kỳ trong lòng ngập tràn hụt hẫng, nén đi cảm xúc của mình hắn hỏi thêm: “Cô biết vì sao An An nghỉ không?”
“Cậu ấy bị ốm.”
Vĩnh Thiên Kỳ gật đầu như đã hiểu: “Vậy cô có biết nhà An An không?”
“Khu phố 27, chung cư Tùng Lữ, phường 11, quận Khang Vượng.”
Sắc mặt Vĩnh Thiên Kỳ sáng rỡ, không giấu được sự vui mừng, phấn khích hỏi tiếp: “Cô có biết số nhà, tầng mấy không?”
“Số 118 tầng 8.”
“Cảm ơn cô nhé Tiêu Mỹ Vân!”
Tiêu Mỹ Vân như bắt được thóp, không chút kiêng nể dằn thẳng mặt: “Anh thích An An à?”
“...”
Tiêu Mỹ Vân cười tinh quái: “Xung quanh anh hiện tại toàn tình địch đấy, cố lên nhé!”
Vĩnh Thiên Kỳ: “...”
“Thôi không làm phiền cô nữa, tôi đi trước!”
***
Tiêu Mỹ Vân sau khi kể lại câu chuyện liền phá lên cười lớn: “Ha ha, lúc anh ta quay lưng bỏ đi tớ suýt không kiềm được mà cười to đấy!”
Thẩm An Ngọc ngồi nghiêng mình tì khuỷu tay lên tay ghế sofa, cô vừa thản nhiên nhón bim bim đang cầm trên tay bỏ vào miệng ngon lành nhai đồng thời liếc mắt đầy khinh bỉ về phía Tiêu Mỹ Vân: “Cậu thấy đấy, mị lực của tớ rất lớn!”
Tiêu Mỹ Vân liếc mắt nhìn lại, chu mỏ: “Thẩm Đát Kỷ!”
Thẩm An Ngọc phụ họa bằng cách giơ tay còn cầm bim bim lên cao khua vài cái, nhái giọng lả lướt: “Tiêu Tử Nha, lâu rồi không gặp!”
Tiêu Mỹ Vân trông bộ dạng giả lẳng lơ trong chiếc áo sơ mi rộng và quần đùi ngắn lại thêm gương mặt mơ màng khả ái, cô kinh ngạc mở to mắt: “Mẹ ơi. Trông cậu lúc này khác móe nào Đát Kỷ thời hiện đại.”
Thẩm An Ngọc vênh cao mặt tự hào: “Tớ đẹp giống mẹ tớ mà ha ha!”
“Bớt bớt đi nha Thẩm Đát Kỷ!”
“Ok, Tiêu Tử Nha!”
Hai cô gái nhìn nhau bật cười vui vẻ. Đang cùng nhau buôn chuyện từ trên trời đến dưới đáy biển thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Tiêu Mỹ Vân nhìn Thẩm An Ngọc cười gian: “Vĩnh Trụ Vương đến kìa!”
“Ra mở cửa hộ tớ đê!” Thẩm An Ngọc đạp đạp vào người Tiêu Mỹ Vân vài cái.
“Đồ con lợn!” Tiêu Mỹ Vân nhăn mày mắng một câu nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Còn Thẩm An Ngọc thì nhanh chóng thu dọn mớ hỗn độn trên bàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, còn rất cẩn thận mà vuốt vuốt lại mái tóc rối của mình. Nhà có khách còn là đàn ông không nên quá tùy tiện... hi hi...
Thẩm An Ngọc tập cười mỉm chi, một màn chào khách đã được chuẩn bị xong!
Đúng như dự đoán, người đằng sau cánh cửa chính là Vĩnh Thiên Kỳ. Hắn cũng chỉ hơn các cô một tuổi nhưng vẻ ngoài chững chạc trưởng thành, hắn xuất hiện trước mặt Tiêu Mỹ Vân trong bộ áo sơ mi trắng khoác ngoài vest đen càng làm hắn thêm phong độ. Hắn có gương mặt điển trai, là tâm điểm của không ít nhân viên nữ. Nếu không tính cả chủ tịch hắn chắc chắn là đẹp nằm top đầu Hỏa Dương.
“Cô Tiêu cũng ở đây à?” Vĩnh Thiên Kỳ cười mỉm thân thiện.
“Tôi đến đưa An An điện thoại, lúc trước cậu ấy để quên ở công ti.”
“Ra vậy.” Vĩnh Thiên Kỳ gật đầu như đã hiểu: “Tôi... có thể vào không?”
“Được chứ!” Tiêu Mỹ Vân đứng sang bên cạnh nhường đường, Vĩnh Thiên Kỳ không chút dè dặt trực tiếp bước thẳng vào trong. Cô vừa đóng cửa vừa nói vọng vào: “Vĩnh Trụ Vương đến kìa!”
Vĩnh Thiên Kỳ thoáng nhíu mày không hiểu, nhưng rồi hắn cũng bỏ qua điều đó khi thấy Thẩm An Ngọc đang tươi cười nhìn đáp lại hắn. Trái tim hắn thổn thức trước nụ cười đó, hắn cất giọng trầm đều nói: “Anh nghe nói em bị ốm.”
Thẩm An Ngọc không hề khách khí, trực tiếp gật đầu: “Vâng ạ.”
“Giờ em thấy sao rồi?”
“Em đỡ rồi ạ, mời anh ngồi!” Thẩm An Ngọc rót nước lọc ra cốc nhẹ đặt xuống trước mặt Vĩnh Thiên Kỳ, cô lia mắt sang bọc nilong vừa được hắn đặt xuống mặt bàn, không kìm nổi tò mò cô giương mắt nhìn chằm chằm. Ngựa quen đường cũ, trực tiếp hỏi thẳng: “Đó là thứ gì mà thơm quá vậy anh?”
Vĩnh Thiên Kỳ nghe vậy bật cười, hắn mở túi lấy ra mấy hộp thủy tinh cẩn thận đặt xuống bàn: “Mẹ anh nghe em ốm liền tự mình làm vài món, thay lời cảm ơn lần trước.”
Thẩm An Ngọc ngại ngùng gãi đầu: “Em có làm gì đâu mà cảm ơn chứ!”
“Em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Thẩm An Ngọc ngước nhìn Vĩnh Thiên Kỳ: “Vậy em không khách sáo nữa nhé!”
“Được!”
Thẩm An Ngọc vui vẻ đứng phắt dậy đi nhanh vào trong bếp lấy ra bát đũa mang ra ngoài phòng khách, vừa hay Tiêu Mỹ Vân đã trở lại chỗ ngồi, cô đưa một bát một đũa cho Tiêu Mỹ Vân: “Cùng ăn đi.”
Tiêu Mỹ Vân bị cái sự tự nhiên đến vô duyên của Thẩm An Ngọc làm cho xấu hổ, cô ghé vào tai Thẩm An Ngọc mắng khẽ: “Đồ ngốc, sao cậu có thể quá vô tư như vậy?”
“Ừ nhỉ.” Thẩm An Ngọc nhe răng cười chữa ngượng, đặt bát đũa xuống bàn, thu lại bộ dạng mất mặt vừa rồi, ưỡn thẳng lưng ngồi ngay ngắn quay qua Vĩnh Thiên Kỳ, không chút suy nghĩ cứ thế hỏi thẳng: “Chỗ anh cách chỗ em xa lắm không?”
Vĩnh Thiên Kỳ cười cười: “Anh không ngờ chúng ta ở cùng chung cư.”
“Hay vậy, giờ em mới biết.”
“Anh cũng vậy mà.”
“Anh ở tầng nào?”
“Tầng 12.”
“Vậy nào em lên chơi.”
“Vậy thì tốt quá!”
Vĩnh Thiên Kỳ vươn tay lấy hai cái bát trước mặt Thẩm An Ngọc, vừa mở lắp mấy hộp thủy tinh vừa dịu dàng nói: “Để anh lấy cho hai người ăn, không cần câu lệ.”
Thẩm An Ngọc hớn hở gật đầu: “Vậy cảm ơn anh nhé!”
Tiêu Mỹ Vân bất lực lắc đầu nhìn cô bạn của mình không chút dè dặt vô tư đón bát từ tay Vĩnh Thiên Kỳ ăn ngon lành.
Vĩnh Thiên Kỳ chìa bát vừa múc đầy đồ ăn về phía Tiêu Mỹ Vân mỉm cười hòa nhã: “Cô Tiêu, cô cũng nếm thử xem.”
Tiêu Mỹ Vân lịch sự gật đầu đón nhận, liếc mắt qua Thẩm An Ngọc thì thấy cô đang vô tư gắp đồ ăn trong bát ăn vui vẻ, đến đôi bàn chân cũng hào hứng lúc lắc nhẹ nhàng. Cô chán nản nén tiếng thở dài, sao cô có thể quen được cô gái vô tư đến vô duyên như vậy nhỉ? Nhưng chính điều này đã khiến Thẩm An Ngọc có sức hút kỳ lạ, ngay cả cô cũng không sao ghét bỏ được con người này. Có lẽ vì cô ấy đối với ai cũng thật lòng thật dạ, không dối lừa bất kỳ ai cho nên những khiếm khuyết của cô ấy cũng đều được bọn họ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Hơn hết mấy cái khiếm khuyết này của cô ấy không gây khó chịu cho những người xung quanh.
Người ta nói phụ nữ trời sinh đố kị soi mói, nhưng Tiêu Mỹ Vân đối với Thẩm An Ngọc một mực chân thành dù cho trong công ti so với Thẩm An Ngọc cô được mọi người ít chú ý hơn. Mà cô cũng quá để bụng đến vấn đề này.
“Tay nghề mẹ anh đỉnh của đỉnh!” Thẩm An Ngọc tấm tắc khen ngon, Vĩnh Thiên Kỳ nghe vậy nụ cười trên môi càng đậm nét. Cô gắp một miếng chìa đến gần miệng Tiêu Mỹ Vân: “Này, món này ngon cực luôn, cậu ăn thử đi.”
Tiêu Mỹ Vân chần chừ một hồi cũng há miệng đón nhận đồ ăn từ đũa của Thẩm An Ngọc. Sự ngon lành đọng trên đầu lưỡi, cô hài lòng gật đầu hưởng ứng.
Thẩm An Ngọc nhìn cô cười toe không chút ngại ngùng trước mặt Vĩnh Thiên Kỳ mà ăn uống thỏa thích, nuốt thức ăn trong miệng xuống dạ dày, cô gãi gãi đầu lúng túng nhìn hắn: “Thật ngại quá, em vô tư quá rồi.”
Vĩnh Thiên Kỳ che miệng cười hài hước: “Không sao, anh thích một cô gái vô tư như em.”
Tiêu Mỹ Vân quay mặt đi chỗ khác trộm bĩu môi. Mẹ nó, đây có phải màn thả thính công khai không?
Rồi cô có mặt ở đây để làm bóng đèn sao?
Tiêu Mỹ Vân nén bi thương trong lòng, ngước nhìn bóng đèn sáng trắng trên trần thầm nhủ: Người anh em, chúng ta có họ rồi!