Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 101: Chương 101: Không vui




Triệu Đình Đình mở to mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt, cô cảm nhận được ngón tay của Hựu Hựu rất ấm, cứ thế lướt qua môi cô nhẹ nhàng, ánh mắt của Hựu Hựu khi nhìn cô ẩn chứa nhiều sự quan tâm.

Bất ngờ bị sự quan tâm này làm cho rùng mình. Triệu Đình Đình mất vài giây sau mới tỉnh táo ngồi bật xa Hựu Hựu ra một chút, vô tình cũng làm chân dịch chuyển theo người.

“Aaaa!” Cô nhăn mặt thét lên, đau quá, đau quá! Chân của cô như bị một cây búa gõ vào vậy, rất khó chịu.

“Đình Đình.”

Vậy mà cả hai người đàn ông trong phòng cùng một lúc thốt ra cái tên của Triệu Đình Đình, Hựu Hựu nhanh tay muốn đỡ lấy Triệu Đình Đình nhưng bị thái độ hung dữ của cô làm cho biết điều. Sở Minh Thành cũng từ từ hạ tay xuống không hài lòng nhìn cô.

“K...không sao, cậu cứ tránh xa tôi ra.” Cô đưa tay lên vuốt vuốt ngực, thở hồng hộc nhìn Sở Minh Thành chứ không nhìn Hựu Hựu.

Hắn bình thản nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, dáng người cao lớn đó vẫn như một khúc gỗ.

“Hựu Hựu...xi...xin lỗi.” Cậu ta rưng rưng nước mắt xin lỗi Triệu Đình Đình, giọng nói run run lên.

Lại khóc? Triệu Đình chán ngấy nước mắt của tên ngốc này rồi. Cô đưa tay lên vỗ vào trán mình một cái bất lực. Con người này 100% cấu tạo bằng nước mắt thuần khiết, đến phụ nữ như cô còn không khóc nhiều như cậu ta. Không hiểu sao hai người họ là cha con, mà tính tình khác nhau một trời một vực, trông như thể mỗi người sinh ra ở một thế giới vậy.

Cô lén nhìn hai người họ rồi thở dài. Chẳng hiểu sao từ khi đến biệt phủ của Sở gia cô lại trở thành bà cô thích suy nghĩ và lo chuyện bao đồng. Mỗi ngày gặp mặt hai người này đều là những chuỗi giờ cô cảm thấy thảm hại và bị hai người họ tạo ra một lực đẩy có độ sát thương cực lớn vào người mình.

“Ra ngoài chuẩn bị xe. Năm phút nữa đến công ty.”

Sở Minh Thành lạnh lùng quay đi, anh hạ giọng ra lệnh cho quản gia Tiêu, chất giọng giảo hoạt không thay đổi, một con người không phải ai cũng hiểu được.

Sau khi hai người họ rời đi, trong phòng lớn chỉ còn lại Triệu Đình Đình và Hựu Hựu. Lúc này cô mới hít thở thoải mái hơn. Mỗi lần Sở Minh Thành đứng trước mặt hai ở gần cự ly mười mét là cô cảm thấy không khí thiên nhiên đem lại cho cô đều bị không khí âm u mà Sở Minh Thành tỏa ra nuốt sạch.

Triệu Đình Đình thở phào quay sang nhìn gương mặt ngớ ngẩn của Hựu Hựu, cô đặt tay lên trán mình rồi đặt tay còn lại lên trán cậu ta so sánh.

“Không sốt, không ấm ầu, không lạnh, cũng không có gì lạ. Vậy lẽ nào là do tôi làm cậu bị chập mạch thần kinh?” Cô xoa xoa cằm suy nghĩ, có khả năng lắm!

“Không có mà, Hựu Hựu rất khỏe.” Hựu Hựu cười hi hi ha ha rồi bĩu môi hờn giận.

Nhìn vẻ mặt này thì không khác gì tên ngốc rồi, nhưng sao Triệu Đình Đình vẫn không cảm thấy thoải mái như trước kia nữa. Cô uống nốt sữa trong cốc rồi liếc nhìn Hựu Hựu.

“Sau này cấm cậu chạm vào tôi đấy.”

“Tại sao?” Hựu Hựu lại long lanh mắt.

Còn hỏi tại sao? Vì cô không thích chứ sao. Những hành động đó khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều đấy.

Hựu Hựu đưa tay lên lau giọt nước ấm khóe mắt, giọng nói có chút tủi thân. “Hựu Hựu là chồng của Đình Đình mà.” Giọng nói cứ như đang tự thủ thỉ cho mình nghe vậy.

Triệu Đình Đình giãn mày ra. Câu nói vừa rồi của Hựu Hựu khiến cô nhận ra, đúng là cậu ta là chồng của cô, từ đầu đến cuối cậu ta cứ như con rối bị che mắt, cô cũng không thể làm gì cho cậu ta nhiều. Cũng...cảm thấy rất có lỗi.

“Ngoan, tôi không cần cậu làm vậy, tôi vẫn là vợ cậu mà.” Triệu Đình Đình xoa đầu Hựu Hựu như tán thưởng cậu ta, nhưng thực chất là đang từ chối một cách khéo léo.

Im lặng hồi lâu Hựu Hựu mới chớp mắt gật đầu, miệng cười rạng rỡ. “Ừm, chỉ cần Đình Đình vui và đừng đánh Hựu Hựu nữa.”

Hóa ra vẫn là sợ cô đánh như vậy. Triệu Đình Đình giật giật khóe miệng. Cậu ta vẫn không khác gì đứa trẻ hai tuổi, khiến cô muốn gõ đầu nhưng không nỡ.

Cách xa biệt phủ của Sở gia đã là hơn năm cây số, trong chiếc xe láng bóng của Sở Minh Thành, phía trước là trợ lý Hàn Lâm cầm lái, từ khi rời khỏi biệt phủ anh vẫn mang theo tâm trạng không vui.

“Tìm được chưa?”

Trợ lý Hàn Lâm lắc đầu. “Chúng như thể bốc hơi, bên ta đã đảo tung Châu Á đến Châu Mỹ nhưng chưa thấy manh mối gì.”

Chết tiệt, Lục Viên lẩn mình còn hơn cả lươn rồi? Anh nới cà vạt khỏi cổ. “Cho người lắp camera khắp biệt phủ.”

“Chẳng phải boss đã lắp rồi sao?” Hàn Lâm khó hiểu hỏi lại boss lớn. Biệt phủ khắp nơi đều có camera, chẳng có nơi nào là boss không thể kiểm soát, vậy thì còn lắp ở đâu nữa đây.

“Những nơi nhỏ bé nhất, những nơi ít ra vào nhất, mọi ngóc ngách...Không được bỏ sót.” Mắt Sở Minh Thành trừng lên, bàn tay nổi đầy gân xanh túm chặt cà vạt.

“R...rõ.”

Những ngày sau đó tại biệt phủ Sở gia là một không khí căng thẳng tiếp diễn. Sở Minh Thành hầu như vắng mặt liên tục không có ở nhà. Triệu Đình Đình là do một tay hầu nữ giúp đỡ, không quên có cả...Hựu Hựu.

“Đình Đình, có muốn ăn gà hầm táo đỏ không?”

“Đình Đình, để Hựu Hựu cõng Đình Đình xuống lầu nhé?”

“Đình Đình, muốn đi vệ sinh sao?”

Triệu Đình Đình tức đến nỗi đầu xì khói bốc lên cao, cô giận run người quay ngoắt lại hét lớn. “Tôi đi đâu không cần cậu quan tâm! Mau câm miệng lại!”

Bị Triệu Đình Đình lên cơn phẫn nộ với mình, Hựu Hựu ôm mặt òa khóc nức nở, tiếng khóc đi kèm tiếng nấc nghẹn. “Hu hu, Hựu Hựu lại làm Đình Đình tức giận…”

Cô thở dài nhìn lên trời bất lực tòng tâm. Cô còn phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ đây. Cô sắp ngốc theo Hựu Hựu đến nơi rồi, ước gì cô cũng ngây thơ như cậu ta để không phải để tâm tới những hành động quá mức thân mật mà Hựu Hựu đang cố tạo ra với cô, cậu ta luôn chủ động quan tâm cô như một người chồng ngốc cô hay xem trên phim vậy. Nó khiến cô cảm thấy không hề, không hề vui vẻ, vừa phiền phức lại thấy đáng ghét.

Càng tới gần cô nhiều hơn, Hựu Hựu càng làm cô cảm thấy xa cách hơn thời gian trước kia.

“Đừng khóc nữa, tôi phải nói bao nhiêu lần là đàn ông không được dễ khóc như vậy hả. Cậu biết cậu mít ướt lắm không?”

Hựu Hựu lau nước mắt ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp, vậy mà một giọt nước vẫn lăn ra khiến Triệu Đình Đình muốn độn thổ dưới sàn đá hoa này ngay bây giờ mà không có khả năng đào hố.

Nói đến vậy rồi mà vẫn khóc, chắc Hựu Hựu chính là kiểu người ‘ngày trước biết, hôm sau quên’ mà cô hay nghe. Có một thiếu gia khờ như vậy chắc hẳn những người hầu ở đây bao năm qua vất vả lắm. Cô hiện tại cũng hiểu được phần nào sự vất vả đó rồi.

“Hựu Hựu khóc làm Đình Đình tức giận sao? Đình Đình...Đình Đình…” Hựu Hựu dịch người đến gần Triệu Đình Đình, nước mắt vẫn nhòe trên mi mắt.

“Đình cái đầu cậu. Tên của tôi chỉ dùng để gọi khi có chuyện muốn nói thôi biết chưa?” Cô đưa tay lên lay lay thái dương, quá chán nản rồi!

“Vậy sao?” Cậu ta thản nhiên hỏi lại Triệu Đình Đình.

Như có một gáo nước lạnh tạt qua mặt mình, Triệu Đình Đình tức đến nỗi không nói lên lời rồi tự an ủi tinh thần mình. Tức giận sẽ rất nhanh già và xuất hiện nhiều nếp nhăn nữa. Từ khi về biệt phủ Sở gia cô đều là bị cha con họ Sở này chọc cho tức chết, chắc chắn bây giờ cô rất giống một bà lão so với hồi đại học đấy.

“Người đâu. Đưa thiếu gia đi ăn cơm đi.” Cô cao giọng gọi người tới giúp đỡ. Nên để Hựu Hựu đi ăn trước, đỡ ngồi đây khóc lóc khiến cô thêm mệt mỏi.

“Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong, mời đi cùng tôi.” Lời nói của Triệu Đình Đình vừa thốt ra thì chưa quá ba giây đã có sự phản hồi của một nữ hầu đứng gần đó. Cô ta đem theo gương mặt nghiêm túc và thái độ cần mực, người hơi cúi xuống, tay đưa ra phía hành lang dẫn vào nhà bếp để Hựu Hựu tự giác đứng dậy đi chứ không cần dùng biện pháp gì quá đáng hơn.

“Đình Đình không ăn sao?” Hựu Hựu nhìn nữ hầu đó với đôi mắt rụt rè rồi quay lại bám vào cánh tay Triệu Đình Đình đưa đẩy.

Đến cả việc ăn một mình còn không dám nữa, Hựu Hựu này xem ra muốn cô dùng biện pháp mạnh. “Kéo cậu ta đi đi.” Cô hất mặt ra lệnh.

“Rõ.” Nữ hầu đó chỉ chờ đến khi có lệnh liền dùng cánh tay rắn chắc túm lấy cổ tay Hựu Hựu kéo cậu ta đứng dậy, mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào.

Bị lôi dậy mà rõ ràng không muốn, Hựu Hựu mếu máo van xin cô. “Đình Đình, cùng ăn đi mà, hức...Hựu Hựu sợ lắm, hu hu...không mà…” Vừa nói vừa bị ngắt quãng âm giọng bởi cánh tay bị lôi kéo, trông Hựu Hựu bây giờ giống như bị người khác đem ra pháp trường để bắn.

Nhìn thái độ đó Triệu Đình Đình có chút không nỡ, cô chớp đôi mi cong, rồi hất tay. Biết điều nữ hầu đó liền thu người lại, không kéo Hựu Hựu đi nữa.

Được thả ra, Hựu Hựu mừng như bắt được vàng lao người đến bên cạnh Triệu Đình Đình cảm ơn rối rít. “Cảm ơn Đình Đình, cảm ơn Đình Đình…” Cậu ta vậy mà ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.

“Tránh ra, cậu làm gì vậy?” Triệu Đình Đình giật mình đẩy xa Hựu Hựu ra, cô thở gấp gáp, mặt nóng bừng.

Là bởi vì trước nay cô chưa từng thể hiện sự thân thiết quá mức với Hựu Hựu, và giờ cậu ta luôn quá đáng vượt quá giới hạn của mình mặc dù nhiều lần cô đã cố giải thích rằng cô không muốn cậu ta chạm vào cơ thể, trừ những trường hợp quan trọng ra.

Cậu ta bị Triệu Đình Đình đẩy ngã xuống đất, bàng hoàng nhìn cô như một người lạ, giống như ngạc nhiên vì cô đẩy cậu ta xuống vậy.

Khoảng cách hai người bây giờ là an toàn, nhưng chẳng hiểu sao cô cảm thấy nó vẫn quá gần, cô chỉ muốn Hựu Hựu đứng càng xa cô càng tốt, càng có khoảng cách càng làm cô an tâm.

“Boss. Chào mừng anh trở về.”

Hả? Là giọng của nữ hầu vừa rồi và các nữ hầu khác trong phòng khách. Triệu Đình Đình như hóa đá, cô chuyển ánh mắt lên đối diện phát hiện ra Sở Minh Thành đã đứng ở cửa chính từ lúc nào, ánh mắt đằng đằng sát khí, cả người nồng nặc mùi thuốc súng, tay tuy vẫn đút túi quần, dáng người bình thản đến vậy mà vẫn tạo cảm giác không an toàn cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.