CHƯƠNG 53: THƯƠNG TÂM
Tuyết lớn đã nguôi.
Bạt ngàn sơn dã, phảng phất ngoại trừ màu trắng, thì không nhìn thấy màu gì khác hơn.
Bất chợt, tiếng kèn vang lên, phá vỡ không gian bờ sông vốn tĩnh lặng.
Kỵ binh trang phục Mông Cổ tiến công từ bờ sông dưới chân núi, mỗi người đều mang theo một mã đao đã qua cải tiến, hùng hổ xông về nơi trú quân ở đối diện.
“Hoàng đế Khang Hy đã bị trọng thương, e rằng đã băng hà rồi, bây giờ quân Thanh chẳng qua là rắn mất đầu, các huynh đệ giết chúng, chặt đầu Hoàng đế!”
“Sát!”
“Sát!”
Người dẫn đầu dùng tiếng Mông gào thét, lưỡi đao trong tay giơ cao dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói lòa.
Những người khác ầm ầm hưởng ứng, tiếng người tiếng móng ngựa dồn dập, đằng đằng sát khí xông về phía này.
Quân Thanh đối diện nhìn qua có vẻ như hơi hỗn loạn, giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài chưa kịp phản ứng, luống cuống tay chân cầm vũ khí lên ứng chiến.
Phần đông là nhìn thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy, càng làm cho đám người kia chắc mẩm rằng Hoàng đế đã băng hà, quân Thanh hiện tại như rắn mất đầu.
Tướng lĩnh dẫn đầu vốn cũng xem như tướng quân dưới trướng của Cát Nhĩ Đan, lần này được phái đi làm tiên phong, là để tra xét thực hư, đồng thời cũng là vì giết quân Thanh không kịp trở tay.
Bên phía Cát Nhĩ Đan đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu từ sớm, chỉ đợi gã ra đòn phủ đầu thành công, thì lập tức xông qua đánh nhanh diệt gọn.
Nhưng gã dần đầu xung phong liều chết tiến tới, cũng không lâu sau thì dần phát giác có điều không đúng.
Quân Thanh tự xưng có hơn mười vạn, dù chỉ là trung lộ của Khang Hy, ít nhất cũng phải có năm sáu vạn, nhưng tình cảnh hiện giờ, lại chỉ có bấy nhiêu người, tính tới tính lui chỉ sợ cả một ngàn cũng chưa tới.
Dù Hoàng đế có chết, thì cũng không nên chỉ còn mấy người.
Không ổn, trúng kế!
Tướng lĩnh trong lòng khẽ run, đang định gọi mọi người quay về, lại nghe thấy tiếng ngựa hí tiếng đao kiếm phảng phất từ bốn phương tám hướng nổi lên, Chính Hoàng, Tương Hoàng, Chính Bạch, cờ của tam kỳ giương cao trên bầu trời, theo sau là đại quân thiên binh vạn mã đang dần dần áp sát, một mảnh đông nghịt, ở giữa trận địa Long Kỳ tung bay đón gió.
Bên cạnh Long Kỳ, có một người ngồi trên lưng ngựa, mặc giáp vàng rực dệt hoa văn vàng đường viền tím, đội nón giáp vàng hoa văn kim long, được quân Thanh vây quanh ở giữa như sao quay quanh mặt trăng.
Cách quá xa nên không thể nhìn thấy rõ, nhưng khí thế trên thân kẻ đó phát ra, cũng không phải người bình thường có thể ngụy trang.
Là Hoàng đế?!
Hoàng đế không chết!
Tướng lĩnh đấy hít một hơi khí lạnh, trong lòng biết Hoàng đế giả chết, phe mình bị lừa.
Nhưng biết thì cũng đã quá chậm, không đợi gã lấy lại giọng nói, đã trúng một mũi tên ngay ngực.
Gã hai mắt trợn tròng ngã từ trên lưng ngựa xuống, ý nghĩ cuối cùng trước khi chết, chính là: đại thế đã mất, chỉ sợ hiện tại Đại Hãn còn chưa biết Hoàng đế giả chết.
“Hoàng thượng anh minh quyết đoán, chiêu dụ rắn ra khỏi hang này thật sự quá tuyệt!” Sách Ngạch Đồ chắp tay cao giọng nói.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng hô hào nối tiếp nhau vang lên, cảm như như cả ngọn núi cũng hơi rung động.
Khang Hy sắc mặt bình tĩnh, cũng không vì vậy mà bày ra gương mặt cười, chỉ nói: “Một tiếng trống cổ động tinh thần, Cát Nhĩ Đan còn đi chưa xa, đuổi theo!”
“Rõ!”
Sách Ngạch Đồ ngoài mặt lộ vẻ cung kính, nhưng tay lại siết chặt dây cương.
Phía bên kinh thành . . . .
“Bát đệ thật sự là đã hao tâm tổn trí không ít.” Thái tử nghiêng người dựa vào đệm, điệu bộ lười nhác, giọng điệu thong thả, nhìn biểu tình của Dận Tự hắn ngoài mặt cười như không cười.
“Thần đệ ngu muội, xin Thái tử điện hạ chỉ rõ.” Dận Tự cũng bị hắn kéo ngồi xuống trường kỷ, hai người ngồi cách một cái bàn nhỏ, động tác biểu tình của hai bên, dù rất nhỏ cũng có thể thấy được.
Thái tử mỉm cười. “Đệ đối với tứ đệ, đúng là tình nghĩa vô giá, không tiếc vì đệ ấy, ba lần bốn lượt đi cầu xin Đức Phi, còn thật sự thuyết phục được Đức Phi nghĩ lại đi xin Thái hậu thảo ân chỉ, nhưng, tại sao đệ lại không nghĩ đến việc tới đây cầu xin bổn cung?”
“Mấy ngày nay đệ cũng không ít lần tới đây thỉnh an, nhưng khi gặp, lại không thấy cầu xin dùm Dận Chân lấy một câu, kể cả gặp cũng không gặp, lẽ nào đệ nghĩ rằng bổn cung là người không thấu tình đạt lý đến vậy sao?”
Hai từ bổn cung vừa được thốt ra, Dận Tự biết tâm tình của Thái tử hiện tại đang không vui, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Thần đệ có tội, chỉ là trong đầu luôn tâm niệm đến mối quan hệ giữa tứ ca và Đức Phi nương nương, chỉ ngóng trông nàng có thể mềm lòng, cũng không mong nhị ca công tư bất phân, rơi vào thế khó xử.”
“Đứng lên.” Một đôi tay vươn ra, đỡ hắn dậy. “Đệ xem đệ kìa, lúc nào cũng dè dặt cẩn thận như vậy, ta nói trách tội đệ khi nào hả.”
Dận Tự thuận thế đứng dậy, cũng không nói gì, trên cơ bản hắn không đoán ra dụng ý lần này Thái tử triệu hắn tới.
Thái tử cười nói: “Được rồi, ta đang hào hứng vì mấy ngày này có người bầu bạn, có thể cùng ta uống rượu chơi cờ, lại bị đệ đuổi đi mất rồi, nhị ca không còn cách nào hơn, chỉ có thể gọi đệ tới đây hầu chuyện.”
Dận Tự hiểu ý, hai tay cầm lên ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. “Thần đệ tự phạt mình một ly, nhận tội với nhị ca!”
“Được!” Thái tử vỗ tay cười, lại rót thêm cho hắn một ly đầy. “Chỉ là ít nhất cũng phải ba ly, mới có thể thể hiện thành ý.”
Dận Tự mỉm cười, cũng không từ chối, chớp mắt, ba ly rượu đã trôi xuống bụng.
Hôm nay, chỉ sợ rằng không đi được.
Xem ra Thái tử vẫn còn để ý chuyện hắn cầu xin cho tứ ca, có ý làm khó dễ, nếu không nể mặt, chỉ sợ sẽ rơi vào chỗ chết đắc tội với hắn.
Lần trước ở Bình Dương vừa mới dẹp loạn, Dận Tự không muốn liều lĩnh lần nữa.
Quả nhiên, nghe Thái tử nói: “Vậy hôm nay huynh đệ chúng ta không say không ngừng!”
Được Khang Hy tự tay dạy dỗ, dù tư chất có ngu dốt thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể kém được, huống hồ Thái tử lại không phải hạng ngu dốt, thời kỳ thiếu niên biểu hiện của hắn xem như vượt trội trong chúng huynh đệ, thế nên Khang Hy đối với người nhi tử này yêu thương quý trọng không gì sánh bằng, ân sủng có thừa.
Cầm kỳ thi họa, thậm chí thiên văn địa lý, phàm là những thứ Khang Hy cảm thấy hứng thú, dưới tình trạng mưa dầm thấm đất, Thái tử đều có tìm hiểu qua, có thể nói đủ tư cách để nhận bốn chữ văn võ song toàn.
Cho nên dù không kể đến thân phận, Thái tử cũng có thể xưng là một giai công tử phong thái nhẹ nhàng.
Nếu chỉ đơn thuần là uống rượu trò chuyện, cách nói năng học thức của hắn, đương nhiên không có chỗ nào để bắt bẻ.
Tửu lượng của Dận Tự cũng không phải đặc biệt thấp, nhưng do thân thể này không giống với kiếp trước, còn chưa trải qua sự trui rèn tửu lượng là bao, hơn nữa thương thế ở mắt vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy mà Thái tử lại liên tục rót rượu, còn theo dõi hắn uống, dưới tình huống này, dù hắn có ý muốn từ chối, cũng không cớ mà mượn.
Lúc sắp được nửa bình, đã cảm giác đầu đau âm ỉ từng cơn, đến cả những thứ trước mắt, cũng có phần lờ mờ không rõ.
Hắn không thể làm gì hơn là cố tìm một vài đề tài nói chuyện nhằm dời đi lực chú ý.
“Nghe nói dạo gần đây kinh thành giới nghiêm, là nhị ca hạ thủ lệnh, không biết là vì sao?”
“Để tróc nã phản tặc tiền triều.” Khóe miệng Thái tử mang theo ý cười, lại giúp hắn rót đầy ly.
Phản tặc tiền triều? Dận Tự thoáng giật mình, cũng cười nói: “Nếu thần đệ nhớ không lầm từ sau loạn Tam Phiên năm Khang Hy thứ hai mươi Ngô Thế Phan tự sát, thì mọi việc cũng đã lắng xuống, phản tặc này là từ đâu ra?”
“Đại khái là do bát đệ không biết, trong dân gian có tổ chức tên là Thiên Địa Hội, lấy khẩu hiệu là phản Thanh phục Minh, hoạt động mạnh ở vùng Phúc Kiến Chiết Giang, dạo gần đây lại còn dám lén đưa người vào trong kinh sư, có ý muốn gây loạn, sự việc trọng đại, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha.”
Chỉ sợ là ngươi kiếm một cái cớ đường đường chính chính để làm chuyện không thể đưa ra ngoài sáng.
Dận Tự trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài mặt lại vờ hiếu kỳ nói: “Thiên Địa Hội? Cái tên này rất lạ lùng, nhị ca có thể giải thích cho thần đệ nghe không?”
Thái tử cũng không tiếp tục chuốc rượu hắn nữa, nghe vậy mỉm cười vô cùng tự nhiên, sau đó lánh lót nói về nơi bắt nguồn cũng như tình huống cơ bản hiện tại của Thiên Địa Hội.
Trên thực tế, từ sau khi bình Tam Phiên, Khang Hy luôn cố hết sức trấn an nhân sĩ Giang Nam, không chỉ phá lệ chú trọng đến khoa cử thuế má đủ thứ ở Giang Nam, còn phải nhóm người Tào Dần đi làm tai mắt kết giao với người đọc sách, có thể nói hiệu quả rõ rệt, nếu nói về thế lực, Thiên Đại Hội cũng không hùng mạnh như lời của Thái tử, dù có, cũng chỉ phát triển mạnh ở một vài địa phương, còn như kinh sư ở ngay dưới chân thiên tử, khả năng chúng có thể làm những chuyện mình muốn gần như là không.
Hắn hỏi việc này, chẳng qua là muốn dời đi lực chú ý của Thái tử, để hắn không tiếp tục chuốc rượu dồn dập, nhưng đầu óc hắn hiện tại đang dần trở nên nặng nề, đến cả âm thanh bên tai, cũng trở nên không rõ ràng lắm . . . .
“Gia, ngài đã về!” Na Lạp thị đã mang theo người chờ sẵn trong sân, vừa thấy Dận Chân về, lập tức hành lễ tiến lên đón tiếp.
“Mấy ngày nay trong phủ khiến nàng phải cực nhọc rồi.” Trong giọng nói của Dận Chân loáng thoáng nét uể oải, Na Lạp thị vội gọi người đem khăn mặt nước trà lên.
“Gia, ngài nói đi đâu vậy, đây là bổn phận của thiếp.” Na Lạp thị cũng ngồi xuống theo y, than thở: “Chỉ là cực khổ cho bát đệ thôi.”
Dận Chân trong lòng khẽ động. “Thế nào?”
Na Lạp thị có hơi ngạc nhiên: “Gia ở trong cung không gặp bát đệ sao?”
Dận Chân lắc đầu, lại cảm thấy buồn phiền vô lý. “Ta từ chỗ Thái tử về thẳng đây.”
Na Lạp thị không hề nghi ngờ lời y nói, chỉ cười nói: “E rằng gia còn chưa biết, ngày ấy nghe nói ngài bị ngạc nương xử lý, còn liên quan đến Thái tử nữa, thiếp lúc ấy hoảng hồn, vội vàng chạy vào trong cung, vốn muốn đi đến chỗ Thái hậu cầu xin ân huệ, không ngờ vừa tới nơi lại gặp bát đệ từ trong đấy đi ra, cũng may có đệ ấy, thiếp mới biết được nguyên nhân hậu quả ra sao.”
“Đệ ấy đến chỗ Thái hậu?”
“Phải, đệ ấy đến trước thiếp một bước, gặp Thái hậu để cầu xin, nhưng nào ngờ ngạc nương đang trong cơn giận cũng ở đấy, mấy ngày tiếp theo, bát đệ bôn ba qua lại, vừa đi cầu xin ngạc nương, vừa đến phủ để báo tin cho thiếp, mỗi lần thiếp tiến cung thỉnh an ngạc nương, người đều không chịu gặp, không ngờ thế mà lại bị bát đệ thuyết phục, cuối cùng cũng đi xin Thái hậu thả gia ra.”
Dận Chân cau mày không nói.
Na Lạp thị lại tiếp tục: “E rằng mấy ngày nay Bát gia đã mệt mỏi lắm rồi, lần trước gặp mặt thiếp thấy sắc mặt đệ ấy nhợt nhạt đi không ít, không bằng lát nữa thiếp tìm một ít đồ bổ, gia đưa vào cung cho đệ ấy . . . .”
Còn chưa dứt lời, Dận Chân đã bất ngờ đứng bật dậy.
Na Lạp thị không hiểu tại sao. “Gia?”
“Tô Bồi Thịnh!”
“Có nô tài!” Tô Bồi Thịnh nghe gọi chạy vào.
“Chuẩn bị ngựa, tiến cung!”
Vào cung, Dận Chân đi thẳng đến viện A ca, lại nhìn thấy gương mặt khổ sở của Cao Minh.
“Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Cao Minh như nhìn thấy cứu tinh. “Tứ gia, ngài đã tới, gia bị Thái tử triệu đi rồi, còn chưa về.”
Y thoáng sửng sốt, xoay người đi về phía Dục Khánh Cung.
Từ sau khi Lữ Hữu Công gặp bạo bệnh, thái giám đắc lực nhất Dục Khánh Cung đã đổi thành Cổ Ứng Tuyển.
Lúc này gã đang đứng ngoài điện, xa xa thấy Dận Chân liền nhận ra ngay, không đợi y tiến lên hỏi thăm, đã chạy bước nhỏ đến trước hành lễ.
“Nô tài tham kiến Tứ gia, Tứ gia cát tường!”
“Thái tử điện hạ đâu?”
Cổ Ứng Tuyển thoáng do dự, nói: “Điện đang cùng Bát A ca trò chuyện bên trong.”
Dận Chân thấy điệu bộ ấp a ấp úng của gã, nhất thời nghi ngờ, đẩy gã ra đi thẳng vào trong.
“Ây da ây da, Tứ gia!” Cổ Ứng Tuyển không tiện cản y, vội vàng đuổi theo, gấp gáp gọi.
Cước bộ của Dận Chân cực nhanh, nhưng khi đến gần cửa, cước bộ lại bất giác chậm lại.
“Dận Tự, đệ nghĩ nhị ca thế nào?” Giọng nói của Thái tử hơi trầm thấp, không cao như thường ngày.
“Đương nhiên là tốt . . . .” Giọng điệu của người trả lời chậm chạp, dường như chưa phản ứng kịp.
“Vậy tứ đệ thì sao?”
“Tứ đệ . . . .?”
“Phải, Dận Chân.”
“Dận Chân . . . .” Ngay sau khi cái tên này được nói ra, Dận Chân loáng thoáng nghe được người bên trong khe khẽ thở dài. “Mệt . . . .”
“Mệt? Tại sao mệt?”
“Y phàm là việc gì . . . . Cũng thích suy nghĩ nhiều, ta phải cẩn thận từng bước một . . . . Rất mệt . . . .”
“Hửm? Vậy sao đệ còn giao hảo với y như vậy?”
“. . . .”
Thình lình ngoài cửa truyền đến âm hưởng đồ sứ rơi vỡ giòn tan, tay đang đỡ trán của Dận Tự cũng thoáng khựng lại, dường như tỉnh táo hơn một ít, lắc lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng lại lực bất tòng tâm lảo đảo ngã xuống trường kỷ.
“Tứ gia!” Tiếng thét sợ hãi từ bên ngoài truyền đến, nhưng lọt vào tai Dận Tự lúc này, lại dường như đặc biệt xa xăm.
Tứ ca?
Tứ ca tới?
Dận Tự nhăn mày, nhớ tới dường như bản thân vừa nói gì đấy, nhưng lại lập tức bị bao trùm bởi cơn đau âm ỉ từng cơn trong đầu.
Tứ chi có chút rả rời, thân thể cũng hơi nóng lên.
Hắn dựa vào cạnh bàn, cực lực kìm chế tiếng rên rỉ do cảm giác khó chịu mà muốn thoát khỏi kẽ môi.
Dận Chân xoay người đi ngay, không đếm xỉa đến đống đồ sứ vỡ nát trên đất, cũng không để ý đến tiếng hô to gọi nhỏ của Cổ Ứng Tuyển.
Y chỉ mong rằng bản thân chưa từng đến đây.
Như vậy cũng sẽ không nghe được câu nói kia.
Ta phải cẩn thận từng bước một . . . . Rất mệt . . . .
Hóa ra ở bên cạnh ta, lại miễn cưỡng ngươi đến vậy sao.