Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 100: Chương 100: Hiểu rõ hơn bao giờ hết




“Ư...khụ khụ..” Bị nước dội vào mặt, Hựu Hựu khó thở ho lên sặc sụa, cậu ta từ từ mở mắt.

Đôi giày da đắt tiền đổ bóng vào mắt Hựu Hựu, đôi giày đế bằng phụ nữ quen thuộc hiện trong mắt cậu ta.

“B...bố.” Hựu Hựu run run nhìn lên. Quản gia Tiêu cũng ở đây, khác nào chuẩn bị cho sự trừng phạt?

Vẫn còn nhận ra Sở Minh Thành là bố, hay cho tên tiểu tử này vẫn giữ được bộ mặt ngây ngốc.

Phát hiện mình đang bị xích tay chân, vả lại còn bị giam giữ trong hầm. Hựu Hựu run run gượng dây, tiếng dây xích quệt với mặt đất thêm sự lạnh lẽo. “Bố, Hựu Hựu làm gì sai sao? Đình Đình có sao không ạ? Đình Đình bị đau chân.” Cậu ta run run chà tay vào nhau.

Bị giam cầm ở đây rồi mà vẫn không quên đến nha đầu kia, xem ra chỉ vài tiếng bên nhau hai người này quan hệ nảy sinh cũng thật tốt. Quan tâm như vợ chồng ‘thực thụ’ vậy.

“Ngủ rất ngon trong phòng.” Sở Minh Thành cười, rõ ràng là cười mà như không cười, nụ cười như lưỡi dao của tử thần đâm xuyên đối phương thành trăm nghìn mảnh.

Thấy Hựu Hựu định bò đến chân của boss lớn, quản gia Tiêu tiến lên một bước ngáng chân ngang mặt cậu ta, cố ý không cho Hựu Hựu bò lên thêm bước nào nữa. Gương mặt quản gia Tiêu chỉ mới nhìn đã khiến Hựu Hựu ám ảnh những ngày tháng bị hành hạ bằng đủ vũ khí trên đời trong căn hầm này.

“Bố, Hựu Hựu...Hựu Hựu làm bố tức giận ư? Hựu Hựu hứa sẽ ngoan mà, đừng phạt Hựu Hựu được không? Hựu Hựu sợ đau lắm…” Mắt chảy ra dòng nước, cậu ta đưa tay lên lau tèm nhem cả khuôn mặt. Hai má hồng hồng lên.

Vẫn sợ bị phạt như thường nhỉ? Sở Minh Thành nhướng mày chăm chú vào khuôn mặt đẫm nước mắt vì bị dọa đến tái mặt kia. Động một chút là khóc, động một chút là tè dầm. Đó là Hựu Hựu, con trai ngốc của anh.

Cúi lưng xuống một chút, Sở Minh Thành bóp cằm Hựu Hựu thật mạnh, mắt hơi híp lại nhìn cậu ta, hơi thở lành lạnh của anh lần lượt phả vào Hựu Hựu khiến đối phương rùng mình một cái. “Hựu Hựu ngoan, muốn ra ngoài sao?”

Cậu ta không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp gật đầu đáp trả câu hỏi của Sở Minh Thành. “Hựu Hựu muốn ra ngoài, Hựu Hựu sợ nơi này lắm, bố thả Hựu Hựu ra đi.”

Bàn tay Sở Minh Thành càng thêm bóp chặt cằm của Hựu Hựu hơn, anh chớp đôi mắt lãnh khốc. “Giờ thì biết phải làm gì chưa?”

La...làm gì? Hựu Hựu chợt ngớ người, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt tưởng tượng lại những cảnh tượng trước kia. Mỗi lần Sở Minh Thành đặt chân vào căn hầm này, muốn xin anh ra khỏi đây cậu ta phải làm gì.

Tay run run nắm chặt lấy nhau, Hựu Hựu khóc nấc lên bò xuống chân Sở Minh Thành, hạ môi xuống đôi giày da bóng loáng đặt lên một nụ hôn ba giây.

“Ha…” Sở Minh Thành cong cong khóe miệng, anh nâng cằm Hựu Hựu lên bằng giày của mình. “Rất tốt, con trai ngoan.”

Sâu thẳm trong mắt cậu ta lúc này chỉ hiện lên vài tia sợ hãi, mắt ánh nước chớp chớp, nước mắt cứ thế trào ra. Lúc này quản gia Tiêu không cần Sở Minh Thành ra lệnh cũng tự bước tới, hạ người mở khóa xích cho Hựu Hựu.

Người cậu ta ướt nhẹp, xích dùng để níu giữ chân tay cậu ta cũng bị han gỉ, đó là lý do vì sao quản gia Tiêu tỏ ra hơi bực bội, cẩn trọng để không phải sờ vào Hựu Hựu vì sợ ghê tởm.

“Tự đi tắm rửa sạch sẽ, đừng để ta thấy một chút mùi hôi nào trên người con.” Anh quay bước, giọng nói vang lạnh cả căn hầm, bóng đen đổ dưới nền đất nhờ chút ánh sáng yếu ớt từ phía bên ngoài cánh cửa.

Sở Minh Thành và quản gia Tiêu đã đi khỏi căn hầm, xung quanh cũng không còn vang vọng lại tiếng bước chân của hai người họ. Hựu Hựu ngồi thẳng lưng dậy gỡ xích ra khỏi cơ thể rồi nhìn ra cánh cửa. Đôi mày hơi nhíu lại, miệng hơi nhếch lên.

“Thế nào rồi?” Sau khi rời khỏi căn hầm, Sở Minh Thành thẳng chân đến phòng của Triệu Đình Đình, quản gia Tiêu mở cửa cho anh xong, bên trong là Triệu Đình Đình và bác sĩ Lee.

Bác sĩ Lee rời tay khỏi chân của Triệu Đình Đình, đưa tay lên vuốt tóc một lượt rồi cẩn trọng báo cáo. “Không đáng lo ngại, chân bị bong gân ở mức độ nhẹ, có thể tự điều trị bằng cách chườm đá, nghỉ ngơi và phải hạn chế đi lại thưa boss.”

“Chỉ vậy thôi?” Anh hoài nghi hỏi lại một lần nữa. Dù chỉ là bong gân nhưng tại sao cổ chân lại sưng to quá vậy? Tên ngốc nào không biết có khả năng hiểu nhầm Triệu Đình Đình nghịch dại bị cả một tổ ong đốt mất.

Triệu Đình Đình ngồi dựa lưng vào thành giường, phía sau lưng còn có ghế êm lót cho đỡ mỏi, chân bị bong gân của cô cũng được đặt lên nệm mềm mại rất dễ chịu. Những lúc này chỉ cần không cử động chân cô đều thấy mình như một bà hoàng chỉ việc ngồi cho người khác chăm sóc.

Có điều khi nhìn vào cái chân sưng phồng cô không giấu nổi cảm xúc dâng trào, đau lòng thật. Đôi chân này đã từng chạy nhảy vui biết bao, từ nhỏ trèo cây hay múa ba-lê còn không bị thương bao giờ. Vậy mà lần này vì ông chú già họ Sở cô lại đi giày cao gót để bị bong gân. Đúng là hết sức ngu ngốc của ngu ngốc!

Vừa nghĩ cô vừa đanh mặt lại tức tồi, lắc đầu lia lịa xua tan những ký ức đen tối đó. Sở Minh Thành này rốt cuộc tốt xấu cũng không thể biết được, quả là khó đoán.

“Cô là đang trừng mắt nhìn tôi?” Sở Minh Thành để ý từ khi đặt chân vào phòng Triệu Đình Đình không ngừng đăm đăm nhìn anh như kẻ thù.

“Mắt của anh có vấn đề thì nhờ bác sĩ Lee khám luôn cho. Ở với người mắt kém rất phiền phức cho tôi.” Triệu Đình Đình khoanh tay trước ngực, nói bằng chất giọng ‘thì sao, đánh nhau không’ với Sở Minh Thành, người mà ai cũng sợ.

Bác sĩ Lee sau khi nghe Triệu Đình Đình khịa boss lớn liền tái mét mặt mày. Cô gái này quả là tuổi trẻ bẻ gãy sừng trâu, trời không sợ đất không sợ đã đành, đến Sở Minh Thành uy phong lừng lẫy cũng dám nói mắt có vấn đề? Trêu ngươi boss là được rồi còn lôi cả tôi vào, Triệu tiểu thư thật vui tính!

Tiếng cười trừ của bác sĩ Lee không làm cho không khí trong phòng bớt u ám hơn. Anh ta cảm thấy giữa hai người này đang đấu súng với nhau bằng đôi mắt rực lửa. Tật nguy hiểm quá, có nên rút khỏi đây không?

“Boss, chuyện đã xong. Vậy…”

“Khoan về, lại đây khám mắt cho tôi.”

“H...hả?”

Cả Triệu Đình Đình và bác sĩ Lee đều há hốc mồm kinh ngạc. Sở Minh Thành vậy mà định khám mắt mình thật sao?

Anh nghiêm người, tay vẫn đút túi quần nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn cả bắc cực. Đúng là cũng nên khám xem mắt anh có vấn đề gì mà bao dung cho con cáo non này suốt một thời gian dài như vậy mà không lột lông bỏ vào nồi luộc sống.

“A...boss cứ đùa khéo. Mắt anh sáng lắm, sáng lắm, không cần khám. Không có vấn đề gì cả.” Bác sĩ Lee đứng dậy xua xua tay cười cho có, mày trùng xuống rất đáng thương.

Sở Minh Thành nhướng mày nhìn Triệu Đình Đình, ánh mắt cười như không cười, có chút nhạo báng ở khóe môi. “Nghe thấy gì chưa?”

“Không nghe thấy.” Cô không để thua đấu khẩu liền bịt tai lại đanh đá trả lời, đôi mày nhíu lại nhởn nhơ khiến ai kia bực tức.

“Xin phép boss.” Không khí này quả nhiên vẫn là không ổn, nên rút trước khi chiến tranh bùng nổ mang theo cả thân xác nhỏ bé này. Bác sĩ Lee cầm túi đồ rồi cúi người chào Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành lùi ra khỏi phòng. Chỉ khi ra đến bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng không đến nỗi tệ so với lần đầu anh ta đến khám cho Triệu Đình Đình, lúc đó vết thương còn nặng hơn bây giờ rất nhiều, thế đi, cứ cho là như vậy họ đã hòa thuận.

Ngẩng đầu lên, vừa mở to mắt bác sĩ Lee đã hết hồn ôm ngực. “Thiếu gia dọa chết tôi rồi!”

Hựu Hựu đứng trước mặt bác sĩ Lee, tay cầm một cốc sữa ấm, quần áo chỉn chu, mặt mũi thông minh.

“Chào.” Cậu ta cúi đầu lễ phép chào vị bác sĩ trước mặt, miệng hơi cười.

Anh ta chớp chớp mắt, sao có gì đó kỳ lạ khi đứng trước mặt thiếu gia ngốc của boss lớn nhỉ? Có lẽ là do linh cảm vẩn vơ do nghĩ nhiều. Bác sĩ Lee chỉ cúi đầu chào lại rồi định rời đi.

“Bác sĩ, Đình Đình có bị thương nặng không?” Hựu Hựu nhanh một bước níu tay bác sĩ Lee lại hỏi han.

“Không sao, thiếu gia yên tâm. Tĩnh dưỡng một thời gian có thể đi lại dễ dàng hơn.”. truyện đam mỹ

Nhìn bác sĩ Lee rời khỏi, trước cửa phòng hôm nay không có vệ sĩ, kỳ lạ.

Đẩy cửa bước vào mà không cần gõ, Hựu Hựu hít một hơi sâu cười ngây ngốc như một đứa trẻ sắp được nhìn thứ mình thích.

“A…”Trước mắt là bóng lưng lớn của Sở Minh Thành, bên cạnh còn có quản gia Tiêu.

Nghe thấy tiếng động lạ, Sở Minh Thành liếc xéo mắt, phát hiện Hựu Hựu đã vào đây từ lúc nào, bất giác cau mày.

“Hựu Hựu?” Triệu Đình Đình thốt lên nhìn Hựu hựu, cậu ta vậy mà vẫn khỏe mạnh, cô cứ nghĩ sau khi bị cô đáp lọ hoa vào đầu liền nằm liệt giường rồi.

Cậu ta rụt rè đi qua hai người kia, tay run run cầm cốc sữa đưa ra cho Triệu Đình Đình. “Hựu Hựu mới nhờ người pha sữa...Đình Đình uống đi.”

“Thiếu gia…” Quản gia Tiêu đang định lên tiếng nhắc nhở liền bị tay của boss lớn đưa lên ra hiệu dừng lại.

Anh bước lên vài bước cầm lấy ly sữa từ tay Hựu Hựu, đưa sữa lên cao nơi có ánh điện nhìn tùy ý. “Từ khi nào biết quan tâm người khác như vậy?”

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt rồi đáng thương nhìn Triệu Đình Đình. Môi hơi mím lấy nhau.

Thấy Hựu Hựu bị dọa đến ngớ người như vậy Triệu Đình Đình hơi rướn người lên đoạt lấy cốc sữa từ trong tay Sở Minh Thành. Hung hăng uống một ngụm. “Sao. Định giành sữa với người bệnh à?”

Nhìn mép Triệu Đình Đình vẫn còn dính sữa, mặt mày bất mãn như vậy Sở Minh Thành càng nhíu mày chặt hơn, nha đầu này hôm nay đầu óc có vấn đề rồi mới dám ăn nói với anh như vậy.

Tay đưa lên định lau sữa cho Triệu Đình Đình đột ngột dừng lại giữa không trung. Sở Minh Thành nhìn Hựu Hựu lau sữa cho Triệu Đình Đình, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cậu ta hơi cười.

“Hựu Hựu hiểu rõ hơn bao giờ hết...Đình Đình là vợ của Hựu Hựu, từ giờ Hựu Hựu sẽ chăm sóc Đình Đình, bố cho phép nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.