Vành tai mẫn cảm bị đầu lưỡi vừa mềm vừa nóng liếm láp, Hàn Quý Bắc rên một tiếng, lưng dựa vào tường lạnh như băng.
Bàn tay vội vã tiến vào dò xét bên trong áo sơmi mang lại cảm giác hơi man mát, chuẩn xác mà vân vê đầu ngực cậu, dục vọng giữa hai chân đã muốn phình căng bị đầu gối rắn chắc cọ xát, cậu nhịn không được mà đưa tay nắm lấy mớ tóc đen mềm sau gáy người đàn ông, rồi trong nháy mắt bị đôi môi nọ chiếm đoạt.
Cái lưỡi linh hoạt trêu đùa trong miệng, cậu nhắm mắt lại, một lát sau mới phát hiện đối phương đã cởi bỏ quần jeans của cậu, đôi chân trơ trong không khí cảm nhận được hơi lạnh khó diễn tả.
Trong phòng tối như mực, thậm chí ngay cả đèn cũng chưa kịp bật, vừa mới bước qua cửa chưa được bao lâu, cậu đã bị cấp trên, nhìn qua cũng biết là tâm tình không tốt, ép vào tường mà giở trò.
Dục vọng khó nhịn bỗng nhiên bị người đàn ông dùng lực túm chắc, thuần thục mà ma xát, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại âu yếm khiến rỉ ra chút chất lỏng.
Hàn Quý Bắc thở hổn hển, thân thể không kiềm chế nổi mà run rẩy.
Hiện tại ngay cả quần lót cũng bị tuột đến mắt cá chân, nửa người dưới của cậu hoàn toàn lõa lồ trước mắt đối phương, mà người đàn ông làm như thế với cậu lại vẫn đang chỉnh tề cả bộ.
“… Tổng giám đốc.”
“Ừm?” Người đàn ông chuyên tâm hôn lên xương quai xanh của cậu.
“Không định… Đổi sang chỗ khác sao?” Cậu khó khăn hỏi, thiếu chút nữa nhịn không nổi mà rên lên.
Tay đối phương dừng lại, dứt khoát buông dục vọng của cậu ra, tiến vào phía sau cậu.
“Dù cậu có hy vọng, tôi cũng không định làm thế.” Âu Dương Kính đưa ra trả lời khiến cho đối phương không thể phản đối, âm điệu từ đầu đến cuối rất lãnh đạm, gằn từng tiếng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“Được rồi…” Hàn Quý Bắc đồng ý.
Trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ cơ thể bên cạnh mình biến mất một lúc, không lâu sau người đàn ông ấy lại tới bên cậu.
Ngón tay dính dấp chút chất lỏng xâm nhập giữa đùi cậu, chậm rãi ma xát cửa vào khép kín, không lâu sau ngón tay bắt đầu tiến vào, khuếch trương bằng một cách không thể coi là thô lỗ cũng chẳng phải dịu dàng.
Dục vọng phía trước còn cương cứng, Hàn Quý Bắc biết đối phương không có ý muốn an ủi hộ cậu, cũng đành chịu mà tự mình xử lí, giải quyết ham muốn khó có thể nhẫn nại.
Không còn cảm thấy rụt rè mà vuốt ve chính mình, ngay thời khắc sắp lên cao trào, tay cậu đột nhiên bị cấp trên im lặng giữ lấy, nhét vào một vật gì đó nho nhỏ.
Theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, Hàn Quý Bắc nhận ra thứ trong tay mình là cái gì… Bao cao su.
Một tay người đó đỡ lấy chân cậu, một tay ở phía sau hoạt động, cho nên đưa bao cao su cho cậu dụng ý chính là…
Tay cậu sờ soạng xuống dưới, đụng đến quần Âu Dương Kính thì cởi bỏ thắt lưng rồi kéo khóa, cảm giác thứ ấy của đối phương cũng cương cứng không thôi, Hàn Quý Bắc có chút buồn cười.
Tuy rằng ngoài mặt đều là một vẻ bình tĩnh[1] có thừa, nhưng Âu Dương Kính cũng chỉ là người bình thường, anh ta cũng đã bị dục vọng giày vò rồi.
Cậu lấy răng nanh xé vỏ bao, vừa sờ nắn giúp anh ta mang vào, vừa không tự chủ mà âu yếm lấy thứ cương nóng của đối phương. Người đàn ông đang chuyên tâm khám phá phía sau thở hổn hển, rồi sau đó không chút lưu luyến nào mà rút ngón tay ra, đem chân cậu nâng lên hông, để dục vọng nơi cửa vào, hơi cọ xát trong chốc lát, rồi chậm rãi tiến tới.
Đau đớn lúc mới bị xâm nhập vẫn có, nhưng khi thứ ấy tiến cả vào, sau một lúc co thắt thì khoái cảm quen thuộc mạnh mẽ dâng lên, ý thức được mình bị thứ đó của người kia lấp đầy, Hàn Quý Bắc nhịn không được mà thở dốc hưng phấn.
Ngay từ đầu là những động tác chậm rãi, càng về sau, động tác người kia càng thô lỗ, thậm chí còn chả quan tâm đến dục vọng của Hàn Quý Bắc, chính là liên tục tiến sâu vào rồi lại rút ra.
Hàn Quý Bắc giống như là siết chặt gáy Âu Dương Kính, mà cũng tự đưa tay vuốt ve chính mình. Âu Dương Kính thô lỗ hôn, thô lỗ cắn gặm, toàn bộ in trên cổ cậu, cảm giác tê dại và nóng bỏng làm cho cậu toàn thân run rẩy, không kiềm chế được.
Dục vọng không thể nén rốt cuộc dâng trào, Hàn Quý Bắc biết mình đã làm bẩn quần áo đối phương, lại chỉ có thể vô lực dựa vào đối phương đang đưa đẩy không chút gián đoạn mà thở dốc, cuối cùng sau vài cái đẩy đưa mạnh mẽ thì cảm giác đối phương cũng tới cao trào.
Trong nháy mắt cơ thể hai người đều xuội lơ mà buông lỏng, Âu Dương Kính kéo Hàn Quý Bắc lên sofa, không nói gì mà cảm thụ dư vị của cao trào.
Qua một lúc lâu sau, anh ta rút bỏ bao cao su, theo thói quen lấy thuốc trong túi, lấy ra một điếu, mà trong tay Hàn Quý Bắc cũng tự nhiên là cái bật lửa.
“Muốn hút một điếu không?” Âu Dương Kính châm lửa, hỏi.
“Được.” Hàn Quý Bắc miễn cưỡng cười, tự lấy thuốc, cũng học anh ta châm lửa, bắt đầu nuốt một ngụm khói.
Qua ánh lửa le lói, Âu Dương Kính bỗng nhiên cảm thấy cấp dưới của mình biếng nhác cầm điếu thuốc quả thực gợi cảm.
Hàn Quý Bắc mẫn cảm nhận thấy cái nhìn nóng rực của đối phương, vì thế mở miệng hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Âu Dương Kính thản nhiên trả lời, tìm gạt tàn rồi dụi điếu thuốc.
Anh ta đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ thể mảnh khảnh mà rắn chắc.
“Tổng giám đốc… A!” Mới muốn hỏi đối phương định làm gì, trong nháy mắt lại không kìm được mà rên khẽ, nguyên nhân chính là do bàn tay ấm áp của đối phương đang bao phủ chỗ đó mới phát tiết một lần của cậu, lực đạo vừa phải mà xoa nắn, lại còn lui xuống dưới mà trêu chọc hai tinh hoàn.
Bóng tối lại quay về, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc không rõ của ai.
Hàn Quý Bắc tự cởi áo sơmi, mới định tuột áo, thì người đàn ông vẫn đang hôn cậu tự động trượt xuống, cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng liếm dọc từ cổ xuống vai rồi lan xuống ngực, sau đó nhẹ ngậm lấy thứ căng cứng, lấy lưỡi đẩy đưa, liếm mút.
Cậu run rẩy. Cảm nhận được hơi nóng không thể ức chế, mà cong người lên.
Nóng.
Nóng quá…
Thân thể bốn phía đều dâng lên ngọn lửa ham muốn, mà cậu chỉ có thể vô lực thở dốc, hay chỉ có thể rên rỉ.
Nhiệt độ ấy cơ hồ muốn hòa tan cậu, mãi không biến mất, Hàn Quý Bắc cắn chặt răng, ***g ngực phập phồng.
Âu Dương Kính đưa tay xuống phía dưới của cậu, Âu Dương Kính ngậm lấy ngực cậu, cơ thể Âu Dương Kính đè nặng cơ thể cậu… Người đàn ông tên Âu Dương Kính này hết thảy đều khiến cậu phát điên.
Người kia ép lên cậu, lại nương theo nơi còn đang trơn trượt, không cần tốn sức mà một lần nữa tiến vào, lực mạnh khiến có chút đau, Hàn Quý Bắc vẫn không rên một tiếng.
Âu Dương Kính lần này có quan tâm đến cậu, phối hợp đưa đẩy, tay không ngừng xoa nắn thứ cương ngạnh phía trước của cậu.
Hàn Quý Bắc thử nén tiếng rên, nhưng thực quá khó, vì thế không bao lâu sau liền thôi kiềm chế, theo sự ra vào âu yếm của người kia mà phát ra tiếng rên khàn đặc.
Cậu biết Âu Dương Kính cũng hưng phấn như mình.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, nơi ấy nóng rực, đó chính là chứng cứ quá chân thực.
Không biết bao lâu, Hàn Quý Bắc tỉnh lại.
Sắc trời ngòai cửa sổ vẫn tối, nói vậy đang là nửa đêm.
Sau không biết bao lần quan hệ, cậu cùng Âu Dương Kính không có chuyển qua phòng ngủ, ngược lại còn ôm nhau nằm trên sofa mà say ngủ.
Tay cấp trên đặt nơi người cậu, nhiệt độ ấm áp làm người ta thấy thoải mái, hai người đang cùng đắp một cái chăn lông, chắc là khi cậu ngủ Âu Dương Kính đã qua phòng ngủ để lấy.
Mông cùng chỗ đó có cảm giác khô mát không ngờ, hẳn là đối phương sau đó có thay cậu rửa sạch cơ thể.
Hàn Quý Bắc không khỏi cười thầm.
Tuy rằng luôn lãnh đạm, lại còn còn có khuôn mặt vô cảm, nhưng kì thật cấp trên của cậu không phải là kẻ chỉ biết lo cho mình- ít nhất việc thay cậu lau rửa cũng đủ khiến kẻ khác cảm động.
Hàng mi dài của Âu Dương Kính thoáng lay động, rồi mở đôi mắt còn ngái ngủ, mù mờ nhìn Hàn Quý Bắc bên dưới mình.
“Tổng giám đốc, vào phòng ngủ đi.” Cậu mỉm cười, đưa tay gạt gạt mớ tóc lòa xòa của đối phương.
“… Ừm.” Âu Dương Kính lên tiếng, dụi mắt, ngáp một cái, thuận tay kéo Hàn Quý Bắc còn ở sofa.
Trên người vẫn trần trụi, nhưng bọn họ ai cũng không muốn mặc lại quần áo, ngược lại chỉ quấn chăn, theo nhau về phòng ngủ của Âu Dương Kính.
Chăn bông xôm xốp mang lại cảm giác lành lạnh, êm ái, Hàn Quý Bắc co người, một lát sau mới cảm thấy chăn ấm lên.
Cậu theo ánh sáng nhàn nhạt nơi cửa sổ, nhìn vẻ mặt thả lỏng khi ngủ của đối phương, nhịn không được mà tiến lại gần hơn, càng gần càng rõ.
Cậu từ trước vẫn rất thích diện mạo tinh tế và lãnh đạm thế này.
Tuy rằng lạnh lùng, tuy rằng cứng nhắc, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng che giấu thứ tình cảm dịu dàng không thể nhận ra, người cậu thích luôn là kiểu người như thế, chính là giống cấp trên của cậu.
Hàn Quý Bắc rất rõ, ngoại trừ giây phút thăng hoa, ngoại trừ quan hệ công tác, Âu Dương Kính sẽ không có tình cảm nào khác với mình.
Cậu biết Âu Dương Kính sớm đã có người để yêu.
Tâm ý cất giấu thật sâu, hy vọng không nói nên lời, tin tưởng vô điều kiện… Đó chính là nguyên nhân tạo nên nỗi đau của Âu Dương Kính, mà người gây ra lại không có chút cảm kích nào.
Thích chính bạn của mình, ngoài sự cam chịu, có lẽ còn phải nói là quá đau buồn.
Tình yêu mãnh liệt tận đáy lòng vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện, chỉ cần cấp trên của cậu giữ vững phòng tuyến ấy, thứ anh ta cất giấu sẽ không bị phát hiện, thậm chí không có khả năng bị động đến.
Vì cái gì lại có thể yêu người kia đến vậy?
Hàn Quý Bắc không chỉ một lần nhận ra cấp trên của mình là người khó hiểu.
Nhất định đã dùng hết sự tự chủ, mới có thể kiềm chế ý muốn nói hết thảy tâm tư, thật cẩn thận như giữa mình và bạn có một lớp băng mỏng manh ư?
Hàn Quý Bắc cảm thấy sự khó khăn ấy, rồi cảm thấy ngưỡng mộ.
Đã qua nhiều lần yêu, qua lại cùng nhiều người đàn ông. Nhưng mà cậu biết chính mình mãi vẫn không thông suốt. Như một học sinh trung học ngốc nghếch, đối mặt với người yêu, những lúc không biết phải làm sao rất nhiều, thậm chí còn không biết cái ý muốn dựa vào đối phương có phải tình yêu hay không nữa,
Hay… Chỉ là bởi tại cô đơn mà thôi.
Cậu từ khi học trung học đã bắt đầu sống riêng bên ngoài, hai ba tháng mới về nhà một lần, tuy rằng cùng anh trai gần gần tuổi ở chung cũng không tệ, nhưng với cha mẹ lại dần xa lạ.
Ngủ một mình ban đêm, đương nhiên cảm thấy cô đơn.
Cậu có nhiều bạn, rất nhiều.
Nhưng làm bạn bè với cậu, chính là những người cổ vũ tinh thần cho nhau, không hề có người để cậu không chút đắn đo mà dựa vào.
Cô đơn đến lúc không chịu nổi, cậu từng quen bạn gái.
Nhưng vài ngày sau cậu liền phát hiện là mình sai rồi.
Cậu không thể dựa dẫm vào bạn gái, lại còn phải cẩn thận che chở đối phương trong tay, cùng thương hại.
Khi lần đầu tiếp xúc nhiệt độ cơ thể đàn ông, lần đầu tiên được một người đàn ông ôm vào lòng an ủi, cậu rốt cuộc đã hiểu.
Rốt cuộc sáng tỏ chính mình không cần một người con gái mềm mại nữ tính, mà là một cơ thể đàn ông mạnh mẽ.
“Đồng tính luyến ái” từ đó về sau cắm rễ trong đầu cậu.
Cậu thích ôm đàn ông, để đối phương an ủi, đương nhiên cậu cũng thích an ủi đàn ông.
Cậu có thể dựa vào đối phương, cũng có thể để đối phương dựa vào.
Đó là một loại cân bằng cuộc sống khó có thể tìm thấy.
Cậu thích như vậy.
Đứa trẻ cha cậu rất yêu quý không phải cậu, mà là anh trai, nên cậu không có áp lực nối dõi tông đường. Nói gì thì trong nhà cũng đã có Thời Anh, cái gì mà kế thừa huyết mạch với cậu là vô nghĩa.
Cậu tự do, mà cũng cô đơn.
Người cha mẹ rất quan tâm là anh trai, điểm ấy cậu đã sớm biết. Người anh rất quan tâm là Thời Anh, tuy không biểu hiện ra ngoài, cũng không nói ra sự quan tâm ấy, nhưng ánh mắt vẫn là đặt nơi Thời Anh, không thể dối được ai. Mà Thời Anh? Đứa bé còn nhỏ như vậy nào có nhiều tình cảm phức tạp. Thích là thích, ghét là ghét, nó từ lúc sinh ra đến giờ vẫn đơn giản là ngây thơ như vậy.
Cấp trên cậu dùng hết tâm lực thầm mến bạn thân mình, bạn thân của cấp trên cậu dùng hết khí lực để van xin nụ cười người yêu, bọn họ đều chuyên tâm như vậy, hơn nữa còn một lòng một dạ.
Mà cậu…
Không có ai duy nhất, cũng không phải duy nhất của ai.
Cậu cái gì cũng không phải.
Hàn Quý Bắc cho đến giờ chưa từng suy nghĩ sâu về chuyện này, nhưng mà một khi đã nổi lên trong đầu, lại rất khó khăn dứt khỏi suy nghĩ ấy.
Sự tồn tại của cậu, còn mong manh hơn tờ giấy.
“Này, cậu làm sao vậy?”
“Gặp ác mộng…” Một đầu đầy mồ hôi, khí lạnh phả vào cậu, cậu không khỏi run rẩy một chút.
“Ngủ tiếp đi.” Người đàn ông nói ba chữ xong quay ra ngủ tiếp.
Hàn Quý Bắc trừng mắt nhìn vách tường, ngủ không được. Trong não tự động chiếu lại những chuyển động.
Theo hình ảnh trước mắt, cậu đến năm ba mươi lăm tuổi hẳn sẽ phải chấm dứt loại quan hệ thuần *** này, rồi gia nhập hội độc thân, lúc muốn ra ngoài uống rượu tán chuyện đại khái cũng không có ai làm bạn, bởi vì bạn bè đều có gia đình hoặc người yêu, bản thân mình thì lại không có người yêu, không có vợ, không có con, có khi lại phải cân nhắc nuôi một con mèo hoặc chó gì đó để giải quyết vấn đề cô đơn.
Chẳng lẽ cuộc đời bi thảm ấy chính là tương lai của cậu?
Có lẽ… Có lẽ đã đến lúc cần thay đổi.
Buổi sáng.
Ham muốn của đàn ông đúng là dồi dào.
Hàn Quý Bắc thở hổn hển, thân hình lõa lồ run nhẹ, phần eo di chuyển theo động tác của đối phương.
Một lần rồi một lần nữa, chịu không nổi mà nắm chặt khăn trải giường, rồi lại bị cấp trên thay đổi tư thế, đặt nằm xuống mà tiến vào.
Thứ ấy của đối phương đâm sâu trong người cậu cũng rất nóng, Hàn Quý Bắc trên mặt nóng bừng, cảm thấy biểu hiện này của mình hẳn là rất *** đãng, nhưng bị vây trong tình trạng hiện nay thì chuyện ấy không quản nổi, vô luận là lúc nào, ở trên giường là cậu chỉ còn biết tận lực phối hợp với động tác của đối phương.
Cậu cảm thấy cấp trên thích nhìn vẻ vô lực khi bị giày vò, cho nên tuy mới trải qua cảm xúc mạnh mẽ tối qua, nhưng buổi sáng hôm nay anh ta không lí gì lại từ chối cơ hội như thế.
Tuy rất thoải mái…
Tuy thấy rất tốt…
Nhưng làm như vậy mệt chết, hơn nữa cậu cũng không phải làm bằng sắt, thể lực cũng không tốt như đối phương, nếu cứ theo thói quen của cấp trên cậu, đợi lát nữa làm tiếp thêm phát nữa, cậu hôm nay thực sự sẽ không xuống giường được.
“A! Nhẹ, nhẹ chút…” Cửa vào mềm mại bị ma sát liên tục, Hàn Quý Bắc rốt cuộc nhịn không được rên lên, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
“Không muốn.” Cấp trên luôn lãnh đạm quả quyết từ chối thỉnh cầu của cậu.
Động tác của thắt lưng từ đầu đến cuối đều không dừng lại, vừa ra vào giữa khe mông đối phương, Âu Dương Kính vừa nghe thấy tiếng kêu liên tục như thỉnh cầu, lại càng khiến anh ta ra sức trêu đùa, rồi vừa lòng khi nghe được đối phương nhịn không nổi mà buột miệng rên rỉ ngọt ngào đến không ngờ.
Yêu cầu rõ ràng bị bác bỏ, Hàn Qúy Bắc âm thầm buông lời thô tục, bên ngoài thì cắn chặt môi, không nói một câu. Nơi vẫn bị tiến tiến lùi lùi bỗng nhiên căng thẳng co rút, tỏ rõ sắp đạt đến cao trào.
“Thoải mái không?” Người đàn ông xấu xa hỏi cậu, trong nháy mắt dừng mọi động tác, chỉ có tay là còn xoa nắn chỗ đó của cậu.
“…” Cậu chau mày, đôi môi bị cắn chặt không biết từ khi nào đã thành màu đỏ tươi ướt át.
“… Không nói cũng được.” Cấp trên rất nhanh chóng từ bỏ hành vi như trêu đùa đó, đã sớm không thể kiềm chế nổi dục vọng, liên tục ra vào.
Thấp giọng “A” một tiếng, Hàn Quý Bắc toàn thân co quắp, bắn ra chất dịch trắng đục.
Người đàn ông ép sát cậu, hưởng thụ dư vị cao trào.
Cả người xuội lơ, cậu ngay cả nhúc nhích cũng không muốn, vận động quá độ thực sự không có lợi, sẽ chỉ làm cơ thể càng đau càng xót thôi.
Toàn thân vô lực sau cao trào, nhận ra mình quả nhiên cũng dần có tuổi rồi, trước kia mặc kệ thức đêm chơi bời thế nào, ngày hôm sau vẫn có thể tinh thần phấn chấn đi làm, hiện tại thì một đêm làm vài lần là đã mất cả sức, bản thân chắc đã tới giai đoạn kia của đàn ông rồi.
“Cậu nói gì?”
“Chúng ta… Chấm dứt loại quan hệ này đi.” Hàn Quý Bắc ngẩng đầu, từ trên giường nhìn người đàn ông mới từ phòng tắm ra.
Đêm qua cậu đã suy nghĩ kĩ, cũng lo lắng rất nhiều, cuối cùng vẫn ra quyết định này.
Bản thân không còn trẻ, đã đứng tuổi rồi, có lẽ nên xét việc tìm bạn đời đi thôi…
“Vì cái gì? Chúng ta không phải đang rất tốt sao?” Âu Dương Kính gạt tóc, cơ thể vừa tắm rửa thoảng mùi sữa tắm.
“Tôi có người mình thích rồi.” Hàn Quý Bắc thuận miệng nói dối. Tuy rằng cũng không hẳn là nói dối, nhưng cậu thực sự muốn chấm dứt quan hệ với Âu Dương Kính sau đó phải nói chuyện yêu đương cho tử tế.
“Vậy chấm dứt đi.” Cấp trên cậu cũng không hỏi nhiều, tác phong lãnh đạm như cũ, lúc kết thúc cũng như cũ không có chút biểu hiện nào.
Qua vài ngày, đều vào lúc tối muộn, Hàn Quý Bắc tới quán Bar hồi đại học vẫn hay ghé thăm.
Tuy nơi này người bình thường cho rằng là Gay Bar, nhưng thực ra vô luận là đồng tính, dị tính hay song tính đều có thể ghé vào, nếu muốn tìm bạn, nơi này không còn nghi ngờ gì là một nơi tuyệt vời.
Hàn Quý Bắc trước kia quen bạn trai cũng ở đây. Khi đó vừa mới tốt nghiệp đại học, thì quen bạn trai là nhà thiết kế trang sức, hai người ở với nhau rất tốt, đối với nhau như ngón tay và bàn tay, tuy rằng cuối cùng ly biệt, nhưng kỉ niệm lưu lại đều rất tốt đẹp.
Lâu lắm không nói về tình yêu, cũng quá lâu không có tới chỗ như thế này để câu người khác, Hàn Quý Bắc thực hoài nghi chính mình có khi nào quên mất bước đầu tiên không, may mà khi cậu bắt đầu nhớ lại cái gọi là cách câu người, trước mắt xuất hiện một ly rượu, nhưng không phải cậu gọi.
“Vị bên kia mời anh.” Phục vụ nhẹ giơ tay chỉ về một hướng, xoay người rời đi.
Ánh mắt Hàn Quý Bắc nhìn theo động tác ấy, người con trai ngồi bên quầy bar nở nụ cười, hơi hơi lộ răng khểnh, khuôn mặt trắng nõn đeo kính mắt gọng đen nhìn qua rất được.
Tuy rằng không phải kiểu cậu thích nhất, nhưng mà cái nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái kia cũng khiến người khác ưa…
Hàn Quý Bắc quay qua cười đáp lại, cầm ly rượu của đối phương, đi sang bên đó.
Đêm khuya.
Hàn Quý Bắc đốt thuốc, bên cạnh là người con trai ngồi bên quầy bar mấy giờ trước.
Khuôn mặt trắng nõn sau khi bỏ kính ra nhìn rất thanh tú, ánh mắt cười cong cong như mắt mèo, cái răng khểnh lộ ra khi cười tươi thực đáng yêu, vì thế không cần trực tiếp mời mọc, mà đối phương cũng đồng ý theo cậu vào khách sạn này.
Tuy lâu rồi không đảm nhận vai trò ở bên trên khi làm tình, nhưng những kĩ xảo trong trí nhớ hẳn cũng không xa lạ gì, nếu không bạn tình mới quen sẽ không lộ ra vẻ mặt thoải mái và kích động như thế.
Người con trai nhìn qua còn rất trẻ, nhiều nhất mới hai lăm, cơ thể gầy gò nhưng rắn chắc, eo nhỏ, chân thon, tiếng rên rỉ cũng không tồi, êm trầm, còn như là tiếng khóc lóc tỉ tê.
Cảm giác kiểm soát được mọi thứ khiến Hàn Quý Bắc thỏa mãn đến khó hiểu.
Mấy năm qua, bạn giường của cậu đều là một người, tuy đối với kiểu mình thích không thấy chán chường, nhưng khi nếm đồ tươi cảm giác cũng không tệ.
Bản thân bên trong quả thật vẫn là đàn ông, bị cấp trên đè xuống lâu quá, thiếu chút nữa đã quên cảm giác ôm người con trai khác.
Tuy rằng không ghét bị đẩy xuống dưới, nhưng bản năng đàn ông chưa từng biến mất, đàn ông đạt khoái cảm tốt nhất vẫn là ở bên trong mà xuất tinh.
“Ư? Còn chưa ngủ à…” Cậu trai trở mình, mở mắt, vẻ ngái ngủ.
“Còn chưa muốn ngủ.” Hàn Quý Bắc tự nhiên đưa tay nhẹ xoa mái tóc đen ngắn của đối phương.
Cậu ta dùng khuỷu tay chống người dậy, lấy điếu thuốc trên tay cậu, hút một hơi, nhả khói rồi mới phát ra tiếng như là thở dài.
“Tay anh…” Đang sờ chỗ nào đó?
Còn chưa kịp nói ra miệng, cậu trai đã bị Hàn Quý Bắc ép xuống giường, bàn tay nóng ấm chạy khắp nơi, như những ngọn lửa rải khắp.
“Tay anh làm sao?” Hàn Quý Bắc cúi đầu cười, đầu lưỡi ấm mềm liếm láp vành tai mẫn cảm của đối phương.
Cậu trai thoáng cong người, cơ thể trong nháy mắt xuội lơ trong lòng Hàn Quý Bắc.
“Ngày mai không đi làm sao?” Cậu ta thay đổi cách hỏi.
“Có.” Hàn Quý Bắc lộ nụ cười thoải mái: “Nhưng vẫn muốn làm mà.”
“Thế tùy anh.” Cậu ta ôm chặt cậu, cố gắng thả lỏng cơ thể, để thứ đó của cậu đã mang bao cao su cẩn thận có thể thuận lợi tiến vào.
“Đau không?” Hàn Quý Bắc để ý thấy cơ thể đối phương đột nhiên căng cứng, vì thế chậm lại động tác.
Cậu trai lắc nhẹ đầu: “Không sao, anh cứ làm tiếp đi…”
Đối phương khuôn mặt ửng hồng, ngay cả vành tai trắng nõn cũng đỏ lên, hai mắt ướt át, hốc mắt hơi đỏ khiến cho Hàn Quý Bắc từ đáy lòng dấy lên ý nghĩ muốn hung hăng làm nhục đối phương.
Nếu khiến đối phương rơi nước mắt, cái vẻ vừa khóc vừa rên rỉ, nhất định rất thú vị?
Nhưng mà càng tưởng tượng, Hàn Quý Bắc không có khả năng làm điều ấy.
Tuy nghĩ như thế, nhưng cậu sẽ không làm chuyện khác người như vậy với bạn tình một đêm.
“… A, ư… To quá…” Cậu trai nhắm chặt mắt, vừa rên rỉ vừa lẩm bẩm, chau mày, đôi chân từ đầu đến cuối vẫn quắp chặt lấy lưng Hàn Quý Bắc.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt đạt đến điểm sôi, không khí cũng nhuốm đượm lửa tình.
Hàn Quý Bắc kiềm chế mình không làm những hành động quá mức, dùng kĩ xảo âu yếm đối phương, cơ thể đối phương rất mềm dẻo, cũng rất đầy đặn, đôi chân dài bị nâng lên lưng cậu cũng rất mê người.
“Em cũng chặt quá, kẹp anh muốn đau rồi này…” Hàn Quý Bắc nói lời tán tỉnh hạ lưu mà không đỏ mặt, nhận ra đối phương khi nghe được hai câu ấy thì đã xấu hổ đến cong cả người lên, chỗ phía sau lại càng chặt, làm cho cậu càng cố sức đưa đẩy.
“Biến thái quá đi…” Cậu trai nắm lấy eo cậu, mở mắt, đôi mắt long lanh nước trong nháy mắt khiến Hàn Quý Bắc hơi hơi kinh ngạc.
“Không lễ phép chút nào cả, là anh khen em mà!” Hàn Quý Bắc giống như trả thù mà dùng sức đẩy vài cái, quả nhiên nghe thấy tiếng rên của đối phương cao vút lên.
“… A, làm mạnh quá… Đau, đau quá…” Cậu trai hôn lung tung lên cổ cậu, chỗ hai người liên kết không ngừng động tác, chỉ là thay đổi tiết tấu, từng chút từng chút nhanh hơn và dồn dập hơn.
Hàn Quý Bắc đưa tay xuống nắn thứ đã tràn đầy chất dịch lỏng, ma sát vỗ về, thỉnh thoảng lại lấy tay khều lỗ nhỏ đẫm dịch, đương nhiên động tác đưa đẩy cũng không dừng lại.
Đối phương rên rỉ to hơn, cơ thể run rẩy, bắt đầu co quắp, không bao lâu sau phun đầy dịch đặc quánh lên người Hàn Quý Bắc.
Hàn Quý Bắc cười lơ đễnh, lại dùng sức đẩy vài cái, rồi thỏa mãn mà bắn tinh.
“Muốn quen với anh không?” Hàn Quý Bắc bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Không biết vì cái gì, cơ hồ có thể nói là đột nhiên hỏi những lời này.
Nằm bên bồn tắm cậu trai tròn mắt: “A?”
“Quen nhau… Muốn không?”
“Em nghĩ chỉ là tình một đêm thôi chứ.”
“Ngay từ đầu chính là thế.” Hàn Quý Bắc ngồi cạnh bồn tắm, thay vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng anh cũng ba mươi rồi, cũng nên lo lắng một chút.”
“Lo lắm sao?” Bạn giường mới biết không lâu của cậu cười trêu chọc: “Những lời này với vẻ mặt của anh không hợp.”
“Vì sao không hợp?”
“Vì mặt anh thoạt nhìn như đang đùa ấy, nói những lời đứng đắn như thế quái lắm.” Cậu ta nhe răng cười.
“Này, rốt cuộc em có đồng ý không?” Hàn Quý Bắc nhìn chăm chú đối phương.
“Được.” Cậu ta đồng ý: “Đúng rồi, còn chưa hỏi tên anh.”
“Hàn Quý Bắc. Quý trong mùa, Bắc trong phương bắc. Còn em?”
“Thạch Quân Cận. Quân có bộ Nhật và chữ Quân, Cận có bộ Mộc và chữ Cận.”
“Nickname là Tiểu Quân hay Tiểu Cận?” Hàn Quý Bắc dùng ngón tay quấn quấn mái tóc ướt của đối phương, cảm nhận những sợi tóc ẩm mềm.
“Gì cũng được, mà anh nói nickname nghe cứ như là tên nữ sinh ấy.” Thạch Quân Cận nhướn mày.
Hàn Quý Bắc mỉm cười: “Có sao? Anh cảm thấy rất hợp với em, đáng yêu đến kì quái á.”
Thạch Quân Cận cũng cười: “Tên anh mới quái ấy, không phải anh là lão Tứ, trên còn có ba ông anh tên là Đông Tây Nam đó chứ?”
“Sao có thể, anh chỉ có một ông anh tên Trọng Nam thôi.”
“Bá Trọng Thúc Quý sao?[2]”
“Ừ.”
Hàn Quý Bắc đưa tay chạm vào tay đối phương đặt bên thành bồn, nhẹ cầm lấy.
“Sao thế?”
“Em có biết, anh không phải vì vừa gặp đã yêu mà muốn quen với em?”
“Biết.” Thạch Quân Cận thản nhiên cười, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng, có lẽ do ngâm mình trong nước nóng lâu. “Nhưng anh biết không? Em thích người thành thật.”
“Ấy, anh là người thành thật ấy hả?”
“Có thể chứ. Thích nói thật, không thích nói dối, cảm giác anh là người như thế.”
Hàn Quý Bắc trong lòng dường như vui vui nắm chặt tay đối phương: “Đoán sai rồi, kì thật anh rất thích nói dối.”
“Nói dối với không nói thật là khác nhau, anh hẳn là kiểu không nói thật ha?” Thạch Quân Cận kéo bàn tay đang nắm chặt mình, nhẹ hôn lên mu bàn tay ấy.
“Em nói gì?”
Thạch Quân Cận há miệng cắn cho cậu một phát, coi như không trả lời, khuôn mặt thanh tú còn chút trẻ con lộ ra nụ cười trêu chọc.