CHƯƠNG 98: QUYỂN CẤM
Kết quả lục soát, đương nhiên là theo đúng như lời Tam A ca, phát hiện hai hình nộm may bằng vải bố, bên trong có nhồi bông, đỉnh đầu bị ghim kim, có mảnh giấy dán ở trên, ghi đầy ngày tháng năm sinh và nguyền rủa linh tinh.
Khang Hy tay cầm một hình nộm, sắc mặt lạnh băng.
Giáp ngọ, mậu thần, mậu thân, đinh tị.
Đây là ngày tháng năm sinh của Khang Hy.
Ông có hứng thú với thiên văn địa lý Tây Dương, cũng có hiểu biết sâu rộng, xưa nay không tin vào mấy thứ ma quái quỷ thần này, nhưng người càng già, càng khó tránh khỏi đa nghi, hiện tại bày ra ngay trước mặt ông, chính là hình nộm ểm bùa mình, còn người ểm bùa, có khả năng rất cao là con trai mình.
Tức giận cực độ, nhưng giọng nói trái lại rất bình tĩnh.
“Truyền Dận Đề vào.”
Đại A ca giờ phút này không còn dáng vẻ thần thái phi dương ngày xưa, sắc mặt tái mét, râu ria lởm chởm, đâu còn quan tâm đến lễ nghi trước Hoàng đế.
Bước chân y lảo đảo đi theo sau Lương Cửu Công, ngước đầu thì thấy Dận Chỉ đứng trước mặt Khang Hy, khó tránh khỏi hai tròng mắt đỏ hoét như muốn nứt ra, chỉ muốn nhào qua liều mạng với hắn.
“Dận Đề.”
Giọng nói của Khang Hy, nhưng nước lạnh đổ xuống đầu, Đại A ca giật mình, như bừng tỉnh, lập tức quỳ rạp dưới chân Khang Hy.
“Hoàng a mã . . . .”
Khang Hy quăng hình nộm trong tay tới trước mặt y, không nói gì.
Đại A ca trộm liếc qua, run rẩy nói: “Xin Hoàng a mã minh giám, nhi thần từ trước đến nay chưa từng làm thứ việc bất trung bất hiếu này.”
Khang Hy thản nhiên nói: “Dận Chỉ, con nói đi.”
Tam A ca lén nhìn Khang Hy thăm dò, thấy ông không tỏ thái độ gì, lại nhìn về phía Đại A ca, đang dùng sắc mặt hùng thần ác sát nhìn hắn, trưng ra gương mặt cười: “Đại ca đừng trách, đệ chỉ làm theo phép công, Lục Hải Chân trong phủ huynh, đã khai hết rồi, gã sợ huynh làm việc đại nghịch bất đạo, liên lụy vợ con, nên mới đem việc nào báo cho đệ.”
“Phép công!” Đại A ca cười khẩy, “Ngươi quản lý Lễ Bộ, không phải Tông Nhân Phủ, phép công cái khỉ gì, làm việc cái khỉ gì, tên họ Lục kia, chỉ sợ là nội gián do ngươi gài vào phủ ta từ trước?!”
Dận Chân ho nhẹ một tiếng: “Nói vậy, đại ca thừa nhận hình nộm là do huynh làm?”
“Vô nghĩa!” Đại A ca hận không thể nhào qua xé xác hắn ngay lập tức. “Thứ đó vốn không phải của ta!”
“Đại ca, trước nay huynh và nhị ca luôn bất hòa với nhau, đây là chuyện cả triều đều biết, nay nhị ca ngỗ nghịch, huynh có suy nghĩ này, cũng là chuyện thường tình, nếu chịu nhận lỗi trước mặt Hoàng a mã, cũng không đến mức . . . .”
Từng câu từng chữ của hắn, như đều muốn ép Đại A ca vào đường chết.
“Câm miệng, ta biết ngươi chỉ ngóng trông ta chết, để ngươi có thể rảnh tay rảnh chân!” Dận Đề chỉ thẳng vào mặt hắn chửi ầm lên: “Ngươi cho rằng Dận Nhưng xuống, thì có thể đến phiên ngươi! Ta nói cho ngươi biết, ít ôm mộng si tâm vọng tưởng, ngươi . . . .”
“Câm miệng!”
Khang Hy gầm lên, chặn họng y lại, lạnh lùng nói: “Trẫm cũng ít ôm mộng si tâm vọng tưởng, ngươi cho rằng trẫm và Thái tử bị ểm bùa chết hết, ngôi vị Hoàng đế sẽ là của ngươi?”
Đại A ca sửng sốt, giơ tay lên trời thề thốt: “Nhi thần bị oan, Hoàng a mã, nhi thần dù có ểm bùa Thái tử, cũng không dám với người . . . .”
Trong lúc hoảng loạn, nói không lựa lời.
Dận Chỉ trong lòng mừng rỡ, đang định bỏ đá xuống giếng, thì nghe Khang Hy hét lên: “Đủ rồi.”
“Súc sinh!” Khang Hy lạnh lùng nói.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Đại A ca nhìn thấy rõ sự ghét bỏ không chút giấu giếm trong mắt Khang Hy, tuyệt vọng và hàn ý nặng nề dâng lên từ đáy lòng, không ngừng lan tràn, đến khi tỏa khắp cơ thể.
“Hoàng a mã . . . .” y lẩm nhẩm trong miệng, đờ đẫn ngồi bệch xuống đất.
“Bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, lôi xuống, nhốt vào Tông Nhân Phủ.” Khang Hy lạnh lùng nói, không hề mang theo tình cảm.
Đường đường là Trực Quận Vương lại biến thành tù nhân, tất cả chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thấy Dận Đề bị lôi đi, Dận Chỉ bước lên nửa bước, nói: “Hoàng a mã . . . .”
“Con nói xem, có phải Thái tử bị điên là do hình nộm ểm bùa này không?”
Dận Chỉ cảm thấy hoảng hốt, há miệng cứng đờ, lát sau mới chần chờ trả lời: “Cái này, nhi thần cho rằng, Thái tử bức vua thoái vị, là hành động phạm thượng, bất luận là vì sao, cũng không thể khoan dung . . . .”
“Không thể khoan dung,” Khang Hy lập lại bốn chữ này, như đang nghiền ngẫm. “Mới nãy con đối với Đại A ca châm dầu vào lửa, hiện tại lại nhất quyết không tha Thái tử, xem ra con đã thấm nhuần hai chữ hiếu nhân?”
Dận Chỉ cả người run rẩy, lật đật quỳ xuống. “Hoàng a mã . . . .”
“Lui xuống.” Khang Hy nhắm mắt, không nhìn đến hắn.
“Hoàng a mã, nhi thần . . . .”
“Lui xuống!” Khang Hy vỗ bàn.
Dận Chỉ không dám nói tiếp, chỉ có thể hậm hực lui ra.
Lương Cửu Công đứng một bên, từ đầu tới cuối không dám hé môi nửa lời.
Ngự tiền tổng quản thái giám, vị trí này trông thì vinh quang, đến cả Tổng Đốc Tuần Phủ địa phương ở trước mặt lão cũng phải khách sáo, nhưng ai hay phía sau vinh quan ẩn chứ bao hiểm nguy, những điều nghe được, đa phần là bí mật hoàng thất, biết càng nhiều, đến cuối cùng cũng có một ngày, mệnh tận.
“Lão Tứ và Lão Bát chừng nào về?”
Khang Hy bất ngờ ngồi dậy, Lương Cửu Công vội vàng hầu hạ ông mang giày, nghe vậy cũng sững sờ một lúc mới trả lời: “Hồi bẩm Vạn tuế gia, tính thời gian, tới nay mới mười ngày, thương thế của Bát gia, e không lành nhanh như vậy?”
Ông từ trước đến nay nói chuyện lựa lời, thường hay mang theo nhiều nghĩa, muốn hiểu sao cũng được.
Khang Hy lại quen cách nói gần như tránh né này của ông, trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói: “Vậy cũng lâu rồi.”
Lương Cửu Công hầu hạ Khang Hy nhiều năm, sao còn không rõ tính ông, Hoàng đế hiển nhiên là vì chuyện ban nãy, cảm thấy cực kỳ thất vọng với ba người con, đương nhiên muốn tìm kiếm chút an ủi từ những người con khác.
“Không bằng nô tài phái người đi truyền tin, bảo Tứ gia và Bát gia sớm ngày hồi kinh?”
“Cũng được.” Khang Hy mang giày, đứng dậy bước đi gấp gáp. “Chuẩn bị kiệu, trẫm muốn . . . .”
Câu nói bất chợt ngắt quãng, cơ thể đế vương đột ngột ngã quỵ về phía trước.
Chỉ nghe thấy tiếng thét thê lương từ phía sau của Lương Cửu Công: “Vạn tuế gia ――!”
Buổi đêm lặng gió có vẻ oi bức, Dận Tự vì vết thương mà không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng để không đụng đến vết thương, liên tiếp mấy ngày ngủ không ngon giấc, có đôi khi thậm chí còn bị sốt nhẹ, Dận Chân vì tiện chăm sóc hắn nên đã dọn qua đây ở, hai huynh đệ ngủ cùng giường, cũng không phải chuyện gì lạ lùng.
“Giờ nào rồi . . . .” Dận Tự lẩm bẩm, có chút mơ màng, hắn ngủ tới nửa đêm, lưng đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy cả người dính dấp khó chịu, hai mắt lại mỏi nhừ không mở ra được, cũng không rõ bản thân đang ở đâu, buột miệng hỏi.
“Giờ tý.” Dận Chân ngủ không say, bị hắn ngọ nguậy tỉnh giấc, cũng không định gọi người vào, vươn tay vắt khăn giúp hắn lau mồ hôi sau lưng.
“Ừ.” Dận Tự mơ mơ màng màng trả lời, hai hàng chân mày nhíu chặt, đang định xoay người nằm thẳng lại thì bị Dận Chân nhanh tay ngăn cản, đồng thời thấp giọng dỗ dành: “Vết thương của đệ còn chưa lành, nằm thẳng sẽ đè lên nó, ráng chịu một chút.”
Dận Tự lầu bầu hai tiếng, cũng không biết đã tỉnh chưa, nhưng cuối cùng sau khi nghe xong vẫn ngoan ngoãn nằm nghiêng ngủ.
Dù Dận Chân cảm thấy Dận Tự hiếm khi bày ra dáng vẻ mơ màng thế này thật sự rất đáng yêu, nhưng lại không nỡ nhìn thấy hắn lúc ngủ cũng phải chịu hành hạ, buộc lòng phải kiếm cây quạt để kế bên quạt cho hắn.
Gió thổi hiu hiu giúp Dận Tự dần dần thả lỏng, xem chừng cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, bên ngoài lại đột ngột truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó tiếng đập cửa vang lên.
“Gia!” Tiểu Cần ―― tiểu tư thân cận của Dận Chân gọi y, thanh âm cố gắng đè thấp, lại lộ rõ gấp gáp.
Dận Chân nhăn mày, đứng dậy mở cửa, còn chưa đợi y tỏ ra tức giận, Tiểu Cần đã sốt ruột la lên: “Gia, người trong cung đến, bảo người và Bát gia lập tức khởi hành hồi kinh!”