Bại lộ sao?
Buổi trưa Hoa Long Thần chẳng qua là tro về hoàng thành một chuyến, sau khi trở lại, thái độ đối với Tiêu Nhất Thiên lại thay đổi lớn như vậy, từ vẻ cao ngạo khinh khinh lúc trước, biển thành sợ bóng sợ gió như bây giờ, tránh cũng không kịp. Điều này không khỏi làm cho trong lòng Tiêu Nhất Thiên sinh ra một chút nghi ngờ!
Có lẽ!
Không phải Hoa Long Thần phát hiện cái gì, mà là Hoa Tuấn Vũ phát hiện cái gì!
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên nhỏ giọng nói: “Sư tỷ Vy Anh, tôi có chuyện phải rời đi một chút, sẽ mau chóng quay lai!”
Nói xong!
Cũng không chờ Lục Vy Anh hỏi, lien xoay người đi ra khỏi đám người, một thân một mình di tôi một chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!
Mẹ nó!
Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!
Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ “Sư đệ Thiên!”
Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuấn, cỏ chuyện muốn nhờ ông một chút!” chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!
Mẹ nó!
Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!
Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ! “Sư đệ Thiên!”
Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuan, có chuyện muốn nhờ ông một chút!” “Hà?”
Chung Anh Tuấn sửng sốt một chút, hoi: “Chuyên gi?”
Tiêu Nhất Thiên nói: “Phien ông chuyển loi cho Hiệu trường, sau khi đại hội võ thuật toàn viện buổi chieu kết thúc, tối hôm nay đừng qua đêm ở Học viện Đạt Ma, tốt nhất là dẫn đám người sư tỷ Vy Anh, ngay trong đêm trở lại thành Thanh Thủy!”
Nghe vậy!
Chung Anh Tuấn lại là giật mình một chút, trong lòng cũng khẩn trương lên, sắc mặt nhất thời thay đổ, hỏi tới: “Đây là vì sao?” “Không thể nói!”
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Tối nay, hằn sẽ xày ra chuyện lớn, các người ở lại sợ không an toàn!” “Cái này...”
Chung Anh Tuấn muốn nói lại thôi, từ biểu tình vô cùng cứng rắn của Tiêu Nhất Thiên cùng giọng không cho cãi lại của anh, lại liên tưởng đến những chuyện phát sinh sáng hôm nay kia, ông ta di nhiên là đoán được cái gì!
Có dieu!
Tiêu Nhất Thiên không nói rõ, ông cũng không hỏi kỹ, do dự một chút, liền gật đầu nói: “Đưoc! Lời của bạn Thiên tôi sẽ chuyển cho Hiệu trường Triết không sót một chữ. Còn về... Hiệu trường Triết lựa chọn như the nào thì tôi không thể chắc được!” Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tiêu Nhất Thiên không miễn cưỡng. Thân phận của anh một khi bị bại lộ, như vậy tiếp theo, rất có thể sẽ xảy ra cuộc chiến của Minh Cành. Đến lúc đó, phàm là người bên người anh, sợ rằng cũng sẽ bị vạ lây. Anh nói Chung Anh Tuấn chuyen lời đến Thương Triết trước khi việc đó xày ra đưa học trò của thành Thanh Thủy rời khỏi kinh đô là không muốn liên lụy bọn họ!
Thương Triết không ngốc, cũng sẽ không vì Tiêu Nhất Thiên mà mạo hiểm lớn như vậy!
Rất nhanh!
Trên võ đài dần dần bình thường lại, vòng thi đấu Ám Cành sơ kỳ thứ hai kết thúc, năm mươi tám học trò các chi nhánh vừa hay còn lại hai mươi người, không dư ra một người cũng không thiếu một người. Những học trò chi nhánh kia hiển nhiên thấy dù, lien lập tuc ngưng khiêu chiến! “Đầu tiên!” “Chúc mừng các trò thắng được ở trong vòng thi đấu thứ hai, có tư cách cùng choi tien vào tông viện học tập!” “Xuống nghỉ ngơi đi!”
Thương Thịnh chậm rãi đứng dậy, doi những học trò kia Ảm Cảnh sơ kỳ ở các chi nhánh xuống khỏi võ đài xong. Ông ta quay lại nhìn về phía chung quanh những học trò thử Am Cành trung kỳ, cuối cùng, ánh mắt rơi vào bên thành Thanh Thủy, hay đúng hơn là, rơi vào trên người của Tiêu Nhất Thiên, nói: “Tiếp theo, là vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ!” “Lên đài!”
Vèo!
Vèo vèo vèo vèo vèo...
Thương Thịnh vừa dứt lời, bao gồm Tiêu Nhất Thiên, năm mươi tám học trò Rám Cành trung kỳ từ các chi nhánh từ bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, tung người nhảy lên võ đài!
Ở trong vòng thứ nhất, chi nhánh thành Thanh Thủy chỉ có Tiêu Nhất Thiên cùng Trần Nhất, Vương Thái ba người này thành công lên cấp, tỷ lệ thành công chi năm mươi phần trăm, trong mười tám chì nhánh được xem là tài nghệ bậc trung!
Trần Nhất xếp hạng thứ tám!
Vưong Thái xếp hạng thứ mười bày! “Muốn động thì sao?”
Vương Thái nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhất, hỏi: “Công kích hay là phòng thủ?”
Cái gọi là công kích!
Tất nhiên chính là chủ động đi ra ngoài khiêu chiến với người khác!
Mà phòng thủ thì ngược lại, chờ người khác tới khiêu chiến. Vương Thái và Trần Nhất, thành tích vòng đầu của cả hai người đều ở trong hai mươi người đầu tiên, cho nên chi cần bọn họ không bại trong vòng thử hai, cho dù không đánh một trận nào cũng có thể vào vòng thứ ba!
Vòng thứ ba!
Chính là vòng chung kết của đại hội võ thuật toàn “Công cái quỷ gì!” viện!
Trần Nhất không chút nghĩ ngoi chỉ lắc đầu nói: “Vòng thứ ba là một trận ác chiến. Mục tiêu của tôi là một trong năm vị trí đầu bảng. Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công còn có mấy phần hy vọng, nếu như tiêu hao quá lớn ở vòng thứ hai, xếp thứ tám cũng chắc không được!”
Hiến nhiên! Trần Nhất định phòng thù!
Vương Thái vừa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nhưng không có hỏi nhiều, dựa theo sức chiến đấu kinh ngưoi buổi sáng Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra, ngôi đầu bàng Ám Cành trung kỳ dường như đã là vật trong túi của anh rồi. Nếu như đấu đơn lẻ, trên đây không ai là đối thủ của anh hết!
Lý Cảm hay Triệu Quan cũng không được!
Cho nên!
Nếu như người khác đứng ra khiêu chiến Tiêu Nhất Thiên, cũng chẳng khác nào đi tìm chỗ chết không thể nghi ngờ, mà Tiêu Nhất Thiên nếu như đi ra ngoài khiêu chiến người khác, chọn trúng ai, cũng chỉ có thể nói người kia xui tận tám đời!
Bắt đầu!”
Đi đôi với tiếng hô của Thương Thịnh, vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ chính thức bắt đầu! Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Một khắc sau!
Có hơn hai mươi học trò thuộc các chi nhánh không chút do dự đi ra, hiền nhiên là đã sớm chọn trước đổi thủ muốn khiêu chiến. Mà khiến cho Tiêu Nhất Thiên có chút bất ngờ chính là, trong hon hai mười học trò thuộc các chi nhánh kia lại có cả Lý Cẩm và Triệu Quan!
Không tệ!
Ngoài Tiêu Nhất Thiên ra thì Lý Cẩm cùng Triệu Quan là hai người ghê gớm nhất, đi được toi chín mươi hai, chín mươi ba thước trong rừng trúc Trăm Mét. Bon họ không chọn phòng thủ, ngồi không hưởng lộc, mà là lựa chọn chủ động công kích!
Kết quả như vậy nằm ngoài dự liệu của nhiều người!
Xi xào!
Trong đám người nhất thời truyền ra một trận bàn tán xôn xao không nhỏ. Học trò trên võ đài và học trò đứng chung quanh xem thi đấu, ai nấy không tránh khỏi bàn luận sôi nổi!
Trong nháy mắt!
Đại chiến bùng nổ, ám kinh ngang dọc! “Có ý tử!”
Con người của Trần Nhất hơi co lại, trầm giọng nói: “Xem ra, bọn họ là muốn ở trong vòng thi đấu thử hai, giải quyết đổi thủ ẩn bên trong trước thời hạn, chuẩn bị trận chung kết vòng thử ba!”
Căn cứ theo quy tắc!
Trận chung kết vòng thứ ba chính là hon chien hai mươi người. Nói cách khác, đem hai mươi học trò thắng được cuối cùng ở vòng thứ hai xếp toàn bộ chung một chỗ, tùy ý mà đánh. Không có bất kỳ quy tắc trói buộc. Có thể một chọi một dan đà độc đau, cũng có thể hai đánh một, ba đánh một, thậm chí năm đánh một, mười đánh một... Giống như nuôi cổ vậy, bất luận thù đoạn, chỉ nhìn kết quả!
Căn cứ thứ tự bị loại tới quyết định xếp hạng cuối cùng!
Người đầu tiên bị loại tự động trở thành hạng thứ hai mươi. Người thứ hai chính là hạng thứ mười chín... Cứ tính như vậy, khi mười chín học trò dự thi còn lại ngã xuống toàn bộ, người cuối cùng đứng trên võ đài, chính là hạng nhất xứng đáng không thẹn!
Ngôi đầu bảng!
Quy tắc thi đấu như vậy, có thể nói là vô cùng tàn khốc!
Mà dưới quy tắc tàn khốc như vậy, không chì là khảo nghiệm thực lực cá nhân của học trò dự thi, mà còn có tâm cơ thủ đoạn, cùng với quan hệ giao thiệp!
Ví như!
Mười chín người còn lại nếu như kết thành đồng minh, nhắm vào một người duy nhất, cho dù người đó rất mạnh, có thực lực xếp hạng cao, thì cũng rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên bị loại xếp hạng thứ hai mudi!
Đây!
Cũng là nguyên nhân Lý Cẩm cùng Triệu Quan đưa ra lựa chọn chủ động công kích. Ở trong vòng thử hai, tình huống một choi một, diệt trừ phe đối lập, làm hết khả năng lưu lại học trò đồng minh của minh tiến vào trận chung kết. Như vậy, đến lúc đau lại, sẽ chiếm ưu thế rất lớn! “Hắn là nhắm vào cậu!”
Vương Thái nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lần nữa. Có thể khiến cho Lý Cầm cùng Triệu Quan hai nhân vật sừng sỏ như vậy chọn sách lược thế kia, bỏ xuống kiêu ngạo của mình, cùng người khác liên thủ kết minh, kẻ ngu cũng có thể đoán ra được, nhất định là biểu hiện kinh người buổi sáng của Tiêu Nhất Thiên khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp to lớn, đã không có lòng tin đơn thuần là bằng vào thực lực bản thân, tới cùng Tiêu Nhất Thiên so tài tranh đoạt ngôi vị đầu bảng nữa rồi! “Không thì...”
Vương Thái suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thừa dịp còn có người để khiêu chiến, bây giờ cậu đi qua đó, thắng tay loại hết phe cánh của Lý Cẩm cùng Triệu Quan, không vào được trận chung kết, xem bọn họ còn có thể đùa bỡn cái gì!”
Đúng vậy!
Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đây dường như là đổi sách cao nhất, nói trắng ra là, các người không muốn để cho tôi ngồi lên ngôi đầu bảng? Được thôi, con mẹ nó, tôi cũng sẽ không cho các người vào được trận chung kết!
Ai sơ ai?