CHƯƠNG 20: THÚC THỦ
Ai cũng không ngờ tới, Khang Hy vừa mới xuất chinh chưa đầy một tháng đã thu quân hồi triều.
Cũng không phải là khải hoàn trở về, mà là do nhiễm bệnh không dậy nổi, đành phải bất đắc dĩ quay về sớm.
Bệnh của Khang Hy thế tới hung hiểm, ngay cả Thái y tùy thân cũng bó tay hết cách, đám người Đức Phi Nghi Phi không có hoàng mệnh không được tùy tiện xuất cung, nghe được tin tức, chỉ có thể ở trong cung gấp đến độ xoay vòng, kiểng chân trông ngóng.
Đại A ca tuy rằng cùng Thái tử đấu tới đấu lui nhưng cũng chưa từng nghĩ tới nếu Hoàng a mã gặp bất trắc, bản thân phải làm sao, cho nên tùy giá trở về, dọc đường theo sát hầu hạ, một tấc không rời, ngược lại khiến Khang Hy cảm động không ít.
Về Tử Cấm Thành rồi, bệnh tình của Khang Hy vẫn không có khởi sắc, Thái Y Viện hội chẩn một ngày một đêm cũng hoàn toàn bó tay.
“Còn không mau dùng thuốc!” Nghi Phi nhìn thấy Khang Hy mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt bọc trong chăn đệm, quay đầu quát Thái y.
Huệ Phi và Vinh phi đứng một bên, mặt hiện hữu ưu thương.
Quý phi Nữu Hổ Lộc thị thân thể không tốt, muội muội của Đông Hoàng hậu Đông Quý phi lại là người nhu nhược mềm yếu, vậy nên từ lúc Đông Hoàng hậu qua đời, thực quyền chưởng quản hậu cung dần dần thành của hai người Nghi Phi và Đức Phi.
“Khởi bẩm nương nương, không phải là vi thần không chịu dùng thuốc, bệnh này hung hiểm, Vạn tuế gia sốt cao không lùi, thật sự là. . . . . .”
Nghi Phi không muốn nghe những lời vô nghĩa của họ, quay đầu nói với Đức Phi: “Muội muội, muội thấy. . . . . .”
Đức Phi nhíu mày: “Bên Thái tử có ý kiến gì?”
Nghi Phi mím môi không nói, đưa mắt.
Đức Phi hiểu ý, hai người lặng lẽ thối lui đến một góc không người, Nghi Phi mới nói: “Phía triều thần, có đề nghị tìm kiếm danh y trong dân gian nhưng Thái tử sợ không thỏa đáng, bác bỏ, nhưng cứ sốt cao không lùi. . . . . .”
Hai người ngày thường ở hậu cung không thể thiếu việc lục đục với nhau, nhưng giờ phút này Khang Hy bệnh nặng, vì lợi ích đôi bên, nhất trí đối ngoại, nếu Khang Hy gặp bất trắc, đừng thấy các bà ngày thường vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng, tần phi có nhi tử chưa trưởng thành nhiều lắm thì được phong một chức Thái phi cùng Hoàng thái hậu thủ tiết qua ngày.
Đức Phi cũng hoang mang lo sợ: “Không bằng đi thỉnh Thái hậu đến. . . . . . A!” dứt lời cũng hiểu nước đi này không ổn, không khỏi lắc đầu.
Nghi Phi cười khổ: “Thái hậu xưa nay không màng thế sự, đến đây cũng không ích lợi gì, hiện tại Thái y bó tay, tỷ trong lòng rất loạn, đúng là không biết phải làm sao mới tốt!”
Trong cung tất nhiên là âm phong lãnh vũ, tuy rằng mỗi ngày vẫn đến Thượng thư phòng đọc sách như trước không lỡ một buổi, nhưng cả những A ca nhỏ tuổi vừa nhập học không lâu như Cửu A ca Thập A ca cũng có thể nhìn ra sư phó không yên lòng, khỏi phải nói đến đám A ca lớn tuổi như Dận Chân và Dận Tự.
Xuống lớp, Dận Đường và Dận Nga không quay về chỗ ở của mình, ngược lại bám lấy Dận Tự, hắn đi tới đâu, hai người đi tới đó.
“Bát ca, họ đều nói Hoàng a mã không khỏe, Hoàng a mã không sao chứ?” Cửu A ca Dận Đường lo sợ hỏi, đến cả Thập A ca Dận Nga ngày thường vô pháp vô thiên cũng đứng một bên dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Dận Tự nhìn nhìn dáng người của mình, rồi nhìn nhìn thể trọng của nó, từ bỏ ý định ôm nó trấn an, chỉ xoa đầu nó, quét mắt liếc nhìn người hầu phía sau, lạnh lùng nói: “Nô tài nào nói huyên thuyên với đệ, chốc nữa báo Nghi Phi để tha chúng xuống phạt đánh, Hoàng a mã hồng phúc tề thiên, đương nhiên không sao rồi.”
Đám người đứng sau Dận Đường bị câu nói của Dận Tự khiến toàn thân run rẩy, đồng loạt cúi đầu, cả đám không ngờ đến Bát A ca ngày thường ôn hòa ít nói, cũng sẽ có lúc lời sắc mặt nghiêm như bây giờ.
Mỗi tay dắt một đứa đi về đến viện A ca thì Dận Tự phát hiện có một tiểu oa nhi đứng trên bậc thang trong viện, mút ngón tay, mày rậm mắt to, đang nhìn họ tới gần.
“Tiểu Thập Tam?” Dận Tự hơi bất ngờ, buông tay hai đứa ra, đi tới trước mặt Thập Tam A ca Dận Tường, ngồi xổm xuống nói: “Sao đệ ở đây? Người hầu đâu?”
Dận Tường học nói khá muộn nên dù hiện tại đã ba bốn tuổi nói năng vẫn chưa được lưu loát lắm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hào sảng ngày sau, lúc này y a nói hai câu, Dận Tự cũng nghe không rõ.
Đức Phi đang cùng Nghi Phi canh chừng bên Khang Hy, hiện tại chỉ sợ không rảnh trông nom chúng, Mẫn Phi – thân mẫu của Dận Tường lại là thứ phi, tuy trên danh nghĩa nói là được phong phi nhưng cả thánh chỉ cũng không có, nên chẳng có cân lượng gì đáng nói.
Nhất thời hết cách, Dận Tự đành phải mang theo ba tiểu hài chơi đùa trong phòng, may mà hắn trước đây có Hoằng Vượng, cũng xem như kinh nghiệm phong phú, sau nửa canh giờ, ghẹo đến nỗi ba tiểu hài cười khanh khách không ngừng.
Lúc Tứ A ca Dận Chân đi vào, nhìn thấy một màn huynh đệ hòa thuận vui vẻ này, nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên không biết thế sự hiểm ác, không khỏi thở dài.
Dận Tự đang cùng chúng nói đến miệng khô lưỡi rát, nhìn thấy Dận Chân như nhìn thấy cứu tinh, vội hỏi: “Tứ ca, sao lại sang đây, mau tới ngồi.” lại thấy y tâm sự nặng nề, vội hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Dận Chân im lặng liếc mắt nhìn qua đám Dận Đường, Dận Tự hiểu ý, sai người lấy ra mấy món đồ chơi rồi gọi mama cận thân của chúng dẫn chúng ra ngoài chơi, đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, mới hỏi: “Tứ ca?”
Dận Chân uống ngụm trà, đã từ từ tỉnh táo lại, y sang năm sẽ được chỉ hôn lập phủ, cũng bắt đầu tiếp xúc dần dần với chính sự, giờ học tại Thượng Thư Phòng của y cũng không quan trọng, mấy ngày nay đứng ngoài nghe nhìn không ít chuyện, trong lòng nảy sinh nhiều sầu lo.
“Bệnh của Hoàng a mã, sợ là không ổn.”
Dận Tự ngạc nhiên, hắn vẫn lờ mờ nhớ được kiếp trước Khang Hy từng bị bệnh nặng một lần, nhưng sau lại chuyển nguy thành an, nếu không mai sau cũng không có thời gian chấp chính dài đến sáu mươi năm, nên mấy ngày nay trong cung gà bay chó sửa, chỉ mỗi mình hắn bình chân như vại, phải lên lớp thì lên lớp, phải thỉnh an thì thỉnh an, không khác gì mọi ngày, nhưng giờ nghe lời Dận Chân nói, hình như hung hiểm hơn trong tưởng tượng của hắn thì phải.
“Tứ ca thuật lại tỉ mỉ đi.”
Dận Chân có thói quen thương lượng mọi việc với hắn, thêm nữa biết rõ bát đệ này trưởng thành sớm lại thông minh, liền nói: “Hoàng a mã đến nay sốt cao không lùi, Thái Y Viện chuẩn đoán không ra bệnh, trước nay không có tiền lệ, bên Thái tử chung quy cảm giác có hơi không đúng.”
Dận Tự sửng sốt. “Cái gì không đúng?”
Dận Chân nói: “Huynh cũng không nói ra được, theo lý cũng không có gì khác thường, Thái tử giúp đỡ xử lý quốc sự, cũng như trước đến thỉnh an, huynh còn tình cờ gặp, nhưng. . . . . .” y không nói tiếp, hiển nhiên là không biết nên biểu đạt thế nào.
“Bên Đức Phi nương nương và Nghi Phi nương nương đâu, có cách gì không?”
Những lời này lọt vào tai, Dận Chân lập tức linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu bản thân rốt cục cảm thấy không đúng chỗ nào.
Xảy ra chuyện thế này, các nương nương hiển nhiên lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột cáu kỉnh, đến Thái hậu cũng mỗi ngày đóng cửa trong Phật đường tụng kinh niệm phật, khẩn cầu Hoàng đế bình an vô sự.
Thái tử tuy rằng mỗi ngày đến thăm, tuy rằng biểu hiện rất quan tâm, nhưng lại không hề quên giúp đỡ xử lý tấu chương, cùng triều thần nghị sự, hết thảy đâu vào đấy, không chút hoang mang, đúng là do quá mức bình tĩnh nên khiến Dận Chân cảm thấy kỳ quặc.
Việc này hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ, không thể tùy tiện nói lung tung, nên y chỉ là nói sơ lược cảm giác của bản thân với Dận Tự mà thôi.
Dận Tự hiển nhiên biết điều khác thường của Thái tử từ đâu mà đến, nhưng hắn không ngờ tới độ mẫn cảm của vị tứ ca này lại nhạy đến thế, giờ phút này còn có thể quan sát tỉ mỉ.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Bệnh tình của Hoàng a mã không có khởi sắc, cũng do Thái Y Viện chẩn mạch?”
Dận Chân gật đầu: “Đương nhiên, nghe nói trong quần thần có người đề nghị tìm người y thuật cao minh trong dân gian, nhưng bị Thái tử bác bỏ, nói không ổn, hậu quả khó lường.”
“Không phải trong kinh thành có giáo đường Tây Dương sao, người nước ngoài có phương pháp trị bệnh khác chúng ta, chi bằng mời họ đến xem?”
Hắn cũng không biết kim kê nạp sương có thể trị bệnh sốt rét rốt cục là do ai dâng lên, nhưng tới giờ vẫn không có người lên tiếng, mắt thấy bệnh tình Khang Hy ngày càng trầm trọng, đã tới nông nỗi không thể tiếp tục bỏ mặc.
Dận Chân sau một hồi sửng sốt mới nói: “Giáo sĩ Tây Dương, chỉ sợ không thể tin tưởng.”
“Năm xưa Thang Nhược Vọng rất được Hoàng thái hậu nể trọng, Hoàng a mã lại tinh thông Tây học, mấy năm nay chúng ta cũng học qua không ít, nghe nói phương pháp trị bệnh của người nước ngoài rất khác chúng ta, có lẽ có thể hy vọng.”
Dận Chân nhíu mày: “Cho dù chúng ta có tâm tư này, liệu có ai chịu mạo hiểm gánh trách nhiệm này không?”
Dận Tự suy nghĩ chốc lát, nói: “Tìm Đại A ca.”
Tranh giành giữa Thái tử và Đại A ca, dần dần hiện rõ ra mặt, ngay cả huynh đệ bọn họ cũng biết đôi chút.
Khang Hy bệnh nặng, nếu vạn nhất có gì, kế vị đương nhiên là Thái tử, đến lúc đó ngày tháng của Đại A ca sẽ khổ sở, cho nên nếu nói có ai hy vọng Khang Hy trường mệnh bách tuế nhất thì trong đó nhất định có Đại A ca.
Thái y bó tay, cùng đường, dù chỉ có một tia hy vọng thì cũng sẽ khiến người ta muốn liều lĩnh thử.
Đức Phi và Nghi Phi là hậu phi, không tiện nhúng tay vào việc này, Thái tử và Sách Ngạch Đồ thì sẽ càng không gánh trách nhiệm này, vì bệnh của Khang Hy kỳ thật đối với họ trăm lợi mà vô hại, nếu vì họ đồng ý cho dùng thuốc mà khiến Khang Hy xảy ra bất trắc, vốn yên ổn cũng biến thành bất ổn, mai sau kế vị sẽ nổi sóng gió.
Dưới tình huống này, Đại A ca chính là người thích hợp nhất.
Dận Chân lập tức hiểu ngay, nói: “Vậy chúng ta lập tức đi tìm đại ca, được hay không được thì cũng đã hết lòng hết sức rồi.”
Tứ A ca Dận Chân giờ phút này hoàn toàn chưa từng nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế sẽ có khả năng rơi xuống đầu mình.
Trên y, đừng nói có Thái tử, dù không có Thái tử vẫn còn Đại A ca được trọng dụng vô cùng, cùng Tam A ca văn tài xuất chúng, nên Dận Chân quả thật toàn tâm toàn ý chỉ mong sao Khang Hy sớm ngày bình phục.
Dận Tự tất nhiên là gật đầu đồng ý.
Đại A ca lúc này đang khốn cùng quẫn bách, thấy họ đến hiển nhiên mặt mày bực dọc.
Minh Châu được khôi phục chức quan, theo Phúc Toàn làm Tham tán trong quân, còn lại một mình y ở kinh thành, muốn tìm người để thành thật thương lượng chút chuyện cơ mật cũng không có, trùng hợp gặp phải Khang Hy sinh bệnh, đúng là nhà dột còn nửa đêm gặp mưa.
Xảy ra đại sự như vậy, Đại A ca sợ có biến, mỗi ngày gần như đều giam mình trong cung, nên ngược lại đúng là thuận tiện cho Dận Chân đến tìm.
“Tham kiến đại ca.”
Dận Đề nhíu mày, không có tâm tư ứng phó với chúng. “Có chuyện gì?”
Dận Chân nói: “Hoàng a mã sinh bệnh, chúng đệ cũng rất lo lắng, nên mới qua đây hỏi thăm thử xem đại ca đã có biện pháp gì chưa.”
Y xua xua tay, phiền lòng nói: “Được rồi, các đệ quay về đợi tin đi, Hoàng a mã sẽ không sao hết.”
“Đại ca, Hoàng a mã tôn trọng Tây học, trước kia chúng ta cũng từng tiếp xúc qua, nghe nói phương pháp trị bệnh của người nước ngoài rất sáng tạo, bằng không thì tìm một giáo sĩ Tây Dương đến xem thử cho Hoàng a mã?”
Dận Đề không nghĩ đến phương diện này, hơi sửng sốt, mày vẫn nhíu chặt. “Y thuật của người nước ngoài sao sánh bằng chúng ta bác đại tinh thâm?”
Dận Chân nói: “Nhưng nghe nói hiện tại các Thái y đều đã bó tay, phàm là có một tia hy vọng, sao không thử một lần?”
Dận Đề trầm ngâm không nói, thật lâu sau mới chậm rãi tiếp: “Theo huynh đi gặp Đức Phi nương nương, Nghi Phi nương nương.”
Việc này sự tình trọng đại, Đức Phi, Nghi Phi cũng không dám làm chủ, vội sai người đi hỏi ý Thái hậu.
Thái tử nghe tin cũng chạy tới, cực lực phản đối.
“Hoàng a mã thân thể ngàn vàng, sao có thể tùy tiện thử nghiệm chứ?” Thái tử nhìn chằm chằm Đại A ca, giọng nói mang theo chút ác liệt.
Đại A ca Dận Đề không mảy may sợ sệt nghênh đón. “Hiện tại đám Thái y phế vật này đã bó tay, cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ bệnh của Hoàng a mã có thể khỏi sao?”
Hai người đang tiếp tục giằng co, chợt nghe Nghi Phi vui mừng la lên: “Hoàng thượng!”
Mọi người trong lòng giật bắn, vội nhìn qua phía giường.
Chỉ thấy mắt Khang Hy khẽ hé, môi hơi hơi mấp máy.
Đại A ca thấy thời cơ, vội giành trước đi tới quỳ xuống. “Hoàng a mã, người đồng ý thử thuốc Tây Dương một lần chứ?”
Khang Hy trầm mặc hồi lâu, cố sức thốt một chữ: “Truyền!”
Dận Đề mừng rỡ, vội sai người đi truyền giáo sĩ Tây Dương tiến cung.
Thái tử không tiện xen mồm vào, đứng nghiêm một bên diện vô biểu tình, đáy lòng sớm đem Đại A ca ra mắng đến trời đất đảo lộn.