Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 40: Chương 40




Thích Giai thở cũng chưa hết lại chạy đi, đến cửa khu nhà thấy chiếc xe taxi vẫn chưa đi. Nghe thấy cô muốn đến bệnh viện, lại liên tưởng vừa rồi trên đường gặp xe cứu thương, lái xe không nói hai lời giẫm chân ga, đi như bay đến bệnh viện.

“Em gái, vào trong đi, tiền xe vừa rồi còn dư.” Tài xế dừng xe lại, hảo tâm thúc giục cô xuống.

Thích Giai nói câu cám ơn, liền chạy như điên đến bàn khám và điều trị, thở gấp hỏi, “Ba tôi bị thổ huyết, xe cứu thương vừa rồi đưa đến đây, bây giờ đang ở đâu?”

Y tá trực ban bị cô nắm lấy sinh đau, vẫn kiên nhẫn nói, “Tôi không rõ lắm, nếu không cô chờ tôi gọi điện đến phòng cấp cứu hỏi một chút.”

“Vâng, đúng, là vừa đưa tới, nam.” Y tá xác nhận tin tức, “Ở lầu ba phòng giải phẫu sao? Được rồi, cám ơn.”

“Ba cô tình huống rất nguy hiểm, bây giờ đang được cấp cứu ở phòng giải phẫu lầu ba, cô mau đi đi.” Y tá chỉ chỉ vào cầu thang bên tay phải, “Thang máy chậm, cô đi cầu thang nhanh hơn. Rẽ theo hướng này, lầu ba, phòng giải phẫu.”

Thích Giai gật đầu, mang túi xách chạy vội lên lầu. Từ cửa cầu thang đi ra, vừa rẽ liền thấy mẹ cô chờ trước cửa phòng giải phẫu.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, chạy chậm qua.

“Giai Giai, con đã tới.” Mẹ ôm cổ cô, khóc nói, “Ba con, ông ấy đột nhiên hộc máu, hiện tại... đang được cấp cứu, ông ấy... có thể hay không...?”

“Mẹ, không có việc gì, mẹ đừng vội.” Thích Giai ôm mẹ ngồi xuống, thân mình lại cầm lòng không được mà run rẩy.

“Ông ấy buổi chiều đã nói bụng bị trướng phình, mẹ bảo ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, ông ấy nói là do ăn bánh, dạ dày không tiêu.” Mẹ cô nghẹn ngào kể lại quá trình phát bệnh, “Buổi tối ông ấy cơm cũng chưa ăn đã đi ngủ, nửa đêm đột nhiên bị nôn, mẹ bật đèn lên xem, nôn ra tất cả đều là máu.”

Thích mẹ nhớ tới tình huống lúc đó trong lòng vẫn còn sợ hãi, bà lau nước mắt, tiếp tục nói, “Vốn định thay quần áo xong sẽ đến bệnh viện, nhưng vừa mặc được áo sơmi, ông ấy liền... nôn ra máu đầy miệng, tất cả đều là máu.”

“Giai Giai, ba con ông ấy có thể hay không...?”

“Sẽ không, ba không sao đâu.” Thích Giai chắc như đinh đóng cột cắt ngang suy đoán của mẹ, dường như vì làm cho mẹ hay là nói để chính mình tin tưởng, cô lại bổ sung, “Ba tuyệt đối không sao.”

Phẫu thuật tiến hành rất lâu, toàn bộ quá trình Thích Giai đều nắm chặt tay mẹ, tựa hồ muốn từ cái nắm tay tìm được một chút sức lực.

Lúc trời tờ mờ sáng, đèn trong phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt, Thích Giai cùng mẹ vội vàng đứng lên, tiến đến cửa phòng giải phẫu. Nhưng đợi nửa ngày mới có bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy bọn họ, tháo ống nghe xuống, “Các người là người nhà của bệnh nhân Thích Lê Minh sao?”

“Đúng vậy, tôi là con gái ông ấy.” Thích Giai nắm tay, cố gắng làm cho thanh âm của mình không phát run.

“Bệnh nhân đã ngừng xuất huyết, bây giờ được đưa đến phòng săn sóc đặc biệt. Chẳng qua tình huống không khả quan, chúng tôi phát hiện ở gan của ông có một khối u, lần này xuất huyết có thể là do nó.” Bác sĩ giải thích.

“Đó là lành hay ác tính?” Thích Giai sốt ruột hỏi.

“Hiện tại phán đoán không được, nhưng chúng tôi đã lấy mẫu thử đi làm xét nghiệm.”

“Bác sĩ, ba tôi trước kia đã từng bị ung thư gan, lần này có phải tái phát hay không?” Thích Giai dò hỏi.

Bác sĩ nghe vậy, gương mặt lộ vẻ khó xử, “Nếu như ông ấy trước đây đã bị ung thư, vậy lần này tỉ lệ tái phát khá lớn, hơn nữa...” Ông dừng một chút, khéo léo nói, “Nếu như là ung thư gan, vậy dựa theo tình huống trước mắt, rất có khả năng đã tiến vào giai đoạn cuối.”

“Sao có thể là giai đoạn cuối? Chúng tôi mỗi nửa năm đều kiểm tra sức khoẻ, vẫn tốt lắm, bác sĩ xác định sao?”

Đối với nghi ngờ của cô,bác sĩ lơ đễnh giải thích, “Tế bào ung thư khuếch tán và tái phát không nói chính xác được, có người có thể hai mươi năm không khuếch tán, cũng có trường hợp thời gian mấy tháng ngắn ngủi liền khuếch tán đến toàn bộ gan.”

“Nhưng mà, mẫu thử vẫn chưa có kết quả, chúng tôi cũng không có biện pháp chẩn đoán chính xác, nhưng xét thấy tình huống của bệnh nhân, tôi hy vọng mọi người có thể chuẩn bị tâm lí.”

“Chúng tôi có thể vào thăm ông ấy không?” Thích mẹ nóng vội hỏi.

“Bây giờ còn chưa được, bệnh viện có quy định, mỗi ngày ba giờ chiều mới được thăm hỏi.” Bác sĩ nói, “Mọi người trước tiên phải bổ sung thủ tục nằm viện.”

Nhìn bóng dáng bác sĩ đi xa, Thích mẹ không nhịn được bật khóc, “Giai đoạn cuối, nếu giai đoạn cuối phải làm sao bây giờ a?”

“Mẹ, bác sĩ cũng nói chưa có kết quả, mẹ đừng tự dọa chính mình.” Thích Giai vỗ bả vai mẹ an ủi nói, “Chúng ta đi lo thủ tục trước, tối nay về nhà thu dọn đồ đạc vào bệnh viện.”

“Ừ.” Mẹ cô gật đầu, theo con gái đi xuống dưới. Lúc tới dưới lầu, bà bỗng nhiên giữ chặt tay Thích Giai nói, “Giai Giai, tiền con có đủ hay không, sổ tiết kiệm của mẹ chỉ còn hơn hai vạn.”

“Chuyện tiền mẹ không cần lo lắng.” Thích Giai vỗ về tay mẹ, “Điều mẹ hiện tại cần phải làm là chăm sóc tốt cho bản thân, đừng khiến con lo lắng.”

“Giai Giai...” Thích mẹ nhìn con gái kiên cường, miễn cưỡng ngăn dòng nước mắt.

Thích Giai ở máy ATM bên cạnh bệnh viện rút ra hai vạn trả tiền thế chấp viện phí, sau đó bắt xe đưa mẹ về nhà, khi đi ngang qua cửa hàng bán bữa sáng, cô xuống xe mua hai phần cháo và bánh bao, lúc về nhà khuyên mẹ ăn, lại lấy lý do buổi tối cần chăm sóc ba cô,ép mẹ đi ngủ.

Một đêm chưa ngủ, Thích Giai mệt mỏi ngồi phịch trên sô pha, nhớ tới chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, đột nhiên nghĩ đến một từ —— tứ bề khốn đốn.

Cô nằm trên sô pha, cố gắng nhắm chặt mắt, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng đành phải ngồi dậy, nghiêng người dựa vào lưng ghế gửi tin nhắn cho Giang Thừa Vũ, “Sư huynh, tình huống của ba em thật không tốt.”

Sau khi gửi tin đi cô xem thời gian, mới 7 giờ, bỗng nhiên cảm thấy không nên đánh thức anh. Đang âm thầm hối hận, điện thoại đột nhiên rung lên, cô nhìn vào, là Giang Thừa Vũ.

“Ngại quá, đã đánh thức anh.” Cô nghe máy, áy náy nói.

“Không có, anh cũng tỉnh rồi.” Giang Thừa Vũ nói, “Hiện tại tình huống của chú như thế nào, bác sĩ nói sao?”

“Tối hôm qua nôn ra máu...” Thích Giai thuật lại đại khái bệnh tình của ba cô và suy đoán của bác sĩ, xong việc rốt cục nhịn không được thấp giọng khóc thút thít, “Sư huynh, anh nói ba em ông ấy có thể hay không?”

“Sẽ không.” Giang Thừa Vũ cắt ngang lời của cô, “Thích Giai, em không được suy nghĩ vớ vẩn, kết quả chưa có, có lẽ không như em tưởng tượng. Hơn nữa, suy nghĩ không cần quá bi quan, hiện tại kỹ thuật trị liệu ung thư cũng tiên tiến rất nhiều so với hồi đó, em không cần lo lắng.”

“Bây giờ việc em cần phải làm nhất là chăm sóc tốt cho bản thân và mẹ em.” Giang Thừa Vũ dừng một chút nói, “Em từ ngày hôm qua đến bây giờ cũng không chợp mắt đúng không? Đi ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đến bệnh viện.”

“Em ngủ không được.” Cô nói sự thật. Cô cũng biết hiện tại không phải thời điểm mình có thể buông thả, nhưng cô thật sự ngủ không được.

“Ngủ không được thì nhắm mắt lại nằm một chút. Thích Giai, cô và chú hoàn toàn dựa vào em, em không thể gục ngã.”

“Đúng, em không thể gục ngã.” Thích Giai líu ríu lặp lại, quyết định nghe lời lên giường nằm trong chốc lát.

Lúc mới bắt đầu vẫn như trước không thể đi vào giấc ngủ, Thích Giai cố gắng làm cho đầu óc mình bảo trì trạng thái trống rỗng, cuối cùng, rốt cục cũng ngủ được. Không biết ngủ bao lâu, phút chốc cảm giác di động bên tai nhẹ nhàng rung lên, cô sợ tới mức trở mình bật dậy. Cầm lên nhìn thấy là tin nhắn tài khoản ngân hàng. Thích Giai xác nhận vài lần mới khẳng định đó là tài khoản ngân hàng của mình, nhưng tin nhắn của cô sẽ thông báo vào di động của cô, như thế nào lại gửi đến di động của Giang Thừa Vũ?

Suy nghĩ lại, khả năng duy nhất chính là Giang Thừa Vũ gửi tiền cho cô.

“Sư huynh, tiền là anh gửi.” Cô gửi đi một tin ngắn.

Đáp án quả nhiên, “Dùng trước, không đủ thì nói cho anh biết.”

Mười vạn, không phải quá nhiều, nhưng một chút cũng không thiếu. Thích Giai nắm di động, hốc mắt nóng lên, ngoại trừ trả lời “Cám ơn.” thật không biết còn có thể dùng gì để biểu đạt lòng cảm kích.

“Với anh không cần khách khí, thật sự muốn cám ơn thì phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Được.”

Gửi xong tin nhắn, cô xem thời gian cũng gần đến buổi trưa, liền rời giường thay quần áo, lúc ra khỏi phòng mới phát hiện mẹ còn nằm trong phòng. Thích Giai liền vào phòng bếp nấu một nồi cháo, từ tủ lạnh lấy ra mấy thứ đồ ăn, chiên xào đơn giản mới đi gọi mẹ cô dậy.

Ngủ một giấc, tâm tính của mẹ cô cũng từ thất kinh lúc ban đầu trở nên trấn định kiên cường, hai mẹ con cổ vũ cho nhau, đều ăn hai chén cháo nhỏ, mới thu dọn vài thứ đến bệnh viện.

Bởi vì còn chưa tới thời gian thăm hỏi ICU, họ chỉ có thể ngồi ở bậc thang gần cửa phòng bệnh. Vừa ngồi xuống không lâu, dưới lầu liền có một đám người chậm rãi đi lên, líu ríu, vừa khóc vừa gào, Thích Giai nghe họ nói, liền đoán đại khái, xem chừng cũng giống với mình, là người nhà ở phòng săn sóc đặc biệt.

Thích mẹ nghe thấy họ kêu khóc nhịn không được lại rơi nước mắt, kéo kéo cánh tay Thích Giai, “Nếu không thì gọi điện thoại cho bác con.”

Thích Giai chau mày, không vui hỏi, “Gọi điện thoại để làm gì? Bọn họ biết ba con bị bệnh còn không lẩn đi mất sao?”

Mẹ cô thở dài, “Nói như thế nào thì bọn họ cũng là người thân, lỡ như ba con... cũng phải báo bọn họ biết.”

Thích Giai tuy rằng không ủng hộ cách nói của mẹ, nhưng vì khiến bà an tâm, vẫn nên gọi điện thoại cho hai bác, báo cho biết bệnh tình của ba cô, đang ở phòng săn sóc đặc biệt. Hai người nghe xong thân thiết vài câu, hỏi địa chỉ bệnh viện nói lập tức tới đây. Nhưng đợi đến thời gian cho thăm hỏi cũng không thấy bóng người. Bất quá cũng tốt, bệnh viện chỉ có thể để hai người mặc áo sát trùng đi vào, hơn số người sẽ xuất hiện tình huống như gia đình kia lúc nãy, một đám người trông ngóng vào mặt kính cửa sổ, nhìn người nhà từ xa.

Lúc Thích Giai tiến vào phòng bệnh, y tá liền nói với họ, “Các người vận khí tốt, bệnh nhân đã gần tỉnh.”

Mẹ cô vừa đến bên giường, vừa gọi “Lão Thích” liền cầm không được nước mắt, đành phải xoay người, dùng khăn tay liều mạng lau đi.

Trên giường bệnh ba cô nghe được tiếng gọi, nhàn nhã mở to mắt, con ngươi chuyển một vòng, khi nhìn thấy Thích Giai liền lộ ra kinh sắc. Ông khẽ nâng cánh tay, bộ dáng như kéo con gái, Thích Giai vội vàng đưa tay đến, cầm lấy bàn tay tái nhợt không còn huyết sắc kia.

“Ba, con ở đây.”

Thích ba trừng mắt nhìn, thấp giọng nói, “Con sao lại trở về? Có phải ba...”

“Ba.” Thích Giai cắt ngang lời ông, “Ba đừng nói bừa, bác sĩ nói ba không sao.”

Thích ba nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cười cười, “Con gái ngoan, bệnh của mình ba hiểu được, mọi người không cần gạt ba.”

Ông nói xong lời này, ho khan hai tiếng, Thích Giai lo sợ, vỗ về ngực ông nói, “Ba đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt.”

Có lẽ do mệt mỏi, ba cô không tranh cãi nữa, khẽ gật đầu, khép mắt lại.

Thăm hỏi chấm dứt, bác sĩ điều trị chính cho ba cô tìm cô ra cửa nói chuyện, “Bệnh nhân xuất huyết đã đượckhống chế, tình huống cũng ổn định, buổi tối sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.”

“Vậy có phải là không có việc gì không?” Thích mẹ nóng vội hỏi.

Bác sĩ thông cảm lại bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẫu thử cho kết quả là ác tính, nhưng còn phải chờ kết quả cuối cùng.”

“Vậy là sao?” Mẹ cô bắt lấy tay bác sĩ, “Kết quả cuối cùng chưa có như thế nào lại là ác tính?”.

Bác sĩ không giật tay lại, mà đỡ bà ngồi xuống, giải thích, “Xét nghiệm mẫu thử là một phương pháp khám nhanh nhưng so với xét nghiệm pa-ra-phin kết quả chẩn đoán sai dẫn cũng cao, cuối cùng chúng tôi phải chẩn đoán qua pa-ra-phin mới chuẩn xác.”

“Bình thường xét nghiệm 15 phút có thể ra kết quả, nhưng bệnh viện chúng tôi thiết bị có giới hạn, sau khi cấp cứu kết thúc mới ra kết quả. Pa-ra-phin cần phải 3 ngày mới có kết quả chẩn đoán, nhưng mà...” Ông dừng một chút tiếp tục nói, “Bình thường, xét nghiệm là ác tính, pa-ra-phin cơ bản cũng là ác tính.”

Lời nói này không thể nghi ngờ tựa như một cái búa tạ, gõ vào tim mẹ con Thích Giai, Thích mẹ nước mắt lại rơi xuống, Thích Giai vỗ vỗ tay mẹ, ý bảo bà bình tĩnh lại, sau đó quay đầu hỏi, “Bác sĩ, tình huống của ba tôi có thể chuyển viện không?”

“Chuyển viện?” Bác sĩ tò mò hỏi, “Mọi người muốn chuyển tới bệnh viện thành phố sao? Bệnh viện chúng tôi và bệnh viện thành phố có hợp tác, nếu cần, chuyên gia của bọn họ sẽ đến hội chẩn.”

“Không, tôi muốn chuyển tới tổng bệnh viện Vũ Cảnh.”

“Vũ Cảnh tổng viện?” Bác sĩ càng ngạc nhiên, “Người Bắc Kinh sao?”

Thấy Thích Giai gật đầu, bác sĩ không khỏi đánh giá qua Thích Giai vài lần. Bắc Kinh Vũ Cảnh tổng viện không thể nghi ngờ là uy tín nhất cả nước về bệnh gan, nhưng loại tây nam thị trấn nhỏ như họ chạy đến Bắc Kinh, tiền trước hết không nhắc đến, chỉ riêng đăng ký đã là vấn đề, huống chi còn muốn chuyển viện đến.

“Nơi đó tốt thì tốt, nhưng không có quan hệ thì vào không được.” Bác sĩ hảo tâm nhắc nhở.

“Tôi sẽ nghĩ cách.” Thích Giai kiên định trả lời, “Nhất định sẽ để ba tôi đến đó.”

Bác sĩ nga một tiếng, lại nhắc nhở, “Với tình huống hiện tại của ba cô, khoảng cách đi lại xa như vậy, không được hợp lý lắm. Hơn nữa chúng tôi chờ bệnh tình ông ấy ổn định lại, xác định sẽ không bị nôn ra máu nữa mới để ông xuất viện.”

“Kỳ thực...” Bác sĩ ngừng lại, đưa ra một phương án khác, “Không nhất định phải đến Vũ Cảnh tổng viện, nếu như điều kiện cho phép, mọi người có thể chuyển viện đến Hoa Tây, như vậy sẽ dùng ít sức chút.”

“Chúng tôi sẽ thương lượng lại xem.” Thích Giai trả lời. Nhưng lúc đi ra liền lập tức gọi điện thoại cho Giang Thừa Vũ, “Sư huynh, ba em tình huống không tốt, anh giúp em liên hệ với Vũ Cảnh tổng viện, xem có thể chuyển viện qua đó không?”

Chấm dứt trò chuyện, cô lại gọi điện cho Tô Hà, “Chị Tô, ba em bệnh nặng, bây giờ còn ở phòng săn sóc đặc biệt, em muốn xin phép nghỉ dài hạn.” Tô Hà đơn giản hỏi vài câu, liền dặn dò cô không cần quan tâm chuyện của công ty.

Buông điện thoại, Thích Giai lại đi xuống lầu dưới đem giấy của bác sĩ đưa cho phòng kế toán, khi trở về liền nhận được một tin nhắn từ dãy số xa lạ, cô mở ra, là Amy, “Giai Giai, ba chị không có việc gì chứ? Cần hỗ trợ cứ nói một tiếng.”

“Cám ơn, mới từ ICU đi ra, nhưng không lạc quan lắm, cụ thể còn phải chờ kết quả kiểm tra.”

“Chị phải giữ sức khoẻ bản thân, có việc gì thì gọi điện thoại cho mọi người.”

Thích Giai đáp lời cám ơn, lúc lên lầu không thấy mẹ đâu, vừa hỏi mới biết được tình huống của ba cô đã bình thường nên được chuyển qua phòng điều trị. Cô dựa theo chỉ dẫn của y tá đi vào, quả thực nhìn thấy ba cô được truyền nước biển nằm trên giường bệnh.

“Mẹ, bác sĩ nói như thế nào?”

“Bác sĩ nói đã hết nguy hiểm, buổi tối sau 7 giờ có thể để ông ấy ăn chút thức ăn lỏng.”

“Con đi mua chút cháo.” Thích Giai nói.

“Đừng, ba con không thích ăn đồ bên ngoài, con ở lại đây, mẹ trở về làm cơm, dù sao chúng ta cũng phải ăn cơm.” Thích mẹ đứng lên khỏi ghế, lại cúi người nói nhỏ bên lỗ tai Thích Lê Minh, “Lão Thích, ông có muốn ăn không?”

Thích Lê Minh khẽ lắc đầu, lại chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mẹ cô đi rồi, ba cô vẫn còn trong trạng thái nửa mê man, cô không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn túi nước biển ở đầu giường ngẩn người, từng giọt nước thuốc rơi vào ống truyền dịch, nhìn lại có chút thất thần.

Zz, di động trong túi chấn động gợi lại sự chú ý của cô.

Thích Giai cầm lấy di động, trên màn hình lại là một dãy số xa lạ, cô chỉ cảm thấy dãy số rất quen thuộc, phút chốc đã nghĩ đến Lâm Tiêu Mặc, đúng, nhất định là Giang Thừa Vũ đã liên hệ với anh. Thích Giai tựa như đứa nhỏ rơi xuống nước rốt cục gặp được phao cứu sống, đã hưng phấn đến muốn khóc. Cô cầm di động chạy ra khỏi phòng bệnh, bấm nút nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng liền khóc, “Anh ở đâu, ba em bị ung thư tái phát, em rất sợ...”

“Đừng sợ, nói cho tôi biết em ở đâu?”

“Nhập viện ở bệnh viện huyện.”

“Huyện nào?”

“Y huyện a!” Thích Giai khóc thút thít trả lời xong, mới cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi thanh âm có chút xa lạ, không giống Lâm Tiêu Mặc. Hơn nữa, Lâm Tiêu Mặc biết nhà cô, sao lại hỏi cô ở huyện nào?

“Anh là ai?” Cô kinh ngạc hỏi.

Microphone truyền đến đáp án khiến cô cả kinh mở to miệng, “Tôi là Lục Tranh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.