CHƯƠNG 19: MƯU ĐỊNH
Cục diện bị người kiểm soát mà Đại A ca lo lắng không hề xuất hiện, Khang Hy thân chinh mang theo y giống như lần nam tuần trước, lưu lại Thái tử giám quốc, Sách Ngạch Đồ phụ tá.
Hoàng đế vắng mặt, việc học hành của đám A ca vẫn không thể lơ là, mỗi ngày giờ dần tiếng đọc sách vang lên văng vẳng khắp Thượng thư phòng.
Chẳng qua, Dận Tự có thêm nỗi phiền não nghiêm trọng.
Hắn không biết Thái tử dấy lên tâm tư gì, mấy ngày nay ra sức lôi kéo gần gũi với mình, lúc thì tặng đồ, lúc thì giữ lại Dục Khánh Cung dùng thiện, hắn cũng chẳng mong bản thân được gán mác người đang bị đảng Thái tử lôi kéo, tương lai muốn rứt rứt không ra.
Đừng nói mình suy nghĩ xa vời, cho dù chỉ nhìn từ phía quan hệ giữa Đại A ca và Thái tử, ngạc nương Huệ Phi của Đại A ca còn là dưỡng mẫu của mình, sau này Đại A ca hạ bệ cũng sẽ nhìn mình không vừa mắt, chỉ là đôi ba lần còn có thể tìm cớ từ chối khéo, về lâu về dài, bản thân có thể làm sao đây.
Vì để tiếp tục né lời mời giữ lại dùng thiện ngày hôm nay, trước lúc đi Dận Tự đã lén xối mấy vại nước lạnh, định giả bệnh để tránh phiền toái, thân thể hắn ngày thường vốn cũng không phải thuộc loại khỏe mạnh vậy mà giờ một chút bệnh trạng cũng không thấy đâu, không khỏi khiến Dận Tự bóp cổ tay không ngừng.
“Đệ sao vậy?” thừa dịp Cố sư phó xoay lưng lắc lư đầu đắm chìm trong ngâm tụng của ông, Dận Chân nhanh chóng sấn qua nhỏ giọng hỏi.
Dận Tự vốn định nói không sao, nhưng vừa dứt lời thì cơn đau co rút từ yết hầu, bụng truyền đến ngay, đau đến nỗi hắn nhất thời không chịu đựng được, khủy tay chống bàn. “Hơi đau.”
Dận Chân thấy hắn lộ ra nét mặt đau đớn, vội lớn tiếng xin Cố Bát Đại tạm nghỉ, lại dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người dìu Dận Tự ra khỏi Thượng thư phòng.
Hai người rời khỏi Thượng thư phòng rồi, Cao Minh đứng đợi bên ngoài vội lại đón, vốn không rõ nội tình nên khi nhìn thấy nét mặt của Dận Tự hắn không khỏi hoảng sợ.
“Hôm nay đệ ấy ăn phải thứ gì đấy không sạch, Cao Minh, ngươi hầu hạ chủ tử mình vậy hả?” Dận Chân giận tái mặt chất vấn.
“Nô tài đáng chết, chủ tử bị làm sao vậy?” Cao Minh vội vã chạy qua cùng dìu Dận Tự.
Tự tác nghiệt, không thể sống. Dận Tự cười khổ, kéo kéo tay áo Dận Chân, nói ỉu xìu: “Tứ ca đừng trách hắn, là đệ tự mình xối nước lạnh. . . . . .”
Dận Chân giật bắn, đương nhiên muốn hỏi nguyên nhân.
Dận Tự thấy khó mà giấu tiếp, cũng không định giấu nữa, đỡ cho vị tứ ca lòng dạ hẹp hòi này có dịp oán giận mình, về sau đòi bù đắp thì càng phiền nên sau khi quay về viện A ca, sai Cao Minh đi Thái Y Viện mời Thái y rồi lại cho mọi người lui ra hết, xác định bốn bề vắng lặng mới nói: “Tứ ca, chuyện này quan hệ trọng đại, tuy đệ tuổi nhỏ, nhưng cũng biết thiệt hơn, chưa từng nói với người bên ngoài, kể cả ngạc nương.”
Dận Chân nghe hắn nói năng thận trọng như vậy, gật đầu: “Đệ yên tâm, trừ phi ta chết, bằng không việc này sẽ không truyền đến tai người thứ ba.”
Dận Tự thở dài, kề sát tai Dận Chân đem chuyện bản thân sơ ý nhìn thấy việc bê bối của Thái tử, bị Thái tử phát hiện, cùng với chuyện hắn sử dụng thủ đoạn lôi kéo mình, sơ lược hết một lần, chỉ ngầm giấu đoạn mình bị rơi xuống nước.
Nếu Thái tử không tin, còn muốn thử bằng mọi cách, bản thân không nói ra cũng bị hoài nghi, vậy thì dứt khoát nói ra, cũng xem như không uổng phí tội danh này. Hắn thầm cười khẩy, hơi trào phúng nghĩ.
Dù Dận Chân có trưởng thành thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên lóc chóc mười ba tuổi, sau khi nghe xong mặt mày đã tái mét, vô cùng khiếp sợ, nói không nên lời, hồi lâu mới từ từ tỉnh táo lại.
“Chuyện này, đệ ngàn vạn lần không thể nói với người khác, cứ làm như không biết.”
Dận Tự trong lòng ấm áp, tứ ca vị vua mặt lạnh này lúc thiếu niên quả rất không tệ. Thật ra dù Dận Chân không giữ được bí mật cũng không sao, chuyện là y truyền ra, kết quả có ầm ĩ cỡ nào thì nhất định cũng sẽ truy cứu đến y, nhưng hiện tại y có thể nói thế, hiển nhiên là thật lòng quan tâm mình.
“Ngay cả Lương Tần nương nương cũng tuyệt đối không thể nói.”
Dận Tự nói: “Tứ ca yên tâm, chuyện này quan hệ trọng đại, điểm lợi hại ấy đệ vẫn hiểu.”
Dận Chân vẫn lo lắng, lại căn dặn thêm mấy lần, mãi đến lúc Dận Tự phải cam đoan luôn miệng, mới chịu thôi.
——————
Trong Dục Khánh Cung.
Tiếng rên rỉ trầm thấp từ sau màn truyền ra.
Trướng bãi lưu tô, bị phiên hồng lãng.
Xuân sắc khôn cùng.
“Ưm. . . . . . Thái tử điện hạ, nhẹ chút. . . . . .” nữ tử hờn dỗi.
“Đồ lẳng lơ này. . . . . .”
Một tràng tiếng cười trầm thấp từ màn truyền ra, theo sau đó bên trong như bao trùm bởi tiếng thở dốc.
Sách Ngạch Đồ đi đến ngoài Dục Khách Cung nhưng bị ngăn lại.
“Còn không mau vào thông báo một tiếng.” ông nhíu mày, trừng mắt tiểu thái giám ngăn ông lại.
“Dạ. . . . . .” vẻ mặt đối phương khó xử, nó có một trăm lá gan cũng không dám cản đường thúc công của Thái tử, chẳng qua kết cục đắc tội với Thái tử cũng như nhau, chẳng tốt lành gì cho cam.
“Sao, Thái tử điện hạ ở trong đấy?” Sách Ngạch Đồ là lão thành tinh, lập tức phát hiện điểm bất thường.
Tiểu thái giám gật đầu, cười khổ: “Trung đường đại nhân, không phải tiểu nhân có ý muốn cản ngài, thật sự là không tiện lắm.”
Thanh thiên bạch nhật. . . . . .
Sách Ngạch Đồ nghiến răng dậm chân. “Mau đi thông báo, nói ta có việc gấp.”
Tiểu thái giám bất đắc dĩ đành phải nhăn mặt nói: “Vậy ngài đợi chút.”
Lát sau, tiểu thái giám chạy đến.
“Sách Trung đường, mời ngài vào.”
Lúc Sách Ngạch Đồ đi vào, Thái tử đã bước ra khỏi màn, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế, nhưng trong điện vẫn tràn ngập thứ mùi nồng nặc ám muội, làm ông không khỏi hơi nhíu mày.
“Thái tử điện hạ.” Sách Ngạch Đồ đang nghĩ xem nên nói chính sự trước hay nên khuyên can Thái tử vài câu trước.
“Thúc công, sao gấp gáp thế, là có chuyện gì à?” Thái tử cũng không mấy cao hứng, bất kể là ai bị cắt ngang chuyện tốt thì cũng không cao hứng nỗi, nhưng hắn cũng không thể nổi cáu với Sách Ngạch Đồ, đành phải kìm nén.
Sách Ngạch Đồ ngồi xuống, suy nghĩ chọn lọc từ ngữ, chậm rãi nói: “Điện hạ, sợ rằng ngài gặp phải nguy hiểm.”
Thái tử sửng sốt, dường như không ngờ tới Sách Ngạch Đồ sẽ mở màn như vậy, vội đem chút bất mãn quăng lên tận chín tầng mây, nói: “Lời thúc công là có ý gì?”
“Tuy rằng Hoàng thượng vắng mặt nhưng trong cung nơi nơi đều tai vách mạch rừng, ngài giữa thanh thiên bạch nhật, khụ, truyền ra ngoài, sợ sẽ có tổn hại đến hình tượng của ngài trong lòng Hoàng thượng.”
Thái tử còn tưởng chuyện gì nguy cấp, thấy Sách Ngạch Đồ vẫn lằng nhằng nhắc đến chuyện ban nãy, không khỏi thấy hơi cụt hứng. “Thúc công cứ yên tâm, trên dưới Dục Khánh Cung này, đều là tai mắt của bổn cung.”
Sách Ngạch Đồ thở dài: “Điện hạ, hiện tại Đại A ca bồi giá, đến lúc đó trở về cho dù chiến tích bình thường, chẳng nên trò trống gì, cũng sẽ được người tán thưởng thành dũng mãnh thiện chiến, còn nếu quả thật lập được quân công vậy thì càng không xong, lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ đem hai bên ra so sánh, một bên là chiến công của Đại A ca, một bên là biểu hiện của ngài, nếu lại có người ở bên sàm ngôn, nhất định việc nhỏ hóa lớn.”
Thái tử nhíu mày: “Ý của thúc công là?”
Sách Ngạch Đồ thần sắc nghiêm túc, nhìn chằm chằm Thái tử, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta có một kế sách, chỉ là không biết Thái tử điện hạ có gan không?”
——————
Bên này Lữ Hữu Công bưng chung trà lui về phòng bếp nhỏ, trù nương ngạc nhiên hỏi: “Không phải ngươi đi dâng trà cho Thái tử à, sao lại quay về rồi?”
Gã không nói lời nào buông khay trà, cũng không để ý tới câu hỏi của trù nương, xoay người vội đi, cước bộ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Đầu óc trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng nhắc nhở mình tai họa gần kề, Lữ Hữu Công chỉ mong mỏi bản thân hiện tại mọc thêm hai cái cánh để bay ra khỏi Tử Cấm Thành.
“Ôi!”
Thình lình một tiếng la kinh ngạc vang lên, gã sợ tới mức vội ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, hàm răng nhịn không được va cầm cập.
Tô Bồi Thịnh ôm cánh tay đang định mở miệng mắng, lại phát hiện gã là cận thị bên cạnh Thái tử, lời đến cửa miệng còn phải nuốt xuống. “Lữ công công, ngài đang muốn đi đâu vậy, sao gấp thế?”
Lữ Hữu Công nhìn thấy thần tình tò mò của hắn, cùng Tứ A ca ở phía sau, vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Nô tài tham kiến Tứ A ca.”
Dận Chân gật đầu. “Sao hấp ta hấp tấp vậy?”
“Nô tài đáng chết, đụng phải Tứ A ca, xin Tứ A ca thứ tội!” Lữ Hữu Công quỳ xuống, gần như quỳ rạp trên đất.
Dận Chân không tiếp tục nhiều lời chỉ nói một tiếng đứng lên đi, rồi dẫn theo Tô Bồi Thịnh đi.
Đợi đi được một quảng, Tô Bồi Thịnh quay đầu lại, phát hiện Lữ Hữu Công vẫn còn đang quỳ, không khỏi ngạc nhiên: “Chủ tử, Lữ Hữu Công này ngày thường cậy quan hệ hầu hạ Thái tử, cũng không thèm để chúng ta vào mắt, hôm nay sao đa lễ dữ vậy?”
Dận Chân nhíu mày, nhớ tới sắc mặt trắng xanh ban nãy của Lữ Hữu Công, rõ ràng là bị khiếp sợ quá độ, cũng thấy khác thường.
Dận Tự uống thuốc xong nằm trên giường, mơ mơ màng màng thì bên tai nghe Cao Minh thấp giọng nói Tứ A ca đến, thần trí thanh tỉnh đôi chút, mở mắt, thì thấy Dận Chân đã bước qua ngưỡng cửa.
“Tứ ca.” hắn uể oải gọi.
Dận Chân đi tới, tay sờ trán hắn xem xét nhiệt độ. “Hôm nay cảm thấy thế nào, có gì khó chịu không?”
Dận Tự cười nói: “Khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là thuốc Thái y cho, làm người ta đâm lười.”
“Ừ, đệ nghỉ ngơi nhiều.”
Dận Tự nhìn nét mặt Dận Chân như có chút trầm tư, hỏi: “Tứ ca, có việc?”
“Cũng không phải đại sự gì.” Dận Chân trước nay không lừa dối hắn nên đem chuyện xảy ra trên đường tới đây kể một lượt.
Phải biết trong cung từ trước đến nay nhiều điều bí ẩn, trong Tử Cấm Thành nô tài do biết quá nhiều mà bị diệt khẩu cũng không phải ít, nhưng Lữ Hữu Công là người bên cạnh Thái tử, xưa nay người việc tiếp xúc cũng như cảnh đời thấy qua xem như không ít, chưa từng thấy gã có bộ dạng thất thố như vậy, Dận Chân cảm giác khác thường, lại nghĩ không ra.
Dận Tự nghe y kể xong ngược lại trong lòng khẽ động, nhớ tới một câu chuyện cũ, trên mặt lại cười nói: “Tứ ca đừng quan tâm, cho dù có chuyện, cũng không phải chuyện chúng ta có thể biết, đừng nên vô duyên vô cớ rước họa vào thân.”
Dận Chân cũng hiểu đạo lý này, nên chuyển đề tài, hai người tán gẫu một lúc rồi Dận Chân đi.
Dận Chân vừa đi thì Dận Tự dựa vào đầu giường, như hơi đăm chiêu.
Thái tử quấy rầy quả thật làm hắn phiền không kể xiết, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng đủ hết, còn tiếp tục vầy nữa cũng hết chiêu để dùng, hắn đã không còn mộng tưởng với cái ghế kia, cũng không mong bị người khác kéo vào trong bất kỳ lốc xoáy nào, huống hồ sớm muộn gì Thái tử cũng nhất định sẽ thất bại.
Dận Tự nghĩ một hồi thì nảy lên một kế, triệu Cao Minh đến, nói: “Mấy ngày tới Thái tử sai người qua gọi thì nói ta bị bệnh, cần nói phải tĩnh dưỡng.”
Cao Minh trung thành với chủ, đương nhiên cũng hy vọng Dận Tự mau chóng khỏe lên, nhưng Thái tử dù sao cũng là Thái tử, hắn lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Chủ tử, ngang nhiên cự tuyệt Thái tử liệu có ổn không?”
Dận Tự có cách nên trên mặt cũng ung dung hơn nhiều, cười nói: “Không sao, ngươi chỉ cần biết phải nói vậy là được rồi.”
Hắn không muốn phạm người, nhưng cũng không mong người phạm hắn.
Quả thật bất đắc dĩ thôi, đành phải mượn đao người khác.