Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 97: Chương 97: Yếm Thắng (Thắng Thảm)




CHƯƠNG 97: YẾM THẮNG (THẮNG THẢM)

Khang Hy vừa được nghe bẩm báo thì lập tức đến thiên điện, suốt dọc đường đi, không biết bao lần nghĩ đến giả thuyết Dận Tự thấy Thái tử thất bại, nên dùng khổ nhục kế để thoát thân, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, ông lại lập tức phủ định nó.

Không nói đến cái khác, chỉ nói đến khoảng thời gian dài Dận Tự bị ông lạnh nhạt, đứa con này cũng không có lấy một chút oán hận nào, nói một cách khách quan, dù hắn muốn dựa dẫm Thái tử, lúc trước sẽ không vì công vụ mà nhiều lần nhằm vào đảng của Sách Ngạch Đồ.

Nghĩ tới đây, Khang Hy lại thở dài trong im lặng.

Dân gian có câu đả hổ thân huynh đệ, xuất trận phụ tử binh, nhưng giờ thì sao, chính là huynh đệ tương tàn, cốt nhục tương nghi, ông tám tuổi đăng cơ, ngoại trừ Ngao Bái lộng quyền ra, chưa từng xảy ra chuyện huynh đệ thúc bá muốn tranh giành ngai vàng, đương nhiên trong đó không thể không kể đến công lao của Hoàng Thái hậu, cũng do ông đối xử tử tế với hoàng thất, đăng cơ gần bốn mươi năm, dù không thể nói là vạn sự như ý, nhưng ít nhất cũng thuận buồm xuôi gió, bình định Đài Loan, tiêu diệt Tam Phiên, Cát Nhĩ Đan cũng đã chết, thiên hạ thái bình thịnh thế, nhưng lúc về già, lại vì chuyện con cái mà hao tâm tổn trí, chẳng lẽ là do cuộc đời ông quá mức suông sẻ, nên nay bị trời phạt?

Khang Hy vừa suy nghĩ miên man, vừa bước vào cửa.

Thái y đang bắt mạch cho người nằm trên giường, Dận Chân thì đứng một bên, mặt đầy lo lắng.

“Sao rồi?”

Thái y quay đầu lại, vội vàng hành lễ trả lời: “Hồi bẩm Vạn tuế gia, trên người Bát gia có hai nơi bị thương, một là vết bầm ở cổ, hai là vết đâm ở sườn dưới, cái trước chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi, cái sau chỉ e khó giải quyết, hiện tại bị mất máu quá nhiều, cần điều trị cẩn thận mới được.”

Tầm mắt của Khang Hy theo lời Thái y mà rơi xuống người Dận Tự, thấy trên cổ hắn quả thật có dấu năm ngón tay, vết bầm xanh tím rùng mình, rõ ràng là bị người khác gây ra, chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng vào khoảnh khắc nhìn thấy vết thường này đã biến mất vô tung, đáy lòng chậm rãi dấy lên tức giận.

“Ngươi chỉ cần kê đơn, muốn dùng dược liệu gì thì nói với Lương Cửu Công, để kinh thành khoái mã chuyển đến.”

“Dạ!”

Khang Hy nói xong, lập tức hỏi Thái y: “Thương thế như vậy, có thế ngồi xe ngựa không?”

Thái y vội bẩm báo: “Hồi bẩm Vạn tuế gia, tốt nhất là không nên, chỉ sợ trên đường xốc nảy, thương thế lại trở nặng.”

Dận Chân nghe vậy, nhìn về phía người nằm trên giường.

Tiếng nói của họ không tính là nhỏ, hắn lại vẫn mê man như cũ, chỉ có đôi mày nhợt nhạt hơi nhăn lại, như còn đang chìm trong sự quấy nhiễu của cơn đau.

Hiện tại Thái tử bức vua thoái vị, thất bại bị bắt, Khang Hy đến ngồi yên một giây cũng không được, chỉ hận không thể chắp cánh bay ngay về Tử Cấm Thành, tránh cho phía kinh thành cũng có người ôm lòng bất chính, nhân cơ hội làm loạn.

“Dận Chân.”

“Có nhi thần.”

“Con ở lại đây chăm sóc Lão Bát, tháng tám hãy khởi hành hồi kinh.”

“Dạ.”

Dận Chân nghĩ trong lòng, lần này hồi kinh, hiển nhiên là bão táp xét xử Thái tử, đến lúc đó không biết dính dáng đến bao nhiêu người, hai người hoãn ngày hồi kinh, tính ra lại may mắn tránh được lốc xoáy, tái ông mất ngựa, gặp họa được phúc.

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thương xót, và cả hổ thẹn.

Cuối tháng bảy, đoàn người Khang Hy lại trùng trùng điệp điệp hồi kinh.

Trên đường về, tuy Thái tử vẫn ngồi chiếc xe ngựa đấy, nhưng bốn phía bị canh gác nghiêm ngặc, cả bên trong xe, cũng luân phiên có bốn thị vệ ngồi canh, một tấc không rời.

Đãi ngộ có qua có lại này, đã là cách biệt một trời một vực.

Do thương thế của Dận Tự chưa lành, được phép ở lại hành cung tĩnh dưỡng, Dận Chân lưu lại chăm sóc.

Thấy trước mắt kinh thành chuẩn bị nổi sóng gió, dù bản thân không ở đấy, cũng không thể không chuẩn bị sẵn, Dận Chân viết một phong mật thư, sai tâm phúc khoái mã đi theo lối đường nhỏ hồi kinh, đồng thời dặn dò lần nữa, đợi người đi rồi, mới đứng dậy đi đến phòng Dận Tự.

Người vốn nên nằm trong phòng, lúc này lại đang ngồi trên ghế trúc dưới bóng râm, ngắm nhìn phong cách xa xa, có vẻ thích ý và thản nhiên.

“Tứ ca đến rồi.” Dận Tự nhẹ nhàng chào hỏi, ánh nắng mỏng manh xuyên qua tàn cây rọi lên người hắn, như làm đôi mắt hắn thêm sáng ngời rạng rỡ.

Dận Chân có chút thất thần, mất một lúc mới lấy lại tinh thần, dời tầm mắt khỏi hắn, tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, đồng thời kéo lại chăn đắp trên người hắn.

“Ở đây gió lớn, không nên ngồi lâu.”

“Ừ.”

Hai người nói không nhiều, nhưng lại lộ rõ sự ăn ý lạ kỳ.

Hoàng hôn sắp đến, ánh nắng không còn chói chang, gió cũng êm dịu mát mẻ hơn nhiều, thổi qua người cực kỳ thoải mái.

“Mấy ngày nữa, hồi kinh thôi.”

Dận Chân hơi bất ngờ, lập tức nhăn mày: “Thương thế của đệ còn chưa lành.”

Dận Tự nói: “Lần này Hoàng a mã quay về, hiển nhiên là một đợt biến cố xảy ra, tuy rằng chúng ta cách xa kinh thành, có thể tránh khỏi phiền phức, nhưng sau đấy thì sao, đệ thấy so ra hồi kinh vẫn tốt hơn.”

“Về sau?” Dận Chân suy xét ngụ ý trong lời nói của hắn, “Ý đệ là . . . .”

Dận Tự tiếp tục: “Nếu Thái tử bị phế, triều thần chắc chắn sẽ đề cập đến việc lập người kế vị mới, đến lúc đó . . . .”

Không nói hết câu, nhưng với tài trí của Dận Chân, sao lại nghe không hiểu.

“Lúc này quay về, không chừng sẽ khiến cho Hoàng a mã suy nghĩ nhiều.”

Vốn Khang Hy để cho họ nán lại thêm một thời gian, nếu hiện giờ theo sau trở về, chắc chắn ông sẽ cho rằng hai người trở về để xem kết cuộc của Thái tử, ngược lại không hay.

Dận Tự nghe lời ấy, đã lường trước y có sắp xếp sẵn, mỉm cười nói: “Nếu đã vậy thì thôi, chỉ sợ bắt tứ ca chịu thiệt nán lại đây với đệ mấy ngày thôi.”

“Huynh không cảm thấy thiệt thòi.” trong hành cung, không ít người của Khang Hy lưu lại, hai người không dám quá mức tùy tiện, hơn nữa Dận Chân thường ngày tỏ ra uy nghiêm, đối với người khác thì lạnh lùng kiệm lời, miễn bàn đến vụ dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lúc nói lời này, lại cực kỳ dịu dàng uyển chuyển, vô cùng chân thành tha thiết.

Dận Tự hơi giật mình, dời tầm mắt, ngoài mặt vẫn như không có việc gì, nhưng Dận Chân lại chú ý thấy tai đối phương hơi ửng đỏ, trong lòng thấy ngọt ngào, chỉ hận không thể ôm ngay hắn vào lòng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên người mình, Dận Tự không khỏi xấu hổ, vờ ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Tứ ca, suy cho cùng Thập Tứ và huynh đều do Đức Phi sinh ra, theo lý mà nói, hai người nên gần gũi nhiều hơn . . . .”

Trình độ xa cách của hai huynh đệ này, chỉ sợ bất kỳ ai đứng ngoài cũng có thể nhận ra, thời gian ở hành cung, đại đa số thời gian đều cố gắng không chạm mặt nhau, nhưng Thập Tam Thập Tứ lại thường xuyên đi tìm hắn, khó tránh khỏi sẽ phải đụng mặt nhau.

Mặt lạnh như Dận Chân, đối với Thập Tam cũng có thể bày ra gương mặt ôn hòa, vậy mà lúc đối mặt với Thập Tứ, đến cả cười cũng ngại phiền.

Dận Chân nghe hiểu ý của hắn, nhưng chỉ hờ hững trả lời: “Huynh biết, đệ không cần lo lắng.”

Dù là lúc đối mặt với Thái tử hay Đại A ca, y cũng có thể uốn mình theo, nhưng chỉ với mỗi Thập Tứ, y không muốn bản thân chịu uất ức.

Rõ ràng cùng một mẹ mà ra, dù thuở bé y được Đông Hậu nuôi nấng, nhưng suy cho cùng cũng là con ruột của Đức Phi, bản thân y cũng từng nghĩ đến làm một người con hiếu thuận, nhưng sự thật luôn luôn khác xa với hy vọng.

Giữa y và Thập Tứ, đã định trước có khúc mắc không thể giải trừ.

Dận Tự thấy y nghe không lọt tai, cũng đành thôi, nghĩ đến ngày Thập Tứ trưởng thành được sủng ái, Đức Phi và Nghi Phi cùng cai quản hậu cung, đến lúc cho y đau đầu không thôi.

Kinh thành.

Vào khoảnh khắc Khang Hy đặt bước vào Tử Cấm Thành, tiết mục phế Thái tử chính thức mở màn.

Ngay hôm sau ngày hồi kinh, một buổi triều hội lớn đã diễn ra, chư vương đại thần đều tập hợp lại, Khang Hy đích thân đọc chỉ dụ phế truất Thái tử.

“Dận Nhưng vi phạm đạo đức của tổ tiên, không nghe lời dạy dỗ của trẫm, ngang ngược *** loạn, trẫm đã bao dung suốt hơn hai mươi năm. Nhưng vẫn chứng nào tật ấy, bôi nhọ triều thần, chuyên quyền cậy thế, kết bè kéo cánh, theo dõi cuộc sống trong cung của trẫm, trước đây xúi dục Sách Ngạch Đồ mưu toan đại sự, trẫm hay nhưng không phạt, nay lại còn nuôi chí trả thù, đến nỗi bức vua thoái vị, giết cha, đúng là bất hiếu bất nhân, Thái Tổ, Thái Tông, Thế Tổ lập nước, trẫm giữ cho thiên hạ thái bình, không thể giao cho hạng người này!”

Chỉ dụ vừa ra, kết cục của Thái tử đã được định, nhưng Thái tử là Thái tử một nước, muốn phế truất cũng phải chọn một ngày lành soạn điếu văn dâng lên trời đất, còn phải chuẩn bị yết thị bố cáo thiên hạ, đây không phải việc có thể hoàn thành một sớm một chiều.

Người người đều biết Thái tử bức vua thoái vị, Khang Hy trong lòng hậm hực, hiển nhiên sẽ không để xảy ra bất kỳ rủi ro nào vào lúc này.

Vào một ngày, Khang Hy đang ở Nam Thư Phòng nghe Trương Đình Ngọc đọc sách.

Tâm sự nặng trĩu thành bệnh, mấy ngày liền vì chuyện phế Thái tử mà tinh thần ông không được tốt, lúc này đang nằm khép hờ mắt, có hơi buồn ngủ.

Trương Đình Ngọc đọc đến chỗ dừng thì ngước mắt quan sát đế vương trong tích tắt, sau đó lập tức cúi đầu.

Phụ tử họ hai đời làm quan, đều được vị đế vương này trọng dụng, có thể nói hoàng ân thiên ân và ơn tri ngộ đều nặng như nhau, phụ thân Trương Anh đã về hưu trong vinh quang, còn y năm nay cũng vừa vào Nam Thư Phòng, tiền đồ rộng mở.

Chỉ là Khang Hy, cũng đang dần già đi.

Tuy đế vương sống an nhàn sung sướng, điều dưỡng vô cùng tốt, mái tóc không thấy được sợi bạc, nhưng không giấu được nếp nhăn đã lặng lẽ xuất hiện nơi khóe mắt.

Phế Thái tử lần này, lại càng đả kích ông trầm trọng hơn, chỉ e không thể sớm ngày hồi phục.

Nghĩ đến đây, cho dù là người bình tĩnh như Trương Đình Ngọc, cũng không tránh khỏi hoảng loạn, tốc độ đọc sách cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng dường như Khang Hy không phát hiện, vẫn nghiêng đầu tựa vào gối, lộ rõ mệt mỏi.

Lương Cửu Công khe khẽ đi vào, thấy cảnh này thì do dự, cuối cùng định lui ra ngoài.

Không ngờ Khang Hy lại đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì?”

Lương Cửu Công bị hù nhảy dựng, vội bẩm báo: “Bẩm Vạn tuế gia, Tam gia ở bên ngoài cầu kiến.”

“Truyền.”

Trương Đình Ngọc nghe vậy liền nhìn về phía đế vương, đợi ý chỉ của ông.

Khang Hy lại tỏ ý y không cần xin cáo lui, y chỉ đành ở nguyên tại chỗ nhìn Dận Chỉ đi vào, đứng dậy hành lễ.

Lúc Dận Chỉ thỉnh an, thấy Khang Hy cũng không có ý bảo Trương Đình Ngọc lui ra ngoài, tròng mắt xoay tròn suy nghĩ, trong đầu có chút đắc ý.

Được thôi, chuyện kết tiếp hắn muốn nói, chỉ e càng nhiều người biết, càng hay.

“Hoàng a mã, nhi thần có chuyện cần bẩm tấu.”

“Ừ?”

Dận Chỉ ngập ngừng nói: “Sự việc trọng đại, nhi thần cũng không dám nói bậy, chỉ là có người trong cung của đại ca lén mật báo cho nhi thần một chuyện, nói trong phủ của đại ca có giấu đồ phù chú yểm bùa, hình như, hình như . . . .”

“Hình như cái gì?” Khang Hy rủ bỏ vẻ mệt mỏi, ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn.

Dận Chỉ bị nhìn đến mất hồn, vội vàng cúi đầu: “Hình như là yểm bùa ai đó, bên trên còn dán ngày tháng năm sinh!”

Vừa dứt lời, hắn liền quỳ rạp trên mặt đất, không dám động đậy.

Trương Đình Ngọc đứng bên mà âm thầm rên khổ, cũng nghe đến mồ hôi lạnh ròng rã, những chuyện thế này, thân làm thần tử mà biết quá nhiều, cũng không phải chuyện tốt.

Một lúc lâu sau, Khang Hy mới lên tiếng, từng chữ từng chữ như phát ra từ kẽ răng.

“Lập tức phái người, đến lục soát phủ Dận Đề!” ――

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.