CHƯƠNG 54: HÓA HIỂM
Thái tử nghe thấy tiếng động bên ngoài, vốn giật mình, xong lại nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, Cổ Ứng Tuyển còn gọi Tứ gia, mới thả lỏng, không những vậy khóe miệng còn nhếch cao, ánh mắt nhìn Dận Tự càng thêm thâm ý.
Vốn chỉ nghĩ rằng chuốc hắn say khước để trừng phạt, rồi thừa cơ dò hỏi đôi câu.
Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Dận Tự đang xoa thái dương, mày nhíu chặt, biểu tình có chút áp lực, dường như đang cố kìm chế một điều gì đấy.
“Bát đệ?” Thái tử qua ngồi cùng phía trường kỷ với Dận Tự, vươn tay ra đỡ hắn, giả như thân thiết hỏi han: “Cảm thấy thân thể khó chịu sao?”
Dận Tự cơ bản không nghe lọt tai hắn đang nói gì, chỉ cảm giác bên tai vang lên tiếng ong ong, theo bản năng lắc đầu, đứng dậy muốn đi.
Thái tử giữ hắn lại, cười nói: “Nếu thấy đầu óc không tỉnh táo, không bằng đêm nay ở lại chỗ ta ngủ đi.”
Đau, càng ngày càng đau, Dận Tự khép hai mắt, chỉ mong giảm bớt cảm giác choáng váng mãnh liệt lúc này.
Thân thể vốn đứng loạng choạng không vững lại bị Thái tử lôi kéo như thế, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống.
Vừa khéo nằm trọn trong vòng tay của Thái tử.
Gương mặt vốn trắng ngần của người nọ vì say rượu mà hơi ửng đỏ, đến cả màu sắc của đôi môi mỏng cũng bị rượu thấm trở nên tươi mọng hơn.
Rượu lúc nãy cả hai uống là rượu mạnh, Thái tử có ý đồ riêng, nên liên tục châm đầy ly cho Dận Tự, nửa như thúc ép hắn phải uống hết, còn bản thân thì uống không nhiều lắm, nên thần trí vẫn xem như tỉnh táo.
Song nhìn cảnh tượng ngay trước mắt lúc này, cũng cảm giác tâm thần rung động, có chút khó cầm lòng.
Khuôn mặt của Dận Tự, thiên về tao nhã thanh tú, tuy rằng giống Lương Phi, nhưng hoàn toàn khác với các kiểu hình dung như nhu mì đáng yêu tận xương cốt, Hoàng tử hậu duệ hoàng tộc, trời sinh quý khí, càng không có khả năng khiến người khác liên tưởng tới hạng người như tiểu quan.
Chẳng qua Thái tử xưa này không kể nam nữ, thời thiếu niên trong đầu cũng từng nảy lên ý niệm mờ ám không thể để người khác hay đối với Dận Tự, lúc này nhìn thấy cảnh tượng hứng trí như vậy, đột nhiên cảm thấy khoái trá khó tả, có một loại cảm xúc kích thích như ngày đạt thành ước nguyện của bản thân gần trong gang tấc.
Trong khi đó, Dận Chân đi được nửa đường, chợt nhớ tới những chuyện trước đây Thái tử đã từng làm với Dận Tự, không khỏi chùn bước.
“Gia?” Ngoài cửa cung, Tô Bồi Thịnh đang kiểng chân ngóng trông vừa thấy y lập tức chạy qua đón, lại thấy y bất ngờ dừng bước, sắc mặt âm trầm.
“Ngươi khoan về chung với ta, đi gặp Thái tử phi, nói hiện tại bát đệ đang ở chỗ của Thái tử uống rượu, tửu lượng của đệ ấy không tốt, sợ xử sự vô tình xúc phạm tới Thái tử, xin Thái tử phi giúp trông nom đệ ấy.”
“Rõ.”
“Bát đệ? Dận Tự?” Thái tử khẽ gọi mấy tiếng.
Người trong lòng hai hàng lông mày nhíu chặt, nép vào trong lòng hắn, lại không còn sức để cử động, phảng phất như mặc người làm gì thì làm.
Thái tử an tâm, hắn khẽ cười, cúi đầu, hôn lên đôi môi mỏng tươi đẹp kia.
Mềm mại ngoài ý muốn.
Mùi rượu thoang thoảng từ chỗ môi lưỡi chạm nhau truyền đến, pha lẫn mùi vị trên người Dận Tự, không hề khiến kẻ khác phản cảm, ngược lại còn khiến Thái tử dâng lên dục vọng muốn khám phá nhiều hơn nữa.
Tuy Dận Tự lúc này thần trí bất minh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không phát hiện, vô thức muốn đẩy Thái tử ra, nhưng lại bị y giữ chặt cổ tay.
Hắn cố gắng thử mở hé mắt, tuy rằng nhìn về phía trước, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy mắt hắn không hề có tiêu cự, mờ mịt và hỗn loạn.
Thái tử đắc thủ, lại thấy hắn hoàn toàn không hay biết gì, càng không nể nang, chỉ lát sau đã rời khỏi môi, nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm đang khẽ nâng lên của đối phương, trườn xuống dọc theo cần cổ trắng nõn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không có mệnh lệnh của Thái tử, ai cũng không dám lại gần quấy rầy.
Mùi đàn hương từ trong lư hương bốc lên lẩn khuất lượn lờ, cộng thêm hơi thở mờ ám bí ẩn, tràn ngập bốn phía, quấn quanh hai người.
Dận Tự thở dốc thành tiếng, mơ màng cảm giác có người đang ôm hắn, trong phút hoảng hốt loáng thoáng nhớ tới một đêm ấy, cảnh trong giấc mộng.
Người nọ ôm chặt lấy hắn, tay lần về phía dục vọng đằng trước, hơi thở nóng bỏng của đối phương lẩn quẩn bên tai.
Tứ ca dạy đệ việc của “người trưởng thành”, xấu hổ gì . . . .
Làm một lần cho huynh xem thử nào . . . .
Dận Tự cầm không được bật rên thành tiếng: “Tứ ca . . . .”
Động tác của Thái tử nhất thời khựng lại.
“Tứ ca . . . .” Thiếu niên thanh tú nhăn mày “. . . . Đừng . . . .”
Lời nói đứt đoạn rơi vào tai Thái tử, hắn chăm chú nhìn Dận Tự trong chốc lát, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Thì ra là thế.
Tứ đệ đệ đúng là thủ đoạn cao tay.
Đến cả Thái tử như bổn cung, cũng phải tự trách không bằng.
Thảo này Dận Tự lại cam tâm tình nguyện vì đệ bôn ba khắp nơi cầu xin.
Bổn cung hãy còn nói, trên đời này thật sự có huynh đệ tình thâm như vậy sao.
Thái tử cười khẩy, chạm vào đôi môi đã hơi sưng đỏ của đối phương, ngón cái thong dong miết, có chút mất khống chế, nên lực tay mạnh đến nỗi khiến Dận Tự đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cũng không kìm được muốn né tránh.
Nút áo bị cởi ra từng nút từng nút, cuối cùng lớp áo trong cùng cũng bị cởi ra.
Thân thể xích lõa của thiếu niên bày ra trước mắt hắn.
Thân thể này, dù còn chút ít ngây ngô, nhưng cũng dần dần lộ ra vóc dáng nam nhân.
Thời còn đọc sách, khả năng bắn cung cưỡi ngựa của Dận Tự cũng có thể xem trên trung bình, về sau tuy rằng đã bắt đầu làm việc, nhưng hắn vẫn cách hai ba ngày tập luyện một hai lần, thành ra thân thể chẳng những không gấy gò, ngược lại còn thon gọn đầy đặn, vô cùng cân đối.
“Hừ, tứ đệ đúng là rất diễm phúc . . . .”
Ngón tay kẹp đầu ngực nhạt màu, bắt đầu vân vê một cách thong dong, cho đến khi người nọ phải vì đau mà rên rỉ thành tiếng, mới dời tay về phía dục vọng tuy không còn ngoại bào che chắn, nhưng vẫn được lớp quần che đậy.
Thái tử am hiểu tình sự, nên hiển nhiên biết phải làm thế nào mới có thể khiến một người vừa vui sướng vừa đau khổ, thành ra cũng không vội vàng hạ thủ, cách một lớp vải dùng ngón tay lướt theo đường cong ấy.
Thân thể thiếu niên là thân thể đang vào độ tuổi tinh lực dồi dào nhất, bất luận trên thực tế Dận Tự đã bao nhiêu tuổi, cũng không lấn át được phản ứng của thân thể này.
Dục vọng đang ngủ say dưới sự trêu chọc tận tâm của ai kia cuối cùng cũng từ từ ngóc đầu, trong trạng thái nửa “hưng phấn” dựng lên trong quần.
Thái tử hài lòng mỉm cười, cúi người hôn lên môi Dận Tự, đang định cởi quần của hắn ra.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nụ cười ngưng đọng bên môi Thái tử, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm. “Không phải bổn cung đã nói không được tới quấy rầy sao?”
“Thái tử gia!” Cổ Ứng Tuyển đứng bên ngoài tuy đã gắng hết sức giảm thấp âm lượng nhưng không giấu được sự gấp gáp ẩn chứa bên trong.
Nếu không phải đại sự, Cổ Ứng Tuyển cũng không dám tới cắt ngang chuyện tốt của hắn. Thái tử khẽ nhíu mày, “Vào đi.”
Cổ Ứng Tuyển đẩy cửa đi vào, ngay lập tức hình ảnh Bát A ca bị cởi gần hết xiêm y, nằm tựa trong lòng Thái tử đập vào mắt gã, khiến gã không khỏi đứng thừ người tại chỗ.
“Cẩu nô tài, nhìn gì đấy?”
Cổ Ứng Tuyển đối diện với ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Thái tử, không khỏi rùng mình, ngay lập tức lấy lại tinh thần, dù trong lòng vẫn không tránh khỏi chấn động, nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt.
“Thái tử gia, tiền tuyến báo, ít ngày nữa ngự giá sẽ hồi kinh.”
Thái tử nhíu mày.
Tin tức từ tiền tuyến truyền về trắc trở, đã hơn mười ngày qua hắn không hề nhận được mật thư của Sách Ngạch Đồ, vậy nên cũng không biết cuối cùng thì phía bên đấy xảy ra biến cố gì.
Chẳng lẽ, mưu kế của Cát Nhĩ Đan thất bại, Hoàng a mã không bị đâm mất mạng?
Như vậy những hành động của hắn thời gian qua ở kinh thành . . . .
Nghĩ vậy, chợt cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, không còn tâm trạng để đùa bỡn đệ đệ mình nữa.
“Ai mang tin tức tới?”
“Thân tính của Sách Tướng, hiện tại vẫn còn đang đợi bên ngoài.”
“Đi ra ngoài rồi nói.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng khi tới cửa thì chợt ngừng bước, chỉ nói một câu. “Lát nữa đi tìm một người chăm sóc cho nó.”
Đương nhiên là chỉ Dận Tự đang nằm trên giường.
Cổ Ứng Tuyển cuống quít vâng dạ, đợi Thái tử đi ra ngoài rồi, mới cầm lòng không đặng quay đầu nhìn lướt qua, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hoàng không thôi.
Thường ngày Thái tử gia đùa bỡn nội thị tiểu quan thì cũng thôi đi, này đến cả huynh đệ . . . .
Cổ Ứng Tuyển được căn dặn, nên đợi tới lúc Thái tử mật đàm thì quay trở lại, giải quyết cục diện rối rắm Thái tử để lại.
Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt, đương nhiên không thể gọi người đến giúp đỡ.
Gã đỡ Dận Tự đang ngủ mê mang dậy, mặc y phục vào.
Cổ Ứng Tuyển bận rộn đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cũng không chú ý cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người tới.
Mãi đến lúc tiếng bước chân vang lên gần trong gang tấc, gã mới hoàn hồn, vội vàng quay đầu lại, sợ hãi đến gần như thét lên thất thanh.
“Thái . . . . Thái tử phi!”
Do quá sợ hãi, gã ngay cả quỳ xuống hành lễ cũng quên mất.
Thạch thị cũng không trách cứ gã thất lễ, nàng vận một thân thường phục màu đỏ sậm viền tơ vàng, bình tĩnh đứng đấy, vẫn phong thái ung dung trang nhã như ngày nào.
“Thu dọn xong, đỡ Bát A ca tới thiên điện nghỉ tạm.”
“Rõ.”
“Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu.”
“Rõ.” Dù có mọc thêm mười lá gan gã cũng không dám, đâu phải chán sống rồi. Cổ Ứng Tuyển cúi đầu, âm thầm rên khổ.
“Chuyện ta xuất hiện ở đây, cũng không cần thiết nói với Thái tử gia.”
“Rõ.” Đầu của Cổ Ứng Tuyển càng cúi thấp hơn.
Thái tử phi xưa nay làm việc khoan dung, tính tình ôn hòa, nhưng gã biết, những thứ chuyện xấu không thể đưa ra ngoài sáng của hoàng gia nếu có một ngày bị lôi ra gây chuyện thị phi, ắt có kẻ phải xui xẻo, mà kẻ đó nhất định là những kẻ làm nô tài này, thành ra dù Thạch thị không nói, gã cũng sẽ không như bị ma xui quỷ khiến mà chạy đi tố cáo cái cáo trạng không thể tố cáo này.
Căn dặn Cổ Ứng Tuyển xong xuôi, Thạch thị xoay người bỏ đi ngay.
Nàng xưa nay nổi tiếng ôn hòa dịu dàng, nhưng lúc này đây trên gương mặt nàng lại hiện lên cảm xúc sầu thương khó lòng nhận ra.
Dận Tự tỉnh lại trong cơn đau đầu âm ỉ.
Say rượu cộng thêm mắt bị thương, khiến hắn vừa mở mắt lập tức nhăn mày.
“Gia, người đã tỉnh?” Cao Minh vội vàng đỡ hắn dậy, xong sai người đi bưng canh giải rượu tới.
“Ưm . . . .” Dận Tự cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, hình như hắn ở chỗ Thái tử uống say?
“Đây là đâu?”
“Đây là thiên điện của Dục Khánh Cung, là Thái tử phi sai người đưa ngài tới đây, để ngài nghỉ ngơi đàng hoàng, xong lại cho người gọi nô tài tới để chăm sóc người.”
Thái tử phi? “Thái tử đâu?”
“Từ lúc nô tài tới đây không thấy Thái tử đâu cả, gia, vậy giờ ta về chưa?”
“Về.” Dận Tự không hề nghĩ ngợi ngay lập tức trả lời.
Đi gặp Thái tử phi Thạch thị để cám ơn sẵn tiện nói câu tạm biệt, hai người đi trên đường về viện.
Cao Minh thao thao bất tuyệt về chuyện ngày hôm qua: “Tứ gia tới tìm người, thấy người không có đấy, ngài ấy lại đi đến Dục Khánh Cung.”
Dận Tự nhăn mày, sao hắn lại không có một chút ấn tượng nào? “Vậy sau đó ngươi có gặp lại huynh ấy không?”
Cao Minh lắc đầu: “Sau đó nô tài đợi cả nửa ngày, người bên Thái tử tới, nói người ngủ lại đấy, sáng sớm nô tài mới được gọi tới.”
Rượu, thứ giải sầu này đúng là làm hỏng việc, bản thân quả thật không hề nhớ gì cả.
Dận Tự dây dây thái dương, gần như ngay lập tức thay đổi chủ ý: “Xuất cung, đến chỗ tứ ca.”
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, thì nói: “Quên đi, về sửa soạn lại trước đã, bộ dạng này nhếch nhác quá.”
Trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, một hồi gặp người tứ ca nghiêm khắc kia, không biết sẽ lại nói gì nữa.
Phủ của Tứ A ca nằm ở phía đông bắc kinh thành, nghe đâu là phủ của nội quan giám thời nhà Minh, lúc Dận Chân dọn vào, tuy rằng đã sửa sang đổi mới hoàn toàn, nhưng vẫn giữ lại một ít vết tích của chốn xưa. Mái cong sắc sảo, dù vì trải qua sự tàn phá của năm tháng mà có chút cũ kỹ, nhưng vẫn không thể che lắp sự tinh xảo của nó, có thể phần nào nhận ra chủ nhân năm xưa của chốn này quyền thế và khí phái biết bao.
Do Dận Chân ưa sạch sẽ, nên quý phủ của Tứ A ca mỗi ngày đều được quét tước sạch bon, đến cả hai con sư tử đá trước cổng, nhìn qua cũng có vẻ trắng hơn so với những nhà bên cạnh.
Dận Chân rất ít giao du với hoàng thất thân thuộc, những người có thể gọi là có quan hệ khá thân thiết, chính là Dận Tự cùng với mấy A ca tuổi còn nhỏ, hôm nay là ngày phép, không cần vào cung, tám chín phần là ở nhà.
Gia nhân trong phủ đang mở cổng định quét tước thềm cửa, thì vừa hay nhìn thấy Dận Tự tới.
“Bát gia!” Hạ nhân mặt cười tươi rói, tiến lên hành lễ. “Người đến chơi, nô tài lập tức đi bẩm báo!”
Người trong phủ Tứ A ca ai nấy đều biết chủ tử có quan hệ thắm thiết với Bát A ca, không cần thông báo, nhưng lúc này Dận Chân đang ở trong thư phòng nghị sự với phụ tá, không cho phép bất kỳ ai đi vào.
Dận Tự gật đầu, tùy ý người nọ đi vào thông báo, bản thân thong thả rảo bước trong sân ngắm hoa.
Không lâu sau, quản gia Tô Bồi Thịnh trong phủ đi đến, trên mặt loáng thoáng nét bối rối. “Bát gia, gia đang nghị sự bên trong, e rằng hiện tại không tiện . . . .”
Trên thực tế, Dận Chân nói chính là không gặp, nhưng sao hắn dám chuyển đạt y như vậy.
Dận Tự thoáng ngỡ ngàng, không nghĩ tới lại là câu trả lời này.
Tô Bồi Thịnh âm thầm rên khổ, hắn không biết hai vị gia này đang hục hặc gì với nhau, nhưng suy cho cùng vẫn là huynh đệ thân thiết, nếu tương lai lại làm hòa, kẻ xui xẻo không phải là hạ nhân nô tài sao.
“Nếu vậy . . . .” Dận Tự như đang ngẫm nghĩ.
Tô Bồi Thịnh thấp thỏm trông mong hắn nói câu cáo từ, lại không ngờ Bát A ca mỉm cười, nói: “Nếu đã vậy, ta đành đợi tứ ca nghị sự xong.”
“Vậy theo ý ngươi . . . .”
“Tứ gia.”
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Dận Chân có chút không hài lòng. “Chuyện gì?”
“Bát gia nói muốn đợi người nghị sự xong, hiện tại còn đang đợi bên ngoài.”
Dận Chân khẽ giật mình, thoáng đăm chiêu, nói: “Bảo đệ ấy về trước đi, cứ nói hôm nay ta không rảnh.”
Những ngày ở Dục Khánh Cung, hắn ngày ngày trông ngóng, nhưng không thấy bóng dáng người nọ, mặc dù trong lòng biết rõ là Thái tử gây xích mích, nhưng cũng khiến y cảm thấy thất vọng lại thêm vài phần buồn phiền, cho đến khi từ Na Lạp thị biết được người nọ vì y cực nhọc bôn ba khắp nơi, mới biết bản thân nhất thời vì phiền muộn của bản thân mà trút giận hiểu lầm hắn, lại vội vã chạy vào cung.
Nếu ngày ấy không đi thì tốt quá rồi, như vậy sẽ không phải nghe những câu làm tổn thương lòng người đến thế.
Ta tự hỏi đối với ngươi quan tâm đủ điều, có chỗ nào có lỗi với ngươi, cớ sao lại khiến ngươi cảm thấy mệt mỏi?
Một thanh âm tức giận vang vọng trong đầu.
Mẫu phi của Dận Tự xuất thân thấp hèn, quãng đường hắn đã đi qua, quả thực đã chịu không ít cay đắng, trước nay lúc ở bên cạnh y, vẫn luôn mang bộ dáng ông cụ non, hắn nói bản thân phải cẩn thận từng bước một, thì có chỗ nào sai chứ?
Một bên, vẫn không tự chủ được thay hắn biện minh.
Nói cho cùng, bản thân tức giận là vì trong lời của người nọ, phảng phất như biến giao tình của hai người trở thành một thứ gánh nặng.
Vừa nghĩ đến phải đi ra ngoài chất vấn hắn, trong lòng lại cảm giác nếu như gặp hắn vào lúc này, nhất định sẽ lại mềm lòng.
Trong lòng Dận Chân lúc này cảm thấy vô cùng vướng mắc, chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống tâm trạng bực tức.
Y lại quên rằng bản thân lúc mới rời khỏi Dục Khánh Cung, cũng từng dao động từng hoài nghi.
Thẩm Trúc nhìn bóng dáng chủ tử mình đi qua đi lại trong thư phòng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đành phải lên tiếng: “Tứ gia, nếu Bát gia có việc, không bằng nô tài xin phép cáo lui trước?”
Dận Chân thoáng khựng lại. “Ngươi cứ tiếp tục.”
Rõ ràng lúc nãy là ngài đang nói, bảo ta tiếp tục nói cái gì?
Thẩm Trúc bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm đại một đề tài, nói nửa ngày, lại phát hiện Dận Chân cơ bản không tập trung lắng nghe.
“Gia!” Cao Minh ở bên ngoài đột nhiên thét lên.
“Bát gia ngất xỉu, người đâu mau đến!”
Tiếng động ồn ào từ bên ngoài truyền đến, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.
Dận Chân cũng không thể cầm lòng được nữa, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, mấy bước đã đến trước mặt Dận Tự.
Một tay đỡ lấy người nọ.
“Còn đứng ra đó làm gì, mau cõng đệ ấy vào trong, mang nước nóng đến!”
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người xung quanh, có hiệu quả đến đáng ngờ, bên này có người vội vã chạy mang nước nóng khăn mặt ra, bên kia Tô Bồi Thịnh đã cúi người xuống, làm tư thế chuẩn bị cõng Dận Tự lên.
Người hẳn phải đang hôn mê bất thình lình mở mắt, sắc mặt tỉnh táo.
“Tứ ca.”
Dận Chân sửng sốt, lát sau mới phản ứng lại được.
Ngay lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Đệ ngày càng tiến bộ, nay còn biết tính kế tứ ca!”