Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 41: Chương 41




“Anh sao biết được số điện thoại này?” Thích Giai hỏi xong mới nghĩ được đáp án, nhất định là Amy nhiều chuyện, muốn tác hợp cho cô và Lục Tranh.

“Ba em thế nào?” Lục Tranh không đáp mà hỏi lại. Xem chừng là không định “bán đứng” người mật báo.

“Tình huống đã ổn định, cám ơn anh quan tâm.” Anh không phải người cô đang đợi, tự nhiên ngữ khí lãnh đạm xa cách.

Dường như cảm nhận được sự lạnh lùng của cô, đầu kia điện thoại im lặng một lát mới truyền đến giọng nói của Lục Tranh, “Thích Giai, có gì cần giúp đỡ, nhất định báo cho tôi biết.”

“Được.” Cô lời ít ý nhiều, không muốn cùng anh tiếp tục khách khí.

Sự thẳng thắn của cô trái lại khiến cho Lục Tranh ngơ ngác một lát, hồi lâu mới ngượng ngùng nói, “Vậy em đang bận, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”

Thích Giai ừ một tiếng, nhanh chóng ngắt điện thoại. Nắm di động, cô cười khổ tựa vào tường, đột nhiên nghĩ đến một câu nói, nên đến không đến, không nên đến nhưng lại đến. Suy sụp thở dài, vừa định đi vào phòng, điện thoại trong tay lại rung lên, trên màn hình lại là một dãy số xa lạ lại mang chút quen thuộc, bất quá lúc này cô không dám lại tiếp tục gọi bậy.

“Xin chào, tôi là Thích Giai.” Cô dùng câu lễ phép tiêu chuẩn làm lời dạo đầu.

“Là anh.”

Hai chữ đơn giản làm cho Thích Giai phút chốc căng thẳng thân mình, nước mắt bỗng đong đầy hốc mắt. Cô siết chặt điện thoại, nghe tiếng hít thở của đối phương, nhất thời không biết nên làm gì.

“Thích Giai, em còn nghe không?”

Biết rõ đối phương không nhìn thấy, cô vẫn liều mạng gật đầu, “Còn, em đây.”

“Đừng khóc.”

Giọng nói mát lạnh hơi khàn đánh thẳng vào trái tim Thích Giai, làm cho cô nói năng lộn xộn, “Quả dưa, em không nhớ số, ba em…”

“Anh đã nghe nói, ba không có việc gì, không phải sợ.”

Giọng nói khàn khàn mang theo yếu tố làm yên bình nào đó khiến Thích Giai bình tĩnh trở lại. Cô lau mũi, nín khóc, đối với tiếng gió vù vù cảm thấy tò mò, “Bên anh sao ồn vậy? Anh ở bên ngoài sao?”

“Anh đang trên đường đến sân bay.” Anh nói, “Chuyến bay hai giờ năm mươi, phỏng chừng đến huyện Y phải buổi tối.”

“Huyện Y? Anh muốn đến chỗ em?” Cô kinh ngạc, lại kìm không được mừng rỡ.

“Ngốc, chuyện lớn như vậy, anh đương nhiên phải ở bên em.” Anh đáp như đương nhiên.

“Nhưng…” Cô do dự hỏi, “Anh không giận em sao?”

Bên kia yên lặng thật lâu, loại im ắng này tựa như một bàn tay khổng lồ gắt gao nhéo lòng cô, làm cho cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy gấp gáp. Dường như qua một thế kỉ, bên tai mới vang lên một tiếng ngân nga thở dài, “Thích Giai, anh không muốn buông tay lần nữa.”

Thích Giai che miệng, để mặc nước mắt rơi xuống, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Ngoan, đừng khóc.” Anh mềm giọng dỗ, cũng khéo léo nói sang chuyện khác, “Vừa rồi đi vội quá không mang theo pin dự phòng cho điện thoại, em có không?”

“Có.” Cô nói xong,lập tức nói thêm, “Vậy không nói nữa, nếu như điện thoại không dùng được thì rất phiền.”

“Được, vậy cúp máy trước.” Anh ngừng một lát lại dặn dò, “Buổi tối nghỉ ngơi sớm chút, tới nơi anh sẽ liên lạc với em.”

Thích Giai nhanh nhẹn ừ một tiếng, chấm dứt trò chuyện. Đút tay vào túi, Thích Giai quay vào tường cười rộ lên, vừa cười vừa khóc thành tiếng. Cô thấy mừng khi Lâm Tiêu Mặc có thể tha thứ chấp nhận mình, ở thời điểm cô cần nhất mà kề vai cùng cô. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy buồn, giống cô lại dùng tính mệnh của ba cô để đổi lấy sự tha thứ của Lâm Tiêu Mặc.

Bất quá mặc kệ như thế nào, cô bây giờ rất cần anh, dù biết việc tha thứ có mang theo nhân tố thương tiếc, cô cũng phải nắm lấy thật chặt. Bởi vì cô giống anh, không muốn lại bỏ qua lần nữa.

**

Nhìn thấy hai người bác phía sau mẹ, Thích Giai chỉ nâng mí mắt, khi nhận lấy cà mèn trong tay mẹ cô mới bất mãn hỏi, “Họ sao lại đến đây?” Cô không tin các bác là quan tâm đến bệnh của ba cô, vì nếu quan tâm thì vừa rồi khi ở ICU họ nên đến đây.

“Các bà ấy đến thăm ba con, con sao không chào hỏi?” Mẹ cô thúc thúc tay cô, ý bảo cô đừng không hiểu lễ phép.

Thích Giai vẻ mặt chán chường, ngẩng đầu, không tình nguyện chào, “Bác hai, cô út.”

“Ai nha, Giai Giai con trở về thật đúng lúc, bằng không mẹ con một người ở đó sao chăm sóc được ba con.” Bác cả ngắm Thích ba nửa mê man, ném ra một chuỗi vấn đề, “Bác sĩ nói sao, có phải tế bào ung thư lớn rồi? Giai đoạn đầu hay cuối, có hy vọng không?”

Mẹ cô khó xử nhìn Thích ba trên giường, do dự, vẫn chưa dám nói thật, “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.”

“Đã đưa đến ICU, sao có thể không có vấn đề?” Cô út im lặng một bên đột nhiên nói chen vào, “Nôn nhiều máu như vậy, cho dù không phải tế bào ung thư lớn lên, cũng có thể là bệnh nặng khác.”

Thích Giai ôm cà mèn hung hăng trừng mắt không ngăn nổi miệng hai người, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, “Muốn nói ra ngoài nói, đừng làm ồn để ba tôi nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi?” Cô út âm dương quái khí lặp lại, tầm mắt dạo một vòng trên người Thích Giai và Thích mẹ mới hừ lạnh nói, “Hừ, ba cô nếu thật sự nghỉ ngơi tốt, sao trẻ như vậy đã mắc bệnh này?”

“Người ta nói thức đêm rất tổn hại gan. Không phải vì lo cho cô ăn học, ba cô phải đi mở cái quán ăn vặt kia, nửa đêm hai ba giờ còn chưa đóng cửa, gan khoẻ được mới là lạ.” Cô út nói xong, lại liếc qua Thích mẹ một cái, “Người ta ở chợ đêm đều nói, cũng là mẹ cô sung sướng, không gánh không mang, việc rửa chén đun nấu gì đó ba cô làm toàn bộ, bà ta chỉ gói bánh chẻo, ba cô còn mua cho bà ta đệm mát xa, quả thực so với…”

“Đủ rồi, chuyện nhà chúng tôi không cần người ngoài như bà đến soi mói.” Thích Giai cắt ngang lời cô út. Cô có thể chịu được chỉ trích của bà ta với cô, nhưng cô tuyệt không thể để cho bà ta chỉ cây dâu mắng cây hoè đối với mẹ cô.

Bác cả bên cạnh thấy Thích Giai tức giận, vội túm lấy em gái, “Đừng cãi nhau.”

Bất quá không khuyên được, lời khuyên này làm cho cô út càng thêm kiêu căng. Bà ta huých tay chị, bất mãn hỏi, “Làm sao vậy, em nói không phải sự thật sao? Em không biết anh hai kiếm trước thiếu họ cái gì, kiếp này bị mẹ con họ bắt làm trâu làm ngựa?”

“Một ma ốm thêm một người học đại học, tất cả đều là đồ đốt tiền.” Cô út chỉ vào Thích mẹ nói, “Lúc trước mẹ đã nói bà ta và anh bát tự không hợp, anh cưới bà ta sẽ xui xẻo, anh hai dám không tin, bây giờ thấy được chưa?”

“Bà đủ rồi.” Thích Giai đứng lên, chỉ về phía cửa, “Đi ra ngoài, nơi này không chào đón các người.”

“Cô nghĩ rằng tôi muốn ở đây?” Cô út khinh thường quay lại trừng Thích Giai, tiếp tục nói, “Tôi là tội nghiệp cho anh tôi, trước rơi vào tay người vợ xui xẻo, lại thêm một đứa đốt tiền.”

Bác cả thấy em gái càng nói càng quá phận, cau mày nói, “Nói ít thôi, đừng quá đáng.”

“Quá đáng? Em nói có câu nào là nói dối sao?” Cô út tà nghễ nhìn sang chị cả, lật lại chuyện năm xưa, “Lúc trước không phải bà ta, anh hai sẽ trở về? Sẽ vào làm ở cái nhà máy kia sao? Chị xem bạn học của anh ấy kém hơn anh ấy đều đã làm tới cục trưởng cục phó cảnh sát, mà anh ấy, một sinh viên, bị bà ta làm hại phải bày bán ở vỉa hè.”

Chuyện cũ này Thích Giai từng nghe mẹ đề cập đến, ba cô năm đó ở quân ngũ biểu hiện rất tốt, được cân nhắc đưa đến đại học Tấn Tu. Khi tốt nghiệp, vốn có thể ở lại thành phố lớn, nhưng vì mẹ cô, ông lựa chọn trở về với ông bà. Cho dù là như vậy, lúc ấy rất nhiều đơn vị đều tranh nhau muốn có ông, vốn ông đã lựa chọn vào cục cảnh sát, ngay cả hồ sơ cũng nộp đi rồi. Nhưng bởi vì ông ngoại là lãnh đạo lâu năm của nhà máy tơ tằm, khuyến khích ông vào nhà máy. Chuyện này làm cho trong nhà ba cô vẫn canh cánh trong lòng, sau đó ông lại để mặc người nhà phản đối, kiên quyết cùng mẹ cô kết hôn, hơn nữa sau khi kết hôn ba cô chăm sóc cho ông bà ngoại, càng làm cho bà nội cùng mấy người bác phản cảm, ngăn cách của họ và mẹ cô cũng ngày càng sâu.

Nghe nói năm đó còn có một sự kiện làm cho bà nội hận thấu xương mẹ cô, chính là mẹ cô từng mang thai hai lần, nhưng vì để Thích Giai có hoàn cảnh trưởng thành tốt, bà lại lén đi phá thai. Sau này, bà nội không biết nghe ai nói, nghĩ đứa nhỏ là bé trai, liền nhận định Thích mẹ là đầu sỏ gây nên việc Thích gia bị mất hương hoả, tiện thể cũng chán ghét Thích Giai.

Cho nên trong trí nhớ, Thích Giai ấn tượng chính là sắc mặt của bà đồng. Mỗi lần cô quay về nhà bà nội, lại bị ác ngữ ghét bỏ, còn có thể bị con của mấy người bác khi dễ, dần dần cô cũng giống mẹ, không muốn quay về nhà của ba.

Thích Giai nhìn mẹ cô trầm mặc không nói ở bên cạnh, biết kỳ thực trong cảm nhận của bà, sớm thừa nhận lời chỉ trích của bác, nhất là sau khi ba cô mất việc, bà thường oán giận chính mình năm đó không nên vì nghe theo ông bà ngoại buộc ba cô trở về. Chỉ có loại áy náy này mới có thể khiến cho bà lần lượt chịu được bác và lời nói độc địa kia.

Nhưng mặc kệ năm đó tình huống ra sao, Thích Giai tuyệt không cho phép người khác làm tổn thương đến mẹ mình như vậy. Bỗng nhiên Thích Giai buông cà mèn, vòng qua bên giường đến bên người cô út, một phen túm lấy cánh tay của bà, kéo ra ngoài.

“Muốn làm gì?” Cô út bị hành động đột ngột của Thích Giai không kiềm được hoảng sợ, sau khi phản ứng lại bắt đầu giãy dụa, một bàn tay nhắm thẳng đến trên mặt Thích Giai.

Cơn đau nóng rát từ trên mặt truyền đến, bất quá Thích Giai không buông tay, mà càng kiên định tha kẻ điên này ra bên ngoài.

Thích mẹ và bác cả đều bị cảnh này doạ ngây người, sợ run trong chớp mắt, vội đến tách hai người ra. Trong lúc nhất thời bốn người quấn thành một đống, cô út thét chói tai, mẹ và bác cả khuyên can hỗn loạn thành một đoàn…

“Bang.” Tiếng vật nặng rơi xuống thành công ngăn lại lôi kéo của bốn người.

Thích Giai buông tay cô út ra, nhìn về nơi phát ra âm thanh, mới phát hiện ba cô không biết khi nào đã ngồi dậy nửa người, mà trên mặt đất chính là cà mèn mẹ cô mang đến.

“Khụ khụ…” Động tác mạnh khiến cho Thích ba phát sinh ho khan gần như hít thở không thông, lộ ra khuôn mặt xanh xao, tái nhợt. Thích Giai và mẹ sợ tới mức buông tay chạy đến bên giường, Thích mẹ vừa vỗ về ngực chồng, vừa chỉ huy con gái, “Mau đi gọi bác sĩ.”

Kế tiếp lại là một trận rối loạn. Thích Giai canh giữ cạnh cửa, nhìn thấy bác sĩ và y tá tới lui ngang qua, hối hận muốn hung hăng cho bản thân vài cái tát. Mà cô út gây nên chuyện này nhìn thấy cảnh cấp cứu, ngược lại chỉ trích cháu gái, “Cô xem, đều là do cô bất hiếu, hại ba cô…”

“Câm miệng.” Thích mẹ chăm chú nhìn chằm chằm cửa bỗng nhiên lớn tiếng quát, “Con gái của tôi không tới phiên bà giáo huấn, bà cút đi cho tôi, nếu không cút, đừng trách tôi không khách khí.”

“Bà làm dữ cái gì…” Cô út vừa định chửi, khi nhìn thấy Thích mẹ nhân tiện cầm lấy cây lau nhà dựng bên tường hướng đến bà, vội thét chói tai đào tẩu.

Bác cả thấy tình ình này, cũng không dám nhiều lời, chỉ vỗ vỗ tay Thích Giai, an ủi, “Không sao, con chăm sóc mẹ con cho tốt, có gì thì gọi điện thoại cho bác.”

Thích Giai không muốn phí công phân rõ đây là phải trái trắng đen, chỉ gật đầu, ý bảo tự mình biết.

Cấp cứu tiến hành hơn mười phút, cửa mới bị đẩy ra. Thích Giai thấy bác sĩ đi ra vội đi tới đón, bắt lấy ông hỏi, “Ba tôi không sao chứ.”

“Đã không sao, tối qua thời điểm cấp cứu đã từng xuyên vào khí quản, vừa rồi khí quản của ông có chút co rút, làm cho hô hấp không thông, chúng tôi đã tiêm cho ông ấy.” Bác sĩ giải thích đơn giản, nói tiếp, “Để cho ông ấy nghỉ ngơi tốt, đừng làm kích động bệnh nhân.”

“Chúng tôi có thể vào thăm ông được không?” Thích Giai lại hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Bác sĩ cười cười, bổ sung, “Tình huống của ba cô đã gần ổn định, cho ông ấy ăn chút điểm tâm, canh gà, canh bồ câu gì đó lợi cho tiêu hoá đều có thể.”

Cám ơn bác sĩ xong, Thích Giai và mẹ đi vào, vì hô hấp thông thuận, Thích ba nằm trên giường đã hơi mở mắt.

Thích Giai bước nhanh tới, nửa nằm trên người ba cô, nhỏ giọng gọi, “Ba.”

Thích ba chậm rãi mở to mắt, nhìn con gái, “Giai Giai, ba có phải đã doạ mọi người không?”

Thích Giai hấp háy mũi, cố gắng khiến mình không khóc, “Cũng không sai, bị ba hù chết, đặc biệt mẹ con.”

Thích ba lộ ra nụ cười xin lỗi, nâng tay sờ ánh mắt sưng vù của con gái, “Giai Giai, ba lại để mọi người thêm phiền toái.”

“Ba, ba nói gì vậy?” Thích Giai không vui buông bát cháo, đưa tay nắm lấy bàn tay to đã tái nhợt gầy yếu, “Ba, ba không thể có suy nghĩ sai lầm như vậy. Con là con gái của ba, ba nuôi con lớn như vậy cũng chưa từng sợ phiền toái, bây giờ con mới chăm sóc ba vài ngày a?”

“Nha đầu ngốc.” Ba cô nắm tay thật chặt, giọng nghẹn ngào, “Lần này ba bệnh sợ không phải là chuyện vài ngày?”

“Nói bừa, bác sĩ đã nói ba không có sao, ba…”

“Giai Giai.” Ba cô cắt ngang, “Bệnh của mình, ba biết rõ, con không gần gạt ba, con nói thật cho ba biết, có phải là tế bào ung thư tái phát không?”

Thần sắc bình tĩnh và ngữ khí của ba cô khiến hốc mắt Thích Giai đỏ lên, cô chớp mắt một cái, trao đổi ánh mắt với mẹ, sau đó quyết định nói thật với ông.

“Bác sĩ nói có thể, bất quá chẩn đoán bệnh chưa có kết quả.”

Thích ba nhìn trần nhà, thật lâu không nói, sau một lúc mới thốt lên một câu, “Vẫn là tái phát a!”

“Ba, ba đừng nghĩ nhiều, dù là tái phát, chúng ta cũng có thể điều trị, trước kia có thể trị được, bây giờ cứ làm như trước.” Cô dùng sức nắm tay ba, nóng lòng truyền lại sự tin tưởng.

Thích ba xoay đầu, nhìn con gái mắt rưng rưng, lộ ra một nụ cười nhạt, “Con gái ngoan, đừng khóc. Yên tâm, ba con sẽ không dễ dàng tuyệt vọng, ba còn muốn nhìn thấy tiểu công chúa của ba kết hôn,ba còn phải ôm cháu ngoại nữa chứ.”

Thích Giai gục đầu xuống, nước mắt rơi càng nhiều. May mà mẹ cô lên tiếng mới không còn tẻ nhạt, “Muốn ôm cháu ngoại thì mau khoẻ lại, ông lần trước không phải đã nói, sau này con gái kết hôn ông của muốn học giống như trong TV, cùng nó đi trên thảm đỏ sao…”

Thích Giai nghe ba mẹ nhỏ giọng đối thoại, trái tim thắt lại, nếu ba cô thật sự là ung thư kỳ cuối, vậy ông còn có thể đợi đến lúc hôn lễ của mình và cháu ngoại sao? Nếu không được vậy không phải làm cho ông mang theo nuối tiếc rời đi sao?

Phút chốc, một ý niệm trong đầu hiện lên, chính là… Cô bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám xác định anh có đồng ý cưới cô không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.