“Anh, anh ở đây làm gì vậy?” Hàn Quý Bắc nghi hoặc chau mày.
Không nghĩ tới là sau khi vất vả cả ngày làm việc, về đến nhà lại nhìn thấy ngay anh trai mình đang ngủ trên sofa.
“A… Muốn nằm nghỉ tí, kết quả không cẩn thận mà ngủ luôn.” Hàn Trọng Nam ngồi dậy, gãi gãi mái tóc ngắn bù xù.
Thân là một người đàn ông ba mươi ba tuổi, Hàn Trọng Nam vô cùng để ý vẻ ngoài của mình, bề ngoài trưởng thành anh tuấn cùng vẻ trải đời, không giống những người đàn ông sắp trung niên khác, dáng người không thay đổi mà vẫn tao nhã khiến người khác phải trầm trồ.
“Ăn cơm chưa?” Hàn Quý Bắc ngồi xuống sô pha, đưa tay tháo lỏng cà vạt.
Bình thường sau giờ làm, nếu không có ý ra ngoài, Hàn Trọng Nam bình thường sẽ không về nhà sớm thế này.
“Chưa đâu.” Hàn Trọng Nam nhìn đồng hồ treo tường, cũng không ngờ mình đã ngủ gần hai tiếng, giờ đã là tám giờ rồi.
“Thời Anh đâu?”
“Nó về một lúc lại đi rồi.” Hàn Trọng Nam trả lời gọn lỏn.
“Đi đâu?”
“Anh không hỏi.” Anh ta nhún vai, làm vẻ chẳng can hệ gì.
“Anh, anh đối với nó có phần hơi thờ ơ đó.” Hàn Quý Bắc thở dài nói.
Cậu không thể lý giải, vì cái gì rõ ràng là rất quan tâm, thế mà lại không chịu thể hiện suy nghĩ của mình ra?
“Không biết, có thể anh cho đến giờ không có cách gì chấp nhận chuyện mình đã làm bố.” Hàn Trọng Nam hơi cắn môi, thần sắc trở nên cứng nhắc. “Người bình thường chả ai hai mươi đã làm bố, mà anh đến nay ba mươi ba thì đã là bố của một học sinh trung học.”
“Ai bảo anh…” Vốn muốn nói “không dùng đồ bảo hiểm”, nhưng nhìn đến sắc mặt anh trai mình, Hàn Quý Bắc biết điều mà nuốt mấy chữ ấy vào cổ.
“Đừng nói anh nữa, em sao? Vẫn ở cùng ông chủ à?” Hàn Trọng Nam cười cười, thay đổi đề tài.
“Bọn em không có ở cùng nhau, chỉ là bạn giường, hơn nữa cũng chia tay rồi.” Hàn Quý Bắc cũng mỉm cười.
“Vậy dấu hôn trên cổ em là do ai làm ra? Người yêu mới à?” Hàn Trọng Nam đưa ánh mắt dò xét dừng lại trên cổ cậu.
Hàn Quý Bắc sửng sốt, mới nhớ ra cậu trai vừa quen hình như đã làm dấu ở chỗ này.
“Mấy ngày trước mới quen, vừa mới bắt đầu qua lại.”
“Qua lại thực sự hả?” Hàn Trọng Nam thờ ơ hỏi.
“Vâng.”
“Ngạc nhiên đấy.” Hàn Trọng Nam kinh ngạc nhìn cậu: “Em rốt cuộc muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương sao?”
“Em vẫn luôn nghiêm túc mà.” Hàn Quý Bắc cười khổ.
Tuy rằng kết cuộc không tốt, nhưng những tình yêu ở quá khứ, cậu đều cố gắng hòa hợp, mặc dù cuối cùng nhận lấy kết thúc thất bại, ít nhất cậu cũng đã nỗ lực rồi.
“Anh sao? Khi nào thì cho Thời Anh có mẹ mới?”
“Sắp tới thì chưa có.” Hàn Trọng Nam bĩu môi, đôi mắt long lanh có thần hơi nheo lại.
“Lại chia tay rồi à?”
“Ừm, vì anh không có khả năng cưới cô ấy.” Anh ta lộ ra nụ cười xấu xa một cách thản nhiên, nụ cười khiến gương mặt anh tuấn tăng thêm phần không đứng đắn.
Hàn Quý Bắc trầm mặc một chút mới hỏi: “Anh sợ kết hôn à?”
Không biết vì sao, cậu cảm thấy anh mình mang một cảm giác bất ổn, như là ngọn tháp cao vút trong mây, tuy bề ngoài rất vững chắc, như bên trong kì thật đã mục nát đến không chịu nổi, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Anh chỉ đơn thuần là ghét việc kết hôn thôi.” Hàn Trọng Nam mặt không thay đổi, đứng lên phủi phủi sơmi nhăn nhúm trên người, nói sang chuyện khác: “Nấu giúp anh cái gì nhé? Anh đói.”
Biết đối phương không muốn nói tiếp, Hàn Quý Bắc đành thôi không gặng hỏi nữa.
“Ăn cơm nhé?”
“Ừ, gì cũng được.”
Người đàn ông ba mươi ba tuổi trong nháy mắt mỉm cười.
Âu Dương Kính đưa tay lấy tài liệu trên bàn, sau đó không kiên nhẫn mà gõ gõ mặt bàn.
Khuôn mặt tuấn mỹ khiến người khác hoa mắt vẫn lãnh đạm như cũ, nếu bị ánh mắt lạnh như băng đen láy đẹp tuyệt kia nhìn, tận đáy lòng sẽ cảm thấy ngẩn ngơ.
Giống như trước đây, anh ta hôm nay, ngoài mặt vẫn như trước không hề có vẻ dao động.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Âu Dương Kính giờ phút này trong lòng đang cuộn sóng kịch liệt.
Ngăn kéo bàn làm việc im lìm một cánh thiệp hồng, đó là lần đầu từ khi sinh ra đến nay anh ta không muốn đối mặt với sự thật.
Còn nhớ khi bạn thân đem thiệp cưới đến đưa cho anh ta với nụ cười ngượng ngùng, Âu Dương Kính không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu khiến người kia có thể đem nụ cười ấy dành cho anh ta thì tốt biết bao?
Tuy chính mình hiểu rõ hết thảy chỉ là hy vọng hão huyền, bạn thân cười ngượng chỉ vì nhớ tới vị hôn thê nên mới có cảm xúc như vậy.
Cho dù yêu đến đớn đau như thế, cho dù yêu đến mức kìm nén như vậy, cô đơn như vậy… Anh ta lại chưa từng có ý muốn buông tay.
Yêu người nào đó hẳn là chuyện rất sung sướng, nghĩ đến người ấy sẽ không tự chủ mà cảm thấy hạnh phúc, tuy không thể đưa ra trước ánh sáng tình cảm đồng giới này, Âu Dương Kính cũng thấy có chút thỏa mãn.
Đối với anh ta mà nói, chỉ cần vẫn có thể nhìn thấy đối phương, thì đó chính là hạnh phúc lớn lao.
Chỉ cần vẫn có thể nhìn thấy đối phương…
“Tổng giám đốc, cà phê của ngài được rồi.”
Âu Dương Kính nhìn động tác nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn của người kia, ngón tay thon dài, da thịt màu ngà tỏa ra ánh sáng mờ mờ dưới ánh mặt trời.
Anh ta nhìn đối phương thu tay lại, trong mắt bỗng thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương cùng âu phục đen thuần thật cân xứng với thân hình.
“Giúp tôi mang báo cáo tài chính sáu tháng cuối năm đã sửa lại tới đây.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Hàn Quý Bắc hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Âu Dương Kính nhìn bóng dáng cậu rời đi, không khỏi giật mình.
Người đàn ông trước mắt có vô số lần quan hệ với mình, nhưng vì cái gì bây giờ nhìn bóng cậu ta rời đi lại thấy cảm giác xa lạ khó tả như thế?
Cho dù cơ thể gắn kết, cùng vượt qua những đêm dài đầy dục vọng, mối liên hệ của họ cũng chỉ đến mức ấy, nhớ đến buổi sáng sau khi quấn quýt nhau kia, Hàn Quý Bắc lạnh nhạt nói muốn chấm dứt quan hệ, chính mình tuy vẫn bình tĩnh, nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy bất ngờ.
Bất ngờ khi đối phương nói với thái độ không chút tình cảm.
Âu Dương Kính dù biết nhiều lần rằng diện mạo ít nhiều gì cũng là sự hấp dẫn với Hàn Quý Bắc, cho nên hoàn toàn không ngờ đến ngày đối phương chủ động chia tay- mà cũng khiến anh ta bắt đầu có cách nhìn khác với Hàn Quý Bắc.
Anh ta nhận ra Hàn Quý Bắc hình như không ngoan ngoãn lại rất phục tùng như trong trí nhớ.
Vài ngày sau khi bọn họ chấm dứt quan hệ, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Âu Dương Kính thoáng thấy dấu hôn trên cổ sau lần áo sơmi của Hàn Quý Bắc.
Hàn Quý Bắc đúng như anh ta đoán, cậu ta tuyệt đối không phải dạng bị động như anh ta tưởng dù sao cũng là đàn ông, đối mặt với ham muốn đều cũng như nhau thôi.
Dấu hôn màu sắc đẹp đẽ đó là minh chứng tốt nhất.
Mới cùng mình chấm dứt quan hệ liền kiếm ngay người đàn ông khác, cậu ta cũng lẳng lơ gớm.
Không biết người mới của Hàn Quý Bắc khi quan hệ sẽ ra sao nhỉ? Lịch sự hay sẽ thô lỗ? Khi nằm bên dưới người đó, Hàn Quý Bắc cũng sẽ rên rỉ thỏa mãn như với chính mình chứ?
Âu Dương Kính suy nghĩ, không khỏi sửng sốt.
Từ khi nào bản thân biến thành kẻ thích quan tâm chuyện đời tư người khác hả? Có thời gian nghĩ như thế, chi bằng đi phê công văn, hoặc là bỏ thời gian đi xã giao.
Anh ta không nói gì mà thay đổi tư thế ngồi, chậm rãi uống hết tách cà phê đen nóng sực, đợi cấp dưới quay lại.
“Tổng giám đốc, tôi đi trước.” Hết giờ làm, Hàn Quý Bắc nói như vậy với anh ta.
Âu Dương Kính thoáng thấy kì quái, ngày thường Hàn Quý Bắc đâu có đếm thời gian như này, nhưng không nghĩ nhiều, liền thốt một câu: “Gấp thế, vội đi hẹn hò à?”
Hỏi ra miệng xong thấy có chút hối hận.
Việc của cấp dưới kì thật không liên quan đến anh ta.
Đối phương hơi sửng sốt một chút, lúc sau thoải mái đáp lại: “Vâng.”
“Là người thế nào?” Đề tài này đã bắt đầu thì không tự chủ được mà hỏi tiếp. Âu Dương Kính không phủ nhận chính mình với người đàn ông của Hàn Quý Bắc có chút tò mò.
“Chuyện này… Cậu ấy đang học thạc sĩ, bộ dạng rất đáng yêu, da rất trắng.” Nói tới bạn trai nhỏ của mình, Hàn Quý Bắc tự nhiên cười tươi.
Âu Dương Kính lại hơi nhăn mày một cách bất ngờ.
Tuy chỉ thuận miệng hỏi, nhưng anh ta thật sự không ngờ Hàn Quý Bắc lại thành thật trả lời như vậy.
“Ừm, cậu có thể đi.”
“Ừm.” Hàn Quý Bắc nhìn thấy đối phương không có muốn tiếp tục chủ đề, vì thế mỉm cười rời đi.
Nhìn cấp dưới rời đi, Âu Dương Kính hơi nheo mắt.
Quả nhiên đúng là có người yêu rồi.
Lúc ấy đối phương nói muốn chấm dứt quan hệ, Âu Dương Kính không chút do dự đồng ý, nhưng khi đối phương nói có người yêu thì lại không tin, vẫn nghĩ rằng cấp dưới chỉ lấy cớ để chấm dứt quan hệ.
Bất quá không ngờ lại là sự thật, điều này làm cho Âu Dương Kính hơi bị đả kích.
Người ở xung quanh mình muốn kết hôn rồi chuẩn bị kết hôn, tình yêu mới thuận lợi phát triển, chỉ có chính mình, vẫn chỉ yêu có một người. Không có tiến lên, mà hình như cũng không muốn tiến lên.
Yêu Trần Duẫn Giang lâu rồi, nhưng chưa từng nghĩ muốn đem tâm tình của mình nói ra.
Ôm ấp loại dục niệm này với bạn bè, đối với anh ta mà nói chính là tội ác, càng không thể nói hết lòng mình.
Âu Dương Kính đời này có rất nhiều người theo đuổi, quan hệ với không ít người, lên giường nhiều không kể xiết, nhưng lại chỉ chôn chặt tình cảm với một người.
Tuy rằng vĩnh viễn không có khả năng ở bên người đó…
Anh ta biết người đó rõ ràng chỉ yêu người khác phái, cũng biết người đó sớm có cô gái để yêu, nhưng vô luận thế nào cũng không thuyết phục nổi chính mình buông xuôi tình cảm ấy.
Anh ta hâm mộ người con gái được yêu kia.
Di động trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.
Âu Dương Kính đưa tay cầm lấy.
“Alô?”
Anh ta thoáng chau mày. Ông già gọi đến toàn là chuyện không hay ho gì.
“Thứ sáu tuần này… Không, không có chuyện gì khác.”
Vốn nếu không chấm dứt quan hệ với cấp dưới, thì thứ sáu tuần này là ngày bọn họ cùng nhau buông thả, nhưng giờ thì…
“Con biết rồi, con sẽ tới đúng giờ.”
Nhấn nút ngắt cuộc gọi, Âu Dương Kính buông di động, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt.
Lại gặp mặt…
Từ vài năm trước khi cha mẹ hiểu được anh ta chỉ thích đàn ông, mỗi lần nhận điện thoại trách mắng từ cha, yêu cầu anh ta gặp mặt một người phụ nữ xa lạ nào đó, về bản chất mà nói thì đó là gặp mặt hàng thật giá đúng.
Không ngờ là đã lâu như vậy, bọn họ vẫn không bỏ ý nguyện muốn mình sống chết gì cũng phải cưới vợ ư?
Không phải không thể lên giường cùng người khác phái, nhưng Âu Dương Kính thực sự ghét hơi thở đầy mùi son phấn từ phụ nữ. Anh ta tuyệt đối không thích trẻ con, càng không nói đến việc anh ta sẽ thành cha của một đứa trẻ.
Tuy hiểu gia tộc rất hiếm người, từ trước đến nay mấy đời đều là con độc đinh, đến tận đời anh ta, cha anh ta cho đến bốn mươi mới có con trai, nên rất yêu chiều anh ta, nhưng nói về vấn đề người thừa kế, muốn cha anh ta nhượng bộ e quá khó khăn.
Âu Dương Kính từ nhỏ đã được đào tạo thành người kế thừa nhà Âu Dương, cha mẹ đối với anh ta muốn gì cũng có, cho dù anh ta không muốn cũng phải theo tâm nguyện của cha mẹ mà lấy vợ, nên không có cách nào trực tiếp cự tuyệt yêu cầu này.
Dù sao chỉ là gặp mặt mà thôi, điểm này thì trình kiên nhẫn của Âu Dương Kính vẫn đủ.
Khoác áo vest, thắt cà vạt đắt tiền, Âu Dương Kính lái xe tới chỗ gặp mặt.
Khách sạn mang tên nhà Âu Dương, không gian thoáng đãng bên trong ngoại trừ phục vụ không có ai cả, chắc đã bị bao hết rồi, mà anh ta cũng để ý thấy một cô gái đứng sát cửa sổ bên kia. Nói vậy thì đây chính là đối tượng gặp mặt hôm nay.
Âu Dương Kính hướng qua cô gái, hơi cong môi, một ra một vẻ mặt không giống như đang mỉm cười.
“Lần đầu gặp, tiểu thư họ gì?”
“Xin chào, em, em họ Lưu…” Cô gái có chút hoang mang căng thẳng nói, nhìn như hồi hộp mà cắn môi.
“Lưu tiểu thư, ngồi xuống trước đã nào.” Âu Dương Kính tùy tiện chỉ vào chỗ bên cạnh, ý bảo đối phương ngồi xuống.
Lần nào cũng khác nhau, lần này là kiểu phụ nữ tính tình yếu đuối sao?
Còn nhớ rõ lần trước gặp mặt chính là một cô gái không phép tắc, tuy rằng đã học đại học, nhưng hành vi không khác gì con nít, người đã còi lại còn năm lần bảy lượt kêu người lên đổi món, cuối cùng còn dám gọi đầu bếp của khách sạn lên mắng, mười phần là một thiên kim tiểu thư nóng nảy.
“Âu Dương tiên sinh… Cái này, thật vui khi hôm nay có thể cùng anh ăn trưa…” Cô gái lí nhí nói.
Anh ta liếc nhìn đối phương một cái, không khỏi chau mày.
Vô luận thế nào, anh ta đều không có khả năng thích kiểu phụ nữ này. Ngay cả nói cũng sợ hãi rụt rè, thoạt nhìn chính là không có chủ kiến, nếu là Âu Dương Kính mà nói, anh ta còn ưa kiểu con gái hơi nam tính con nít hơn, có điều, có so sánh thế nào thì cũng chả hơi đâu mà suy nghĩ lo lắng về các cô làm gì.
“Lưu tiểu thư làm gì?” Anh ta cầm cốc nước, vừa lật menu, thờ ơ hỏi.
Đối phương nói ra tên một công ty.
Âu Dương Kính lập tức hiểu.
Anh ta nhớ rõ công ty này là chuyên sản xuất máy móc linh kiện, chủ tịch cũng họ Lưu, là một trong những người bạn của cha.
Đại khái là cha của cô gái trước mặt.
“Sao không nói gì?” Âu Dương Kính gẩy thức ăn, nhìn đối phương đang trầm mặc mà hỏi.
Bình thường các cô gái đến gặp mặt đều đơn phương nói chuyện, anh ta chỉ cần ăn là xong, nhưng mà hiện tại bầu không khí quá im lặng này nói thật khiến anh ta thấy không quen.
“Âu Dương tiên sinh, anh… Mất vui sao?” Cô gái cẩn thận hỏi, vẻ quá do dự khiến anh ta không kiên nhẫn.
“Không có, tôi bình thường là thế này.” Anh ta nuốt nước bọt, cảm giác chất lỏng lành lạnh trôi xuống cổ.
“Vậy… Xin hỏi sở thích của anh là gì?” Cô gái rốt cuộc bắt đầu chủ đề mới, tựa hồ là muốn dựa vào sở thích để kéo dài câu chuyện.
“Cùng đàn ông làm tình.” Âu Dương Kính chậm rãi trả lời, sau đó phát hiện đối phương trong nháy mắt mặt đỏ chót thì nhịn không được mà mỉm cười.
Đối phương cúi đầu, có chút đáng thương mà cắn môi, ánh mắt do dự, rõ ràng với câu trả lời của Âu Dương Kính không biết làm sao.
“Tôi là người đồng tính, không thích phụ nữ.” Âu Dương Kính khinh miệt nói, rồi chú ý tới thân hình đối phương bắt đầu run.
“…”
“Nhưng mà, bữa cơm này vẫn phải ăn cho xong, cô hiểu chứ?”
Cô gái không có trả lời, nhưng Âu Dương Kính biết cô ta nghe thấy.
Đã xong cuộc gặp mặt quá là yên tĩnh, Âu Dương Kính tự bỏ đi, không tính xem việc tiếp theo nên làm là gì, cũng không định đưa đối phương về.
Đối phương có xe, không cần tự làm điều thừa.
Cô gái không thú vị, đề tài nói chuyện không thú vị, hết thảy đều rất không thú vị.
Âu Dương Kính không khỏi nhớ tới cấp dưới của mình.
Đem cậu ta ra so sánh còn thú vị hơn, hơn nữa đó lại là người đúng tiêu chuẩn của mình.
Không nói gì cũng không sao cả, bình thường thì lúc này bọn họn đang lăn lộn trên giường, làm chuyện không thích hợp với trẻ con.
Đã kết thúc mối quan hệ rồi, Âu Dương Kính mới nhận ra, hóa ra mối quan hệ chỉ có *** với người con trai kia còn có chút lưu luyến. Tuy chỉ là quan hệ ***, nhưng đối phương cho anh ta không chỉ có thế.
Anh ta còn nhớ rõ cà phê Hàn Quý Bắc pha, nhớ rõ cơ thể mềm mại của Hàn Quý Bắc, nhớ rõ vẻ say ngủ của Hàn Quý Bắc khi nằm cạnh anh ta.
Anh ta lưu lại những kỉ niệm, vì dù sao năm năm thực sự không phải là ngắn ngủi.
Năm năm quan hệ, đã đặt dấu chấm hết. Còn hơn lưu luyến, Âu Dương Kính sẵn sàng nói rằng mối phức tạp trong lòng chính là tiếc hận.
Anh ta với người kia… Hẳn là không nảy sinh tình yêu đâu.
Hẳn là…
“Này! Hôm nay không đến muộn nhỉ?”
“… Hừ.” Âu Dương Kính ngồi xuống cạnh bạn thân, phục vụ tới mở chai vang.
Trần Duẫn Giang nhìn thấy vẻ lãnh đạm của bạn, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cười gì?”
“Ai, chúng ta quen nhau lâu rồi!” Mang theo chút cảm thán, Trần Duẫn Giang cười nói.
Bạn bè quen từ hồi trung học, đi làm thì có quan hệ hợp tác qua lại, có thể gọi là bạn, hình như cũng chỉ có mình Âu Dương Kính.
“Nói thế làm gì?” Âu Dương Kính nhấp rượu, thoáng rời ánh nhìn.
Trần Duẫn Giang nói là “đã lâu”, kì thật là mười ba năm chín tháng bảy ngày…
“Âu Dương, cậu mười mấy năm qua đều mang một vẻ mặt nhỉ? Khiến tôi ban đầu còn tưởng cậu là người xấu nên không ưa, sau mới biết cậu sinh ra đã có vẻ ấy rồi.” Trần Duẫn Giang vẻ hoài niệm, nhớ tới hồi đầu quen biết mình đã ghét vẻ mặt Âu Dương Kính.
“Tôi mới thấy kì lạ ấy, cậu không có chuyện cũng gây sự với tôi còn gì?” Âu Dương Kính bĩu môi.
“Thế là chúng ta sau đó từ thù hóa bạn nhỉ…” Trần Duẫn Giang cười ngượng: “Khi đó không ngờ cậu là một tên không tồi.”
“Thật à? Tôi thì nhớ ngay từ đầu cậu cái gì cũng làm ngược lại với tôi.” Âu Dương Kính nhìn thẳng đối phương, hơi cong môi.
Nhớ khi mới vào trung học, bản thân được cử làm lớp trưởng, Trần Duẫn Giang là lớp phó, hai người từ cách xử lí đến đưa ý kiến đều không giống nhau, Trần Duẫn Giang luôn đứng ở bên đối nghịch lại với anh ta, khi đó bản thân thấy rất bực mình, nhưng cũng không biết làm sao.
Anh ta biết gia tộc mình của gia tộc đối phương có quan hệ hợp tác, vì cha luôn cưng chiều, nên Âu Dương Kính cố gắng không mang phiền toái đến cho cha, nhưng cho dù là nhẫn nại cũng có mức độ nhất định, huống chi Âu Dương Kính cũng không phải kẻ có tính tình tốt gì cho cam, không lâu sau thì oánh nhau với Trần Duẫn Giang, hai người chiến đấu trước mặt đám bạn học, rồi sau đó như kì tích mà tình hình chuyển biến tốt đẹp, bọn họ trở thành bạn tốt không thể thay thế.
Theo cách Trần Duẫn Giang nói, anh ta sau khi đánh xong một trận mới thấy Âu Dương Kính không phải kẻ đáng ghét, bởi vì khuôn mặt lạnh lùng cho nên anh ta mới mặc nhiên cho rằng Âu Dương Kính xem thường mình.
Nhưng mà, một cây làm chẳng nên non, đạo lý này Âu Dương Kính cũng hiểu.
Sau trận đó, không chỉ cải biến cách nhìn Trần Duẫn Giang với anh ta, cũng cải biến cái nhìn của anh ta với Trần Duẫn Giang.
Anh ta còn nhớ khi đó là Trần Duẫn Giang ra tay trước, tuy cuối cùng thì thương tích y nhau.
Khi bị các thầy đến kéo cả hai ra khỏi nhau, vẻ mặt quật cường cùng vẻ nén đau đớn của đối phương đang trừng mắt nhìn anh ta, trong nháy mắt Âu Dương Kính cảm thấy vẻ đề phòng ấy của đối phương rất thú vị, khiến anh ta không tự chủ mà quan tâm đến cậu trai bướng bỉnh ấy.
Đương nhiên, không lâu sau nhận ra, việc cảm thấy “thú vị” ấy trên thực tế là “thích”.
Anh ta thích đối phương ở bề ngoài không thể nhận ra, nhưng kì thật lại mang tính cách bướng bỉnh đến không ngờ.
“Ài, vì khi đó chúng ta chưa phải bạn mà!” Trần Duẫn Giang lần thứ hai cười to, ánh mắt trong sáng.
Nói đến chuyện nhiều năm trước vẫn làm anh ta xấu hổ, lúc ấy tuổi trẻ máu nóng, chưa đủ từng trải, cho nên coi nhau là thù địch, khi đó cảm thấy đương nhiên, giờ thì lại thấy ngượng.
“Thật không?”
Bàn bè ư… Đáng tiếc bản thân trong lòng không đem đối phương đặt ở vị trí bạn bè. Âu Dương Kính nghĩ, đáy lòng không khỏi cười khổ.
“A, chuyện cũng đã qua rồi… Không cần mang hận làm gì!” Đối phương lấy lòng mà thay anh ta rót rượu, trên mặt là nụ cười nịnh nọt đến ngọt ngào.
Trong nháy mắt Âu Dương Kính thực sự muốn kéo Trần Duẫn Giang qua, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng hơi hơi cong kia.
Trần Duẫn Giang vĩnh viễn sẽ không biết, vẻ mặt đó có sức hấp dẫn cỡ nào với anh ta.
Âu Dương Kính yên lặng nhấp rượu, cố gắng áp chế tâm tư có xu hướng trở nên kì quặc.
“… Âu Dương, cậu có nghe không đó?”
“Cái gì?”
Âu Dương Kính chấn động, rốt cuộc hoàn hồn.
Đối phương không biết đang nói cái gì rất vui, nhưng anh ta căn bản không có chuyên tâm lắng nghe.
“Tôi nói, tôi cùng Tiểu Đình hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu, muốn tôi mang gì về cho cậu không?”
“Rượu Pháp.” Âu Dương thản nhiên nói.
Trần Duẫn Giang giật mình, tiếp theo hiểu bạn thân không phải nói đến loại rượu bình thường, mà là loại có số lượng nhất định, ủ thủ công, có tiền cũng chưa chắc mua được.
“Cậu biết tôi với ông chủ bên ấy là bạn nên mới nói thế hả?”
“Hóa ra là thế sao? Vậy mang về cho tôi mấy chai nhé.”
“Biết rồi Âu Dương đại thiếu gia, tiểu nhân sẽ khiến ngài vui lòng.” Trần Duẫn Giang cười nói.
Âu Dương Kính cúi đầu cười nhẹ, trong đó có chút chua xót khi nỗi lòng hoàn toàn không bị đối phương phát hiện.
“Anh Hàn?”
“Ừ.”
“Phim hết rồi đó…”
“Ậy, vậy đi thôi.”
Hai người không nói gì, cùng đứng dậy, đi ra khỏi rạp chiếu phim vốn không có mấy người xem, ra bãi đỗ Hàn Quý Bắc để xe.
Vừa rồi bọn họ chỉ lo tán tỉnh nhau, phim trước mắt rốt cuộc chiếu cái gì cũng hoàn toàn không thấy, không thể nói là lãng phí hai vé xem phim, nhưng bọn họ ở trong rạp công nhiên ôm hôn nhau cũng là chuyện không sai tí nào.
Đang nghĩ Hàn Quý Bắc bỗng thấy trên mặt nhói nhói, quay đầu lại, nhận người tình trẻ trung của mình đang dùng ngón tay nhéo mặt cậu.
“Nghĩ gì đó? Vẻ mặt quái quá.” Thạch Quân Cận bất mãn làu bàu, nhíu một bên mày.
Cử chỉ cùng biểu tình có chút trẻ con làm cho Hàn Quý Bắc nhịn không được muốn cười.
Người trước mắt rõ ràng đã gần hai tư tuổi, lại luôn không tự giác để lộ vẻ ngây thơ.
“Không có gì, tí nữa có rảnh không?”
“Có, anh muốn thuê phòng à?” Thạch Quân Cận nhìn trời nhìn đất, còn chú ý thấy người trước mắt không có vì câu hỏi của cậu ta mà biến sắc.
“Thẳng thắn ghê… Giờ con nít đều như em à?” Hàn Quý Bắc cười bỡn cợt.
“Em đã gần hai tư rồi, không phải con nít. Vả lại đừng bảo em là anh đã quên chúng ta ngay lúc mới gặp không được mấy giờ đã lên giường rồi ấy nhé.” Thạch Quân Cận dùng sức trừng mắt liếc cậu.
Vẻ mặt cực khí thế, phối hợp với khuôn mặt búp bê thanh tú, thật không có chút kiên quyết nào.
Đó rõ ràng là nũng nịu hơn là tức giận.
“Thế… Muốn không?’
Cậu trai trẻ hai má thoáng hồng, lúng ta lúng túng.
“Quân Cận?”
“… Muốn mà.” Thạch Quân Cận ngoảnh mặt, nhìn cửa kính xe.
Đối phương đang xấu hổ.
Hàn Quý Bắc tinh ý phát hiện, sau đó cảm thấy xao động.
Vẻ thẹn thùng của người này thật sự đáng yêu, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ giống như là mời mọc người khác, luôn làm cậu khắc chế không được dục vọng muốn bắt nạt đối phương của mình.
Hàn Quý Bắc thoáng nhìn xung quanh, xác nhận bãi đỗ xe tối đen không bóng người, liền nhào qua áp sát đôi môi thẹn thùng của người tình.
Chớp mắt bị hôn, Thạch Quân Cận hơi mở to mắt, sau đó ý thức được người đàn ông trước mắt làm gì mình, vì thế theo bản năng một tay quàng lên cổ đối phương, càng kéo hai người sát lại nhau.
Đầu lưỡi thử xâm nhập trong miệng đối phương, Hàn Quý Bắc thuần thục dùng lưỡi khiêu khích, động tác không vội vã mà vẫn khiến đối phương thở gấp, một tay kéo quần áo cậu ta.
Hai người hôn mãi, cho đến khi cảm thấy rung rung, Thạch Quân Cận mới hồi phục tinh thần, mở to đôi mắt mờ mịt nhìn Hàn Quý Bắc đang làm vẻ có lỗi, nhận điện thoại từ di động trên tay.
“Vâng… Tôi đây… Vâng, giờ có chút chuyện…”
Hàn Quý Bắc liên tục đối thoại, tay không an phận mà vuốt ve hai má Thạch Quân Cận, trên mặt lộ ý cười ung dung.
Không cam lòng bị đối phương đối xử thế, Thạch Quân Cận hé miệng, ngậm lấy ngón tay thon dài của Hàn Quý Bắc, dường như không để ý mà dùng đầu lưỡi liếm mút, thành ra là câu dẫn đối phương.
“… Nhưng… Được rồi… Tôi biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Hàn Quý Bắc rút ngón tay về, lộ vẻ mặt xin lỗi.
“Có lỗi quá, ông chủ tìm anh.”
“Không sao, anh đi đi.” Thạch Quân Cận cười hiền, hơi lộ răng khểnh.
“Anh đưa em về nhà trước nhé?”
“Vâng.”
Đưa người tình về nhà, Hàn Quý Bắc quay xe tới chỗ cấp trên.
Vừa vào đến nơi, cậu đã bị mùi rượu nồng nặc làm cho hoảng sợ.
Người đàn ông dựa trên sô pha nhấp rượu, khuôn mặt tinh tế ửng đỏ, hiển nhiên vì men say.
Lăn lóc trên bàn là những bình rượu không, Hàn Quý Bắc nhịn không được muốn thở dài, nhận ra nhãn hiệu trên bình đều là rượu mạnh.
“Tổng giám đốc?”
“… Ờm…” Người đàn ông giọng lè nhè.
“Tổng giám đốc, tôi đưa ngài về nhà.” Hàn Quý Bắc bắt đầu cảm thấy váng vất.
Quen biết bao năm, cậu lần đầu thấy cấp trên say không còn biết gì, nên chỉ biết mong đối phương sau này đừng bị nghiện rượu.
“… Không cần… Tôi còn muốn uống…” Đối phương thoáng nheo mắt, lộ ra vẻ bất mãn.
Thật sự say khướt rồi.
Bình thường Âu Dương Kính tuyệt đối không dùng kiểu nói chuyện này.
Hàn Quý Bắc thở mạnh, lo lắng không biết xử lí thế nào người đàn ông trước mặt.
Bởi vì Trần tiên sinh gọi, bản thân đành phải đến đón người, mà cái người gọi cậu tới, tựa hồ cũng đã đi trước rồi.
Nhưng mà, cậu cũng không hẳn không hiểu nguyên nhân gì khiến cấp trên uống đến mức này.
Người thầm yêu sắp kết hôn, muốn mượn rượu giải sầu cũng là tự nhiên… Nhưng, người đàn ông trước mắt say đến mê man so với vẻ lãnh đạm thường ngày khác nhau quá mức, làm cho cậu buồn cười.
Bộ dạng này của Âu Dương Kính, kì thật có chút mị lực… Ít nhất với chính mình mà nói, đích thật là như thế.
“Tổng giám đốc, tôi đưa ngài về nhà. Về rồi ngài lại uống tiếp được không?”
Người đàn ông coi như không nghe thấy cậu hỏi, khép hai mắt, khuôn mặt say đỏ bừng. Bờ mi thật dài che phủ mi mắt, đôi mày hơi chau, vẻ như không thoải mái vì say.
Hàn Quý Bắc giúp người đàn ông đứng không nổi kia dậy, phát hiện người đi trước đã thanh toán tiền, nên dìu cái thân không khác gì mình lắm của Âu Dương Kính, khập khiễng ra xe.
Đem người đàn ông đẩy vào ghế sau, Hàn Quý Bắc không nghĩ đến trán mình toát hết cả mồ hôi.
Dù sao cũng là người có dáng tương đương, có thể thoải mái khiêng anh ta ra xe mới là có vấn đề ấy.
Trở lại ghế lái, Hàn Quý Bắc nhanh nhẹn mở khóa nhấn ga, phóng về nhà Tổng giám đốc.