Nửa đêm Thẩm An Ngọc nằm trên giường, hai tay ôm đầu khó chịu lăn lộn một hồi lâu. Dưới bóng đèn ngủ vàng trầm chiếu xuống trán cô, chiếu rõ tầng mồ hôi đổ dày đặc. Cô cắn môi đau đớn rên rỉ, hơi thở cũng trở nên ngắt quãng và nặng trĩu. Cơn đau đầu kéo dài hàng chục phút vẫn không huyên giảm, thân thể cô nhiệt độ tăng cao làm cô vì nóng nực mà đạp chăn đang đắp trên người sang bên giường.
Hơn ai hết cô là người biết rõ bản thân mình nhất lúc này, cô rất ghét uống thuốc lại từng bị Dịch Khánh Tùng ép uống thuốc kết quả là nôn thốc nôn tháo đến hoa mày chóng mặt, bệnh tình vốn nhẹ nay liền tức tốc trở nặng.
Tuy rằng cô đã cố gắng ăn ngủ điều độ, nhưng thể chất cô lúc ốm rất khó tiếp thu năng lượng tích cực lại thêm việc không chịu dùng thuốc càng làm cơ thể cô thêm suy nhược, bệnh tình lúc giảm lúc tăng.
Hiện giờ ở đây cô chỉ có một mình. Đau đầu cũng chỉ mình cô chịu, bệnh tật cũng chỉ mình cô chống chọi. Thẩm An Ngọc khó khăn ngồi dậy với gương mặt ướt đẫm mồ hôi, lưng áo cũng vì mồ hôi mà dán chặt lên tấm lưng mảnh khảnh, cô vừa đỡ đầu vừa men dần tới mép giường, đứng dậy đi nhanh ra ngoài hướng tới phòng bếp. Cô nhịn cơn đau như búa bổ trăm phát trên đỉnh đầu, tự rót cho mình cốc nước ấm rồi uống sạch xuống bụng, nước ấm đi đến đâu xoa dịu cơ thể cô đến đấy.
Nhưng nước ấm không phải thuốc, dùng mãi cũng không được.
Chiếc cốc thủy tinh trên tay Thẩm An Ngọc rơi xuống đất vỡ tan tành thành nhiều mảnh lớn nhỏ, văng tứ tung khắp nơi, thanh âm thủy tinh va chạm sàn nhà lanh lảnh trong trẻo lại lạnh lẽo thê lương. Cả người Thẩm An Ngọc như cành hoa rụng trong gió, cứ thế ngã nằm bất động dưới đất, ý thức còn xót lại cuối cùng, cô không thể ngã bệnh, cô không thể ngã bệnh...
Cạch...
***
Thẩm An Ngọc mệt mỏi từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng tinh và mùi thuốc khử trừng đặc chưng của bệnh viện. Bệnh viện?!
Cô ngay lập tức ngồi phắt dậy, cơn đau đầu khẽ nhói, theo phản xạ cô dùng tay đỡ đầu một hồi, sau khi cảm thấy khá hơn mới buông tay ra. Đúng lúc ấy cô trông thấy một chỏm đầu đầy tóc đen bóng đang nằm ngủ gục bên giường, trên người người đó mặc bộ vest đen sang trọng. Cô như hiểu ra điều gì đó, tạm cất nỗi tò mò muốn biết vì sao cô lại ở bệnh viện này mà ngồi im lặng, hạ mắt nhìn người kia. Trong lòng muôn phần cảm kích, tuy không biết vì sao người đó có thể vào nhà cô và đem cô tới bệnh viện nhưng chắc chắn là một người tốt. Nhờ người đó mà bệnh tình cô đã tiến triển tốt hơn. Thật sự cảm ơn anh!
Người kia như cảm nhận được cái nhìn của Thẩm An Ngọc chậm rãi thức giấc, khi người kia ngay ngắn ngồi thẳng trên ghế cô cũng được tận mắt nhìn thấy diện mạo, cô mở to mắt nửa kinh ngạc nửa xúc động, khóe mắt cay cay, nũng nịu gọi khẽ một tiếng: “Sếp!”
Dịch Khánh Tùng vươn tay xoa đầu cô, quan tâm hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Thẩm An Ngọc mím môi cố kiềm chế dòng cảm xúc của mình: “Sao sếp vào được nhà em?”
“Tôi không an tâm nên đã trộm một chìa khóa của em, em sẽ không... An An...” Dịch Khánh Tùng còn chưa nói hết Thẩm An Ngọc đã mếu máo như một đứa trẻ, hắn luống cuống tay chân chẳng biết phải làm gì.
Thẩm An Ngọc gạt đi nước mắt đang rơi trên gò má, cô nghẹn ngào méo mó từng chữ: “Em cảm ơn sếp đã cứu em... may quá nhờ có sếp mà em không sao... em sợ chết lắm hu hu...”
Nói xong Thẩm An Ngọc bất chấp tất cả nhào người về phía Dịch Khánh Tùng mà ôm chặt lấy hắn, cô òa khóc như bị ai ức hiếp, ủy khuất không thôi.
Mấy chiêu trò khóc lóc này Dịch Khánh Tùng còn lạ gì nữa, nhưng đối với cô hắn thấy lòng mình thật xót xa. Tiếng nấc nghẹn của cô làm tâm can hắn rối bời, hắn nâng hai tay ôm lấy cô thật chặt, dịu dàng vỗ về vỗ vỗ lưng cô: “Không sao rồi, tôi ở đây.”
Thẩm An Ngọc khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi xuống vai áo vest Dịch Khánh Tùng cũng chẳng ý thức được, cô ra sức ôm chặt hắn hơn, muốn tham lam chiếm hết hơi ấm trên thân nhiệt của hắn: “Em không thể chết được, em không thể chết được...”
“Đừng nói những lời không hay, em sẽ sớm khỏi lại thôi.”
“Sếp là ông chủ thật tốt!” Thẩm An Ngọc nín khóc nhưng vẫn to gan ôm chặt Dịch Khánh Tùng, tay xoa xoa phía sau lưng hắn kiếm tìm hơi ấm vào lòng bàn tay mình: “Sếp cho phép em ôm sếp một chút nhé.”
“Em đang ôm tôi rồi đấy thôi.” Miệng thì nói vậy nhưng tay Dịch Khánh Tùng lại siết chặt Thẩm An Ngọc hơn, ép cô áp sát vào lồng ngực mình đến khi không còn khe hở, nhịp đập trái tim đôi bên đập vừa nhanh vừa mạnh như đang va chạm vào lồng ngực phải của đối phương.
“Em vào viện được lâu chưa sếp?”
“Gần một tuần.”
Thẩm An Ngọc nghẹn đắng, cô nhỏ giọng: “Em rất sợ thuốc, rất sợ ốm... em không muốn chết...”
“An An?” Dịch Khánh Tùng thấy mỗi lần cô nhắc đến điều này như thể nhắc đến một chuyện hết sức kinh khủng vậy trong khi việc ốm vặt đối với nhiều người nói là chuyện bình thường. Chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra nên cô mới ám ảnh việc bị bệnh hay uống thuốc như thế? Nhưng là chuyện gì? Hắn có nên điều tra về cô hay không?
Hắn muốn hiểu về cô hơn nữa! Muốn bảo vệ cô!
Thẩm An Ngọc cứ lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại chỉ có hai câu: “Em rất sợ ốm”, “Em rất sợ chết” cứ như một người bị vấn đề về tâm thần, ánh mắt cô trống rỗng đến đáng sợ, tay thì cứ bám chặt lấy Dịch Khánh Tùng. Dường như giờ có trời sập động đất cũng nhất quyết liều mạng bám chặt lấy hắn.
Dịch Khánh Tùng không biết làm gì hơn ngoài cứ thế ôm cô trong lòng rồi dịu giọng dỗ dành: “Không sao, không sao rồi, em sẽ không sao đâu.”
“Em rất sợ ốm... em rất sợ chết... em không thể chết được... không thể chết... không thể chết...”
Sau một hồi kích động Thẩm An Ngọc tự mình lấy lại được ý thức, cô vội rời khỏi vòng tay Dịch Khánh Tùng mà chẳng hay mình vừa để lại một cỗ hụt hẫng cho hắn, cô vội vàng lau sạch nước mắt, quay qua nhìn hắn như một người khác hẳn người của vài phút trước nở nụ cười tươi tắn: “Ngại quá, em làm bẩn áo sếp rồi.”
Dịch Khánh Tùng không vui thoáng nhíu mày, lúc trước hắn rất thích nhìn cô cười nhưng giờ hắn cảm thấy rất ghét, ghét đến đau lòng. Vừa rồi còn khóc nháo giờ lại gồng mình xem như chẳng có gì, cô gồng cho ai xem vậy?
Như không an tâm cô nghi hoặc hỏi thêm: “Em sẽ không bị ốm lại chứ?”
“Em yên tâm, đây là bệnh viện tốt nhất.”
“Tối nhất...” Thẩm An Ngọc nghiêm túc nhìn Dịch Khánh Tùng: “Em không tiền không tài, em nguyện lấy thân báo đáp.”
“...”
Em đâu cần phải thẳng thắn như vậy...
Dịch Khánh Tùng toan mở miệng ra nói thì đã bị yêu nghiệt kia tự tiện chen ngang: “À mà thôi,“
“...”
“Sếp thiếu gì cô gái đẹp, em sao so được với mấy cô đấy...”
“Tôi chấp nhận em báo đáp kiểu đó.” Sắc mặt Dịch Khánh Tùng không đổi, ngữ khí hòa nhã nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đen như ngọc lại bén lạnh như dao.
Thẩm An Ngọc nghi hoặc nhìn Dịch Khánh Tùng một hồi, hắn đột ngột búng vào trán cô nhẹ một cái: “Đồ ngốc, chỉ cần em không bán đứng Hỏa Dương là cách báo đáp tốt nhất rồi.“. Truyện Đoản Văn
Cô hai tay ôm trán, chau mày giả vờ: “Sếp búng em đau thế.”
“Thẩm An Ngọc, em được ăn gan hùm mà lớn à?”
Cô cười phớ lớ, giơ tay chào kiểu quân đội, nghiêm túc rõng rạc: “Thẩm An Ngọc em xin thề, sống là người của Hỏa Dương chết là người của Hỏa Dương.”
“Tôi rất ghét nuốt lời, em dám làm trái tôi lập tức giết em!”
Trong mắt Thẩm An Ngọc, Dịch Khánh Tùng là người ngoài lạnh trong ấm, từ mái tóc đến dung mạo mọi thứ đều hoàn hảo, lại còn rất biết quan tâm người khác, đối với nhân viên một mực tử tê. Nhưng hắn của lúc này làm cô thấy kinh sợ chỉ biết gật đầu liên tiếp vài cái.
Dịch Khánh Tùng đã nói như vậy, nhưng hắn lại chẳng thể làm thế với cô khi cô quay lưng ruồng bỏ hắn. Đó là chuyện của tương lai, mà tương lai ai biết trước được điều gì?
***
Thẩm An Ngọc sau khi hồi phục sức khỏe hoàn toàn cũng trở lại công ti, hôm nay Dịch Khánh Tùng đã đến chờ sẵn dưới tòa chung cư Tùng Lữ. Cô với phong cách khỏe khoắn trẻ trung thường ngày, trên miệng bịt kín khẩu trang không chút e ngại tiến lại gần về phía xe của Dịch Khánh Tùng.
Dịch Khánh Tùng vừa nhìn thấy Thẩm An Ngọc liền chủ động xuống xe giúp cô mở cửa ghế phụ. Đôi mắt cô cong cong như cây cầu, miệng sau lớp khẩu trang nhoẻn cười, ra chiều ngưỡng mộ: “Em được sếp mở cửa cho luôn, nhất định hôm nay em sẽ rất may mắn.”
“Thần kỳ vậy sao?”
“Em nịnh sếp đấy...” Thẩm An Ngọc vội ngậm bặt miệng, xấu hổ ngồi vào trong xe, mặt cúi gầm nhìn chân: “Em không có ý đó....”
Dịch Khánh Tùng quá quen với việc yêu nghiệt này bạ gì nói đó rồi nên cũng chẳng quá để tâm, nhưng thấy cô lúng túng liền mở lời giải vây: “Chúc em một ngày may mắn!”
Đúng như dự đoán, sắc mặt Thẩm An Ngọc liền trở nên tươi tắn, cô vui vẻ gật đầu. Dịch Khánh Tùng vừa mới lên xe cô đã lấy trong túi áo nắm kẹo và chai sữa chua đưa cho hắn, miệng nhỏ ngọt ngào: “Chúc sếp một ngày vui vẻ, không cáu kỉnh, không áp lực!”
“Dẻo miệng.”
“Hi hi.”
Dịch Khánh Tùng đánh xe chạy thẳng về phía trước rời đi.
Tại phía xa xa một chiếc xe hơi vừa nổ máy đuổi theo sau. Người đó vừa nắm chặt chiếc điện thoại trong tay vừa giữ volang cằm lái. Đôi mắt đẹp tựa lưu ly hằn học sự căm ghét cùng khinh thường, nghiến răng gằn giọng mắng: “Hồ ly tinh!”