Sói Vương Bất Bại

Chương 278: Chương 278: Giết đỏ cả mắt, độc nhất lòng dạ đàn bà




Chuyến đi này!

Mục tiêu chủ yếu của Tiêu Chiến là bà cụ cùng với Tiêu Quốc

Nguyên!

Bởi vì!

Hai người bọn họ mới là người chủ mưu cũng là thủ phạm gây ra sự kiện năm năm trước!

Cho nên!

Tiêu Chiến đang chờ đợi!

Chờ đợi bọn họ đi ra!

Nhưng mà!

Bóng dáng bà cụ và Tiêu Quốc Nguyên còn chưa xuất hiện, thì đã

nghe thấy một gào thét truyền đến: "Tiêu Chiến!”

"Cậu láo xược!”

Giọng nói liên thanh, giống như tiếng sấm phẫn nộ nổ vang!

Trong phút chốc lời nói vừa thốt ra, hai bóng người quen thuộc đã xuất hiện trước mắt toàn bộ người nhà họ Tiêu và Tiêu Chiến, bảo vệ toàn bộ người nhà họ Tiêu ở phía sau!

Hai người này!

Tiêu Chiến đương nhiên nhận ra!

Chính là hai lão giả trước đó dẫn người đi thành phố Hải Phòng, có ý định bóp cổ đám người Đoàn Minh Triết!

Nhà họ Tiêu ở thủ đô!

Có tổng cộng năm vị cường giả ám cảnh viên mãn, hai người

trong đó, trong trận chiến sông Nộ ở thành phố Hồ Chí Minh, bị Tiêu Chiến chém đến mất mạng. Còn một trong số đó, cũng giống như ông tổ kia của nhà họ Đoàn, đảm nhiệm chức vụ ở thành phố Z!

Còn lại!

Chính là hai lão giả trước mät này

Nếu xét theo vai vế, vai về của hai lão già này còn ở trên Tiêu Kình Tùng, Tiêu Chiến hắn phải gọi bọn hộ một tiếng ông tổ!

Trước kia! Thời điểm Tiêu Chien van là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thú đô, hai người bọn họ vẫn đang đóng cửa tu luyện, cơ hội gặp mặt cực kỳ ít ỏi, cho dù đám người bọn họ có ra khỏi cửa, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể từ xa nhìn bọn họ mấy lần, căn bản không có tư cách để tới gần bọn họ

"Láo xược?"

Liếc mắt nhìn hai lão giả kia, Tiêu Chiến bắt đầu cười lạnh, hói:

"Láo xược sao?"

"Các người hại ông nội tôi!"

"Làm nhục mẹ tôi!"

"Khiến tôi vào tù trong oan ức, khiến cho bố tôi không rõ tung tích!"

"So với đám người ác ôn các người, để cho các người sống đến bây giờ, tôi cảm thấy rằng, tôi đã cực kỳ nhân từ rồi!”

Gån từng tiếng. Không kiêu ngạo không siểm nịnh!

Hừng hực sát ý!

Toàn bộ đám người nhà họ Tiêu khẽ thì thầm, sự kiện năm năm

trước, trong lòng bọn họ biết rõ ràng! "Nơi này là nhà họ Tiêu!”

Một lão giả trong số đó khiển trách nói: “Không phải là nơi đứa

bất hiểu như cậu đến!”

"Cút ngay đi!”

Ông ta không có đáp lại lời nói bóc trần gốc rễ của Tiêu Chiến!

Không có biện pháp!

Không có cách nào đáp lại!

Quả thật bọn họ hại một nhà Tiêu Chiến, không thể nào cãi lại được!

Hơn nữa!

Người chết không thể sống lại!

Ân oán giữa bọn họ và Tiêu Chiến, thù sâu như biển, Tiêu Chiến đối với bọn họ ý hận ngập trời, hiện tại nói cái gì cũng đều vô ích!

Vốn dĩ không có lập tức ra tay, lag bởi vì trong trận chiến ở thành phố Hải Phòng lần trước, hai lão giả này đã chính mắt thấy qua sức chiến đấu khủng bố của Tiêu Chiến, tự biết bản thân không phải là đối thủ của Tiêu Chiến!

Vì vậy!

Một là ôm tâm lý may mắn. Hi vọng có thể la hét để Tiêu Chiến rút lui, hai là muốn kéo dài thời gian, chờ đợi quân tiếp viện đến!

Lúc này!

Người nhà họ Tiêu tập trung càng ngày càng đông, đã lên tới hơn

một trăm người! Trong sân lớn, bóng người qua lại!

Cố tình là!

Vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng của bà cụ và Tiêu Quốc

Nguyên!

Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh như bằng liec nhìn một vòng, trầm giọng nói: "Cho các người mười giây, để cho bà già kia và Tiêu Quốc Nguyên lăn ra đây cho tôi!"

"Nếu không!"

“Những người có mặt ở đây, một người cũng đừng mong sống sót!"

Âm thanh như sấm rền, truyền khắp biệt thự nhà họ Tiêu!

Đám người nhà họ Tiêu ngay lập tức náo loạn, có người hô lên: “Tiêu Chiến, đến tột cũng anh muốn làm gì?

"Mấy người nói xem?"

Tiêu Chiến nâng bảo đao Lang Đồ trong tay lên, chỉ vào đám người: “Tôi đến đây, đương nhiên là để đòi nợ!”

"Tối nay!"

"Nhà họ Tiêu nên bị tiêu diệt!”

Mười giây cực kỳ ngắn ngủi, thời điểm sắp sửa trôi qua, rốt cuộc, giọng nói của bà cụ từ phía sau đám người truyền tới: "Đồ bất hiểu! Mày thật là lớn giọng!"

Tất cả moi người đều sửng sốt!

Ngay sau đó!

Toàn bộ người nhà Tiêu đều quay đầu lại, tựu giác lùi ra hai bên, tạo ra một con đường cho bà cụ!

Tiêu Quốc Nguyên cũng đi theo bên cạnh bà cụ!

Bình Trung!

Vậy mà lại đi theo phía sau hai người!

Khoảng khắc nhìn thấy bà cụ và Tiêu Quốc Nguyên, con ngươi Tiêu Chiến khẽ co rút lại. Sát khí lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày nháy mắt nồng đậm đến cực điểm, ám kình trong cơ thể mãnh liệt, xung quanh thân thể gió lốc nổi lên bốn phía!

Năm năm!

Tiêu Chiến đã chờ đợi năm năm!

Chờ đợi chính là ngày này!

Giờ phút này!

Vượt qua đám người, đi đến bên cạnh hai lão giả kia, cùng liếc mắt với Tiêu Chiến, bà cụ tất nhiên cảm nhận được sát khí càng thêm nồng đậm trên người Tiêu Chiến, chẳng qua là, vẻ mặt bà ta vô cùng tuyệt tình, không chút sợ hãi! Ngược lại!

Vẫn bình tĩnh đàm phán mấy phần đã dự tính trước, hừ nói: “Chỉ bằng mày!"

"Muốn tiêu diệt mà nhà họ Tiêu?"

"Thật sự là người si nói mộng, suy nghĩ kỳ lạ!”

"Không ngại nói cho mày biết!”

"Vừa rồi tao đã gọi điện cho thái tử điện hạ và ngài vua thú, mày một lần giết năm người Đoàn Anh Niên, còn cả ba gã hổ tướng, bọn họ mang theo mấy cao thủ ám cảnh viên mãn, đang trên đường tới đây rồi!"

"Trong vòng mười phút, chắc chắn sẽ đến!”

Đây chính là sự tự tin của bà cụ!

Tiêu Chiến cùng lúc đắc tội với Đế Hạo và Hoắc Mãng, giết người của bọn họ, chỉ cần chống đỡ đến lúc bọn họ tới, Tiêu Chiến dù chắp cánh cũng khó thoát!

Mười phút!

Dựa vào sự tập trung của hơn một trăm người, bà cụ tin chắc rằng, cho dù không giết chết được Tiêu Chiến, cũng tuyệt đối có thể kéo dài hơn mười phút!

Cho nên!

Bà ta mới dám cùng Tiêu Quốc Nguyên, ngang nhiên trắng trợn bước ra bên ngoài!

Tiêu Quốc Nguyên cũng hừ lạnh nói: "Năm năm trước, chúng tao có thể đưa đồ bất hiểu như mày vào ngục giam, ngày hôm nay của năm năm sau, Chúng tao cũng có thể muốn cái mạng chó của mày!”

"Thật không?"

Tiêu Chiến khinh thường nói: “Ông đã rất tự tin như vậy, vậy thử

xem đi!"

“Thử xem!”

"Xem là Để Hạo và Hoắc Mãng nhanh, hay là đao của tôi nhanh!”

Dứt lời!

Tiêu Chiến không chần chờ nữa, nhấc đao lên, toàn thân biển thành một tàn ảnh. Giống như một tia chớp, tập kích giết chết Tiêu

Quốc Nguyên đang tràn ngập tự tin! Tiêu Quốc Nguyên chính là ám cảnh trung kỳ, tất nhiên không dám tiếp lấy đao của Tiêu Chiến!

"Ngăn cậu ta lại!"

"Cùng xông lên!”

"Giết chết cho tôi!"

Gầm lên một tiếng, Tiêu Quốc Nguyên và bà cụ, một người so với một người còn nhanh chóng chạy trốn. Vù vù hai tiếng, lập tức lui ra khỏi bên ngoài đám người, đem nhiệm vụ ngăn cản Tiêu Chiến giao

cho hai lão giả và đám người nhà họ Tiêu!

Còn bọn họ!

Lại ở bên ngoài phất cờ hò reo, chỉ điểm giang sơn!

Toàn bộ người nhà họ Tiêu trong lòng vẫn mang theo sợ hãi với Tiêu Chiến, nhưng sau khi biết được tin tức Đế Hạo và Hoắc Mãng đang dẫn người đế, ngay lập tức khí thể nâng cao, một đám ngời, giống như đánh máu gà, cầm đủ loại kiểu dáng vũ khí, gần như điên cuồng đổ xô về phía Tiêu Chiến!

Lấy một địch trăm!

Loại chuyện này, trước kia Tiêu Chiến đã từng trải qua!

Đã từng trải qua ở thành phố Hải Phòng!

Đã từng trải qua ở chiến trường Bắc Cảnh!

Thành thạo điêu luyện!

Leng keng!

Leng keng leng keng leng keng......

Tiêu Chiến xông vào bên trong đám người, giống như hạc trong bầy gà, bảo đao Lang Đồ lóe lên mũi nhọn lãnh lẽo, tiếng vang đâm xuyên không khí, trong phút chốc. Tiếng va đập của kim loại vang lên

không ngừng!

Phốc!

Phốc phốc phốc phốc phốc.....

Dưới lưỡi đao, máu tươi phun ra không ngừng, chân tay không lành lặn bị văng tung tóe, từng sinh mệnh đang sống sờ sờ bị điên cuồng thu hoạch trong trận chiến, từng thi thể không trọn vẹn do

chém giết bị tùy tiện giấm đạp!

Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên bên tai! Hiện trường toàn cảnh hỗn loạn1

Điên rồi!

Quả thật là đánh đến điên rồi!

Giết đến điện rồi!

Mỗi một đao Tiêu Chiến chém xuống. Nhất định sẽ có đệ tự của nhà họ Tiêu bị bảo đao Lang Đồ uóng máu đoạt mạng, mà trong đầu Tiêu Chiến, lại hiện lên giọng nói và nụ cười của ông nội, bố, mẹ!

Bon ho!

Vì những người này mà chết!

Cho nên!

Những người này! Là giết vì bọn họ!

Giết!

Giết!

Giết!

Tràn ngập lửa giận và thù hận, chỉ có máu tươi đầm đìa mới có

thể thiếu đối tất cả, suốt năm năm, cho dù là ở bên trong chiến trường Bắc Cảnh trước kia, đối mặt với thiên bình vạn mã của kẻ địch, Tiêu Chiến cũng chưa từng giết đến sảng khoái như vậy!

Khi đó giết quân địch, là bảo vệ Tổ quốc!

Mà hiện tại!

Lại là báo thù triêng, giải trừ mối hận cá nhân!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Mỗi một giây đều dài đến như vậy, trong thời gian hai ba phút ngắn ngủi, đã có hơn mười đệ tử nhà họ Tiêu ngã cuống dưới bảo đao Lang Đồ của Tiêu Chiến!

Khắp nên trên mặt đất phơi đầy xác!

Vô cùng thể thảm!

Trong đó!

Còn có một lão giả ám cảnh viên mãn, đồng dạng trong trận chiến

loạn lạc, mất mạng ngay tại chỗ. Linh hồn về nơi suối vàng!

Đám người ở bên ngoài!

Sắc mặt của bà cụ và Tiêu Quốc Nguyên biến đổi!

Xanh mét cả mặt!

Hoàn toàn sợ đến ngây người!

Trước đó!

Bọn họ chỉ từng nhìn thấy Tiêu Chiến qua video chiến đấu, nghe nói Tiêu Chiến mạnh mẽ như thế nào, khủng bố như thế nào, hiện giờ cũng là lần đầu tiên, tận mắt nhìn thấy tư thế vô địch của Tiêu Chiến, tự mình cảm nhận được sự hung hăng mạnh mẽ của Tiêu Chiến!

Sự mãnh mẽ của Tiêu Chiến, vượt ngoài dự đoán lúc trước của bọn họ!

Còn tiếp tục như vậy....

Đừng nói là mười phút, chỉ sợ là, sau năm phút, những đệ tử của nhà họ Tiêu trước mắt này. Sẽ bị Tiêu Chiến giết chết hầu như không còn, toàn bộ đều chết hết!

Đáng sợ!

Quá con mẹ nó đáng sợ!

Tiêu Quốc Nguyên đưa tay sờ soạng cái trán của mình, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, ông ta lầm bẩm một tiếng, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn về phía bà cụ bên cạnh. Giọng nói run rẩy nói: "Mẹ, cái này.. “Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!”

"Bon họ.

"Bon họ chỉ sợ không chống đỡ nổi đến khi quân tiếp viện của thái

tử điện hạ và vua thú tới!"

Bà cụ nghiến răng!

Trong ánh mắt xuất hiện vẻ tàn khốc kiên quyết!

Gắn giọng nói: "Khởi động cơ quan!”

"Giết chết đồ bất hiểu này!"

Giống như thái tử Đông cung Đế Hạo, bên trong dinh thự của gia tộc lớn ở thủ đô, đều được thiết lập cơ quan ám khí, chuẩn bị cho bất

cứ tình huống nào!

Nhà họ Tiêu tất nhiên không ngoại lệ!

"Ha?"

Tiêu Quốc Nguyên sửng sốt, hoảng sợ nói: “Cơ quan bên trong sân không phải là nhỏ, nếu tùy tiện khởi động, không chỉ có Tiêu Chiến phải chết, mà những đệ tử này của nhà họ Tiêu chỉ sợ cũng....

Tiêu Quốc Nguyên cố hạ giọng nói đến mức rất thấp!

Hơn nữa!

Câu nói tiếp theo, không dám nói ra, nếu bị những đệ tử nhà họ Tiêu đang liều mạng chiến đấu với Tiêu Chiến nghe thấy, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố!

"Thế thì lại làm sao?”

Bà cụ hừ lạnh nói: "Cho dù chúng ta không ra tay, bọn chúng cũng sẽ chết ở trong tay tên bất hiếu Tiêu Chiến!"

Hơn nữa còn là chịu chết một cách vô ích!"

"Thay vì như vậy!”

"Còn không bằng để cho bọn chúng cùng vào chỗ chết với tên bất hiếu này, xem như là thay nhà họ Tiêu chúng ta diệt trừ một mối họa,

tạo ra một cái cống hiến!”

"Huống hồ!”

"Làm đệ tử của nhà họ Tiêu, bảo vệ nhà họ Tiêu vốn là trách

nhiệm của bọn chúng!”

Người đời!

Ai cũng phải chết!

Có cái chết nặng như núi Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng!

Nghe ý tứ trong lời nói của bà cụ, có vẻ như, những đệ tử nhà họ Tiêu trước mắt này, nếu bị cơ quan ám khí do chính bọn họ thiết lập that cổ mà chết. Cùng vào chỗ chết với Tiêu Chiến, đó chính là nặng

như núi Thái Sơn, cái chết có ý nghĩa! Ngược lại!

Nếu bị Tiêu Chiến giết chết, đó chính là nhẹ tựa lông hồng, lãng

phí sinh mệnh một cách vô ích!

Tàn nhân!

Không thể không thừa nhận!

Bà cụ nhà họ Tiêu này. Thật sự quá là tàn nhẫn!

Không chỉ tàn nhẫn đối với người bên ngoài, mà đối với người một nhà, cũng tàn nhẫn không có tình người như vậy, vì đạt được mục đích, mà có thể bất chấp thủ đoạn!

Tục ngữ nói. Độc nhất lòng dạ đàn bà!

Những lời này dùng trên người bà cụ, lại không thể nào thích hợp hơn!

Mặc dù Tiêu Quốc Nguyên là đứa con ruột của bà ta, đồng dạng lòng dạ độc ác, cũng bị sự tàn nhẫn không có tình người của bà ta làm cho khiếp sợ đến mức sởn cả tóc gáy, hãi hùng khiếp vía, ánh mắt nhìn về phía bà ta, tràn ngập vẻ không thể tin nổi cùng với sợ hãi sâu sắc!

"Nhanh đi!”

Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Quốc Nguyên, thức "Còn ngây ngốc làm gì?" giục nói:

"Bọn chúng không chết!”

"Hai mẹ con chúng ta sẽ chết!”

Đúng vậy!

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Cái gì mà nặng như núi Thái Sơn, cái gì mà trách nhiệm, cùng với

những lời bao biện hiện ngang lẫm liệt nói ra vừa rồi, đây mới chính là lời nói chân thật nhất từ đáy lòng của bà cụ!

Người không chết!

Làm sao tôi có thể sống?

"Vâng!"

Tiêu Quốc Nguyên khẽ nghiến chặt răng, trong sự khiếp sợ và hoảng hốt, căn bản không dám nghĩ nhiều hơn, gật đầu nói: "Con đi!"

"Con đi ngay đây!"

Nói xong!

Quay người chạy điên cuồng tới phía một tòa núi giá đứng sừng sững trong sân ở cách đó không xa!

Mở ra một cái nút bấm cơ quan, chính là ở chỗ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.