Tần Phú Sinh chậm rãi xoay người lại, dù có ánh lửa chiếu lên nhưng vẫn khó lòng che giấu sắc mặt xám như tro tàn, song đôi mắt lại điên cuồng hừng hực như lửa. Gã hưng phấn nhìn hai bàn tay của mình, nhấc tay phủi người, sau đó dùng sức đấm một quyền vào vách tường.
Nhìn gã tự tổn hại bản thân, A Tưởng thầm nghĩ: Chẳng lẽ điên rồi?
Chuyện không ngờ tới chợt phát sinh, vách tường bị bàn tay không tấc sắt đánh vào vậy mà lại xuất hiện một vết lõm hình nắm tay!
“Ha ha ha ha… Là thật! Là thật! Là thật!” Tần Phú Sinh xé toạt quần áo trên mình để lộ mình trần. Lúc bấy giờ, màu sắc cơ thể của gã hệt như màu của vách tường sau lưng gã, từ xa trông hệt như người đá biết đi.
Không chỉ bọn A Tưởng kinh sợ mà ngay cả Thanh Phong cũng cảm thấy rất thần kỳ. Từ góc độ của nó có thể nhìn thấy kẽ hở trên tường ban nãy Tần Phú Sinh đứng cạnh. Lẽ nào bên trong ẩn chứa thần dược gì đó?
Kiểm tra xong thân thể, Tần Phú Sinh cuối cùng cũng nhớ tới bọn A Tư, A Tưởng, gã cười xấu xa, “Các ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần các ngươi chịu phục tùng ta, ta sẽ cho các ngươi hưởng thụ được cảm giác đao thương bất nhập!”
Tiểu Tình ngơ ngác nhìn gã, lẩm bẩm nói: “Vậy là thật à.” Người nếu đã biến thành đá lại chẳng phải trường sinh bất lão hay sao.
A Tưởng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Ông biến thành thế này làm sao quay về?”
“Quay về? Về đâu?” Tần Phú Sinh từng bước một đến gần bọn họ, “Lẽ nào ngươi vẫn muốn tiếp tục cái nghề đào xương cốt người chết không dám nhìn mặt người khác sao? Lẽ nào ngươi không muốn oanh oanh liệt liệt gầy dựng cơ đồ vạn thế?”
Xem ra chuyện Tần Phú Sinh biến thành người đá hoàn toàn không khiến gã kinh sợ nhưng ít nhất A Tưởng đã bị dọa rồi. A Tưởng lắp ba lắp bắp: “Ông… Ông muốn làm tướng quân?”
Tần Phú Sinh nhìn chằm chằm vào gã, gằn từng chữ một: “Tướng quân? Tại sao lại không phải là vua chúa, tại sao không phải là hoàng đế? Có mấy ai vừa sinh ra đã là vương hầu?”
Mười chữ cuối như có ma lực làm tim gan A Tưởng run lên một cái. Chỉ trong một cái run này thôi Tần Phú Sinh đã bắt lấy cổ của gã, gã đã đánh mấtthời cơ phản kháng tốt nhất.
Thanh Phong ngoe nguẩy đuôi, do dự không biết có nên ra cứu người hay không. Nếu Ung Hoài ở đây chắc nhất định sẽ vội vã chạy ra cứu người nhỉ? Tuy cứng miệng trước mặt Phi Cương nhưng trong lòng nó vẫn canh cánh việc Ung Hoài lần nào cũng chọn người khác mà vứt bỏ nó.
Thế nhưng… Giờ đây ngay cả an nguy của Ung Hoài nó còn không buồn phụ trách thì cớ gì phải quan tâm đến những kẻ khác?
Nó phát hiện đầu nó lại xoắn xuýt lên vì một vấn đề cũ – Tại sao nó vẫn muốn bảo vệ Ung Hoài?
Lẽ nào đây chính là…
Có tình?
Cái đuôi của Thanh Phong thoắt cái cứng đờ, dựng thẳng như tháp, dáng vẻ chẳng khác nào bị sét đánh trúng.
Tử Cương không nhẫn tâm quấy rối nó, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Thanh Phong quan sát động tĩnh bên dưới.
Tần Phú Sinh và A Tưởng đã rơi vào tình thế giằng co giữa dụ dỗ và chống lại dụ dỗ, rốt cuộc là ai dụ dỗ ai rất khó nói chính xác, chỉ biết hai bên đều đang tìm cách thuyết phục đối phương nghe lời của mình.
Tần Phú Sinh sau khi đạt được mục đích thì không còn nôn nóng, tận tình khuyên bảo A Tưởng: Trộm mộ không phải nghề của chính đạo, rốt cuộc sẽ có một ngày gặp nạn, chẳng bằng theo gã tạo dựng sự nghiệp một cách quang minh chính đại. A Tưởng lại đang suy nghĩ làm sao tìm được những người khác để cùng nhau rời khỏi đây, chữa trị đàng hoàng cho chân của A Tư.
Hai người nói qua nói lại mãi cũng tìm được điểm chung.
A Tưởng đành thỏa hiệp, “Được, trước hết tôi biến thành người đá, nhưng ông nhất định phải nói lời giữ lời.”
“Không, ta muốn hắn biến trước.” Tần Phú Sinh chỉ vào A Tư đang yếu ớt rên rỉ dưới đất.
A Tưởng vô thức chắn trước người A Tư.
“Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn thử xem có trị được chân của hắn hay không.” Tần Phú Sinh lơ đễnh phất tay, “Nếu đợi đến khi chúng ta ra ngoài thì chân của hắn sợ rằng sớm phế mất rồi.”
A Tưởng cúi đầu nhìn A Tư đang đau đớn rên rỉ, bắt gặp tia sáng mong chờ trong mắt em trai thì chậm rãi gật đầu. Gã lo lắng hỏi: “Có hậu quả gì không nhỉ?”
Tần Phú Sinh hỏi lại: “Ngươi xem ta thế này chẳng phải vẫn tốt đấy sao?”
“Ông còn ăn uống không?” Tiểu Tình nãy giờ vẫn giữ im lặng, hiện tại chợt xoa vai và hỏi.
Trên mặt Tần Phú Sinh thoáng lộ ra vẻ ngỡ ngàng, hiển nhiên chưa từng cân nhắc vấn đề này, “Chuyện đó quan trọng lắm à?”
“Quan trọng!” A Tưởng, Tiểu Tình tỏ vẻ nhất trí.
“…” Tần Phú Sinh sờ bụng, “Các người ai có đồ ăn?”
Ùng ục, dạ dày A Tưởng đánh tiếng thật kêu. Từ lúc vào lăng mộ đến giờ tinh thần A Tưởng luôn giữ trạng thái căng thẳng, không dám mảy may thả lỏng, không nói thì thôi chứ vừa nhắc gã đã cảm thấy đói khát khó nhịn. Gã liếm mép, đảo mắt nhìn khắp chung quanh.
Kiên nhẫn và hưng phấn của Tần Phú Sinh sắp bị thái độ trù trừ của họ đánh bay sạch sẽ. Tần Phú Sinh nhấc bổng A Tư lên, không đếm xỉa đến tiếng kêu thảm thiết của gã mà đi thẳng một mạch tới vách tường.
A Tưởng xông lên cứu người nhưng chủy thủ đâm vào vai Tần Phú Sinh hệt như đâm vào đá, keng một tiếng, chủy thủ bị chấn ngược bật ra khỏi tay.
Tần Phú Sinh quẳng A Tư vào vách tường, từ cái túi lớn giắt bên thắt lưng lấy ra một chiếc bình màu trắng bằng sứ, đứng đối diện với cái lỗ nhỏ mình vừa mút ban nãy, dùng móng tay gảy nhè nhẹ.
A Tư đau không mở nổi mắt, đương nhiên không thấy rõ quá trình Tần Phú Sinh lấy nước, mấy giọt nước nhỏ thẳng vào chân của gã, dần dần, da thịt nơi chân sinh ra biến hóa, nước da vàng vọt từ từ phai đi, độ nhẵn bóng cũng không còn, thay vào đó là một màu xám tro nhợt nhạt.
Tần Phú Sinh tiện tay gạt đi công kích của Tiểu Tình và A Tưởng, cúi đầu túm lấy A Tư, bất thình lình cảm thấy giữa háng mình bị đá một cước. A Tư giãy dụa gượng dậy, chắn trước A Tưởng và Tiểu Tình.
A Tưởng cả kinh nhìn chân của em mình: “Giả hả?”
“Giả đâu mà giả, nhưng thật sự là chẳng còn…” A Tư cúi xuống nhìn thử, sau đó ngẩn ra.
Hai chân gã khép lại, màu sắc lộ ra dưới hai ống quần xắn lên khác nhau chỉ là thứ yếu, ngay cả độ lớn cũng khác xa. Cái chân màu xám rõ ràng cường tráng hơn nhiều.
A Tưởng hỏi: “Đệ bị chân ngắn chân dài? Sao xưa giờ ca không nhận ra vậy?”
A Tư cũng ngơ ngác, “Đệ cũng mới biết ấy chứ!”
Lách cách.
Tiếng đồ vật rơi xuống thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bên chân Tần Phú Sinh rơi xuống thứ gì đó trông như quả dưa leo, màu xám xịt, lăn vài vòng mới dừng lại.
“Cái gì vậy?” A Tưởng cảm thấy khá quen mắt.
Tần Phú Sinh bụm đũng quần, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang kinh khủng, cuối cùng nổi trận lôi đình, “Ta phải giết ngươi!” Một người trong cơn thịnh nộ các khả năng sẽ phát huy đến cực điểm, giờ đây sợ rằng dù gã có là pho tượng chạy bộ thì cũng biết lắc mông.
A Tư nhanh chóng đẩy A Tưởng ra, nhấc chân đá về phía Tần Phú Sinh, theo tư thế và thời gian mà đoán, gã chắc hẳn có ý đục nước béo cò.
Nhưng cùng một vị trí đương nhiên Tần Phú Sinh sẽ không để gã đánh trúng hai lần. Tần Phú Sinh lắc mông, xương ngực và xưng hông dường như cong thành hình chữ thập, vung quyền nhắm chuẩn vào cẳng chân A Tư mà giáng một đòn.
“Ối chao!” A Tư bật ra tiếng rên đau đớn, giạng thẳng hai chân ngồi bịch xuống đất, cái chân đá tuy không rơi vào tình trạng thảm thiết như “dưa leo” của Tần Phú Sinh nhưng cũng đã nứt ra vài đường, có vẻ như chỉ cần khẽ nhích là sẽ vỡ vụn.
A Tưởng ôm chầm lấy Tần Phú Sinh từ phía sau, dùng sức ghì cổ của gã, Tiểu Tình cũng xông lên, chủy thủ đâm đúng vào rốn của gã.
Tần Phú Sinh mặt không biểu tình hỏi: “Các ngươi ôm đủ chưa, chọt đủ chưa?”
“…” Câu này hình như có gì đó không đúng, Tiểu Tình, A Tưởng lặng lẽ nghĩ.
“Nếu các ngươi không muốn đổi chỗ khác thì,” Một tay gã bắt được tay phải đang cầm chủy thủ của Tiểu Tình, tay còn lại nắm lấy tay trái của A Tưởng, vừa cố định Tiểu Tình không cho cô bé bỏ chạy, vừa kéo A Tưởng ra trước làm chùy lưu tinh mà giáng xuống đầu Tiểu Tình!
Dù trong giây phút mấu chốt Tiểu Tình đã kịp nghiêng qua tránh gần hết người, A Tư cũng vươn tay đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của A Tưởng nhưng lực ném của Tần Phú Sinh vẫn không hề giảm bớt, ba người cuối cùng ngã đè lên nhau.
Bất luận nhìn từ góc độ nào thì ba người bọn họ đều đã ngã bị thương, lực chiến đấu thoắt cái báo hỏng.
Thanh Phong không ngồi yên được nữa. Nó đứng phắt dậy, chuẩn bị dùng tư thế oai hùng của chúa cứu thế giáng xuống nhằm tăng thêm kịch tính cho cuộc chiến sắp đến hồi kết này, song chân nó vừa thò ra đã nghe thấy bên phải có tiếng ai đó thông báo: “Có người đến.”
Thanh Phong không thu kịp chân phải, lại quên duỗi chân trái ra, kết quả là ngã nhào đầu xuống đất.
Một lúc sau, nó từ dưới đất bò lên, khuỷu tay chống lên đường mộ, chỉ để lộ nửa người, ngạc nhiên nhìn Tử Cương không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh, “Sao ngươi lại ở đây?”
Tử Cương đáp: “Chẳng khác lý do của ngươi là bao.”
“Cái gì mà chẳng khác lý do của ta là bao? Phi Cương nói ngươi muốn giết chủ nhân!” Thanh Phong gầm nhẹ.
Tử Cương bình tĩnh gật đầu, “Hắn nói đúng.”
“…” Thanh Phong nhéo mặt của mình. Nó nhất định đang nằm mơ, đang nằm mơ! “Tại sao lại muốn giết chủ nhân?!” Lần này nó quên khống chế âm lượng của mình.
Tử Cương nói: “Bởi vì hắn đáng chết.”
Tiếng trò chuyện của họ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những kẻ bên dưới. Bọn họ vừa ngẩng lên xem thử, vẫn chưa nhìn rõ cái đuôi nhẵn bóng vắt trên tường là thứ gì đã nghe thấy ma sát nặng nề phát ra khối đá Tần Phú Sinh mút nước ban nãy.
Mười mét về bên phải của khe nước thần kỳ, cách mặt đất khoảng nửa mét, một khối đá cao khoảng hai mét, rộng một mét từ từ bị đẩy ra, rồi rơi xuống đất đánh rầm một tiếng. Hai bóng người đầy bụi đất trước sau bò ra.
A Tưởng khóc “oa” một tiếng rồi hét lớn: “Sư phụ!”
“Tam sư thúc!” A Tư cũng kích động kêu lên.
Người bước ra chính là lão già cao to và lão già thấp bé gặp vào lần đầu tiên nhìn thấy Ung Hoài. Hai người nghe thấy tiếng kêu thì hơi lùi lại, lúc lấy lại tinh thần bước ra thì A Tưởng và Tiểu Tình đã bị Tần Phú Sinh mỗi tay một người giữ lấy.
“Ngươi làm gì thế?” Lão già thấp bé giận dữ chỉ vào Tần Phú Sinh.
Tần Phú Sinh căm hận nói: “Các ông la lối cái gì! Bọn ta vừa đùa giỡn với nhau vui biết nhường nào!”
A Tư mỉa mai: “Đúng đó, bị con đá mất giống rồi.”
“…” Ai tới nói với họ rằng những gì họ nghĩ không phải hiện thực giùm cái!
“Câm mồm!” Tần Phú Sinh thẹn quá hóa giận, “Ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận vì đã đến đây.”
Lão già thấp bé quay sang oán trách lão già cao to: “Huynh xem, đệ sớm biết mấy tên kỳ quái chả tên nào là người tốt! Sách kể chuyện xưa cũng nói đó, giữa đường nhập đội đều là nội gián hết.”
“Được, huynh sai cả, đệ đúng cả.” Lão già cao to uể oải đáp.
“Giờ tính sao đây?” Lão già thấp bé hỏi.
Lão già cao to nói với Tần Phú Sinh: “Ngươi thả người ra đi, làm khó vãn bối thì có gì hay ho. Muốn gì thì tìm ta này!”
Lão già thấp bé sửa lời: “Bọn ta.”
Lão già cao to dùng mắt ra hiệu bảo lão già thấp bé đừng sốt ruột.
Tần Phú Sinh nói bằng giọng điệu khinh thường: “Nhà họ Ngư ở Hà Đông cũng từng vang danh một thời, đến đời các ngươi chẳng khác nào suy tàn.”
Lão già thấp bé là người dễ bị khích tướng nhất, ông ta giậm chân quát: “Suy tàn cái đầu ngươi! Giọng điệu lớn lối thật đấy, ngươi là cái thá gì! Báo tên ra cho bọn ta được ‘vang danh’ thử xem!”
Lão già cao to nói: “Vang danh một thời không phải dùng như vậy.”
Lão già thấp bé giận cá chém thớt: “Lượn đi cho nước nó trong!”
“…” Lão già cao to nói với Tần Phú Sinh, “Thôi thì ngươi cứ để đệ ấy ‘vang danh’ đi.”
Tần Phú Sinh kiêu ngạo nói: “Ta vốn họ Tôn – Nhà họ Tôn ở Lĩnh Nam, tên Phú Sinh.”
“A!” Sau đó là một tiếng rống giận vang lên, A Tư nhặt chủy thủ rơi dưới đất đâm vào lỗ tai của Tôn Phú Sinh, đâm ngập tận cán.
Tôn Phú Sinh chậm rãi nghiêng đầu, lỗ tai thỉnh thoảng rơi ra vài mảnh đá vụn, gã sầm mặt hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
A Tư có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vừa tiếp tục gõ chủy thủ vừa long mắt lải nhải: “Đâm chết một con chó nhà họ Tôn của Lĩnh Nam, cơm tối một cái đùi gà to, đâm chết hai con chó nhà họ Tôn của Lĩnh Nam, ba bữa cơm đùi gà ăn chán chê…”
Ngón tay Tôn Phú Sinh siết lại, A Tưởng và Tiểu Tình bắt đầu không thở nổi.
A Tưởng gian nan giải thích: “Xin lỗi… muội, gia huấn…” Thiệt thèm ăn đùi gà quá!
Thừa cơ bọn họ giằng co với nhau, lão già thấp bé lặng lẽ mò đến trước người Tôn Phú Sinh rồi bỗng nhiên tung người lên đá ra liên hoàn cước!
Bốp bốp bốp! Tiếp theo là một tràng tiếng đấm đá, trên quần Tôn Phú Sinh hiện lên vô số dấu giày – Chỉ là dấu giày mà thôi.
Tôn Phú Sinh quẳng A Tưởng và Tiểu Tình đã bị bóp cổ cho hấp hối qua một bên rồi cúi xuống túm lấy lão già thấp bé.
Lão già thấp bé phun một ngụm nước bọt vào mặt Tần Phú Sinh, ngón tay sử dụng như câu nhằm thẳng mắt gã mà móc.
Tôn Phú Sinh nhắm tịt mắt lại, mí mắt cứng như đá làm lão già thấp bé ăn đau, tróc mất một mảnh móng tay. Lão già thấp bé đau đến khóe mắt giật khẽ, thân thể nhanh như cắt luồn qua háng Tôn Phú Sinh, tiện tay chụp lấy đũng quần của gã.
Người nhà họ Ngư của Hà Đông quả nhiên đều là thứ hạ lưu!
Tôn Phú Sinh nổi trận lôi đình, hoặc phải nói là từ khi “dưa leo” rụng xuống đất, cơn giận của hắn luôn dâng lên theo đợt. Gã bỏ mặc A Tư vẫn đang luôn tay, nhấc chân nhắm vào vai trái của A Tưởng mà đạp xuống.
Lão già cao to bị ngó lơ nãy giờ đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, bổ nhào lên người Tôn Phú Sinh, hai người ôm nhau lăn xuống đất, lăn qua một bên. Lão già cao to dán chặt trên người Tôn Phú Sinh, tay cầm dùi cắm vào mắt Tôn Phú Sinh. Chiếc dùi theo lớp đá vụn bên ngoài rơi xuống, Tôn Phú Sinh đè ngược lại lão già cao to, hai tay siết lấy cổ của ông ta.
Lão già thấp bé nhào tới sau lưng Tôn Phú Sinh, chụp lấy cổ gã dùng lực vặn một cái… Vặn cho Tôn Phú Sinh phát ra tiếng cười quái dị tỏ vẻ xem thường.
A Tưởng hổn hển xông lên…
Bên dưới náo loạn hết sức lộn xộn, Thanh Phong xem chốc lát thì chẳng còn hứng thú, tiếp tục gặn hỏi Tử Cương: “Tại sao lại bảo chủ nhân đáng chết?”
Tử Cương cúi đầu nhìn nó.
Thanh Phong tuy biết trước đây cương thi cũng là người nhưng độ phức tạp trên biểu cảm Tử Cương thể hiện đã vượt quá tri thức của nó về số lượng cảm xúc mà con người có thể bày ra trong cùng một khoảng thời gian.
“Sừng ngươi sao thế?” Ánh nhìn của Tử Cương chuyển đến trên đầu Thanh Phong.
Thanh Phong tiếc nuối sờ lên sừng của mình, “Gãy mất rồi.”
“Sừng rồng vốn rất cứng rắn.” Tròng mắt Tử Cương lóe lên một cách lạnh lùng.
Thanh Phong gục mặt xuống rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngận nước cứ như nước mắt chỉ chực trào ra bất cứ lúc nào, “Tức là ta càng lớn càng xấu?”
Tử Cương trầm giọng nói: “Là lỗi của chủ nhân.”
“Tại sao?”
Tử Cương nhếch mép nói: “Đợi đến khi ngươi đủ mạnh tự nhiên sẽ biết.”
“Ta rất mạnh!” Thanh Phong vẫy đuôi vỗ vào tường tỏ vẻ không phục.
“Vậy sao?” Tử Cương vươn tay toan búng vào sừng nó.
Thanh Phong nghiêng đầu qua một bên, thấy tay Tử Cương dừng lại trên không thì tưởng rằng gã bị khả năng tránh né của mình làm cho giật mình, nó đắc ý cười hỏi: “Đúng không nè? Đúng không nè? Mạnh lắm đúng không?”
“Lực chiến đấu của chúng mạnh hơn ta tưởng tượng một chút.” Điểm chú ý của Tử Cương lại thay đổi, gã hất cằm ra hiệu cho Thanh Phong nhìn xuống.
Vừa quay đầu nhìn, Thanh Phong thiếu điều bị cảnh bên dưới dọa cho rơi xuống khỏi tường. Cuộc chiến vốn hỗn loạn không biết từ khi nào đã thêm một viên mãnh tướng gia nhập. Ung Hoài đang huơ tay xông về phía Tôn Phú Sinh, lúc đến gần thì bay thẳng lên đá tới tấp!
Nhưng lần này Tôn Phú Sinh đã có kinh nghiệm, trước lúc hắn xông tới gã dồn khí vào đan điền, đầu gối khụy xuống, dùng tư thế đứng tấn nghênh đón thế đá.
Ung Hoài đá vào vai trái của gã bị phản chấn bay ra.
Tôn Phú Sinh cũng bị đá cho loạng choạng lùi lại hai bước, bị lão già cao to và lão già thấp bé nắm bắt cơ hội, một người cưỡi lên cổ gã ghim xuyên qua mắt, một lấy dùi đâm lia lịa vào bụng.
“Ơ…” Tử Cương mới nói được một tiếng thì đã nhìn thấy Thanh Phong lao xuống nhanh như cắt, lo lắng đỡ tên nhóc con nằm sóng soài dưới đất dậy.
“Ung Hoài, ngươi không sao chứ?” Thanh Phong nâng mặt hắn lên kiểm tra tỉ mỉ. Nỗi xoắn xuýt về tình cảm của Ung Hoài thoáng chốc bị quẳng đâu mất tăm, đầu óc nó giờ đây chỉ còn duy một suy nghĩ: Khốn kiếp, dám đả thương Ung Hoài!
Ung Hoài vịn tay nó đứng dậy, sắc mặt còn khó coi hơn lúc mới ngã, “Quần áo của ngươi đâu?”
Thanh Phong đáp: “Cởi rồi.”
“Sừng của ngươi thì sao?”
“Gãy rồi.”
“…”
Nhớ tới việc Ung Hoài không thích mình trần truồng, cặp mắt Thanh Phong lập tức quét qua những người khác như đang tìm xem quần áo của ai hợp với mình nhất. Í, bộ quần áo Tôn Phú Sinh mới cởi ra không tệ à nha… Đang suy nghĩ, nó bỗng nhiên cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên.
Ung Hoài cởi áo ngoài khoác lên người cho nó, để lộ vạt áo lót bị Thanh Phong xé rách ban nãy. Hắn chẳng quan tâm mà chỉ lo dặn Thanh Phong, “Quấn chặt vào.”
Thanh Phong nghe lời lấy quần áo quấn quanh người mình. Chỉ trong chớp mắt, Ung Hoài lại xông ra tiền tuyến.
Tình hình của Tôn Phú Sinh nếu dùng một câu để tả thì chính là “kiến nhiều cắn chết voi”. Tuy sau khi uống nước thần kỳ thân thể gã đã tiến hóa thành đá, công kích thể xác bình thường vô hiệu với gã song cái dùi gặp đá tạc đá, gặp núi tạc núi chính là khắc tinh của gã, dưới sự “cày cấy” cần mẫn của đám lão già cao to, thân thể của gã bị đục, đẽo, chém, gọt thành mấy chục lỗ thủng, nếu gã có cảm giác đau đớn thì chắc hẳn đã sớm lăn lộn kêu cha gọi mẹ dưới đất.
Thừa cơ Tôn Phú Sinh mở miệng chửi bới, Ung Hoài lấy chủy thủ đâm mạnh vào miệng của gã, mặc kệ có trúng hay không, không đâm vào được nữa thì lật chủy thủ chọc khoáy.
Tôn Phú Sinh bỏ qua cho lão già thấp bé, túm lấy cổ áo Ung Hoài dùng sức quẳng đi!
Thanh Phong nhẹ nhàng đón được Ung Hoài, đặt hắn ra sau, khí khái can trường mà rống lên: “Ung Hoài, để ta!”
Ung Hoài ôm cổ, không quên nhắc nhở: “Quần áo…”
Thanh Phong tiêu sái cởi phăng, xông lên phía trước, “Yên tâm, không vướng víu đâu!”
“…”
Tôn Phú Sinh không phải lần đầu gặp mặt Thanh Phong, biết nó lợi hại nên không dám liều mạng, vung tay ném từng người bên cạnh về phía Thanh Phong.
Lão già thấp bé?
Trưởng bối của Ung Hoài. “Ta chụp.” Thanh Phong vung tay chụp lấy rồi đặt xuống!
Lão già cao to?
Trưởng bối của Ung Hoài. “Ta chụp tiếp!”
A Tư?
Thân thích của Ung Hoài. “Lại chụp.”
A Tưởng?
Thân thích. “Chụp tiếp!”
Tiểu Tình?
Thanh Phong nghiêng người, trơ mắt nhìn cô bé ngã nhào xuống đất rồi chìa tay cho Ung Hoài xem tỏ vẻ vô tội, “Chụp hụt!”
“…” Ung Hoài sầm mặt. Diễn xuất chuyên nghiệp tí xíu không được hả?
Tiểu Tình tức tối chụp lấy chân Thanh Phong mau chóng đứng dậy, đỡ lấy cái lưng đau nhức cà nhắc chạy tới hội họp với bọn Ung Hoài.
Thanh Phong ngăn cản Tôn Phú Sinh toan đuổi theo, đắc ý chống nạnh và lên giọng nói: “Ngươi ném tiếp đi, xem ngươi còn có gì để ném nữa không?”
“Ngươi chẳng phải là quái thú giữ mộ sao? Xéo đi lo mấy chuyện dở hơi của ngươi đi!” Tôn Phú Sinh thấy những người khác len lén chuồn mất thì tức muốn ói máu bèn vung quyền đấm vào Thanh Phong.
Thanh Phong chụp được nắm tay của gã, móng vuốt bấu mạnh vào cổ tay Tôn Phú Sinh như muốn vặn hẳn nó xuống.
Tôn Phú Sinh cả kinh quát: “Ngừng tay, cái tên ngu ngốc này! Chúng chạy hết rồi kìa!”
Thanh Phong ngẩn ra, quay đầu lại.
Ung Hoài đang cõng A Tư và vẫy tay với nó: “Ta mang họ đến nơi an toàn trước rồi quay lại tìm ngươi!” Lão già thấp bé và lão già cao to được Tiểu Tình đỡ vào thạch động, bọn họ là nhóm thứ hai rút lui.
“Hắn về tìm ngươi mới là lạ!” Tôn Phú Sinh nhấc chân đá vào cẳng Thanh Phong, liều mạng rút tay ra, “Ta dùng nửa đời sau của ta đánh cược với ngươi, hắn nhất định sẽ không trở lại!”
A Tưởng bị ngã đến mặt mày bầm dập nhưng vẫn không quên đấu võ mồm, gã cười chế giễu: “Ha, ‘nửa đời sau’ của ông chẳng phải đứt rồi sao? Còn đánh với cược cái gì?”
“Ta giết chết ngươi!” Tôn Phú Sinh vung cánh tay trái còn tự do về phía A Tưởng.
Thấy cự ly giữa mình và Tôn Phú Sinh còn những năm, sáu mét, A Tưởng to gan lắc mông một cách thô bỉ như đang thách thức “Nhào vô cưng ơi ~”.
Quyền đá bay thẳng vào mặt gã không hề nể tình.
Ngay sau đó là hai người bật ra tiếng kêu thảm thiết!
Một là người bị đánh, một là kẻ đánh người.
A Tưởng bưng mặt, máu mũi chảy thành hai hàng, tí tách rơi xuống đất.
Tôn Phú Sinh ngơ ngẩn nhìn cổ tay trái trơ trọi, nắm tay của gã cứ thế mà bay đi, vết gãy bén ngót như bịdao cắt.
Thanh Phong vẫn đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cổ tay của gã, ngạc nhiên nói: “Cả máu ngươi cũng không có, bên trong cũng là đá kìa.”
Tôn Phú Sinh đờ đẫn rụt tay về, khuôn mặt mỗi lúc một cứng đờ, sau đó… Trên mặt dần dần xuất hiện vết rạn hình chữ “Mễ(米)” từ trán lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Thanh Phong giật mình, lùi về sau hai bước quan sát gã.
Tôn Phú Sinh nghiêng đầu muốn hoạt động gân cốt nhưng đầu xoay rồi thì cứng lại, không xoay về nguyên điểm được nữa. Đồng tử của gã nheo lại, nỗi sợ hãi từ từ thay đổi thành ngỡ ngàng, “Thì ra…” Gã thử mở miệng nhưng phát hiện giọng nói của mình chỉ có bản thân nghe được.
Thanh Phong ngờ vực nhìn gã đứng nguyên tại chỗ, quay đầu hỏi Ung Hoài: “Hắn sao vậy?”
Ung Hoài trên vai cõng một người, trên tay đỡ một người, cả người khòm xuống hệt như con tôm, cố gắng đi về phía thạch động, nghe vậy chả buồn ngoảnh lại mà trả lời: “Mặc kệ hắn ra sao, cứ giết chết hắn đi!”
Thanh Phong giận tái mặt, vặn hỏi: “Ngươi lại muốn đi đâu?”
“Vào thạch đạo. Thạch đạonày có thể thông đến bất cứ nơi nào trong lăng mộ, chính là một đường mộ khác.” Ung Hoài vừa nói vừa đi.
Vèo một tiếng, Thanh Phong đã nhảy xuống thạch đạochắn trước mặt hắn: “Không được vứt bỏ ta.”
Ung Hoài có chút chột dạ, “Ta cam đoan lần này sẽ không.”
“Lần này? Tức là những lần trước đều thế?” Thanh Phong tròn mắt đón nhận đả kích trắng trợn.
A Tư bị vắt trên vai khẽ rên lên một tiếng: “Đệ biết lộn ngược là một động tác rất bảnh nhưng tuyệt đối không phải là một tư thế bảnh lắm đâu mọi người!”
“Đệ còn than?” A Tưởng bị Ung Hoài nắm chặt bả vai bức xúc nói: “Đệ ngoài hít thở thì chả cần làm gì cả, còn ca phải điều khiển chân đi về phía trước đó.”
“Vậy tụi mình đổi đi.”
“Đệ dám chắc cái chân đá của đệ sẽ không bị như vị tiên sinh kia chứ?” A Tưởng giơ ngón tay chỉ trỏ.
A Tư gian nan ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Phú Sinh thì cả kinh hỏi: “Tụi mình đục ấy hả?”
A Tưởng cũng cảm thấy đây chính là thành quả mọi người đồng tâm hiệp lực mang lại, đắc ý cười hỏi: “Tài nghệ điêu luyện quá chứ nhỉ?”
“Vậy bây giờ hắn chết rồi sao?”
Ung Hoài đặt A Tư xuống, nhận lấy chủy thủ từ tay A Tư, thận trọng tiếp cận Tôn Phú Sinh.
Tròng mắt Tôn Phú Sinh xoay tròn một cách ma quái.
Ung Hoài giơ chủy thủ lên, nhắm chuẩn trung tâm vết rạn mà đâm xuống.