CHƯƠNG 85: TỀ TỰU
Năm nay Đại A ca hai mươi bảy tuổi, từ năm Khang Hy thứ hai mươi chín ba lần theo ngự giá xuất chinh Chuẩn Cát Nhĩ, quân công hiển hách, so với Thái tử trường kỳ sống trong cung cấm, có chí khí và có tầm nhìn hơn, năm Khang Hy thứ ba mươi bảy được phong làm Trực Quận Vương, ngoại trừ Thái tử, là người có tuổi tác và tước vị cao nhất trong chúng Hoàng tử, người Mãn lại xem trọng quân công, nếu không phải vì y không phải con của Hoàng hậu, chỉ e vị trí Thái tử hiện tại đã đổi chủ từ lâu.
Y ra ngoài nhiều năm, điền trang dưới danh nghĩa hiển nhiên cũng tốt hơn các A ca khác nhiều lần, nhân tiện mời bọn Dận Tự đến thưởng thức! Với một điền trang nghỉ ngơi mà nói, vị trí ngay sát bờ biển Thập Sát, hậu viện xây một tiểu lâu hai tầng, trên lầu hai chính là phòng dùng để thiết yết chiêu đãi, vừa mở cửa sổ thì cảnh biển bát ngát xanh biếc gợn sóng phản chiếu ánh mặt trời đập ngay vào mắt.
Dận Đường dạo bước ngắm cảnh, nhưng cũng không quên tấm tắc ca ngợi: “Đại ca, điền trang của huynh thật đặt biệt, chỉ với cảnh trí bên ngoài thôi, nếu bán đi cũng có thể kiếm ít nhất trên mười vạn lượng đấy.”
Dận Đề liếc hắn: “Hiện giờ đệ đã bắt đầu mở cửa làm ăn, mở miệng ngậm miệng toàn mùi tiền, huynh nói cho đệ hay, điền trang này huynh để dành dưỡng già, ai cũng không bán.”
Dận Đường sờ sờ mũi, xấu hổ cười: “Đệ cũng chỉ thuận miệng nói, nào dám giành thứ đại ca yêu thích chứ.” Lời hắn ba phần thật bảy phần giả, chỉ đơn thuần đùa giỡn mà thôi, người ở đây đương nhiên nghe hiểu, cũng phối hợp cười theo, thoáng chốc bầu không khí trở nên hài hòa thân thiết.
Thập A ca Dận Nga do có chuyện không đến được, Dận Đường không chức không vụ, nên đi sớm đến nha môn Lại Bộ rủ Dận Tự đi chung, Tam A ca Dận Chỉ, Ngũ A ca Dận Kỳ đã tới trước, bốn người ngồi thành một bàn, trên bàn để nồi lẩu uyên ương, thức ăn tươi ngon đầy đủ từ núi xuống biển, hơi nóng lượn lờ trong nồi, nước lẩu sôi sùng sục.
Lúc này có người vào thông báo Tứ A ca Dận Chân và Thất A ca Dận Hữu đã tới.
Dận Đề vui mừng, vội đứng dậy cho người mời họ vào.
Xưa nay Dận Chân rất ít khi tham gia tiệc tùng giữa các huynh đệ với nhau, lần này chịu đến, đại ca như y cũng cảm thấy được vài phần mặt mũi, hiển nhiên vui vẻ.
Thấy trước mắt Thái tử càng ngày càng không được lòng Hoàng đế, làm đại ca như y, đương nhiên phải tận tâm kết nối tình cảm các huynh đệ, đến lúc đó, tuổi lớn lại là chỗ dựa của mọi người, ngoài y còn ai nữa?
Dận Chân ở cửa chạm mặt Dận Hữu, nên hai người cùng vào, không ngờ mọi người đều đã đến, vội nhận tội, ngồi xuống.
Dận Đề cười nói: “Mọi người đã đến đông đủ, vậy thì khai tiệc nào, hôm nay ngồi đây đều là huynh đệ, không nên câu nệ, hiếm khi được tề tựu, cũng nhờ các đệ nể mặt người làm đại ca này.”
Mọi người khách sáo một hồi, xong đều cầm đũa lên ăn.
Sắp đến tháng tư, ăn lẩu nóng có vẻ hơi trái mùa, nhưng mấy ngày nay trời lại trở lạnh, cộng thêm bụng đang đói, gắp một miếng thịt dê, húp một ngụm nước lẩu, ngược lại rất khoái trá, chỉ lát sau mọi người ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng miệng thì đều bảo sảng khoái.
Qua ba tuần rượu, nói chuyện cũng dần dần buông thả, huynh đệ tề tựu, đàm chính vụ có vẻ phá không khí, hơn nữa lập trường của mọi người khác nhau, chẳng hạn một A ca tàn tật như Dận Hữu, chỉ có thể rỗi rãi ở nhà, nên mọi người đều rất ăn ý né những đề tài triều chính, chuyển qua đàm đạo phong hoa tuyết nguyệt.
Đến cả một người không thích nữ sắc như Dận Chân, cũng có một Trắc phúc tấn, đừng nói chi những người khác, với nam nhân mà nói, đó là chuyện hết sức bình thường, nếu có người chỉ nạp một vợ, có lẽ trước mặt mọi người sẽ ca ngợi họ phu thê tình thâm, sau lưng khó tránh dèm pha chính thê ghen tuông độc sủng, nếu chính thê không có con, vậy không cần trượng phu bỏ vợ, chỉ mỗi áp lực từ cha mẹ chồng, cũng đủ khiến nàng không chịu đựng nỗi rồi.
Bàn về chuyện phong nguyệt, tránh không được nhắc tới chuyện Thế tử nhà Khang Thân vương.
Chỉ nghe chính thất nhà quyền quý ghen tuông, ngấm ngầm dùng thủ đoạn hại sủng thiếp con thiếp, nhưng chưa từng nghe nói chính thất không con, lại ngang nhiên không cho trượng phu nạp thiếp, chuyện sủng thiếp Thế tử Khang Thân vương bị xô ngã sẩy thai, Quách Lạc La thị tức khắc trở thành người phụ nữ ghen tuông nổi danh khắp kinh thành, đến cả Thái hậu cũng bị kinh động.
Người bên ngoài kể về nó như một chuyện cười, Dận Tự lại nghe tỉ mỉ.
Dận Chân sao lại không nhận thấy thái độ kỳ lạ của hắn, trong lòng càng khó chịu, nhưng không để lộ ra mặt, trong đầu lại suy tính chút nữa phải làm cách nào tìm cơ hội tra hỏi người nọ.
Nếu tính ra, Dục Tú là chị họ ngoại của Dận Đường, bởi vậy gây lớn chuyện, đến cả Khang Hy cũng quan tâm, hiển người mọi người càng không kiêng nể, tuy Dận Đường vẫn chưa thành thân, nhưng cũng không tiếp xúc mấy với người đường tỷ này, nghe Tam A ca Dận Chỉ ở đây giễu cợt, cũng chỉ im miệng.
Dận Đề ngược lại khẽ ho một tiếng, nói: “Tính ra Xuân Thái chính là anh họ của chúng ta, tuổi y cũng đã lớn, việc này đối với y mà nói chắc không dễ chịu gì, chúng ta cũng nên nể mặt y, ít nói mấy câu.”
Ngươi đúng là biết đối nhân xử thế nhỉ! Dận Chỉ bị cắt ngang mất hứng nói chuyện, tuy không mấy hài lòng, nhưng hiện tại Đại A ca làm chủ, hơn nữa còn đang ở điền trang của hắn, Dận Chỉ cũng không tiện nói thêm gì, nghe vậy chỉ đành ngậm miệng.
Lại hàn huyên thêm chốc lát, sắc trời dần chuyển tối, mọi người cũng đã uống không ít, Dận Đề liền gọi hạ nhân đến, dìu các huynh đệ đến phòng riêng để nghỉ ngơi.
Tuy Dận Đề trưởng thành trong quân ngũ, nhưng mấy năm từng đọc sách ở thư phòng cũng không uổng phí, trên thực tế y không chỉ là một tên vũ phu ngu ngốc, đối với điền trang ưng ý nhất, hiển nhiên cũng bỏ không ít công sức để trang hoàng, đến cả phòng để bọn Dận Tự nghỉ ngơi, cũng lấy tên hoa cỏ, trang trí cũng khá tạo cảm giác thi thú, như chỗ Dận Tự ở, tên là Lan Thất, bày đầy hoa lan, đến cả thi họa treo trên tường, cũng là hoa lan rạng rỡ.
Dìu Dận Tự đi nghỉ là một tỳ nữ trong điền trang, dáng người thướt tha, mi mắt ẩn tình.
Thật chất Dận Tự cũng không uống say, chỉ là không tiện từ chối ngay trước mặt Đại A ca, vừa vào phòng liền đuổi tỳ nữ kia ra.
Hắn ngồi xuống, cầm ấm trà lên rót nước uống, nghĩ tới các huynh đệ chắc cũng được sắp xếp cho một nữ tử có tướng mạo nhan sắc xinh đẹp, chỉ không biết ai là người có phúc hưởng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn tưởng tỳ nữ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nên lạnh lùng nói: “Gia muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống đi.”
Vừa dứt lời, cửa lạch cạch mở ra, Dận Tự quay đầu lại, thì thấy Dận Chân bước vào, biểu tình trên mặt tự tiếu phi tiếu.
“Giường vẫn còn hơi lạnh, nhuyễn ngọc ôn hương, sao lại chối từ?”
Dận Tự há có thể vì một câu nói của y mà đỏ mặt, nghe vậy chỉ cười đáp: “Trong phòng tứ ca cũng có người giúp ủ chăn, thế nào không tranh thủ thương hương tiếc ngọc?”
Dận Chân hừ lạnh, đóng cửa phòng rồi bước lại ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy chung trà uống dở của hắn, đưa lên miệng uống cạn.
Dận Tự nhìn điệu bộ của y, ngược lại ngớ người: “Sao vậy, là ai chọc giận tứ ca?”
“Đệ nói xem, là ai?”
Dận Chân vặn ngược lại, thấy hắn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình, giận không biết trút vào ai.
Không nói hai lời ôm lấy bờ vai y, cúi đầu mạnh bạo hôn lên môi.
Đôi môi ướt át hương rượu tạo cảm giác như nóng bỏng hơn mọi khi, lại mang theo mùi hương của người này, Dận Chân nhất thời cảm thấy thẫn thờ.
Thời gian hai người có thể riêng tư thân mật không nhiều, chỉ những khoảnh khắc ngẫu nhiên thế này cũng đủ khiến y cảm thấy quý giá.
Dận Tự giật mình, không kịp phản ứng lại, môi lưỡi đã bị đối phương quấn lấy, triền miên liếm mút.
Hắn không nói rõ được cảm giác của bản thân với Dận Chân, thù hận qua một kiếp dần dần phai nhòa, ân oán ngày xưa tan thành mây khói, giữa hai người, còn lại gì?
Ký ức kiếp này, gần như trải dài từ thuở ấu thơ, hình bóng y luôn luôn kề bên, như hiện giờ cả . . . .
Cả trong hơi thở, dường như cũng tràn ngập mùi hương của đối phương.
Dận Tự cụp mắt, lông mi khẽ run nhè nhẹ, dưới ánh nên tạo nên bóng phủ mờ ảo che đi cảm xúc trong đôi mắt hắn lúc này.
Tay đặt bên cạnh, từ từ hướng lên trên, gác lên vai đối phương, nhưng không đẩy y ra.
Dận Chân mừng rỡ.
Cốc cốc cốc.
“Bát ca, huynh đang làm gì vậy, sao ngủ sớm thế, cho đệ vào huynh đệ chúng ta trò chuyện nào!”
Giọng nói của Dận Đường vang vọng bên ngoài, mang theo chút men say.
. . . .
. . . .
. . . .
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi, hít sâu mấy hơi để đè xuống dục vọng muốn chửi ầm lên.
Dận Tự quay đầu, khẽ cười thành tiếng.
Bầu không khí mê đắm mập mờ bốc hơi không sót lại tí gì.
Dận Đường chờ đến phát bực, đang định gọi lần nữa, cửa bất ngờ bị mở ra, sau đó là gương mặt lạnh như băng của Dận Chân xuất hiện.
Dận Đường sững sờ, lập tức trưng ra gương mặt tươi cười: “Ui chao, tứ ca cũng ở đây à, đúng lúc ghê, ba huynh đệ chúng ta chông đèn trò chuyện thâu đêm nào.”
Dứt lời còn chưa đợi Dận Chân trả lời, đã tót thẳng vào phòng, đặt mông ngồi xuống ghế.
“Ấy chà, bát ca, huynh này sao không chịu thắp nhiều đèn chút, để tối như vậy?” Dận Đường hết nhìn đông sang tây, lại chỉ này trỏ kia.
Dận Tự vừa bực mình vừa buồn cười: “Phòng đệ sáng, sao đệ không về đấy mà ở?”
“Haiz, đừng nhắc tới nó.” Dận Đường xua xua tay. “Tỳ nữ ban nãy dìu đệ vào phòng, mùi son phấn nồng đến nổi đủ hun chết trâu đó.” Hắn vừa nói vừa khoa chân múa tay, Dận Tự biết người đệ đệ này nhìn bề ngoài có vẻ cợt nhả, thực tế cũng không phải vậy, có đôi khi biểu hiện của mỗi người mỗi khác, chỉ là một lớp mặt nạ, một lớp mặt nạ sẵn lòng cho người khác nhìn thấy.
Điển hình như Dận Chân, nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng chẳng qua là không đủ kiên nhẫn để giả dối vòng vo với người khác mà thôi, về lâu về dài, hơi thở mùa đông như luôn phảng phất quanh y, nên cũng hiếm người tự nguyện đến gần, trái lại nhờ vậy mà giảm rất nhiều hiềm nghi, trở thành trung thần trong mắt Khang Hy.
“Hai đệ trò chuyện, huynh đi trước.” Dận Chân đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói một câu rồi xoay lưng bỏ đi.
“Tứ ca, ở lại chơi thêm chút đi mà.” Dận Đường vờ vĩnh giữ y lại, bị Dận Tự liếc nhìn qua, xấu hổ ngậm miệng.
“Tứ ca.” Dận Tự gọi y lại, cũng đi tới cửa, thấp giọng nói: “Ngày mai, nếu huynh về . . . . thì gọi đệ về chung.”
Dận Chân nhìn hắn một lát, gật đầu, cáo từ rời đi.
Dận Chân vừa đi, Dận Đường lập tức bổ nhào lên giường, giang tay giang chân nằm hình chữ đại.
“Tốt quá, tứ ca ở đây, đệ cứ cảm thấy không tự nhiên thế nào ấy, rõ ràng không làm gì hết, nhưng lại làm người ta có cảm giác có tật giật mình như chuột đối diện mèo.”
Dận Tự cười lắc đầu: “Đây chẳng qua là thói quen khi giao tiếp với quan viên của tứ ca, gương mặt nghiêm túc không dễ để người lôi kéo làm quen vì nhiều mục đích, cũng không phải thật sự lạnh lùng vô tình.”
Dận Đường lẩm bẩm trong miệng: “Đệ biết, nhưng có ai tình nguyện mỗi ngày đối diện với cái mặt lạnh đó chứ, may ra có bát ca đối xử tốt với huynh ấy thế thôi, chẳng nhẽ khi còn bé tứ ca cũng vô cảm vậy sao, kỳ quái thiệt, hèn chi Đức Phi nương nương không thích . . . .”
“Cửu đệ.” Dận Tự cắt ngang lời hắn, rút lại nụ cười bên môi. “Nói năng cẩn thẩn.”
Dận Đường vốn có thói quen tùy tiện trước mặt Dận Tự, nghe vậy cũng tự biết mình sai, không khỏi gãi má: “Lúc nãy đệ uống hơi nhiều, bát ca đừng trách.”
Thấy hắn đã nhượng bộ một bước, Dận Tự cũng không muốn tiếp tục, tìm một cái ghế ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Tiểu Cửu, có câu này, huynh không biết có nên nói với đệ không.”
Dận Đường nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, hơn nữa bản thân vừa lỡ lời, cảm giác say cũng bay hơn nửa. “Bát ca cứ nói.”