CHƯƠNG 84: LỜI ĐỒN
Dận Chân sau khi vào thì hành lễ chào Lương Phi, còn nói mấy thể hiện sự quan tâm đến bà, Lương Phi cười trả lời từng câu một, lát sau mới bà mới nói cảm thấy mệt, bảo chúng về trước.
“Sao tứ ca lại đến đây?” Dận Tự liếc trộm dáng đi thong dong nhàn nhã của hắn, nhìn như không có việc gì, không khỏi lên tiếng hỏi trước.
Là ta nhớ ngươi, lại nghe nói ngươi ở đây, nên mới vội vàng đến.
Dường như đã một quãng thời gian không gặp, lẽ nào ngươi không muốn nhìn thấy ta sao?
Những câu này cứ quẫn quanh bên môi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, dù sao Tứ gia vẫn không thể nói ra miệng những lời ủy mị như tiểu nhi nữ vậy được, huống hồ đang trong đại nội hoàng cung, tai mắt khắp nơi.
Dận Chân trả lời: “Không có gì, sắc trời còn sớm, nên đến thỉnh an Lương Phi nương nương, đệ cũng biết Đông ngạc nương mất sớm, Lương Phi nương nương hiền hòa dễ gần, nên cảm thấy tôn kính thôi.”
Trong lời nói, hoàn toàn không nhắc đến mẹ đẻ Đức Phi.
Quan hệ mẫu tử giữa hai người đã rạn nứt đến nước này, Dận Tự cũng không tiện khuyên nhủ, thoáng im lặng, rồi lại cười: “Nhóc Hoằng Huy nhà tứ ca đúng là thông minh đáng mến, Đình Xu cũng rất thích, hôm nào rảnh rỗi để nó đến phủ đệ chơi hai ba ngày đi.”
Tuy rằng Dận Chân không thích Dận Tự thành thân cưới vợ, nhưng đến chính y thậm chí còn có Trắc phúc tấn, hơn nữa cưới vợ sinh con đông nhà đông cửa là trách nhiệm muôn thuở của nam nhân, dù sao thì hai người họ chịu, Khang Hy cũng sẽ không cho phép, nên Dận Chân chỉ có thể chôn giấu thật sâu chút ít khó chịu này dưới đáy lòng.
Nhưng con nối dõi thì khác, bất hiếu hữu tâm, vô hậu vi đại, Dận Chân đương nhiên không hy vọng Dận Tự dưới gối không con, vừa nghe hắn nói vậy, lập tức đáp lại: “Đương nhiên được, về phủ rồi huynh lập tức đưa nó qua phủ đệ.”
Dù sao cũng rảnh rỗi, hai người đi rất thong dong, dọc đường tán gẫu mấy chuyện chính vụ nhỏ nhặt, tiện thể cũng đề cập đến một ít chuyện bí mật trong hoàng tộc.
“Nghe nói nhà Khang Thân vương đang ầm ĩ chuyện không tính là lớn nhưng cũng không thể xem thường.” Dận Chân ngữ điệu thản nhiên, cũng chỉ dùng thái độ như đang kể chuyện cười. “Thế tử trước khi thành hôn có nuôi một ngoại thất, giờ đã thành thân hơn một năm, muốn rước vào phủ, cho một danh phận, vậy mà Phúc tấn Thế tử không chịu, hai bên bắt đầu cãi vã, vừa hay nàng kia đang mang thai, bị Phúc tấn Thế tử Khang Thân vương đẩy ngã, sẩy thai.”
Phúc tấn nhà Khang Thân vương . . . . chẳng phải là Dục Tú sao?
Dận Tự ngẩn người, không khỏi truy hỏi: “Sau đó thế nào?”
Dận Chân lắc đầu: “Huynh chỉ nghe qua miệng người khác, cũng không hỏi rõ, âu cũng là Khang Thân vương gia môn bất hạnh, lại rước phải một nữ tử ghen tuông . . . .” y thấy sắc mặt Dận Tự khác thường, nhíu mày hỏi: “Đệ sao vậy?”
“Không có gì.” Dận Tự ngầm thở dài, không nói thêm gì nữa.
Dận Chân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Phúc tấn Thế tử Khang Thân vương, chính là Quách Lạc La thị mà năm ấy Nghi Phi muốn tác hợp với Dận Tự, lại liên tưởng đến dị trạng của Dận Tự vừa nãy, rất dễ gây hiểu lầm.
Dận Tự vẫn đang cúi đầu trầm tư, không mảy may phát hiện sự mất hứng rất nhỏ của đối phương lúc này.
“Tiểu Bát.”
Dận Tự ngẩng đầu lên.
“Đại ca rủ ngày mai đến điền trang tụ tập, đệ cũng đi chứ?”
Hắn gật đầu.
“Ừm, huynh có việc phải đi trước, nếu đệ không có việc gì, cũng nên về sớm đi.” Dận Chân lạnh nhạt nói, nhanh chân bước đi, mới chớp mắt đã cách một khoảng.
Chuyện gì vậy, vừa rồi không phải còn đang vui vẻ lắm sao?
Bát A ca xưa nay tâm tư kín đáo, hành sự chững chạc nhưng vào lúc nhìn theo bóng lưng của đối phương, cũng không khỏi ngơ ngác mà vô tội.
Khi về đến phủ, Đình Xu đã đứng đợi một lúc lâu, lập tức đi đến giúp y cởi áo lau mặt, rồi dâng lên trà nóng.
Tuy rằng vẫn là nụ cười khẽ dịu dàng ấy, nhưng cảm xấu che giấu dưới gương mặt cười ấy lại không phải vậy.
“Gia . . . .”
Dận Tự buông khăn mặt xuống, nhìn nàng.
Đình Xu muốn nói lại thôi, thoáng ngập ngừng, rồi như cố gắng cười thật tự nhiên nói: “Năm nay tổng tuyển tú, gia có muốn trình bẩm với mẫu phi, chọn một hai người ưng ý rước về phủ không?”
Dù có rộng lượng hơn nữa, thì với tư cách một nữ nhân, nàng đương nhiên không muốn chia xẻ trượng phu với người khác, nhưng thân là chính thê, nàng không thể không tự thu xếp việc này, thậm chí còn phải chủ động nhắc nhỏ Dận Tự, bằng không sẽ bị nói là không hiền lương, hay ghen tuông.
Nàng lại bất chợt nhớ đến cảnh ngộ của người bạn thân thuở còn thiếu nữ – Quách Lạc La thị, trong lòng không khỏi buồn bã.
Dận Tự lắc tay. “Người trong phủ hiện nay không thiếu, không cần lại rước thêm vào, ta thích yên tĩnh.”
Đình Xu cúi đầu, ngón tay vặn xoắn khăn thêu: “Nhưng thiếp tới nay . . . . vẫn chưa có con, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, huống hồ thân phận của gia . . . .”
Vì chuyện này, cả mẫu thân nàng cũng đã nói không ít lần, thậm chí còn khuyên nàng hay đưa Giai Kỳ, Giai Mộng – của hồi môn mang theo từ nhà mẹ – vào phòng Dận Tự, vậy nếu sau này nha hoàn sinh được con, phải giao cho chính mẫu nuôi nấng, dù về sau có tân nhân vào phủ, uy hiếp đối với nàng cũng nhỏ đi không ít.
Thành thân đã hơn một năm, ngày tháng bình yên cuối cùng cũng không còn, Đình Xu lặng lẽ suy tư, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.
Dận Tự dở khóc dở cười, sao hôm nay ai trò chuyện với hắn, đều phải lôi chủ đề này ra mới chịu vậy.
“Chúng ta còn trẻ, thời gian thành thân cũng ngắn, không cần lo lắng, nếu bên Nghi Phi hỏi han gì, nàng cứ trả lời lấy lệ cho ta, còn lại để ta giải quyết.” Dận Tự ăn hai miếng điểm tâm dằn bụng, vừa lau tay vừa nói.
“Mai là ngày nghỉ, ta cùng với bọn cửu đệ đến điền trang của đại ca tề tựu, chắc sẽ không về.”
Thấy hắn chuyển hướng câu chuyện, Đình Xu không thể làm gì hơn đành gật đầu: “Thiếp biết rồi, gia.”
Trong lúc nói chuyện, cơm nước đã lục tục dọn lên, Dận Tự quả thật rất đói, tốc độ ăn nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Đình Xu lo hắn phải thường xuyên suy nghĩ việc triều chính, nên mỗi ngày đều nhân lúc này nói chút chuyện nhà, giúp hắn thả lỏng.
“Bên Ngũ Gia vừa có thêm một Cách cách, thiếp cũng đi thăm rồi, rất thanh khiết khả ái, đến trăm ngày phải chuẩn bị chút lễ vật gởi qua.”
Dận Tự gật đầu: “Nàng làm chủ là được rồi.”
Đình Xu cười: “Còn có một chuyện vui muốn báo cho gia, việc buôn bán của mấy cửa hàng vô cùng thuận lợi, lúc ấy gia nói quả không sai, viết bảng hiệu Phương Hoa Trai treo lên, dùng chung cho cả ba cửa hàng, nay đã truyền khắp kinh thành, nữ quyến của gia đình có chút của cải đều vui vẻ đến chỗ chúng ta mua son phấn.”
Dận Tự cười đáp lại: “Cũng nhờ nàng biết cách kinh doanh thôi, ta có công lao gì chứ, nhớ hôm nào đưa tiền lãi cho tứ tẩu, thuận tiện chuẩn bị một phần hậu lễ, chúng ta cùng đưa đi.”
“Thiếp biết, chẳng qua nay việc buôn bán thuận lợi như vậy, hàng tích trữ đã sắp hết, đến lúc đó chỉ sợ lại phải làm phiền Thẩm tiên sinh đi Giang Nam một chuyến.”
“Vùng sông nước Giang Nam, ôm mỹ nhân vào lòng, y mà nghe chắc chắn cam tâm tình nguyện đi ngay.” nói xong lại thoáng dừng đũa, Dận Tự tiếp tục, “Mang theo cả Trần Bình.”
“Trần Bình?” Đình Xu có hơi nghi hoặc. “Không phải hắn đang hầu hạ gia à, sao lại . . . .”
“Ta có Lục Cửu hầu hạ là đủ rồi, hơn nữa hắn cũng lanh lợi, để Thẩm Triết dẫn hắn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
“Cũng được.”
Trong lúc trò chuyện, Dận Tự chợt nhớ tới chuyện sáng nay Dận Chân vừa nói.
“Nhà Khang Thân vương xảy ra chuyện gì?”
Đình Xu cười khổ kể: “Là chuyện hai ngày trước, Xuân Thái có một ngoại thất rất được sủng ái, vốn định chờ cưới Phúc tấn xong lập tức rước nàng về làm thiếp, nay thành thân đã gần hai năm, Phúc tấn Thế tử không có con nối dõi, ngược lại nàng ngoại thất kia đã mang thai hơn ba tháng, Xuân Thái liền muốn rước nàng vào cửa, Phúc tấn Thế tử không chịu, còn đến nơi ở của nàng kia tìm người, trong lúc giằng co đã lỡ tay đẩy nàng ta ngã, làm nàng ta sẩy thai, lúc đó Xuân Thái vội vã chạy đến, vừa lúc thấy màn này.” đối phương là bạn thân của Đình Xu, nếu không phải Dận Tự nhắc đến, nàng cũng không muốn nói, dù sao loại chuyện này cũng không vẻ vang gì.
Dận Tự lẳng lặng nghe, không nói gì.
Kiếp trước cũng chính vì hai người thành thân đã lâu vẫn không có con, Dục Tú lại không chịu cho hắn nạp thiếp, Hoàng a mã mới tức giận, cương quyết ban hai người thiếp cho hắn, Hoằng Vượng là do người thiếp Trương thị sinh ra, mãi đến ngày hắn chết, Dục Tú cũng không sinh được đứa con nào.
Nếu nói ra, tuy nàng xuất thân cao quý, nhưng không con không cái, lại gây chuyện đến nông nỗi này, vậy hoàn cảnh của nàng ở phủ Khang Thân vương, sẽ càng gian nan hơn.