Ánh nắng sau giữa trưa xuyên thấu qua thủy tinh, nhẹ nhàng vuốt ve
khuôn mặt của Cố An An. Màn lụa mỏng phủ ở trước giường, hé ra bàn trà
nhỏ bằng gỗ cây tử đàn, trên mặt bàn có một chiếc bát mạ vàng đang đựng
một thứ thuốc nước màu đen, ánh lên màu xanh kỳ dị. Bát thuốc nằm cạnh
chiếc đỉnh bằng đồng đốt trầm hương, khói nhè nhẹ bay ra từ đầu rồng,
thả hương khí nặng nề vào trong căn phòng. Trên giường, An An mơ màng ho khụ khụ, giống như cuối cùng không thể chịu nổi tra tấn mà mở mắt, nhìn thấy một người có hương thơm thảo mộc tự nhiên tỏa ra từ trên thân thể.
“ Tỉnh.”
Tô Vĩ Dạ nhìn An An giãy dụa muốn ngồi
dậy, liền đưa tay ra đỡ lấy bả vai của nàng, cẩn thận săn sóc lấy chiếc
gối mềm để làm điểm tựa lưng cho nàng.
“ Vĩ Dạ, lại làm phiền đến anh….em …đã tốt lên nhiều rồi!”
An An vừa tựa lưng vào gối mềm một chút đã cảm thấy một loại cảm giác mềm mại thoải mái cực kỳ. Nhưng không lâu sau đó, nàng lại cảm thấy
xương cốt mình đau nhức giống như bị lửa thiêu, khó chịu nói không nên
lời. Chính nàng cũng biết bản thân bị bệnh, chỉ không nghĩ lại nặng đến
thế này.
“ Bệnh nhân không yêu quý thân thể của chính mình, tất nhiên là khiến đại phu tài giỏi như tôi đây lại phải vất vả thêm.”
Tô Vĩ Dạ ngồi bên giường, nhìn thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng
màu hồng phấn, không khỏi mỏng manh đơn bạc, vừa kéo cao chăn lên cao
giúp nàng, vừa nói.
Lời nói văng vẳng bên tai người đang ngồi trên giường. Tô Vĩ Dạ ngồi
trước mặt An An, An An dịch chăn ra một chút. Hai người bọn họ bây giờ ở rất gần nhau, hô hấp khó khăn, nàng tựa hồ nghe thấy cả hơi thở đặc hữu trên người hắn. An An hoảng hốt mà cảm thấy mọi việc vẫn giống như lúc
trước. Quá khứ tựa hồ như mới đâu đây thôi….Đại tỷ cùng nhị tỷ bận rộn
công việc, đại phu của Tễ An đường xem bệnh xong thì cũng rời đi. Căn
phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình nàng, thật sự là lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng cả người hỗn loạn, ngay cả ngồi xuống cũng cảm thấy choáng
váng, chỉ hận thân thể mình tại sao lại yếu kém đến thế. Trên cửa sổ
thủy tinh trong phòng còn dán chữ phúc màu hồng trong dịp năm mới. Mảnh chữ đã muốn rơi rụng, ánh sáng màu vàng đạm chiếc xuống từ phía trên.
Chữ phúc một mình trên giấy rơi xuống phủ lớp bụi màu vàng, tựa như có
người muốn che khuất nó đi. Nàng nhìn ra cửa sổ đơn độc, mơ màng mà nhắm mắt lại. Nước mắt không để ý mà chảy ra, thấm ướt cả chiếc gối lạnh
băng. Lúc này, Vĩ Dạ đang còng Lưu sư phụ đi lên, đem một bọc nhỏ kẹo
đường đặt cạnh gối của nàng. Kẹo đường trong tay Vĩ Dạ nhỏ bé lại có
chút ẩm ướt mang theo mùi thuốc đông y. Sau đó, hắn lại tự thân đưa một
viên thuốc đen như mực đã chuẩn bị trước đưa đến, một hồi lải nhải dặn
dò nàng…… Nhiều năm qua hứa hẹn này, hắn chưa bao giờ thay đổi. Người
không thay, lòng không biến, nhưng vẫn là không hề đặt ở trên người
nàng.
“ Tức giận ư?”
An An không khỏi mỉm cười, lại có chút thấn thờ.
“ Là giận em bệnh thành như thế này.”
“ Em bây giờ đã tốt lên nhiều rồi.” Khi An An bị bệnh, bọn họ nói chuyện với nhau rất nhẹ tiếng, nhưng ôn nhu như vậy không thể đem mọi lời nói hết.
“ Có thể nhìn thấy anh thật tốt!”
“ Làm bệnh nhân gặp đại phu thì không phải là chuyện tốt đâu!”
Vĩ Dạ bắt lấy cổ tay của An An, cẩn thận bắt mạch tượng, làm như không có nghe được lời của nàng.
Tay kia của An An nắm chặt lấy góc chăn, nhìn hắn buông mắt xuống.
Một mái đầu tóc ngắn đen thui, sống mũi anh tuấn, da thịt do phơi
nắng lao lực mà có màu mật ong, đang gần nàng trong gang tấc. Giống như
cảm nhận An An đang chăm chú nhìn, Vĩ Dạ đưa mắt lên nhìn An An một chút rồi hạ mi mắt xuống, nhưng vẫn có thể thấy được trên mặt hắn có chút
không được tự nhiên. An An không nói gì thêm, dù có lời muốn nói nhưng
nàng cũng không thể và cũng không có tư cách để nói ra miệng.
Môi thất sắc tái nhợt đi, cố nén nỗi chua xót, nàng mở miệng phá vỡ không gian đang yên tĩnh.
“ Gặp nhị tỷ chưa?”
“ Vừa mới đi ra ngoài.” Tô Vĩ Dạ lúc này mới thu những ngón
tay thon dài đang bắt mạch lại, hoảng hốt lại có chút cô đơn nhìn sang
bể cá trên cửa sổ. Trong phòng hơi ấm lên một chút nhưng không thể nói
là ấm áp, là hắn đột nhiên khơi than lửalên, An An bị bệnh nên rất sợ
lạnh, bất quá nàng còn sợ cơn tức hơn. Bên trong bể cá có một con cá
đen, một con cá hồng, tựa hồ như cũng sợ đông lạnh, lúc lắc động tác,
thật sự trì độn.
Tiếng chuông tí tách, từng giọt từng giọt chảy qua. An An cảm nhận
người mình đột nhiên trở nên lạnh, giống như ở trên vùng tuyết ngàn năm, chỉ có một chút hơi ấm cầm cự. Nhưng mà, nàng vẫn phải làm bộ dạng xinh đẹp, đưa tay kéo lấy cổ tay áo Tô Vĩ Dạ.
“ Lúc trước chắc có mua kẹo đường cát hoa cho nhị tỷ phải không? Có thể cho em hai khối được chứ?”
Hai gò má ửng hồng như say miễn cưỡng cười vui, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly cũng hiện lên sự vui vẻ thanh trong.
“ Đương nhiên là có. Bất quá, hiện tại em không thể ăn!”
“ Phải không?”
Quay đầu, Tô Vĩ Dạ hoàn toàn không để ý đến hành động của mình có
thất thố, vẻ mặt An An đang thất vọng phụng phịu nhìn hắn. Nhưng trong
mắt của An An lại hiện ra hai chữ rất to :muốn ăn, muốn ăn. Vì thế, Tô
Vĩ Dạ cuối cùng cũng không nhịn được mà cười xùy ra một tiếng.
“Thực không còn cách nào với em! Đây, chỉ ăn một khối thôi đấy nhé!” Mở hòm thuốc ra, lấy một gói nhỏ được bọc cẩn thận bằng giấy màu trắng, Vĩ Dạ mở nhẹ nhàng từng lớp giấy một. Những viên tròn tròn màu nâu đen, bên trên có phủ một ít bột màu xanh lá dứa. Đầu ngón tay Tô Vĩ Dạ kẹp
lấy một khối nhỏ, cẩn thận cầm qua. An An đã cảm thấy trong lòng hơi
nhộn nhạo, theo phản ứng tự nhiên mà há rộng miệng. Nháy mắt, hai má
nàng phình lên, ánh mắt loan loan háo hức giống như trăng non mới mọc.
Thế cho nên người ta hay nói, tuổi mười tám là hồn nhiên không thể tả
được.
“Không biết lại tưởng là em ăn sơn hào hải vị gì mà ngon như thế!” Nhìn An An ăn một cách ngon lành ngọt ngào, Tô Vĩ Dạ không kìm được mà đưa
một khối kẹo bỏ miệng, vẫn là dùng hai ngón tay đó. Nháy mắt, cảm giác
khó nuốt đến mức khiến hàng lông mày dài của hắn nhăn lại.
“Đường cát hoa này vốn là dùng để giải rượu, dùng theo hương liệu
tự nhiên nên có mùi chua. Nhìn em ăn ngon lành như vậy, thật không ngờ
anh vẫn mắc mưu, thật là….”
“ Cái này ngon hơn nhiều so với sơn hào hải vị!” Nhìn ngón tay của Tô Vĩ Dạ, mùi vị chua chua trong miệng của An An dần biến thành vị ngọt ngào ấm áp thâm nhạp vào tận tim.
“Không được ăn nhiều! Ăn xong rồi thì mau uống thuốc đi!”
Nhìn An An chân chính thoải mái tươi cười một cách tự nhiên, Tô Vĩ Dạ giống như có chút lảng tránh, bưng bát thuốc đầu giường lên. Hắn có
chút nóng nảy khiến bát thuốc sóng sánh như muốn đổ, rớt hơn phân nửa
thuốc trong bát xuống nền nhà.
An An nhìn tay hắn đầy nước thuốc, cùng với ánh mắt không dám nhìn
thẳng vào mắt nàng nữa của hắn, ý cười trên mặt dần dần đông kết lại,
đường cát hoa trong miệng đang nhai giống như là sáp.
“May mà thuốc đã nguội rồi! Mau lau tay đi!”
Lời của nói xong, nàng đưa một chiếc khăn lụa qua, Tô Vĩ Dạ không yên lòng mà tiếp nhận. Chỉ có ý cầm lấy, nhưng nước thuốc vẫn ngấm lên làm
chiếc khăn biên thành một màu đen đen, nhưng hình thù kì dị sau khi thẩm thấu dần hiện lên.
“Vừa rồi….sĩ quan phụ tá của Hiên Viên Tư Cửu có đến tìm em,….em
và hắn…. Anh muốn nói là…. Hoan Hoan từ trước đến nay đều cùng hắn ở một chỗ. A, thật khó xử cho em.”
An An nghe xong nhất thời yên lặng không nói gì, ngồi yên không nhúc nhích, một lúc lâu sau vẫn lặng yên không tiếng động gì.
Yên Hồng muốn bước vào vén bức màn lên, lại nhìn thấy ánh nắng của
mùa đông giá rét đang tản mất trong bức màn, ánh tà dương buổi chiều
chiếu thẳng lên vách tường, mạn giường mông lung như làn khói nhẹ, lụa
mỏng lượn lờ lướt qua từng tầng, rơi xuống giữa hai người đó.
An An dựa vào đầu giường, lặng lặng nhìn Tô Vĩ Dạ đến xuất thần.
Chuyên tâm, tập trung như muốn thời gian ngừng lại, giống như là nói
hết, giống như là cùng nhau thương tiếc, ánh mắt kia ôn nhu đến cực hạn, biểu lộ một thần sắc nhu tình chưa bao giờ gặp qua.
Yên Hồng không dám tin đây là tam tiểu thư mà mình đã đi theo tử nhỏ. Tam tiểu thư cho tới bây giở mặt đều mang ba phần cười nhưng tuyệt
nhiên không có chút cảm xúc nào lộ ra bên ngoài, người này là tam tiểu
thư sao? Dừng bước, có chút chua xót, thở dài lặng yên không tiếng
động, lùi lại rồi đi ra bên ngoài.
oOo
Sau khi Tô Vĩ Dạ đi rồi, An An liền đi tới phòng của Hoan Hoan, muốn
chờ Hoan Hoan trở về, nhưng lại lỡ thiếp đi lúc nào không biết. Cũng
không rõ đã ngủ bao lâu, nàng trong cơn nửa tỉnh nửa mê ngửi thấy một
mùi hương tự nhiên thoang thoảng, quyến rũ giống như hoa hải đường, lại
có mùi rượu nồng đậm hỗn loạn xông thẳng vào mũi.
Mùi hương quen thuộc khiến An An tỉnh lại mở to mắt, dần dần cũng
thích ứng được với bóng đêm, nàng mới nhìn ra bóng người quen thuộc kia.
“Nhị tỷ…”
Hoan Hoan bật đèn bàn ở đầu giường lên, ngọn đèn theo lũ hoa tản mát
ánh sáng bên trong. An An mông mông lung lung nhìn Cố Hoan Hoan đang
đứng trước giường, mắt phượng men say mông lung, hai gò má đỏ bừng giống như son.
Cố Hoan Hoan xốc màn lên, ngồi xuống bên giường. Đêm đã khuya. Trừ bỏ hai người các nàng, những người khác đều đã ngủ say. Dưới ngọn đèn mờ
nhạt, An An nhìn thấy tóc An An rối bời tán loạn phủ ở trên hai bả vai,
vẻ mặt cực kỳ tái nhợt.
Bên trong là một không gian im lặng, bên ngoài là bầu trời tối đen
như mực, còn có gió đêm thổi quét qua sân nhà, những chiếc lá vàng rơi
không ngừng tung bay phát ra những âm thanh sàn sạt.
“Như thế nào lại là em? Sao em lại ở trong phòng của chị?”Hoàn Hoan nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt vừa mới tỉnh của An An,
nhìn thấy sắc mặt An An nhợt nhạt, quần áo đơn bạc dị thường, giống như
chỉ cần chạm nhẹ vào cũng biến mất ngay, liền nhíu mày hỏi: “Thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Có cần uống nước không?”
“Không cần, nhị tỷ! Chị uống rượu sao?Trễ như vậy mới trở về!”
Dưới ánh mắt của An An, Hoan Hoan cúi đầu, có chút không tự nhiên
nhìn lại chính mình. Sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn sang nơi khác,
Hoan Hoan muốn đứng lên, rót một cốc nước, nhưng chỉ đứng ở trước bàn,
không có ý định uống chỉ là thưởng thức chiếc cốc.
“Không hỏi chị đi đâu ư?” Gương mặt Hoan Hoan dưới bóng đêm không còn trông rõ thần sắc, nhưng giọng nói thì lại lạnh như băng, “Hôm nay, chị đã đi tìm hắn. Hắn kêu chị nói với em, ngày mai muốn dẫn em đi khám bác sĩ Tây. Chị chưa từng thấy hắn để bụng đối xử với ai như vậy.”
An An không lộ một chút biểu tình gì trên khuôn mặt, nhưng lại cảm
giác được có một cơn gió mát lạnh đang lướt qua thân thể. Giờ phút này,
giống như có một tảng đá thật lớn hung hăng đè xuống trong đầu, trong
lòng của nàng, chỉ cần lay động một chút là cảm thấy sợ hãi như vậy, một loạt cảm giác lạnh lẽo triệt để khiến nàng sợ hãi. Mà Hoan Hoan thủy
chung vẫn chứ chỉ nghiêm mặt, không nhìn nàng, bóng lưng cô đơn, giống
như nội tâm đang chịu tổn thương giằng xé, yếu ớt không chịu nổi một
kích.
“Nhị tỷ, em có tích góp được một chút, hơn nữa chắc chị cũng có
đúng không? Chị có xuất thân tốt, em thì không có gì để trông cậy cả.
Chị đi đi, rời xa khỏi hố lửa này, cao chạy xa bay!”
Hoan Hoan quay đầu lại, con ngươi đen giống như đáy hồ sâu thẳm, nhìn kỹ mới phát hiện trong đôi mắt yên lặng đó mơ hồ có một ngọn lửa đang
cháy, tuy nhỏ bé nhưng lại sáng quắc chớp động kiêu căng quyết không
thỏa hiệp. Sau đó, ánh mắt kia nhìn xuống dưới, dường như rơi xuống chỗ
cổ tay An An đang nắm lấy tay mình. Bàn tay kia cũng tái nhợt giống như
sắc mặt của chủ nhân nó, cổ tay gân sài nổi lên, giống như mạch nước
ngầm chảy xuống tử đỉnh núi cao cao.
Từ lúc còn nhỏ, An An cũng nắm lấy tay của nàng như vậy, luôn luôn
tựa vào nàng, nhất là sau khi đại tỷ xảy ra chuyện. Các nàng là chị em,
nương tựa lẫn nhau mới sống đến ngày hôm nay được. Nơi Nam Sơn này, mỗi
phòng tuy rộng, lại hoa lệ như vậy, nhưng quan tâm lo lắng che chở cho
nàng thì chỉ có thể là….Nhưng …Nhưng mà…
Ánh mắt của Cố Hoan Hoan có chút chua xót, muốn cầm tay An An lại,
nhưng cuối cùng tâm địa cứng rắng cũng kìm lại được, rụt tay lại một
chút.
“Đi?Đi như thế nào?Em có biết tại sao mẹ trước đây đối với chúng
ta cho canh giữ nghiêm ngặt không? Chỉ hơi di động một chút là bị đánh
đến gần chết, bình sinh là sợ chúng ta đào tẩu, mà hiện tại vô luận
chúng ta đi xa bao nhiêu, về trễ thế nào cũng chẳng lo lắng gì. Bởi vì
những năm này đã bồi dưỡng chúng ta thành những phụ nữ như thế này đây…. Ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, trên người chúng ta có thứ nào mà không tốt nhất không? Giống như con vẹt trên giá phủ da hổ kia, giá là gỗ đàn
hương, máng ăn bằng phỉ thúy, lồng thì bằng vàng, ngay cả xích chân cũng là bạch ngọc, em có bắt nó cởi bỏ hết, nó cũng không chạy. Nhưng như
thế thì sao, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, đã thuần dưỡng không còn dã
tính thì chỉ là món đồ chơi trên tay người ta mà thôi…….Tiểu muội, em
nhìn lại em xem, nước hoa trên người em dùng bây giờ chính là nước hoa
phong lan mang từ Pháp về, một lọ bao nhiêu tiền em có biết không? Bằng
cho cả một nhà bình thường ăn trong ba năm….Mà em có thể dùng trong bao
lâu? Hai tháng là nhiều nhất…..Ngay cả khăn tay mà em dùng hàng ngày giá trị cũng không phải là nhỏ. Chúng ta giống như những con chim anh vũ,
em nói chúng ta như vậy, chạy thoát khỏi nhà giam bằng núi vàng núi bạc
này xây lên thì liệu có sống nổi hay không? Có thể sao?”
Hoan Hoan bình tĩnh nói cho xong, thật bình thản. Lúc tự thuật, Hoan
Hoan nghĩ, chẳng bao lâu trước kia, mình cũng đã từng mơ như vậy, cũng
đã từng liên tiếp mơ tưởng đến cuộc sống tự do tự tại bên ngoài, đường
đường được sống là chính mình, nhưng cứ mơ một hồi thì khóc tình, tỉnh
lại vẫn nức nở đầy nước mắt.
“Nhị tỷ, tìm một người đàn ông tốt mà gả cho, cũng không phải là rất tốt sao? Vĩ Dạ…..hắn đối với chị…..”
“Gả? Gả như thế nào? Chúng là là người như vậy, nói dễ nghe thì là gái hồng lâu, nói khó nghe thì cũng chẳng khác gì bọn người trong
Trường Tam viện kia, buộc thắt lưng lên thì thành vợ nhà người ta. Cả
đời đứng trước mặt người khác cũng không dám ngẩng đầu lên, bị người ta
khinh bỉ. Em nói muốn chị gả cho Vĩ Dạ sao? Cậu ta sẽ làm chị hạnh phúc
được sao? Chị có thể ư?”
Hoàn Hoan hờ hững, biểu tình không thay đổi, mắt lại nhìn về phía
trước, tựa hồ như đang nhìn cái này cái nọ, mà cũng giống như không nhìn gì.
An An đứng ở bên cạnh Hoan Hoan, tay vịn bàn duyên, hít phải hơi rượu trên người Hoan Hoan, giống như muốn lâm vào hôn mê, mặt gỗ nhẵn mịn
nơi đang đặt tay, căn bản không thể chống đỡ nổi. Nhưng An An vẫn cố
gắng để mở miệng, nhưng tiếng nói phát ra lại trầm thấp ám ách, tựa hồ
như vừa trải qua một trận gào thét kịch liệt.
“Hiên Viên Tư Cửu kia thì có thể sao? Chị yêu hắn ta ư?”
Hoan Hoan trầm mặc một hồi mới quay lại đáp, giọng nói cũng như là
mất tiếng. Nhưng dưới ánh đèn, gương mặt của nàng có chút hoảng hốt lại
diễm lệ tươi cười.
“Đương nhiên, vì sao không yêu cho được! Tôi-Cố Hoan Hoan, xuất
thân không bằng người, hay bộ dạng không bằng người?Có ai muốn từ nhỏ đã ra đứng đường chờ người ta đến bố thí, còn không phải là do cuộc sống
bức bách hay sao?Đi theo hắn, những kẻ ngày thường vốn khinh bỉ ta đều
phải tán thưởng ta, đối với ta luôn cũng kính nghe lời. Tôi muốn đem tất cả những lão gia, phu nhân trước đây khi dễ chúng ta tìm trở về, dưới
ánh thái dương mà đường đường chính chính cho bọn chúng biết thế nào là
nhục nhã, thế nào là ác khí……Như vậy thì có gì sai?”
“Nhị tỷ….!” An An kêu lên.
“ Nhưng mà, bây giờ một chút hy vọng đều không còn! Bị cô đoạt đi hết cả rồi…..Tôi…tôi phải như thế nào?”
An An nghe vậy đột nhiên cả kinh, nhìn lại đôi mắt kia của Hoan Hoan
mà thấy khiếp người. Trong ánh mắt kia đã làm sáng tỏ, Hoan Hoan chưa
bao giờ chịu buông tha hết thảy, trừ bỏ ý chí ở ngoài thân mình, ai cũng không thể khiến nàng buông tay…..Giống như càng không chiếm được thứ gì đó thì lại càng khao khát muốn có được. Chấp nhất như vậy, thản nhiên
như thế, không phải là lún quá sâu rồi sao?
Trước mắt, ý cười của Cố Hoan Hoan không phải là rất lớn, chỉ là hơi
nhàn nhạt. Nhưng cảm giác này giống như tiếng động của con sâu mạnh mẽ
giãy dụa trong kén chờ ngày hóa bướm, muốn ra nhưng chưa ra được. Lại
tựa như hao nến chập chờn, bi ai trước gió.
Bàn tay An An run rẩy, vẻ mặt này dường như đã từng thấy, cô gái kia
đứng trước mặt An An, thấn sắc cũng như vậy, giống như bươm bướm thoát
xác, liều lĩnh…..
Khi nàng sáu tuổi, đại tỷ của nàng đã danh mãn Hồ Đô. Tuy rằng vẫn
một mực chiếu cố các nàng, nhưng thần sắc luôn lạnh lùng khiến An An
thập phần kính sợ nàng. Nhưng, một năm kia, cũng trong buổi tối đen như
mực thế này, đại tỷ không mặc trang phục diễm lệ như thường ngày, thay
vào đó là bộ sườn xám màu lam nhạt cũ bằng vải trúc bâu, trên trán có
mấy sợi tóc dài bay bay, còn trên mặt cũng chỉ tô một chút phấn nhạt.
“Hoàn lương! Đó đương nhiên là may mắn lớn nhất đối với những cô
gái như chúng ta! Còn cầu mong gì hơn nữa….Chị thấy cũng đã đủ rồi!.”
Hoàn toàn không giống vẻ lãnh đạm ngày thường, trong mắt có lửa cháy
cuồng si, trên mặt tràn đầy khát vọng, chờ mòng, thâm chí là biểu tình
khủng hoảng. Nhưng mà nhìn ra được đại tỷ rất vui sướng, giống như có
hào quang chiếu rọi, nhìn là cảm thấy hưng phấn, nhưng lại ẩn ẩn một
chút thê lương cho chính mình.
Sau lại, một chén trà mê hồn đã đưa đại tỷ lên giường của cha Phong
Hiểu….lại sau đó, đại tỷ nhảy xuống vực…..sắc mặt Phong Hiểu trắng bệch
không chút huyết sắc…..Rồi sau đó…. Đại tỷ rơi vào kết cục như vậy.
Trong phòng đen kịt, toàn là đồ gỗ lim cao cấp, màu sắc sâu đậm, mẹ
luôn luôn rất thích học đòi văn vẻ, trên bàn tròn, trên mấy cái án, chỗ
nào cũng bày đồ sứ tinh xảo. Đồ sứ dưới ánh đèn lóe lên tia sáng màu
trắng nhạt, không khí nặng nề, lại giống như có trăm ngàn trăm ngàn bóng đen đang tiến đến, khiến nàng hít thở cũng thấy khó chịu.
Đã ba năm, khi đó An An không khóc, nhưng hiện tại như thế nào sau ba năm nàng lại đang khóc, lại nhìn đến thần sắc giống như nhị tỷ, một
loại cảm giác muốn rơi lệ.
Hoặc là….bởi vì chính mình đã nhuốm đầy phong trần….
An An cùng với Hoan Hoan là đang bù trừ sự thiếu thốn của nhau….
“Hắn không thích em, chỉ là muốn em…..”
“Em đi ra ngoài, chị muốn nghỉ ngơi!”
Cửa sổ đóng chặt, người bên trong chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi quanh quẩn không thôi.
oOo
Tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể của Cố An An đã khá lên nhiều, nhưng
đối với những lời mời của Hiên Viên Tư Cửu nàng vẫn tìm cớ từ chối khéo. Mà Cố Hoan Hoan thì cứ sáng sớm đi tối tận khuya mới về, cơ hội hai chị em nhìn mặt nhau cơ hồ không có.
Một ngày này, Hà Phong Hiểu gửi thiệp đến, An An mới có thể thoát khỏi ánh mắt khó coi của Cố Tích Niên mà đi ra khỏi cửa được.
Lê Viên, rạp hát lớn nhất của Hồ Đô, trước cửa là đèn cửa Marlon màu
sắc cầu vồng, mái cong chu lan tinh xảo hoa lệ mạ vàng cùng rượng cột
chạm trổ. Những cô gái quần áo đầy màu sắc tiến đền, cùng những người
buôn bán nhỏ quát tháo lam lũ phía trước tạo nên một cảnh tượng kỳ quái
như là một thế giới khác.
An An vừa mới bước xuống cửa, gã sai vặt đã biết đó là người thiếu gia đang chờ cho nên tiến lên ngay.
“Cố tiểu thư, thiếu gia nhà tôi đã ở trên phòng chờ lâu, mời tiểu thư đi theo tôi.”
******
“Thiếu gia, Cố tiểu thư đã đến rồi ạ!” Gã sai vặt đưa Cố An An đến trước cửa, sau đó lạnh lợi mà lui xuống dưới.
“An An, em đã đến rồi.” Hà Phong Hiểu ngồi trên ghế thái sư gỗ hoa lê, nhìn thấy An An tiến vào vẫn chưa đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn
lại một chút, rồi lại nhìn lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên sân khấu : “ Ngồi đi! Em đến muộn, kịch đã bắt đầu diễn rồi!”
Hà Phong Hiểu mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng ngà bằng gấm, âu
phục màu đen chỉnh tề mặc ở phía trong, tươi cười lại có chút thất thần
khó đoán, những đường nét ngũ quan so với nữ giới còn tỉ mỉ hơn.
“Dạ.” An An nhẹ nhàng lên tiếng ngồi xuống.
Trên sân khấu rực rỡ sắc màu đang xướng vở Quý Phi Say Rượu.Giữa cánh gà bằng gấm vóc thêu hoa tựa rèm cửa cực lớn, một dáng người
sinh động như nước chảy mây trôi, mặc áo dài thụng đến tận chân thêu hoa mai ở trên đỉnh, phục sức hoa lệ, dây kết nhiều màu, tay áo dài thướt
tha tựa như thêu như họa cả thế giới. An An ngồi xuống mà cảm thấy hốt
hoảng, nhưng hết thảy đều được thu hổi trong nháy mắt làm như không có
chuyện gì.
“An An, nghe nói Hiên Viên Tư Cửu đang theo đuổi em!?” Hồi lâu, Hà Phong Hiểu mới quay lại nhìn An An, tựa hồ như có chút ý cười, loại ý cười lạnh đến tận xương: “ Sắc mặt sao lại không tốt như vậy? Nếu em đi theo hắn, có thể sẽ trở thành một quý nhân(1) !”
An An quay đầu, tay vẫn vịn trên tay cầm của chiếc ghế bành, bên tai
là những tiếng trầm trồ khen ngợi dao động từng đợt, chính mình lại
không rõ đầu gỗ kia tại sao lại có thể biến thành cuộn sóng như thế này, niết niết đều không lao lực.
Hà Phong Hiểu lúc này mới để ý, khuôn mặt An An giờ đây còn trong
sáng hơn cả sương tuyết, trong hoảng hốt mang theo sự thương đau. Trong
đôi mắt dường như có ngọn lửa âm ỉ cháy, kích động chỉ muốn được bùng
lên, nàng cắn chặt môi, một chút máu tươi nồng đậm nhỏ ra ngưng lại
trong khoảnh khắc.
Thấy thế, sắc mặt của hắn bây giờ mới dịu xuống, thở dài: “ Em
đừng tức giận! Chuyện này đã truyền đi ồn ào cả thành. Em giả bệnh cũng
không phải biện pháp lâu dài……Anh thấy theo đà này, mọi chuyện về sau em khó mà không chế nổi…..”
An An cúi đầu lấy tách trà, cũng không nóng nảy mở nắp ra, nhưng tay
cầm lấy chỉ vân vê nơi miệng tách. Hà Phong Hiểu cảm thấy nàng đang cố
gắng đè nén sự run rẩy, liền đưa tay muốn cầm lấy tay An An nhưng lại bị nàng thản nhiên tránh né.
“Em biết! Nhưng chẳng lẽ chị em em phải học theo Nga Hoàng Nữ Anh(2) sao?”
An An cúi đầu, hơi hơi tức giận xem mọi thứ trước mắt như không có,
lộ ra chiếc gáy trắng nõn nhu thuận. Bộ dạng mỉm cười vốn có đã không
còn thấy, chỉ còn lại một thần sắc trầm ổn mà bi thương, giống như đã
từng trải qua quá nhiều tang thương. Thần sắc như vậy, Hà Phong Hiểu đã
từng gặp qua, cũng đã khắc vào trong lòng, chỗ sâu nhất, giống như một
trân bảo tuyệt thế, bình thường cũng không dám lấy ra xem.
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp An An, nàng vẫn còn là một nha đầu mười một tuổi, Nam Nam dẫn nàng đến trước mặt mình, thản nhiên nói: “Đây là tiểu muội.” Đôi mắt An An trừng lớn, mở to tròn nhìn hắn, giống như con mèo nhỏ
tràn đầy cảnh giác khi có kẻ xâm nhập vào lãnh địa của nó. Khi đó vì Nam Nam nên hắn đối với An An cũng phá lệ mà ân cần, đặc biệt mà dẫn An An
đi đến tiệm ăn. Vừa ngồi vào bàn tròn, An An đã chọn vị trí cách xa hắn
nhất, ánh mắt vẫn thủy chung có chút địch ý với hắn, giống như hắn là kẻ xấu đến cướp đi chị gái của mình, tính trẻ con đáng yêu cũng khiến hắn
dỡ khóc dở cười.
Mà hiện tại, cô bé ngày đó đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp kinh
người, nhưng cũng có thần sắc giống như Nam Nam năm đó, tuyệt vọng, bi
thương…… Khi đó, hắn và Nam Nam yêu nhau điên cuồng như vậy, vì Nam Nam
mà làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch. Nhưng yêu càng sâu, hắn lại càng
không phát hiện ra trong mắt Nam Nam có bao nhiêu là khủng hoảng….. Hắn
khi đó không hiểu, hiện tại hiểu được cũng đã là quá muộn…..
Ngọn đèn màu trên sân khấu đột nhiên dội ngược lại, hàng ghế nhất
thời bị ánh đèn chiếu rọi một nửa bên trái, dừng lại trên người An An.
Nhìn từ trên xuống dưới, trông giống ngọc lưu ly hiện lên dưới vầng ánh
sáng, yếu ớt khiến người không nhịn được mà nín thở. Không giống nhưng
lại cực giống……
Hà Phong Hiểu thật sự muốn vươn tay ôm lấy nàng, nhưng bàn tay đưa ra lại dừng lại sau tấm lưng thẳng của An An, thay nàng vén lại những lọn
tóc xê dịch phía sau mang tai.
An An dường như không biết, vẫn cúi đầu nhìn xuống bàn như lúc trước.
“Em và cô ta khá giống nhau……” Sau một lát, Hà Phong Hiểu lại quay đầu nhìn lên sân khấu kịch.
An An cả kinh, thế này mới ngẩng đầu lên. Ngọn đèn điện chiếu xấp lên gương mặt Phong Hiểu tựa như bóng ma kỳ lạ che phủ, nửa sáng nửa tối
thay đổi liên tục, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Mấy năm nay, em nói là anh giúp em tất cả. Nhưng kỳ thật, không
hiểu chúng ta ai giúp ai? Nếu không có em, anh nghĩ anh đã sớm……”
Nói xong, Hà Phong Hiểu mấp máy khóe môi khơi mào, chậm rãi có thể
cảm thấy ra được một loại hương vị sáp sáp nhợt nhạt, bóng đen trên mặt
chuyển thành màu xanh, sắc mặt hắn ủ rũ, giống như tro tàn khói bếp, vừa nhìn thấy có vẻ tuấn tú nhưng nhìn lâu mới phát hiện ra sự khủng hoảng
suy sụp.
Đó là ham muốn sống sau khi đã mất đi sở hữu rồi, loại thần sắc này
chỉ có thể thấy được trên người của người sắp chết, mà hiện tại lại xuất hiện trên gương mặt của Hà Phong Hiểu khiến An An có điểm hốt hoảng,
không bao giở có thể tưởng tưởng đây chính là chàng trai sáng sủa hào
hoa năm xưa. Tiếng ca của người diễn xướng nũng nịu cũng bén ngọt lỗ
tai. Hà Phong Hiểu giống như đang hết sức mệt mỏi, hai mắt thâm lại,
lông mi dài giống như cánh bướm sau chặng đường dài đỗ xuống khép lại,
chìm vào giấc ngủ, ngẫu nhiên lạ hiện ra một chút xót thương không hề
hay biết.
Thực im lăng, im lặng……Trống rỗng mà tịch mịch.
“Phong Hiểu……”
An An nhìn hắn, trái tim phẳng lặng như mặt hồ yên ả bỗng có một tảng đá lớn bị ném mạng xuống, lại nổi lên những đợt sóng phong ba.
Lòng của nàng đối với Phong Hiểu luôn là một loại yêu quý sâu đậm. Tử khi nàng còn nhỉ, căn bản chính là hận Phong Hiểu đã cướp mất Đại tỷ.
Bao nhiêu lần bị bệnh là lại viện cớ kéo ống tay áo Đại tỷ, cầu xin Đại
tỷ đừng có giống như những cô gái bị đàn ông bắt cóc đi. Mỗi khi như
vậy, lúc đầu Đại tỷ còn mơ mơ hồ hồ không hiều, bạc môi nhếch lên, lông
mày nhíu lại, con ngươi đen láy trầm tĩnh tựa hồ có chút u buồn, lại có
chút đau thương yên lặng nhìn nàng.
Sau lại có biết bao nhiêu đêm khuya, nàng nằm mơ mà suy nghĩ, nếu như nàng không nói với Đại tỷ những điểu đó, có phải Đại tỷ đã sớm có thể
bỏ đi cùng Phong Hiểu? Sẽ không có thảm kịch sau này, bọn họ cũng sẽ
không có kết cục không vui như bây giờ.
Bao nhiêu lần thở dài, trách số phận tàn khốc, lại tự trách mình
thiếu niên không hiểu gì không nhìn ra được sự thật, cũng không tiếp tay thêm cho vận mệnh chôn vùi hạnh phúc của bọn họ.
Sau đoạn thời gian đó, nàng cảm giác được mình đã bị báo ứng, cảm
nhận rõ sự đau khổ của Đại tỷ. Nàng tự tra tấn mình bằng các buổi tiệc
xã giao, đi không ngừng, không lúc nào là ngừng lại, thân hình trần trụi không phản kháng hoàn toàn để mặc cho người ta đùa bỡn.
Giống như mấy ngày trước về lại Nam Sơn kia, mỗi lần phản kháng là mẹ lại thêm phần tàn nhẫn khốc liệt….Trừ bỏ đau đớn bên ngoài, còn thêm
vài phần khuất nhục bên trong….Kết quả lại không khác nhau là mấy, nhất
định không thể thoát khỏi sự bài bố của mẹ, vĩnh viễn chạy không thoát
khỏi vận mệnh số kiếp đã định….Đến sau này, cả ý chí cũng bị mẹ khống
chế, duy nhất chỉ có sự tự tôn là không biết bị quăng đi chỗ nào rồi…..
Ngón tay An An run lên, siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, vẫn là mâu thuẫn, sắc mặt không chút huyết sắc: “ Kỳ thật….”
“Cái gì cũng đừng nói……” Hà Phong Hiểu mở mắt ra, đôi mắt hắc
bạch phân minh mông lung, nhìn chăm chú sẽ thấy biểu lộ có chút vặn vẹo, giống như cố nén thứ gì đó, lại dường như đang cắn chặt môi dưới, biểu
tình đau đớn không chịu đựng nổi, tựa như hô hấp cũng cảm thấy đau: “ Đây là xoài mới hái, anh lấy riêng cho em. Trời có sụp cũng đã có anh
chống đỡ thay em, nhân sinh đắc ý tu tân hoãn, đừng sử kim tôn đối không nguyệt (3).”
“Phong Hiểu….”
Bàn tay An An vừa mới chạm đến trước mặt Phong Hiểu, nhưng rất nhanh
hắn đã đưa tay lên trước mặt như cố che dấu điều gì đó. Ngọn đèn sân
khấu chiếu lên ống tay áo của Phong Hiểu khiến nó trở thành màu cam,
tiên diễm kỳ quái nhưng lại có phần đáng sợ. Mà ngón tay Phong Hiểu lại
tái nhợt, cơ hồ như không có chút huyết sắc nào.
“Làm ơn! Cái gì cũng đừng nói! Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh…..Anh chỉ là một kẻ nhu nhược, cô ấy ra đi đã mấy năm nay, còn anh thì vẫn
sống, thậm chí còn sống rất tốt…..”
Những tiếng nói không rõ hòa cùng ngữ điệu nghẹn ngào nói tiếp nhau
phát ra, người đàn ông này đang run rẩy khóe mắt, mang theo sự đau đớn
thâm trầm phát ra từ tận đáy lòng. Từng vết thương, từng ký ức…..cứ như
vậy khắc sâu vào trong xương cốt, một giây cũng không ngớt đau. Bầu trời hoàng tuyền, bỉ ngạn hoa khai, dưới cầu Nại Hà uống nước, người chết có thể quên đi hết thảy chuyện tình chốn nhân gian, mà hắn thì chỉ có thể
nhớ mãi chuyện đau lòng quá khứ.
Trên sân khấu kịch, nữ xướng ca đang hát: Nhân sinh trên đời như mộng xuân, thả tự thoải mái ẩm mấy chung.
Dưới đài, mọi người trầm trồ khen ngợi.
An An cuối cùng cũng không đành lòng thấy hắn như thế, đứng dậy đi
đến bên người Phong Hiểu, vươn tay ôm lấy hắn, giống như người mẹ an ủi
đứa con bị thương của mình.
“ Phong Hiểu, kỳ thật Đại tỷ…..”
Ổn định trái tim đang đập thình thịch mấy lần, nàng mới có dũng khí
nói ra. Nhưng bỗng nhiên, mắt Cố An An lại nhìn về phía cửa đang dấy lên tiếng náo nhiệt. Trước cửa, là một thân hình quân trang cao ngạo cao
ngất, An An cứng đờ người, khuôn mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng
bệch.
Hà Phong Hiểu cũng theo ánh mắt nàng mà nhìn lại, thấy người vừa tới, vội vàng đẩy An An ra.
Cả rạp hát yên tĩnh một mảnh, Hà Phong Hiểu cùng Cố An An không biết
nên nói gì, còn Hiên Viên Tư Cửu thì mặt không chút biểu cảm.
“Phong Hiểu, thật là có phúc khí…..”
Hiên Viên Tư Cửu thản nhiên nói xong, mặt cũng không biểu tình gì,
nhưng hai mắt và hơi thở tỏa ra tử người hắn thì thật lạnh lùng như băng ….. giống như băng ngàn năm….Không, có lẽ đôi mắt kia chính là do băng
tuyết tạo thành, mới có thể biểu lộ ý lãnh khốc mà không cần dùng đến
ngôn từ.
An An theo bản năng muốn trốn về phía sau. Nhưng thân hình vừa mới di chuyển thì đã bị Phong Hiểu đè lại, chỉ có thể cứng nhắc cúi đầu xuống.
Mà trên mặt Hà Phong Hiểu lại xẹt qua một tia ngại ngùng cùng hối
lỗi, nhưng nhìn đến ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu đang dừng lại nơi hai bàn
tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau thì nhẹ nhàng cười, đứng dậy tự nhiên
lễ độ chào hỏi: “ Cửu thiếu đại giá quang lâm, thật vinh dự cho kẻ hèn này! Ngài đã tới bao lâu rồi?”
“Tôi đến tìm người, cô ấy giận dỗi không gặp tôi mấy hôm nay rồi!
Tôi chỉ có thể tự mình đến đón cô ấy, làm cho cô ấy nguôi giận.”
Hiên Viên Tư Cửu chỉ nhìn về phía An An, hoàn toàn không đặt Phong
Hiểu vào trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào An An, sủng nịnh mỉm
cười. Ánh mắt hắn đông lại, con ngươi bên trong cũng thâu lạnh, không hề có ý cười.
Hà Phong Hiểu nghe vậy liền cười cười, cúi xuống bên tai An An, bàn
tay cố tình ôm lấy eo nàng. Lúc này trên sân khấu kịch chính là vào cảnh đào tiêm tế, tiếng hát rất cao, nhạc cổ cũng theo đó mà nhộn nhịp hơn,
mà hắn lại đè nén thanh âm, An An phải cố hết sức mới nghe được.
“ An An, em nên rõ ràng! Hiện tại em không muốn cũng trốn không
được nữa rồi. Năng lực của anh có hạn, không thể giúp gì cho em. Nhưng,
người đàn ông này thì không, có hắn, em tạm thời sẽ tránh được rất nhiều người khác. Nếu em đủ thông minh, cái tạm thời sẽ biến thành vĩnh viễn, nhưng trăm ngàn lần đừng đem trái tim mình bồi vào đó. Còn nữa, tránh
cũng vô dụng!”
Nói xong, Hà Phong Hiểu vỗ vỗ tấm lưng của An An, mang theo ý an ủi
nàng chút ít. Nhưng hành động này trong mắt Hiên Viên Tư Cửu thì giống
như đang khoe sự thân thiết của hai người.
“Phong Hiểu…..”
An An giống như là bị kinh hách, run rẩy, lộ ra thần sắc đáng thương cầu xin hắn.
Hiên Viên Tư Cửu rốt cuộc cũng không còn kiềm chế nổi, tiến lên mạnh
mẽ kéo lấy An An, tách hai người ra. Hà Phong Hiểu vẫn mỉm cười, cũng
không ngăn cản.
“ Phong Hiểu, không quấy rầy cậu xem kịch nữa! Người đã tìm thấy,
tôi tự nhiên cũng muốn cáo tử, gửi lời hỏi thăm của tôi tới Hà công.” Nói xong, lôi An An xoay người rời đi.
Hà Phong Hiểu cúi đầu, thực khách khí lịch sự đối với bóng dáng Hiên
Viên Tư Cửu rời đi hành một lễ, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, che
khuất ánh mắt đang lộ ra tia dị quang.